Chương 57: Sơn đạo (1)
Ý Thiên Trọng
12/03/2017
Mấy tùy tùng tráng kiện đi phía trước mở đường, Triệu Minh Thao và Hạ Thụy Hi đi chính giữa, phía sau bọn họ là nha hoàn bà vú của Hạ gia bị buộc thành hàng, tiếp theo cuối cùng, lại là người của Triệu Minh Thao, áp trận kiêm luôn giám thị nhất cử nhất động của đám người trước mặt, người nào không thành thật ra tay luôn.
Triệu Minh Thao đi cực nhanh, Hạ Thụy Hi chân nam đá chân chiêu theo sát phía sau hắn, kiếm chuyện để nói: “Người của ngươi sẽ đối xử thế nào với Bội Bội và Thuần Nhi? Chẳng qua bọn họ quá sợ hãi, nhát gan, nên mới bỏ chạy.”
“Lá gan bọn họ nhỏ quá, nhỏ đến mức liều lĩnh đối đầu với ta.” Thanh âm của Triệu Minh Thao thản nhiên, Hạ Thụy Hi chỉ có thể thấy sau gáy của hắn, không biết hắn rốt cuộc là giận dữ hay hung bạo, hay mặt vẫn không đổi sắc, tóm lại chắc không dễ nhìn.
“Ngươi đừng nên tức giận, tìm được bọn họ coi như xong, không nên đánh bọn họ có được không? Cha ta cũng rất thương Bội Bội. Còn Thuần Nhi nữa, ta rất thích nàng, nếu nàng làm sao, ta sẽ rất đau khổ.” Hạ Thụy Hi thật sự hiểu nếu Triệu Minh Thao quả thực muốn kết hôn với Hạ gia, sẽ không dám làm gì Hạ Thụy Bội, nàng chỉ lo cho Thuần Nhi, chỉ sợ Thuần Nhi sẽ chịu nhiều đau khổ.
“Nàng nói nhiều quá.” Có lẽ sợ nàng nói nhiều, hoặc trong lòng Triệu Minh Thao buồn bực, vô luận Hạ Thụy Hi tìm nhiều đề tài nói, hắn đều im lặng không trả lời, căn bản không để ý tới nàng, chỉ chú tâm đi đường.
Hạ Thụy Hi lề mà lề mề đi một đoạn đường, sau đó bắt đầu dừng lại than thở: “Ta đau chân, ta đói bụng.” Nàng dừng lại, toàn bộ những người đi theo sau nàng cũng dừng lại hết.
Triệu Minh Thao quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Không phải nàng muốn cùng ta ở chỗ này gạo nấu thành cơm luôn chứ?”
Hạ Thụy Hi nhìn hoàn cảnh đường dốc hiểm trở xung quanh, có thể nào cũng không thích hợp để cho hắn nấu cơm, liền chớp chớp mắt, oan ức nói: “Ta nói thật mà, từ sáng sớm tới giờ ta mới chỉ uống hai chén trà, chưa ăn thêm gì khác. Chân cũng đau thật đấy, ngày hôm qua ta tự leo núi, lòng bàn chân vừa sưng vừa buốt. Ta lớn như vậy, chưa từng đi đường xa như hôm qua.”
Triệu Minh Thao chằm chằm nhìn nàng một lúc lâu, Hạ Thụy Hi vô tội nhìn hắn: “Nếu ngươi không tin, ta cho ngươi xem, nếu ngươi cứng rắn muốn ép ta đi, ta cũng có thể đi, nhưng ta sẽ đi rất chậm, rất chậm.” nàng làm bộ muốn ngồi xuống cởi giày.
Triệu Minh Thao nhíu mày: “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Để cho ta nghỉ một lát, chỉ nghỉ một lát thôi, ta đảm bảo sẽ không gây phiền phức.” Hạ Thụy Hi cố gắng bày ra bộ mặt dịu dàng đáng yêu. Đã qua thời gian lâu như vậy, nhưng người đuổi bắt Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi vẫn chưa có tin tức, nàng tin chắc không có tin giif tức là có tin tốt lành, làm sao không khiến cho nàng ngập tràn hi vọng, không khỏi cố trì hoãn thêm một lát đây? Thế này thật xin lỗi hắn quá. J
Hạ Thụy Hi đáng thương ngồi trên tảng đá ven đường, thở ngắn than dài, không để ý đến hình tượng ôn chân vừa nắm vừa xoa, nàng thật sự vừa mệt vừa đói, chân cũng rất đau.
“Đi thôi!” Triệu Minh Thao hô đứng lên. Kéo Hạ Thụy Hi bước đi. Mặc kệ Hạ Thụy Hi nói thế nào, châm chọc hắn thế nào, hắn đều trầm mặt mặc kệ.
Hạ Thụy Hi thấy có châm chọc cũng vô dụng, đành phải khập khiễng theo sát phía sau hắn. Sơn đạo này càng lúc càng khó đi. Chỗ da rách ở lòng ban chân nàng đau như thiêu như đốt, hai chân run lên. Qua một thời gian đặc biệt dài, Triệu Minh Thao phát ra một tiếng: “Nàng cố nhẫn nhịn đi, qua thêm nửa canh giờ nữa là đường dễ đi rồi, còn có kiệu ngồi nữa.” Phần niềm tin cuối cùng của Hạ Thụy Hi cũng sụp đổ, có lẽ sẽ chẳng có người tới cứu nàng. Nàng tuyệt vọng, cũng kiên quyết không đi tiếp nữa, ngồi phịch xuống đất: “Ta không đi nổi nữa! Ngươi muốn làm gì thì làm đi!”
Triệu Minh Thao nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, hung tợn trừng mắt lườm Hạ Thụy Hi, nhưng thấy thái dương nàng ướt mồ hôi, mặt đỏ bừng, biểu tình phờ phạc, váy bị bụi gai cào rách, bám đầy bùn đất, trang sức trên đầu cong vẹo, hắn bắt đầu tin rằng nàng thật sự không đi nổi. Ngẫn lại cũng đúng, Hạ Thụy Hi là một tiểu thư được nuông chiều, hôm qua tự mình leo lên núi đã hiếm thấy, huống chi hôm nay còn muốn bắt nàng tự xuống núi.
Triệu Minh Thao suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, thái độ cũng tốt lên rất nhiều: “Để ta xem cho.” Hắn ngồi xuống trước mặt Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi chưa kịp phản ứng, hắn đã cởi một chiếc hài của nàng ra, Hạ Thụy Hi bất tri bất giác rụt chân: “Ngươi làm gì vậy?”
Tay hắn giống như kìm sắt, không để cho nàng rụt chân, tiếp tục cởi tất. Tất tuột đến lòng bàn chân thì đã cùng những chỗ bị toét của lòng bàn chân dính liền với nhau. Triệu Minh Thao có lẽ chưa hầu hạ ai bao giờ, cảm thấy hơi dính, liền giật mạnh tất kéo xuống. “Ôi!” Hạ Thụy Hi đau đến mức hít vào một luồng khí lạnh, vội đem chân co rụt lại, nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng: “Đau chết ta! Ngươi làm gì vậy!” Tiếng hô vừa vang lên, toàn bộ thủ hạ của Triệu Minh Thao thần sắc vô cùng quái dị.
Hạ Thụy Hi hận không thể đá mạnh hai cước vào khuôn mặt tuấn tú của Triệu Minh Thao, đá cho hắn thành đầu heo luôn. Đáng tiếc nàng không dám, nàng chỉ có thể nước mắt lưng tròng ôm chân vừa xoa vừa thổi, tên xấu xa, không kể hắn tâm ngoan thủ lạt, tâm tư ác độc, chỉ bằng việc hắn không biết hầu hạ người khác, nàng cũng không thể gả cho hắn, đương nhiên, đâu là dưới tình huống nàng có thể đào thoát dưới ma trảo của hắn.
Nàng không dám đá hắn, những vẫn có thể tỏ vẻ ấm ức và tức giận một chút: “Ngươi không tin ta, nghi ngờ ta lừa ngươi, có thể để ta tự cởi. Hiện tại hay rồi, đã tróc cả một lớp da, dì sao ta cũng không đi nổi nữa, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên đi.”
Triệu Minh Thao có chút xấu hổ, lập tức lại cảm giác tôn nghiêm của mình bị tổn thương. Hắn vốn muốn để cho Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dáng chân thành của mình, kết quả lòng tốt bị hiểu lầm, lại làm trò cười trước mặt thuộc hạ của hắn, Hạ Thụy Hi chẳng nể mặt mũi quát mắng hắn, bảo hắn sau này phải làm sao trước mặt đám hạ nhân ở đây?
Triệu Minh Thao càng nghĩ càng giận, trầm mặt trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi cố tình làm ra bộ liều chết, kiên quyết không chịu đi, căn bản không thèm để ý tới hắn một chút nào. Hắn trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi chốc lát, chỉ về một bà vú phía sau lưng nàng: “Bỏ dây thừng cho mụ, bảo mụ tới cõng người.”
Bà vú cõng Hạ Thụy Hi lên, đoàn người trầm mặc lặng lẽ đi trên sơn đạo.
Đi đến một nơi tương đối bằng phẳng, cây cối rậm rạp, “Vù!” rừng cây bên đường nhảy ra một nam tử che mặt, ho khan hai tiếng, nói: “Này! Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại tiền mua đường đi!”
Nơi này có sơn tặc? Triệu Minh Thao ngẩn người, không nói được một lời, “Vút vút” Tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ, tiến lên chém luôn.
“Ái chà, xem ra còn giống sơn tặc hơn đại gia đấy! Chẳng lẽ lại đến cướp bát cơm của đại gia? Cái này không thể được!” Thân hình người nọ mơ hồ, giống như đang chơi đùa, trong chốc lát vung đao chém bên đông, thoắt cái lại chém sang bên tây, thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người loạn thành một mớ, đường đao bay loạn xạ.
Một đường đao bay qua sát bên Triệu Minh Thao, lại bay tới sau lu7wng bà vú đang cõng Hạ Thụy Hi. Bà vú kia kêu một tiếng “Má ơi!”, bất chấp Hạ Thụy Hi trên lưng, đặt mông ngồi phịch xuống đất, Hạ Thụy Hi ngã chổng kềnh, nửa ngày không đứng dậy được, vẫn là Triệu Minh Thao nín cười đưa tay đem nàng kéo lên.
Hạ Thụy Hi rất giận, nhưng không có dũng khí làm trò xoa mông trước mặt nhiều người như vậy, tặc bà này thật đáng giận, may mà đây là nơi tương đối bằng phẳng, nếu là nơi hiểm yếu như lúc trước, nàng có thể đã lăn lông lốc xuống núi, tan tành thành tám mảnh rồi.
Thấy người này không phải là sơn tặc đơn giản, có bộ dạng khó đối phó, người phía sau đi lên quây tròn Triệu Minh Thao và Hạ Thụy Hi bảo vệ.
Nếu nói nơi này có sơn tặc xuất hiện, Triệu Minh Thao tuyệt đối không tin. Hơn nữa với thân thủ người này, không thể nào là sơn tặc bình thường được. Hạ Thụy Hi cũng đang suy đoán thân phận người nọ, dám một mình đến cướp chỗ nhiều người như vậy rốt cuộc có phải ỷ vào thân thủ mình giỏi hay không? Hay bởi hắn là người bọn Hạ Thụy Bội mời đến hỗ trợ nàng?
Triệu Minh Thao nhìn về phía Hạ Thụy Hi: “Đây là người phụ thân nàng mới đến bảo vệ nàng? Nếu như vậy, ta sẽ bảo bọn họ ra tay không lấy tính mạng hắn, tránh để cuối cùng hai nhà tổn thương hòa khí.”
Lừa nàng ư? Nàng không ngu vậy chứ, cho dù không phải, nàng cũng phải nói là phải, như vậy mới có thể thừa dịp nhốn nháo chạy trốn, cho nên nàng khẳng định nói: “Ta không biết hắn. Nhưng ta thấy hắn không giống sơn tặc, nói không chừng tại ngươi làm nhiều việc ác, đây là kẻ thù nào đó của ngươi chăng.”
Triệu Minh Thao nhìn nàng chằm chằm nói: “Nếu ta giết hắn, nàng cũng sẽ không trách ta?”
Hạ Thụy Hi buông tay ra: “Sống chết của hắn nào có liên quan đến ta? Ôi! Thủ hạ của ngươi không ngăn cản được, ngươi mau đi hỗ trợ đi! Nếu không truyền ra ngoài, nói các ngươi nhiều người như vậy không đánh lại được một người, thật quá mất mặt.”
Người nọ nghe tiếng quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt cong như vành trăng, nói một câu rất rõ ràng: “Thật là một nữ tử vô tình, đại gia vốn thương tiếc ngươi là một đóa hoa đẹp, muốn được ngắt hoa thưởng thức, muôn thay phật tổ sớm phổ độ cho ngươi, ai ngờ tâm tư của nữ tử nhà ngươi thật quá độc, nhưng mà, vừa lúc có thể làm áp trại phu nhân của ta.”
Triệu Minh Thao thấy người kia dám ở trước mặt hắn làm trò trêu chọc Hạ Thụy Hi, thật sự tức giận, hắn đã sớm nghi ngờ người này tuyệt đối không phải sơn tặc bình thường, trong lời nói của Hạ Thụy Hi không phải không có đạo lý, có khả năng tên này là một dị nhân giang hồ Tam đệ của hắn thuê, cố ý đến gây phiền toái cho hắn. Hắn bật cười “ha ha”, nhìn người nọ nói từng chữ một: “Ta muốn tự tay giết ngươi!” Hắn cởi áo khoác ra, lộ ra một bộ quần áo ngắn bó sát bên trong: “Các ngươi lui ra cho ta!” Thân hình của hắn không tệ, cũng không có bộ dáng của mấy quý công tử suốt ngày ăn không ngồi rồi chẳng được tích sự gì.
Chủ nhân muốn đích thân động thủ, tùy tùng của Triệu Minh Thao nhanh chóng thu binh khí, nín thở bế khí thối lui sang một bên, sùng báo nhìn chủ tử của bọn chúng.
Khí trường của Triệu Minh Thao rất cường đại, ngay cả Hạ Thụy Hi là tay mơ không hiểu biết gì, cũng có thể cảm nhận được loại khí thế bức nhân kia. Người lại lơ đềnh, cười hi hi rộ lên: “Ối chào! Nhìn xem, Công tử phấn nộn tuấn tú hóa ra cũng có luyện công phu. Kinh thành này quả nhiên là nơi nhân dài ẩn dật, đến đây! Chúng ta luyện tập chút.”
Bốn chứ phấn nộn tuấn tú chọc giận Triệu Minh Thao, mặt hắn âm trầm sải bước tiến đến một cước không lưu tình với người bịt mặt, hắn ra chân nhanh chóng mạnh mẽ, góc độ xảo quyệt, không có mời năm tám năm công phu không thể luyện ra được, người bịt mặt tán thưởng một tiếng, nghiêng người né tránh, hai người ngươi đánh ta né xông lên.
Hạ Thụy Hi tò mò nhìn hai người trước mắt đánh nhau, từng chiêu từng thức của bọn họ làm cho nàng xem giống như đang coi phim võ thuật, nhưng, nàng chỉ biết bọn họ đều rất lợi hại, nàng cũng chẳng biết ai lợi hại hơn ai, hơn nữa nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm nàng có thể nhân cơ hội ngàn năm có một này thừa dịp trốn chạy hay không.
Triệu Minh Thao đi cực nhanh, Hạ Thụy Hi chân nam đá chân chiêu theo sát phía sau hắn, kiếm chuyện để nói: “Người của ngươi sẽ đối xử thế nào với Bội Bội và Thuần Nhi? Chẳng qua bọn họ quá sợ hãi, nhát gan, nên mới bỏ chạy.”
“Lá gan bọn họ nhỏ quá, nhỏ đến mức liều lĩnh đối đầu với ta.” Thanh âm của Triệu Minh Thao thản nhiên, Hạ Thụy Hi chỉ có thể thấy sau gáy của hắn, không biết hắn rốt cuộc là giận dữ hay hung bạo, hay mặt vẫn không đổi sắc, tóm lại chắc không dễ nhìn.
“Ngươi đừng nên tức giận, tìm được bọn họ coi như xong, không nên đánh bọn họ có được không? Cha ta cũng rất thương Bội Bội. Còn Thuần Nhi nữa, ta rất thích nàng, nếu nàng làm sao, ta sẽ rất đau khổ.” Hạ Thụy Hi thật sự hiểu nếu Triệu Minh Thao quả thực muốn kết hôn với Hạ gia, sẽ không dám làm gì Hạ Thụy Bội, nàng chỉ lo cho Thuần Nhi, chỉ sợ Thuần Nhi sẽ chịu nhiều đau khổ.
“Nàng nói nhiều quá.” Có lẽ sợ nàng nói nhiều, hoặc trong lòng Triệu Minh Thao buồn bực, vô luận Hạ Thụy Hi tìm nhiều đề tài nói, hắn đều im lặng không trả lời, căn bản không để ý tới nàng, chỉ chú tâm đi đường.
Hạ Thụy Hi lề mà lề mề đi một đoạn đường, sau đó bắt đầu dừng lại than thở: “Ta đau chân, ta đói bụng.” Nàng dừng lại, toàn bộ những người đi theo sau nàng cũng dừng lại hết.
Triệu Minh Thao quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Không phải nàng muốn cùng ta ở chỗ này gạo nấu thành cơm luôn chứ?”
Hạ Thụy Hi nhìn hoàn cảnh đường dốc hiểm trở xung quanh, có thể nào cũng không thích hợp để cho hắn nấu cơm, liền chớp chớp mắt, oan ức nói: “Ta nói thật mà, từ sáng sớm tới giờ ta mới chỉ uống hai chén trà, chưa ăn thêm gì khác. Chân cũng đau thật đấy, ngày hôm qua ta tự leo núi, lòng bàn chân vừa sưng vừa buốt. Ta lớn như vậy, chưa từng đi đường xa như hôm qua.”
Triệu Minh Thao chằm chằm nhìn nàng một lúc lâu, Hạ Thụy Hi vô tội nhìn hắn: “Nếu ngươi không tin, ta cho ngươi xem, nếu ngươi cứng rắn muốn ép ta đi, ta cũng có thể đi, nhưng ta sẽ đi rất chậm, rất chậm.” nàng làm bộ muốn ngồi xuống cởi giày.
Triệu Minh Thao nhíu mày: “Vậy nàng muốn thế nào?”
“Để cho ta nghỉ một lát, chỉ nghỉ một lát thôi, ta đảm bảo sẽ không gây phiền phức.” Hạ Thụy Hi cố gắng bày ra bộ mặt dịu dàng đáng yêu. Đã qua thời gian lâu như vậy, nhưng người đuổi bắt Hạ Thụy Bội và Thuần Nhi vẫn chưa có tin tức, nàng tin chắc không có tin giif tức là có tin tốt lành, làm sao không khiến cho nàng ngập tràn hi vọng, không khỏi cố trì hoãn thêm một lát đây? Thế này thật xin lỗi hắn quá. J
Hạ Thụy Hi đáng thương ngồi trên tảng đá ven đường, thở ngắn than dài, không để ý đến hình tượng ôn chân vừa nắm vừa xoa, nàng thật sự vừa mệt vừa đói, chân cũng rất đau.
“Đi thôi!” Triệu Minh Thao hô đứng lên. Kéo Hạ Thụy Hi bước đi. Mặc kệ Hạ Thụy Hi nói thế nào, châm chọc hắn thế nào, hắn đều trầm mặt mặc kệ.
Hạ Thụy Hi thấy có châm chọc cũng vô dụng, đành phải khập khiễng theo sát phía sau hắn. Sơn đạo này càng lúc càng khó đi. Chỗ da rách ở lòng ban chân nàng đau như thiêu như đốt, hai chân run lên. Qua một thời gian đặc biệt dài, Triệu Minh Thao phát ra một tiếng: “Nàng cố nhẫn nhịn đi, qua thêm nửa canh giờ nữa là đường dễ đi rồi, còn có kiệu ngồi nữa.” Phần niềm tin cuối cùng của Hạ Thụy Hi cũng sụp đổ, có lẽ sẽ chẳng có người tới cứu nàng. Nàng tuyệt vọng, cũng kiên quyết không đi tiếp nữa, ngồi phịch xuống đất: “Ta không đi nổi nữa! Ngươi muốn làm gì thì làm đi!”
Triệu Minh Thao nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, hung tợn trừng mắt lườm Hạ Thụy Hi, nhưng thấy thái dương nàng ướt mồ hôi, mặt đỏ bừng, biểu tình phờ phạc, váy bị bụi gai cào rách, bám đầy bùn đất, trang sức trên đầu cong vẹo, hắn bắt đầu tin rằng nàng thật sự không đi nổi. Ngẫn lại cũng đúng, Hạ Thụy Hi là một tiểu thư được nuông chiều, hôm qua tự mình leo lên núi đã hiếm thấy, huống chi hôm nay còn muốn bắt nàng tự xuống núi.
Triệu Minh Thao suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, thái độ cũng tốt lên rất nhiều: “Để ta xem cho.” Hắn ngồi xuống trước mặt Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi chưa kịp phản ứng, hắn đã cởi một chiếc hài của nàng ra, Hạ Thụy Hi bất tri bất giác rụt chân: “Ngươi làm gì vậy?”
Tay hắn giống như kìm sắt, không để cho nàng rụt chân, tiếp tục cởi tất. Tất tuột đến lòng bàn chân thì đã cùng những chỗ bị toét của lòng bàn chân dính liền với nhau. Triệu Minh Thao có lẽ chưa hầu hạ ai bao giờ, cảm thấy hơi dính, liền giật mạnh tất kéo xuống. “Ôi!” Hạ Thụy Hi đau đến mức hít vào một luồng khí lạnh, vội đem chân co rụt lại, nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng: “Đau chết ta! Ngươi làm gì vậy!” Tiếng hô vừa vang lên, toàn bộ thủ hạ của Triệu Minh Thao thần sắc vô cùng quái dị.
Hạ Thụy Hi hận không thể đá mạnh hai cước vào khuôn mặt tuấn tú của Triệu Minh Thao, đá cho hắn thành đầu heo luôn. Đáng tiếc nàng không dám, nàng chỉ có thể nước mắt lưng tròng ôm chân vừa xoa vừa thổi, tên xấu xa, không kể hắn tâm ngoan thủ lạt, tâm tư ác độc, chỉ bằng việc hắn không biết hầu hạ người khác, nàng cũng không thể gả cho hắn, đương nhiên, đâu là dưới tình huống nàng có thể đào thoát dưới ma trảo của hắn.
Nàng không dám đá hắn, những vẫn có thể tỏ vẻ ấm ức và tức giận một chút: “Ngươi không tin ta, nghi ngờ ta lừa ngươi, có thể để ta tự cởi. Hiện tại hay rồi, đã tróc cả một lớp da, dì sao ta cũng không đi nổi nữa, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên đi.”
Triệu Minh Thao có chút xấu hổ, lập tức lại cảm giác tôn nghiêm của mình bị tổn thương. Hắn vốn muốn để cho Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dáng chân thành của mình, kết quả lòng tốt bị hiểu lầm, lại làm trò cười trước mặt thuộc hạ của hắn, Hạ Thụy Hi chẳng nể mặt mũi quát mắng hắn, bảo hắn sau này phải làm sao trước mặt đám hạ nhân ở đây?
Triệu Minh Thao càng nghĩ càng giận, trầm mặt trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi, Hạ Thụy Hi cố tình làm ra bộ liều chết, kiên quyết không chịu đi, căn bản không thèm để ý tới hắn một chút nào. Hắn trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi chốc lát, chỉ về một bà vú phía sau lưng nàng: “Bỏ dây thừng cho mụ, bảo mụ tới cõng người.”
Bà vú cõng Hạ Thụy Hi lên, đoàn người trầm mặc lặng lẽ đi trên sơn đạo.
Đi đến một nơi tương đối bằng phẳng, cây cối rậm rạp, “Vù!” rừng cây bên đường nhảy ra một nam tử che mặt, ho khan hai tiếng, nói: “Này! Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại tiền mua đường đi!”
Nơi này có sơn tặc? Triệu Minh Thao ngẩn người, không nói được một lời, “Vút vút” Tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ, tiến lên chém luôn.
“Ái chà, xem ra còn giống sơn tặc hơn đại gia đấy! Chẳng lẽ lại đến cướp bát cơm của đại gia? Cái này không thể được!” Thân hình người nọ mơ hồ, giống như đang chơi đùa, trong chốc lát vung đao chém bên đông, thoắt cái lại chém sang bên tây, thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người loạn thành một mớ, đường đao bay loạn xạ.
Một đường đao bay qua sát bên Triệu Minh Thao, lại bay tới sau lu7wng bà vú đang cõng Hạ Thụy Hi. Bà vú kia kêu một tiếng “Má ơi!”, bất chấp Hạ Thụy Hi trên lưng, đặt mông ngồi phịch xuống đất, Hạ Thụy Hi ngã chổng kềnh, nửa ngày không đứng dậy được, vẫn là Triệu Minh Thao nín cười đưa tay đem nàng kéo lên.
Hạ Thụy Hi rất giận, nhưng không có dũng khí làm trò xoa mông trước mặt nhiều người như vậy, tặc bà này thật đáng giận, may mà đây là nơi tương đối bằng phẳng, nếu là nơi hiểm yếu như lúc trước, nàng có thể đã lăn lông lốc xuống núi, tan tành thành tám mảnh rồi.
Thấy người này không phải là sơn tặc đơn giản, có bộ dạng khó đối phó, người phía sau đi lên quây tròn Triệu Minh Thao và Hạ Thụy Hi bảo vệ.
Nếu nói nơi này có sơn tặc xuất hiện, Triệu Minh Thao tuyệt đối không tin. Hơn nữa với thân thủ người này, không thể nào là sơn tặc bình thường được. Hạ Thụy Hi cũng đang suy đoán thân phận người nọ, dám một mình đến cướp chỗ nhiều người như vậy rốt cuộc có phải ỷ vào thân thủ mình giỏi hay không? Hay bởi hắn là người bọn Hạ Thụy Bội mời đến hỗ trợ nàng?
Triệu Minh Thao nhìn về phía Hạ Thụy Hi: “Đây là người phụ thân nàng mới đến bảo vệ nàng? Nếu như vậy, ta sẽ bảo bọn họ ra tay không lấy tính mạng hắn, tránh để cuối cùng hai nhà tổn thương hòa khí.”
Lừa nàng ư? Nàng không ngu vậy chứ, cho dù không phải, nàng cũng phải nói là phải, như vậy mới có thể thừa dịp nhốn nháo chạy trốn, cho nên nàng khẳng định nói: “Ta không biết hắn. Nhưng ta thấy hắn không giống sơn tặc, nói không chừng tại ngươi làm nhiều việc ác, đây là kẻ thù nào đó của ngươi chăng.”
Triệu Minh Thao nhìn nàng chằm chằm nói: “Nếu ta giết hắn, nàng cũng sẽ không trách ta?”
Hạ Thụy Hi buông tay ra: “Sống chết của hắn nào có liên quan đến ta? Ôi! Thủ hạ của ngươi không ngăn cản được, ngươi mau đi hỗ trợ đi! Nếu không truyền ra ngoài, nói các ngươi nhiều người như vậy không đánh lại được một người, thật quá mất mặt.”
Người nọ nghe tiếng quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt cong như vành trăng, nói một câu rất rõ ràng: “Thật là một nữ tử vô tình, đại gia vốn thương tiếc ngươi là một đóa hoa đẹp, muốn được ngắt hoa thưởng thức, muôn thay phật tổ sớm phổ độ cho ngươi, ai ngờ tâm tư của nữ tử nhà ngươi thật quá độc, nhưng mà, vừa lúc có thể làm áp trại phu nhân của ta.”
Triệu Minh Thao thấy người kia dám ở trước mặt hắn làm trò trêu chọc Hạ Thụy Hi, thật sự tức giận, hắn đã sớm nghi ngờ người này tuyệt đối không phải sơn tặc bình thường, trong lời nói của Hạ Thụy Hi không phải không có đạo lý, có khả năng tên này là một dị nhân giang hồ Tam đệ của hắn thuê, cố ý đến gây phiền toái cho hắn. Hắn bật cười “ha ha”, nhìn người nọ nói từng chữ một: “Ta muốn tự tay giết ngươi!” Hắn cởi áo khoác ra, lộ ra một bộ quần áo ngắn bó sát bên trong: “Các ngươi lui ra cho ta!” Thân hình của hắn không tệ, cũng không có bộ dáng của mấy quý công tử suốt ngày ăn không ngồi rồi chẳng được tích sự gì.
Chủ nhân muốn đích thân động thủ, tùy tùng của Triệu Minh Thao nhanh chóng thu binh khí, nín thở bế khí thối lui sang một bên, sùng báo nhìn chủ tử của bọn chúng.
Khí trường của Triệu Minh Thao rất cường đại, ngay cả Hạ Thụy Hi là tay mơ không hiểu biết gì, cũng có thể cảm nhận được loại khí thế bức nhân kia. Người lại lơ đềnh, cười hi hi rộ lên: “Ối chào! Nhìn xem, Công tử phấn nộn tuấn tú hóa ra cũng có luyện công phu. Kinh thành này quả nhiên là nơi nhân dài ẩn dật, đến đây! Chúng ta luyện tập chút.”
Bốn chứ phấn nộn tuấn tú chọc giận Triệu Minh Thao, mặt hắn âm trầm sải bước tiến đến một cước không lưu tình với người bịt mặt, hắn ra chân nhanh chóng mạnh mẽ, góc độ xảo quyệt, không có mời năm tám năm công phu không thể luyện ra được, người bịt mặt tán thưởng một tiếng, nghiêng người né tránh, hai người ngươi đánh ta né xông lên.
Hạ Thụy Hi tò mò nhìn hai người trước mắt đánh nhau, từng chiêu từng thức của bọn họ làm cho nàng xem giống như đang coi phim võ thuật, nhưng, nàng chỉ biết bọn họ đều rất lợi hại, nàng cũng chẳng biết ai lợi hại hơn ai, hơn nữa nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm nàng có thể nhân cơ hội ngàn năm có một này thừa dịp trốn chạy hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.