Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
Chương 34: Thay đổi cách.
Tịch Mộng
14/09/2015
Đinh Tiểu Nhiên đã xác định quan hệ với Dư Tử Cường nên tâm trạng anh rất tốt, ký xong tất cả công văn liền đi họp, nghiêm túc làm việc không còn ngẩn người, vừa thông minh vừa quyết đoán khiến người ta có cái nhìn khác xa lúc trước.
Đương nhiên Chung Mẫn Liên cũng nhận ra con trai mình không còn giống trước, mặc dù rất vui khi thấy anh siêng năng chăm chỉ làm việc, nhưng vẫn còn giận chuyện anh qua lại với đám con gái lêu lỗng, quyết chờ cuộc họp kết thúc đến hỏi rõ anh.
"Tử Cường, con nói thật cho mẹ biết, có phải con chỉ chơi qua đường với cô gái Đinh Tiểu Nhiên kia, đúng không?."
"Mẹ, mẹ đừng nói về chuyện này nữa, mẹ có nói gì con cũng không ở cùng Hà Tuyết Phi đâu." Dư Tử Cường chỉ muốn mau chóng giải quyết xong công việc, sau đó đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô vị.
"Bây giờ mẹ không 'ép' con ở cùng Hà Tuyết Phi, chỉ muốn hỏi con thật sự muốn sống cùng cô gái Đinh Tiểu Nhiên kia sao?."
"Thật 100%."
"Tử Cường ——"
"Nếu không còn việc gì nữa, mẹ có thể ra ngoài không con còn việc phải làm." Dư Tử Cường cắt ngang lời Chung Mẫn Liên, không muốn nghe bà khuyên nữa.
Nói thêm nữa cũng bằng thừa, anh đã quyết định chọn Tiểu Nhiên.
Chung Mẫn Liên không chịu đi khi chưa nhận được kết quả mong muốn, cố gắng khuyên, "Tử Cường, Đinh Tiểu Nhiên không xứng với con, nếu con không thích Tuyết Phi có thể tìm cô gái dòng dõi danh môn khác mà."
"Tiểu thư dòng dõi danh môn thì nhất định tốt sao? Mẹ không phải không biết Hồng Thi Na là hạng người gì, chẳng lẽ mẹ muốn con cưới người như Hồng Thi Na sao?"
"Hồng Thi Na chỉ chọn sai cách đoạt lấy hạnh phúc, mẹ không nghĩ cô ta có gì xấu, có rất nhiều việc không nên chỉ xét ở một góc độ. Đổi lại Phong Khải Trạch cưới Hồng Thi Na, Tạ Thiên Ngưng có thể ngoảnh mặc không cướp lại sao?"
"Thì ra ý mẹ nói, một người có thể vì giành lấy hạnh phúc của chính mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cũng chưa chắc là người xấu. Vậy con sẽ dùng mọi thủ đoạn để giành lấy hạnh phúc chính mình, vậy cũng được chứ." Dư Tử Cường không chịu nổi Chung Mẫn Liên cứ ghé vào lỗ tai anh nói những chuyện đáng ghét này, bỏ giấy tờ sang bên nhìn chằm chằm bà bày tỏ mình đang giận.
Tâm trạng của anh hôm nay vốn dĩ rất tốt, nhưng bị bà quấy rầy có chút bực bội.
"Mẹ không có ý này, mẹ chỉ ——" Chung Mẫn Liên nhất thời cứng họng không biết phản bác thế nào, lại không muốn thỏa hiệp đành chuyển sang cách khác, "Tử Cường, từ nhỏ Tuyết Phi đã được gia đình dạy dỗ nề nếp, con bé không chỉ có thể giúp con trong công việc còn là vợ hiền gương mẫu, nó có chỗ nào thua Đinh Tiểu Nhiên?"
"Tiểu Nhiên cũng là người có ăn học, lại được cha mẹ dạy dỗ rất tốt mặc dù không ra nước ngoài học nhưng học thức của cô ấy cũng đâu kém gì Hà Tuyết Phi, cô ấy có thể giúp đỡ con trong sự nghiệp còn biết làm người vợ ngoan hiền gương mẫu chẳng kém gì Hà Tuyết Phi."
"Dạy con tốt mà để con mình chạy đến hộp đêm sao?"
"Này chẳng qua là hiểu lầm."
"Mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại con gái chưa kết hôn đã tùy tiện lên giường với đàn ông, mà có giáo dục sao?"
"Cô ấy không phải loại người tùy tiện lên giường với đàn ông, con là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Nếu mẹ nghĩ cô gái nào đi qua đêm đều không có giáo dục, vậy con nói cho mẹ biết Hà Tuyết Phi cũng đi qua đêm, theo như mẹ nói thì cô ta cũng đâu phải con nhà gia giáo."
Dư Tử Cường không ngừng biện minh cho Đinh Tiểu Nhiên làm Chung Mẫn Liên giận đến bốc hỏa, quát: "Tuyết Phi đến hộp đêm không phải vì con lôi kéo sao, này không trách được nó."
"Mẹ không phải nói bất kể nguyên nhân gì, ai đến đó điều không tốt sao. Không sai, chính con lôi kéo nhưng con đâu có 'ép' cô ta phải đi, cô ta có quyền từ chối mà. Thế mà cô ta lại chọn đi theo con, điều này chứng tỏ cô ta với cô gái 'lẳng lơ' có gì khác đâu."
"Con có biết mình đang bôi nhọ Tuyết Phi không."
"Thế mẹ không thấy mình cũng đang bôi nhọ Tiểu Nhiên sao? Mẹ, con nhất định sẽ ở cạnh Tiểu Nhiên, vả lại con đã quyết định kết hôn với cô ấy, hi vọng mẹ có thể chấp nhận cô ấy, nhưng nếu mẹ thật sự không đồng ý, con chỉ có thể rời xa mẹ để xây dựng tổ ấm riêng cho chúng con. Vì cảm ơn mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra con, con sẽ để lại ngân hàng Thiên Tường này cho mẹ, không mang theo bất kỳ một món gì."
"Con——"
"Công việc hôm nay con đã làm xong, tính giải quyết cho xong việc ngày mai nhưng bị mẹ quấy nhiễu không còn tâm trạng để làm, giờ con đi ra ngoài chơi giải sầu. Tối không cần đợi con, con sẽ ra ngoài ở mấy ngày, con không muốn cứ về nhà gặp mặt mẹ lại nghe đến chuyện này." Dư Tử Cường đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó đi ra cửa.
Chung Mẫn Liên giận đến nổi trận lôi đình, nghiêm lệnh cho anh."Con đứng đó cho mẹ."
"Chuyện tình cảm không nên cưỡng ép, nếu mẹ thật lòng thương con thì không nên 'ép' con sống cùng người con không yêu. Bằng không con sẽ cho rằng mẹ thương Hà Tuyết Phi hơn thương con trai mẹ." lqd-ann.
"Con nói gì vậy, mẹ chỉ nghĩ Tuyết Phi rất xứng đôi với con, chứ không có ý gì khác."
"Có hợp hay không chỉ mình con biết, này giống như đi mua một đôi giày, vừa chân hay không chỉ tự mình con biết rõ thôi, không phải sao?" Dư Tử Cường tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước liền dừng lại, đưa lưng về phía Chung Mẫn Liên nghiêm túc nhắc nhở bà,"Mẹ, tốt nhất không nên gây sự với Tiểu Nhiên, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."
Chung Mẫn Liên lạnh lùng cười khinh thường nói: "Cô ta chẳng qua là một nhân vật tầm thường, chẳng lẽ con nghĩ cô ta có thể chống đối lại mẹ sao?"
"Con không muốn chống đối lại mẹ, nhưng con cũng không cho phép mẹ tổn thương đến cô ấy, nếu để con biết mẹ tổn thương cô ấy thì ——"
"Thì con sẽ thế nào?" Chung Mẫn Liên vẫn xem Dư Tử Cường như đứa trẻ không thể rời xa mẹ, thế nhưng bà lại không biết anh đã trưởng thành có thể tự quyết định cho bản thân mình.
"Thì con sẽ dẫn cô ấy đến một nơi thật xa để mẹ không cách nào tìm ra chúng con." Dư Tử Cường nói ra lời trong lòng, khiến anh có một dự cảm bất an. Mặc dù anh đã nhấn mạnh không thích Hà Tuyết Phi, không phải Đinh Tiểu Nhiên anh không cưới, nhưng anh cảm giác chuyện này sẽ không thay đổi theo lời anh đã nói, anh cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mới được.
"Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên vội hô mấy tiếng, trong lòng không ngừng run sợ, tựa hồ sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng bà lại không muốn Đinh Tiểu Nhiên bước vào cửa, đành thở dài.
Xem ra bà phải mau nghĩ cách khác mới được, tuyệt đối không để loại con gái hạ tiện kia làm bẩn nhà bà.
Lúc này trợ lý đi vào lễ phép nói: "Phu nhân, có một cô gái tên là Hà Tuyết Phi đến tìm bà, tôi đã để cô ấy ngồi chờ ở quầy tiếp tân."
"Được, tôi lập tức tới." Chung Mẫn Liên vừa nghe Hà Tuyết Phi tới, lập tức điều chỉnh tâm trạng, cười vui vẻ đi ra ngoài.
Hà Tuyết Phi ở quầy tiếp tân đợi Chung Mẫn Liên, trong lòng hơi lo lắng vì lần này không có mẹ đi theo cô, nếu một hồi gặp vấn đề khó khăn thật không biết mình có thể giải quyết không?
Không được, cô đã lớn không thể chuyện gì cũng lệ thuộc vào mẹ, nhất định phải dựa vào chính mình.
"Tuyết Phi, sao hôm nay rãnh rỗi tới đây tìm dì vậy?" Chung Mẫn Liên vừa vào cửa liền chào hỏi Hà Tuyết Phi, vừa nắm tay cô ngồi xuống.
"Chào dì, con không quấy rầy công việc của dì chứ?" Hà Tuyết Phi dịu dàng trả lời, sau đó ngồi xuống.
"Chuyện ngân hàng đều do Tử Cường xử lý, dì chỉ đến xem thôi, thấy con rãnh rỗi đến tìm dì làm dì vui còn không kịp."
"Vậy thì tốt quá. Tử Cường ——Anh Dư, anh ấy có phải đang bận việc không dì?"
"Sao con gọi Tử Cường là anh Dư, phải gọi tên của nó để tăng quan hệ tình cảm chứ."
Hà Tuyết Phi dĩ nhiên biết gọi tên sẽ thân thiết hơn, nhưng Dư Tử Cường không cho cô gọi, cô không còn cách nào khác đành tỏ ra đáng thương giải thích, "Dì, là anh Dư không cho con gọi thẳng tên anh ấy cho nên ——"
"Cái thằng Tử Cường này, nó lại bắt nạt con có đúng không?" Chung Mẫn Liên giận dữ trách, sau đó động viên Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, con phải dũng cảm một chút, mạnh dạn theo đuổi Tử Cường, không nên đợi nó theo đuổi con, con cứ ngồi đợi mãi chắc chắn sẽ không có kết quả đâu. Nếu con không chủ động sẽ bị cô gái khác giành đi đó."
"Dì, Tử Cường thật sự không thích con, con ——"
"Con tốt như vậy nó nhất định sẽ thích, có lẽ chúng ta đã dùng sai cách cho nên mới thành như vậy, phải đổi cách khác mới được."
"Đổi cách, đổi cách gì?"
"Bắt đầu từ ngày mai con cứ đến ngân hàng này, dì sẽ an bài cho con một công việc, như vậy con có thể ngày ngày nhìn thấy Tử Cường, tiếp xúc dần dần sẽ bồi dưỡng ra tình cảm. Hiện Tử Cường đang thiếu một thư ký, con chịu thiệt một chút đến làm thư ký cho nó. Mặc dù chức này không lớn, nhưng lại có nhiều cơ hội ở cạnh Tử Cường, đúng không?"
Vừa nghe đến ngân hàng Thiên Tường làm, trong lòng Hà Tuyết Phi càng thêm lo lắng bất an, do dự nói: "Dì, con không rành về chuyện tài chính, nếu tới nơi này làm việc, có thể ——"
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại rất kích động, nghĩ có thể ngày ngày ở cùng Dư Tử Cường, làm cô rất vui.
Có lẽ đây chính là một bước ngoặc để xoay chuyển tình thế, cơ hội tốt này nhất định phải nắm chặt mới được.
Chung Mẫn Liên không để ý chuyện này, không đợi Hà Tuyết Phi nói hết đã cắt ngang lời cô, "Ai kêu con tới đây làm việc? Mục đích của con tới đây là bồi dưỡng tình cảm với Tử Cường. Còn công việc, làm lâu ngày sẽ thích ứng thôi."
"Như vậy được không?"
"Dĩ nhiên được, cứ quyết định thế đi, dì đến phòng nhân sự nói một tiếng, ngày mai con nhớ tới làm là được."
"Dì, cám ơn dì."
"Nếu con thật muốn cám ơn dì, vậy phải cố giữ lấy con dì, đó mới là lời cảm ơn tốt nhất cho dì."
Đương nhiên Chung Mẫn Liên cũng nhận ra con trai mình không còn giống trước, mặc dù rất vui khi thấy anh siêng năng chăm chỉ làm việc, nhưng vẫn còn giận chuyện anh qua lại với đám con gái lêu lỗng, quyết chờ cuộc họp kết thúc đến hỏi rõ anh.
"Tử Cường, con nói thật cho mẹ biết, có phải con chỉ chơi qua đường với cô gái Đinh Tiểu Nhiên kia, đúng không?."
"Mẹ, mẹ đừng nói về chuyện này nữa, mẹ có nói gì con cũng không ở cùng Hà Tuyết Phi đâu." Dư Tử Cường chỉ muốn mau chóng giải quyết xong công việc, sau đó đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô vị.
"Bây giờ mẹ không 'ép' con ở cùng Hà Tuyết Phi, chỉ muốn hỏi con thật sự muốn sống cùng cô gái Đinh Tiểu Nhiên kia sao?."
"Thật 100%."
"Tử Cường ——"
"Nếu không còn việc gì nữa, mẹ có thể ra ngoài không con còn việc phải làm." Dư Tử Cường cắt ngang lời Chung Mẫn Liên, không muốn nghe bà khuyên nữa.
Nói thêm nữa cũng bằng thừa, anh đã quyết định chọn Tiểu Nhiên.
Chung Mẫn Liên không chịu đi khi chưa nhận được kết quả mong muốn, cố gắng khuyên, "Tử Cường, Đinh Tiểu Nhiên không xứng với con, nếu con không thích Tuyết Phi có thể tìm cô gái dòng dõi danh môn khác mà."
"Tiểu thư dòng dõi danh môn thì nhất định tốt sao? Mẹ không phải không biết Hồng Thi Na là hạng người gì, chẳng lẽ mẹ muốn con cưới người như Hồng Thi Na sao?"
"Hồng Thi Na chỉ chọn sai cách đoạt lấy hạnh phúc, mẹ không nghĩ cô ta có gì xấu, có rất nhiều việc không nên chỉ xét ở một góc độ. Đổi lại Phong Khải Trạch cưới Hồng Thi Na, Tạ Thiên Ngưng có thể ngoảnh mặc không cướp lại sao?"
"Thì ra ý mẹ nói, một người có thể vì giành lấy hạnh phúc của chính mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cũng chưa chắc là người xấu. Vậy con sẽ dùng mọi thủ đoạn để giành lấy hạnh phúc chính mình, vậy cũng được chứ." Dư Tử Cường không chịu nổi Chung Mẫn Liên cứ ghé vào lỗ tai anh nói những chuyện đáng ghét này, bỏ giấy tờ sang bên nhìn chằm chằm bà bày tỏ mình đang giận.
Tâm trạng của anh hôm nay vốn dĩ rất tốt, nhưng bị bà quấy rầy có chút bực bội.
"Mẹ không có ý này, mẹ chỉ ——" Chung Mẫn Liên nhất thời cứng họng không biết phản bác thế nào, lại không muốn thỏa hiệp đành chuyển sang cách khác, "Tử Cường, từ nhỏ Tuyết Phi đã được gia đình dạy dỗ nề nếp, con bé không chỉ có thể giúp con trong công việc còn là vợ hiền gương mẫu, nó có chỗ nào thua Đinh Tiểu Nhiên?"
"Tiểu Nhiên cũng là người có ăn học, lại được cha mẹ dạy dỗ rất tốt mặc dù không ra nước ngoài học nhưng học thức của cô ấy cũng đâu kém gì Hà Tuyết Phi, cô ấy có thể giúp đỡ con trong sự nghiệp còn biết làm người vợ ngoan hiền gương mẫu chẳng kém gì Hà Tuyết Phi."
"Dạy con tốt mà để con mình chạy đến hộp đêm sao?"
"Này chẳng qua là hiểu lầm."
"Mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại con gái chưa kết hôn đã tùy tiện lên giường với đàn ông, mà có giáo dục sao?"
"Cô ấy không phải loại người tùy tiện lên giường với đàn ông, con là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Nếu mẹ nghĩ cô gái nào đi qua đêm đều không có giáo dục, vậy con nói cho mẹ biết Hà Tuyết Phi cũng đi qua đêm, theo như mẹ nói thì cô ta cũng đâu phải con nhà gia giáo."
Dư Tử Cường không ngừng biện minh cho Đinh Tiểu Nhiên làm Chung Mẫn Liên giận đến bốc hỏa, quát: "Tuyết Phi đến hộp đêm không phải vì con lôi kéo sao, này không trách được nó."
"Mẹ không phải nói bất kể nguyên nhân gì, ai đến đó điều không tốt sao. Không sai, chính con lôi kéo nhưng con đâu có 'ép' cô ta phải đi, cô ta có quyền từ chối mà. Thế mà cô ta lại chọn đi theo con, điều này chứng tỏ cô ta với cô gái 'lẳng lơ' có gì khác đâu."
"Con có biết mình đang bôi nhọ Tuyết Phi không."
"Thế mẹ không thấy mình cũng đang bôi nhọ Tiểu Nhiên sao? Mẹ, con nhất định sẽ ở cạnh Tiểu Nhiên, vả lại con đã quyết định kết hôn với cô ấy, hi vọng mẹ có thể chấp nhận cô ấy, nhưng nếu mẹ thật sự không đồng ý, con chỉ có thể rời xa mẹ để xây dựng tổ ấm riêng cho chúng con. Vì cảm ơn mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra con, con sẽ để lại ngân hàng Thiên Tường này cho mẹ, không mang theo bất kỳ một món gì."
"Con——"
"Công việc hôm nay con đã làm xong, tính giải quyết cho xong việc ngày mai nhưng bị mẹ quấy nhiễu không còn tâm trạng để làm, giờ con đi ra ngoài chơi giải sầu. Tối không cần đợi con, con sẽ ra ngoài ở mấy ngày, con không muốn cứ về nhà gặp mặt mẹ lại nghe đến chuyện này." Dư Tử Cường đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó đi ra cửa.
Chung Mẫn Liên giận đến nổi trận lôi đình, nghiêm lệnh cho anh."Con đứng đó cho mẹ."
"Chuyện tình cảm không nên cưỡng ép, nếu mẹ thật lòng thương con thì không nên 'ép' con sống cùng người con không yêu. Bằng không con sẽ cho rằng mẹ thương Hà Tuyết Phi hơn thương con trai mẹ." lqd-ann.
"Con nói gì vậy, mẹ chỉ nghĩ Tuyết Phi rất xứng đôi với con, chứ không có ý gì khác."
"Có hợp hay không chỉ mình con biết, này giống như đi mua một đôi giày, vừa chân hay không chỉ tự mình con biết rõ thôi, không phải sao?" Dư Tử Cường tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước liền dừng lại, đưa lưng về phía Chung Mẫn Liên nghiêm túc nhắc nhở bà,"Mẹ, tốt nhất không nên gây sự với Tiểu Nhiên, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."
Chung Mẫn Liên lạnh lùng cười khinh thường nói: "Cô ta chẳng qua là một nhân vật tầm thường, chẳng lẽ con nghĩ cô ta có thể chống đối lại mẹ sao?"
"Con không muốn chống đối lại mẹ, nhưng con cũng không cho phép mẹ tổn thương đến cô ấy, nếu để con biết mẹ tổn thương cô ấy thì ——"
"Thì con sẽ thế nào?" Chung Mẫn Liên vẫn xem Dư Tử Cường như đứa trẻ không thể rời xa mẹ, thế nhưng bà lại không biết anh đã trưởng thành có thể tự quyết định cho bản thân mình.
"Thì con sẽ dẫn cô ấy đến một nơi thật xa để mẹ không cách nào tìm ra chúng con." Dư Tử Cường nói ra lời trong lòng, khiến anh có một dự cảm bất an. Mặc dù anh đã nhấn mạnh không thích Hà Tuyết Phi, không phải Đinh Tiểu Nhiên anh không cưới, nhưng anh cảm giác chuyện này sẽ không thay đổi theo lời anh đã nói, anh cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mới được.
"Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên vội hô mấy tiếng, trong lòng không ngừng run sợ, tựa hồ sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng bà lại không muốn Đinh Tiểu Nhiên bước vào cửa, đành thở dài.
Xem ra bà phải mau nghĩ cách khác mới được, tuyệt đối không để loại con gái hạ tiện kia làm bẩn nhà bà.
Lúc này trợ lý đi vào lễ phép nói: "Phu nhân, có một cô gái tên là Hà Tuyết Phi đến tìm bà, tôi đã để cô ấy ngồi chờ ở quầy tiếp tân."
"Được, tôi lập tức tới." Chung Mẫn Liên vừa nghe Hà Tuyết Phi tới, lập tức điều chỉnh tâm trạng, cười vui vẻ đi ra ngoài.
Hà Tuyết Phi ở quầy tiếp tân đợi Chung Mẫn Liên, trong lòng hơi lo lắng vì lần này không có mẹ đi theo cô, nếu một hồi gặp vấn đề khó khăn thật không biết mình có thể giải quyết không?
Không được, cô đã lớn không thể chuyện gì cũng lệ thuộc vào mẹ, nhất định phải dựa vào chính mình.
"Tuyết Phi, sao hôm nay rãnh rỗi tới đây tìm dì vậy?" Chung Mẫn Liên vừa vào cửa liền chào hỏi Hà Tuyết Phi, vừa nắm tay cô ngồi xuống.
"Chào dì, con không quấy rầy công việc của dì chứ?" Hà Tuyết Phi dịu dàng trả lời, sau đó ngồi xuống.
"Chuyện ngân hàng đều do Tử Cường xử lý, dì chỉ đến xem thôi, thấy con rãnh rỗi đến tìm dì làm dì vui còn không kịp."
"Vậy thì tốt quá. Tử Cường ——Anh Dư, anh ấy có phải đang bận việc không dì?"
"Sao con gọi Tử Cường là anh Dư, phải gọi tên của nó để tăng quan hệ tình cảm chứ."
Hà Tuyết Phi dĩ nhiên biết gọi tên sẽ thân thiết hơn, nhưng Dư Tử Cường không cho cô gọi, cô không còn cách nào khác đành tỏ ra đáng thương giải thích, "Dì, là anh Dư không cho con gọi thẳng tên anh ấy cho nên ——"
"Cái thằng Tử Cường này, nó lại bắt nạt con có đúng không?" Chung Mẫn Liên giận dữ trách, sau đó động viên Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, con phải dũng cảm một chút, mạnh dạn theo đuổi Tử Cường, không nên đợi nó theo đuổi con, con cứ ngồi đợi mãi chắc chắn sẽ không có kết quả đâu. Nếu con không chủ động sẽ bị cô gái khác giành đi đó."
"Dì, Tử Cường thật sự không thích con, con ——"
"Con tốt như vậy nó nhất định sẽ thích, có lẽ chúng ta đã dùng sai cách cho nên mới thành như vậy, phải đổi cách khác mới được."
"Đổi cách, đổi cách gì?"
"Bắt đầu từ ngày mai con cứ đến ngân hàng này, dì sẽ an bài cho con một công việc, như vậy con có thể ngày ngày nhìn thấy Tử Cường, tiếp xúc dần dần sẽ bồi dưỡng ra tình cảm. Hiện Tử Cường đang thiếu một thư ký, con chịu thiệt một chút đến làm thư ký cho nó. Mặc dù chức này không lớn, nhưng lại có nhiều cơ hội ở cạnh Tử Cường, đúng không?"
Vừa nghe đến ngân hàng Thiên Tường làm, trong lòng Hà Tuyết Phi càng thêm lo lắng bất an, do dự nói: "Dì, con không rành về chuyện tài chính, nếu tới nơi này làm việc, có thể ——"
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại rất kích động, nghĩ có thể ngày ngày ở cùng Dư Tử Cường, làm cô rất vui.
Có lẽ đây chính là một bước ngoặc để xoay chuyển tình thế, cơ hội tốt này nhất định phải nắm chặt mới được.
Chung Mẫn Liên không để ý chuyện này, không đợi Hà Tuyết Phi nói hết đã cắt ngang lời cô, "Ai kêu con tới đây làm việc? Mục đích của con tới đây là bồi dưỡng tình cảm với Tử Cường. Còn công việc, làm lâu ngày sẽ thích ứng thôi."
"Như vậy được không?"
"Dĩ nhiên được, cứ quyết định thế đi, dì đến phòng nhân sự nói một tiếng, ngày mai con nhớ tới làm là được."
"Dì, cám ơn dì."
"Nếu con thật muốn cám ơn dì, vậy phải cố giữ lấy con dì, đó mới là lời cảm ơn tốt nhất cho dì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.