Gái Ế Không Hiền

Chương 51: Thắp hương (3)

Ý Thiên Trọng

12/03/2017

Âu Tứ thiếu gia trầm mặt không để ý tới Hạ Thụy Bội, kéo A Khác đi thấp giọng nói: “A Khác, nghe lời, chúng ta đi.” Chân A Khác như mọc rễ, đứng nguyên tại chỗ bất động, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Thụy Bội, dường như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống. Thế giời vày vốn rất bất công, ngay cả bồ tát trước mắt cũng xấu xa không chịu nổi như thế, trong lòng hắn oán hận rất nhiều, bức thiết cần tìm một chỗ phát tiết ra ngoài, Hạ Thụy Bội đúng lúc chọc đúng chỗ ngứa của hắn.

Không hiểu Hạ Thụy Bội đang nghĩ gì, thấy Âu Tứ thiếu gia không để ý tới nàng, không khỏi vội la lên: “Tại sao các ngươi chỉ hướng về phía ta? Người dâng hương không phải là ta, là nhị tỷ của ta, nàng…”

“Câm mồm! Cháu lập tức quay về kiệu cho ta!” Cô bốn thấy Hạ Thụy Bội cũng mấy nam tử trẻ tuổi cãi nhau giữa đường, hoàn toàn không có phong độ lễ nghi, còn dám nói như vậy, tứ đem nội tình lột trần, khiến bà muốn bỏ qua cũng không được, tức giận muốn chết, cắn răng sai bà vú bên cạnh đưa tam tiểu thư lên kiệu, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải nói cho Hạ lão gia, nhất định dạy dỗ nha đầu không có một chút quy củ, không có một chút đầu óc này, khiến cho nàng biết thế nào là quy cũ lễ nghi, cái gì là bổn phận nữ tử.

Hạ Thụy Bội không làm gì được, đành phải hầm hừ lên kiệu.

Bên này ồn ào náo nhiệt, đương sự Hạ Thụy Hi nghĩ đến cơ hội được thắp nén hương đầu của mình cực kì mờ ám, trốn ở sau bóng lưng cô bốn, càng không dám lên tiếng.

Cô bốn nghĩ tới chuyện hôm nay nhà mình cũng có chút mờ ám, cũng không muốn đắc tội với đám người Âu Tứ thiếu gia, nếu không thể giả bộ cho qua, không bằng đem lời nói cho rõ: “Thế chất, nếu không nói rõ mọi người sẽ hiểu lầm, ta đành phải nói vậy. Nén hương đầu tiên này đích thực là Hi Hi nhà chúng ta phải thắp, bởi vì lúc trước cha nàng từng cầu cho nàng một quẻ, nói nếu nàng không thắp nén hương đầu tiên này sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bất đắc dĩ, chúng ta đành phải mặt dày, hao tâm tổn trí sai người làm chuyện này. Tuy rằng mờ ám, nhưng mong thế chất thông cảm cho tấm lòng yêu thương con cái của cha mẹ nàng, không cùng chấp nhặt với chúng ta. Nếu có điểm nào đắc tội mong các ngươi bỏ qua.” Nói xong thật sự có ý vén áo thi lễ.

Hạ Thụy Hi là đương sự, đương nhiên cũng đành phải cúi người xuống theo.

Âu Tứ thiếu gia thở dài, trả lễ: “Tiểu chất cũng không có ý trách gì các vị. Nén thương đầu tiên này nếu không phải các người, cũng chưa chắc đã tới lân chúng ta, dù sao người muốn thắp nén hương đầu tiên này cũng rất nhiều.” Lần này hắn đưa A Khác tới dâng hương, không được người nhà ủng hộ đương nhiên không thể dùng danh nghĩa của Âu gia. CŨng giống như rất nhiều khách hành hương bình thường, hắn đã sớm tiến vào Vạn Phật Tự, đột nhiên ba ngày trước bị yêu cầu rời đi. Những người khác đã sớm xuống núi, chỉ có bọn hắn ra tay hào phóng, lại mặt dày mày dạn cho nên mới ở lại thêm được hai ngày, cuối cùng sáng nay vẫn bị đuổi ra khỏi cửa. Điều này khiến cho hắn thấm thía, nếu không có danh nghĩa Âu gia hắn chẳng là cái gì, ngay cả một nguyện vọng của A Khác hắn cũng không thể thỏa mãn được.

Cô bốn gật đầu: “Thế chất là một người sáng suốt, nhân tình này của ngươi, nhà chúng ta nhớ kỹ. Hi Hi, cháu lại đây cảm tạ Âu Tứ ca và vị tiểu ca này đi.”

Hạ Thụy Hi vội cúi người thật sâu. Âu Tứ thiếu gia khoát tay: “Nhị muội muội không cần phải như vậy, mau đứng dậy.” A Khác quật cường nghiêng đầu qua một bên tỏ vẻ khinh thường. Vị Mộc Phỉ kia thì sờ sờ cằm, ghé đến bên tai hai người thấp giọng nói vài câu.

Âu Tứ thiếu gia thăm dò nhìn về phía A Khác chỉ thấy trên mặt A Khác làm bộ như chẳng có chuyện gì, trong mắt lại lấp lánh ánh sáng hi vọng, liền quay đầu lên vái cháo Cô bốn: “Ngô phu nhân, tiểu chất có một yêu cầu quá đáng.”

Cảm kích hắn biết điều, bà cô Hạ gia đang nghĩ xem nên làm thế nào để bù đắp cho bọn hắn. Thấy hắn chủ động mở miệng liền cười nói: “Thế chất không cần phải khách khí, chỉ cần ta có thể làm được, tất nhiên sẽ làm.”

Âu Tứ thiếu gia nói: “Không có gì, chỉ vì trong chùa hiện tại không thu nhận khách khác, nếu sáng mai chúng ta đi lên, e rằng đã chậm. Chúng ta ngàn dặm xa xôi tới đây, cho dù không thể thắp nén hương đầu, cũng có thế thắp nén thứ hai, thứ ba. Phu nhân có thể nói với người tiếp khách tăng trong chùa, cho mấy người chúng ta…”

Chỉ cần không tranh thắp nén hương đầu tiên với Hạ Thụy Hi, vậy những cái khác đều dễ nói. Cô bốn lập tức cười hì hì đáp ứng. Hạ Thụy Bội ở trong kiệu nghe thấy nén hương thứ hai của nàng bị cô bốn thoải mái đưa cho người ta làm quà như thế, nghiến răng ken két, thầm nghĩ những người này chẳng ai đáng tin, rõ ràng sáng nay Hạ lão gia mới nói với cô bốn sẽ để nàng thắp nén hương thứ hai, cô bốn lại quên nhanh như vậy, trong lòng chỉ có nén hương đầu tiên của Hạ Thụy Hi.

Đội ngũ lại bắt đầu lên đường thêm lần nữa, có điều lần này trong đội hình lại tăng thêm mấy nam nhân trẻ tuổi. Bàn chân Hạ Thụy Hi càng đi càng sưng lên, mồ hôi nhễ nhại, trên làn da phơi nắng bỏng rát như thiêu như đốt, hai chân cũng nhũn ra, lảo đảo bước đi, quả thực khổ không thể tả. Uyển Nhi nói: “Tiểu thư, ta đỡ ngài đi?”

Hạ Thụy Hi còn chưa kịp nói gì, A Khác đã ngạc nhiên nói: “Phải để người khác đỡ đi? Không phải dựa vào bản thân mình đi lên? Như vậy Bồ tát có thể cảm kích được sao? Việc này cũng không làm được đừng nghĩ tới chuyện dâng hương nữa?”

Khóe miệng Âu Tứ thiếu gia rút rút, lại cúi đầu không nói lời nào, Hạ Thụy Hi cắn răng đẩy Uyển Nhi ra: “Ta tự đi.”

Lại kiên trì một lúc lâu, hai bàn chân Hạ Thụy Hi đã nặng nề như đeo đá, cơ bản là nghiêng ngả lảo đảo, nàng đi không nhanh, những người khác cũng không đi nhanh được, những người hầu đi theo sau nàng quả thực là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể than thở khó hiểu mà tỏ vẻ bất mãn một chút thôi. Đám người Âu Tứ thiếu gia rõ ràng có thể đi nhanh, không cần chờ nàng, nhưng bọn hắn cứ không đi nhanh, thỉnh thoảng lại còn có ý muốn khiêu khích Hạ Thụy Hi vài câu, giống như cố tình ở lại đem nàng làm trò cười.

Sắc mặt Hạ Thụy Hi rất khó coi, nàng cũng muốn bước đi như bay, chọc tức mấy tên đáng ghét kia, đặc biệt là cái tên A Khác chết tiệt kia, nhưng hau chân không nghe theo sự chỉ huy của đại não, nàng cũng đành phải nén giận, còn phải giả bộ không hiểu người ta đang cố tính cười nhạo nàng. Thuần Nhi bới trong bụi cỏ ven đường hồi lâu, tìm được một nhánh cây mà người trước leo núi đã bỏ lại, lấy tay lau qua một đầu đưa cho Hạ Thụy Hi: “Tiểu thư, ngài coi nó như quải trượng, chống đi sẽ tốt hơn đó.”

Hạ Thụy Hi gật gật đầu, tay vừa chạm vào nhánh cây kia, A Khác lại châm chọc: “Ôi cha, Tứ ca, tại sao đột nhiên lại mọc thêm một chân vậy? Ba chân? Ba chân là cái gì? Con cóc? Không đúng, con cóc có bốn chân. Các ngươi đoán xem, con gì có ba chân? Đoán trúng, ta có thưởng.”

Nô bộc Âu gia trong lòng cũng rất bất mãn, Âu gia bọn hắn nhiều đời công hầu, ai cũng phải kính trọng, hiện giờ lại có thể bại trong tay người nhà ngay cả tiểu quan cũng chẳng bao giờ làm, do đó rất không phục, liền đều phối hợp với A Khác, cúi đầu cười ầm ĩ: “Chúng nô tài đoán không ra xin thiếu gia chỉ dạy cho chúng nô tài.”

Hạ Thụy Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi. có điều da mặt cũng rất dày, giả vờ như không nghe thấy, nắm chặt nhánh cây tỏng tay, bước chân tăng tốc nhanh hơn.

Thuần Nhi hắng giọng một cái nhìn lên trên cây nói: “Ôi chà, Uyển Nhi tỷ, bọn quạ đen ở trên cành cây cũng thật huyên náo.”



Uyển Nhi cũng ra vẻ nghiêng ngó, quay đầu nhìn xung quanh: “Quạ đen ở đâu vậy? Sao ta không phát hiện ra?”

Thuần Nhi đắc ý cười: “Ở đó đó! Nhìn xem, hai cài chân quạ đen thò ra ngoài kìa, vừa nhảy vừa kêu ầm ỹ.”

Hạ Thụy Hi không nhịn được, phì một tiếng bật cười. Mộc Phỉ lại càng chẳng để ý gì cười như điên.

A Khác giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn Thuần Nhi, Thuần Nhi giả vờ như không thấy, thờ ơ, bước đi trên đường. Âu Tứ thiếu gia nhăn mặt nhíu mày: “A Khác, đừng làm ồn nữa.” A Khác phẫn nộ trừng mắt nhìn Hạ Thụy Hi liếc mắt một cái: “Nuông chiều tứ bé, đi đoạn đường cũng không xong. Tứ ca nhìn xem, đi chậm như vậy, trời tối cũng chẳng đến nơi.” Không đợi những người khác, thờ phì phì một mình xông lên phía trước.

Rốt cuộc trước khi trời tối Hạ Thụy Hi cũng đến được Vạn Phật Tự, nàng gần như sắp ngã xuống đất, thất tha thất thểu, hoa mắt chóng mặt nhảy qua cảnh cửa. Cảnh hoảng hôn ở dưới Vạn Phật Tự quả nhiên rất đẹp, ngói đỏ tường trắng, thấp thoáng một khoảng rừng hoa đào nở rộ, nếu không phải có chữ “Phật” thật to, mọi người còn tưởng biệt viện nhà ai.

Vị sư tiếp khách ở nơi này đợi đã lâu, thấy trong đám người cô bốn trang phục hoa lệ, khí thế uy nghiêm liền biết là chủ sự, liền đi thẳng về phía cô bốn: “Nữ thí chủ, bần tăng còn tưởng rằng ngài không tới.”

Cô bốn nghiêm túc nói: “Chuyện lớn như thế, sao có thể là trò đùa được?” Bà chỉ Hạ Thụy Hi: “Bởi vì nàng thân mình mảnh mai lại tự mình leo núi, cho nên tới chậm.”

Hạ Thụy Hi mặt đỏ lên, thầm thề rằng sau này phải thường xuyên rèn luyện, nếu không, bộ dạng thể cốt này của nàng, gặp thời loạn thế, chẳng thể chạy thoát được.

Vị sư tiếp khách nhìn Hạ Thụy Hi một lượt, thấy hai bên thái dương nàng đều ướt đẫm mồ hôi, đứng trong góc khuất, tuy rằng cố gắng hết sức muốn duy trì thế đứng dễ nhìn, nhưng hai chân lại không chịu được khẽ run run, có thể thấy được thật sự tự mình leo lên. Liền đan hai tay thành hình chữ thập, cười nói: “A di đà phật, vị nữ thí chủ này thật sự chịu khổ rồi, năm trước cũng có một vị nữ thí chủ muốn đến dâng hương, vừa leo vừa bò lên được nửa đường, không nhúc nhích nổi, cuối cùng vẫn phải ngồi kiệu tới đây. Chỉ bằng lòng thành tâm này của thí chủ, bồ tát cũng sẽ thương cảm thêm vài phần.” Lại nói: “Bỉ tự nhận được dặn dò của quý nhân, đã quét tước phòng ốc, chuẩn bị cơm chay, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Mời thí chủ nhìn xem còn cần thêm gì, bần tăng lập tức đi chuẩn bị.”

Cô bốn gật gật đầu, đưa mắt cho bà vú bên cạnh, bà vú kia lấy từ trong lòng ra một hộp gỗ đàn hương, hai tay dâng lên: “Sư phụ, đây là tiểu thư chúng ta kính phụng hương khói cho Bồ tát.”

Vị sư tiếp khách tạ ơn, lệnh cho tiểu hòa thượng bên cạnh nhận lấy, tiểu hòa thượng lén nhìn trộm, ngân phiếu sáu ngàn lượng, không khỏi mặt mày hớn hở. Vị sư tiếp khách nhìn sắc mặt tiểu hòa thượng, liền biết giá trị, càng tỏ ra kính cẩn, liên tục không ngừng sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, lệnh người mang thức ăn chay lên. Đảo mắt lại thấy mấy người Âu Tứ thiếu gia, nhớ ra đây là mấy vị khách sáng nay lần chần nửa ngày, bị chính mình trách mắng đuổi đi, sao lúc này lại đi cùng khách quý? Sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Cô bốn nhìn sắc mặt đoán tình hình, liền cười nói: “Đây là thế chất nhà ta, hôm nay tới chậm, để cho bọn họ ở lại quấy rầy một đêm, sáng mai sau khi thắp hương xong sẽ xuống núi, không biết sư phụ có thể sắp xếp cho không?”

Vị sư tiếp khách vốn đã nghe thấy an bài của phủ Duệ Vương, lệnh cho hắn sắp xếp thật tốt, chỉ cho người nhà Hạ gia thắp nén hương đầu tiên, hóa ra những người đuổi cũng không đi này cũng là người Hạ gia sao? Nếu người nhà Hạ gia đã mở miệng, hắn sao có ý kiến gì được? Lập tức cười nói: “Được thôi, được thôi.” Lập tức sai người dẫn đám người Âu Tứ thiếu gia đi nghỉ ngơi dùng cơm, rồi nói với Âu Tứ thiếu gia: “Công tử, lúc trước bần tăng có gì đắc tội, xin công tử đại nhân địa lượng không tính toán với bần tăng.”

Âu Tứ thiếu gia ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, cào tứ cô bốn sau đó liền đi theo tiểu hòa thượng.

Hạ Thụy Hi bụng sớm đã đói đến mức lép kẹp, đầu váng mắt hoa, vừa nhìn thấy cơm chay trên bàn tinh mỹ thơm nức không thua gì những món ăn trong bếp nhà mình cẩn thận chết biến, quả thực không khống chế được nữa nuốt nước miếng liên tục. Cô bốn vừa mới tuyên bố dọn cơm, nàng liền bày ra công phu cướp đồ ăn ngày còn học đại học, vèo vèo ăn hết hai bát cơm lớn cùng một bát canh, ăn hết mới phát hiện ra cô bốn và Hạ Thụy Bội đang trợn mắt nhìn mình chằm chằm. Trong lòng biết tướng ăn của mình khó coi, lộ ra chân tướng, không khỏi cười khan một tiếng: “Cơm chay này ăn ngon thật. Cháu đói quá.”

Hạ Thụy Bội bĩu môi nói: “Chẳng ai cướp của tỷ, lại như quý đối đầu thai vậy, khó coi chết đi được, leo núi thật sự khiến cho tỷ đói khát như thế?”

Cô bốn lại nghĩ rằng Hạ Thụy Hi được nuông chiều từ nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng chịu khổ như thế, đói bụng ăn nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, không để trong lòng chỉ thản nhiên dặn dò một câu: “Cho dù đói cũng phải chú ý tác phong một chút, nhai chậm nuốt chậm mới phải, cháu như vậy có khác gì một nông phụ lỗ mãng đâu? Phải nhwos bất cứ lúc nào chỗ nào cũng đều phải duy trì khí độ tao nhã, hiểu chưa?”

“Vâng, cô dạy rất phải. Cháu gái sẽ không tái phạm nữa.” Hạ Thụy Hi cúi đầu giả bộ vâng lời.

Cô bốn gật gật đầu: “Cháu đi tắm thay quần áo sạch sẽ đi, rồi đi ngủ sớm, sáng sớm mai, sẽ có người tới gọi cháu rời giường thắp hương.”

Hạ Thụy Hi cáo lui, đi ra ngoài cửa thấy xung quanh không có người ngoài, cũng chẳng có lấy một tiểu hòa thượng, biết trong chùa vì tránh điều tiếng, thường không cho phép khách nữ tới ở, liền buông lỏng thể xác và tinh thần, ngồi phịch xuống nói với Uyển Nhi: “Mệt chết ta, mệt chết ta.”

Uyển Nhi cũng được nuông chiều đã quen không thể so được với Thuần Nhi, nàng cũng rất mệt mỏi, làm sao có thể đỡ nổi Hạ Thụy Hi? Nhưng nàng không dám tự kêu mệt, cắn răng đỡ Hạ Thụy Hi, hai chân không chịu được run lên: “Tiểu thư, bà lớn không phải nói có thuốc gì cho ngài sao? Nô tì đi lấy. Đợi ngài tắm xong thì dùng, được không?”

Hạ Thụy Hi nào đâu biết rằng tiếng nói Uyển Nhi ấp a ấp úng sắp tắt thở đến nơi liền nói: “Ngươi đi đi, ngươi đi đi.”

Một bà vú đi tới nói: “Tiểu thư, lão nô đỡ ngài được không?” Hạ Thụy Hi vừa nghe, thấy trên người bà vú này có mùi mồ hôi chua loét, có chút chán ghét cau mũi lắc đầu, bắt Thuần Nhi đỡ mình từ từ đi đến tiểu viện của mình.

Mắt thấy thân ảnh chủ tớ Hạ Thụy Hi biến mất trong rừng hoa đào, A Khác quệt mồm nói: “Có nhìn rõ không? Mộc đại ca? Huynh còn nói nàng ta cứng cỏi, ta nói nàng ta đang giả bộ. Huynh xem xem nàng ta đang hận không thể leo lên trên người nha hoàn, để người ta cõng nàng trở về thì có. Vừa rồi các huynh bảo ta vì sao lại tức giận như vậy? Không phải vì ta bị ánh mắt đáng giận của nha đầu kia kích thích sao! Nàng khiêu khích ta. Các huynh đừng nhìn nàng không lên tiếng, so với cái nàng em gái nói oang oang kia âm hiểm hơn nhiều.”



Mộc Phỉ ngó trái phải bảo hắn: “Nơi này phong cảnh không tệ, ta không ngại ở lại đây. À, đúng rồi, Thanh Cẩn, nếu Hạ gia mời chúng ta tới, phí ở lại không biết chúng ta tự trả hay sao?”

Âu Thanh Cẩn cười nói: “Ta thấy bà cô Hạ gia kia ra tay hào phóng, vị sư tiếp khách kia xem trọng tiền tài chắc cũng ngại đòi của chúng ta.”

Mộc Phỉ cười nói: “Nếu như thế, ta có ý này, đưa cho ta tiền tiết kiệm đi.”

Âu Thanh Cẩn cười ha hả: “Được, nhưng ở đây chỉ có một lượng bạc, không nhiều lắm, không biết đủ chưa? Nếu không đủ, ta bảo Phúc Nhi đi lấy thêm?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Mộc Phỉ nhận từ tay gã sai vặt Phúc Nhi của Âu Thanh Cẩn một lượng bạc: “Ta có việc cần xuống núi một chuyến, sáng mai gặp lại.”

“Mộc đại ca, huynh lại muốn đi đâu?” A Khác hấp tấp kéo tay áo Mộc Phỉ, nhưng nắm vào không khí, Mộc Phỉ sớm đã cách xa hai trượng.

A Khác nhìn phương hướng mo biến mất: “Tứ ca, nếu ta có một thân bản lĩnh của Mộc đại ca thì tốt quá.”

“Tốt ở điểm nào?”

“Ta sẽ không phải tiếp tục chịu ấm ức như vậy nữa. Nếu ta có một thân bản lĩnh, muốn đi đâu mà không thể đi? Muốn cái gì mà không thể có?” A Khác thấy Âu Thanh Cẩn lắc đầu, không phục nói: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Mộc đại ca không có bản lĩnh đó ư?”

“Đệ nói sai rồi. A Khác, Mộc Phỉ đại ca của đệ bản lĩnh rất tuyệt, không chỉ vì một thân võ công xuất sắc, còn do nội tâm của hắn cường đại. Nếu chính đệ đủ tự tin, không tiếp tục vì một ánh mắt vô ý vì một lời nói vô tình của người khác mà nổi trận lôi đình, thì cũng sẽ như vậy. Hiểu chưa?”

A Khác biết hắn nói phản ứng của mình ban nãy đối với tỷ muội Hạ Thụy Hi có hơi quá khích, trong lòng rất không tình nguyện, nói lại: “Đệ biết rồi, đệ muốn đi ngủ. Ngày mai đệ còn phải dậy sớm.”

Sau khi Hạ Thụy Hi tắm rửa xong, thay đổi sang một chiếc áo dài rộng rãi nhẹ nhàng nằm trên giường hong khô tóc. Uyển Nhi lấy thuốc mỡ từ chỗ cô bốn bôi mặt cho nàng, thuốc mỡ của cô bốn màu trắng, mang theo một mùi hương bạc hà thoang thoảng thơm ngát, nhưng sau khi bôi lên mặt hiệu quả không như lời cô bốn nói, làn da cháy nắng vẫn bị đau. Có kem chống nắng thì tốt rồi, hoặc có dưa chuột lạnh thái lát mỏng để đắp cũng không tệ, nhưng mùa này, thời đại này, có thể tìm được ở đâu đây? Hạ Thụy Hi đang nhớ đủ thứ tiện dụng của kiếp trước, không khỏi cảm thán vạn phần.

Thuần Nhi mở túi đồ may ra lấy cây kim nướng trên ngọn đèn, ngồi xổm trên mặt đất châm mụn nước cho Hạ Thụy Hi: “Tiểu thư, nhiều mụn nước to quá, có chỗ đã vỡ, mất đi một mảng da lớn, chảy máu rồi. May mà ngày mai người không cần phải đi bộ xuống, nếu không nhất định không xuống núi được.”

Hạ Thụy Hi nghe vậy nhấc chân lên, đưa lòng bàn chân lên phía trước nhìn, chân trái quả nhiên đã mất một mảng da lớn, lộ ra thịt non màu hồng, mạch máu nhỏ cũng nhìn thấy rõ, đang rỉ ra bên ngoài huyết thanh màu vàng nhạt, nhìn rất đáng sợ, không khỏi hít mạnh một hơi.

Thuần Nhi lấy thuốc bột vội tới đắp lên cho nàng, lại thay tất sạch cho nàng, cười nói: “Tiểu thư thiệt là, lúc nãy tắm sạch không kêu đau, không hề nghe ngài hừ một tiếng, lúc này rửa sạch sẽ rồi, khi nhìn lại thấy đau.”

Uyển Nhi thấy Hạ Thụy Hi vẻ mặt không hờn không giận, cũng lớn mất tiến lại cười nói: “Đó là tiểu thư không cảm thấy đau, nhưng nhìn lại thấy đau. Chính mình dọa mình đó.”

Hạ Thụy Hi nói: “Còn nói ta, các ngươi chẳng lẽ không nổi mụn nước sao? Chẳng lẽ không đau sao?”

Thuần Nhi lắc đầu: “Nô tì đã quen rồi, không đau.”

Tuy rằng trên mặt Uyển Nhi đang cười, nhưng đứng trên mặt đất lò cò đổi chân liên tục, Hạ Thụy Hi nhìn thấy liền hiểu, biết nàng không thể so với Thuần Nhi, nhất định đã mệt muốn chết rồi, liền nói: “Ta hong khô tóc, các ngươi cũng đi tắm rửa, xem chân có nổi mụn nước không, chuẩn bị xong lại đến, tất cả mọi người đi ngủ sớm.”

Thuần Nhi nói: “Uyển Nhi tỷ đi trước đi, ta ở trong này coi chừng dùm cho.”

Hạ Thụy Hi đuổi nàng đi: “Bên ngoài không phải đã có bà vú coi chừng rồi sao? Có việc gì ta sẽ kêu họ, đi nhanh về nhanh.”

Uyển Nhi cũng Thuần Nhi vừa đi ra ngoài, mí mắt Hạ Thụy Hi bắt đầu đánh nhau, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng, vội tùy ý kéo chăn mỏng trên giường đắp lên người, ngủ lúc nào không biết.Đang ngủ ngon, cửa ngoài vang lên tiếng kẽo kẹt, Hạ Thụy Bội vội vàng đi tới đẩy mạnh nàng: “Tỷ còn ngủ hả! Sao tỷ có thể ngủ được chứ?”

Hạ Thụy Hi hoảng hồn, tim đập thình thịch, ngồi bật dậy: “Làm sao vậy? làm sao vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Ế Không Hiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook