Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
Chương 16: Chính là không cho phép
Tịch Mộng
14/09/2015
Lúc Dư Tử Cường chạy tới nhà hàng, vừa vào cửa liền thấy khách trong nhà hàng đều đang nhìn sang một hướng, liền nhìn theo thấy Đinh Tiểu Nhiên, hơn nữa còn thấy người đàn ông ngồi đối diện cô cầm ly nước lên muốn tạt vào mặt cô, trong lòng quýnh lên, không nghĩ gì liền xông thẳng tới, giữ chặt tay Lâm Trường Thịnh, không để hắn tạt nước, lạnh lùng lớn tiếng chửi, "Đối xử với phụ nữ như vậy, anh có còn là đàn ông không?"
"Là cô ta ăn nói thô lỗ trước, không thể trách tôi." mặc dù Lâm Trường Thịnh có chút sợ Dư Tử Cường, nhưng lại không muốn dễ dàng bỏ qua, nhưng vì sợ mất mặt hơn, dùng sức rút tay mình về, đặt ly rượu xuống.
"Đàn ông mà đi so đo với phụ nữ, anh không thấy mất mặt lắm sao, anh làm mất hết thể diện của đám đàn ông rồi, cái gì công tử lịch sự tao nhã, tôi thấy anh chính là một đống phân."
"Dư Tử Cường, nói chuyện không nên quá đáng thế, đừng tưởng rằng mình là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường thì không ai dám đụng vào, tôi cho anh biết, nếu thật sự chọc giận tôi, tôi —— tôi sẽ khiến anh phải xấu mặt."
"Lâm Trường Thịnh, anh nên cảm kích tôi vì tôi đã cứu cả nhà anh mới đúng, bằng không không bao lâu nữa, kết cục của anh cũng giống Ôn Thiếu Hoa của tập đoàn Ôn Thị." Dư Tử Cường cũng thuộc giới thượng lưu có tiền như Lâm Trường Thịnh, liền bỏ tay hắn ra, dùng tiền dọa người, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Lâm Trường Thịnh vì mặt mũi, cố chết chống đỡ cũng không chịu cúi đầu, khiêu khích nói: "Cô gái này chẳng qua chỉ là một người bình thường thấp kém mà thôi, cô ta không có năng lực làm gì được tôi, chẳng lẽ anh muốn giúp cô ấy chống đối lại tôi sao? Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ anh chưa đủ trình độ đâu, coi chừng chưa làm được gì đã phải chịu thiệt về chính mình."
"Cho dù tôi không giúp cô ấy, tự nhiên cũng sẽ có người giúp cô ấy, tôi khuyên anh một câu đừng nên động vào cô gái này, mà tôi cũng không cho phép anh động vào cô ấy."
"Không cho phép, cô ta là gì của anh, tại sao nói không được phép?"
"Chuyện này không liên quan anh, tôi nói không cho phép, chính là không cho phép."
"Dư Tử Cường, không lẽ anh thích cô gái này sao?" Lâm Trường Thịnh càng ngày cười càng gian xảo, hoàn toàn mất đi vẻ lịch lãm, hiện tại chỉ còn cảm giác mười phần ghê tởm.
Đối với việc Lâm Trường Thịnh khiêu khích, Dư Tử Cường không thèm để trong lòng, thậm chí không để hắn vào mắt, cười gian xảo khiêu khích lại hắn, "Tôi thích cô gái nào cũng cần anh đồng ý sao?".
"Quả thực anh thích cô gái nào cũng không cần sự đồng ý của tôi, tôi chỉ muốn nhắc anh một chuyện, ngoại trừ bề ngoài cô ta thực chất lớn tuổi hơn cả anh, anh đừng để vẻ ngoài giống nữ sinh của cô ta mà lầm, thật ra cô ta đã là bà chị gần hai tám rồi, chẳng lẽ anh thích dạng bà chị sao?"
"Anh——" Đinh Tiểu Nhiên tức giận đứng dậy, muốn chửi lại nhưng bị Dư Tử Cường ngăn cô lại không cho, "Đừng tức giận vì hắn ta, không đáng đâu."
Nghe xong câu này, lúc này Đinh Tiểu Nhiên mới nhận ra thiếu chút nữa mình đã thua Lâm Trường Thịnh, lửa giận trong lòng nháy mắt biến mất, ngược lại giễu cợt hắn, "Anh Lâm à, uổng công mọi người nói anh là một công tử nho nhã lịch sự, chẳng lẽ anh không biết một người lịch sự có học thức sẽ không bao giờ tùy tiện nói về tuổi tác của phụ nữ sao? Hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, chuyện này sẽ nhanh bị truyền đi, có khi ngày mai danh hiệu công tử lịch sự của anh sẽ đổi sang cho người khác rồi."
"Cô ——" lần này đến phiên Lâm Trường Thịnh nổi giận, nhìn sang những người chung quanh, tất cả đều là người có mặt mũi, nếu như hắn ở nơi này phá hư hình tượng, e rằng sẽ truyền đi rất nhanh, đến lúc đó thể diện sẽ mất hết.
Sớm biết xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi thấy người xem mắt rất giống Đinh Tiểu Nhiên hắn nên rời đi, không cần lưu lại.
"Chúng ta không thù không oán, nhiều nhất chẳng qua do tính tình không hợp, dù sao cũng không thể ở bên nhau cần chi khiến đôi bên bất hòa? Như vậy đi, tôi tự phạt mình một ly rượu, coi như bồi tội cho anh Lâm, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông." Đinh Tiểu Nhiên nói xong, thuận tay cầm lên ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch, bởi vì rượu quá mạnh, cay đến thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhưng cô vẫn cố gắng nuốt xuống. Một ly rượu mạnh xuống bụng, đột nhiên cảm thấy có hơi say, người trước mắt có lúc sẽ biến thành hai.
Dư Tử Cường không rõ tửu lượng Đinh Tiểu Nhiên như thế nào, thấy cô có thể uống sạch cả một ly rượu, cho rằng tửu lượng của cô không tệ, nên không lo lắng nhiều, tiếp tục châm chọc Lâm Trường Thịnh, "Anh Lâm, xem ra anh không độ lượng bằng một cô gái, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà xâu xé lẫn nhau, xem ra người bên ngoài đặt danh hiệu cho anh toàn bộ đều là giả, chỉ là hư danh ảo mà thôi."
Lời vừa nói ra, người chung quanh bắt đầu ầm ỉ bàn tán, xoi mói Lâm Trường Thịnh.
"Đàn ông phải biết bao dung chứ, thật không có phong độ."
"Quả nhiên hư danh!"
"Thật không có phong độ."
Nghe những lời bình luận này, trong lòng Lâm Trường Thịnh như muốn bốc hỏa, sắp phun trào ra rồi, nhưng hắn lại không dám, đành nỗ lực chịu đựng, hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên, rồi trợn mắt nhìn Dư Tử Cường, tức tối rời đi.
Đinh Tiểu Nhiên mặc dù có hơi say, nhưng đầu vẫn rất tỉnh táo, cố ý nhắc nhở một câu, "Anh Lâm, đừng quên, bữa ăn hôm nay do anh mời tôi, cho nên nhớ tính tiền nha."
"Hừ." Lâm Trường Thịnh hừ lạnh một tiếng, tức giận đùng đùng đi tính tiền, sau đó rời đi.
Lâm Trường Thịnh rời đi xong, khách trong nhà hàng không nhìn sang bên này nữa, mà tiếp tục ăn bữa ăn của mình.
Dư Tử Cường thấy Lâm Trường Thịnh tức giận bỏ đi, không biết vì sao tâm trạng lại rất vui, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, còn có chút đắc ý.
"Cậu cười cái gì?" Đinh Tiểu Nhiên vừa mới quay đầu lại, trong lúc vô tình thấy mặt anh đang cười, nghiêm túc hỏi anh, sau khi hỏi xong đột nhiên cảm thấy có hơi đứng không vững, vì vậy ngồi xuống, cầm chai rượu lên, rót rượu vào trong ly, tiếp tục uống, tựa hồ muốn uống cho no bụng.
"Tâm trạng tôi đang vui, nên mới cười." Dư Tử Cường cũng ngồi xuống, thấy vẻ mặt buồn bã của Đinh Tiểu Nhiên, đột nhiên tâm trạng mất vui, quan tâm hỏi: "Tiểu Nhiên, chị sao vậy, trông chị hình như không được vui."
"Sao tôi không vui, tôi rất vui, có món ngon đặt ở trước mặt tôi, còn có rượu ngon để uống, sao tôi lại không vui?"
"Chị không vui."
"Cậu không phải tôi, làm sao biết tôi không vui?"
"Tôi biết chị đang không vui, đừng uống nữa." Dư Tử Cường biết cô mượn rượu giải sầu, nhìn chai rượu trên bàn, phát hiện là rượu mạnh, vội vàng ngăn cô lại.
Nhưng Đinh Tiểu Nhiên không cho, hất tay anh ra, lại rót cho mình một ly, uống cạn, "Tôi không cần cậu lo, khó được hôm nay có người mua đồ ăn cùng cùng rượu ngon cho tôi, tôi phải uống cho đã, uống cho thật thống khoái. Dư Tử Cường, hay là cậu uống cùng với tôi đi, được không?"
"Rượu này rất mạnh, chị say rồi, đừng uống nữa."
"Ai nói tôi say, tôi không có say, tôi còn có thể uống thêm mấy chai nữa! Nếu như cậu không uống với tôi, vậy thì tránh ra, tự tôi uống."
"Tiểu Nhiên ——" Dư Tử Cường muốn đoạt lấy ly rượu trong tay Đinh Tiểu Nhiên, không để cô tiếp tục uống, ai ngờ điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, đành phải móc điện thoại ra xem, để biết ai gọi điện tới, khi thấy hiển thị Chung Mẫn Liên, do dự có nên nghe máy hay không, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, không đợi đối phương nói, anh đã mở miệng trước, "Mẹ, giờ con đang bận, có chuyện gì chờ con về hãy nói."
Đúng lúc này, Đinh Tiểu Nhiên say khướt nói chuyện, "Dư Tử Cường, rốt cuộc cậu có uống rượu với tôi không, nếu như không uống, vậy cậu đi đi, đừng có lúc ẩn lúc hiện xuất hiện ở trước mặt tôi nữa." .lqd.
Dư Tử Cường lấy tay che ống nói chuyện, nhưng những lời Đinh Tiểu Nhiên nói đều bị Chung Mẫn Liên nghe thấy hết, nổi trận lôi đình, lớn tiếng chửi người, "Dư Tử Cường, con bỏ Tuyết Phi ở giữa đường, thì ra là đi lo cho cô gái này sao? Con mau trở về cho mẹ, mau lên."
"Mẹ, con là bạn của Tiểu Nhiên, cô ấy đang gặp khó khăn, chẳng lẽ con không thể giúp cô ấy sao?"
"Cho dù con muốn giúp cô ta, cũng không thể bỏ một mình Tuyết Phi ở trên đường, mẹ không cho con quen với lọai con gái bẩn thỉu đó, mau lập tức về ngay cho mẹ."
"Mẹ ——"
"Lập tức quay về."
Dư Tử Cường có chút khó xử, thấy Đinh Tiểu Nhiên đã say mèm, không yên tâm bỏ cô lại một mình, đành cãi lại với Chung Mẫn Liên, "Mẹ, khi nào con về sẽ nói với mẹ chuyện này, giờ con đang bận, con cúp máy đây."
"Tử Cường, Tử Cường——" Chung Mẫn Liên lớn tiếng hô, nhưng không được, bởi vì đối phương đã sớm cúp máy. Xem ra Tử Cường thật sự thích cô gái đó, bà phải mau găn cản, không để cho bọn họ tiếp tục dây dưa nữa.
Dư Tử Cường tắt điện thoại xong, sau đó thấy Đinh Tiểu Nhiên không ngừng uống rượu, liền gạt những chuyện khác sang bên, vội vàng ngăn cản cô, "Tiểu Nhiên, đừng uống nữa."
"Cậu tránh ra, tôi không cần cậu lo." Đinh Tiểu Nhiên càng uống càng say, cả khuôn mặt đỏ ửng, trông thật đáng yêu, còn thỉnh thoảng ngây ngốc cười, nói năng lộn xộn, thấy trước mặt Dư Tử Cường có một ly rượu, vội vàng rót cho anh, say khướt nói: "Dư Tử Cường, cậu uống với tôi có được không, cùng nhau uống cho thỏa thích có được không!"
"Chị thật sự muốn uống nữa sao?" Dư Tử Cường không ngăn cô nữa, thậm chí còn muốn để cô say một trận, giúp cô quên hết tất cả mọi đau khổ.
"Muốn, giờ tôi vô cùng muốn uống rượu, càng muốn có người uống cùng tôi. Thiên Ngưng còn đang trong tháng, không thể uống với tôi, bây giờ tôi lại không tìm ra ai có thể uống với tôi, cậu uống cùng tôi có được không?"
"Được, tôi uống với chị, nhưng mà chúng ta phải đổi chỗ khác."
"Đổi chỗ, đổi chỗ nào, tại sao phải đổi chỗ?"
"Tôi biết một chỗ cho dù chị uống say mấy cũng không sợ gặp cướp. Chị nghĩ một chút đi, nếu hai chúng ta uống say, say đến bất tỉnh nhân sự, vạn nhất có người làm gì chúng ta, chẳng phải rất nguy hiểm sao?"
"Cũng đúng, đi, chúng ta đổi chỗ khác. Tôi cảnh cáo cậu, cậu không nên gạt tôi, bằng không tôi sẽ đánh cậu đó, ha ha." Đinh Tiểu Nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa ngã trở lại, cũng may Dư Tử Cường kịp thời đỡ lấy cô, mới không ngã xuống.
"Cẩn thận một chút."
"Tôi không có say, tôi vẫn có thể đi được, nhanh lên đi, chúng ta mau tìm chỗ khác uống tiếp nào, đi."
". . . . . ." Dư Tử Cường bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dìu cô đi ra ngoài, thấy cô vì mượn rượu giải sầu mà say thành như vậy, lòng cảm giác đau đau.
Đều nói tình yêu có thể khiến người ta say mê, khiến người ta đau nhói lòng, chẳng lẽ anh thật sự thích Đinh Tiểu Nhiên sao?
"Là cô ta ăn nói thô lỗ trước, không thể trách tôi." mặc dù Lâm Trường Thịnh có chút sợ Dư Tử Cường, nhưng lại không muốn dễ dàng bỏ qua, nhưng vì sợ mất mặt hơn, dùng sức rút tay mình về, đặt ly rượu xuống.
"Đàn ông mà đi so đo với phụ nữ, anh không thấy mất mặt lắm sao, anh làm mất hết thể diện của đám đàn ông rồi, cái gì công tử lịch sự tao nhã, tôi thấy anh chính là một đống phân."
"Dư Tử Cường, nói chuyện không nên quá đáng thế, đừng tưởng rằng mình là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường thì không ai dám đụng vào, tôi cho anh biết, nếu thật sự chọc giận tôi, tôi —— tôi sẽ khiến anh phải xấu mặt."
"Lâm Trường Thịnh, anh nên cảm kích tôi vì tôi đã cứu cả nhà anh mới đúng, bằng không không bao lâu nữa, kết cục của anh cũng giống Ôn Thiếu Hoa của tập đoàn Ôn Thị." Dư Tử Cường cũng thuộc giới thượng lưu có tiền như Lâm Trường Thịnh, liền bỏ tay hắn ra, dùng tiền dọa người, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Lâm Trường Thịnh vì mặt mũi, cố chết chống đỡ cũng không chịu cúi đầu, khiêu khích nói: "Cô gái này chẳng qua chỉ là một người bình thường thấp kém mà thôi, cô ta không có năng lực làm gì được tôi, chẳng lẽ anh muốn giúp cô ấy chống đối lại tôi sao? Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ anh chưa đủ trình độ đâu, coi chừng chưa làm được gì đã phải chịu thiệt về chính mình."
"Cho dù tôi không giúp cô ấy, tự nhiên cũng sẽ có người giúp cô ấy, tôi khuyên anh một câu đừng nên động vào cô gái này, mà tôi cũng không cho phép anh động vào cô ấy."
"Không cho phép, cô ta là gì của anh, tại sao nói không được phép?"
"Chuyện này không liên quan anh, tôi nói không cho phép, chính là không cho phép."
"Dư Tử Cường, không lẽ anh thích cô gái này sao?" Lâm Trường Thịnh càng ngày cười càng gian xảo, hoàn toàn mất đi vẻ lịch lãm, hiện tại chỉ còn cảm giác mười phần ghê tởm.
Đối với việc Lâm Trường Thịnh khiêu khích, Dư Tử Cường không thèm để trong lòng, thậm chí không để hắn vào mắt, cười gian xảo khiêu khích lại hắn, "Tôi thích cô gái nào cũng cần anh đồng ý sao?".
"Quả thực anh thích cô gái nào cũng không cần sự đồng ý của tôi, tôi chỉ muốn nhắc anh một chuyện, ngoại trừ bề ngoài cô ta thực chất lớn tuổi hơn cả anh, anh đừng để vẻ ngoài giống nữ sinh của cô ta mà lầm, thật ra cô ta đã là bà chị gần hai tám rồi, chẳng lẽ anh thích dạng bà chị sao?"
"Anh——" Đinh Tiểu Nhiên tức giận đứng dậy, muốn chửi lại nhưng bị Dư Tử Cường ngăn cô lại không cho, "Đừng tức giận vì hắn ta, không đáng đâu."
Nghe xong câu này, lúc này Đinh Tiểu Nhiên mới nhận ra thiếu chút nữa mình đã thua Lâm Trường Thịnh, lửa giận trong lòng nháy mắt biến mất, ngược lại giễu cợt hắn, "Anh Lâm à, uổng công mọi người nói anh là một công tử nho nhã lịch sự, chẳng lẽ anh không biết một người lịch sự có học thức sẽ không bao giờ tùy tiện nói về tuổi tác của phụ nữ sao? Hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, chuyện này sẽ nhanh bị truyền đi, có khi ngày mai danh hiệu công tử lịch sự của anh sẽ đổi sang cho người khác rồi."
"Cô ——" lần này đến phiên Lâm Trường Thịnh nổi giận, nhìn sang những người chung quanh, tất cả đều là người có mặt mũi, nếu như hắn ở nơi này phá hư hình tượng, e rằng sẽ truyền đi rất nhanh, đến lúc đó thể diện sẽ mất hết.
Sớm biết xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi thấy người xem mắt rất giống Đinh Tiểu Nhiên hắn nên rời đi, không cần lưu lại.
"Chúng ta không thù không oán, nhiều nhất chẳng qua do tính tình không hợp, dù sao cũng không thể ở bên nhau cần chi khiến đôi bên bất hòa? Như vậy đi, tôi tự phạt mình một ly rượu, coi như bồi tội cho anh Lâm, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông." Đinh Tiểu Nhiên nói xong, thuận tay cầm lên ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch, bởi vì rượu quá mạnh, cay đến thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhưng cô vẫn cố gắng nuốt xuống. Một ly rượu mạnh xuống bụng, đột nhiên cảm thấy có hơi say, người trước mắt có lúc sẽ biến thành hai.
Dư Tử Cường không rõ tửu lượng Đinh Tiểu Nhiên như thế nào, thấy cô có thể uống sạch cả một ly rượu, cho rằng tửu lượng của cô không tệ, nên không lo lắng nhiều, tiếp tục châm chọc Lâm Trường Thịnh, "Anh Lâm, xem ra anh không độ lượng bằng một cô gái, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà xâu xé lẫn nhau, xem ra người bên ngoài đặt danh hiệu cho anh toàn bộ đều là giả, chỉ là hư danh ảo mà thôi."
Lời vừa nói ra, người chung quanh bắt đầu ầm ỉ bàn tán, xoi mói Lâm Trường Thịnh.
"Đàn ông phải biết bao dung chứ, thật không có phong độ."
"Quả nhiên hư danh!"
"Thật không có phong độ."
Nghe những lời bình luận này, trong lòng Lâm Trường Thịnh như muốn bốc hỏa, sắp phun trào ra rồi, nhưng hắn lại không dám, đành nỗ lực chịu đựng, hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên, rồi trợn mắt nhìn Dư Tử Cường, tức tối rời đi.
Đinh Tiểu Nhiên mặc dù có hơi say, nhưng đầu vẫn rất tỉnh táo, cố ý nhắc nhở một câu, "Anh Lâm, đừng quên, bữa ăn hôm nay do anh mời tôi, cho nên nhớ tính tiền nha."
"Hừ." Lâm Trường Thịnh hừ lạnh một tiếng, tức giận đùng đùng đi tính tiền, sau đó rời đi.
Lâm Trường Thịnh rời đi xong, khách trong nhà hàng không nhìn sang bên này nữa, mà tiếp tục ăn bữa ăn của mình.
Dư Tử Cường thấy Lâm Trường Thịnh tức giận bỏ đi, không biết vì sao tâm trạng lại rất vui, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, còn có chút đắc ý.
"Cậu cười cái gì?" Đinh Tiểu Nhiên vừa mới quay đầu lại, trong lúc vô tình thấy mặt anh đang cười, nghiêm túc hỏi anh, sau khi hỏi xong đột nhiên cảm thấy có hơi đứng không vững, vì vậy ngồi xuống, cầm chai rượu lên, rót rượu vào trong ly, tiếp tục uống, tựa hồ muốn uống cho no bụng.
"Tâm trạng tôi đang vui, nên mới cười." Dư Tử Cường cũng ngồi xuống, thấy vẻ mặt buồn bã của Đinh Tiểu Nhiên, đột nhiên tâm trạng mất vui, quan tâm hỏi: "Tiểu Nhiên, chị sao vậy, trông chị hình như không được vui."
"Sao tôi không vui, tôi rất vui, có món ngon đặt ở trước mặt tôi, còn có rượu ngon để uống, sao tôi lại không vui?"
"Chị không vui."
"Cậu không phải tôi, làm sao biết tôi không vui?"
"Tôi biết chị đang không vui, đừng uống nữa." Dư Tử Cường biết cô mượn rượu giải sầu, nhìn chai rượu trên bàn, phát hiện là rượu mạnh, vội vàng ngăn cô lại.
Nhưng Đinh Tiểu Nhiên không cho, hất tay anh ra, lại rót cho mình một ly, uống cạn, "Tôi không cần cậu lo, khó được hôm nay có người mua đồ ăn cùng cùng rượu ngon cho tôi, tôi phải uống cho đã, uống cho thật thống khoái. Dư Tử Cường, hay là cậu uống cùng với tôi đi, được không?"
"Rượu này rất mạnh, chị say rồi, đừng uống nữa."
"Ai nói tôi say, tôi không có say, tôi còn có thể uống thêm mấy chai nữa! Nếu như cậu không uống với tôi, vậy thì tránh ra, tự tôi uống."
"Tiểu Nhiên ——" Dư Tử Cường muốn đoạt lấy ly rượu trong tay Đinh Tiểu Nhiên, không để cô tiếp tục uống, ai ngờ điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, đành phải móc điện thoại ra xem, để biết ai gọi điện tới, khi thấy hiển thị Chung Mẫn Liên, do dự có nên nghe máy hay không, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, không đợi đối phương nói, anh đã mở miệng trước, "Mẹ, giờ con đang bận, có chuyện gì chờ con về hãy nói."
Đúng lúc này, Đinh Tiểu Nhiên say khướt nói chuyện, "Dư Tử Cường, rốt cuộc cậu có uống rượu với tôi không, nếu như không uống, vậy cậu đi đi, đừng có lúc ẩn lúc hiện xuất hiện ở trước mặt tôi nữa." .lqd.
Dư Tử Cường lấy tay che ống nói chuyện, nhưng những lời Đinh Tiểu Nhiên nói đều bị Chung Mẫn Liên nghe thấy hết, nổi trận lôi đình, lớn tiếng chửi người, "Dư Tử Cường, con bỏ Tuyết Phi ở giữa đường, thì ra là đi lo cho cô gái này sao? Con mau trở về cho mẹ, mau lên."
"Mẹ, con là bạn của Tiểu Nhiên, cô ấy đang gặp khó khăn, chẳng lẽ con không thể giúp cô ấy sao?"
"Cho dù con muốn giúp cô ta, cũng không thể bỏ một mình Tuyết Phi ở trên đường, mẹ không cho con quen với lọai con gái bẩn thỉu đó, mau lập tức về ngay cho mẹ."
"Mẹ ——"
"Lập tức quay về."
Dư Tử Cường có chút khó xử, thấy Đinh Tiểu Nhiên đã say mèm, không yên tâm bỏ cô lại một mình, đành cãi lại với Chung Mẫn Liên, "Mẹ, khi nào con về sẽ nói với mẹ chuyện này, giờ con đang bận, con cúp máy đây."
"Tử Cường, Tử Cường——" Chung Mẫn Liên lớn tiếng hô, nhưng không được, bởi vì đối phương đã sớm cúp máy. Xem ra Tử Cường thật sự thích cô gái đó, bà phải mau găn cản, không để cho bọn họ tiếp tục dây dưa nữa.
Dư Tử Cường tắt điện thoại xong, sau đó thấy Đinh Tiểu Nhiên không ngừng uống rượu, liền gạt những chuyện khác sang bên, vội vàng ngăn cản cô, "Tiểu Nhiên, đừng uống nữa."
"Cậu tránh ra, tôi không cần cậu lo." Đinh Tiểu Nhiên càng uống càng say, cả khuôn mặt đỏ ửng, trông thật đáng yêu, còn thỉnh thoảng ngây ngốc cười, nói năng lộn xộn, thấy trước mặt Dư Tử Cường có một ly rượu, vội vàng rót cho anh, say khướt nói: "Dư Tử Cường, cậu uống với tôi có được không, cùng nhau uống cho thỏa thích có được không!"
"Chị thật sự muốn uống nữa sao?" Dư Tử Cường không ngăn cô nữa, thậm chí còn muốn để cô say một trận, giúp cô quên hết tất cả mọi đau khổ.
"Muốn, giờ tôi vô cùng muốn uống rượu, càng muốn có người uống cùng tôi. Thiên Ngưng còn đang trong tháng, không thể uống với tôi, bây giờ tôi lại không tìm ra ai có thể uống với tôi, cậu uống cùng tôi có được không?"
"Được, tôi uống với chị, nhưng mà chúng ta phải đổi chỗ khác."
"Đổi chỗ, đổi chỗ nào, tại sao phải đổi chỗ?"
"Tôi biết một chỗ cho dù chị uống say mấy cũng không sợ gặp cướp. Chị nghĩ một chút đi, nếu hai chúng ta uống say, say đến bất tỉnh nhân sự, vạn nhất có người làm gì chúng ta, chẳng phải rất nguy hiểm sao?"
"Cũng đúng, đi, chúng ta đổi chỗ khác. Tôi cảnh cáo cậu, cậu không nên gạt tôi, bằng không tôi sẽ đánh cậu đó, ha ha." Đinh Tiểu Nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa ngã trở lại, cũng may Dư Tử Cường kịp thời đỡ lấy cô, mới không ngã xuống.
"Cẩn thận một chút."
"Tôi không có say, tôi vẫn có thể đi được, nhanh lên đi, chúng ta mau tìm chỗ khác uống tiếp nào, đi."
". . . . . ." Dư Tử Cường bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dìu cô đi ra ngoài, thấy cô vì mượn rượu giải sầu mà say thành như vậy, lòng cảm giác đau đau.
Đều nói tình yêu có thể khiến người ta say mê, khiến người ta đau nhói lòng, chẳng lẽ anh thật sự thích Đinh Tiểu Nhiên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.