Chương 32: Cái này có tính là quấy rối tình dục công cộng không đấy???
Nguyễn Thu Thủ
21/05/2013
Điện thoại trong phòng khách sạn chợt reo. Dương nhấc máy nghe. Cô nhíu mày khi nhân viên khách sạn với giọng miền Trung nhỏ nhẹ nói có người muốn gặp cô. Dương lập tức nghĩ ngay đến Quân nên lạnh lùng trả lời là cô không muốn gặp ai hết, cũng không quen ai ở đây. Nhưng giọng lễ tân vẫn tiếp tục ngọt ngào.
“Dạ, ảnh nhờ nói ảnh tên Định ạ!”
Sấm sét nổ đùng bên tai. Định sao? Không lí nào cái người cô âm thầm nguyền rủa nãy giờ lại lò dò tới đây tìm cô chứ? Mà vì sao anh lại biết được chỗ phòng cô được nhỉ? Dương nghĩ đến đủ mọi khả năng, cuối cùng cô tạm tìm được giải pháp hợp lý. Chắc là Tân, ông mối ngày xưa vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Chỉ có Tân mới biết phòng của cô ở cái thành phố biển này, vì chính anh trực tiếp book vé, book phòng cho cô ở khách sạn này mà.
Ý nghĩ Định đến tìm làm cô quýnh lên. Dương hớt hải chải sơ mái tóc, thay chiếc áo hai dây và chiếc quần alibaba màu hồng tím điệu đà rồi chạy nhào ra cửa. Đến khi cầm nắm cửa định xoay, Dương mới sực nhớ, cô lại chạy bổ vào phòng, lôi túi ra, lấy thỏi son môi quẹt nhanh một cái. Lúc nhìn gương, mím mím môi cho son lan đều, Dương mới giật mình.
Ôi, lập trường của cô chỉ có thế thôi sao? Lỏng lẻo đến phát sợ. Vừa mới quyết tâm không liên quan đến cả chú cháu nhà anh cơ mà.
Vả lại, anh đã có “mối”.
Bang! Bang! Cái ý nghĩ “Định có mối” khiến cô sựng lại, bỗng dưng muốn chùi quách tí son môi đi. Nhưng sau nghĩ mình thật trẻ con trẻ mỏ, mình xinh đâu phải cho duy nhất một người nhìn, thế là Dương nhe răng cười với mình trong gương một cái, rồi trái ngược với vẻ hớt hải lúc nãy, cô đủng đỉnh đi ra khỏi phòng.
Thế nhưng dù ra vẻ bình thản đến mấy thì khi thang máy “ding” một cái rồi mở ra, Dương vẫn nhận thấy tim mình đang đập thình thịch. Cô tiến về phía quầy lễ tân của khách sạn, nhưng chỉ thấy nhân viên đang cắm cúi nhập sổ sách. Dương lướt mắt nhìn quanh, nhưng cả khu tầng trệt chỉ thấy vài ba khách Tây đang đi lại, còn đâu không thấy bóng dáng của kẻ chuyên mặc sơ mi đen ấy đâu hết. Không lẽ anh đợi lâu quá đã đi rồi? Dương đi về phía lễ tân, định hỏi han một câu thì đột ngột có bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.
“Ở đây”.
Dương quay phắt lại nhìn. Không thể tin được vào mắt mình, trước mặt cô là một khuôn mặt mà cô chỉ muốn … đấm cho một nhát. Quân nhướn nhướn đôi lông mày, nhìn cô nhe răng ra cười.
“Ô, làm gì như muốn giết người thế kia?”
Dương tức đến mức muốn xịt khói lỗ tai. Tức cái thằng trời đánh này một, tức chính bản thân mình mười. Sao cô có thể ngu si kì diệu vậy cơ chứ, không nghĩ đến chiêu lừa quá mức đơn giản này. Nhưng biết tức tối chỉ tổ làm mình thêm uất, không giải quyết được gì nên cô hất mặt.
“Ra người muốn gặp tôi là cậu đó à?”
Quân gật gật đầu, còn cười toe ra vẻ rất ngây thơ.
Dương cười cười bỡn cợt “Thế mới thay tên đổi hộ khẩu à?”
Quân xịt nụ cười, lúc sau bĩu môi ấm ức.
“Hừ. Tức vì đây mạo danh chú Định à? Nhưng đây không nói thế thì có xuống không?”
Dương nghiến răng.
“Đồ láu cá láu tôm”.
“Ôi, láu gì chẳng được, láu cá, láu tôm, láu ốc, láu ếch, láu cả nhái bén luôn… Ha ha “
Thấy mình lại sắp phát điên, Dương quay phắt người đi. Nhưng một ý nghĩ lướt qua khiến Dương sựng lại. Cô quay ngoắt trở lại và va thẳng vào cái người đang hăm hở đi đến, khiến cô tối sầm mặt mũi.
“Làm cái gì thế hả?”
Vừa xoa trán Dương vừa gắt lên. Quân lúng túng thanh minh.
“Ai bảo đang đi tự dưng đứng lại? Có làm sao không?”
“Sao trăng cái gì. Trả đây?”
Dương trừng mắt xòe tay ra
Quân ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt Dương, rồi lại nhìn bàn tay xòe ra của cô.
“Trả gì. Trả nợ tình xa à? hí hí”
“Còn dám cười hả? Trả chứng minh thư của tôi. Cậu có biết tôi phải mang passport để ở khách sạn không hả?”
Quân cười tít cả mắt.
“Có passport rồi thì cần gì chứng minh thư nữa. Để đây giữ làm tin cho?”
Hai nắm đấm của Dương đã siết chặt, gân xanh chắc cũng phải nổi lên cuồn cuộn, cô trừng trừng mắt nhìn cái kẻ mặt đang vô cùng toe toét.
“Tin cái con khỉ! Tóm lại cậu có trả không?”
Quân cười cười.
“Không trả. Thích thì đi mà lấy. Ở đây này”.
Vừa nói Quân vừa vỗ bồm bộp vào … mông, nơi chiếc túi quần jean phồng lên bởi một chiếc ví. Nụ cười tự tin vì biết cô không đời nào dám “manh động” khiến Dương tức điên. Một cơn bốc đồng bất thình lình kéo đến, khi mà chưa kịp suy nghĩ gì thêm Dương đã thấy mình chạy ra sau lưng Quân, ra sức nhét tay vào túi quần, móc chiếc ví ra.
Quân choáng, lặng đi một thoáng, ngoái ra đằng sau.
“Oái… Này… Này… Sờ… sờ mông đây thật đấy à…
Dương vẫn nghiến răng rút cái ví ra, nhưng chiếc quần Jean chật khiến chiếc ví mãi không kéo lên được.
Một vài vị khách Tây bắt đầu hiếu kì quay ra nhìn, nhưng Dương kệ xác. Đang trong cơn tức tối và được an ủi với ý nghĩ “đối mặt với những thằng chày bửa thì phải chày bửa hơn nó”, nên Dương nghiến răng rút cật lực. Chiếc ví vừa thò lên qua mép túi thì Quân lại ngọ nguậy.
“Này này, cái này có tính là quấy rối tình dục công cộng không đấy?”
Vì Quân xoay người nên Dương bị trượt tay ra. Cô lại phải nhào theo, vừa cố kéo chiếc ví ra, vừa hét nhỏ.
“Câm miệng. Đứng im đấy”.
Giọng Quân vừa buồn cười, vừa thiểu não.
“Ôi, chú Định, chú chứng kiến nhá. Rõ là Nhái Bén “dê” cháu mà!
Dương hung hăng trừng mắt lên nhìn Quân.
“Hừ, đừng mà lôi chú cậu ra mà dọa tôi. Tưởng chú cậu mà xi nhê với tôi hả”?
Mắt Quân lấp lánh tinh quái.
“Thật không xi nhê chứ?”.
Dương đã rút ra được chiếc ví quái đản ra khỏi chiếc quần chật một cách quái đản kia, vội vàng lật ra để tìm chứng minh của mình.
“Không nói nhiều đau diều. Im cho tôi còn tìm…”
Dương lật lật một hồi, thấy trong ví có vài tờ tiền chẵn, lẻ lộn xộn. Bên ngăn khác là các loại giấy tờ và vài cái thẻ. Cô tìm thấy được chứng minh của mình ở phía trong cùng của chiếc ví, được kẹp bên cạnh tờ chứng minh thư khác. Dương nhanh tay kẹp ngay chứng minh của mình vào nách, rồi rút tờ chứng minh thư của Quân ra, liếc nhìn qua. Nguyễn Hoàng Quân, sinh năm 1987… Hừ, cái đồ oắt con lắm chuyện, sinh năm 87 mà dám lèo nhèo là anh đây 27 tuổi. Cô nhét trở lại vào ví, rồi đập bốp chiếc ví vào tay của Quân, cái kẻ vẫn đang tủm tỉm đứng nhìn. Lấy hết giọng hình sự có thể, Dương hừ mũi.
“Nghe đây. Từ bây giờ không xuất hiện trước mặt tôi dưới mọi hình thức. Tôi nói có tiếng Việt có dấu đấy, có hiểu không?
“Hiểu. Nhưng chỉ muốn hỏi, thế chú Định có thể xuất hiện trong mọi hình thức không?”
Dương nghiến răng trèo trẹo “Cả chú cháu nhà cậu phắn đi hết, hiểu chưa?”
Quân gật đầu, quay người nhìn về phía cửa.
“Chú cháu mình phải phắn thôi chú ạ, nghe chừng là Nhái Bén kiên quyết lắm”
Xì, định tiếp tục lừa cô à? Vừa bĩu môi, vừa định châm chọc Quân thêm một câu nữa, nhưng mắt Dương vô tình liếc ra cửa một cái.
Sau cái liếc đó, Dương đã trở thành “linh hồn tượng đá”.
Bởi ngay cửa khách sạn, Định đã đứng đó từ lúc nào, tay xỏ túi quần, nhìn về phía cô, đôi mắt đen thẫm kín bưng, môi điểm nhẹ một nụ cười.
“Dạ, ảnh nhờ nói ảnh tên Định ạ!”
Sấm sét nổ đùng bên tai. Định sao? Không lí nào cái người cô âm thầm nguyền rủa nãy giờ lại lò dò tới đây tìm cô chứ? Mà vì sao anh lại biết được chỗ phòng cô được nhỉ? Dương nghĩ đến đủ mọi khả năng, cuối cùng cô tạm tìm được giải pháp hợp lý. Chắc là Tân, ông mối ngày xưa vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Chỉ có Tân mới biết phòng của cô ở cái thành phố biển này, vì chính anh trực tiếp book vé, book phòng cho cô ở khách sạn này mà.
Ý nghĩ Định đến tìm làm cô quýnh lên. Dương hớt hải chải sơ mái tóc, thay chiếc áo hai dây và chiếc quần alibaba màu hồng tím điệu đà rồi chạy nhào ra cửa. Đến khi cầm nắm cửa định xoay, Dương mới sực nhớ, cô lại chạy bổ vào phòng, lôi túi ra, lấy thỏi son môi quẹt nhanh một cái. Lúc nhìn gương, mím mím môi cho son lan đều, Dương mới giật mình.
Ôi, lập trường của cô chỉ có thế thôi sao? Lỏng lẻo đến phát sợ. Vừa mới quyết tâm không liên quan đến cả chú cháu nhà anh cơ mà.
Vả lại, anh đã có “mối”.
Bang! Bang! Cái ý nghĩ “Định có mối” khiến cô sựng lại, bỗng dưng muốn chùi quách tí son môi đi. Nhưng sau nghĩ mình thật trẻ con trẻ mỏ, mình xinh đâu phải cho duy nhất một người nhìn, thế là Dương nhe răng cười với mình trong gương một cái, rồi trái ngược với vẻ hớt hải lúc nãy, cô đủng đỉnh đi ra khỏi phòng.
Thế nhưng dù ra vẻ bình thản đến mấy thì khi thang máy “ding” một cái rồi mở ra, Dương vẫn nhận thấy tim mình đang đập thình thịch. Cô tiến về phía quầy lễ tân của khách sạn, nhưng chỉ thấy nhân viên đang cắm cúi nhập sổ sách. Dương lướt mắt nhìn quanh, nhưng cả khu tầng trệt chỉ thấy vài ba khách Tây đang đi lại, còn đâu không thấy bóng dáng của kẻ chuyên mặc sơ mi đen ấy đâu hết. Không lẽ anh đợi lâu quá đã đi rồi? Dương đi về phía lễ tân, định hỏi han một câu thì đột ngột có bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.
“Ở đây”.
Dương quay phắt lại nhìn. Không thể tin được vào mắt mình, trước mặt cô là một khuôn mặt mà cô chỉ muốn … đấm cho một nhát. Quân nhướn nhướn đôi lông mày, nhìn cô nhe răng ra cười.
“Ô, làm gì như muốn giết người thế kia?”
Dương tức đến mức muốn xịt khói lỗ tai. Tức cái thằng trời đánh này một, tức chính bản thân mình mười. Sao cô có thể ngu si kì diệu vậy cơ chứ, không nghĩ đến chiêu lừa quá mức đơn giản này. Nhưng biết tức tối chỉ tổ làm mình thêm uất, không giải quyết được gì nên cô hất mặt.
“Ra người muốn gặp tôi là cậu đó à?”
Quân gật gật đầu, còn cười toe ra vẻ rất ngây thơ.
Dương cười cười bỡn cợt “Thế mới thay tên đổi hộ khẩu à?”
Quân xịt nụ cười, lúc sau bĩu môi ấm ức.
“Hừ. Tức vì đây mạo danh chú Định à? Nhưng đây không nói thế thì có xuống không?”
Dương nghiến răng.
“Đồ láu cá láu tôm”.
“Ôi, láu gì chẳng được, láu cá, láu tôm, láu ốc, láu ếch, láu cả nhái bén luôn… Ha ha “
Thấy mình lại sắp phát điên, Dương quay phắt người đi. Nhưng một ý nghĩ lướt qua khiến Dương sựng lại. Cô quay ngoắt trở lại và va thẳng vào cái người đang hăm hở đi đến, khiến cô tối sầm mặt mũi.
“Làm cái gì thế hả?”
Vừa xoa trán Dương vừa gắt lên. Quân lúng túng thanh minh.
“Ai bảo đang đi tự dưng đứng lại? Có làm sao không?”
“Sao trăng cái gì. Trả đây?”
Dương trừng mắt xòe tay ra
Quân ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt Dương, rồi lại nhìn bàn tay xòe ra của cô.
“Trả gì. Trả nợ tình xa à? hí hí”
“Còn dám cười hả? Trả chứng minh thư của tôi. Cậu có biết tôi phải mang passport để ở khách sạn không hả?”
Quân cười tít cả mắt.
“Có passport rồi thì cần gì chứng minh thư nữa. Để đây giữ làm tin cho?”
Hai nắm đấm của Dương đã siết chặt, gân xanh chắc cũng phải nổi lên cuồn cuộn, cô trừng trừng mắt nhìn cái kẻ mặt đang vô cùng toe toét.
“Tin cái con khỉ! Tóm lại cậu có trả không?”
Quân cười cười.
“Không trả. Thích thì đi mà lấy. Ở đây này”.
Vừa nói Quân vừa vỗ bồm bộp vào … mông, nơi chiếc túi quần jean phồng lên bởi một chiếc ví. Nụ cười tự tin vì biết cô không đời nào dám “manh động” khiến Dương tức điên. Một cơn bốc đồng bất thình lình kéo đến, khi mà chưa kịp suy nghĩ gì thêm Dương đã thấy mình chạy ra sau lưng Quân, ra sức nhét tay vào túi quần, móc chiếc ví ra.
Quân choáng, lặng đi một thoáng, ngoái ra đằng sau.
“Oái… Này… Này… Sờ… sờ mông đây thật đấy à…
Dương vẫn nghiến răng rút cái ví ra, nhưng chiếc quần Jean chật khiến chiếc ví mãi không kéo lên được.
Một vài vị khách Tây bắt đầu hiếu kì quay ra nhìn, nhưng Dương kệ xác. Đang trong cơn tức tối và được an ủi với ý nghĩ “đối mặt với những thằng chày bửa thì phải chày bửa hơn nó”, nên Dương nghiến răng rút cật lực. Chiếc ví vừa thò lên qua mép túi thì Quân lại ngọ nguậy.
“Này này, cái này có tính là quấy rối tình dục công cộng không đấy?”
Vì Quân xoay người nên Dương bị trượt tay ra. Cô lại phải nhào theo, vừa cố kéo chiếc ví ra, vừa hét nhỏ.
“Câm miệng. Đứng im đấy”.
Giọng Quân vừa buồn cười, vừa thiểu não.
“Ôi, chú Định, chú chứng kiến nhá. Rõ là Nhái Bén “dê” cháu mà!
Dương hung hăng trừng mắt lên nhìn Quân.
“Hừ, đừng mà lôi chú cậu ra mà dọa tôi. Tưởng chú cậu mà xi nhê với tôi hả”?
Mắt Quân lấp lánh tinh quái.
“Thật không xi nhê chứ?”.
Dương đã rút ra được chiếc ví quái đản ra khỏi chiếc quần chật một cách quái đản kia, vội vàng lật ra để tìm chứng minh của mình.
“Không nói nhiều đau diều. Im cho tôi còn tìm…”
Dương lật lật một hồi, thấy trong ví có vài tờ tiền chẵn, lẻ lộn xộn. Bên ngăn khác là các loại giấy tờ và vài cái thẻ. Cô tìm thấy được chứng minh của mình ở phía trong cùng của chiếc ví, được kẹp bên cạnh tờ chứng minh thư khác. Dương nhanh tay kẹp ngay chứng minh của mình vào nách, rồi rút tờ chứng minh thư của Quân ra, liếc nhìn qua. Nguyễn Hoàng Quân, sinh năm 1987… Hừ, cái đồ oắt con lắm chuyện, sinh năm 87 mà dám lèo nhèo là anh đây 27 tuổi. Cô nhét trở lại vào ví, rồi đập bốp chiếc ví vào tay của Quân, cái kẻ vẫn đang tủm tỉm đứng nhìn. Lấy hết giọng hình sự có thể, Dương hừ mũi.
“Nghe đây. Từ bây giờ không xuất hiện trước mặt tôi dưới mọi hình thức. Tôi nói có tiếng Việt có dấu đấy, có hiểu không?
“Hiểu. Nhưng chỉ muốn hỏi, thế chú Định có thể xuất hiện trong mọi hình thức không?”
Dương nghiến răng trèo trẹo “Cả chú cháu nhà cậu phắn đi hết, hiểu chưa?”
Quân gật đầu, quay người nhìn về phía cửa.
“Chú cháu mình phải phắn thôi chú ạ, nghe chừng là Nhái Bén kiên quyết lắm”
Xì, định tiếp tục lừa cô à? Vừa bĩu môi, vừa định châm chọc Quân thêm một câu nữa, nhưng mắt Dương vô tình liếc ra cửa một cái.
Sau cái liếc đó, Dương đã trở thành “linh hồn tượng đá”.
Bởi ngay cửa khách sạn, Định đã đứng đó từ lúc nào, tay xỏ túi quần, nhìn về phía cô, đôi mắt đen thẫm kín bưng, môi điểm nhẹ một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.