Chương 27: Cô chỉ chứng tỏ mình là một đứa “ngu tình” không chịu nổi
Nguyễn Thu Thủ
21/05/2013
Tối vào viện với tôi không? Tối vào viện với tôi không? Tối vào viện với tôi không? Tối…
Cái âm điệu dịu dàng và ánh mắt đó của Định lẩn quẩn theo Dương suốt cả ngày, khiến Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm hồn treo ngược cành cây, mà cây này chắc phải là cây… cổ thụ. Cô thậm chí còn không nhớ nổi lúc đó mình đã nói gì, hình như là vừa gật đầu vừa cười như một cô ngố với Định, say sưa nhìn theo cái … lưng của anh khi anh đi ra khỏi cửa.
“Ê Nấm, mày thôi ngay cái bộ mặt ngẫn ngờ đấy đi cho anh”
Tiếng Tân đột ngột vang lên làm Dương giật nảy mình. Cô quay phắt ra thì thấy Tân đang nheo đôi mắt vốn đã ti hí giờ híp lại nhìn như một sợi chỉ, trông vô cùng gian tà. Cô sưng lên, giận dỗi.
“Gì? Anh gọi ai là ngẫn ngờ?”
“Ở đây còn đứa nào khác tên Nấm mà có cái mặt ngu si nữa hả?”
Dương gắt lên.
“Em ghét cái từ ngu si. Bỏ ngay cho em”
Tân cười lên khoái trá.
“Ờ, không ngu si, nhưng mà ngẫn ngẫn. Thế làm sao? Sáng ra có một thằng ngon nghẻ quỳ sụp xuống cầu hôn à”.
Dương thụi cho Tân một đấm.
“Chả có thằng nào ấm đầu dại dột thế cả”
“Thế sao mặt mày phởn thế kia?”
Dương rít lên
“Thế anh muốn em làm sao? Mặt lúc nào cũng như cái chày u uất vì không có thằng nào rước chắc”.
Tân xoa đầu Dương, cười hề hề.
“Không, không. Mày cứ phởn cho anh, dù rằng trông lúc í mày hơi ngu đần đi nữa. Nhưng làm ơn đừng có quên bài quên vở của anh là được”.
“Em đã quên bao giờ chưa?”
Tân khoanh tay hất hàm.
“Thế cái bài về Xiêng Khoảng mày bảo viết cho anh đâu? Hả????”
Dương đờ đẫn cả người. Sao cô lại quên được nhỉ? Ngay từ đầu tuần Tân đã khoán cho cô hai bài viết về du lịch Đông Dương. Chậc chậc, chết toi, đầu óc cô lão hóa mất rồi. Cô khì khì gãi đầu gãi tai nhìn Tân nịnh nọt.
“Đây, em viết đây, em viết khẩn trương rồi đây”
Tân cắp đít đi vào phòng, buông lại một câu.
“Giờ mặt mày bớt ngẫn rồi đây em ạ. 3 tiếng nữa anh check mail mà chưa thấy thì đừng có oán anh không nương tình”
Dương le lưỡi nhìn theo Tân, rồi quay ra, bắt mình mở máy tính. Cô bắt đầu lục lại những tấm ảnh hồi sang Lào, xem lại nhật kí hành trình để lấy cảm hứng viết một bài ra tấm ra món. Mắt thì nhìn những tấm hình cao nguyên xanh ngắt, những chiếc chum đá to tổ vật nằm trên cánh đồng, nhưng đầu óc Dương thỉnh thoảng lại lan man nghĩ về cái … bệnh viện.
Chậc, ôi, tối nay. Sao cô lại cứ linh cảm sẽ có một chuyện gì trọng đại sắp diễn ra thế nhỉ, hi hi.
***
Dương bắt đầu thấy mình dại dột muốn chết khi mon men hỏi ý hỏi tứ Duyên già, Lam và Giáng Châu xem nên xử lí “ca” tối nay thế nào. Ai mà ngờ, ba cô bạn vàng lâu lâu không được tư vấn, lại quá chăm lo cho sự nghiệp kiếm chồng của Dương nên tích cực chém gió, chém điên cuồng đến mức Dương đau cả đầu, loạn cả óc. Duyên già cứ nằng nặc lên đòi se sua sửa soạn cho Dương, cứ như tối nay cô ra mắt nhà chồng chứ không phải vào bệnh viện thăm 1 thằng oắt con nhiễu sự. Lam thì bảo cứ chăm chút một tí cho tươm tất chỉn chu, còn cô nàng Giáng châu đã “bỏ bom” cô hôm trước thì cười hề hề bảo Dương thôi cứ bình thường như cân đường hộp sữa đi, nếu như “định mệnh” đã ấn tay Định vào cô, thì cô có mặc may ô quần đùi đi nữa, anh cũng không thể nào giãy ra được.
Nghe những ý kiến loạn xà ngầu của những “tư vấn viên” tích cực, Dương đang rối mù thì một cuộc điện thoại gọi đến khiến mọi thứ rối rắm trở nên cực kì yên tĩnh.
Cuộc điện thoại là của Long. Dương trừng trừng nhìn nó hồi lâu, nghe tiếng ruông kiên nhẫn lặp đi lặp lại. Cuối cùng không đủ nhẫn nại nhìn chiếc điện thoại cứ lặng đi rồi rung lên bần bật, Dương cương quyết ngắt luôn.
Ngồi thừ trên giường, bỗng dưng Dương nhớ lại cũng có thời cô rối mù rối mịt vì Long, cũng như hôm nay cô rối mù rối mịt lên vì Định. Rốt cuộc, thì mọi thứ đã ra sao cơ chứ? Cô chỉ chứng tỏ mình là một đứa “ngu tình” không chịu nổi. Ngày đó, khi biết Long có vợ, Duyên già đã vỗ vỗ vai cô “Quên đi. Tất cả những thằng đàn ông trên đời này chỉ như cái lông trên mông con lợn sề mà thôi”.
Nhưng “cái lông” đó cũng làm cô đau đớn thê thảm một thời gian dài. Bây giờ, Dương cũng phải tự nhắc mình lại thôi, cô cũng không còn ở tuổi thả rông cho “con tưởng bở” của mình muốn chạy đi đâu thì chạy nữa, ngay cả với Định. (Dù rằng, cô không nỡ đặt cạnh Định bên cạnh một con lợn, nhất lại là một …con lợn sề ^^)
Với suy nghĩ ấy, Dương vừa liếc nhìn đồng hồ vừa lấy ra bộ đồ bình thường nhất, quần Jean, áo thun. Cô chải sơ lại mái tóc đen, rồi thẫn thờ nhìn mình trong gương. Vẫn là đôi lông mày đen như mực tàu, đôi má bánh bao, khuôn mặt thường thường bậc trung dễ lẫn, cái khuôn mặt mà người ta hay đùa là “mặt mậu dịch” “mặt phổ thông” ấy, giờ đây trở lại vẻ tỉnh táo, không còn “ngẫn ngờ” như hồi sáng Tân bảo nữa.
Kim đồng hồ dịch chuyển dần về số 8. Định đã nhắn tin là 8h sẽ về qua đón cô. Xỏ giày, lấy chùm chìa khóa, Dương đi ra cửa. Khi với tay lấy chiếc túi xách treo trên mắc, cánh tay cô căng ra, vết đau trên khuỷu tay nhắc cho Dương nhớ lại sự cố ban sáng. Nhìn chiếc băng urgo vẫn còn hiện hữu như sự chăm sóc tỉ mỉ dịu dàng của Định vẫn còn mới đây, Dương bất chợt cảm thấy một nỗi bâng khuâng trở lại.
Đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương sững lại. Cô cứ nghĩ Định sẽ đứng dưới chân chung cư đợi cô, không ngờ anh lên tận nhà để gọi.
Hít một hơi sâu, Dương mở cửa, chuẩn bị sẵn một nụ cười.
Cái âm điệu dịu dàng và ánh mắt đó của Định lẩn quẩn theo Dương suốt cả ngày, khiến Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm hồn treo ngược cành cây, mà cây này chắc phải là cây… cổ thụ. Cô thậm chí còn không nhớ nổi lúc đó mình đã nói gì, hình như là vừa gật đầu vừa cười như một cô ngố với Định, say sưa nhìn theo cái … lưng của anh khi anh đi ra khỏi cửa.
“Ê Nấm, mày thôi ngay cái bộ mặt ngẫn ngờ đấy đi cho anh”
Tiếng Tân đột ngột vang lên làm Dương giật nảy mình. Cô quay phắt ra thì thấy Tân đang nheo đôi mắt vốn đã ti hí giờ híp lại nhìn như một sợi chỉ, trông vô cùng gian tà. Cô sưng lên, giận dỗi.
“Gì? Anh gọi ai là ngẫn ngờ?”
“Ở đây còn đứa nào khác tên Nấm mà có cái mặt ngu si nữa hả?”
Dương gắt lên.
“Em ghét cái từ ngu si. Bỏ ngay cho em”
Tân cười lên khoái trá.
“Ờ, không ngu si, nhưng mà ngẫn ngẫn. Thế làm sao? Sáng ra có một thằng ngon nghẻ quỳ sụp xuống cầu hôn à”.
Dương thụi cho Tân một đấm.
“Chả có thằng nào ấm đầu dại dột thế cả”
“Thế sao mặt mày phởn thế kia?”
Dương rít lên
“Thế anh muốn em làm sao? Mặt lúc nào cũng như cái chày u uất vì không có thằng nào rước chắc”.
Tân xoa đầu Dương, cười hề hề.
“Không, không. Mày cứ phởn cho anh, dù rằng trông lúc í mày hơi ngu đần đi nữa. Nhưng làm ơn đừng có quên bài quên vở của anh là được”.
“Em đã quên bao giờ chưa?”
Tân khoanh tay hất hàm.
“Thế cái bài về Xiêng Khoảng mày bảo viết cho anh đâu? Hả????”
Dương đờ đẫn cả người. Sao cô lại quên được nhỉ? Ngay từ đầu tuần Tân đã khoán cho cô hai bài viết về du lịch Đông Dương. Chậc chậc, chết toi, đầu óc cô lão hóa mất rồi. Cô khì khì gãi đầu gãi tai nhìn Tân nịnh nọt.
“Đây, em viết đây, em viết khẩn trương rồi đây”
Tân cắp đít đi vào phòng, buông lại một câu.
“Giờ mặt mày bớt ngẫn rồi đây em ạ. 3 tiếng nữa anh check mail mà chưa thấy thì đừng có oán anh không nương tình”
Dương le lưỡi nhìn theo Tân, rồi quay ra, bắt mình mở máy tính. Cô bắt đầu lục lại những tấm ảnh hồi sang Lào, xem lại nhật kí hành trình để lấy cảm hứng viết một bài ra tấm ra món. Mắt thì nhìn những tấm hình cao nguyên xanh ngắt, những chiếc chum đá to tổ vật nằm trên cánh đồng, nhưng đầu óc Dương thỉnh thoảng lại lan man nghĩ về cái … bệnh viện.
Chậc, ôi, tối nay. Sao cô lại cứ linh cảm sẽ có một chuyện gì trọng đại sắp diễn ra thế nhỉ, hi hi.
***
Dương bắt đầu thấy mình dại dột muốn chết khi mon men hỏi ý hỏi tứ Duyên già, Lam và Giáng Châu xem nên xử lí “ca” tối nay thế nào. Ai mà ngờ, ba cô bạn vàng lâu lâu không được tư vấn, lại quá chăm lo cho sự nghiệp kiếm chồng của Dương nên tích cực chém gió, chém điên cuồng đến mức Dương đau cả đầu, loạn cả óc. Duyên già cứ nằng nặc lên đòi se sua sửa soạn cho Dương, cứ như tối nay cô ra mắt nhà chồng chứ không phải vào bệnh viện thăm 1 thằng oắt con nhiễu sự. Lam thì bảo cứ chăm chút một tí cho tươm tất chỉn chu, còn cô nàng Giáng châu đã “bỏ bom” cô hôm trước thì cười hề hề bảo Dương thôi cứ bình thường như cân đường hộp sữa đi, nếu như “định mệnh” đã ấn tay Định vào cô, thì cô có mặc may ô quần đùi đi nữa, anh cũng không thể nào giãy ra được.
Nghe những ý kiến loạn xà ngầu của những “tư vấn viên” tích cực, Dương đang rối mù thì một cuộc điện thoại gọi đến khiến mọi thứ rối rắm trở nên cực kì yên tĩnh.
Cuộc điện thoại là của Long. Dương trừng trừng nhìn nó hồi lâu, nghe tiếng ruông kiên nhẫn lặp đi lặp lại. Cuối cùng không đủ nhẫn nại nhìn chiếc điện thoại cứ lặng đi rồi rung lên bần bật, Dương cương quyết ngắt luôn.
Ngồi thừ trên giường, bỗng dưng Dương nhớ lại cũng có thời cô rối mù rối mịt vì Long, cũng như hôm nay cô rối mù rối mịt lên vì Định. Rốt cuộc, thì mọi thứ đã ra sao cơ chứ? Cô chỉ chứng tỏ mình là một đứa “ngu tình” không chịu nổi. Ngày đó, khi biết Long có vợ, Duyên già đã vỗ vỗ vai cô “Quên đi. Tất cả những thằng đàn ông trên đời này chỉ như cái lông trên mông con lợn sề mà thôi”.
Nhưng “cái lông” đó cũng làm cô đau đớn thê thảm một thời gian dài. Bây giờ, Dương cũng phải tự nhắc mình lại thôi, cô cũng không còn ở tuổi thả rông cho “con tưởng bở” của mình muốn chạy đi đâu thì chạy nữa, ngay cả với Định. (Dù rằng, cô không nỡ đặt cạnh Định bên cạnh một con lợn, nhất lại là một …con lợn sề ^^)
Với suy nghĩ ấy, Dương vừa liếc nhìn đồng hồ vừa lấy ra bộ đồ bình thường nhất, quần Jean, áo thun. Cô chải sơ lại mái tóc đen, rồi thẫn thờ nhìn mình trong gương. Vẫn là đôi lông mày đen như mực tàu, đôi má bánh bao, khuôn mặt thường thường bậc trung dễ lẫn, cái khuôn mặt mà người ta hay đùa là “mặt mậu dịch” “mặt phổ thông” ấy, giờ đây trở lại vẻ tỉnh táo, không còn “ngẫn ngờ” như hồi sáng Tân bảo nữa.
Kim đồng hồ dịch chuyển dần về số 8. Định đã nhắn tin là 8h sẽ về qua đón cô. Xỏ giày, lấy chùm chìa khóa, Dương đi ra cửa. Khi với tay lấy chiếc túi xách treo trên mắc, cánh tay cô căng ra, vết đau trên khuỷu tay nhắc cho Dương nhớ lại sự cố ban sáng. Nhìn chiếc băng urgo vẫn còn hiện hữu như sự chăm sóc tỉ mỉ dịu dàng của Định vẫn còn mới đây, Dương bất chợt cảm thấy một nỗi bâng khuâng trở lại.
Đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương sững lại. Cô cứ nghĩ Định sẽ đứng dưới chân chung cư đợi cô, không ngờ anh lên tận nhà để gọi.
Hít một hơi sâu, Dương mở cửa, chuẩn bị sẵn một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.