Gái Ế Không Hiền

Chương 45: Bắt chước người khác

Ý Thiên Trọng

06/03/2017

Lặn lội đường xa mấy hôm, cuối cũng cha con Hạ Thụy Hi cũng tới một thị trấn nhỏ ngay cạnh kinh thành, nơi này chỉ còn cách kinh thành không đầy nửa ngày đường, nhưng bây giờ đã là buổi chiều, cho dù vội vã lên đường, cũng không cách nào đến đó trước lúc cổng thành đóng lại. Vậy nên Hạ lão gia tính sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn ở nơi này một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục đi đến kinh thành.

Trong thôn chật ních khách hành hương tới dâng hương, Hạ Kim vất vả lắm mới tìm được một khách sạn nhỏ, ra giá mới ổn định được một đám người. Hạ lão gia nhìn thấy trong thôn khách hành hương nhốn nháo, hơi có chút bất an, nghĩ lại, chính mình cũng có chuẩn bị, nên cũng chẳng xảy ra vấn đề gì lớn được, cũng hơi an tâm hơn.

Vừa mới ngồi xuống bàn ăn được một lát, cái đĩa trước mặt Hạ Thụy Hi đã được lấp đầy đủ loại thức ăn, Hạ Thụy Bội vẫn còn đang ân cần gắp thêm rau, khuyên nàng nên ăn nhiều một chút. Bắt đầu từ sau buổi trưa vô tình gặp Triệu Minh Thao, thức dậy, hình như trong lúc đó có đột biến gì, Hạ Thụy Bội liền thay đổi thái độ đối với nàng, ân cần thân thiết, ân cần hỏi han, bộ dáng đang là một hảo muội muội.

Mặc dù Hạ Thụy Hi không biết nàng ta đang có mục đích gì, nhưng cũng không phụ sự ân cần của nàng, ngược lại càng quan tâm tới nàng hơn, chăm sóc càng tỉ mỉ chu đáo. Dù sao bản thân chiếm dụng thân thể này là máu mủ ruột rà với Hạ Thụy Bội, cho dù Hạ Thụy Bội đáng giận như thế nào, chính mình cũng không có khả năng dùng cách của người ngoài để đối phó với nàng, biện pháp tốt nhất chính là xử lý tốt quan hệ đối với nàng, chung sống hòa bình, cho dù không thể chung sống hòa bình, không phá vỡ cân bằng của người kia cũng không ảnh hưởng đến mình.

Nếu Hạ Thụy Bội bây giờ đang muốn lấy lòng nàng, nàng nên thản nhiên xử chí, chẳng cần quan tâm nhiều làm gì. Có cơ hội thích hợp, sẽ tiếp tục khuyên giải an ủi, dạy cho Hạ Thụy Bội một vài phương pháp xử sự với người ngoài, cố gắng không trêu chọc Hạ Thụy Bội.

Một người có ý muốn lấy lòng, người kia lại muốn khối hợp, cảnh này khiến quan hệ bên ngoài của hai người thoạt nhìn tốt lên rất nhiều. Hạ lão gia thấy biểu hiện của Hạ Thụy Bội rất vừa lòng, liên tục động viên nàng.

Hạ Thụy Bội có vẻ rất khiêm tốn, thân thiết ôm lấy cánh tay Hạ Thụy Hi, mỉm cười ngọt ngào: “Trong khoảng thời gian này nhị tỷ dạy bảo cho con rất nhiều điều hay, con mới phát hiện ra mình trước đây không hiểu chuyện thế nào, sau này con muốn được cha mẹ và tỷ tỷ quan tâm nhiều hơn.” Hạ Thụy Hi khóe miệng giật giật, phối hợp giả bộ mỉm cười.

Sau bữa cơm chiều, Hạ Thụy Hi thoải mái tắm rửa bằng nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên ghế để Thuần Nhi lau tóc cho nàng, Uyển Nhi thì mang y phục của nàng đi giặt. Trong khoảng thời gian này Uyển Nhi thay đổi rất nhiều, từ khi bị giáng cấp tới nay, nàng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến Thuần Nhi nữa, ngược lại lại đi giành những công việc thô kệch trước kia nàng chẳng bao giờ làm, đem cơ hội được ở gần hầu hạ Hạ Thụy Hi nhường cho Thuần Nhi.

Điều này khiến cho Thuần Nhi chưa kịp thích ứng, Hạ Thụy Hi cũng hiểu được tính toán nhỏ nhen của Uyển Nhi. Nha đầu kia thật ra vẫn là kẻ thông minh lanh lợi, nàng biết hiện giờ tình trạng của mình ra sao, người gặp người ngại, quỷ gặp quỷ ghét. Nàng thấy Hạ Thụy Hi đối xử với Thuần Nhi càng ngày càng tốt, biết mình không có cách nào ngăn cản khả năng vươn cao của Thuần Nhi, không bằng sớm lấy lòng Thuần Nhi, để tương lai mình còn được nhiều ưu đãi hơn một chút.

Thấy Uyển Nhi đi ra ngoài giặt quần áo, Thuần Nhi lấy quạt quạt quạt tóc cho Hạ Thụy Hi, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nô tì có một câu nhịn đã lâu, không biết có nên nói hay không.”

Hạ Thụy Hi cầm trong tay một quyển sách miêu tả cảnh sắc Đông Kinh chăm chú đọc, vô tình “ừm” một tiếng.

Thuần Nhi nói: “Nô tì cảm thấy khoảng thời gian này Tam tiểu thư có chút gì đó cổ quái. Nàng luôn thừa dịp tiểu thư không chú ý nhìn người chằm chằm, có hôm sáng sớm, ta còn thấy nàng lén lén bắt chước bộ dáng của ngài.” Thuần Nhi phát hiện ra vấn đề này rất lâu rồi, vì muốn đảm bảo những lời mình nói ra cho Hạ Thụy Hi là nghe là tuyệt đối chính xác, nàng im lặng quan sát Hạ Thụy Bội thật lâu, đến khi xác định, mới nói cho Hạ Thụy Hi nghe.

“Cái gì?” Hạ Thụy Hi lập tức quay đầu lại, Hạ Thụy Hi không khiêu khích sinh chuyện, nàng còn có thể nghĩ là không dám trêu chọc Hạ lão gia, nhìn nàng chằm chằm, lấy lòng nàng, nàng còn có thể nghĩ rằng ý nghĩ nông nổi.Nhưng mà nàng không thể nào ngờ được, Hạ Thụy Bội lại ở sau lưng bắt chước nàng, bắt chước nàng, nha đầu kia muốn làm gì?

“Nô tì nói, Tam tiểu thư bắt chước ngài. Biểu hiện động tác, giọng điệu, cách nói chuyện, đều giống ngài như đúc, lúc ấy hù chết nô tì. Nàng còn nói với Phương Nhi, nàng biết vì sao lão gia và phu nhân đều thích ngài, sau này nàng muốn cả nhà cũng thích nàng giống như thích ngài. Đây là chính mồm Phương Nhi nói với nô tì, tuy rằng nô tì cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mà cũng không tệ, tối thiểu, nàng cũng sẽ không tìm ngài gây chuyện tranh cãi ầm ỹ.”

Muốn cả nhà đều thích nàng? Chí hướng của Hạ Thụy Bội không sai, hẳn nên ủng hộ. Có điều cách thức của nàng có điểm khiến Hạ Thụy Hi không hiểu nối, có phải Hạ Thụy Bội cho rằng chỉ cẩn học xong nhất cử nhất động của nàng, là có thể được cả nhà yêu thích? Hạ Thụy Hi lắc đầu: “Ừm, ta biết rồi, sau này không cần nhắc lại chuyện này nữa.”

“Nói chuyện gì vậy?” Hạ Thụy Bội không gõ cửa đã đẩy cửa xông vào. Không được sự cho phép của người khác đã tự tiện xông tới, cái thói quen này cũng không hay, Hạ Thụy Hi có phần không vui nhíu mày, muốn được mọi người thích, đầu tiên cần phải sửa thói quen xấu này.



“À, Thuần Nhi khuyên ta nên ăn nhiều cá một chút, nói rằng rất tốt, nhưng ta không thích.” Hạ Thụy Hi tìm bừa một lí do để nói với nàng.

“Muội cũng ghét ăn cá, chỉ tại nương cứ bắt phải ăn.” Hạ Thụy Bội đi đến bên cạnh Hạ Thụy Hi, rất tự giác nhìn quyển sách nàng đang cầm trong tay: “Ý, Đông Kinh chí dị? Hóa ra Nhị tỷ thích đọc loại sách kiểu chí dị như này? Ta còn tưởng tỷ thích đọc thi từ cổ văn chứ.”

Hạ Thụy Hi mỉm cười, nhưng nàng không thể nói với Hạ Thụy Bội, thật ra tại nàng nghe xong chuyện Tuyên Ngũ kể về vùng thành thị duyên hải phồn hoa này, mới hiếu kỳ với phong thổ con người ở vùng đất Đông Kinh này. Thành thị duyên hải phía bên kia, rốt cuộc là thế giới như thế nào đây? Có phải là những người da trắng tóc vàng mắt xanh, hay là những người cũng nói ngôn ngữ được tạo thằng từ chữ cái ABC?

Hạ Thụy Bội ngồi xuống không đi, quấn quýt nói chuyện phiến với Hạ Thụy Hi. Chớp mắt đã về khuya, Thuần Nhi chuẩn bị giường xong, Hạ Thụy Hi liền ngáp vài cái, nghĩ thầm có nên đưa mắt để Hạ Thụy Bội cáo từ không?

“Nhị tỷ, người buồn ngủ ư?” Hạ Thụy Bội cuối cùng cũng đứng dậy.

Hạ Thụy Hi ngại ngùng xoa xoa cổ: “Ngày nào cũng đi như vậy, mệt mỏi quá, xương cốt rã rời hết cả rồi.”

Hạ Thụy Bội đặt tay lên vai nàng, bắt đầu mát xa cho nàng, có được vinh hạnh đặc biệt như vậy Hạ Thụy Hi sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, da gà nổi lên: “Bội Bội, muội làm gì vậy? Chúng ta là tỷ muội, có lời gì muội cứ nói thẳng là được.”

Hạ Thụy Bội dừng tay: “Nhị tỷ, ta muốn giải thích với tỷ.”

“Hả?”

Hạ Thụy Bội có chút ngượng ngùng nói: “Lần trước, ta không nên nói tỷ như vậy, tại lúc ấy ta đau lòng quá mức. Thật ra, ta đã sớm muốn nói những lời này với tỷ, nhưng mà lại không có can đảm để nói ra.”

Hạ Thụy Hi cảm thấy đêm nay ngoại từ “à ừ” ra, nàng sẽ chẳng nói thêm gì nữa.

“Nhị tỷ, người tha thứ cho muội muội nhé?” Hạ Thụy Bội chân thành nhìn Hạ Thụy Hi, đợi nàng trả lời.

“Tha thứ, tha thứ, cho tới bây giờ ta chưa từng thật sự giận muội.” Hạ Thụy Hi bị nàng bất ngờ nói đến làm kinh ngạc quá độ, lời nói ra không thể lưu loát.

“Nhị tỷ, bây giờ cũng muộn rồi ta với tỷ ngủ chung đi?” Hạ Thụy Bội được voi đòi tiên.

“À, ta quá mệt mỏi, với cả giường này cũng không lớn, để hôm khác đi.” Hạ Thụy Hi không chút nghĩ ngợi liền từ chối, Hạ Thụy Bội bình thường chỉ bắt chước nàng thì không sao, nhưng không thể xâm lấn sâu hơn đến địa bản ngủ của nàng được.Bởi vì, nàng sợ nàng sẽ nói mơ, tiết lộ bí mật của nàng, có thể tưởng tượng được, nếu Hạ Thụy Bội phát hiện ra có gì đó không hợp lí, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.



Hạ Thụy Bội vô cùng thất vọng, bày ra một nụ cười khó coi: “Ta đi đây. Tỷ nghỉ ngơi cho tốt.” Đi tới cửa, nàng quay đầu lại thấp giọng nói: “Nhị tỷ, ngày mai sẽ tới kinh thành, qua mấy ngày nữa, chính là mùng tám tháng tư, tủ có cảm thấy, tỷ có thể thắp được nén hương đầu tiên không?”

“Hả?” Hạ Thụy Hi kinh ngạc nhìn nàng: “Ta không biết, có điều ta tin vào phụ thân.”

Hạ Thụy Bội trầm tư một lát, khẽ nói: “Nhị tỷ, nếu tỷ thắp được nén hương đầu tiên, có thể ở trước mặt bồ tát cầu xin cho ta không? Cầu ngài phù hộ cho ta?”

Hạ Thụy Hi hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra, hóa ra khoảng thời gian này liên tục lấy lòng nàng cũng vì giờ khắc này. Lập tức liên mồm đồng ý: “Nhất định, nhất định, Bội Bội, muội không nên quá lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”

Hạ Thụy Bội khổ sở lắc đầu, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Thuần Nhi không khỏi cảm thấy thương hại thở dài: “Bình thường cảm thấy Tam tiểu thư vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại cảm thấy nàng thật đáng thương.” Là tiểu thư cành vàng lá ngọc, mới chỉ từng này tuổi, con gái chưa xuất giá đã sắp gặp phải vận mệnh sống thủ tiết bi thảm, so với nha hoàn tầm thường còn không bằng.

Hạ Thụy Hi khẽ thở dài, đâu là vận mệnh phụ nữ thời đại này, nhất thời cảm thấy Hạ Thụy Bội có chỗ đáng giận nhưng cũng thật đáng thương. Có câu nói như thế nào nhỉ? Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Hạ Thụy Bội là người đáng giận, chỗ có thể thương nàng, ở đâu đây? ở tỏng mắt người khác, có phải nàng cũng là một kẻ ác cho chỗ đáng thương hay không? Hạnh phúc cả đời của nàng và Hạ Thụy Bội có phải thật sự có thể kí gửi trên người thần phật mờ ảo hay không?

Cả đêm Hạ Thụy Hi lăn qua lộn lại không ngủ được, đến hừng đồng đính hai vành mắt thâm quầng xuất hiện ở trước bàn ăn sáng. Hạ lão gia chỉ uống một ngụm cháo, thấy vành mắt Hạ Thụy Hi thâm quầng, nở nụ cười khô cằn: “Tối hôm qua con làm gì vậy? Bộ dạng này đủ để dọa người rồi đấy?”

Hạ Thụy Hi nhìn ra được, Hạ lão gia trong lòng có tâm sự, tâm tình rất tệ, đến nỗi cơm nuốt không trôi. Còn Hạ Thụy Bội thì thẫn thờ chọc đũa vào trong bát, ánh mắt ảm đạm vô quang, càng chẳng có chút bộ dạng thèm ăn nào.

Hạ Thụy Hi đột nhiên cảm thấy có điều gì không ổn: “Phụ thân, làm sao vậy?”

Hạ lão gia nhăn mặt nhíu mày, gắp một đũa hẹ xào trứng chim cho nàng, lấp liếm: “Mau ăn đi, ăn xong còn lên đường.”

Hạ Thụy Bội cúi thấp đầu, nước mắt không nhịn được tí tách rơi trên mặt bàn: “Những người bên ngoài nhốn nháo đều biến mất, tất cả đã tới dâng hương rồi. Bọn họ đều muốn đốt nén hương đầu tiên.”

Hạ Thụy Hi ho khẽ một tiếng: “Không phải cậu đã sớm viết thư cho người sắp xếp xong xuôi rồi sao?”

Hạ Thụy Bội không nhịn được khóc nấc lên thành tiếng: “Còn sao nữa, phụ thân mới vừa nhận được hồi ân, người ta chỉ nói cố hết sức sắp xếp, chưa nói nhất định sẽ được. Cho dù đêm hôm trước tỷ chờ ở dưới chân núi, người khác cũng có thể làm vậy, sáng hôm sai tỷ chen lấn được qua những người đó sao? Nếu gặp quý nhân nào, tỷ có thể chen lấn lên trước nhà người ta sao?”

Hạ lão gia buồn bực gầm nhẹ một tiếng: “Khóc lóc cái gì? Dù sao cũng phải đánh cược một lần? Nếu là ý của Phật tổ, không tới phút cuối cùng, ai có thể nói rõ được?”

Hạ Thụy Bội nuốt tiếng khóc xuống, kéo Hạ lão gia cầu xin: “Phụ thân, người nhất định còn biện pháp có phải không?” Toàn bộ hi vọng của nàng đều kí gửi trên nén hương đầu tiên của Hạ Thụy Hi này, mắt thấy tất cả sắp tan thành bọt nước, bảo nàng vui vẻ làm sao được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Ế Không Hiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook