Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
Chương 86: Quả báo của bà.
Tịch Mộng
24/01/2016
Sau khi Đinh Tiểu Nhiên về tới nhà, bởi vì trong lòng thấy rất vui nên vừa bước vào liền thăm hỏi, "Cha, mẹ, con đã về.”.
Cha Đinh và mẹ Đinh ngồi trên ghế sofa phòng khách, nghiêm trang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, sắc mặt dường như hơi giận.
Thấy hai người như thế, Đinh Tiểu Nhiên dựa theo tầm mắt bọn họ nhìn, thấy bọn họ đang xem kênh tin tức giải trí hôm nay nhắc về chuyện xảy ra trong hôn lễ Dư Tử Cường, trong lòng rất hiểu bọn họ tức giận vì chuyện gì, cho nên liền ngồi lên ghế sofa làm nũng với mẹ, "Mẹ, mẹ và cha đừng có như vậy được không, tâm trạng hôm nay của con rất vui, nên cha mẹ cũng vui lên đi chứ? Nào, cười một cái đi mà.”.
"Vui, làm sao mẹ vui cho nổi, đã kêu con không được dây dưa với thằng Dư Tử Cường kia nữa, vậy mà con vẫn đi, lại còn gây sự trong hôn lễ người ta, con muốn làm mẹ và cha con tức chết sao?”. Mẹ Đinh tức giận khiển trách, nhưng giọng điệu lại mang đầy tình yêu thương con.
"Mặc dù có gây ầm ĩ, nhưng không phải con làm bậy đâu, hơn nữa trong chuyện này con cần phải có mặc, con không thể trơ mắt đứng nhìn mẹ con anh Tử Cường bị Hoắc Thanh Cúc gạt”.
“Họ bị gạt đó là chuyện của họ, liên quan gì tới con?” .
"Mẹ, con biết mẹ vẫn còn giận chuyện Chung Mẫn Liên tới nhà chúng ta, thế nhưng chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi, mẹ cũng đã thấy bọn họ chẳng qua họ đều là người bị hại, nên đừng giận nữa có được không?”.
"Đây không phải chuyện giận hay không, mà là chuyện thực tế. Tiểu Nhiên, thân phận và hoàn cảnh gia đình chúng ta quá khác biệt với gia đình Dư Tử Cường, cho nên sau khi cưới xong ắt hẳn sẽ có nhiều chuyện phát sinh xảy ra, mẹ không hy vọng nửa đời sau của con phải sống trong ân hận, con hiểu không?”.
"Con hiểu, con biết mẹ và cha luôn lo nghĩ cho con, nhưng xin mọi người hãy tin tưởng vào con gái mình, con nhất định có thể giải quyết tốt chuyện này, nếu như không giải quyết được con sẽ không kết hôn với Dư Tử Cường. Mẹ, nói cho mẹ biết một chuyện nha, Chung Mẫn Liên kêu con mai mang theo canh gà tới bệnh viện cho bà, mẹ biết ý này là sao không? Ý là bà ấy đã bắt đầu chấp nhận con rồi, không còn bài xích con nữa”. Đinh Tiểu Nhiên vừa nói tới chuyện này miệng cười đến không khép lại được, xem như đã quyết tâm rồi.
Mẹ Đinh biết dù có khuyên thế nào cũng không làm cô dao động, đành phải nhìn sang cha Đinh, để ông ra mặt.
Cha Đinh vừa mở miệng đã nghiêm khắc ra lệnh, "Cha không cho phép con quay lại với Dư Tử Cường”.
"Cha, cha đừng làm vậy mà, con và Tử Cường vất vả lắm mới loại bỏ được muôn vàn khó khăn, bây giờ chỉ còn chút nữa đã tu thành chánh quả, cha nhẫn tâm chia cắt chúng con sao?”. Đinh Tiểu Nhiên nỗ lực khuyên nhũ, hi vọng cha mẹ có thể thông cảm cho cô. Vất vả lắm Chung Mẫn Liên mới chấp nhận cô, giờ lại đến phiên cha mẹ cô không chấp nhận Dư Tử Cường, sao những chuyện phiền phức này cứ rủ nhau kéo tới hoài thế.
"Không phải chúng ta nhẫn tâm muốn chia cắt hai đứa, mà là do bọn họ không thể nào chấp nhận con thôi, con đừng lấy mặt mình dán mông lạnh bọn họ nữa.”
"Cũng không thể nói vậy được, giả sử nếu con là con trai cha mẹ, người con muốn cưới làm vợ mà ngay cả chút rộng lượng cũng không có, mọi người sẽ thấy thế nào? Cha, mẹ, con biết hai người có thành kiến với Chung Mẫn Liên, thật ra trong chuyện này cũng không thể đổ thừa hết trách nhiệm lên bà ấy, bởi vì ấn tượng đầu tiên con để lại cho bà quá tệ, nên khó tránh khỏi khiến bà ấy hiểu lầm con đến vậy”.
"Nói một hồi, chẳng qua con vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh Dư Tử Cường có đúng không?”.
"Cha, con xin cha mà, đây là lúc để bắt đầu cho hạnh phúc của riêng con, mong mọi người ủng hộ con có được không, con cầu xin cha mẹ đó”.
Mẹ Đinh suy nghĩ lại những lời Đinh Tiểu Nhiên nói, cảm thấy lời cô nói cũng có lý, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật ra những lời con nói không sai, làm con dâu sao có thể so với con gái, mẹ là người từng trải nên rất rõ những đạo lý này, khó được con lại hiểu chuyện như vậy, xem ra con gái của mẹ đã lớn thật rồi”.
"Con đã 28 rồi, sao có thể không hiểu chuyện được nữa chứ? Cha, Chung Mẫn Liên đã chịu cho con cơ hội, cha cũng cho gia đình người ta thêm một cơ hội có được không? Dẫu sao con cũng thật lòng yêu Tử Cường, con muốn được sống chung với anh ấy”.
"Cha chỉ sợ sau khi con gả đi sẽ chịu nhiều đau khổ, dù sao bước vào gia đình danh môn sâu tựa biển, gì cũng phải học không giống như nhà chúng ta”. Cha Đinh cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng vì lo cho con gái không muốn nửa đời sau của cô chịu nhiều tủi nhục.
"Con biết cha mẹ vì lo lắng cho con, nhưng xin cha mẹ hãy tin con, hãy tin con gái của chính mình, chút chuyện nhỏ này đối với con mà nói chỉ như một đĩa thức ăn mà thôi. Cha, mẹ, con đã sẵn sàng chuẩn bị cho những khảo nghiệm khó khăn về sau rồi, cũng như lời Tử Cường đã nói, chỉ cần Chung Mẫn Liên chấp nhận con, bà ấy sẽ đối xử tốt với con thôi, cha mẹ hãy cổ vũ con gái cha mẹ một chút đi, có được không?”.
Đinh Tiểu Nhiên vẫn nhất quyết kiên trì lập trường của mình, cha Đinh chỉ đành đối mặt với thực tế, dù không ưa Chung Mẫn Liên nhưng vẫn ủng hộ con gái mình, "Được, cha sẽ cho con thêm một cơ hội, tuy nhiên nếu gia đình nhà họ Dư kia vẫn cứ ngang ngược nữa, con đừng trách sao cha không nể tình.”.
"Con biết cha là người cha tốt nhất trên đời này mà.”.
"Được rồi, hi vọng con sẽ không hối hận với quyết định hôm nay” .
"Con tuyệt đối sẽ không hối hận với quyết định hôm nay. Mẹ, lần trước mẹ có dạy con nấu món canh gà rất ngon, con quên mất cách làm rồi, mẹ dạy con lại một lần nữa đi, nhanh lên đi mẹ.”. Đinh Tiểu Nhiên thuyết phục cha mẹ mình xong, nhưng sau đó vì muốn mau học được cách nấu canh gà để ứng phó cuộc khảo nghiệm ngày mai, nên khi vừa nói xong thì người đã chạy vào trong bếp.
Mẹ Đinh mỉm cười, nhìn sắc mặt cha Đinh vẫn còn hơi căng thẳng, liền khuyên ông, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, con cái tự có phúc của con cái, dù ông không tin Chung Mẫn Liên thì cũng nên tin Dư Tử Cường, tôi cảm thấy Dư Tử Cường là thật lòng thích con gái chúng ta, có nó bên cạnh con gái mình sẽ không chịu nhiều ủy khuất đâu? Huống chi lời Tiểu Nhiên nói cũng đúng, làm con dâu cần phải có tính rộng lượng hơn”.
"Dù sao chuyện cũng đã xong, trải qua việc bị Hoắc Thanh Cúc lừa gạt, tôi nghĩ có lẽ Chung Mẫn Liên đã rút ra được chút bài học. Thôi được rồi, trước mắt cứ chờ xem tình huống rồi nói tiếp, nếu không có trở ngại gì, tôi sẽ đồng ý cho hai đứa nó ở chung với nhau”. Cha Đinh vẫn thấy nên chừa chút đường sống, không cần quá cương quyết ngăn cản.
Dĩ nhiên ông vẫn giấu đi suy nghĩ của mình, vì vẫn chưa biết chắc Chung Mẫn Liên sẽ đối xử với con gái mình thế nào?
Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng cha mẹ mình, cô chỉ muốn cố gắng vượt qua cuộc khảo nghiệm của Chung Mẫn Liên, để bà chấp nhận, còn những chuyện khác cứ tính sau.
Sau khi Hoắc Thanh Cúc trốn ra khỏi lễ đường, lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, vội vã muốn thoát khỏi nơi này đến nơi khác trốn nợ, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị người chặn lại.
Mấy tên đòi nợ lập tức đứng chặn trước mặt Hoắc Thanh Cúc, trông bộ dạng mỗi người đều rất tức giận, dường như rất muốn đánh người.
"Hoắc Thanh Cúc, bà lại muốn trốn có đúng không?”.
"Này còn phải hỏi sao, nhìn bộ dạng mang theo hành lý của bà ta, tám phần là muốn trốn nợ.”.
"Dù muốn trốn cũng phải trả hết tiền trước cho chúng tôi rồi mới được đi”.
"Tôi không có tiền, dù các người có giết tôi, tôi cũng không có tiền”. Hoắc Thanh Cúc ngăn sợ hãi trong lòng, thẳng thắng nói.
Mấy tên lưu manh dĩ nhiên biết bà không có tiền, thế nhưng vẫn cứ xông lên giật hết những món nữ trang đeo trên người bà, ngay cả sợi dây chuyền trên cổ chẳng đáng giá bao nhiêu cũng đoạt đi, "Không có tiền thì lấy đồ thế vào”.
"Các người không thể làm vậy, đây là số tài sản cuối cùng của tôi, các người lấy đi hết tôi biết sống sao đây?”. Hoắc Thanh Cúc muốn tiến lên giành lại, thế nhưng đồ còn chưa lấy được đã bị đạp cho mấy đạp, ngã nhào trên đất.
"Bà làm hại chúng tôi thiếu chút đã đắc tội với Phong Khải Trạch, món nợ này chúng tôi còn chưa tính với bà, bà còn muốn chúng tôi lo đến sự sống chết của bà nữa sao?”. Một gã lưu manh đi tới, dùng sức đá vào Hoắc Thanh Cúc đang nằm trên mặt đất.
"A ——.” Hoắc Thanh Cúc bị đá đau khắp cả người, không dám phản kháng chỉ biết nằm im rên rỉ.
Một tên lưu manh khác cũng tiến lên đá mấy đá, sau đó thúc giục: "Nhanh lên, coi chừng cảnh sát nhìn thấy thì không hay đâu, mau đi thôi”.
"Đi mau" .
Sau khi mấy tên lưu manh đã thương lượng xong, quyết định nhanh chóng rời khỏi, tuy nhiên vẫn còn một tên trong đám lưu manh vừadùng lực đá Hoắc Thanh Cúc vừa lớn tiếng chửi: "Bà già thúi, món nợ này chúng tôi vẫn chưa tính xong đâu, chờ bà có tiền ông đây lại tới đòi.”.
"Ui da ——.” Hoắc Thanh Cúc hai tay ôm lấy đầu mình, thân thể co lại thành một vòng, nằm trên mặt đất khóc thút thít, rất lâu sau mới dám buông tay ra, từ từ bỏ dậy, bởi vì thân thể vô cùng đau đớn nên không dám đứng thẳng, ngơ ngác nhìn chung quanh, không biết tiếp theo nên chạy về đâu?
Qua nhiều năm sống lẫn trốn chủ nợ, bà đã quá sợ hãi và mệt mỏi, không muốn tiếp tục sống như thế nữa? Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, không thể không sống như thế?
Vào lúc này, Hà Tuyết Phi mặc váy cưới đi tới, thấy Hoắc Thanh Cúc bị đánh mặt mũi sưng bầm, một chút cảm thông cũng không, lạnh lùng nói: "Đây là báo ứng mà ông trời giành cho bà đó”.
"Hừm, hiện giờ tao khốn khổ thế này, thì sau này mày cũng không khá hơn chút nào đâu?”. Hoắc Thanh Cúc cười lạnh nói, đột nhiên nhìn thấy trên cổ Hà Tuyết Phi có một sợi dây chuyền giá trị không nhỏ, liền xông tới giật lấy.
Hà Tuyết Phi đã sớm biết bà sẽ làm vậy, nên vội vàng lui ra sau, nhanh tay cỡi sợi dây chuyền xuống giấu kỹ không cho bà lấy, "Sợi dây chuyền này là của dì cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho bà đâu?”. Hôm nay cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cuộc sống sau này đều phải dựa vào sợi dây chuyền này để bắt đầu lại từ đầu, cho nên cô nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
"Đưa cho tao". Hoắc Thanh Cúc mặc kệ, tiếp tục giật lấy.
"Bà là gì của tôi, tại sao tôi phải đưa cho bà?”. Hà Tuyết Phi Tướng giấu sợ dây chuyền ra sau lưng, khẽ né tránh không cho Hoắc Thanh Cúc chạm vào cô.
"Tên mày là do chính tao ban cho?”.
"Nhưng chính bà là người bắt cóc tôi,”.
"Tao bắt bóc mày thì sao? Dù sao mày đã biết tao không phải mẹ ruột của mày, vậy tao cũng không cần che giấu mà nói luôn sự thật cho mày biết, mày không phải do tao lừa gạt mà là do chính tao bắt trói mày mang đi, thật ra mày chính là cô chủ của một gia đình giàu có, tao vốn định bắt cóc mày để đòi chút tiền chuộc, nhưng cha mẹ mày lại đi báo cảnh sát, nên chúng tao đành phải dẫn theo mày chạy trốn, suốt mấy năm nay phải luôn trốn chủ nợ nên mới phải dẫn theo mày theo suốt mười mấy nay”.
"Vậy cha mẹ tôi là ai?". Hà Tuyết Phi cực kỳ kích động, trong thâm tâm rất muốn biết cha mẹ mình là ai?
"Nếu mày chịu đưa cho tao sợi dây chuyền kim cương kia, tao sẽ nói cho mày biết đáp án?".
"Tại sao tôi phải tin bà, lỡ sau khi tôi đưa dây chuyền cho bà rồi, bà không nói cho tôi biết thì tôi phải làm sao bây giờ?".
"Không tệ, lần này mày thông minh ra rồi đó, không còn ngu ngốc yếu đuối như trước nữa”.
"Đó là vì tôi biết bà là loại người rất gian xảo".
"Mày nghĩ thế sao?”. Hoắc Thanh Cúc vừa nói vừa tìm cách giành lấy sợi dây chuyền kim cương trong tay Hà Tuyết Phi, chỉ tiếc ——
Hà Tuyết Phi biết bà ta đang có ý đồ xấu, cho nên trong mọi thời khắc đều cẩn thận chú ý đến hành động củabà, "Hoắc Thanh Cúc, sống chung với bà nhiều năm như vậy, bà là loại người thế nào tôi đây biết rất rõ, lòng dạ của bà đã bị mục rữa thối nát hết rồi, tuyệt đối không dễ dàng nói ra thân thế của tôi ra, có khi còn bịa đặt ra những chuyện không có thật, cho nên tôi sẽ không tin bà đâu.”.
"Trên đời này ngoại trừ tao ra không ai biết được thân thế của mày đâu, chẳng lẽ mày không muốn biết cha mẹ mày là ai sao?”.
"Sai, trên đời này còn một người biết rõ thân thế của tôi, người kia chính là chồng của bà, dù sao tôi đã không có cha mẹ nhiều năm rồi, cho nên cũng không cần quá nóng vội, thay vì để bà lừa lấy sợi dây chuyền, không bằng tự tôi giữ lại tự đi tìm cha mẹ mình” .
"Chỉ e cả đời chưa chắc mày sẽ tìm ra được”.
"Nếu năm xưa cha mẹ tôi có đến báo cảnh sát, vậy thì chắc chắn ở sở cảnh sát sẽ còn ghi chép lưu lại, chỉ cần dựa theo đó truy ra sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu?”.
Hoắc Thanh Cúc biết không còn cách nào để Hà Tuyết Phi chủ động giao ra sợi dây chuyền, liền chạy tới giật.
Hà Tuyết Phi lui ra sau mấy bước, sau đó không lui nữa mà đứng im bất động, còn lấy ra sợi dây chuyền giấu ở sau lưng, cười đắc ý lắc lư trước mặt Hoắc Thanh Cúc.
"Đưa cho tao ——.” Hoắc Thanh Cúc xông lên giành lấy sợi dây chuyền, ai ngờ đột nhiên xuất hiện mấy tên cảnh sát bao vây lấy bà, còn còng tay bà lại.
"Hoắc Thanh Cúc, tất cả chứng cứ phạm tội của bà chúng tôi đã có đủ, chắc bà cũng biết vì sao chúng tôi bắt bà rồi chứ?”.
"Ông, các ông—— là mày báo cảnh sát?”. Hoắc Thanh Cúc giận đến nghiến răng nhìn Hà Tuyết Phi.
"Không sai, là tôi báo cảnh sát đó, bà cứ ở đó mà chờ luật pháp chế tài đi". Hà Tuyết Phi đáp lại, sau đó thỉnh cầu cảnh sát, "Ngài cảnh sát ơi, lời vừa rồi Hoắc Thanh Cúc nói các vị cũng đã nghe thấy rồi đó, có thể phiền các vị tra giúp tôi, cha mẹ của tôi là ai không?".
"Không thành vấn đề, cô Hà cũng cùng đi với chúng ta trở về đồn cảnh sát để làm sổ ghi chép đi".
"Được. Để tôi đi thay bộ quần áo khác, một chút là xong ngay”. Hà Tuyết Phi rất phối hợp với cảnh sát, lập tức trở về thay quần áo, nhưng trước tiên cần phải giấu kỹ sợi dây chuyền kia.
Hoắc Thanh Cúc không phục, dù tay bị còng vẫn cứ lớn tiếng chửi, "Hà Tuyết Phi, con tiện nhân này, uổn công tao nuôi dưỡng mày nhiều năm thế, mày đúng là con tiện nhân vong ân phụ nghĩa”.
"Đàng hoàng một chút đi, bà bắt cóc người ta, khiến người ta phải lìa xa cha mẹ từ nhỏ, còn nói gì công ơn nuôi dưỡng hả? Loại người điên khùng như bà, nên sớm gặp quả báo rồi, đi”. Cảnh sát tiến lên áp giải, sau đó giận dữ mắng Hoắc Thanh Cúc mấy câu.
"Hà Tuyết Phi, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày”. Hoắc Thanh Cúc vẫn không ngừng lớn tiếng mắng chửi, "Mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày”.
Cha Đinh và mẹ Đinh ngồi trên ghế sofa phòng khách, nghiêm trang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, sắc mặt dường như hơi giận.
Thấy hai người như thế, Đinh Tiểu Nhiên dựa theo tầm mắt bọn họ nhìn, thấy bọn họ đang xem kênh tin tức giải trí hôm nay nhắc về chuyện xảy ra trong hôn lễ Dư Tử Cường, trong lòng rất hiểu bọn họ tức giận vì chuyện gì, cho nên liền ngồi lên ghế sofa làm nũng với mẹ, "Mẹ, mẹ và cha đừng có như vậy được không, tâm trạng hôm nay của con rất vui, nên cha mẹ cũng vui lên đi chứ? Nào, cười một cái đi mà.”.
"Vui, làm sao mẹ vui cho nổi, đã kêu con không được dây dưa với thằng Dư Tử Cường kia nữa, vậy mà con vẫn đi, lại còn gây sự trong hôn lễ người ta, con muốn làm mẹ và cha con tức chết sao?”. Mẹ Đinh tức giận khiển trách, nhưng giọng điệu lại mang đầy tình yêu thương con.
"Mặc dù có gây ầm ĩ, nhưng không phải con làm bậy đâu, hơn nữa trong chuyện này con cần phải có mặc, con không thể trơ mắt đứng nhìn mẹ con anh Tử Cường bị Hoắc Thanh Cúc gạt”.
“Họ bị gạt đó là chuyện của họ, liên quan gì tới con?” .
"Mẹ, con biết mẹ vẫn còn giận chuyện Chung Mẫn Liên tới nhà chúng ta, thế nhưng chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi, mẹ cũng đã thấy bọn họ chẳng qua họ đều là người bị hại, nên đừng giận nữa có được không?”.
"Đây không phải chuyện giận hay không, mà là chuyện thực tế. Tiểu Nhiên, thân phận và hoàn cảnh gia đình chúng ta quá khác biệt với gia đình Dư Tử Cường, cho nên sau khi cưới xong ắt hẳn sẽ có nhiều chuyện phát sinh xảy ra, mẹ không hy vọng nửa đời sau của con phải sống trong ân hận, con hiểu không?”.
"Con hiểu, con biết mẹ và cha luôn lo nghĩ cho con, nhưng xin mọi người hãy tin tưởng vào con gái mình, con nhất định có thể giải quyết tốt chuyện này, nếu như không giải quyết được con sẽ không kết hôn với Dư Tử Cường. Mẹ, nói cho mẹ biết một chuyện nha, Chung Mẫn Liên kêu con mai mang theo canh gà tới bệnh viện cho bà, mẹ biết ý này là sao không? Ý là bà ấy đã bắt đầu chấp nhận con rồi, không còn bài xích con nữa”. Đinh Tiểu Nhiên vừa nói tới chuyện này miệng cười đến không khép lại được, xem như đã quyết tâm rồi.
Mẹ Đinh biết dù có khuyên thế nào cũng không làm cô dao động, đành phải nhìn sang cha Đinh, để ông ra mặt.
Cha Đinh vừa mở miệng đã nghiêm khắc ra lệnh, "Cha không cho phép con quay lại với Dư Tử Cường”.
"Cha, cha đừng làm vậy mà, con và Tử Cường vất vả lắm mới loại bỏ được muôn vàn khó khăn, bây giờ chỉ còn chút nữa đã tu thành chánh quả, cha nhẫn tâm chia cắt chúng con sao?”. Đinh Tiểu Nhiên nỗ lực khuyên nhũ, hi vọng cha mẹ có thể thông cảm cho cô. Vất vả lắm Chung Mẫn Liên mới chấp nhận cô, giờ lại đến phiên cha mẹ cô không chấp nhận Dư Tử Cường, sao những chuyện phiền phức này cứ rủ nhau kéo tới hoài thế.
"Không phải chúng ta nhẫn tâm muốn chia cắt hai đứa, mà là do bọn họ không thể nào chấp nhận con thôi, con đừng lấy mặt mình dán mông lạnh bọn họ nữa.”
"Cũng không thể nói vậy được, giả sử nếu con là con trai cha mẹ, người con muốn cưới làm vợ mà ngay cả chút rộng lượng cũng không có, mọi người sẽ thấy thế nào? Cha, mẹ, con biết hai người có thành kiến với Chung Mẫn Liên, thật ra trong chuyện này cũng không thể đổ thừa hết trách nhiệm lên bà ấy, bởi vì ấn tượng đầu tiên con để lại cho bà quá tệ, nên khó tránh khỏi khiến bà ấy hiểu lầm con đến vậy”.
"Nói một hồi, chẳng qua con vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh Dư Tử Cường có đúng không?”.
"Cha, con xin cha mà, đây là lúc để bắt đầu cho hạnh phúc của riêng con, mong mọi người ủng hộ con có được không, con cầu xin cha mẹ đó”.
Mẹ Đinh suy nghĩ lại những lời Đinh Tiểu Nhiên nói, cảm thấy lời cô nói cũng có lý, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật ra những lời con nói không sai, làm con dâu sao có thể so với con gái, mẹ là người từng trải nên rất rõ những đạo lý này, khó được con lại hiểu chuyện như vậy, xem ra con gái của mẹ đã lớn thật rồi”.
"Con đã 28 rồi, sao có thể không hiểu chuyện được nữa chứ? Cha, Chung Mẫn Liên đã chịu cho con cơ hội, cha cũng cho gia đình người ta thêm một cơ hội có được không? Dẫu sao con cũng thật lòng yêu Tử Cường, con muốn được sống chung với anh ấy”.
"Cha chỉ sợ sau khi con gả đi sẽ chịu nhiều đau khổ, dù sao bước vào gia đình danh môn sâu tựa biển, gì cũng phải học không giống như nhà chúng ta”. Cha Đinh cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng vì lo cho con gái không muốn nửa đời sau của cô chịu nhiều tủi nhục.
"Con biết cha mẹ vì lo lắng cho con, nhưng xin cha mẹ hãy tin con, hãy tin con gái của chính mình, chút chuyện nhỏ này đối với con mà nói chỉ như một đĩa thức ăn mà thôi. Cha, mẹ, con đã sẵn sàng chuẩn bị cho những khảo nghiệm khó khăn về sau rồi, cũng như lời Tử Cường đã nói, chỉ cần Chung Mẫn Liên chấp nhận con, bà ấy sẽ đối xử tốt với con thôi, cha mẹ hãy cổ vũ con gái cha mẹ một chút đi, có được không?”.
Đinh Tiểu Nhiên vẫn nhất quyết kiên trì lập trường của mình, cha Đinh chỉ đành đối mặt với thực tế, dù không ưa Chung Mẫn Liên nhưng vẫn ủng hộ con gái mình, "Được, cha sẽ cho con thêm một cơ hội, tuy nhiên nếu gia đình nhà họ Dư kia vẫn cứ ngang ngược nữa, con đừng trách sao cha không nể tình.”.
"Con biết cha là người cha tốt nhất trên đời này mà.”.
"Được rồi, hi vọng con sẽ không hối hận với quyết định hôm nay” .
"Con tuyệt đối sẽ không hối hận với quyết định hôm nay. Mẹ, lần trước mẹ có dạy con nấu món canh gà rất ngon, con quên mất cách làm rồi, mẹ dạy con lại một lần nữa đi, nhanh lên đi mẹ.”. Đinh Tiểu Nhiên thuyết phục cha mẹ mình xong, nhưng sau đó vì muốn mau học được cách nấu canh gà để ứng phó cuộc khảo nghiệm ngày mai, nên khi vừa nói xong thì người đã chạy vào trong bếp.
Mẹ Đinh mỉm cười, nhìn sắc mặt cha Đinh vẫn còn hơi căng thẳng, liền khuyên ông, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, con cái tự có phúc của con cái, dù ông không tin Chung Mẫn Liên thì cũng nên tin Dư Tử Cường, tôi cảm thấy Dư Tử Cường là thật lòng thích con gái chúng ta, có nó bên cạnh con gái mình sẽ không chịu nhiều ủy khuất đâu? Huống chi lời Tiểu Nhiên nói cũng đúng, làm con dâu cần phải có tính rộng lượng hơn”.
"Dù sao chuyện cũng đã xong, trải qua việc bị Hoắc Thanh Cúc lừa gạt, tôi nghĩ có lẽ Chung Mẫn Liên đã rút ra được chút bài học. Thôi được rồi, trước mắt cứ chờ xem tình huống rồi nói tiếp, nếu không có trở ngại gì, tôi sẽ đồng ý cho hai đứa nó ở chung với nhau”. Cha Đinh vẫn thấy nên chừa chút đường sống, không cần quá cương quyết ngăn cản.
Dĩ nhiên ông vẫn giấu đi suy nghĩ của mình, vì vẫn chưa biết chắc Chung Mẫn Liên sẽ đối xử với con gái mình thế nào?
Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng cha mẹ mình, cô chỉ muốn cố gắng vượt qua cuộc khảo nghiệm của Chung Mẫn Liên, để bà chấp nhận, còn những chuyện khác cứ tính sau.
Sau khi Hoắc Thanh Cúc trốn ra khỏi lễ đường, lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, vội vã muốn thoát khỏi nơi này đến nơi khác trốn nợ, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị người chặn lại.
Mấy tên đòi nợ lập tức đứng chặn trước mặt Hoắc Thanh Cúc, trông bộ dạng mỗi người đều rất tức giận, dường như rất muốn đánh người.
"Hoắc Thanh Cúc, bà lại muốn trốn có đúng không?”.
"Này còn phải hỏi sao, nhìn bộ dạng mang theo hành lý của bà ta, tám phần là muốn trốn nợ.”.
"Dù muốn trốn cũng phải trả hết tiền trước cho chúng tôi rồi mới được đi”.
"Tôi không có tiền, dù các người có giết tôi, tôi cũng không có tiền”. Hoắc Thanh Cúc ngăn sợ hãi trong lòng, thẳng thắng nói.
Mấy tên lưu manh dĩ nhiên biết bà không có tiền, thế nhưng vẫn cứ xông lên giật hết những món nữ trang đeo trên người bà, ngay cả sợi dây chuyền trên cổ chẳng đáng giá bao nhiêu cũng đoạt đi, "Không có tiền thì lấy đồ thế vào”.
"Các người không thể làm vậy, đây là số tài sản cuối cùng của tôi, các người lấy đi hết tôi biết sống sao đây?”. Hoắc Thanh Cúc muốn tiến lên giành lại, thế nhưng đồ còn chưa lấy được đã bị đạp cho mấy đạp, ngã nhào trên đất.
"Bà làm hại chúng tôi thiếu chút đã đắc tội với Phong Khải Trạch, món nợ này chúng tôi còn chưa tính với bà, bà còn muốn chúng tôi lo đến sự sống chết của bà nữa sao?”. Một gã lưu manh đi tới, dùng sức đá vào Hoắc Thanh Cúc đang nằm trên mặt đất.
"A ——.” Hoắc Thanh Cúc bị đá đau khắp cả người, không dám phản kháng chỉ biết nằm im rên rỉ.
Một tên lưu manh khác cũng tiến lên đá mấy đá, sau đó thúc giục: "Nhanh lên, coi chừng cảnh sát nhìn thấy thì không hay đâu, mau đi thôi”.
"Đi mau" .
Sau khi mấy tên lưu manh đã thương lượng xong, quyết định nhanh chóng rời khỏi, tuy nhiên vẫn còn một tên trong đám lưu manh vừadùng lực đá Hoắc Thanh Cúc vừa lớn tiếng chửi: "Bà già thúi, món nợ này chúng tôi vẫn chưa tính xong đâu, chờ bà có tiền ông đây lại tới đòi.”.
"Ui da ——.” Hoắc Thanh Cúc hai tay ôm lấy đầu mình, thân thể co lại thành một vòng, nằm trên mặt đất khóc thút thít, rất lâu sau mới dám buông tay ra, từ từ bỏ dậy, bởi vì thân thể vô cùng đau đớn nên không dám đứng thẳng, ngơ ngác nhìn chung quanh, không biết tiếp theo nên chạy về đâu?
Qua nhiều năm sống lẫn trốn chủ nợ, bà đã quá sợ hãi và mệt mỏi, không muốn tiếp tục sống như thế nữa? Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, không thể không sống như thế?
Vào lúc này, Hà Tuyết Phi mặc váy cưới đi tới, thấy Hoắc Thanh Cúc bị đánh mặt mũi sưng bầm, một chút cảm thông cũng không, lạnh lùng nói: "Đây là báo ứng mà ông trời giành cho bà đó”.
"Hừm, hiện giờ tao khốn khổ thế này, thì sau này mày cũng không khá hơn chút nào đâu?”. Hoắc Thanh Cúc cười lạnh nói, đột nhiên nhìn thấy trên cổ Hà Tuyết Phi có một sợi dây chuyền giá trị không nhỏ, liền xông tới giật lấy.
Hà Tuyết Phi đã sớm biết bà sẽ làm vậy, nên vội vàng lui ra sau, nhanh tay cỡi sợi dây chuyền xuống giấu kỹ không cho bà lấy, "Sợi dây chuyền này là của dì cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho bà đâu?”. Hôm nay cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cuộc sống sau này đều phải dựa vào sợi dây chuyền này để bắt đầu lại từ đầu, cho nên cô nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
"Đưa cho tao". Hoắc Thanh Cúc mặc kệ, tiếp tục giật lấy.
"Bà là gì của tôi, tại sao tôi phải đưa cho bà?”. Hà Tuyết Phi Tướng giấu sợ dây chuyền ra sau lưng, khẽ né tránh không cho Hoắc Thanh Cúc chạm vào cô.
"Tên mày là do chính tao ban cho?”.
"Nhưng chính bà là người bắt cóc tôi,”.
"Tao bắt bóc mày thì sao? Dù sao mày đã biết tao không phải mẹ ruột của mày, vậy tao cũng không cần che giấu mà nói luôn sự thật cho mày biết, mày không phải do tao lừa gạt mà là do chính tao bắt trói mày mang đi, thật ra mày chính là cô chủ của một gia đình giàu có, tao vốn định bắt cóc mày để đòi chút tiền chuộc, nhưng cha mẹ mày lại đi báo cảnh sát, nên chúng tao đành phải dẫn theo mày chạy trốn, suốt mấy năm nay phải luôn trốn chủ nợ nên mới phải dẫn theo mày theo suốt mười mấy nay”.
"Vậy cha mẹ tôi là ai?". Hà Tuyết Phi cực kỳ kích động, trong thâm tâm rất muốn biết cha mẹ mình là ai?
"Nếu mày chịu đưa cho tao sợi dây chuyền kim cương kia, tao sẽ nói cho mày biết đáp án?".
"Tại sao tôi phải tin bà, lỡ sau khi tôi đưa dây chuyền cho bà rồi, bà không nói cho tôi biết thì tôi phải làm sao bây giờ?".
"Không tệ, lần này mày thông minh ra rồi đó, không còn ngu ngốc yếu đuối như trước nữa”.
"Đó là vì tôi biết bà là loại người rất gian xảo".
"Mày nghĩ thế sao?”. Hoắc Thanh Cúc vừa nói vừa tìm cách giành lấy sợi dây chuyền kim cương trong tay Hà Tuyết Phi, chỉ tiếc ——
Hà Tuyết Phi biết bà ta đang có ý đồ xấu, cho nên trong mọi thời khắc đều cẩn thận chú ý đến hành động củabà, "Hoắc Thanh Cúc, sống chung với bà nhiều năm như vậy, bà là loại người thế nào tôi đây biết rất rõ, lòng dạ của bà đã bị mục rữa thối nát hết rồi, tuyệt đối không dễ dàng nói ra thân thế của tôi ra, có khi còn bịa đặt ra những chuyện không có thật, cho nên tôi sẽ không tin bà đâu.”.
"Trên đời này ngoại trừ tao ra không ai biết được thân thế của mày đâu, chẳng lẽ mày không muốn biết cha mẹ mày là ai sao?”.
"Sai, trên đời này còn một người biết rõ thân thế của tôi, người kia chính là chồng của bà, dù sao tôi đã không có cha mẹ nhiều năm rồi, cho nên cũng không cần quá nóng vội, thay vì để bà lừa lấy sợi dây chuyền, không bằng tự tôi giữ lại tự đi tìm cha mẹ mình” .
"Chỉ e cả đời chưa chắc mày sẽ tìm ra được”.
"Nếu năm xưa cha mẹ tôi có đến báo cảnh sát, vậy thì chắc chắn ở sở cảnh sát sẽ còn ghi chép lưu lại, chỉ cần dựa theo đó truy ra sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu?”.
Hoắc Thanh Cúc biết không còn cách nào để Hà Tuyết Phi chủ động giao ra sợi dây chuyền, liền chạy tới giật.
Hà Tuyết Phi lui ra sau mấy bước, sau đó không lui nữa mà đứng im bất động, còn lấy ra sợi dây chuyền giấu ở sau lưng, cười đắc ý lắc lư trước mặt Hoắc Thanh Cúc.
"Đưa cho tao ——.” Hoắc Thanh Cúc xông lên giành lấy sợi dây chuyền, ai ngờ đột nhiên xuất hiện mấy tên cảnh sát bao vây lấy bà, còn còng tay bà lại.
"Hoắc Thanh Cúc, tất cả chứng cứ phạm tội của bà chúng tôi đã có đủ, chắc bà cũng biết vì sao chúng tôi bắt bà rồi chứ?”.
"Ông, các ông—— là mày báo cảnh sát?”. Hoắc Thanh Cúc giận đến nghiến răng nhìn Hà Tuyết Phi.
"Không sai, là tôi báo cảnh sát đó, bà cứ ở đó mà chờ luật pháp chế tài đi". Hà Tuyết Phi đáp lại, sau đó thỉnh cầu cảnh sát, "Ngài cảnh sát ơi, lời vừa rồi Hoắc Thanh Cúc nói các vị cũng đã nghe thấy rồi đó, có thể phiền các vị tra giúp tôi, cha mẹ của tôi là ai không?".
"Không thành vấn đề, cô Hà cũng cùng đi với chúng ta trở về đồn cảnh sát để làm sổ ghi chép đi".
"Được. Để tôi đi thay bộ quần áo khác, một chút là xong ngay”. Hà Tuyết Phi rất phối hợp với cảnh sát, lập tức trở về thay quần áo, nhưng trước tiên cần phải giấu kỹ sợi dây chuyền kia.
Hoắc Thanh Cúc không phục, dù tay bị còng vẫn cứ lớn tiếng chửi, "Hà Tuyết Phi, con tiện nhân này, uổn công tao nuôi dưỡng mày nhiều năm thế, mày đúng là con tiện nhân vong ân phụ nghĩa”.
"Đàng hoàng một chút đi, bà bắt cóc người ta, khiến người ta phải lìa xa cha mẹ từ nhỏ, còn nói gì công ơn nuôi dưỡng hả? Loại người điên khùng như bà, nên sớm gặp quả báo rồi, đi”. Cảnh sát tiến lên áp giải, sau đó giận dữ mắng Hoắc Thanh Cúc mấy câu.
"Hà Tuyết Phi, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày”. Hoắc Thanh Cúc vẫn không ngừng lớn tiếng mắng chửi, "Mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.