Gái Già Xì Tin

Chương 55: “Đây đi rồi thì có nhớ đây không???”

Nguyễn Thu Thủ

21/05/2013

Trở về nhà trời đã khuya, Dương chẳng tâm trạng nào mà hát hò như mọi bận. Khi bước lên cầu thang, cô cứ chầm chậm từng bước. Định vẫn chưa thấy gọi điện về. Không biết vấn đề phát sinh có trầm trọng lắm không? Mải cắm đầu xuống nhìn chân mình, khi bước lên cửa nhà, Dương bất ngờ thấy có người vỗ vỗ lên đầu mình. Ngẩng lên thì thấy Quân, vai khoác chiếc ba lô, cười híp mắt.

“Cứ tưởng “âu vờ nai” không thèm về”

Dương đứng im, lúng túng. Dư chấn của bài thơ vẫn làm cô chưa thể tự nhiên như cô tiên với Quân như trước đây. Cô vội lách qua người Quân, móc chìa khóa mở cửa. Nhưng mở mãi không được.

Quân giằng lấy cái chìa khóa.

“Để đây mở cho”.

Dương nhìn Quân thành thạo mở cửa, sớ rớ không biết nói gì. Quân mở xong thì nhìn Dương lom lom.

“Làm sao đấy? Có ai vừa bắt nạt à?”

Dương lắc lắc đầu. Đột ngột Quân thò tay, banh hai má cô ra.

“Hiểu rồi. Cái mặt này là vừa ăn con tưởng bở to đùng đúng không?”

Dương nhăn nhó cố thoát ra, nhưng Quân không buông, thậm chí còn ngoác miệng ra cười đầy khoái chí, vừa banh vừa lắc má cô.

“ Về nhà thấy cái bộ quần áo không cánh mà bay, đây đoán ngay. Có phải đọc thấy cái bài thơ của … đây, rồi tưởng là viết cho mình hả???”

Dương bị Quân kéo má phát đau. Nhưng đau không phải là thứ cảm giác làm cô khó chịu nhất bây giờ. Bị lật tẩy khiến Dương phát sượng sùng.

“Tôi tưởng bở bảo giờ???”

Quân hất hàm “Không tưởng bở thế sao không dám nhìn thẳng vào mặt… đây???

Dương trợn mắt “Đang nhìn đây thôi”

“À, cái nhìn này có ý nghĩa phiên dịch là: Ngay cả bà đây tưởng bở đi nữa thì sao mày dám nói ra hả???”



Vừa nói cậu ta vừa cười phá lên. Dương tức tối đến mức không kềm chế, đạp thẳng vào chân cậu ta một phát rồi đi vào nhà.

Quân thậm chí chẳng thèm kêu “oái” một câu lấy lệ, cậu ta phi thẳng theo sau, túm cẳng tay cô lại.

“Thôi nào, đừng giận nữa”

Dương vùng ra, Quân vẫn cố giữ lại. Cái giọng bông lơn không kiềm được lại phun ra.

“Thích nhất là nhìn thím tức điên cuồng mà không làm gì được đây, nhìn cái mặt sao mà thích”.

Dương gào lên “Lượn đi cho nước nó trong. Bà đây hôm nay đang bực dọc trong người. Biết không hả?”

Quân đột ngột kéo cô vào lòng, ôm cô, còn cọ cọ cái mũi vào tóc cô. Dương hốt hoảng đẩy cậu ta ra cũng vừa lúc Quân buông tay.

“Ôm tạm biệt cái thôi mà. Cuối tháng này đây bay rồi! Có khi chẳng kịp gặp chú Định nữa”

Dương khựng lại, nhìn vẻ mặt buồn buồn của cậu ta, bỗng nhiên chùng hẳn lại, không biết nói gì. Không hiểu sao, gặp cậu ta thì phát điên, nhưng ý nghĩ cách cậu ta cả nửa vòng trái đất thì cũng bùi ngùi.

“Đây đi rồi thì có nhớ đây không???”

Kiểu nói nửa đùa nửa thật này làm Dương không biết đối phó thế nào, cô phủi phủi tay.

“Không! Thoát nợ”

Quân thở ra rất kịch “Đấy, đời có mấy người biết quý một tấm lòng trong thiên hạ đâu.”

Ngẫm nghĩ cậu ta cũng sắp đi xa, Dương ấp úng.

“Đi sang đó thì cẩn thận, đừng có đánh nhau”

“Này, không phải gái già mà thành bà già rồi đấy”.



Chút trìu mến vừa đó đã bay vù đi mất, Dương quắc mắt “Ừ, mà bà đang lên cơn đây! Đừng có trêu vào bà! Có lượn đi không thì bảo”

“Khỏi phải hắt hủi. Đây đi cho mà khóc luôn này…”

Vẫy vẫy tay với cô, Quân quay người ra cửa, chiếc ba lô trên vai lúc lắc. Dương đứng im nhìn theo, nhận thấy mắt hơi cay cay, lòng thoáng chút xốn xang. Bóng cậu ta đã khuất sau cánh cửa, Dương vẫn đứng im, thẫn thờ.

Cậu ta sẽ “đi vắng” trong cuộc đời cô một thời gian rất lâu. Vài ba năm, mà có khi cậu ta sẽ lượn thẳng cánh không chừng. Ý nghĩ đó khiến Dương nuốt một tiếng thở dài.

Chợt cái đầu Quân lại ló vào.

“Ê này”

Dương ngẩng lên nhìn, ánh mắt vẫn đỏ hoe.

“Bài thơ ấy đấy… Nếu tưởng bài thơ đó viết cho mình mà hí hửng được, thì cứ tưởng thế đi”

Cậu ta vội vàng rụt ngay cái đầu lại, bởi đúng lúc đó có một cái dép lao vù thẳng tới.

***

Phòng chỉ có năm người, đại diện của bên đầu tư, bên giám sát và thi công ngồi cùng nhau đàm phán suốt từ sáng qua đến chiều. Định day trán mệt mỏi, cảm thấy mọi thứ chỉ dẫn tới bế tắc. Giám sát và đầu tư mà bắt tay nhau dồn ép thì thi công chỉ có ở vào thế bí.

Phía bên giám sát trước đây có mối quan hệ tuy không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn với bên anh, nhưng gần đây, họ trở mặt, gây khó dễ hết chuyện vật liệu lại tới tiến độ. Làm sòng phẳng ra thì cũng không có gì, nhưng khi Định mơ hồ việc họ gây khó dễ không phải tự bản thân họ muốn mà có sự giật dây thì anh bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Sau vài thăm dò, thì Định đã biết chắc người muốn giật dây là ai. Sự bức bối khiến anh chỉ muốn đập bàn đứng dậy. Nhưng dự án này không chỉ có anh. Trên anh còn là ông Thụ nữa.

Khi sự thương thảo một lần nữa lại đi vào ngõ cụt, Định hiểu ra rằng, cuộc đàm phán này chỉ là hình thức cho có mà thôi, còn thực tế, họ đã quyết định rồi, bằng mọi cách họ sẽ dồn anh vào thế bí. Phát hiện đó khiến Định không nỗ lực mềm mỏng nữa. Anh đứng dậy xin phép ra ngoài vài phút, mời luật sư của mình tới giải quyết các vấn đề pháp lý trong trường hợp bên đầu tư cương quyết ngừng rót vốn.

Thấy ánh mắt sửng sốt của tay bên đại diện đầu tư, Định vẫn thản nhiên. Anh muốn cho họ, và cả những người đứng sau họ biết rằng, anh không dễ dàng bị uy hiếp. Anh nghĩ một khoảng thời gian ngắn anh rời khỏi phòng là cần thiết, bên họ sẽ có thời gian để tự thỏa thuận lại với nhau, đồng thời anh có thể gọi cho ông Thụ để thông báo tình hình, và gọi luật sư tới.

Nhưng đúng lúc anh đẩy cửa bước ra, thì một người Định không muốn gặp bước đến. Vẻ mặt của ông ta là vẻ mặt không hề bất ngờ chút nào khi thấy anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Già Xì Tin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook