Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
Chương 40: Nhân tài đáng để đào tạo.
Tịch Mộng
14/09/2015
Kể từ khi Lâm Thư Nhu giao ngân hàng Thiên Tường cho Dư Tử Cường, Hà Phương Quốc vẫn cố gắng giúp đỡ Dư Tử Cường, hi vọng anh mau chóng thành tài, tự mình có thể chống đỡ toàn bộ ngân hàng Thiên Tường.
Cũng bởi vì trước khi Lâm Thư Nhu rời đi đã thông báo rõ Hà Phương Quốc trở thành nguyên lão cấp cao trong ngân hàng Thiên Tường, cho nên không chỉ có Dư Tử Cường, mà ngay cả Chung Mẫn Liên cũng phải nể nan Hà Phương Quốc đến ba phần, không dám chọc giận đến ông.
Mỗi ngày Hà Phương Quốc đều đắm chìm vào công việc của mình, sau khi mất đi người bạn tâm sự Lâm Thư Nhu, mỗi khi làm xong công việc ở công ty liền thấy khá là buồn chán, mỗi ngày trừ công việc ra ông không biết làm gì nữa.
Nhưng hôm nay, lại có một việc vô cùng mới mẻ.
Chung Mẫn Liên dẫn Hà Tuyết Phi đến tìm Hà Quốc Phương, vui vẻ giới thiệu, "Giám đốc Hà, đây là thư ký mới của chủ tịch ngân hàng, cũng mang họ Hà giống ông, con bé tên là Hà Tuyết Phi, hi vọng sau này ông có thể chiếu cố cho nó nhiều hơn."
Hà Phương Quốc đứng dậy từ ghế làm việc, mỉm cười khẽ quan sát Hà Tuyết Phi, lịch sự trả lời lại: "Chào cô Hà."
"Giám đốc Hà cứ gọi thẳng cháu là Tuyết Phi được rồi, sau này vẫn mong giám đốc Hà chiếu cố nhiều hơn." Hà Tuyết Phi hơi cúi người lịch sự chào hỏi, cố gắng thể hiện qua lời ăn tiếng nói để không xảy ra sai lầm.
"Tôi không quen gọi thẳng tên người khác, tạm thời cứ gọi cô Hà đi. Cô Hà, có thể nói cho tôi biết chuyên ngành chính cô học là gì không, trước đây có từng làm qua công việc nào liên quan đến tài chính không?" Hà Phương Quốc là người thiết diện vô tư, vừa mới giới thiệu xong liền bắt đầu nói chuyện chính, không thích vòng vo nói những chuyện vặt vãnh.
"A —— cái này, cháu ——"vấn đề Hà Phương Quốc hỏi, thật sự làm Hà Tuyết Phi không biết trả lời sao cho tốt, đảo mắt cầu cứu Chung Mẫn Liên.
Hà Phương Quốc nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, chỉ cần liếc mắt sơ qua ông liền đoán ra Hà Tuyết Phi có năng lực bao nhiêu, trong lòng liền nói cô không đủ tư cách, nhưng vì đây là người do Chung Mẫn Liên dẫn đến, bất kể thế nào vẫn nên cho đối phương một chút mặt mũi, không nên bóc trần tất cả.
Chung Mẫn Liên thấy câu hỏi Hà Phương Quốc quá đơn giản, hơi bất mãn khi thấy Hà Tuyết Phi dùng ánh mắt cầu cứu, bất quá vẫn cố nhịn xuống, nhã nhặn đáp: "Tuyết Phi, cháu cứ nói thẳng chuyên ngành học với giám đốc Hà, dì cũng không biết cháu học chuyên ngành chính là gì nữa."
"À, cháu ——" Hà Tuyết Phi càng lúng túng hơn, mười ngón tay cấu chặt vào nhau toát đầy mồ hôi lạnh, không biết nên nói mình học chuyên ngành gì.
Cô không biết nên nói sao, rõ ràng cô không học qua chuyên ngành nào, nếu cô tùy tiện nói ngành nào đó ra, Hà Phương Quốc liền hỏi kiến thức chuyên ngành thì cô biết trả lời thế nào?
"Tuyết Phi, cháu làm sao vậy, sắc mặt cháu trông không được tốt lắm?" Chung Mẫn Liên thấy sắc mặt Hà Tuyết Phi trắng bệch, không hề hoài nghi lo lắng hỏi.
"Cháu, cháu chỉ hơi căng thẳng."
"Đều là người mình, cháu lo cái gì? Mới chỉ chuyện này thôi mà cháu đã căng thẳng, sau này gặp những khách hàng chẳng phải còn căng thẳng hơn sao? Không cần khẩn trương cứ mạnh dạn nói đi, dù có nói sai cũng không sao đâu, dù sao là người mới, khó tránh khỏi sai xót, có đúng không giám đốc Hà?"
Đương nhiên Hà Phương Quốc nghe ra hai ẩn ý trong lời nói của Chung Mẫn Liên, mỉm cười trả lời, "Đúng vậy, người mới có rất nhiều việc không biết khó tránh khỏi hơi hồi hộp, bất quá nếu ngành mình học cũng không biết, này rất khó nói."
"Này ——" Hà Tuyết Phi lại càng luống cuống hơn, muốn trốn nhưng lại không dám, chỉ có thể nhắm mắt đứng im tại chỗ.
Thật khó xử. Cô còn không biết học chuyên ngành gì, làm sao có kiến thức chuyên ngành để nói.
Sớm biết như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn từ trước, không trở thành bị động như hiện giờ.
"Tuyết Phi, đừng căng thẳng, bình tĩnh đi. Không phải cháu mới du học nước ngoài về sao, cứ nói rõ cháu học chuyên ngành gì ở nước ngoài?"
Du học nước ngoài về —— nghe mấy từ này, Hà Phương Quốc càng cố ý nhìn kĩ biểu cảm trên mặt Hà Tuyết Phi, lòng thầm cười xem thường, khẳng định cô không phải du học nước ngoài về.
Một người từ nước ngòai về, bất kể lá gan nhỏ đến cỡ nào, cũng không căng thẳng như vậy, huống chi muốn được Chung Mẫn Liên xem trọng, bối cảnh gia đình nhất định không phải đơn giản, một người vừa có gia thế vừa có tiền, lại du học nước ngoài về mà lá gan nhỏ như chưa trải sự đời, ai mà tin?
Hà Tuyết Phi không biết mình đã bị Hà Phương Quốc nhìn thấu, lúc này cố gắng tìm cách ứng phó, đột nhiên chợt nghĩ ra một kế, liền cười dịu dàng nói: "Thật ra cháu ra nước ngoài học vũ đạo, cho nên —— "
"Học vũ đạo." Chung Mẫn Liên la lớn, bà đã từng đoán chuyên ngành Hà Tuyết Phi học, nhưng lại không nghĩ tới học vũ đạo. Nhưng nghĩ lại thấy điều này cũng không có gì, liền tìm cho mình bậc thang leo xuống, "Con gái học vũ đạo là chuyện rất bình thường, có đúng không giám đốc Hà?"
Giám đốc Hà khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, con gái học vũ đạo là chuyện rất bình thường, nhưng đây là ngân hàng, ngành của cô ấy học tựa hồ không hợp với nơi này lắm?"
"Cháu ——" Hà Tuyết Phi lại càng căng thẳng sợ mình nói sai lời, đành tiếp tục cấu chặt vào mười ngón tay mình.
Chung Mẫn Liên không vui với biểu hiện hôm nay của Hà Tuyết Phi, nhưng vì nghĩ cho đại cục đành nỗ lực giúp cô qua ải, "Giám đốc Hà, trên thế giới này có rất nhiều người làm việc trái chuyên môn, mặc dù Tuyết Phi học nhảy, nhưng chúng ta có thể từ từ dạy dỗ con bé lại, có đúng không?"
"Bà chủ, nơi đây là chỗ làm việc không phải chỗ dạy học, dĩ nhiên học tập trong công việc thì có thể, nhưng nếu cả việc cơ bản cũng phải học, bà không thấy rất không thực tế sao? Huống chi chức vị của cô ta là thư ký của chủ tịch ngân hàng, một thư ký mà cái gì cũng không biết làm sao làm việc? Muốn một công ty phát triển thêm, năng lực làm việc của nhân viên không được quá qua loa, một chút không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn. Chúng ta dùng con số để nói đi, nếu như nhiều hơn hoặc ít hơn một số không, trách nhiệm này ai gánh lấy?".
"Ai chà, cứ để con bé làm những việc đơn giản như đánh máy, in văn kiện, pha cà phê và những việc linh tinh khác, hẳn không khó."
"Thay vì như thế, không bằng tìm một người có chuyện môn, hiệu suất làm việc tương đối sẽ khá hơn."
"Giám đốc Hà, chuyện này tôi đã quyết ông không cần nói thêm nữa." Chung Mẫn Liên thấy Hà Phương Quốc kiên trì như vậy, đành dùng quyền lực ra dọa ông.
Nhưng Hà Phương Quốc không sợ, vẫn phản đối, "Bà chủ, mặc dù bà là mẹ chủ tịch ngân hàng, nhưng bà không phải nhân việc làm việc ở ngân hàng bà không có quyền can thiệp vào chuyện công ty, trừ phi chủ tịch ngân hàng tự mình đồng ý, bằng không đừng trách tôi khó phục tùng mệnh lệnh. Còn một chuyện nữa, tôi cho bà một lời khuyên, công ty không phải nơi riêng tư để mặc cho bà muốn làm gì thì làm, bất cứ chuyện gì cũng phải có quy tắc, mỗi người đều phải tuân thủ theo, nhất là nhân viên cao cấp càng phải tuân thủ nghiêm khắc quy định công ty, bằng không cấp dưới sẽ phạm nhiều sai lầm."
"Hà Phương Quốc, tôi nói chuyện nhỏ nhẹ với ông, ông không nể mặt tôi thì thôi, tại sao còn dạy đời tôi chứ?"
"Tôi không phải muốn dạy đời bà, chẳng qua chỉ khuyên bà. Ngân hàng Thiên Tường có được như hôm nay, không phải dễ dàng mà có, tôi hi vọng bà tốt nhất nên biết quý trọng."
"Đủ rồi, hôm nay tôi đến không phải nghe ông dạy đời. Tuyết Phi, chúng ta đi." Chung Mẫn Liên không chịu đựng nổi bộ dạng này của Hà Phương Quốc tức giận rời đi, nhưng trong lòng cũng biết rõ đạo lý này.
Thật ra bà cũng không muốn Hà Tuyết Phi đến ngân hàng làm việc, nhất là sau khi biết chuyên ngành học cô là vũ đạo càng không muốn, nhưng chỉ có làm như vậy mới có thể để Tuyết Phi ở cùng Tử Cường.
Quên đi, dù sao vẫn còn hai tháng, sau hai tháng tính tiếp.
Hà Tuyết Phi cũng chán nản, hoảng sợ nhìn Hà Phương Quốc, sau đó đi theo Chung Mẫn Liên. Xem ra Hà Phương Quốc không thích cô lắm, sau này cô ít tiếp xúc với ông ấy thì hơn.
Hà Phương Quốc thấy Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết phi đã rời đi, lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài ngồi lại trên ghế tiếp tục làm việc, ai ngờ không bao lâu sau lại có người đến gõ cửa.
Dư Tử Cường dẫn theo Đinh Tiểu Nhiên đến tìm Hà Phương Quốc, lễ phép gõ cửa, sau đó đi vào trịnh trọng giới thiệu, "Giám đốc Hà, đây là thư ký mới của cháu, Đinh Tiểu Nhiên."
Vừa mới có một thư ký đi giờ lại thêm một thư ký khác tới, làm cho Hà Phương Quốc có chút 'mơ' hồ, bất quá cảm thấy Đinh Tiểu Nhiên nhìn rất quen mắt, đứng dậy hòa nhã chào hỏi, "Chào cô Đinh, hình như chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?"
Đinh Tiểu Nhiên cũng thấy Hà Phương Quốc nhìn rất quen mắt, nghĩ lại một chút, đột nhiên kinh ngạc nói: "À, cháu nhớ rồi, lúc cháu và Thiên Ngưng đến đây làm chút chuyện đã gặp qua nhau."
"À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cháu là bạn thân của Thiên Ngưng."
"Cháu là bạn của Thiên Ngưng. Lúc trước Thiên Ngưng tới ngân hàng Thiên Tường là vì giúp cháu trả tiền vay nhà, không ngờ tới lần này đến cái gì cũng thay đổi hết, ha ha."
"Thì ra là vậy, cháu là thư ký mới mà Hà Tuyết Phi cũng là thư ký mới, sao lại thế này? Tử Cường, cậu nói rõ ràng đi."
Dư Tử Cường vừa nghe tên Hà Tuyết Phi, chân mày liền nhíu lại, không vui nói: "Cái gì, cô ta cũng đã tới đây? Động tác nhanh thật."
Hà Phương Quốc thấy sặc mặt Dư Tử Cường không vui, hơn nữa biểu cảm nói về Hà Tuyết Phi không tốt lắm, cho nên muốn hỏi rõ, "A, thì ra cậu cũng biết người này, nói rõ ra xem chuyện gì đang xảy ra?"
"Mẹ cháu ép cháu cưới Hà Tuyết Phi, nhưng cháu không thích nên đã cự tuyệt bà ấy, nhưng mẹ cháu không chịu từ bỏ, không ngừng ép cháu phải cưới cô ta, còn nói nào là để cô ta ở cạnh cháu bồi dưỡng tình cảm, thật là buồn cười. Hôm nay mẹ dẫn Hà Tuyết Phi đến làm thư ký cho cháu, dĩ nhiên cháu không chịu nên cũng tìm tới một người khác." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên lại gần mình, tiếp tục nói: "Chính là cô ấy, mới vừa rồi cháu đã gặp mặt mẹ, vì có đến hai thư ký nên cả hai đã đồng ý để hai người tranh tài, để xem sau hai tháng ai có thành tích tốt thì giữ người đó lại. Bất quá cháu có thể khẳng định, Tiểu Nhiên tuyệt đối giỏi hơn Hà Tuyết Phi." Lqd-ann.
"Ha ha." Đinh Tiểu Nhiên cười xấu hổ, cảm thấy Dư Tử Cường quá tâng bóc cô rồi. Bình thường cô chỉ biết cố gắng chú tâm vào công việc, chứ đâu có năng lực giỏi gì.
"Ồ, phải không?" Hà Phương Quốc quan sát Đinh Tiểu Nhiên, dò hỏi: "Cô Đinh, xin hỏi cô học chuyên ngành gì?"
"Cháu học hệ chính quy, chuyên ngành của cháu rất phức tạp, nghiêng về lĩnh vực kế toán, nhưng cũng không học chuyên sâu lắm, chỉ là thượng vàng hạ cám đông học một chút, tây học một chút cho nên —— ha ha ——" Đinh Tiểu Nhiên làm người rất chân thực, không quen thổi phồng chính mình.
Tất nhiên phải nói chân thực, giờ đâu phải đi phỏng vấn, nếu tâng bốc mình quá người cuối cùng chịu khổ cũng chỉ là mình.
"Như vậy à, vậy có kinh nghiệm làm việc gì chưa?"
"Trước cháu làm việc ở công ty Chính Thiên, chẳng qua gần đây gặp vài chuyện cho nên đã xin nghỉ."
"Công ty Chính Thiên, công ty chúng ta cũng hay làm ăn với công ty Chính Thiên, cháu có biết không?"
"Dĩ nhiên biết, mặc dù Chính Thiên là một công ty nhỏ, nhưng lại làm việc theo kiểu hiện đại hoá, trong một năm qua các khoản tiền làm việc với ngân hàng Thiên Tường đã tới khoảng trăm vạn. Lúc trước tiền lương đều trả bằng tiền mặt, sau này đổi sang chuyển qua ngân hàng, cũng chính là qua ngân hàng Thiên Tường này."
Hà Phương Quốc nghe Đinh Tiểu Nhiên nói những chuyện này, hơi gật đầu rất hài lòng, "Không tệ, không tính là một chữ không biết, bất quá cũng không coi là giỏi, nhưng có thể đào tạo."
"Cảm ơn giám đốc Hà."
"Không cần cảm ơn quá sớm, ngân hàng Thiên Tường yêu cầu nhân viên phải có năng lực rất giỏi, trước phải thử việc ba tháng, nếu có thể làm tốt mới chọn làm nhân viên chính thức."
"Cảm ơn." Đinh Tiểu Nhiên hưng phấn cúi người nói cảm ơn.
Dư Tử Cường ở một bên giơ lên một ngón tay cái với cô, cô nháy mắt với anh, quan hệ hai người không cần nói cũng biết.
Hà Phương Quốc biết quan hệ hai người bọn họ không tầm thường, cho nên cố ý nhắc nhở: "Khụ —— công ty là chỗ làm việc, hi vọng việc cá nhân đợi sau khi tan việc hãy tiếp tục."
"Dạ, giám đốc Hà." Đinh Tiểu Nhiên lần nữa cúi người trả lời.
"Đúng rồi, gần đây Thiên Ngưng thế nào, có khỏe không?"
"Cậu ấy rất khỏe, còn sinh được một thằng nhóc mập mạp, bây giờ vẫn đang ở cữ. Bất quá với sự cưng chìu của Phong Khải Trạch đối với cậu ấy, bây giờ cậu ấy sống rất hạnh phúc."
"Thật thế sao, xem ra chú phải đến gặp con bé mới được, coi như thay Thư Nhu đi xem mặt cháu ngoại. Khi nào hai người rãnh rỗi thì cùng nhau đi chung, thứ bảy này thế nào?"
Không đợi Đinh Tiểu Nhiên trả lời, Dư Tử Cường đã đồng ý trước, "Được chứ, thứ bảy này chúng ta cùng nhau đi gặp Tạ Thiên Ngưng."
Dư Tử Cường đã đồng ý với Hà Phương Quốc, Đinh Tiểu Nhiên cũng không còn cách nào khác cũng đồng ý, "Dạ."
Cùng Dư Tử Cường đi gặp Tạ Thiên Ngưng, thế nào cũng bị nói hai người bọn họ trông thật xứng đôi. Cũng tốt, dù sao cô cũng đã là bạn gái của Dư Tử Cường, nói ra cũng đâu sao.
"Nếu không còn gì, vậy hai đứa đi về làm việc đi. Tiểu Nhiên, có gì không hiểu cứ tới hỏi chú." Hà Phương Quốc lấy thân phận của trưởng bối nói chuyện, trong lúc vô tình đã gọi thẳng tên Đinh Tiểu Nhiên.
Có lẽ vì liên quan Tạ Thiên Ngưng, làm cho ông cảm thấy gần gũi với Đinh Tiểu Nhiên, nên thấy gọi tên cô rất tự nhiên.
"Cảm ơn giám đốc Hà, vậy chúng cháu đi trước." Đinh Tiểu Nhiên lại cúi người chào, cử chỉ ăn nói đều rất lễ phép.
"Đi."
Dư Tử Cường vẫn luôn muốn cười nhưng lại không dám, cho đến khi ra khỏi phòng làm việc của Hà Phương Quốc mới bật cười, "Ha ha —— không ngờ tới thường ngày em rất hung dữ, nhưng khi ở trước mặt Hà Phương Quốc lại giống như con cừu non, thật buồn cười."
Đinh Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm anh, tức giận hỏi: "Cười đủ chưa?"
"Rất buồn cười, thật sự buồn cười quá đi mất. Nếu sau này anh có chuyện không giải quyết anh được liền kéo Hà Phương Quốc tới, tin tưởng ông ra mặt chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nhưng dựa trên công việc là như vậy, còn chuyện riêng của anh cho dù em có kéo ngọc hoàng đại đế tới, anh cũng không để vào trong mắt."
"Thiệt hay giả?"
"Em có thể thử."
"Quên đi, dù có thử hay không cũng thế thôi. Đi, mau trở về phòng làm việc, bàn làm việc của em chắc đã chuẩn bị rồi, chờ em dọn dẹp xong cũng đến giờ tan ca, tới lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn trưa."
"Này cũng được." Đinh Tiểu Nhiên thẳng thừng nói, sau đó điều chỉnh tâm trạng, ‘lộ’ ra biểu cảm cung kính, lấy thân phận thư ký đi theo sau Dư Tử Cường, "Mời chủ tịch."
Dư Tử Cường nghe cô gọi anh là 'Chủ tịch', cả người không được tự nhiên, thật không quen cô gọi anh như thế, nhưng không còn cách nào khác vì đây là trường hợp công việc, nhất định phải làm vậy.
Vừa đúng lúc Chung Mẫn Liên dẫn Hà Tuyết Phi trở về phòng làm việc của Dư Tử Cường, thấy không có Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, trái lại chỉ thấy có mấy nhân viên đang bố trí bàn làm việc, cảm thấy hơi kỳ lạ liền hỏi một chút: "Này, các người đang làm gì đó, đang chuẩn bị bàn cho ai vậy?"
Nhân viên trực tiếp trả lời, "Đây là bố trí cho thư ký chủ tịch."
"Cái gì, chỗ thư ký không phải bên ngoài sao?"
"Cái này chúng tôi cũng không biết, là chủ tịch phân phó cho chúng tôi chuẩn bị làm mau chóng cho xong." Nhân viên tiếp tục làm việc của mình, không nói thêm nữa.
Hà Tuyết Phi nhìn bàn làm việc trước mặt cách bàn làm việc của Dư Tử Cường chỉ có mấy bước, rõ ràng là bố trí chỗ ngồi cho Đinh Tiểu Nhiên, lòng không khỏi có chút hờn ghen tức giận, khẽ nói: "Nhất định là chỗ của Đinh Tiểu Nhiên."
Trừ Đinh Tiểu Nhiên ra, Dư Tử Cường không cho phép bất cứ ai làm việc ở trong phòng anh.
Chung Mẫn Liên biết trong lòng Hà Tuyết Phi không vui, vì muốn giành cơ hội cho cô, gọi người bố trí thêm một bàn làm việc ở trong phòng, "Các người chuẩn bị xong cái này, lấy thêm một bàn khác nữa đến."
"A ——" nhân viên vô cùng kinh ngạc, mặt ngốc lăng ra, trước đó chủ tịch gọi bọn họ bố trí một cái bàn, bọn họ đã kinh ngạc lắm rồi, không ngờ giờ còn phải bố trí thêm một cái, để làm gì chứ, muốn bố trí phòng làm theo kiểu đại sảnh sao?
"A cái gì, tôi kêu các người lấy thì lấy đi, mau lên."
"Bà chủ, chuyện này phải có lệnh của chủ tịch mới được, chúng tôi không dám tự quyết định."
"Tôi tự quyết."
"Nhưng mà —— "
"Không có nhưng nhị gì hết, mau làm đi."
Nhân viên không biết làm sao đành phải nghe lệnh làm việc, không buồn không giận lấy thêm một cái bàn khác đến, nhưng trước tiên phải chuẩn bị cho xong bàn làm việc này, cố ý làm chậm tiến độ để chờ Dư Tử Cường trở về giải quyết vấn đề này.
Không bao lâu, Dư Tử Cường cùng Đinh Tiểu Nhiên trở lại, vừa vào phòng làm việc liền thấy Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi. Nhìn thấy hai người nhất là Hà Tuyết Phi, nụ cười trên mặt Dư Tử Cường lập tức biến mất, cả khuôn mặt đều tối sầm lại, không vui hỏi: "Mẹ, mẹ dẫn cô ta tới phòng làm việc của con làm gì?"
"Không phải con cũng mang cô gái này vào phòng làm việc sao?" Chung Mẫn Liên phản bác, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, trong mắt tràn ngập chán ghét.
Đinh Tiểu Nhiên biết Chung Mẫn Liên ghét cô, đối mặt với trưởng bối cô chỉ có thể trầm mặc không nói, chờ nhận lấy những lời mỉa mai của bà.
"Mẹ, mẹ phải biết rõ đây là phòng làm việc của con, con muốn mang ai tới thì mặc con, không cần người khác đồng ý. Mặc dù mẹ là mẹ của con, nhưng ở trong công ty này mẹ không có bất kỳ chức vụ gì, về công mà nói mẹ không có quyền xông vào phòng làm việc của con, hơn nữa cũng không có quyền dẫn người khác vào."
"Tốt, giờ con đã lớn, đủ lông đủ cánh bay đi, ngay cả mẹ cũng không để vào trông mắt, có đúng không?"
"Không phải vậy, con đã lớn tự có quyền quyết định chuyện riêng của mình, con hi vọng mẹ có thể tôn trọng ý nguyện của con, được không?"
"Vậy sao con không tôn trọng ý nguyện của mẹ?"
"Mẹ nói tôn trọng là làm con rối cho mẹ sao, nghe theo bất kỳ an bày nào của mẹ sao? Nếu thật như thế, thật sự xin lỗi con không làm được, trừ phi mẹ muốn ‘ép’ con đi."
"Con ——" Chung Mẫn Liên biết tiếp tục gây sự chỉ càng tổn thương tình cảm mẹ con, cho nên tạm thời không nói chuyện này, lảng sang chuyện khác, "Con đặt bàn làm việc này ở đây là để cho Đinh Tiểu Nhiên sao?"
"Đúng vậy." Dư Tử Cường không chút do dự trả lời, còn đoán được tiếp theo Chung Mẫn Liên muốn nói gì, cho nên cự tuyệt trước, "Mẹ, con không cho phép Hà Tuyết Phi làm việc trong phòng của con."
"Tại sao Đinh Tiểu Nhiên có thể Tuyết Phi lại không?"
"Chỉ bằng con thích Tiểu Nhiên, ghét Hà Tuyết Phi. Nếu như Hà Tuyết Phi cứ luôn luôn xuất hiện trước mặt con, con sẽ bị cô ta làm tức chết không còn muốn làm việc nữa, thay vì như thế con thà từ chức chủ tịch, chạy ra ngoài tìm công việc khác, như vậy đôi mắt có thể thả lỏng một chút."
"Tử Cường, con làm vậy là quá bất công, nói cho hai đứa nó cùng nhau tranh tài, rõ ràng con chỉ muốn giúp đỡ Đinh Tiểu Nhiên, làm sao Hà Tuyết Phi có thể thắng chứ?"
"Này là chuyện của mẹ, không liên quan gì đến con."
"Mẹ mặc kệ, nhất định phải bố trí thêm một bàn làm việc khác cho Hà Tuyết Phi ở đây."
"Vậy con sẽ dời bàn làm việc đi, để cô ta một mình ở đây."
"Con —— "
Thái độ Dư Tử Cường không chỉ lạnh lùng với Hà Tuyết Phi, còn có loại ghét bỏ, bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được.
Hà Tuyết Phi vừa mới bị Hà Quốc Phương đả kích, giờ lại bị Dư Tử Cường đả kích, thật sự chịu không nổi, đau lòng khóc lóc chạy ra khỏi phòng làm việc.
"Tuyết Phi —— hừm." Chung Mẫn Liên hô to một tiếng, không gọi được Hà Tuyết Phi lại, quay đầu nhìn chằm chằm Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, tức giận hừ lạnh một tiếng sau đó đuổi theo.
Quan hệ giữa Dư Tử Cường và Chung Mẫn Liên càng ngày càng ác liệt, Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy rất buồn lòng tự trách, chợt thấy giống tình cảnh đấu đá giữa Phong Khải Trạch với Phong Gia Vinh.
Chẳng lẽ cô cũng sẽ rơi vào tình cảnh y như Tạ Thiên Ngưng sao?
Cô phải làm sao mới có thể khiến cho Chung Mẫn Liên tiếp nhận cô?
Cũng bởi vì trước khi Lâm Thư Nhu rời đi đã thông báo rõ Hà Phương Quốc trở thành nguyên lão cấp cao trong ngân hàng Thiên Tường, cho nên không chỉ có Dư Tử Cường, mà ngay cả Chung Mẫn Liên cũng phải nể nan Hà Phương Quốc đến ba phần, không dám chọc giận đến ông.
Mỗi ngày Hà Phương Quốc đều đắm chìm vào công việc của mình, sau khi mất đi người bạn tâm sự Lâm Thư Nhu, mỗi khi làm xong công việc ở công ty liền thấy khá là buồn chán, mỗi ngày trừ công việc ra ông không biết làm gì nữa.
Nhưng hôm nay, lại có một việc vô cùng mới mẻ.
Chung Mẫn Liên dẫn Hà Tuyết Phi đến tìm Hà Quốc Phương, vui vẻ giới thiệu, "Giám đốc Hà, đây là thư ký mới của chủ tịch ngân hàng, cũng mang họ Hà giống ông, con bé tên là Hà Tuyết Phi, hi vọng sau này ông có thể chiếu cố cho nó nhiều hơn."
Hà Phương Quốc đứng dậy từ ghế làm việc, mỉm cười khẽ quan sát Hà Tuyết Phi, lịch sự trả lời lại: "Chào cô Hà."
"Giám đốc Hà cứ gọi thẳng cháu là Tuyết Phi được rồi, sau này vẫn mong giám đốc Hà chiếu cố nhiều hơn." Hà Tuyết Phi hơi cúi người lịch sự chào hỏi, cố gắng thể hiện qua lời ăn tiếng nói để không xảy ra sai lầm.
"Tôi không quen gọi thẳng tên người khác, tạm thời cứ gọi cô Hà đi. Cô Hà, có thể nói cho tôi biết chuyên ngành chính cô học là gì không, trước đây có từng làm qua công việc nào liên quan đến tài chính không?" Hà Phương Quốc là người thiết diện vô tư, vừa mới giới thiệu xong liền bắt đầu nói chuyện chính, không thích vòng vo nói những chuyện vặt vãnh.
"A —— cái này, cháu ——"vấn đề Hà Phương Quốc hỏi, thật sự làm Hà Tuyết Phi không biết trả lời sao cho tốt, đảo mắt cầu cứu Chung Mẫn Liên.
Hà Phương Quốc nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, chỉ cần liếc mắt sơ qua ông liền đoán ra Hà Tuyết Phi có năng lực bao nhiêu, trong lòng liền nói cô không đủ tư cách, nhưng vì đây là người do Chung Mẫn Liên dẫn đến, bất kể thế nào vẫn nên cho đối phương một chút mặt mũi, không nên bóc trần tất cả.
Chung Mẫn Liên thấy câu hỏi Hà Phương Quốc quá đơn giản, hơi bất mãn khi thấy Hà Tuyết Phi dùng ánh mắt cầu cứu, bất quá vẫn cố nhịn xuống, nhã nhặn đáp: "Tuyết Phi, cháu cứ nói thẳng chuyên ngành học với giám đốc Hà, dì cũng không biết cháu học chuyên ngành chính là gì nữa."
"À, cháu ——" Hà Tuyết Phi càng lúng túng hơn, mười ngón tay cấu chặt vào nhau toát đầy mồ hôi lạnh, không biết nên nói mình học chuyên ngành gì.
Cô không biết nên nói sao, rõ ràng cô không học qua chuyên ngành nào, nếu cô tùy tiện nói ngành nào đó ra, Hà Phương Quốc liền hỏi kiến thức chuyên ngành thì cô biết trả lời thế nào?
"Tuyết Phi, cháu làm sao vậy, sắc mặt cháu trông không được tốt lắm?" Chung Mẫn Liên thấy sắc mặt Hà Tuyết Phi trắng bệch, không hề hoài nghi lo lắng hỏi.
"Cháu, cháu chỉ hơi căng thẳng."
"Đều là người mình, cháu lo cái gì? Mới chỉ chuyện này thôi mà cháu đã căng thẳng, sau này gặp những khách hàng chẳng phải còn căng thẳng hơn sao? Không cần khẩn trương cứ mạnh dạn nói đi, dù có nói sai cũng không sao đâu, dù sao là người mới, khó tránh khỏi sai xót, có đúng không giám đốc Hà?"
Đương nhiên Hà Phương Quốc nghe ra hai ẩn ý trong lời nói của Chung Mẫn Liên, mỉm cười trả lời, "Đúng vậy, người mới có rất nhiều việc không biết khó tránh khỏi hơi hồi hộp, bất quá nếu ngành mình học cũng không biết, này rất khó nói."
"Này ——" Hà Tuyết Phi lại càng luống cuống hơn, muốn trốn nhưng lại không dám, chỉ có thể nhắm mắt đứng im tại chỗ.
Thật khó xử. Cô còn không biết học chuyên ngành gì, làm sao có kiến thức chuyên ngành để nói.
Sớm biết như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn từ trước, không trở thành bị động như hiện giờ.
"Tuyết Phi, đừng căng thẳng, bình tĩnh đi. Không phải cháu mới du học nước ngoài về sao, cứ nói rõ cháu học chuyên ngành gì ở nước ngoài?"
Du học nước ngoài về —— nghe mấy từ này, Hà Phương Quốc càng cố ý nhìn kĩ biểu cảm trên mặt Hà Tuyết Phi, lòng thầm cười xem thường, khẳng định cô không phải du học nước ngoài về.
Một người từ nước ngòai về, bất kể lá gan nhỏ đến cỡ nào, cũng không căng thẳng như vậy, huống chi muốn được Chung Mẫn Liên xem trọng, bối cảnh gia đình nhất định không phải đơn giản, một người vừa có gia thế vừa có tiền, lại du học nước ngoài về mà lá gan nhỏ như chưa trải sự đời, ai mà tin?
Hà Tuyết Phi không biết mình đã bị Hà Phương Quốc nhìn thấu, lúc này cố gắng tìm cách ứng phó, đột nhiên chợt nghĩ ra một kế, liền cười dịu dàng nói: "Thật ra cháu ra nước ngoài học vũ đạo, cho nên —— "
"Học vũ đạo." Chung Mẫn Liên la lớn, bà đã từng đoán chuyên ngành Hà Tuyết Phi học, nhưng lại không nghĩ tới học vũ đạo. Nhưng nghĩ lại thấy điều này cũng không có gì, liền tìm cho mình bậc thang leo xuống, "Con gái học vũ đạo là chuyện rất bình thường, có đúng không giám đốc Hà?"
Giám đốc Hà khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, con gái học vũ đạo là chuyện rất bình thường, nhưng đây là ngân hàng, ngành của cô ấy học tựa hồ không hợp với nơi này lắm?"
"Cháu ——" Hà Tuyết Phi lại càng căng thẳng sợ mình nói sai lời, đành tiếp tục cấu chặt vào mười ngón tay mình.
Chung Mẫn Liên không vui với biểu hiện hôm nay của Hà Tuyết Phi, nhưng vì nghĩ cho đại cục đành nỗ lực giúp cô qua ải, "Giám đốc Hà, trên thế giới này có rất nhiều người làm việc trái chuyên môn, mặc dù Tuyết Phi học nhảy, nhưng chúng ta có thể từ từ dạy dỗ con bé lại, có đúng không?"
"Bà chủ, nơi đây là chỗ làm việc không phải chỗ dạy học, dĩ nhiên học tập trong công việc thì có thể, nhưng nếu cả việc cơ bản cũng phải học, bà không thấy rất không thực tế sao? Huống chi chức vị của cô ta là thư ký của chủ tịch ngân hàng, một thư ký mà cái gì cũng không biết làm sao làm việc? Muốn một công ty phát triển thêm, năng lực làm việc của nhân viên không được quá qua loa, một chút không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn. Chúng ta dùng con số để nói đi, nếu như nhiều hơn hoặc ít hơn một số không, trách nhiệm này ai gánh lấy?".
"Ai chà, cứ để con bé làm những việc đơn giản như đánh máy, in văn kiện, pha cà phê và những việc linh tinh khác, hẳn không khó."
"Thay vì như thế, không bằng tìm một người có chuyện môn, hiệu suất làm việc tương đối sẽ khá hơn."
"Giám đốc Hà, chuyện này tôi đã quyết ông không cần nói thêm nữa." Chung Mẫn Liên thấy Hà Phương Quốc kiên trì như vậy, đành dùng quyền lực ra dọa ông.
Nhưng Hà Phương Quốc không sợ, vẫn phản đối, "Bà chủ, mặc dù bà là mẹ chủ tịch ngân hàng, nhưng bà không phải nhân việc làm việc ở ngân hàng bà không có quyền can thiệp vào chuyện công ty, trừ phi chủ tịch ngân hàng tự mình đồng ý, bằng không đừng trách tôi khó phục tùng mệnh lệnh. Còn một chuyện nữa, tôi cho bà một lời khuyên, công ty không phải nơi riêng tư để mặc cho bà muốn làm gì thì làm, bất cứ chuyện gì cũng phải có quy tắc, mỗi người đều phải tuân thủ theo, nhất là nhân viên cao cấp càng phải tuân thủ nghiêm khắc quy định công ty, bằng không cấp dưới sẽ phạm nhiều sai lầm."
"Hà Phương Quốc, tôi nói chuyện nhỏ nhẹ với ông, ông không nể mặt tôi thì thôi, tại sao còn dạy đời tôi chứ?"
"Tôi không phải muốn dạy đời bà, chẳng qua chỉ khuyên bà. Ngân hàng Thiên Tường có được như hôm nay, không phải dễ dàng mà có, tôi hi vọng bà tốt nhất nên biết quý trọng."
"Đủ rồi, hôm nay tôi đến không phải nghe ông dạy đời. Tuyết Phi, chúng ta đi." Chung Mẫn Liên không chịu đựng nổi bộ dạng này của Hà Phương Quốc tức giận rời đi, nhưng trong lòng cũng biết rõ đạo lý này.
Thật ra bà cũng không muốn Hà Tuyết Phi đến ngân hàng làm việc, nhất là sau khi biết chuyên ngành học cô là vũ đạo càng không muốn, nhưng chỉ có làm như vậy mới có thể để Tuyết Phi ở cùng Tử Cường.
Quên đi, dù sao vẫn còn hai tháng, sau hai tháng tính tiếp.
Hà Tuyết Phi cũng chán nản, hoảng sợ nhìn Hà Phương Quốc, sau đó đi theo Chung Mẫn Liên. Xem ra Hà Phương Quốc không thích cô lắm, sau này cô ít tiếp xúc với ông ấy thì hơn.
Hà Phương Quốc thấy Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết phi đã rời đi, lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài ngồi lại trên ghế tiếp tục làm việc, ai ngờ không bao lâu sau lại có người đến gõ cửa.
Dư Tử Cường dẫn theo Đinh Tiểu Nhiên đến tìm Hà Phương Quốc, lễ phép gõ cửa, sau đó đi vào trịnh trọng giới thiệu, "Giám đốc Hà, đây là thư ký mới của cháu, Đinh Tiểu Nhiên."
Vừa mới có một thư ký đi giờ lại thêm một thư ký khác tới, làm cho Hà Phương Quốc có chút 'mơ' hồ, bất quá cảm thấy Đinh Tiểu Nhiên nhìn rất quen mắt, đứng dậy hòa nhã chào hỏi, "Chào cô Đinh, hình như chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?"
Đinh Tiểu Nhiên cũng thấy Hà Phương Quốc nhìn rất quen mắt, nghĩ lại một chút, đột nhiên kinh ngạc nói: "À, cháu nhớ rồi, lúc cháu và Thiên Ngưng đến đây làm chút chuyện đã gặp qua nhau."
"À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cháu là bạn thân của Thiên Ngưng."
"Cháu là bạn của Thiên Ngưng. Lúc trước Thiên Ngưng tới ngân hàng Thiên Tường là vì giúp cháu trả tiền vay nhà, không ngờ tới lần này đến cái gì cũng thay đổi hết, ha ha."
"Thì ra là vậy, cháu là thư ký mới mà Hà Tuyết Phi cũng là thư ký mới, sao lại thế này? Tử Cường, cậu nói rõ ràng đi."
Dư Tử Cường vừa nghe tên Hà Tuyết Phi, chân mày liền nhíu lại, không vui nói: "Cái gì, cô ta cũng đã tới đây? Động tác nhanh thật."
Hà Phương Quốc thấy sặc mặt Dư Tử Cường không vui, hơn nữa biểu cảm nói về Hà Tuyết Phi không tốt lắm, cho nên muốn hỏi rõ, "A, thì ra cậu cũng biết người này, nói rõ ra xem chuyện gì đang xảy ra?"
"Mẹ cháu ép cháu cưới Hà Tuyết Phi, nhưng cháu không thích nên đã cự tuyệt bà ấy, nhưng mẹ cháu không chịu từ bỏ, không ngừng ép cháu phải cưới cô ta, còn nói nào là để cô ta ở cạnh cháu bồi dưỡng tình cảm, thật là buồn cười. Hôm nay mẹ dẫn Hà Tuyết Phi đến làm thư ký cho cháu, dĩ nhiên cháu không chịu nên cũng tìm tới một người khác." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên lại gần mình, tiếp tục nói: "Chính là cô ấy, mới vừa rồi cháu đã gặp mặt mẹ, vì có đến hai thư ký nên cả hai đã đồng ý để hai người tranh tài, để xem sau hai tháng ai có thành tích tốt thì giữ người đó lại. Bất quá cháu có thể khẳng định, Tiểu Nhiên tuyệt đối giỏi hơn Hà Tuyết Phi." Lqd-ann.
"Ha ha." Đinh Tiểu Nhiên cười xấu hổ, cảm thấy Dư Tử Cường quá tâng bóc cô rồi. Bình thường cô chỉ biết cố gắng chú tâm vào công việc, chứ đâu có năng lực giỏi gì.
"Ồ, phải không?" Hà Phương Quốc quan sát Đinh Tiểu Nhiên, dò hỏi: "Cô Đinh, xin hỏi cô học chuyên ngành gì?"
"Cháu học hệ chính quy, chuyên ngành của cháu rất phức tạp, nghiêng về lĩnh vực kế toán, nhưng cũng không học chuyên sâu lắm, chỉ là thượng vàng hạ cám đông học một chút, tây học một chút cho nên —— ha ha ——" Đinh Tiểu Nhiên làm người rất chân thực, không quen thổi phồng chính mình.
Tất nhiên phải nói chân thực, giờ đâu phải đi phỏng vấn, nếu tâng bốc mình quá người cuối cùng chịu khổ cũng chỉ là mình.
"Như vậy à, vậy có kinh nghiệm làm việc gì chưa?"
"Trước cháu làm việc ở công ty Chính Thiên, chẳng qua gần đây gặp vài chuyện cho nên đã xin nghỉ."
"Công ty Chính Thiên, công ty chúng ta cũng hay làm ăn với công ty Chính Thiên, cháu có biết không?"
"Dĩ nhiên biết, mặc dù Chính Thiên là một công ty nhỏ, nhưng lại làm việc theo kiểu hiện đại hoá, trong một năm qua các khoản tiền làm việc với ngân hàng Thiên Tường đã tới khoảng trăm vạn. Lúc trước tiền lương đều trả bằng tiền mặt, sau này đổi sang chuyển qua ngân hàng, cũng chính là qua ngân hàng Thiên Tường này."
Hà Phương Quốc nghe Đinh Tiểu Nhiên nói những chuyện này, hơi gật đầu rất hài lòng, "Không tệ, không tính là một chữ không biết, bất quá cũng không coi là giỏi, nhưng có thể đào tạo."
"Cảm ơn giám đốc Hà."
"Không cần cảm ơn quá sớm, ngân hàng Thiên Tường yêu cầu nhân viên phải có năng lực rất giỏi, trước phải thử việc ba tháng, nếu có thể làm tốt mới chọn làm nhân viên chính thức."
"Cảm ơn." Đinh Tiểu Nhiên hưng phấn cúi người nói cảm ơn.
Dư Tử Cường ở một bên giơ lên một ngón tay cái với cô, cô nháy mắt với anh, quan hệ hai người không cần nói cũng biết.
Hà Phương Quốc biết quan hệ hai người bọn họ không tầm thường, cho nên cố ý nhắc nhở: "Khụ —— công ty là chỗ làm việc, hi vọng việc cá nhân đợi sau khi tan việc hãy tiếp tục."
"Dạ, giám đốc Hà." Đinh Tiểu Nhiên lần nữa cúi người trả lời.
"Đúng rồi, gần đây Thiên Ngưng thế nào, có khỏe không?"
"Cậu ấy rất khỏe, còn sinh được một thằng nhóc mập mạp, bây giờ vẫn đang ở cữ. Bất quá với sự cưng chìu của Phong Khải Trạch đối với cậu ấy, bây giờ cậu ấy sống rất hạnh phúc."
"Thật thế sao, xem ra chú phải đến gặp con bé mới được, coi như thay Thư Nhu đi xem mặt cháu ngoại. Khi nào hai người rãnh rỗi thì cùng nhau đi chung, thứ bảy này thế nào?"
Không đợi Đinh Tiểu Nhiên trả lời, Dư Tử Cường đã đồng ý trước, "Được chứ, thứ bảy này chúng ta cùng nhau đi gặp Tạ Thiên Ngưng."
Dư Tử Cường đã đồng ý với Hà Phương Quốc, Đinh Tiểu Nhiên cũng không còn cách nào khác cũng đồng ý, "Dạ."
Cùng Dư Tử Cường đi gặp Tạ Thiên Ngưng, thế nào cũng bị nói hai người bọn họ trông thật xứng đôi. Cũng tốt, dù sao cô cũng đã là bạn gái của Dư Tử Cường, nói ra cũng đâu sao.
"Nếu không còn gì, vậy hai đứa đi về làm việc đi. Tiểu Nhiên, có gì không hiểu cứ tới hỏi chú." Hà Phương Quốc lấy thân phận của trưởng bối nói chuyện, trong lúc vô tình đã gọi thẳng tên Đinh Tiểu Nhiên.
Có lẽ vì liên quan Tạ Thiên Ngưng, làm cho ông cảm thấy gần gũi với Đinh Tiểu Nhiên, nên thấy gọi tên cô rất tự nhiên.
"Cảm ơn giám đốc Hà, vậy chúng cháu đi trước." Đinh Tiểu Nhiên lại cúi người chào, cử chỉ ăn nói đều rất lễ phép.
"Đi."
Dư Tử Cường vẫn luôn muốn cười nhưng lại không dám, cho đến khi ra khỏi phòng làm việc của Hà Phương Quốc mới bật cười, "Ha ha —— không ngờ tới thường ngày em rất hung dữ, nhưng khi ở trước mặt Hà Phương Quốc lại giống như con cừu non, thật buồn cười."
Đinh Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm anh, tức giận hỏi: "Cười đủ chưa?"
"Rất buồn cười, thật sự buồn cười quá đi mất. Nếu sau này anh có chuyện không giải quyết anh được liền kéo Hà Phương Quốc tới, tin tưởng ông ra mặt chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nhưng dựa trên công việc là như vậy, còn chuyện riêng của anh cho dù em có kéo ngọc hoàng đại đế tới, anh cũng không để vào trong mắt."
"Thiệt hay giả?"
"Em có thể thử."
"Quên đi, dù có thử hay không cũng thế thôi. Đi, mau trở về phòng làm việc, bàn làm việc của em chắc đã chuẩn bị rồi, chờ em dọn dẹp xong cũng đến giờ tan ca, tới lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn trưa."
"Này cũng được." Đinh Tiểu Nhiên thẳng thừng nói, sau đó điều chỉnh tâm trạng, ‘lộ’ ra biểu cảm cung kính, lấy thân phận thư ký đi theo sau Dư Tử Cường, "Mời chủ tịch."
Dư Tử Cường nghe cô gọi anh là 'Chủ tịch', cả người không được tự nhiên, thật không quen cô gọi anh như thế, nhưng không còn cách nào khác vì đây là trường hợp công việc, nhất định phải làm vậy.
Vừa đúng lúc Chung Mẫn Liên dẫn Hà Tuyết Phi trở về phòng làm việc của Dư Tử Cường, thấy không có Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, trái lại chỉ thấy có mấy nhân viên đang bố trí bàn làm việc, cảm thấy hơi kỳ lạ liền hỏi một chút: "Này, các người đang làm gì đó, đang chuẩn bị bàn cho ai vậy?"
Nhân viên trực tiếp trả lời, "Đây là bố trí cho thư ký chủ tịch."
"Cái gì, chỗ thư ký không phải bên ngoài sao?"
"Cái này chúng tôi cũng không biết, là chủ tịch phân phó cho chúng tôi chuẩn bị làm mau chóng cho xong." Nhân viên tiếp tục làm việc của mình, không nói thêm nữa.
Hà Tuyết Phi nhìn bàn làm việc trước mặt cách bàn làm việc của Dư Tử Cường chỉ có mấy bước, rõ ràng là bố trí chỗ ngồi cho Đinh Tiểu Nhiên, lòng không khỏi có chút hờn ghen tức giận, khẽ nói: "Nhất định là chỗ của Đinh Tiểu Nhiên."
Trừ Đinh Tiểu Nhiên ra, Dư Tử Cường không cho phép bất cứ ai làm việc ở trong phòng anh.
Chung Mẫn Liên biết trong lòng Hà Tuyết Phi không vui, vì muốn giành cơ hội cho cô, gọi người bố trí thêm một bàn làm việc ở trong phòng, "Các người chuẩn bị xong cái này, lấy thêm một bàn khác nữa đến."
"A ——" nhân viên vô cùng kinh ngạc, mặt ngốc lăng ra, trước đó chủ tịch gọi bọn họ bố trí một cái bàn, bọn họ đã kinh ngạc lắm rồi, không ngờ giờ còn phải bố trí thêm một cái, để làm gì chứ, muốn bố trí phòng làm theo kiểu đại sảnh sao?
"A cái gì, tôi kêu các người lấy thì lấy đi, mau lên."
"Bà chủ, chuyện này phải có lệnh của chủ tịch mới được, chúng tôi không dám tự quyết định."
"Tôi tự quyết."
"Nhưng mà —— "
"Không có nhưng nhị gì hết, mau làm đi."
Nhân viên không biết làm sao đành phải nghe lệnh làm việc, không buồn không giận lấy thêm một cái bàn khác đến, nhưng trước tiên phải chuẩn bị cho xong bàn làm việc này, cố ý làm chậm tiến độ để chờ Dư Tử Cường trở về giải quyết vấn đề này.
Không bao lâu, Dư Tử Cường cùng Đinh Tiểu Nhiên trở lại, vừa vào phòng làm việc liền thấy Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi. Nhìn thấy hai người nhất là Hà Tuyết Phi, nụ cười trên mặt Dư Tử Cường lập tức biến mất, cả khuôn mặt đều tối sầm lại, không vui hỏi: "Mẹ, mẹ dẫn cô ta tới phòng làm việc của con làm gì?"
"Không phải con cũng mang cô gái này vào phòng làm việc sao?" Chung Mẫn Liên phản bác, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, trong mắt tràn ngập chán ghét.
Đinh Tiểu Nhiên biết Chung Mẫn Liên ghét cô, đối mặt với trưởng bối cô chỉ có thể trầm mặc không nói, chờ nhận lấy những lời mỉa mai của bà.
"Mẹ, mẹ phải biết rõ đây là phòng làm việc của con, con muốn mang ai tới thì mặc con, không cần người khác đồng ý. Mặc dù mẹ là mẹ của con, nhưng ở trong công ty này mẹ không có bất kỳ chức vụ gì, về công mà nói mẹ không có quyền xông vào phòng làm việc của con, hơn nữa cũng không có quyền dẫn người khác vào."
"Tốt, giờ con đã lớn, đủ lông đủ cánh bay đi, ngay cả mẹ cũng không để vào trông mắt, có đúng không?"
"Không phải vậy, con đã lớn tự có quyền quyết định chuyện riêng của mình, con hi vọng mẹ có thể tôn trọng ý nguyện của con, được không?"
"Vậy sao con không tôn trọng ý nguyện của mẹ?"
"Mẹ nói tôn trọng là làm con rối cho mẹ sao, nghe theo bất kỳ an bày nào của mẹ sao? Nếu thật như thế, thật sự xin lỗi con không làm được, trừ phi mẹ muốn ‘ép’ con đi."
"Con ——" Chung Mẫn Liên biết tiếp tục gây sự chỉ càng tổn thương tình cảm mẹ con, cho nên tạm thời không nói chuyện này, lảng sang chuyện khác, "Con đặt bàn làm việc này ở đây là để cho Đinh Tiểu Nhiên sao?"
"Đúng vậy." Dư Tử Cường không chút do dự trả lời, còn đoán được tiếp theo Chung Mẫn Liên muốn nói gì, cho nên cự tuyệt trước, "Mẹ, con không cho phép Hà Tuyết Phi làm việc trong phòng của con."
"Tại sao Đinh Tiểu Nhiên có thể Tuyết Phi lại không?"
"Chỉ bằng con thích Tiểu Nhiên, ghét Hà Tuyết Phi. Nếu như Hà Tuyết Phi cứ luôn luôn xuất hiện trước mặt con, con sẽ bị cô ta làm tức chết không còn muốn làm việc nữa, thay vì như thế con thà từ chức chủ tịch, chạy ra ngoài tìm công việc khác, như vậy đôi mắt có thể thả lỏng một chút."
"Tử Cường, con làm vậy là quá bất công, nói cho hai đứa nó cùng nhau tranh tài, rõ ràng con chỉ muốn giúp đỡ Đinh Tiểu Nhiên, làm sao Hà Tuyết Phi có thể thắng chứ?"
"Này là chuyện của mẹ, không liên quan gì đến con."
"Mẹ mặc kệ, nhất định phải bố trí thêm một bàn làm việc khác cho Hà Tuyết Phi ở đây."
"Vậy con sẽ dời bàn làm việc đi, để cô ta một mình ở đây."
"Con —— "
Thái độ Dư Tử Cường không chỉ lạnh lùng với Hà Tuyết Phi, còn có loại ghét bỏ, bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được.
Hà Tuyết Phi vừa mới bị Hà Quốc Phương đả kích, giờ lại bị Dư Tử Cường đả kích, thật sự chịu không nổi, đau lòng khóc lóc chạy ra khỏi phòng làm việc.
"Tuyết Phi —— hừm." Chung Mẫn Liên hô to một tiếng, không gọi được Hà Tuyết Phi lại, quay đầu nhìn chằm chằm Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên, tức giận hừ lạnh một tiếng sau đó đuổi theo.
Quan hệ giữa Dư Tử Cường và Chung Mẫn Liên càng ngày càng ác liệt, Đinh Tiểu Nhiên cảm thấy rất buồn lòng tự trách, chợt thấy giống tình cảnh đấu đá giữa Phong Khải Trạch với Phong Gia Vinh.
Chẳng lẽ cô cũng sẽ rơi vào tình cảnh y như Tạ Thiên Ngưng sao?
Cô phải làm sao mới có thể khiến cho Chung Mẫn Liên tiếp nhận cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.