Chương 4: Bị hắn đánh ngất là chuyện tốt?
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
“Sợ cái gì? Ngươi nhát như chuột nha? Ta cũng không tin hắn còn dám
xốc vào xe của ta?” Hạ Thụy Hi giễu cợt, trở mình, tiếp tục dưỡng thần.
Hạ Thụy Hi suy đoán không sai, làm nhiều trò như vậy trước mặt
trưởng bối , Âu tứ thiếu gia tự nhiên không dám xốc vào xe của nàng.
Điều hắn có thể làm, đơn giản là đi đến trước xe nàng cách vài bước
chân, hướng nàng vái chào thật sâu , một mực chắc chắn nàng lúc ấy hôn
mê, hoa mắt, nhìn lầm rồi, không ngừng mềm giọng cầu xin mà thôi.
Hắn kia thân thủ, phong cách và tướng mạo, đứng ở trong đống tuyết như vậy thành khẩn cầu xin về việc tai tiếng, khó coi này với Hạ gia Nhị tiểu thư, chỉ coi như là đứa bé vô tâm phạm phải sai lầm. Uyển Nhi bắt đầu mềm lòng, Hạ lão gia cũng cho rằng không có gì quan trọng lắm. Hạ Thụy Hi ỡm ờ nhường Hạ lão gia xử lý, không hề cùng Âu tứ thiếu gia tranh cãi, giống như chấp nhận sự thật này. Không như vậy còn có thể như thế nào? Hay còn có thể đánh hắn?
Hạ Thụy Hi nhớ rõ câu nói kia, mọi việc nhường một bước, mọi người gặp nhau thấy thoải mái. Nàng chỉ hận, chẳng qua là cái bộ dáng mắt cao hơn đầu của hắn mà thôi, cũng không phải muốn bắt cái tên thiếu niên choai choai kia ra truy cứu đến cùng, Âu tứ thiếu gia chịu như vậy liều mạng bảo vệ hắn, nhất định là có nguyên do không ai biết. Nếu đối phương bộ dáng đã nhún nhường, nàng cần gì phải khiến cho tất cả mọi người mặt xám mày tro?
Hạ lão gia nhìn thấy Âu gia thành khẩn như vậy, trong lòng khó chịu tiêu giảm đi rất nhiều. Huống chi lại nói tiếp, hắn tuy rằng cùng Âu lão gia xưng huynh đệ, Trên thực tế Âu lão gia tuổi thọ cùng Hạ lão thái gia không sai biệt lắm, đầu bạc trắng, lão nhân đức cao vọng trọng như vậy đứng trong đống tuyết vì đứa con út đáng thất vọng thành khẩn giải thích, oán khí của hắn khi nãy tích tụ giờ biến mất hầu như không còn.
Thượng phu nhân thấy hai bên đã hòa giải lại bình thường, không mất thì giờ liền nhiệt tình mời Hạ phu nhân cũng Hạ Thụy Nhi lưu lại dưỡng bệnh. Hạ Thụy Hi cảm thấy được ý tứ của Hạ phu nhân, giống như hơi có chút động tâm, tự nhiên biết nàng có chủ ý gì. Âu tứ thiếu gia gia thế không tệ, cũng là nhân tài, hình như chính là mẫu con rể mà nàng lựa chọn, mà chính con mình lại là không có ai, cũng khó trách Hạ phu nhân sẽ bắt lấy cơ hội tốt như vậy. Hành động của một người mẹ ngày đêm lo lắng cho hôn sự của nữ nhi, đây không phải là lỗi của nàng.
Lỗi phải thuộc về tên Âu tứ thiếu gia đáng ghét này. Trêu đùa ai cũng có thể, chính là không thể trong lòng xem thường nàng, dễ dàng xỏ mũi nàng, nếu nàng thật sự thuận theo ý Hạ phu nhân, nhất định gả đi,từ nay về sau không phải là bị người cười chết? Cả đời bị người dẫm nát dưới lòng bàn chân thành bùn thành tro? Hạ Thụy Hi thở dài, nhường Uyển Nhi đi mời Hạ phu nhân vào trong xe ngựa.
Hạ phu nhân sau khi từ trong xe ngựa đi ra, thái độ thực kiên quyết cùng Hạ lão gia dẫn theo Hạ Thụy Hi về nhà dưỡng bệnh. Hạ phu nhân đem Uyển Nhi đuổi tới một chỗ khác trên xe, tự mình giúp nữ nhi, một đường lải nhải không dứt: “Hi Hi nha, nhiều cơ hội tốt. Nếu ngươi ở tại chỗ này dưỡng bệnh, khiến cho Âu gia họ dễ dàng nhìn thấy ngươi có bao nhiêu mặt tốt, lấy ngươi có bao nhiêu là giá trị. Âu tứ thiếu gia thực xin lỗi ngươi, dựa vào tính cách của Âu lão gia cùng Âu phu nhân, hai ba ngày còn không bắt hắn tới đây thăm bệnh? Nếu thường xuyên qua lại, việc coi như thành. Âu gia gia thế như vậy, thật sự quá thích hợp. Ngươi không biết, Âu gia có tiếng là Hảo nhân gia, toàn gia tính cách tu dưỡng đều vô cùng tốt.”
Hạ Thụy Hi giễu cợt: “Nương, người thật sự nghĩ chính là hắn làm tổn thương ta? Ngươi tại sao không hỏi rõ Uyển Nhi?” Nổi danh Hảo nhân gia, đáng ra phải gọi là Âu đại thiện nhân chẳng hạn? Ấn tượng chung của nàng, cái gọi là người lương thiện, thông thường đều là những nhân vật phản diện thâm tàng bất lộ. Nhìn xem Âu tứ thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo cùng với Âu tam thiếu phu nhân thông minh lanh lợi cổ quái sẽ biết, Âu gia con cái đều thâm sâu.
Hạ phu nhân trầm mặc một lát, nghiêm trang nói: “Ta biết. Nhưng bị một tên vô danh tiểu tử làm bị thương, làm sao bằng được bị hắn làm bị thương đây? Cho dù là ngươi thật sự thế nào, chắc chắn cũng có người đối với ngươi chịu trách nhiệm.”
Hạ Thụy Hi có chút khổ sở: “Nương, ý của người là nói, ta bị hắn làm bị thương là chuyện tốt?”
“Nữ nhi ngoan, nương ý của ta chính là như vậy?” Hạ phu nhân nhẹ nhàng ôm nàng, “Làm nữ nhân, không thể không lấy chồng. miệng lưỡi thế gian đáng sợ là chuyện nhỏ, coi như cha mẹ chịu nuôi ngươi cả đời, ngươi cuối cùng cũng sẽ không thể sống dễ chịu. Lúc tuổi còn trẻ không cảm thấy, chờ khi lớn tuổi, ngươi sẽ biết mùi vị như thế nào.”
Hạ Thụy Hi biết điều nàng nói là sự thật, nhưng trong lòng vẫn khổ sở: “Ngươi không phải là ý tứ kia, vậy có ý gì?”
“Ý của ta, là nói, chuyện xấu đã gặp, chúng ta không thể để cho nó tiếp tục xấu thêm, cần cố gắng đem nó biến thành chuyện tốt mới được. Cho dù là Âu tứ thiếu gia hắn không có đánh tổn thương ngươi, chúng ta cũng không bảo là hắn, chính bản thân hắn vội vàng tới, nương tự nhiên muốn tính toán cho ngươi.” Hạ phu nhân vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
Hạ Thụy Hi thở dài: “Ta không nhìn trúng hắn.”
“Ngươi không nhìn trúng hắn?” Hạ phu nhân có chút kinh nghi, “Vì cái gì? bởi vì hắn dung mạo không bằng ngươi? Hay là hắn gia thế không bằng ngươi? Ah, ngươi nhất định là lo lắng hắn tuổi lớn như vậy vì sao chưa thành gia thất, nhất định là có vấn đề đi?”
Thấy Hạ Thụy Hi không đáp lời, nàng càng khẳng định mình đã đoán đúng, “Kỳ thật, xem hắn hình dáng này, cũng không phải hắn có vấn đề gì. Mà là bởi vì những người lớn trong nhà hắn, ở Âu gia các thế hệ nhà hắn, hắn là con, bộ dáng lớn lên cũng tốt, cũng có tài danh, cho nên bị làm hư. Khi hắn vừa mười hai tuổi, bà mối chưa bao giờ dừng lại không vào cửa, không phải là Âu Lão Thái gia, Lão phu nhân cùng Âu lão gia, Âu phu nhân chướng mắt, thì cũng chính bản thân hắn chướng mắt. Thường xuyên như vậy, mới kéo dài đến bây giờ, hắn thật sự rất tốt.”
“Hắn cái gì cũng đều tốt, cho nên ta mới không cần.” Đại khái cũng là bởi vì hắn cái gì cũng tốt, cho nên trong mắt mới có vẻ miệt thị như vậy? Tìm một thanh niên mười phần kiệt xuất như vậy làm phu quân, nàng không phải tự mang phiền muộn sao?
Hạ phu nhân im lặng một hồi, gượng cười nói : “Hi hi, nữ nhi ngoan. Không cần tự coi nhẹ mình, kỳ thật ngươi cũng rất tốt. Ngươi có dung mạo gia thế, tính tình học vấn,Âu gia hắn đốt đèn lồng cũng khó tìm.”
“Nương, ngươi là Vương bà bán dưa chuột, mèo khen mèo dài đuôi. Ta là con gái của ngươi, bản thân ngươi nhìn thấy cái gì cũng đều tốt hết. Nhưng là, trong mắt người ngoài, bọn hắn chỉ sợ chưa chắc đã thấy như vậy. Không phải vấn đề xứng hay không xứng, ta không thích cái kiểu tự cho mình là đúng của hắn.” Hạ Thụy Hi có chút mệt mỏi, “Nếu ngươi vừa rồi nhất định bắt ta lưu lại dường bệnh, chỉ sợ Âu gia bọn họ còn cho là chúng ta thật sự có ý đồ gì, chỉ sợ vội vàng gạt bỏ chúng ta.”
Hạ phu nhân vỗ đầu một cái: “Nhé, thật là. Ngươi một câu này như bừng tỉnh người trong mộng, ta quá gấp. Loại chuyện này quả nhiên gấp không được. Ngươi xem, chỉ bằng ngươi thông minh như vậy, nương cũng có lòng tin tìm cho ngươi một nhà khá giả.”
Hạ Thụy Hi cười yếu ớt, không nói nửa lời. Không gả ra được, thật sự đáng sợ như vậy sao? Thời gian kiếp trước , Khi nàng vừa bắt đầu qua tuổi hai mươi tám , tất cả mọi người vô tình hay có ý đều quan tâm hôn sự của nàng. Cho dù nàng có tiếp tục công tác tốt , lại có nhan sắc, người ta đều không quan tâm, chỉ quan tâm nàng có lấy được chồng hay không, có thể hay không thể gả được.
Nàng còn nhớ rõ, trong văn phòng Ngô tỷ quan tâm hôn sự của nàng quá đáng, triệt để để ý, nàng một câu gạt bỏ: “Ta bây giờ không muốn nghĩ tới chuyện kết hôn”.
“Ngươi không sợ sai lầm?”
“Không sợ sai lầm. Ta quả thật thuận buồm xuôi gió, có cái gì là khổ sở?” Nàng như thế đáp.
Kết quả Ngô tỷ thấp giọng chỉnh một câu: “Gái lỡ thì đều là như vậy. Ở mặt ngoài giả bộ không cần, kỳ thật khổ sở trong lòng muốn chết. Nên không biết tâm lý có bị bệnh không?” nàng tức giận muốn chết, ngay tại trận liền trả Ngô tỷ một câu: “Đúng a, lòng ta quả thực có bệnh. Cho rằng không có nam nhân cũng có thể sống tốt, không giống một số người, không có nam nhân liền sống không nổi.”
Ngô tỷ đương nhiên không bỏ qua cho nàng, H0ạ Thụy Hi muốn chỉnh đốn nàng một chút, nhưng nghĩ lại, chó cắn người, một ngụm thịt, người cắn chó, một miệng lông. Nàng đáng sao? Có thể tưởng tượng, nếu nàng thật sự cùng Ngô tỷ ầm ỹ một trận, người khác sẽ càng thêm chú ý đề tài thặng nữ của nàng. Cho nên nàng lúc ấy thản nhiên ngăn chặn Ngô tỷ phẫn nộ, lời nói khích lệ: “Ngô tỷ, ta cho rằng, chúng ta là đồng sự, vẫn là điểm tựa để công tác tốt, không cần quá phận chú ý việc của người khác, điều này đối với tất cả mọi người mới có lợi, dù sao chúng ta đều là người có học, không phải là người thô bỉ không có kiến thức, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngô tỷ bị nàng một câu nghẹn nói không ra lời, lúc ấy nước mắt liền lênh láng trong mắt. Trên hết từ nay về sau, trái lại không ai dám giáp mặt như vậy dồn ép nàng. Nàng vẫn như ngày trước, hăng hái công tác, cùng các đồng nghiệp hi hi ha ha, nhìn người khác tối đến có đôi có cặp, nàng một người núp ở nhà một chén trà xanh, hoặc là xem đĩa phim, hoặc là xem vốn liếng, quả thật cũng rất tốt.
Nàng chỉ vô cũng sợ ngày lễ tết hay cuối tuần về nhà, sợ nhìn cha mẹ mỗi lần ánh mắt bao hàm hi vọng hướng về phía sau nàng rồi nháy mắt trở nên thất vọng. Sợ nghe bọn họ thấp giọng thở dài thật dài, sợ bọn họ mỗi lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lại hóa thành hỏi nàng muốn ăn cái gì, khuyên nàng ra ngoài nhiều hơn một chút.
Những điều tiếp theo, sợ nhất chính là thân thích tụ họp, người ta hỏi nàng việc chung thân đại sự thì cha mẹ kia vẻ mặt xấu hổ cười ngượng ngùng, cũng làm cho lòng của nàng đau đớn không thôi. Nàng không phải không nghĩ tới, cũng không phải chưa thử qua, chính là mỗi lần đều là còn chưa bắt đầu đều lạnh nhạt kết thúc, cuối cùng nàng cũng cảm thấy phai nhạt, tin tưởng hết thảy đều phải dựa vào duyên phận. Vì an ủi cha mẹ, nàng đành dùng hết thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình, bôn ba khắp nơi xem mắt, xem mắt, sau đó lại xem mắt, tiếp tục xem mắt, mãi tới khi chán nản .
Xã hội hiện đại còn đáng sợ như thế, xem như không có lối thoái ở Đại Tần này? Nàng không có việc gì có thể làm, cũng không có xi măng cốt thép đến ngăn cách mọi người rảnh rỗi nói chuyện phiếm, càng không có nữ tử nào cùng nàng cố gắng lý luận chống đỡ việc này, ở Đại Tần trong mắt người , việc nữ nhân có thể làm chính là lập gia đình, sinh con, lo liệu việc nhà, ba mươi năm sau, xem tử kính mẫu.
Hạ Thụy Hi thở dài một hơi, lập gia đình đi, lập gia đình đi. Nàng không dám yêu cầu xa vời có xe có nhà, không cha không mẹ, chỉ cần thường thường bậc trung, ăn mặc không lo, người không cần mạo so với Phan An, cũng không cần tài năng sánh cùng Tống Ngọc, tính cách ôn hòa khoan dung, nhân phẩm không tệ biết cầu tiền là được. Nàng suy nghĩ, trở về nói như thế nào với Hạ phu nhân tiêu chuẩn này của nàng, cái gì mà nhà giàu có thế tộc, nàng không có thời gian nghĩ tới cùng họ gầm đấu đá.
Xe ngựa chạy thẳng vào Hạ gia đại viện, tới chỗ ở Hạ Thụy Hi là Tuyết Lê Tiểu Trúc, bà vú muốn tới ôm nàng xuống xe. Nàng cự tuyệt, để bà vú dìu nàng xuống xe hướng đến trong phòng, Hạ phu nhân vội đem một kiện lông cáo choàng trên người nàng, một chồng thanh giọng trách: “Tiểu tổ tông, ngươi kiềm chế chút, biết ngươi thể cốt khỏe mạnh, nhưng cũng không có thể không quan tâm chính mình như vậy.”
Hạ Thụy Hi nhẹ nhàng cười: “Nương, không có việc gì, ta hiện tại đầu đã không như lúc trước bị hôn mê, bước vài bước chắc không có chuyện gì. Người rối ren một ngày, cũng mệt mỏi, nên sớm quay về nghỉ ngơi đi . Ta đây uống thuốc xong, cũng cần nghỉ ngơi.”
Hạ phu nhân cuối cùng vẫn lo lắng, canh giữ ở trong phòng Hạ Thụy Hi tận mắt nhìn nàng uống thuốc, sau đó lại ăn nửa bát cháo loãng, mới cảm giác xướng sông, tắt lưng và chân đau, để nha đầu Chân nhi giúp đỡ quay về nhà trên.
Hạ Thụy Hi uống thuốc, chỉ cảm thấy dần dần buồn ngủ , liền ôm túi chườm trên giường vừa nằm đã ngủ. Đến khi tỉnh lại, đã là lúc đốt đèn. Uyển Nhi rất vui mừng từ bên ngoài nhún vai ôm một cái bình đại mỹ nhân tiến vào, trong bình chỉ cắm một cành Lục Ngạc mai. cành nhỏ uốn lượn, hoa trắng lá xanh, cả phòng hương thơm, buồn rầu trong lòng nàng nhất thời sinh ra vài phần tươi mát.
Hạ Thụy Hi nhớ rõ trong nhà không có loại hoa mai như vậy , liền hỏi: “Là ai đưa tới?”
Hắn kia thân thủ, phong cách và tướng mạo, đứng ở trong đống tuyết như vậy thành khẩn cầu xin về việc tai tiếng, khó coi này với Hạ gia Nhị tiểu thư, chỉ coi như là đứa bé vô tâm phạm phải sai lầm. Uyển Nhi bắt đầu mềm lòng, Hạ lão gia cũng cho rằng không có gì quan trọng lắm. Hạ Thụy Hi ỡm ờ nhường Hạ lão gia xử lý, không hề cùng Âu tứ thiếu gia tranh cãi, giống như chấp nhận sự thật này. Không như vậy còn có thể như thế nào? Hay còn có thể đánh hắn?
Hạ Thụy Hi nhớ rõ câu nói kia, mọi việc nhường một bước, mọi người gặp nhau thấy thoải mái. Nàng chỉ hận, chẳng qua là cái bộ dáng mắt cao hơn đầu của hắn mà thôi, cũng không phải muốn bắt cái tên thiếu niên choai choai kia ra truy cứu đến cùng, Âu tứ thiếu gia chịu như vậy liều mạng bảo vệ hắn, nhất định là có nguyên do không ai biết. Nếu đối phương bộ dáng đã nhún nhường, nàng cần gì phải khiến cho tất cả mọi người mặt xám mày tro?
Hạ lão gia nhìn thấy Âu gia thành khẩn như vậy, trong lòng khó chịu tiêu giảm đi rất nhiều. Huống chi lại nói tiếp, hắn tuy rằng cùng Âu lão gia xưng huynh đệ, Trên thực tế Âu lão gia tuổi thọ cùng Hạ lão thái gia không sai biệt lắm, đầu bạc trắng, lão nhân đức cao vọng trọng như vậy đứng trong đống tuyết vì đứa con út đáng thất vọng thành khẩn giải thích, oán khí của hắn khi nãy tích tụ giờ biến mất hầu như không còn.
Thượng phu nhân thấy hai bên đã hòa giải lại bình thường, không mất thì giờ liền nhiệt tình mời Hạ phu nhân cũng Hạ Thụy Nhi lưu lại dưỡng bệnh. Hạ Thụy Hi cảm thấy được ý tứ của Hạ phu nhân, giống như hơi có chút động tâm, tự nhiên biết nàng có chủ ý gì. Âu tứ thiếu gia gia thế không tệ, cũng là nhân tài, hình như chính là mẫu con rể mà nàng lựa chọn, mà chính con mình lại là không có ai, cũng khó trách Hạ phu nhân sẽ bắt lấy cơ hội tốt như vậy. Hành động của một người mẹ ngày đêm lo lắng cho hôn sự của nữ nhi, đây không phải là lỗi của nàng.
Lỗi phải thuộc về tên Âu tứ thiếu gia đáng ghét này. Trêu đùa ai cũng có thể, chính là không thể trong lòng xem thường nàng, dễ dàng xỏ mũi nàng, nếu nàng thật sự thuận theo ý Hạ phu nhân, nhất định gả đi,từ nay về sau không phải là bị người cười chết? Cả đời bị người dẫm nát dưới lòng bàn chân thành bùn thành tro? Hạ Thụy Hi thở dài, nhường Uyển Nhi đi mời Hạ phu nhân vào trong xe ngựa.
Hạ phu nhân sau khi từ trong xe ngựa đi ra, thái độ thực kiên quyết cùng Hạ lão gia dẫn theo Hạ Thụy Hi về nhà dưỡng bệnh. Hạ phu nhân đem Uyển Nhi đuổi tới một chỗ khác trên xe, tự mình giúp nữ nhi, một đường lải nhải không dứt: “Hi Hi nha, nhiều cơ hội tốt. Nếu ngươi ở tại chỗ này dưỡng bệnh, khiến cho Âu gia họ dễ dàng nhìn thấy ngươi có bao nhiêu mặt tốt, lấy ngươi có bao nhiêu là giá trị. Âu tứ thiếu gia thực xin lỗi ngươi, dựa vào tính cách của Âu lão gia cùng Âu phu nhân, hai ba ngày còn không bắt hắn tới đây thăm bệnh? Nếu thường xuyên qua lại, việc coi như thành. Âu gia gia thế như vậy, thật sự quá thích hợp. Ngươi không biết, Âu gia có tiếng là Hảo nhân gia, toàn gia tính cách tu dưỡng đều vô cùng tốt.”
Hạ Thụy Hi giễu cợt: “Nương, người thật sự nghĩ chính là hắn làm tổn thương ta? Ngươi tại sao không hỏi rõ Uyển Nhi?” Nổi danh Hảo nhân gia, đáng ra phải gọi là Âu đại thiện nhân chẳng hạn? Ấn tượng chung của nàng, cái gọi là người lương thiện, thông thường đều là những nhân vật phản diện thâm tàng bất lộ. Nhìn xem Âu tứ thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo cùng với Âu tam thiếu phu nhân thông minh lanh lợi cổ quái sẽ biết, Âu gia con cái đều thâm sâu.
Hạ phu nhân trầm mặc một lát, nghiêm trang nói: “Ta biết. Nhưng bị một tên vô danh tiểu tử làm bị thương, làm sao bằng được bị hắn làm bị thương đây? Cho dù là ngươi thật sự thế nào, chắc chắn cũng có người đối với ngươi chịu trách nhiệm.”
Hạ Thụy Hi có chút khổ sở: “Nương, ý của người là nói, ta bị hắn làm bị thương là chuyện tốt?”
“Nữ nhi ngoan, nương ý của ta chính là như vậy?” Hạ phu nhân nhẹ nhàng ôm nàng, “Làm nữ nhân, không thể không lấy chồng. miệng lưỡi thế gian đáng sợ là chuyện nhỏ, coi như cha mẹ chịu nuôi ngươi cả đời, ngươi cuối cùng cũng sẽ không thể sống dễ chịu. Lúc tuổi còn trẻ không cảm thấy, chờ khi lớn tuổi, ngươi sẽ biết mùi vị như thế nào.”
Hạ Thụy Hi biết điều nàng nói là sự thật, nhưng trong lòng vẫn khổ sở: “Ngươi không phải là ý tứ kia, vậy có ý gì?”
“Ý của ta, là nói, chuyện xấu đã gặp, chúng ta không thể để cho nó tiếp tục xấu thêm, cần cố gắng đem nó biến thành chuyện tốt mới được. Cho dù là Âu tứ thiếu gia hắn không có đánh tổn thương ngươi, chúng ta cũng không bảo là hắn, chính bản thân hắn vội vàng tới, nương tự nhiên muốn tính toán cho ngươi.” Hạ phu nhân vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
Hạ Thụy Hi thở dài: “Ta không nhìn trúng hắn.”
“Ngươi không nhìn trúng hắn?” Hạ phu nhân có chút kinh nghi, “Vì cái gì? bởi vì hắn dung mạo không bằng ngươi? Hay là hắn gia thế không bằng ngươi? Ah, ngươi nhất định là lo lắng hắn tuổi lớn như vậy vì sao chưa thành gia thất, nhất định là có vấn đề đi?”
Thấy Hạ Thụy Hi không đáp lời, nàng càng khẳng định mình đã đoán đúng, “Kỳ thật, xem hắn hình dáng này, cũng không phải hắn có vấn đề gì. Mà là bởi vì những người lớn trong nhà hắn, ở Âu gia các thế hệ nhà hắn, hắn là con, bộ dáng lớn lên cũng tốt, cũng có tài danh, cho nên bị làm hư. Khi hắn vừa mười hai tuổi, bà mối chưa bao giờ dừng lại không vào cửa, không phải là Âu Lão Thái gia, Lão phu nhân cùng Âu lão gia, Âu phu nhân chướng mắt, thì cũng chính bản thân hắn chướng mắt. Thường xuyên như vậy, mới kéo dài đến bây giờ, hắn thật sự rất tốt.”
“Hắn cái gì cũng đều tốt, cho nên ta mới không cần.” Đại khái cũng là bởi vì hắn cái gì cũng tốt, cho nên trong mắt mới có vẻ miệt thị như vậy? Tìm một thanh niên mười phần kiệt xuất như vậy làm phu quân, nàng không phải tự mang phiền muộn sao?
Hạ phu nhân im lặng một hồi, gượng cười nói : “Hi hi, nữ nhi ngoan. Không cần tự coi nhẹ mình, kỳ thật ngươi cũng rất tốt. Ngươi có dung mạo gia thế, tính tình học vấn,Âu gia hắn đốt đèn lồng cũng khó tìm.”
“Nương, ngươi là Vương bà bán dưa chuột, mèo khen mèo dài đuôi. Ta là con gái của ngươi, bản thân ngươi nhìn thấy cái gì cũng đều tốt hết. Nhưng là, trong mắt người ngoài, bọn hắn chỉ sợ chưa chắc đã thấy như vậy. Không phải vấn đề xứng hay không xứng, ta không thích cái kiểu tự cho mình là đúng của hắn.” Hạ Thụy Hi có chút mệt mỏi, “Nếu ngươi vừa rồi nhất định bắt ta lưu lại dường bệnh, chỉ sợ Âu gia bọn họ còn cho là chúng ta thật sự có ý đồ gì, chỉ sợ vội vàng gạt bỏ chúng ta.”
Hạ phu nhân vỗ đầu một cái: “Nhé, thật là. Ngươi một câu này như bừng tỉnh người trong mộng, ta quá gấp. Loại chuyện này quả nhiên gấp không được. Ngươi xem, chỉ bằng ngươi thông minh như vậy, nương cũng có lòng tin tìm cho ngươi một nhà khá giả.”
Hạ Thụy Hi cười yếu ớt, không nói nửa lời. Không gả ra được, thật sự đáng sợ như vậy sao? Thời gian kiếp trước , Khi nàng vừa bắt đầu qua tuổi hai mươi tám , tất cả mọi người vô tình hay có ý đều quan tâm hôn sự của nàng. Cho dù nàng có tiếp tục công tác tốt , lại có nhan sắc, người ta đều không quan tâm, chỉ quan tâm nàng có lấy được chồng hay không, có thể hay không thể gả được.
Nàng còn nhớ rõ, trong văn phòng Ngô tỷ quan tâm hôn sự của nàng quá đáng, triệt để để ý, nàng một câu gạt bỏ: “Ta bây giờ không muốn nghĩ tới chuyện kết hôn”.
“Ngươi không sợ sai lầm?”
“Không sợ sai lầm. Ta quả thật thuận buồm xuôi gió, có cái gì là khổ sở?” Nàng như thế đáp.
Kết quả Ngô tỷ thấp giọng chỉnh một câu: “Gái lỡ thì đều là như vậy. Ở mặt ngoài giả bộ không cần, kỳ thật khổ sở trong lòng muốn chết. Nên không biết tâm lý có bị bệnh không?” nàng tức giận muốn chết, ngay tại trận liền trả Ngô tỷ một câu: “Đúng a, lòng ta quả thực có bệnh. Cho rằng không có nam nhân cũng có thể sống tốt, không giống một số người, không có nam nhân liền sống không nổi.”
Ngô tỷ đương nhiên không bỏ qua cho nàng, H0ạ Thụy Hi muốn chỉnh đốn nàng một chút, nhưng nghĩ lại, chó cắn người, một ngụm thịt, người cắn chó, một miệng lông. Nàng đáng sao? Có thể tưởng tượng, nếu nàng thật sự cùng Ngô tỷ ầm ỹ một trận, người khác sẽ càng thêm chú ý đề tài thặng nữ của nàng. Cho nên nàng lúc ấy thản nhiên ngăn chặn Ngô tỷ phẫn nộ, lời nói khích lệ: “Ngô tỷ, ta cho rằng, chúng ta là đồng sự, vẫn là điểm tựa để công tác tốt, không cần quá phận chú ý việc của người khác, điều này đối với tất cả mọi người mới có lợi, dù sao chúng ta đều là người có học, không phải là người thô bỉ không có kiến thức, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngô tỷ bị nàng một câu nghẹn nói không ra lời, lúc ấy nước mắt liền lênh láng trong mắt. Trên hết từ nay về sau, trái lại không ai dám giáp mặt như vậy dồn ép nàng. Nàng vẫn như ngày trước, hăng hái công tác, cùng các đồng nghiệp hi hi ha ha, nhìn người khác tối đến có đôi có cặp, nàng một người núp ở nhà một chén trà xanh, hoặc là xem đĩa phim, hoặc là xem vốn liếng, quả thật cũng rất tốt.
Nàng chỉ vô cũng sợ ngày lễ tết hay cuối tuần về nhà, sợ nhìn cha mẹ mỗi lần ánh mắt bao hàm hi vọng hướng về phía sau nàng rồi nháy mắt trở nên thất vọng. Sợ nghe bọn họ thấp giọng thở dài thật dài, sợ bọn họ mỗi lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lại hóa thành hỏi nàng muốn ăn cái gì, khuyên nàng ra ngoài nhiều hơn một chút.
Những điều tiếp theo, sợ nhất chính là thân thích tụ họp, người ta hỏi nàng việc chung thân đại sự thì cha mẹ kia vẻ mặt xấu hổ cười ngượng ngùng, cũng làm cho lòng của nàng đau đớn không thôi. Nàng không phải không nghĩ tới, cũng không phải chưa thử qua, chính là mỗi lần đều là còn chưa bắt đầu đều lạnh nhạt kết thúc, cuối cùng nàng cũng cảm thấy phai nhạt, tin tưởng hết thảy đều phải dựa vào duyên phận. Vì an ủi cha mẹ, nàng đành dùng hết thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình, bôn ba khắp nơi xem mắt, xem mắt, sau đó lại xem mắt, tiếp tục xem mắt, mãi tới khi chán nản .
Xã hội hiện đại còn đáng sợ như thế, xem như không có lối thoái ở Đại Tần này? Nàng không có việc gì có thể làm, cũng không có xi măng cốt thép đến ngăn cách mọi người rảnh rỗi nói chuyện phiếm, càng không có nữ tử nào cùng nàng cố gắng lý luận chống đỡ việc này, ở Đại Tần trong mắt người , việc nữ nhân có thể làm chính là lập gia đình, sinh con, lo liệu việc nhà, ba mươi năm sau, xem tử kính mẫu.
Hạ Thụy Hi thở dài một hơi, lập gia đình đi, lập gia đình đi. Nàng không dám yêu cầu xa vời có xe có nhà, không cha không mẹ, chỉ cần thường thường bậc trung, ăn mặc không lo, người không cần mạo so với Phan An, cũng không cần tài năng sánh cùng Tống Ngọc, tính cách ôn hòa khoan dung, nhân phẩm không tệ biết cầu tiền là được. Nàng suy nghĩ, trở về nói như thế nào với Hạ phu nhân tiêu chuẩn này của nàng, cái gì mà nhà giàu có thế tộc, nàng không có thời gian nghĩ tới cùng họ gầm đấu đá.
Xe ngựa chạy thẳng vào Hạ gia đại viện, tới chỗ ở Hạ Thụy Hi là Tuyết Lê Tiểu Trúc, bà vú muốn tới ôm nàng xuống xe. Nàng cự tuyệt, để bà vú dìu nàng xuống xe hướng đến trong phòng, Hạ phu nhân vội đem một kiện lông cáo choàng trên người nàng, một chồng thanh giọng trách: “Tiểu tổ tông, ngươi kiềm chế chút, biết ngươi thể cốt khỏe mạnh, nhưng cũng không có thể không quan tâm chính mình như vậy.”
Hạ Thụy Hi nhẹ nhàng cười: “Nương, không có việc gì, ta hiện tại đầu đã không như lúc trước bị hôn mê, bước vài bước chắc không có chuyện gì. Người rối ren một ngày, cũng mệt mỏi, nên sớm quay về nghỉ ngơi đi . Ta đây uống thuốc xong, cũng cần nghỉ ngơi.”
Hạ phu nhân cuối cùng vẫn lo lắng, canh giữ ở trong phòng Hạ Thụy Hi tận mắt nhìn nàng uống thuốc, sau đó lại ăn nửa bát cháo loãng, mới cảm giác xướng sông, tắt lưng và chân đau, để nha đầu Chân nhi giúp đỡ quay về nhà trên.
Hạ Thụy Hi uống thuốc, chỉ cảm thấy dần dần buồn ngủ , liền ôm túi chườm trên giường vừa nằm đã ngủ. Đến khi tỉnh lại, đã là lúc đốt đèn. Uyển Nhi rất vui mừng từ bên ngoài nhún vai ôm một cái bình đại mỹ nhân tiến vào, trong bình chỉ cắm một cành Lục Ngạc mai. cành nhỏ uốn lượn, hoa trắng lá xanh, cả phòng hương thơm, buồn rầu trong lòng nàng nhất thời sinh ra vài phần tươi mát.
Hạ Thụy Hi nhớ rõ trong nhà không có loại hoa mai như vậy , liền hỏi: “Là ai đưa tới?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.