Chương 18: Tuyên Ngũ
Ý Thiên Trọng
06/03/2017
Edit: Mai Pham
Beta: Minh Nguyệt
Nếu nói về công phu ngủ gà ngủ gật của Hạ Thụy Hi mà có thể không làm cho người khác phát hiện ra, chính là nhờ trải qua tôi luyện kiếp sống đọc sách hơn mười năm, luyện đến mức vô cùng nhuần nhuyễn thuần thục. Nhớ lại năm nào, nàng có thể ngồi ở ngay bàn đầu ngủ gà ngủ gật mà không bị thầy cô phát hiện. Nàng thấp giọng nhẹ nhàng, sắp xếp với Thuần Nhi hai câu, hai nha hoàn một trái một phải giống như hai hộ pháp canh giữ bên người nàng, nàng dựa vào ghế, ngồi thẳng lưng bắt đầu ngủ. Nếu không phải quan sát ở chỗ gần, cho dù ai nhìn nàng cũng đều thấy bộ dáng nghe đến mê mẩn. Có điều nàng đã quên một chuyện, nơi này không phải lớp học yên tĩnh mà là sân khấu kịch huyên náo phía dưới. Buồn ngủ và rơi vào mộng đẹp là lúc trên đài la lên vang dội một hồi, nàng sợ tới mức hoảng hốt thất thố, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống dưới. May mắn Thuần Nhi nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhỏ giọng: “Tiểu thư, cái gì rớt vậy, nô tỳ giúp tìm người, đâu cần người tự nhặt” Người chung quanh nghe xong cũng không để ý, một hồi phong ba mất mặt cứ như vậy bị Thuần Nhi che lấp một cách thông minh. Còn Uyển Nhi vẫn ngẩn người nhìn Âu Tứ thiếu gia ở bên kia căn bản không chú ý Hạ Thụy Hi nơi này đã xảy ra chuyện gì. Nghe thấy Thuần Nhi nói mới hoang mang rối loạn hỏi: “Cái gì rớt vậy? Cái gì rớt vậy? Nô tỳ đi tìm?” Hạ Thụy Hi trừng mắt lườm nàng một cái, thấp giọng trách mắng: “Ngươi còn không tuân thủ quy củ như vậy, về sau cũng đừng theo ta đi ra ngoài nữa.” Một đại nha hoàn đi tới cười nói: “Nhị biểu tiểu thư, Lục tiểu thư mời ngài đi qua bên đó chơi.” Uyển Nhi vội lập công chuộc tội: “Đây là Hương Liên bên người Lục biểu tiểu thư, Lục biểu tiểu thư chính là vị mặc quần áo hồng nhạt, là lục biểu tỷ của người.” Hương Liên nói: “Ngũ thiếu gia của nhà chúng ta mới từ Đông Kinh trở về, mang về không ít thứ thú vị, ngài ấy với Lục tiểu thư chúng ta rất thân nên cho không ít. Lục tiểu thư nói, mời nhị biểu tiểu thư qua chọn mấy thứ.” Hạ Thụy Hi đang không thể nào kiên nhẫn ngồi xem thêm được nữa, nên liền cười đồng ý, bảo Thuần Nhi đi báo với Hạ phu nhân, rồi liền đi theo Hương Liên. Hương Liên dẫn theo chủ tớ Hạ Thụy Hi đi qua một đoạn đường nhỏ yên tĩnh rồi tới một khoảng sân tinh xảo, đứng trước cửa là một cô gái thanh tú mặc quần áo hồng nhạt dẫn theo tiểu nha hoàn nhìn Hạ Thụy Hi cười, đúng là Tuyên tiểu thư lúc ban sáng Hạ Thụy Hi có gặp qua. Hạ Thụy Hi cảm thấy khó hiểu, lúc ban sáng vị Tuyên Lục này đối với nàng cũng không thấy thân thiết lắm. Ngược lại còn có vẻ thân thiết với Hạ Thụy Bội hơn một chút. Chọn đồ để tặng tại sao lại bỏ qua Hạ Thụy Bội, trái lại chỉ có một mình nàng? Thật sự là khó hiểu, hay làm mới đầu năm nên tất cả mọi người đều nói một đằng làm một nẻo? Tuyên Lục cười nói: “Nhị muội muội thật sự đã quên những chuyện trước kia hay sao? Muội trước kia rất thích đến chỗ của tỷ chơi, hiện giờ bỗng nhiên thấy tỷ cũng không nhớ ra là ai. Ban ngày nhìn thấy cũng hờ hững làm tỷ tỷ rất đau lòng.” Hạ Thụy Hi cười mỉa: “Lục tỷ tỷ đừng giận, không phải muội cố ý. Nhìn thấy tỷ có cảm giác thân thiết hơn so với người khác nhưng không nghĩ ra là ai, với lại nhiều người bận rộn nên muội cũng ngại hỏi. Lúc muội bệnh cũng không gặp tỷ, tỷ không thể trách muội nha.” Tuyên Lục nhéo hai má của nàng một phen: “Mồm mép lợi hại quá. Muội thật sự quên hả? Từ lúc tỷ sinh ra đến giờ cơ hội ra khỏi cửa chưa đếm được mười ngón tay. Trách tỷ không tới thăm muội sao? Muội cho là ai cũng giống cha mẹ của muội, dù muội chạy loạn khắp nơi cũng không la mắng muội?” Hạ Thụy Hi cũng biết Tuyên gia không thể so sánh với Hạ gia, Tuyên đại cữu cổ hủ, mợ Tuyên nghiêm khắc theo giáo huấn đạo vợ chồng, nữ nhân ở Tuyên gia ra ngoài chính là chuyện đại sự. Trong lòng nàng khẽ niệm một tiếng a di đà phật, may mắn trời cao có mắt, không cho nàng xuyên không vào nhà này, nếu không nàng sẽ bị chén ép bí bách chết mất. Nha hoàn của Tuyên Lục bày ra một dãy những đồ tinh xảo: có quạt giấy, có túi hương, có trò chơi xúc xắc, có đồng hồ cát, có hộp đựng trang sức xinh đẹp, nến, còn có nhiều thứ rất khác lạ, đều là thứ khó gặp ở Tây Kinh có chất liệu từ men, thủy tinh, kiểu dáng cũng cực kỳ độc đáo. Tuyên Lục nói: “Đều là ngũ ca mang về từ Đông Kinh, bên đó ở gần biển Đông, nên khôn giống với chúng ta ở bên này, có rất nhiều đảo. Huynh ấy cố ý dặn dò tỷ để muội lựa chọn hai món. Muội chọn đi.” Trong tích tắc Hạ Thụy Hi đã bị đồng hồ cát thuỷ tinh khiến cho mê hoặc, đồng hồ cát ở thời hiện đại là thứ trang sức bình thường, Hạ Thụy Hi đối với nó cũng không xa lạ, giờ nhìn thấy liền sinh ra chút cảm giác thân thiết. Huống chi chiếc đồng hồ cát này đẹp như thế, thủy tinh trắng dưới ánh nến tỏa ra bảy màu lấp lánh như mộng như ảo. Tuyên Lục theo ánh mắt của nàng liền mỉm cười, lấy đồng hồ cát đưa cho nàng: “Còn thích cái nào nữa không?” Hạ Thụy Hi thỏa mãn lắc đầu: “Đủ rồi, cám ơn lục tỷ.” Tuyên Lục cười nói: “Ngũ ca đoán đúng thật, quả nhiên muội thích cái này. Cái này chính là trời sinh bảy sắc, trong đống đồ này nó quý nhất.” Hạ Thụy Hi ngượng ngùng nói: “Lục tỷ tỷ, tỷ giúp muội cám ơn ngũ ca.” Tuyên Lục nói: “Chính muội nói với huynh ấy đi.” Hạ Thụy Hi khó xử cười, nàng nào biết Tuyên Ngũ là ai đâu? Tuyên Lục nhíu mày: “Nha đầu kia, có phải muội quên ngũ ca rồi?” Hạ Thụy Hi cúi đầu, “Khi muội vừa mới tỉnh lại ngay cả cha mẹ cũng đều quên.” Tuyên Lục sờ sờ đầu nàng, thở dài: “Nha đầu đáng thương, may mà chỉ mất trí nhớ, không bị biến thành kẻ ngốc. Trước đây chúng ta thân với ngũ ca nhất, muội chớ quên.” Hạ Thụy Hi gật gật đầu. Tiểu nha hoàn tiến vào thưa: “Ngũ thiếu gia đến rồi.” Tiếp đó nam tử trẻ tuổi lúc trước từng giúp đỡ Hạ Thụy Hi một phen cười tủm tỉm đi vào, “Bỏ qua đi, lục muội, đừng làm nàng khó xử. Nếu đã quên chính là quên tất cả, đâu thể lựa chọn nên quên chỗ nào?” Có thể thấy được lời nói vừa rồi của bọn họ hắn đều đã nghe thấy. Hạ Thụy Hi tiến lên cười cười, hào phóng nói: “Cám ơn ngũ ca.” Gương mặt của Tuyên Ngũ và Tuyên Lục đại khái có nét tương tự, quan hệ của hai người lại thân mật, Hạ Thụy Hi cho rằng hai người có lẽ cùng một mẹ sinh ra. Tuyên Ngũ cười nói: “Lúc trước muội nhất định thấy khó hiểu nghĩ xem ta là ai?” Ánh nến chiếu vào gương mặt thanh tú của hắn, càng phát ra vẻ tươi cười ôn nhuận như ngọc. Hạ Thụy Hi nghĩ, khó trách người ta nói dưới đèn ngắm nam tử, bình thường vốn chỉ đẹp sáu phần, được chiếu sáng đẹp mông lung lên tám phần. Hạ Thụy Hi cười nói: “Rất khó hiểu, có điều nghĩ nếu có thể vào nội viện, chắc hẳn là người trong nhà. Chẳng qua không dám hỏi thăm linh tinh, để ngũ ca chê cười.” Tuyên Lục vỗ tay một cái: “Tỷ nơi này có trà Long Tĩnh tốt nhất hòa trước đó vài ngày với hoa mai hái trên núi xuống cùng nước tuyết, Hi Hi khó có dịp mọi người cùng đến, tỷ đích thân pha trà chiêu đãi muội nha.” Nói xong liền đi ra bên ngoài, Hạ Thụy Hi giữ chặt nàng lại: “Lục tỷ muốn đi đâu?” Tuyên Lục đáp: “Tỷ đi ra bên ngoài pha trà, tiểu nha hoàn kia tay hậu đậu chỉ sợ đem trà cụ làm đổ vỡ.” Hạ Thụy Hi nói: “Muội đi cùng với tỷ.” Nàng nào có lá gan lớn như vậy ngồi cùng một chỗ với vị ngũ biểu ca này, liền theo giúp Tuyên Lục. Tuyên Ngũ được nàng ta dẫn tới nơi này xem ra, con gái của Tuyên gia không hề cổ hủ cứng nhắc như vậy, mà là một đám tinh ranh như quỷ, tuy là thân thích, nhưng cũng cần phải chú ý nam nữ. Tuyên Lục nghe vậy liếc Tuyên Ngũ một cái, cười nói: “Muội đi làm gì? Ở trong này cùng ngũ ca nói chuyện một lát, rồi chờ uống trà sau. Ngũ ca biết rất nhiều chuyện thú vị, cam đoan muội chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thụy Hi thầm nghĩ, tacòn biết nhiều chuyện thú vị hơn, có thể chắc chắn cam đoan các ngươi, tuyệt đối chưa từng nghe nói qua. Tay vẫn lôi kéo Tuyên Lục và nói: “Muội cùng với tỷ học pha trà, mẹ của muội thường xuyên mắng muội không hiểu phong nhã.” Nàng tránh né sao lại có thể tránh được ánh mắt của người khác, Tuyên Ngũ mỉm cười: “Nếu nhị muội muội cảm thấy hứng thú, chúng ta cùng đi.” Hương Liên cười nói: “Ở giữa Thái Hồ có cái đình, có lẽ có thể chứa được ba bốn người, nơi đó cao nhất, có thể nghe thấy thanh âm sân khấu kịch phía trước, cũng ước chừng có thể nhìn rõ một chút, thiếu gia cùng các tiểu thư không ngại đi vào trong đó pha trà chơi, không phải rất tốt sao?” Hạ Thụy Hi nghĩ, trời đông lạnh mà, một cái đình gió lùa bốn phía, giỡn chơi sao? Nghĩ đến đông lạnh thành băng nhưnglại phải đi đến đó, liền không có chút hứng thú. Tuyên Ngũ giỏi về nhìn vẻ mặt người khác, chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, bèn cười nói: “Vậy cũng được, Hương Liên dẫn theo hai người đi trước, đem bốn phía bịt kín lại, rồi bưng mấy chậu than đi vào, lại đem lò sưởi nhỏ đốt lên. Phải nhanh chút, không cần chờ chúng ta đi, phía trước đã sắp tan cuộc.” Hạ Thụy Hi vừa nghe liền hiểu rõ, người ta nói như vậy e rằng muốn cố ý giải thích cho nàng nghe, Tuyên Ngũ thật chu đáo, không khỏi nhìn hắn mỉm cười. Tuyên Ngũ thấy nàng nhìn hắn cười, ánh mắt sáng lên vài phần. Lại bảo gã sai vặt bên người vào trong viện thủ đem thịt nai khô cùng với một ít gia vị đến, nói: “Chúng ta trà nước đã có, cũng thật nhàn rỗi, không bằng nướng vài thứ ăn thêm. Thịt nai khô này vốn định ngày mai nướng ăn cùng với mấy bằng hữu, không bằng tối nay chúng ta nếm trước thử xem.” Nướng thịt? Cổ nhân sao biết cách nướng thịt, Hạ Thụy Hi hoàn toàn chưa từng nghe nói, huống chi lại là nướng thịt nai khô mỹ vị vô cùng? Không khỏi nóng lòng muốn thử, trong miệng lại giả bộ ý tứ mà nói: “Ngũ ca định đem ra ăn cùng bằng hữu, chúng ta ăn, ngày mai huynh lấy gì ăn? Không tốt lắm đâu.” Tuyên Lục đánh nàng một cái: “Cho muội ăn thì cứ ăn, ngày mai huynh ấy làm sao là chuyện của huynh ấy. Muội không muốn ăn nhưng tỷ muốn ăn đó, đừng làm mất hứng!” Tuyên Ngũ cong khóe miệng: “Chỉ cần nhị muội muội thích thú, chỉ mấy tảng thịt nai khô thôi đã là cái gì!” Đây là có ý gì? Tâm Hạ Thụy Hi nhảy dựng, khó hiểu nhìn hắn một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng long lanh của Tuyên Ngũ, nhất thời thịt nai khô nướng cũng mất đi vài phần hấp dẫn, đành phải cười gượng hai tiếng: “Ngũ ca đối với bọn muội muội thật tốt. Chỉ có mỗi chúng ta, hay là kêu các tỷ muội kia đến, cùng nhau thưởng thức được không?” Tuyên Ngũ mắt khép hờ, “Không phải huynh tiếc rẻ, chẳng qua là địa điểm quá nhỏ, quá nhiều người, ngược lại làm mất không khí. Nhị muội muội nếu ưa thích náo nhiệt, ngày khác thời tiết ấm áp, xin phép mẹ của huynh, chúng ta sẽ ở trong sân tổ chức một bữa, đến lúc đó sẽ như ý muội.” “Mẹ của huynh?” Hạ Thụy Hi thật sự không biết hai vị này rốt cuộc là ai sinh ra, nhưng nghe cách nói này, mẹ của bọn họ là nắm quyền quản gia trong nhà. Tuyên Lục rất mất hình tượng cười rộ lên: “Muội lại khó hiểu sao? Mẹ của chúng ta chính là mợ ruột của muội đó.” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Mấy người khác muốn vọng tưởng hoành hành tại viện này à? Nằm mơ đi.” Tuyên Ngũ lạnh lùng mà đưa mắt liếc nàng một cái, Tuyên Lục quẹt miệng nói: “Hi Hi cũng không phải người ngoài, muội nói sai chỗ nào chứ? Vốn chính là vậy mà! Chính huynh không phải cũng nói rằng tương lai tuyệt đối không nạp thiếp sao? Nhìn xem mấy hồ ly tinh kia đã đem nhà này biến thành bộ dạng gì, chướng khí mù mịt. Cha chúng ta chỉ biết cưới về nhà, nhưng không biết quản, làm mẹ sống vất vả mệt mỏi quá đi! Chỉ có cô là có bản lĩnh, tương lai muội sẽ học theo cô.” Hạ Thụy Hi lau mồ hôi lạnh một phen, mấy người này là do chính thất sinh, hèn chi lá gan lớn như vậy. Nhưng mà Tuyên Ngũ có ý tưởng này, tiểu tử này giác ngộ rất cao, nếu đặt ở thời hiện đại, nàng nhất định vỗ vỗ vai của hắn khen ngợi hắn hai câu, nhưng đây là cổ đại, nàng cho dù có tà tâm cũng không dám. Nàng không muốn nghe chuyện nhà của Tuyên đại cữu, liền ngắt lời: “Nên chuẩn bị cho tốt đi? Phải không?” Tuyên Ngũ thấy Hạ Thụy Hi đối với chuyện hắn không nạp thiếp cũng không có phản ứng gì, không khỏi có chút thất vọng. Hy vọng lớn nhất của rất nhiều nữ tử lúc sinh thời, không phải là gặp được người chung thuỷ nhất, mà là phu quân không nạp thiếp hay sao? Hạ nhị muội tại sao không có phản ứng gì?
Beta: Minh Nguyệt
Nếu nói về công phu ngủ gà ngủ gật của Hạ Thụy Hi mà có thể không làm cho người khác phát hiện ra, chính là nhờ trải qua tôi luyện kiếp sống đọc sách hơn mười năm, luyện đến mức vô cùng nhuần nhuyễn thuần thục. Nhớ lại năm nào, nàng có thể ngồi ở ngay bàn đầu ngủ gà ngủ gật mà không bị thầy cô phát hiện. Nàng thấp giọng nhẹ nhàng, sắp xếp với Thuần Nhi hai câu, hai nha hoàn một trái một phải giống như hai hộ pháp canh giữ bên người nàng, nàng dựa vào ghế, ngồi thẳng lưng bắt đầu ngủ. Nếu không phải quan sát ở chỗ gần, cho dù ai nhìn nàng cũng đều thấy bộ dáng nghe đến mê mẩn. Có điều nàng đã quên một chuyện, nơi này không phải lớp học yên tĩnh mà là sân khấu kịch huyên náo phía dưới. Buồn ngủ và rơi vào mộng đẹp là lúc trên đài la lên vang dội một hồi, nàng sợ tới mức hoảng hốt thất thố, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống dưới. May mắn Thuần Nhi nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhỏ giọng: “Tiểu thư, cái gì rớt vậy, nô tỳ giúp tìm người, đâu cần người tự nhặt” Người chung quanh nghe xong cũng không để ý, một hồi phong ba mất mặt cứ như vậy bị Thuần Nhi che lấp một cách thông minh. Còn Uyển Nhi vẫn ngẩn người nhìn Âu Tứ thiếu gia ở bên kia căn bản không chú ý Hạ Thụy Hi nơi này đã xảy ra chuyện gì. Nghe thấy Thuần Nhi nói mới hoang mang rối loạn hỏi: “Cái gì rớt vậy? Cái gì rớt vậy? Nô tỳ đi tìm?” Hạ Thụy Hi trừng mắt lườm nàng một cái, thấp giọng trách mắng: “Ngươi còn không tuân thủ quy củ như vậy, về sau cũng đừng theo ta đi ra ngoài nữa.” Một đại nha hoàn đi tới cười nói: “Nhị biểu tiểu thư, Lục tiểu thư mời ngài đi qua bên đó chơi.” Uyển Nhi vội lập công chuộc tội: “Đây là Hương Liên bên người Lục biểu tiểu thư, Lục biểu tiểu thư chính là vị mặc quần áo hồng nhạt, là lục biểu tỷ của người.” Hương Liên nói: “Ngũ thiếu gia của nhà chúng ta mới từ Đông Kinh trở về, mang về không ít thứ thú vị, ngài ấy với Lục tiểu thư chúng ta rất thân nên cho không ít. Lục tiểu thư nói, mời nhị biểu tiểu thư qua chọn mấy thứ.” Hạ Thụy Hi đang không thể nào kiên nhẫn ngồi xem thêm được nữa, nên liền cười đồng ý, bảo Thuần Nhi đi báo với Hạ phu nhân, rồi liền đi theo Hương Liên. Hương Liên dẫn theo chủ tớ Hạ Thụy Hi đi qua một đoạn đường nhỏ yên tĩnh rồi tới một khoảng sân tinh xảo, đứng trước cửa là một cô gái thanh tú mặc quần áo hồng nhạt dẫn theo tiểu nha hoàn nhìn Hạ Thụy Hi cười, đúng là Tuyên tiểu thư lúc ban sáng Hạ Thụy Hi có gặp qua. Hạ Thụy Hi cảm thấy khó hiểu, lúc ban sáng vị Tuyên Lục này đối với nàng cũng không thấy thân thiết lắm. Ngược lại còn có vẻ thân thiết với Hạ Thụy Bội hơn một chút. Chọn đồ để tặng tại sao lại bỏ qua Hạ Thụy Bội, trái lại chỉ có một mình nàng? Thật sự là khó hiểu, hay làm mới đầu năm nên tất cả mọi người đều nói một đằng làm một nẻo? Tuyên Lục cười nói: “Nhị muội muội thật sự đã quên những chuyện trước kia hay sao? Muội trước kia rất thích đến chỗ của tỷ chơi, hiện giờ bỗng nhiên thấy tỷ cũng không nhớ ra là ai. Ban ngày nhìn thấy cũng hờ hững làm tỷ tỷ rất đau lòng.” Hạ Thụy Hi cười mỉa: “Lục tỷ tỷ đừng giận, không phải muội cố ý. Nhìn thấy tỷ có cảm giác thân thiết hơn so với người khác nhưng không nghĩ ra là ai, với lại nhiều người bận rộn nên muội cũng ngại hỏi. Lúc muội bệnh cũng không gặp tỷ, tỷ không thể trách muội nha.” Tuyên Lục nhéo hai má của nàng một phen: “Mồm mép lợi hại quá. Muội thật sự quên hả? Từ lúc tỷ sinh ra đến giờ cơ hội ra khỏi cửa chưa đếm được mười ngón tay. Trách tỷ không tới thăm muội sao? Muội cho là ai cũng giống cha mẹ của muội, dù muội chạy loạn khắp nơi cũng không la mắng muội?” Hạ Thụy Hi cũng biết Tuyên gia không thể so sánh với Hạ gia, Tuyên đại cữu cổ hủ, mợ Tuyên nghiêm khắc theo giáo huấn đạo vợ chồng, nữ nhân ở Tuyên gia ra ngoài chính là chuyện đại sự. Trong lòng nàng khẽ niệm một tiếng a di đà phật, may mắn trời cao có mắt, không cho nàng xuyên không vào nhà này, nếu không nàng sẽ bị chén ép bí bách chết mất. Nha hoàn của Tuyên Lục bày ra một dãy những đồ tinh xảo: có quạt giấy, có túi hương, có trò chơi xúc xắc, có đồng hồ cát, có hộp đựng trang sức xinh đẹp, nến, còn có nhiều thứ rất khác lạ, đều là thứ khó gặp ở Tây Kinh có chất liệu từ men, thủy tinh, kiểu dáng cũng cực kỳ độc đáo. Tuyên Lục nói: “Đều là ngũ ca mang về từ Đông Kinh, bên đó ở gần biển Đông, nên khôn giống với chúng ta ở bên này, có rất nhiều đảo. Huynh ấy cố ý dặn dò tỷ để muội lựa chọn hai món. Muội chọn đi.” Trong tích tắc Hạ Thụy Hi đã bị đồng hồ cát thuỷ tinh khiến cho mê hoặc, đồng hồ cát ở thời hiện đại là thứ trang sức bình thường, Hạ Thụy Hi đối với nó cũng không xa lạ, giờ nhìn thấy liền sinh ra chút cảm giác thân thiết. Huống chi chiếc đồng hồ cát này đẹp như thế, thủy tinh trắng dưới ánh nến tỏa ra bảy màu lấp lánh như mộng như ảo. Tuyên Lục theo ánh mắt của nàng liền mỉm cười, lấy đồng hồ cát đưa cho nàng: “Còn thích cái nào nữa không?” Hạ Thụy Hi thỏa mãn lắc đầu: “Đủ rồi, cám ơn lục tỷ.” Tuyên Lục cười nói: “Ngũ ca đoán đúng thật, quả nhiên muội thích cái này. Cái này chính là trời sinh bảy sắc, trong đống đồ này nó quý nhất.” Hạ Thụy Hi ngượng ngùng nói: “Lục tỷ tỷ, tỷ giúp muội cám ơn ngũ ca.” Tuyên Lục nói: “Chính muội nói với huynh ấy đi.” Hạ Thụy Hi khó xử cười, nàng nào biết Tuyên Ngũ là ai đâu? Tuyên Lục nhíu mày: “Nha đầu kia, có phải muội quên ngũ ca rồi?” Hạ Thụy Hi cúi đầu, “Khi muội vừa mới tỉnh lại ngay cả cha mẹ cũng đều quên.” Tuyên Lục sờ sờ đầu nàng, thở dài: “Nha đầu đáng thương, may mà chỉ mất trí nhớ, không bị biến thành kẻ ngốc. Trước đây chúng ta thân với ngũ ca nhất, muội chớ quên.” Hạ Thụy Hi gật gật đầu. Tiểu nha hoàn tiến vào thưa: “Ngũ thiếu gia đến rồi.” Tiếp đó nam tử trẻ tuổi lúc trước từng giúp đỡ Hạ Thụy Hi một phen cười tủm tỉm đi vào, “Bỏ qua đi, lục muội, đừng làm nàng khó xử. Nếu đã quên chính là quên tất cả, đâu thể lựa chọn nên quên chỗ nào?” Có thể thấy được lời nói vừa rồi của bọn họ hắn đều đã nghe thấy. Hạ Thụy Hi tiến lên cười cười, hào phóng nói: “Cám ơn ngũ ca.” Gương mặt của Tuyên Ngũ và Tuyên Lục đại khái có nét tương tự, quan hệ của hai người lại thân mật, Hạ Thụy Hi cho rằng hai người có lẽ cùng một mẹ sinh ra. Tuyên Ngũ cười nói: “Lúc trước muội nhất định thấy khó hiểu nghĩ xem ta là ai?” Ánh nến chiếu vào gương mặt thanh tú của hắn, càng phát ra vẻ tươi cười ôn nhuận như ngọc. Hạ Thụy Hi nghĩ, khó trách người ta nói dưới đèn ngắm nam tử, bình thường vốn chỉ đẹp sáu phần, được chiếu sáng đẹp mông lung lên tám phần. Hạ Thụy Hi cười nói: “Rất khó hiểu, có điều nghĩ nếu có thể vào nội viện, chắc hẳn là người trong nhà. Chẳng qua không dám hỏi thăm linh tinh, để ngũ ca chê cười.” Tuyên Lục vỗ tay một cái: “Tỷ nơi này có trà Long Tĩnh tốt nhất hòa trước đó vài ngày với hoa mai hái trên núi xuống cùng nước tuyết, Hi Hi khó có dịp mọi người cùng đến, tỷ đích thân pha trà chiêu đãi muội nha.” Nói xong liền đi ra bên ngoài, Hạ Thụy Hi giữ chặt nàng lại: “Lục tỷ muốn đi đâu?” Tuyên Lục đáp: “Tỷ đi ra bên ngoài pha trà, tiểu nha hoàn kia tay hậu đậu chỉ sợ đem trà cụ làm đổ vỡ.” Hạ Thụy Hi nói: “Muội đi cùng với tỷ.” Nàng nào có lá gan lớn như vậy ngồi cùng một chỗ với vị ngũ biểu ca này, liền theo giúp Tuyên Lục. Tuyên Ngũ được nàng ta dẫn tới nơi này xem ra, con gái của Tuyên gia không hề cổ hủ cứng nhắc như vậy, mà là một đám tinh ranh như quỷ, tuy là thân thích, nhưng cũng cần phải chú ý nam nữ. Tuyên Lục nghe vậy liếc Tuyên Ngũ một cái, cười nói: “Muội đi làm gì? Ở trong này cùng ngũ ca nói chuyện một lát, rồi chờ uống trà sau. Ngũ ca biết rất nhiều chuyện thú vị, cam đoan muội chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thụy Hi thầm nghĩ, tacòn biết nhiều chuyện thú vị hơn, có thể chắc chắn cam đoan các ngươi, tuyệt đối chưa từng nghe nói qua. Tay vẫn lôi kéo Tuyên Lục và nói: “Muội cùng với tỷ học pha trà, mẹ của muội thường xuyên mắng muội không hiểu phong nhã.” Nàng tránh né sao lại có thể tránh được ánh mắt của người khác, Tuyên Ngũ mỉm cười: “Nếu nhị muội muội cảm thấy hứng thú, chúng ta cùng đi.” Hương Liên cười nói: “Ở giữa Thái Hồ có cái đình, có lẽ có thể chứa được ba bốn người, nơi đó cao nhất, có thể nghe thấy thanh âm sân khấu kịch phía trước, cũng ước chừng có thể nhìn rõ một chút, thiếu gia cùng các tiểu thư không ngại đi vào trong đó pha trà chơi, không phải rất tốt sao?” Hạ Thụy Hi nghĩ, trời đông lạnh mà, một cái đình gió lùa bốn phía, giỡn chơi sao? Nghĩ đến đông lạnh thành băng nhưnglại phải đi đến đó, liền không có chút hứng thú. Tuyên Ngũ giỏi về nhìn vẻ mặt người khác, chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, bèn cười nói: “Vậy cũng được, Hương Liên dẫn theo hai người đi trước, đem bốn phía bịt kín lại, rồi bưng mấy chậu than đi vào, lại đem lò sưởi nhỏ đốt lên. Phải nhanh chút, không cần chờ chúng ta đi, phía trước đã sắp tan cuộc.” Hạ Thụy Hi vừa nghe liền hiểu rõ, người ta nói như vậy e rằng muốn cố ý giải thích cho nàng nghe, Tuyên Ngũ thật chu đáo, không khỏi nhìn hắn mỉm cười. Tuyên Ngũ thấy nàng nhìn hắn cười, ánh mắt sáng lên vài phần. Lại bảo gã sai vặt bên người vào trong viện thủ đem thịt nai khô cùng với một ít gia vị đến, nói: “Chúng ta trà nước đã có, cũng thật nhàn rỗi, không bằng nướng vài thứ ăn thêm. Thịt nai khô này vốn định ngày mai nướng ăn cùng với mấy bằng hữu, không bằng tối nay chúng ta nếm trước thử xem.” Nướng thịt? Cổ nhân sao biết cách nướng thịt, Hạ Thụy Hi hoàn toàn chưa từng nghe nói, huống chi lại là nướng thịt nai khô mỹ vị vô cùng? Không khỏi nóng lòng muốn thử, trong miệng lại giả bộ ý tứ mà nói: “Ngũ ca định đem ra ăn cùng bằng hữu, chúng ta ăn, ngày mai huynh lấy gì ăn? Không tốt lắm đâu.” Tuyên Lục đánh nàng một cái: “Cho muội ăn thì cứ ăn, ngày mai huynh ấy làm sao là chuyện của huynh ấy. Muội không muốn ăn nhưng tỷ muốn ăn đó, đừng làm mất hứng!” Tuyên Ngũ cong khóe miệng: “Chỉ cần nhị muội muội thích thú, chỉ mấy tảng thịt nai khô thôi đã là cái gì!” Đây là có ý gì? Tâm Hạ Thụy Hi nhảy dựng, khó hiểu nhìn hắn một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng long lanh của Tuyên Ngũ, nhất thời thịt nai khô nướng cũng mất đi vài phần hấp dẫn, đành phải cười gượng hai tiếng: “Ngũ ca đối với bọn muội muội thật tốt. Chỉ có mỗi chúng ta, hay là kêu các tỷ muội kia đến, cùng nhau thưởng thức được không?” Tuyên Ngũ mắt khép hờ, “Không phải huynh tiếc rẻ, chẳng qua là địa điểm quá nhỏ, quá nhiều người, ngược lại làm mất không khí. Nhị muội muội nếu ưa thích náo nhiệt, ngày khác thời tiết ấm áp, xin phép mẹ của huynh, chúng ta sẽ ở trong sân tổ chức một bữa, đến lúc đó sẽ như ý muội.” “Mẹ của huynh?” Hạ Thụy Hi thật sự không biết hai vị này rốt cuộc là ai sinh ra, nhưng nghe cách nói này, mẹ của bọn họ là nắm quyền quản gia trong nhà. Tuyên Lục rất mất hình tượng cười rộ lên: “Muội lại khó hiểu sao? Mẹ của chúng ta chính là mợ ruột của muội đó.” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Mấy người khác muốn vọng tưởng hoành hành tại viện này à? Nằm mơ đi.” Tuyên Ngũ lạnh lùng mà đưa mắt liếc nàng một cái, Tuyên Lục quẹt miệng nói: “Hi Hi cũng không phải người ngoài, muội nói sai chỗ nào chứ? Vốn chính là vậy mà! Chính huynh không phải cũng nói rằng tương lai tuyệt đối không nạp thiếp sao? Nhìn xem mấy hồ ly tinh kia đã đem nhà này biến thành bộ dạng gì, chướng khí mù mịt. Cha chúng ta chỉ biết cưới về nhà, nhưng không biết quản, làm mẹ sống vất vả mệt mỏi quá đi! Chỉ có cô là có bản lĩnh, tương lai muội sẽ học theo cô.” Hạ Thụy Hi lau mồ hôi lạnh một phen, mấy người này là do chính thất sinh, hèn chi lá gan lớn như vậy. Nhưng mà Tuyên Ngũ có ý tưởng này, tiểu tử này giác ngộ rất cao, nếu đặt ở thời hiện đại, nàng nhất định vỗ vỗ vai của hắn khen ngợi hắn hai câu, nhưng đây là cổ đại, nàng cho dù có tà tâm cũng không dám. Nàng không muốn nghe chuyện nhà của Tuyên đại cữu, liền ngắt lời: “Nên chuẩn bị cho tốt đi? Phải không?” Tuyên Ngũ thấy Hạ Thụy Hi đối với chuyện hắn không nạp thiếp cũng không có phản ứng gì, không khỏi có chút thất vọng. Hy vọng lớn nhất của rất nhiều nữ tử lúc sinh thời, không phải là gặp được người chung thuỷ nhất, mà là phu quân không nạp thiếp hay sao? Hạ nhị muội tại sao không có phản ứng gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.