Gái Ế Không Hiền

Chương 2: Sau khi thặng nữ hôn mê

Ý Thiên Trọng

06/03/2017

Hạ Thụy Hi đỡ cái trán rên rỉ tỉnh lại, nghĩ là tên gia hỏa nào không có mắt dám đả thương nàng, nàng nhất định phải đem hắn xé xác làm ngàn mảnh. Đứng trợn mắt, như là ánh mắt Hạ phụ nhân bao hàm mục địch tức giận ngút trời. Sợ tới mức nàng không còn cảm giác đau đầu, tim đập dường như nổi trống . Chẳng lẽ, đang trách nàng nàng lén chuồn đi gây ra phiền toái sao? Nàng luôn luôn sợ hãi sẽ làm vợ chồng Hạ lão gia chán ghét nàng , thật cẩn thận trong đời sống.

Nàng ngẩn ngơ, mới nhớ tới chính mình cần phải giải thích một chút, nàng thật không có trêu chọc bất luận là kẻ nào, chính là một tai họa bất ngờ. Nàng còn chưa có mở miệng, chỉ thấy Hạ phu nhân giống con bươm bướm đang nhào tới, ôm nàng khóc: ”Trẻ nha, cục cưng” . Bên cạnh còn có một vị trung niên phu nhân mặt tròn mắt to quần áo sang trọng sắc mặt có chút ngượng ngùng, không ngừng an ủi.

Hạ Thụy Hi mắt sắc nhìn đến bên trên mặt bàn thấp ở trong chậu đồng bày đặt một tảng đá cùng một đám nước tuyết tan, Uyển Nhi ánh mắt loạn chuyển, liếc liếc hòn đá kia lại liếc liếc cái trán của nàng. Nàng cuối cùng là hiểu được, hóa ra đánh ngất nàng là viên tuyết bên trong bọc tảng đá a, là ai lại độc ác như vậy?

Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dáng Hạ phu nhân , giống như không cần tìm phiền toái cho mình. Coi nàng làm như thế nào , chỉ cần không phải tìm phiền toái cho mình là được. Hạ Thụy Hi rất phối hợp che trán của mình bắt đầu thấp giọng rên rỉ: “Nương, đừng khóc. Đau chết mất, tai ta cứ vang ong ong . Là cái gì đánh ta? Đau như vậy .”

Hạ phu nhân thu thanh âm, trên khuôn mặt trắng nõn còn vương mất giọt nước mắt trong suốt, thật cẩn thận lấy tay lau mỗ hôi trên mặt nàng, nhìn nhìn trong chậu đồng cục đá nhỏ cùng nước, nghẹn ngào lo lắng nói: “Hi Hi, con của ta, ngươi chịu khổ, cái trán xanh mét sưng lên. Ngươi nói cho nương nghe, trừ đau ra, rốt cuộc còn có nào chỗ nào không thoải mái? Choáng váng đầu sao? Có thấy buồn nôn không? Cái lỗ tai vang không? Ánh mắt thấy rõ sao? Ai nha, thật sự là tai họa bất ngờ nha. Lại có thể dùng viên tuyết bọc tảng đá đến đánh ngươi, ngươi đây là đắc tội với ai sao? Ngươi nếu có mệnh hệ gì, nương cùng cha ngươi có thể làm sao bây giờ a? Chẳng lẻ muốn chúng ta đau lòng thêm nữa?” Lại thút tha thút thít khóc ồ lên.

Bên cạnh vị phu nhân mặt tròn trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, kéo tay Hạ phu nhân, miệng giật giật, muôn nói gì cũng không nên lời, thần tình quẫn bách, hướng tới Hạ phu nhân, lại vặn vặn khăn tay, đi lên trước muốn tiếp cận giúp đỡ chuyện đã qua, lại bị Uyển Nhi vội vàng tách ra. Hạ phu nhân chính là không để ý tới nàng.

Hạ Thụy Hi đã đoán được kẻ làm tổn thương nàng chỉ sợ là người nhà người nọ. Hạ phu nhân nhất định không buông tha người ta đâu, trực giác của nàng cũng đã ổn định, cái này ở hiện đại không phải là não chấn động bệnh trạng sao? Nói thật, Hạ Thụy Hi trừ bỏ đau đầu tức giận ra, những cái khác nàng đều không có sao. Nhưng mẫu thân của nàng, hơn nữa là Hạ quốc thủ phu nhân nổi danh đưa ra vấn đề như vậy, nàng đương nhiên hài lòng, tóm lại Hạ phu nhân chính là chắc là sẽ không hại nàng .

Vì thế Hạ Thụy Hi thống khổ vạn phần che đầu, hữu khí vô lực không kiên nhẫn nói: “Nương, ngươi đừng khóc có được không? Ta đầu lại choáng lại đau, hoa mắt, ù tai gay gắt, tức ngực, buồn nôn”.

Hạ phu nhân hoảng sợ lấy tay khăn che miệng lại, một mặt cất tiếng hỏi nha đầu Uyển Nhi: “Lão gia chưa tới sao? Tại sao lâu như thế còn chưa tới? Còn có xe ngựa, nhất định phải làm cho thật thoải mái đó, Hi Hi chính là không thể tiếp tục chịu xóc nảy.” Mọi thứ đều phân phó xong xuôi, mới đột nhiên nhớ tới bên cạnh dường như là trung niên mỹ phụ kia , kêu lên: “Ai nha, Thượng phu nhân, xin lỗi, nhắc tới cũng không phải lỗi tại nhà người. Đều tại Hi Hi nhà ta thanh danh bên ngoài lỗ mãng, khiến cho tất cả mọi người không xem nàng là tiểu thư, nghĩ đến nàng da dày thịt béo, không chỉ nói viên tuyết, tảng đá cũng chắc chắn chịu được. Ta làm sao lại nuôi dưỡng thành nữ nhân tính tình như vậy?” Lại bắt đầu không tiếng động rơi lệ.

Tại sao lại xả đến trên người nàng sao? Hạ Thụy Hi thật là có hôm mê một lúc, Hạ phu nhân rốt cuộc có chủ ý gì? Hay là còn muốn trách cứ người ta thế nào?

Thượng phu nhân sắc mặt càng lúng túng, miệng nàng mấp máy ngu ngốc, xa xa không kịp suy nghĩ kêu to Hạ phu nhân. Chỉ có thể chậm chạp nói: “Hạ phu nhân, đều là lỗi ở xá đệ. Ta ở trong này thay hắn chịu tội.” Nói xong thật sự hướng Hạ phu nhân vén áo thi lễ.”Nay tự nhiên xảy ra chuyện như vậy, ta cũng không còn mặt mũi nào, chờ ta báo cáo phụ thân, tất nhiên phạt hắn thật nặng, ngày khác nhất định bắt hắn tới cửa chịu nhận lỗi. còn có tiền thuốc thang của Hi Hi, chúng ta —— “

Hạ phu nhân một phen đỡ lấy nàng, tiếp nhận lời của nàng: “Thượng phu nhân, ta không dám nhận lễ này của người. Tiền thuốc thang chẳng hạn, Hạ gia chúng ta lo liệu được. Hi Hi nhà chúng ta da dày thịt béo, bị tứ thiếu gia như vậy trêu cợt, dùng tảng đá đánh nhiều nhất chỉ là lưu lại di chứng thôi, không xảy ra mạng người. Nếu không là tiểu thư của ta, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”



Lúc này theo ngoài cửa đi tới một thanh niên nữ tử y phục quý giá nói: “Đúng a, đại tỷ. Tứ thiếu gia lần này cũng tỏ ra rất kỳ cục. may là gặp được Hạ gia người ta phân rõ phải trái, nếu là gặp phải nhà khác, còn không biết chừng là dây dưa không ngớt đâu.”

Hạ Thụy Hi thấy Hạ phu nhân mí mắt nháy một chút, trên mặt lộ ra một tia hờn giận, rất nhanh lại che dấu được cẩn thận. Liền nhìn thanh niên nữ tử kia liếc mắt một cái, chỉ thấy nàng mặc lên một thân áo váy trăm điệp thêu hoa đỏ thẫm, khoác thêm áo choàng lông chồn bạc, trên đầu cái trâm trân châu chói lọi, ước chừng hai mươi tuổi, nhỏ cao vóc dáng, hé ra mặt trái xoan, xương gò má có chút cao, ánh mắt sáng ngời có thần, mũi thẳng, một cái răng nanh nhỏ xinh tuyết trắng, là một người thông minh lanh lợi mạnh mẽ. Nàng lời này có thể nói đã đem Hạ phu nhân bó buộc ở bên trong, nếu Hạ phu nhân muốn làm lớn chuyện, chính là không nói lý lẽ, cũng khó trách Hạ phu nhân không cao hứng.

Thượng phu nhân lại thật là không nghe ra được, khó xử nói : “Tam đệ muội, ngươi xem Tứ đệ càng lớn càng ẩu tả. Chuyện lần này, ngươi trở về nhất định phải cùng cha cùng nương nói cho tốt, kiên quyết không thể tha hắn.”

Thanh niên nữ tử mỉm cười nói: “Đại tỷ, ngươi cũng biết, thái gia, lão gia cùng phu nhân, trong nhà còn có đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, còn có Thanh Anh mọi người đều sủng ái hẳn. Hắn bình thường ở nhà chính là hô phong hoán vũ, ta chính là nói một câu, Thanh Anh bọn hắn đã xem ta như là kẻ thù. Vậy thì ngươi đi nói nhiều một chút, các ngươi là chị em ruột, nói nặng một chút, cũng là ai lại trách ngươi.”

Ý tứ chỗ nào cũng có, Hạ Thụy Hi lập tức vểnh tai, ê a, đây là chị dâu đang ghen tị với chú em mà, đây là gia nha? Nàng thật đúng là muốn biết tên bát đản đánh ngất nàng là thần thánh phương nào?

Thượng phu nhân sắc mặt khẽ biến, trộm giật nhẹ thanh niên nữ tử, bất an nhìn mẹ con Hạ phu nhân liếc mắt một cái. Tiểu huynh đệ ở trong nhà đặc biệt được sủng ái là đúng, nhưng có câu là việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, này Tam đệ muội nói những việc này như thế nào cũng không phân biệt trường hợp? Thanh niên nữ tử không để ý ảm đạm cười, ánh mắt bay tới trên xà nhà.

Hạ phu nhân làm như cái gì cũng không nghe thấy, ân cần hỏi Hạ Thụy Hi muốn uống nước hay không, khát hay không khát, lại cho người đi thúc giục Hạ lão gia.

Không bao lâu, Hạ lão gia rốt cục đầu đầy mồ hôi chạy tới. Hắn thân hình cao lớn, người lại béo, vừa tiến đến đã đem ánh sáng trong phòng vốn không được sáng sủa lắm chắn hơn phân nửa. Chuyện đã trải qua hắn ở trên đường đã nghe người hầu báo tin nói qua, thấy hai vị phu nhân tự nhiên là cao hứng không nổi. Vốn hắn không được tiến vào nội viện này, nhưng mà hắn là phụ thân của khổ chủ, lại tinh thông y lý, tự nhiên không người nào dám cản hắn.

Hắn nghiêm mặt, hướng về Thượng phu nhân người cùng nàng em dâu hơi ôm quyền, bước một bước dài liền vọt tới bên giường Hạ Thụy Hi , trước lôi kéo tay tinh tế quan sát một lần. Một bên tay đặt lên mạch môn của nàng, một bên tức giận nói: “Hừ, là tên gia hỏa nào không có mắt đem nữ nhi như hoa như ngọc của ta biến thành cái dạng này? Một nam nhân khi dễ nữ tử tính cái gì? Như vậy tâm địa ngoan độc, bản thân ta muốn diện kiến hắn. Thượng phu nhân!”

Hạ lão gia tuy rằng ở Đại Tần là nổi danh tính tình không tốt, nhưng là một điều đặc biệt, hoàng thân quốc thích thấy hắn, cũng muốn tôn hắn một tiếng tiên sinh. Hắn y thuật là bậc nhất Đại Tần , không chịu dễ dàng xem bệnh cho người , nhưng vừa ra tay thường nhất định chính xác. Tính tình không tốt hạng nhất hạng nhì, trời sinh hắn chẳng những miệng lợi hại, đánh nhau cũng lợi hại, gia sản cũng là xếp vào hạng phú hào. Người ta đều hận hắn tính tình, nhưng lại không thể không cầu hắn, đa số người đối với hắn đều là vừa hận vừa sợ lại không có biện pháp. Thượng phu nhân thấy hắn đanh thép dường như từ lúc thân ảnh tiến vài cửa sân nàng đã mềm nhũn ra, hiện tại thấy điểm tên của nàng, sợ tới mức một khắc mất hồn, tha thiết mong chờ nhìn phía Hạ lão gia, thế nhưng tìm không được lời để nói.

Hạ lão gia coi như có chút phong độ, thấy còn phu nhân trắng mặt, liền hơi thấp giọng nói: ”Thượng phu nhân, đánh ngất nữ nhi của ta đương nhiên cũng là khách của nhà người. Như vậy không phải là khách nhân, gây phiền toái cho chủ nhân. Ngươi nói cho ta biết là tiểu tử nhà ai, để cho hắn tới gặp ta, hắn muốn ném tuyết, để cho hắn cùng ta hai nam nhân này chơi, ta nhất định phải đem tiểu tử không có mắt khi đánh ngất! Cho hắn biết con tẻ có phải đúc bằng sắt hay không, dám khi dễ cô nương nhà ta. Còn không giáo huấn hắn một chút , hắn còn tưởng rằng Thượng gia các ngươi dễ khi dễ đó!”

Thượng phu nhân tâm thần luống cuống, Hạ lão gia chẳng những tính tình không tốt, võ nghệ cũng nổi danh, những năm gần đây, vô luận là người đàn bà chanh chua hay là quân vô lại, không ai từ trong tay hắn mà lành lặn. Tiểu huynh đệ nhà mình rơi vào trong tay hắn, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Miệng nàng ngu ngốc, tha thiết mong chờ nhìn hướng nàng em dâu, nước mắt cũng rơi ra rồi.

Nàng em dâu lúc này mới trở lại, Hạ lão gia đây là giả bộ không biết là nhà bọn họ người, cố tình chọc tức. Nàng cho dù là muốn cho chú em chịu chút đau khổ, nhưng là không muốn để tiện nghi cho ngoại nhân đi. Liền kéo Thượng phu nhân đến chỗ Hạ lão gia nhận lỗi: “Hạ tiên sinh, xin lỗi, thực là Thanh Cẩn nhà ta bướng bỉnh, ngộ thương tới Hi Hi. Đại tỷ của ta đã muốn sai người đem hắn nhốt tại trong sài phòng, cũng cho người đi báo tin cho nhà ông, để cho hắn nhanh chóng tới trước mặt ngài nhận lỗi.”



Hạ lão gia hừ lạnh một tiếng: “Tam thiếu phu nhân, nguyên lai là Âu gia tứ thiếu gia các ngươi a, ta còn nói là ai có lá gan lớn như vậy. Ta nếu như không có nhớ lầm, hắn năm nay cũng có hai mươi tuổi chứ? Như thế nào vẫn là như vậy không hiểu chuyện đây?”

Thượng phu nhân mồ hôi lạnh đều xuất hiện,tiểu đệ nhỏ nhất của nàng cũng không tỉnh ngộ. Hắn đi trêu chọc ai không chọc, cứ muốn trêu chọc nữ nhân của Hạ lão gia đây?

Hạ lão gia đã bắt xong mạch, Hạ phu nhân khẩn cấp thúc giục hỏi: “Lão gia, thế nào? Hi Hi thế nào? Sẽ không lưu lại di chứng chứ?”

Hạ lão gia trầm ngâm một lát, nói : “Trước mắt, cũng khó mà nói được gì. Chỉ có thể là uống thuốc nghỉ ngơi trước đã , quan sát một thời gian nói sau.”

Hạ phu nhân lại nén trào nước mắt, lôi kéo tay của Hạ Thụy Hi, không tiếng động rơi lệ, thấy Hạ Thụy Hi đều tan nát cõi lòng. Nàng tới nơi này, Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân đối với nàng rất tốt không phải là giả bộ được, là hàng thật giá thật thật là tốt, nàng đang nhớ lại cha mẹ chính mình kiếp trước , cũng là như vậy đối với nàng, không biết bọn họ hiện tại như thế nào? Nghĩ tới nàng mất đi , người đầu bạc tiễn người đầu xanh, là sống không bằng chết a? Trong lòng đau xót, không khỏi rơi nước mắt.

Hạ phu nhân nghĩ đến nàng là bị chính mình làm sợ, liên tục không ngừng lấy tay lau nước mắt của nàng, nhẹ giọng dỗ dành nói : “Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan, không phải sợ. Không có gì cả, có cha ngươi cùng ta đây. Chúng ta dùng thuốc tốt nhất , a? Dù có ra sao, cha cùng ta nuôi dưỡng ngươi cả đời.” Nói xong chính nàng cũng khóc lên.

Thượng phu nhân nghe thấy lời này, thầm nghĩ hỏng bét, quả nhiên Hạ lão gia thổi râu trừng mắt nói : “Khóc khóc cái gì? Người còn chưa có chết đây? Tiểu tử đó đâu? để hắn ra cho ta xem, là cái hạng người gì mà có tâm địa ác độc như vậy!” Cắn răng nắm thiết bát (chén sắt) trong tay đi ra ngoài, “Sài phòng nhà ngươi đi hướng nào? Ta muốn đến hỏi hắn, có phải hay không ta Hạ Thụ Hoài làm gì đắc tội hắn, hắn lại đi khi dễ nữ nhi của ta?”

Thượng phu nhân vội xông về phía trước tiến đến ngăn ở cửa, mang theo khóc âm nói: “Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh…”

Hạ lão gia mặt đen lên trợn tròn tròng mắt cả giận nói: “Tránh ra! Âu gia các người khi dễ người như vậy sao? Người bị thương cũng không được nói rõ lí lẽ?”

Thượng phu nhân cà lăm nói không ra lời, liền đừng ở cửa không đi, đỏ mắt đáng thương nhìn về phía Âu tam thiếu phu nhân.

Hạ lão gia chính ở chỗ này nói: “Ngươi là một người đàn bà, ta không muốn vô lễ với ngươi. Nhưng ngươi khăng khăng như thế, đừng trách ta không khách khí hủy đi cửa sổ của nhà ngươi, ngươi nhường hay không nhường?” Thấy Thượng phu nhân lắc đầu chứa đựng nước mắt , thật sự vén tay áo lên mang tới cái ghế muốn hủy đi của sổ nhà người ta.

Hạ phu nhân mắt điếc tai ngơ, nhìn mà không thấy. Hạ Thụy Hi thì thấy thú vị, yên lặng trong lòng cổ vũ Hạ Lão gia cố lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Ế Không Hiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook