Chương 41: Bị mắng
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
Đại hán cười nói: “Ngài lo lắng quá chăng? Nếu thật sự nàng ta đã
quên ngài, một tiểu thư yêu kiều như nàng ta, đột nhiên bị nam tử xa lạ
chặn lại, đương nhiên vừa sợ hãi vừa đề phòng.”
Triệu Minh Thao lắc đầu: “Không đúng, rất không tương đồng với bản tính của nàng. Nhơi còn nhớ tình huống lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau chứ? Lúc ấy nha hoàn kia của nàng sợ gần chết, nàng thì ngược lại bình thản ung dung, bộ dáng trời không sợ đất không sợ, dùng roi ngựa chỉ vào người ta, biểu hiện tất cả chỉ có tò mò, hoàn toàn không có đề phòng chán ghét. Còn ngươi nhìn hành động hôm nay của nàng xem, chẳng lẽ bộ dáng không có nửa điểm kiêng kị sợ hãi? Nếu nói nàng vẫn nhớ rõ mọi chuyện, cho nên mới không sợ bị ta uy hiếp, chỉ nổi lên ý đề phòng với ta, cố ý ở trước mặt ta làm ra vẻ mà thôi. Quả thật như vậy, thì thật khó giải quyết, hơn nữa… Đi thôi! Việc hiện phải quan trọng hơn!”
Đại hán tưởng rằng hắn muốn từ bỏ: “Chẳng lẽ ngài cứ từ bỏ như vậy sao? Hạ gia tuy không phải trọng thần trong triều, nhưng lại xuất thân từ nhà quan, hơn nữa tài lực của Hạ Thụ Hoài không tầm thường, thân phận đặc biệt, giao du rộng rãi, còn có Hồng Lộc thư viện của Tuyên gia kia, môn sinh rộng khắp thiên hạ, thân phận của nàng dư sức làm trắc thất (vợ lẽ), cũng không có tâm cơ gì, vừa vặn có thể điều khiển. Lần trước bởi vì vị kia làm hỏng chuyện, cho nên mới bỏ lỡ cơ hội. Cơ hội lần này tốt như vậy, vì sao ngài…”
Triệu Minh Thao nhấc tay ngăn lại lời nói tiếp theo của hắn nói đè: “Ngươi không biết tính tình Hạ Thụ Hoài, nếu muốn hắn ngoan ngoãn, chi bằng việc này cần bàn bạc kĩ hơn, nếu không chỉ sợ chẳng có được cái gì. Hiện tại thì sao, dù sao cũng chẳng có ai đến nhà hắn cầu hôn, gấp làm cái gì? Ngươi sắp xếp một người đi thăm hỏi tình hình cẩn thận, xem xem Nhị tiểu thư Hạ gia sau khi bị thương tỉnh dậy có thay đổi gì không, có phải thật sự mất trí nhớ hay không.”
Đợi đại hán trả lời, hắn đi được hai bước, lại dừng lại hỏi: “Ngươi nói cha con hắn cười ta mặc áo vải lại mang ngọc quan, đeo đai ngọc? Giả vờ giả vịt?”
Đại hán thấy không rõ hắn đang vui hay buồn, chỉ dám nhẹ giọng: “Dạ!”
Triệu Minh Thao trầm tư một lát, khe khẽ cười: “Một lời bừng tỉnh người trong mộng a, ta cữ thắc mắc vì sao phụ vương luôn mắng ta hư tình giả ý, hóa ra mấu chốt ở đây. Một đám các ngươi chỉ biết tâng bốc ta, không ai dám nói thật với ta. Bộ áo hoa này của ngươi, không nên mặc.” Thấy đại hán biến sắc, trong lòng biết đại hán hiểu làm tưởng mình quở trách hắn, chỉ vào đại hán cười đùa: “Trở về liền thay đổi đi, tất cả mọi người đổi quần áo hết đi. Chúng ta cần phải trên dưới đồng nhất mới được.”
Đại hán thấy hắn không có vẻ tức giận, nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hành lễ.
Hai người khuất bóng đi vào trong một căn nhà dân khác, những người ở trong tửu quán lúc trước đã sớm đợi ở nơi này. Triệu Minh Thao lập tức sai người hầu của hắn thay đổi quần áo, tháo ngọc quan, chỉ dùng một chiếc khăn xanh trùm đầu, đai ngọc tháo ra đổi thành một chiếc đai lưng to bằng vải bình thường, lệnh cho những người khác thay đổi thành trang phục bình thường. Mọi người thay đồ xong, liền phi thân lên ngựa, phóng vượt qua xe của Hạ gia, nhanh chóng đi về phía kinh thành.
Hạ Thụy Hi không biết chính mình vừa rồi tránh được một kiếp, cũng không biết tất cả hành động của nàng vừa rồi đều rơi vào trong mắt người khác. Nàng đắc chí trở lại xe, chỉ còn chờ Hạ lão gia trở về động viên tinh thần nàng. Hạ Thụy Bội tựa vào gối mềm bộ dạng uể oải đưa mắt lên: “Tỷ lại gặp rắc rối gì vậy? Chỉ có thể là tỷ, đến đi cầu tiêu cũng có thể khiến cho gà bay chó chạy, không để ý đến một chút thể diện nào.” Mới vừa rồi Hạ Kim cho người đến gọi Hạ lão gia thì nàng đã biết chuyện Hạ Thụy Hi dẫn người đi phá nhà người ta.
Hạ Thụy Hi hừ nhẹ một tiếng: “Mụ ta lớn mật dám gạt tiền của ta, chẳng lẽ còn muốn ta phải nén giận? Hai bên đều có phụ thân ở đây, ta sợ cái gì?” Thật ra nàng hận nhất vẫn là tên Triệu Minh Thao kia dám kính kế với nàng, khiến cho nàng chật vật như thế, phụ nhân kia chỉ là vật để trút giận mà thôi.
Hạ Thụy Bội nhăn mặt nhíu mày, lập tức cười khó hiểu: “Tỷ nói rất đúng. Có phụ thân ở đây, có gì mà phải sợ? Đáng ra tỷ nên đốt nhà mụ đi mới phải.”
Hạ Thụy Hi thấy trong lời nói của nàng đều bao hàm ý giễu cợt, bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa, lại liên tưởng đến cái lườm cháy mắt của Hạ lão gia với nàng, trong lòng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, hay là mình đã làm sai chuyện gì? Có ý muốn hỏi Hạ Thụy Bội một chút, nhưng bộ dáng của nha đầu kia thật đáng giận, đành phải cố nén tò mò, tự mình suy đoán lung tung một hồi.
Việc này nghĩ mãi vẫn chưa thông, đột nhiên nàng lại nhớ tới lời nói kia của Triệu Minh Thao khiến cho trong lòng run sợ, nhất thời tâm trạng rối bời. Nàng buồn bực nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Triệu Minh Thao lại nói nàng hối hận cũng đã uốn, đã không còn đường lui nữa? Đây là ý gì? Có phải thân thể này đã không còn toàn vẹn, đã xảy ra chuyện gì khi ở cùng Triệu Minh Thao sao? Cổ nhân coi trọng nhất chính là trinh tiết của nữ tử, vậy chuyện nàng muốn gả cho một lang quân như ý chẳng phải trở thành chuyện hão huyền sao? Phải nghĩ ra cách hiểu rõ vấn đề này mới được, nếu như thật sự không may như vậy, phải sớm tính toán đem mức độ ảnh hưởng của chuyện này giảm xuống mức thấp nhất.
Không nói đến suy nghĩ miên man của nàng ở nơi này, Hạ Thụy Bội ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài một hồi, vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Phụ thân đã trở lại, nói vậy chắc đã trút giận giúp tỷ, tỷ không mau đi hỏi xem cái vòng vàng kia đã tìm được về hay chưa?”
Quả nhiên ngoài xe vang lên tiếng nói hàm chứa tức giận của Hạ lão gia: “Hạ Thụy Hi, con lại đây.”
Nghe thấy lời Hạ lão gia nói không dễ nghe, Hạ Thụy Bội cười càng vui vẻ: “Tỷ không đi mau? Phụ thân gọi tỷ qua động viên tỷ đó.”
Đến lúc này, trong lòng Hạ Thụy Hi cũng hiểu ra rồi, mình nhất định sẽ bị mắng, không tránh được, đành phải chậm chạp xuống xe.
Khi nàng xuống xe, mới phát hiện ra Uyển Nhi sớm đã quỳ trên mặt đất, trên mặt còn in dấu hai bàn tay đỏ lựng, thân mình lạnh run, thấy nàng đi xuống, tội nghiệp liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không dám lên tiếng.
Mặt Hạ lão gia âm trầm đáng sợ, lời nói rít qua kẽ răng lạnh như băng nhìn Uyển Nhi phun ra từng chữ: “Cút! Cẩn thận da của ngươi.” Có thể thấy rằng ông không thể nhịn được nữa, sắp bùng nổ đến nơi. Uyển Nhi hoảng sợ run lên một cái, lảo đảo đứng dậy cúi mặt đi thẳng về phía sau.
Hạ lão gia nghiêm khắc nhìn Hạ Thụy Hi: “Đi lên trên xe của ta.” Xoay người vung tay áo đi lên xe trước.
“Lên đường!: Không đợi Hạ Thụy Hi ngồi xong, Hạ lão gia liền lệnh cho xa phu đánh xe, trầm mặt hỏi nàng: “Ngươi thành thật nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đem mọi chuyện từ bắt đầu, quá trình, kết cục, không thiếu một chữ nói cho ta biết.”
Hạ Thụy Hi không dám có chút giấu diếm, lo sợ bất an đem toàn bộ những lời uy hiếp của Triệu Minh Thao nói ra bằng hết. Chỉ thấy mặt Hạ lão gia tái xanh, trong ánh mắt có tia lửa nguy hiểm, chỉ thẳng vào mũi nàng tức giận mắng: “Tùy tiện đi cùng với người lạ, ngươi là đồ ngốc sao? Ngươi có biết có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu là người xấu thực sự nổi lên tâm địa hiểm độc, ngươi sớm đã mất đi trong sạch! Chính mình không có đầu óc còn dám đi nói lý với người ta, ngươi có biết chuyện bên trong của người ta ra sao? Liệu có dám chắc người ta không dám đối nghịch với ngươi? Chẳng may người ta là người trong đại tộc, hùa nhau tấn công, ngươi trêu chọc như vậy bị đánh phải làm sao? Còn liên lụy đến mọi người chúng ta nữa thì sao? Ngươi là tiểu thư hay là thổ phỉ? Ta còn tưởng ngươi đã thay đổi, ai ngờ ngược lại hoàn toàn, càng lúc càng vô pháp vô thiên! Có chuyện gì cuối cùng không đến tay ta, do ta lo liệu? Trong mắt ngươi còn có ta hay không? Quy củ ngươi học được bay sạch đi đâu rồi? Đọc sách, học đạo lí gì? Đầu ngươi là óc người hay là bã đậu?”
Hạ Thụy Hi trải qua một chuỗi chất vấn này mới cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá mức lỗ mãng, lại bị câu nói “Nếu là người xấu thực sự nổi lên tâm địa hiểm độc, ngươi sớm đã mất đi trong sạch!” làm cho sợ tới mức rùng mình, không biết phải nói sao? Nếu Triệu Minh Thao thật sự xuống tay với nàng, e rằng sớm đã đắc thủ, nàng làm sao còn có thể làm bậy? Không khỏi sợ hãi nói: “Phụ thân, con gái biết sai ròi, sau này không dám làm càn nữa. Nhưng lúc ấy con thực sự rất cần. Chỗ bên đó, thật sự không thể nhấc chân vào. Còn mụ phụ nhân kia thật đáng hận, lại dám làm những chuyện xấu hủy đi sự trong sạch của người khác, chết không có gì đáng tiếc.” Nàng biết nàng không nên tự ý đi cùng người lạ, nhưng lúc đó nhu cầu sinh lý của nàng thật sự bức thiết, không thể trách nàng, muốn trách chỉ có thể trách Triệu Minh Thao thủ đoạn quá âm độc, có thể ra tay trong cơm và thức ăn của nàng.
Kinh nghiệm giang hồ của Hạ lão gia phong phú, đối với những chuyện hại người như vậy nghe nhiều đã thuộc. Cả nhà đều ăn cùng một đĩa thức ăn, nhưng chỉ có một mình Hạ Thụy Hi đau bụng, mót quá khó chịu được, việc này rõ ràng là do có người động tay động chân, hơn nữa còn làm rất chuyên nghiệp. Đề phòng kẻ này, lại quên kẻ khác, rốt cuộc vẫn khó lòng phòng bị, không khỏi thở dài: “Vậy ngươi cũng nên để phụ thân nghĩ cách cho ngươi. Về phần phụ nhân kia, có rất nhiều biện pháp bắt nàng ta, ngươi cần gì phải vội vã nhất thời?”
Hạ Thụy Hi thấy sắc mặt Hạ lão gia dịu đi, mới nghiêm mặt nói: “Con gái biết sai rồi. Toàn bộ những chuyện trước đây con đều đã quên, lời nói của người nọ làm con thật sự sợ hãi, con nhớ không ra có phải con thật sự quen biết hắn hay không, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn nói đến chuyện gì, vì sao hắn lại nói rằng con không còn đường lui đây? Trong lòng con thật sự sợ hãi, làm sao bây giờ đây?” Lời này của nàng đã đủ rõ ràng chưa, không phải nghe nói ở cổ đại có bà vú đặc biệt biết nghiệm thân sao? Tốt nhất sắp xếp cho một người vội vàng tới kiểm tra cho nàng, cũng để phòng ngừa rắc rối có thể phát sinh thêm.
Hạ lão gia vừa tức vừa hận, tiếc hận cùng sức cốc lên trán nàng một cái, thấy nàng bộ dạng đáng thương, thở phì phì nói: “Lúc này ngươi đã biết sợ? Vì sao không chịu nghe lời chúng ta từ trước, còn lén lút đi ra ngoài gặp hắn?”
Hạ Thụy Hi cười hì hì làm nũng: “Phụ thân, không phải trước đây con gái còn nhỏ sao? Lại nói, hiện tại con cũng không biết hắn có phải là người tốt hay không, con gái chỉ ngoan ngoãn nghe lời của hai người thôi.”
Hạ lão gia liếc nhìn nàng một cái thật sâu, ý tứ sâu xa nói: “Hiện tại con cũng biết lúc trước không ra làm sao rồi à! Con nào có biết rằng trên đời này lòng người hiểm ác? Chỉ cần sau này con bớt tự làm theo ý mình, ít tự khoe tài, cần thận trong hành động và lời nói, gặp chuyện gì cũng dùng đầu óc nhiều hơn, những lời hắn nói uy hiếp như thế nào chúng ta cũng không sợ, trước nay sống như thế nào thì giờ vẫn sống như vậy.”
Trong lòng Hạ Thụy Hi cuối cùng cũng không còn cảm thấy hoảng sợ như trước, nàng cảm thấy lời nói của mình đã đủ dễ hiểu, Hạ lão gia sẽ không thể không hiểu, nếu ông nói nàng không cần phải sợ, nghĩa là nói chuyện nàng sợ hãi nhất chẳng hề xảy ra, nàng vẫn toàn vẹn, không thiếu cái gì. Ngẫm lại cũng đúng, nếu tiền thân thật sự làm ra chuyện mất trinh tiết, giờ phút này sẽ không được sống bình thường ở trong nhà, chắc hẳn sớm đã bị đưa đến vương phủ hoặc cùng nông thôn nào đó, dù sao đó cũng là một mối nhục vô cùng to lớn của gia tộc, nhất định phải xử lý sạch sẽ. Nghĩ thông suốt, nàng cũng khẽ thở phào, ngoan ngoãn trả lời: “Con gái xin ghi nhớ lời dạy của phụ thân.”
Hạ lão gia gật đầu, lấy từ trong tay áo ra cái túi của Uyển Nhi và vòng tay đưa cho nàng: “Phụ nhân kia ta đã xử lý xong, sau này không thể hại người được nữa. Đây là túi của Uyển Nhi và cái vòng của con.”
“A, cái túi của Uyển Nhi thật sự là do mụ ta lấy trộm? Con còn nghĩ tại sao lại khéo như vậy?” Hạ Thụy Hi không chú ý tới ưu sầu tỏng mắt Hạ lão gia, nghĩ rằng chuyện này dừng lại ở đây, liền nhận lấy cái vòng vàng cẩn thận chà lau sạch sẽ, đeo lại lên tay.
Hạ lão gia lặng im nhìn nhất cử nhất động của nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được lại nói: “Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng sau này con cũng phải cẩn thận. Triệu Minh Thao có dã tâm quá lớn, tóm lại, sau này nếu con lại gặp chuyện tương tự, chi bằng tất cả cẩn thận là hơn, tốt nhất đừng nói chuyện với hắn, cách hắn càng xa càng tốt.” Nói xong thấy Hạ Thụy Hi giương mắt nhìn ông, ông lại cố gắng làm ra bộ dạng không để trong lòng, không quan tâm hết thảy.
Tuy rằng khoác lên bộ da này, những bên trong Hạ Thụy Hi không phải là đứa trẻ mười tuổi, nàng không hề bỏ qua một tia ưu sầu mà Hạ lão gia che dấu, nàng mẫn tuệ cảm thấy, đời trước của nàng là Triệu Minh Thao kia, không đơn giản chỉ là chuyện tình cảm và hôn nhân thông thường, hẳn là còn có liên hệ lớn lao với lợi ích của gia tộc.
Triệu Minh Thao lắc đầu: “Không đúng, rất không tương đồng với bản tính của nàng. Nhơi còn nhớ tình huống lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau chứ? Lúc ấy nha hoàn kia của nàng sợ gần chết, nàng thì ngược lại bình thản ung dung, bộ dáng trời không sợ đất không sợ, dùng roi ngựa chỉ vào người ta, biểu hiện tất cả chỉ có tò mò, hoàn toàn không có đề phòng chán ghét. Còn ngươi nhìn hành động hôm nay của nàng xem, chẳng lẽ bộ dáng không có nửa điểm kiêng kị sợ hãi? Nếu nói nàng vẫn nhớ rõ mọi chuyện, cho nên mới không sợ bị ta uy hiếp, chỉ nổi lên ý đề phòng với ta, cố ý ở trước mặt ta làm ra vẻ mà thôi. Quả thật như vậy, thì thật khó giải quyết, hơn nữa… Đi thôi! Việc hiện phải quan trọng hơn!”
Đại hán tưởng rằng hắn muốn từ bỏ: “Chẳng lẽ ngài cứ từ bỏ như vậy sao? Hạ gia tuy không phải trọng thần trong triều, nhưng lại xuất thân từ nhà quan, hơn nữa tài lực của Hạ Thụ Hoài không tầm thường, thân phận đặc biệt, giao du rộng rãi, còn có Hồng Lộc thư viện của Tuyên gia kia, môn sinh rộng khắp thiên hạ, thân phận của nàng dư sức làm trắc thất (vợ lẽ), cũng không có tâm cơ gì, vừa vặn có thể điều khiển. Lần trước bởi vì vị kia làm hỏng chuyện, cho nên mới bỏ lỡ cơ hội. Cơ hội lần này tốt như vậy, vì sao ngài…”
Triệu Minh Thao nhấc tay ngăn lại lời nói tiếp theo của hắn nói đè: “Ngươi không biết tính tình Hạ Thụ Hoài, nếu muốn hắn ngoan ngoãn, chi bằng việc này cần bàn bạc kĩ hơn, nếu không chỉ sợ chẳng có được cái gì. Hiện tại thì sao, dù sao cũng chẳng có ai đến nhà hắn cầu hôn, gấp làm cái gì? Ngươi sắp xếp một người đi thăm hỏi tình hình cẩn thận, xem xem Nhị tiểu thư Hạ gia sau khi bị thương tỉnh dậy có thay đổi gì không, có phải thật sự mất trí nhớ hay không.”
Đợi đại hán trả lời, hắn đi được hai bước, lại dừng lại hỏi: “Ngươi nói cha con hắn cười ta mặc áo vải lại mang ngọc quan, đeo đai ngọc? Giả vờ giả vịt?”
Đại hán thấy không rõ hắn đang vui hay buồn, chỉ dám nhẹ giọng: “Dạ!”
Triệu Minh Thao trầm tư một lát, khe khẽ cười: “Một lời bừng tỉnh người trong mộng a, ta cữ thắc mắc vì sao phụ vương luôn mắng ta hư tình giả ý, hóa ra mấu chốt ở đây. Một đám các ngươi chỉ biết tâng bốc ta, không ai dám nói thật với ta. Bộ áo hoa này của ngươi, không nên mặc.” Thấy đại hán biến sắc, trong lòng biết đại hán hiểu làm tưởng mình quở trách hắn, chỉ vào đại hán cười đùa: “Trở về liền thay đổi đi, tất cả mọi người đổi quần áo hết đi. Chúng ta cần phải trên dưới đồng nhất mới được.”
Đại hán thấy hắn không có vẻ tức giận, nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hành lễ.
Hai người khuất bóng đi vào trong một căn nhà dân khác, những người ở trong tửu quán lúc trước đã sớm đợi ở nơi này. Triệu Minh Thao lập tức sai người hầu của hắn thay đổi quần áo, tháo ngọc quan, chỉ dùng một chiếc khăn xanh trùm đầu, đai ngọc tháo ra đổi thành một chiếc đai lưng to bằng vải bình thường, lệnh cho những người khác thay đổi thành trang phục bình thường. Mọi người thay đồ xong, liền phi thân lên ngựa, phóng vượt qua xe của Hạ gia, nhanh chóng đi về phía kinh thành.
Hạ Thụy Hi không biết chính mình vừa rồi tránh được một kiếp, cũng không biết tất cả hành động của nàng vừa rồi đều rơi vào trong mắt người khác. Nàng đắc chí trở lại xe, chỉ còn chờ Hạ lão gia trở về động viên tinh thần nàng. Hạ Thụy Bội tựa vào gối mềm bộ dạng uể oải đưa mắt lên: “Tỷ lại gặp rắc rối gì vậy? Chỉ có thể là tỷ, đến đi cầu tiêu cũng có thể khiến cho gà bay chó chạy, không để ý đến một chút thể diện nào.” Mới vừa rồi Hạ Kim cho người đến gọi Hạ lão gia thì nàng đã biết chuyện Hạ Thụy Hi dẫn người đi phá nhà người ta.
Hạ Thụy Hi hừ nhẹ một tiếng: “Mụ ta lớn mật dám gạt tiền của ta, chẳng lẽ còn muốn ta phải nén giận? Hai bên đều có phụ thân ở đây, ta sợ cái gì?” Thật ra nàng hận nhất vẫn là tên Triệu Minh Thao kia dám kính kế với nàng, khiến cho nàng chật vật như thế, phụ nhân kia chỉ là vật để trút giận mà thôi.
Hạ Thụy Bội nhăn mặt nhíu mày, lập tức cười khó hiểu: “Tỷ nói rất đúng. Có phụ thân ở đây, có gì mà phải sợ? Đáng ra tỷ nên đốt nhà mụ đi mới phải.”
Hạ Thụy Hi thấy trong lời nói của nàng đều bao hàm ý giễu cợt, bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa, lại liên tưởng đến cái lườm cháy mắt của Hạ lão gia với nàng, trong lòng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, hay là mình đã làm sai chuyện gì? Có ý muốn hỏi Hạ Thụy Bội một chút, nhưng bộ dáng của nha đầu kia thật đáng giận, đành phải cố nén tò mò, tự mình suy đoán lung tung một hồi.
Việc này nghĩ mãi vẫn chưa thông, đột nhiên nàng lại nhớ tới lời nói kia của Triệu Minh Thao khiến cho trong lòng run sợ, nhất thời tâm trạng rối bời. Nàng buồn bực nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Triệu Minh Thao lại nói nàng hối hận cũng đã uốn, đã không còn đường lui nữa? Đây là ý gì? Có phải thân thể này đã không còn toàn vẹn, đã xảy ra chuyện gì khi ở cùng Triệu Minh Thao sao? Cổ nhân coi trọng nhất chính là trinh tiết của nữ tử, vậy chuyện nàng muốn gả cho một lang quân như ý chẳng phải trở thành chuyện hão huyền sao? Phải nghĩ ra cách hiểu rõ vấn đề này mới được, nếu như thật sự không may như vậy, phải sớm tính toán đem mức độ ảnh hưởng của chuyện này giảm xuống mức thấp nhất.
Không nói đến suy nghĩ miên man của nàng ở nơi này, Hạ Thụy Bội ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài một hồi, vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Phụ thân đã trở lại, nói vậy chắc đã trút giận giúp tỷ, tỷ không mau đi hỏi xem cái vòng vàng kia đã tìm được về hay chưa?”
Quả nhiên ngoài xe vang lên tiếng nói hàm chứa tức giận của Hạ lão gia: “Hạ Thụy Hi, con lại đây.”
Nghe thấy lời Hạ lão gia nói không dễ nghe, Hạ Thụy Bội cười càng vui vẻ: “Tỷ không đi mau? Phụ thân gọi tỷ qua động viên tỷ đó.”
Đến lúc này, trong lòng Hạ Thụy Hi cũng hiểu ra rồi, mình nhất định sẽ bị mắng, không tránh được, đành phải chậm chạp xuống xe.
Khi nàng xuống xe, mới phát hiện ra Uyển Nhi sớm đã quỳ trên mặt đất, trên mặt còn in dấu hai bàn tay đỏ lựng, thân mình lạnh run, thấy nàng đi xuống, tội nghiệp liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không dám lên tiếng.
Mặt Hạ lão gia âm trầm đáng sợ, lời nói rít qua kẽ răng lạnh như băng nhìn Uyển Nhi phun ra từng chữ: “Cút! Cẩn thận da của ngươi.” Có thể thấy rằng ông không thể nhịn được nữa, sắp bùng nổ đến nơi. Uyển Nhi hoảng sợ run lên một cái, lảo đảo đứng dậy cúi mặt đi thẳng về phía sau.
Hạ lão gia nghiêm khắc nhìn Hạ Thụy Hi: “Đi lên trên xe của ta.” Xoay người vung tay áo đi lên xe trước.
“Lên đường!: Không đợi Hạ Thụy Hi ngồi xong, Hạ lão gia liền lệnh cho xa phu đánh xe, trầm mặt hỏi nàng: “Ngươi thành thật nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đem mọi chuyện từ bắt đầu, quá trình, kết cục, không thiếu một chữ nói cho ta biết.”
Hạ Thụy Hi không dám có chút giấu diếm, lo sợ bất an đem toàn bộ những lời uy hiếp của Triệu Minh Thao nói ra bằng hết. Chỉ thấy mặt Hạ lão gia tái xanh, trong ánh mắt có tia lửa nguy hiểm, chỉ thẳng vào mũi nàng tức giận mắng: “Tùy tiện đi cùng với người lạ, ngươi là đồ ngốc sao? Ngươi có biết có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu là người xấu thực sự nổi lên tâm địa hiểm độc, ngươi sớm đã mất đi trong sạch! Chính mình không có đầu óc còn dám đi nói lý với người ta, ngươi có biết chuyện bên trong của người ta ra sao? Liệu có dám chắc người ta không dám đối nghịch với ngươi? Chẳng may người ta là người trong đại tộc, hùa nhau tấn công, ngươi trêu chọc như vậy bị đánh phải làm sao? Còn liên lụy đến mọi người chúng ta nữa thì sao? Ngươi là tiểu thư hay là thổ phỉ? Ta còn tưởng ngươi đã thay đổi, ai ngờ ngược lại hoàn toàn, càng lúc càng vô pháp vô thiên! Có chuyện gì cuối cùng không đến tay ta, do ta lo liệu? Trong mắt ngươi còn có ta hay không? Quy củ ngươi học được bay sạch đi đâu rồi? Đọc sách, học đạo lí gì? Đầu ngươi là óc người hay là bã đậu?”
Hạ Thụy Hi trải qua một chuỗi chất vấn này mới cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá mức lỗ mãng, lại bị câu nói “Nếu là người xấu thực sự nổi lên tâm địa hiểm độc, ngươi sớm đã mất đi trong sạch!” làm cho sợ tới mức rùng mình, không biết phải nói sao? Nếu Triệu Minh Thao thật sự xuống tay với nàng, e rằng sớm đã đắc thủ, nàng làm sao còn có thể làm bậy? Không khỏi sợ hãi nói: “Phụ thân, con gái biết sai ròi, sau này không dám làm càn nữa. Nhưng lúc ấy con thực sự rất cần. Chỗ bên đó, thật sự không thể nhấc chân vào. Còn mụ phụ nhân kia thật đáng hận, lại dám làm những chuyện xấu hủy đi sự trong sạch của người khác, chết không có gì đáng tiếc.” Nàng biết nàng không nên tự ý đi cùng người lạ, nhưng lúc đó nhu cầu sinh lý của nàng thật sự bức thiết, không thể trách nàng, muốn trách chỉ có thể trách Triệu Minh Thao thủ đoạn quá âm độc, có thể ra tay trong cơm và thức ăn của nàng.
Kinh nghiệm giang hồ của Hạ lão gia phong phú, đối với những chuyện hại người như vậy nghe nhiều đã thuộc. Cả nhà đều ăn cùng một đĩa thức ăn, nhưng chỉ có một mình Hạ Thụy Hi đau bụng, mót quá khó chịu được, việc này rõ ràng là do có người động tay động chân, hơn nữa còn làm rất chuyên nghiệp. Đề phòng kẻ này, lại quên kẻ khác, rốt cuộc vẫn khó lòng phòng bị, không khỏi thở dài: “Vậy ngươi cũng nên để phụ thân nghĩ cách cho ngươi. Về phần phụ nhân kia, có rất nhiều biện pháp bắt nàng ta, ngươi cần gì phải vội vã nhất thời?”
Hạ Thụy Hi thấy sắc mặt Hạ lão gia dịu đi, mới nghiêm mặt nói: “Con gái biết sai rồi. Toàn bộ những chuyện trước đây con đều đã quên, lời nói của người nọ làm con thật sự sợ hãi, con nhớ không ra có phải con thật sự quen biết hắn hay không, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn nói đến chuyện gì, vì sao hắn lại nói rằng con không còn đường lui đây? Trong lòng con thật sự sợ hãi, làm sao bây giờ đây?” Lời này của nàng đã đủ rõ ràng chưa, không phải nghe nói ở cổ đại có bà vú đặc biệt biết nghiệm thân sao? Tốt nhất sắp xếp cho một người vội vàng tới kiểm tra cho nàng, cũng để phòng ngừa rắc rối có thể phát sinh thêm.
Hạ lão gia vừa tức vừa hận, tiếc hận cùng sức cốc lên trán nàng một cái, thấy nàng bộ dạng đáng thương, thở phì phì nói: “Lúc này ngươi đã biết sợ? Vì sao không chịu nghe lời chúng ta từ trước, còn lén lút đi ra ngoài gặp hắn?”
Hạ Thụy Hi cười hì hì làm nũng: “Phụ thân, không phải trước đây con gái còn nhỏ sao? Lại nói, hiện tại con cũng không biết hắn có phải là người tốt hay không, con gái chỉ ngoan ngoãn nghe lời của hai người thôi.”
Hạ lão gia liếc nhìn nàng một cái thật sâu, ý tứ sâu xa nói: “Hiện tại con cũng biết lúc trước không ra làm sao rồi à! Con nào có biết rằng trên đời này lòng người hiểm ác? Chỉ cần sau này con bớt tự làm theo ý mình, ít tự khoe tài, cần thận trong hành động và lời nói, gặp chuyện gì cũng dùng đầu óc nhiều hơn, những lời hắn nói uy hiếp như thế nào chúng ta cũng không sợ, trước nay sống như thế nào thì giờ vẫn sống như vậy.”
Trong lòng Hạ Thụy Hi cuối cùng cũng không còn cảm thấy hoảng sợ như trước, nàng cảm thấy lời nói của mình đã đủ dễ hiểu, Hạ lão gia sẽ không thể không hiểu, nếu ông nói nàng không cần phải sợ, nghĩa là nói chuyện nàng sợ hãi nhất chẳng hề xảy ra, nàng vẫn toàn vẹn, không thiếu cái gì. Ngẫm lại cũng đúng, nếu tiền thân thật sự làm ra chuyện mất trinh tiết, giờ phút này sẽ không được sống bình thường ở trong nhà, chắc hẳn sớm đã bị đưa đến vương phủ hoặc cùng nông thôn nào đó, dù sao đó cũng là một mối nhục vô cùng to lớn của gia tộc, nhất định phải xử lý sạch sẽ. Nghĩ thông suốt, nàng cũng khẽ thở phào, ngoan ngoãn trả lời: “Con gái xin ghi nhớ lời dạy của phụ thân.”
Hạ lão gia gật đầu, lấy từ trong tay áo ra cái túi của Uyển Nhi và vòng tay đưa cho nàng: “Phụ nhân kia ta đã xử lý xong, sau này không thể hại người được nữa. Đây là túi của Uyển Nhi và cái vòng của con.”
“A, cái túi của Uyển Nhi thật sự là do mụ ta lấy trộm? Con còn nghĩ tại sao lại khéo như vậy?” Hạ Thụy Hi không chú ý tới ưu sầu tỏng mắt Hạ lão gia, nghĩ rằng chuyện này dừng lại ở đây, liền nhận lấy cái vòng vàng cẩn thận chà lau sạch sẽ, đeo lại lên tay.
Hạ lão gia lặng im nhìn nhất cử nhất động của nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được lại nói: “Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng sau này con cũng phải cẩn thận. Triệu Minh Thao có dã tâm quá lớn, tóm lại, sau này nếu con lại gặp chuyện tương tự, chi bằng tất cả cẩn thận là hơn, tốt nhất đừng nói chuyện với hắn, cách hắn càng xa càng tốt.” Nói xong thấy Hạ Thụy Hi giương mắt nhìn ông, ông lại cố gắng làm ra bộ dạng không để trong lòng, không quan tâm hết thảy.
Tuy rằng khoác lên bộ da này, những bên trong Hạ Thụy Hi không phải là đứa trẻ mười tuổi, nàng không hề bỏ qua một tia ưu sầu mà Hạ lão gia che dấu, nàng mẫn tuệ cảm thấy, đời trước của nàng là Triệu Minh Thao kia, không đơn giản chỉ là chuyện tình cảm và hôn nhân thông thường, hẳn là còn có liên hệ lớn lao với lợi ích của gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.