Chương 48: Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói dối
Nguyễn Thu Thủ
21/05/2013
Hôm nay tặng mọi người 4 ảnh trong một chap nhá hí hí bù cho bao nhiêu ngày lười biếng để mọi người chờ đợi hí hí ^.^
Sau khi cáu nhặng lên chiến đấu với mẹ già, tâm trạng của Dương bỗng nhiên tốt hẳn. Tất nhiên rồi, trước giờ cô lúc nào cũng chiến bại bởi khả năng bắn súng liên thanh của mẹ chứ có bao giờ “Mẹ chỉ biết câm nín nghe tiếng con nói” như hôm nay đâu :D . Hớp nốt ngụm cà phê cuối cùng, Dương hỉ hả quay lại làm việc. Cô múa ngón trên bàn phím, “kết liễu” lại bài PR đáng giận bằng mấy câu câu khách ỡm ờ.
Ô, hóa ra khi ta cáu kỉnh nhặng xị lên thì cũng được việc ra phết ^.^.
Điện thoại lại reo. Ak Ak. Không lí nào mẹ đã phục hồi được năng lượng và lại quyết tâm đàn áp tiếp. Mà mẹ đã trở lại thì thế nào cũng lợi hại hơn xưa. Thảm rồi. Huhu. Dương cầm điện thoại, mắt ti hí một lúc mới dám nhìn màn hình, rồi chợt ngơ người.
Là Định!!!!
“Em đây”
“Làm gì mà mãi mới nghe máy?”
“Em đang làm con ong chăm chỉ ở tòa soạn…”
Định đột nhiên cười khẽ “Không tin lắm”.
Dương ngẩn ra “Hở, ý anh là sao? Nghĩ em bỏ việc đi lông bông à?
“Ừ. Nếu thật ở tòa soạn thì ló ra cửa sổ đi nào”.
Dương sững ra một lúc, rồi phi thẳng ra cửa sổ, điện thoại vẫn áp chặt vào tai nhìn xuống. Dưới đường, bên vòm cây sưa xanh mướt, có gã mặc sơ mi đen, ngồi chống chân trên xe FX, ngẩng đầu , vẫy tay với cô. Dương nhận ra mình đã bằng tốc độ của ánh sáng, tắt máy tính, vớ túi xách, chạy sang báo sẽ “bùng” với Tân và phi thẳng xuống trước mặt Định. Lòng như rót mật khi anh mỉm cười.
“Anh nhớ là mình vẫn chưa được khao lương”.
Dương trả lời bằng cách ngồi lên sau lưng Định, áp má vào vai anh, cười hớn hở.
Mặc kệ mẹ vừa dọa nạt đe nẹt, mặc kệ là anh đã nói dối cô, mặc kệ anh đã chở người khác… Chỉ cần bây giờ, anh đang ở đây với cô, để cô tựa vào, vậy là tốt lắm rồi.
Mới đầu giờ chiều, một cái giờ rất ẩm ương để … ăn lẩu, nhưng Dương và Định vẫn chui tọt vào một hàng lẩu nhỏ ở đường Văn Cao. Trước nồi lẩu cá kèo bốc khói, Dương vừa xuýt xoa vừa nhấm nháp vị cá thơm mềm, chua chua ngòn ngọt.
Định nhúng một mớ rau màu xanh, thân gầy nhỏ gần giống như rau ngổ vào nồi lẩu, rồi gắp vào bát của Dương. Dương hăm hở ăn vào rồi đờ người, trợn mắt nhìn anh.
“Đắng lắm à?”
Dương trệu trạo nhai một hồi, vì quyết giữ hình tượng nên không dám nhổ ra, cố nuốt cái “ực” đầy ấm ức.
“Anh quá đáng!!!”.
Định cười dịu dàng “Ăn đi. Quen rồi không thấy đắng nữa”.
Không hiểu Định có ẩn ý gì không, Dương mơ hồ nhìn anh thì thấy Định nhúng thêm một gắp rau nữa, ăn ngon lành.
“Anh quen những thứ có vị đắng”
Dương hậm hực “Em thấy những thứ đắng ngắt chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm em thích hơn những thứ ngọt ngào”.
Định phì cười, rồi nhìn Dương đăm đăm.
“Ừ. Bởi vì em cũng rất ngọt ngào”.
Oh yeah, Dương chính thức bay lên mây ^.^
Tâm trạng bay bổng theo Dương về đến tận nhà. Định tự nhiên mở cánh cửa nhà cô, đi vào ngồi ở salon, ngồi lim dim mắt. Dương định đi pha chút trà thì bị Định kéo xuống, dúi cả vào lòng anh.
“Không có chuyện gì muốn hỏi anh à?”
Dương ngạc nhiên, cố ngóc đầu dậy để nhìn khuôn mặt anh, nhận ra mắt anh vẫn nhắm. Hôm nay, không có rượu, Định cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, mà sao anh lại nhắm mắt nhỉ?
Dương vẫn đang ngẩn ra thì Định túm lọn tóc cô, giật giật nhẹ như nhắc nhở.
“Không muốn hỏi thật à?”
Dương thở dài “Nhiều câu hỏi quá nên em không biết hỏi gì luôn í”
Định vòng tay ôm chặt cô.
“Thế sao không bắt đầu từ việc hỏi anh vì sao nói dối?”
“…”
“ Sáng nay Quân gọi điện, hỏi anh có bị sứt đầu mẻ trán gì không?”
Dương bất giác phì cười, nghĩ cái đồ nhiều chuyện kia thật phiền phức. Nhưng đôi khi, cũng là sự phiền phức dễ thương ^.^
“Ông cháu của anh quý hóa thật!”
Ngón tay Định đan chặt vào tay cô, giọng vang trên đỉnh đầu cô, rất dịu dàng.
“Đừng đánh trống lảng. Thế sao không hỏi anh???”
Dương ậm ừ “Em không biết”.
“Tin anh đến mức nhìn thấy gì cũng không nghi ngờ à?”
Dương lắc đầu.
“Thế thì không tin anh đến mức không cho anh cơ hội giải thích mà kết tội luôn à?”
Dương vẫn lắc.
“Thế thì vì sao”
Dương ngước lên nhìn Định, nói ngần ngại “Vì em đợi…”.
Thấy ánh mắt sững ra ngỡ ngàng của Định, Dương liếm môi “Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói dối”.
Định vùi mặt xuống cổ Dương, ôm cô thật chặt. Đến lúc Dương tưởng như anh ngủ gật mất rồi thì nghe tiếng anh thì thầm, giọng đầy xúc động.
“Ừ, anh xin lỗi”.
Nói xong, anh lại dụi dụi, khiến Dương vừa bí thở lại vừa ngưa ngứa. Cô ngọ nguậy nhưng Định vẫn áp mặt sau lưng cô, rì rầm “Đừng động đậy”
“Để em lấy trà cho anh”
“Anh không muốn trà”
Giọng của Định đột ngột trở nên mờ ám, cùng với đó là đôi tay cũng bắt đầu gỡ từng chiếc cúc áo của cô. Những nụ hôn rải dần xuống cổ, ẩm ướt và nhột nhạt khiến Dương mụ mẫm.
“Ek…Anh…anh làm gì thế?”
“…”
“Này… em bảo…
Nhưng có người chẳng nghe cô nói gì, lật lên vạt áo đã mở sẵn, bắt đầu lần dò khẩn trương. Dương vội giữ tay anh lại, nhưng bất ngờ bị anh xoay hẳn người ấn xuống salon. Chưa kịp làm gì, thì anh đã nhào tới, biến mọi từ ngữ ú ớ của Dương thành vô nghĩa với một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Ak ak ak, không phải trong cá kèo có chất gì… kích động đó chứ? Sao tự dưng anh lại như chết đói thế này… Một ý nghĩ xẹt qua đầu khiến Dương đẩy mạnh Định ra, nhưng Định vẫn không buông.
“Anh… dừng đi…”
Cùng với câu mệnh lệnh, Dương còn cố cấu anh một cái cho anh tỉnh người. Định hơi giật mình, nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác.
Dương luống cuống túm lại áo, nói một cách khó khăn “Vừa nãy…em… cái quạt thổi về hướng em”
Vẻ mặt Định càng hoang mang, anh kiên nhẫn nhìn Dương, đợi cô nói tiếp.
“Ak… thì nó thổi… thổi!”
Có hai đôi lông mày chuẩn bị dính chặt vào nhau vì khó hiểu.
Dương khổ sở “Giờ… Người em giờ toàn… toàn mùi lẩu í”.
Định sựng lại một giây như cố hiểu vấn đề. Sau, anh phá lên cười.
“Ngốc ơi”
Định cười rung lên trong ngực cô. Mặc cô đẩy ra vẫn cứ cười không kiềm chế.
“Hở! Cười cái gì mà cười”
“Ngốc! Anh thích mùi lẩu”!
Ak??? Gì kia? Dương đang định phản bác thì thấy vạt áo mình bị tốc lên không thương tiếc.
“Và giờ thì anh sẽ … ăn lẩu ^.^”
Sau khi cáu nhặng lên chiến đấu với mẹ già, tâm trạng của Dương bỗng nhiên tốt hẳn. Tất nhiên rồi, trước giờ cô lúc nào cũng chiến bại bởi khả năng bắn súng liên thanh của mẹ chứ có bao giờ “Mẹ chỉ biết câm nín nghe tiếng con nói” như hôm nay đâu :D . Hớp nốt ngụm cà phê cuối cùng, Dương hỉ hả quay lại làm việc. Cô múa ngón trên bàn phím, “kết liễu” lại bài PR đáng giận bằng mấy câu câu khách ỡm ờ.
Ô, hóa ra khi ta cáu kỉnh nhặng xị lên thì cũng được việc ra phết ^.^.
Điện thoại lại reo. Ak Ak. Không lí nào mẹ đã phục hồi được năng lượng và lại quyết tâm đàn áp tiếp. Mà mẹ đã trở lại thì thế nào cũng lợi hại hơn xưa. Thảm rồi. Huhu. Dương cầm điện thoại, mắt ti hí một lúc mới dám nhìn màn hình, rồi chợt ngơ người.
Là Định!!!!
“Em đây”
“Làm gì mà mãi mới nghe máy?”
“Em đang làm con ong chăm chỉ ở tòa soạn…”
Định đột nhiên cười khẽ “Không tin lắm”.
Dương ngẩn ra “Hở, ý anh là sao? Nghĩ em bỏ việc đi lông bông à?
“Ừ. Nếu thật ở tòa soạn thì ló ra cửa sổ đi nào”.
Dương sững ra một lúc, rồi phi thẳng ra cửa sổ, điện thoại vẫn áp chặt vào tai nhìn xuống. Dưới đường, bên vòm cây sưa xanh mướt, có gã mặc sơ mi đen, ngồi chống chân trên xe FX, ngẩng đầu , vẫy tay với cô. Dương nhận ra mình đã bằng tốc độ của ánh sáng, tắt máy tính, vớ túi xách, chạy sang báo sẽ “bùng” với Tân và phi thẳng xuống trước mặt Định. Lòng như rót mật khi anh mỉm cười.
“Anh nhớ là mình vẫn chưa được khao lương”.
Dương trả lời bằng cách ngồi lên sau lưng Định, áp má vào vai anh, cười hớn hở.
Mặc kệ mẹ vừa dọa nạt đe nẹt, mặc kệ là anh đã nói dối cô, mặc kệ anh đã chở người khác… Chỉ cần bây giờ, anh đang ở đây với cô, để cô tựa vào, vậy là tốt lắm rồi.
Mới đầu giờ chiều, một cái giờ rất ẩm ương để … ăn lẩu, nhưng Dương và Định vẫn chui tọt vào một hàng lẩu nhỏ ở đường Văn Cao. Trước nồi lẩu cá kèo bốc khói, Dương vừa xuýt xoa vừa nhấm nháp vị cá thơm mềm, chua chua ngòn ngọt.
Định nhúng một mớ rau màu xanh, thân gầy nhỏ gần giống như rau ngổ vào nồi lẩu, rồi gắp vào bát của Dương. Dương hăm hở ăn vào rồi đờ người, trợn mắt nhìn anh.
“Đắng lắm à?”
Dương trệu trạo nhai một hồi, vì quyết giữ hình tượng nên không dám nhổ ra, cố nuốt cái “ực” đầy ấm ức.
“Anh quá đáng!!!”.
Định cười dịu dàng “Ăn đi. Quen rồi không thấy đắng nữa”.
Không hiểu Định có ẩn ý gì không, Dương mơ hồ nhìn anh thì thấy Định nhúng thêm một gắp rau nữa, ăn ngon lành.
“Anh quen những thứ có vị đắng”
Dương hậm hực “Em thấy những thứ đắng ngắt chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm em thích hơn những thứ ngọt ngào”.
Định phì cười, rồi nhìn Dương đăm đăm.
“Ừ. Bởi vì em cũng rất ngọt ngào”.
Oh yeah, Dương chính thức bay lên mây ^.^
Tâm trạng bay bổng theo Dương về đến tận nhà. Định tự nhiên mở cánh cửa nhà cô, đi vào ngồi ở salon, ngồi lim dim mắt. Dương định đi pha chút trà thì bị Định kéo xuống, dúi cả vào lòng anh.
“Không có chuyện gì muốn hỏi anh à?”
Dương ngạc nhiên, cố ngóc đầu dậy để nhìn khuôn mặt anh, nhận ra mắt anh vẫn nhắm. Hôm nay, không có rượu, Định cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, mà sao anh lại nhắm mắt nhỉ?
Dương vẫn đang ngẩn ra thì Định túm lọn tóc cô, giật giật nhẹ như nhắc nhở.
“Không muốn hỏi thật à?”
Dương thở dài “Nhiều câu hỏi quá nên em không biết hỏi gì luôn í”
Định vòng tay ôm chặt cô.
“Thế sao không bắt đầu từ việc hỏi anh vì sao nói dối?”
“…”
“ Sáng nay Quân gọi điện, hỏi anh có bị sứt đầu mẻ trán gì không?”
Dương bất giác phì cười, nghĩ cái đồ nhiều chuyện kia thật phiền phức. Nhưng đôi khi, cũng là sự phiền phức dễ thương ^.^
“Ông cháu của anh quý hóa thật!”
Ngón tay Định đan chặt vào tay cô, giọng vang trên đỉnh đầu cô, rất dịu dàng.
“Đừng đánh trống lảng. Thế sao không hỏi anh???”
Dương ậm ừ “Em không biết”.
“Tin anh đến mức nhìn thấy gì cũng không nghi ngờ à?”
Dương lắc đầu.
“Thế thì không tin anh đến mức không cho anh cơ hội giải thích mà kết tội luôn à?”
Dương vẫn lắc.
“Thế thì vì sao”
Dương ngước lên nhìn Định, nói ngần ngại “Vì em đợi…”.
Thấy ánh mắt sững ra ngỡ ngàng của Định, Dương liếm môi “Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói dối”.
Định vùi mặt xuống cổ Dương, ôm cô thật chặt. Đến lúc Dương tưởng như anh ngủ gật mất rồi thì nghe tiếng anh thì thầm, giọng đầy xúc động.
“Ừ, anh xin lỗi”.
Nói xong, anh lại dụi dụi, khiến Dương vừa bí thở lại vừa ngưa ngứa. Cô ngọ nguậy nhưng Định vẫn áp mặt sau lưng cô, rì rầm “Đừng động đậy”
“Để em lấy trà cho anh”
“Anh không muốn trà”
Giọng của Định đột ngột trở nên mờ ám, cùng với đó là đôi tay cũng bắt đầu gỡ từng chiếc cúc áo của cô. Những nụ hôn rải dần xuống cổ, ẩm ướt và nhột nhạt khiến Dương mụ mẫm.
“Ek…Anh…anh làm gì thế?”
“…”
“Này… em bảo…
Nhưng có người chẳng nghe cô nói gì, lật lên vạt áo đã mở sẵn, bắt đầu lần dò khẩn trương. Dương vội giữ tay anh lại, nhưng bất ngờ bị anh xoay hẳn người ấn xuống salon. Chưa kịp làm gì, thì anh đã nhào tới, biến mọi từ ngữ ú ớ của Dương thành vô nghĩa với một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Ak ak ak, không phải trong cá kèo có chất gì… kích động đó chứ? Sao tự dưng anh lại như chết đói thế này… Một ý nghĩ xẹt qua đầu khiến Dương đẩy mạnh Định ra, nhưng Định vẫn không buông.
“Anh… dừng đi…”
Cùng với câu mệnh lệnh, Dương còn cố cấu anh một cái cho anh tỉnh người. Định hơi giật mình, nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác.
Dương luống cuống túm lại áo, nói một cách khó khăn “Vừa nãy…em… cái quạt thổi về hướng em”
Vẻ mặt Định càng hoang mang, anh kiên nhẫn nhìn Dương, đợi cô nói tiếp.
“Ak… thì nó thổi… thổi!”
Có hai đôi lông mày chuẩn bị dính chặt vào nhau vì khó hiểu.
Dương khổ sở “Giờ… Người em giờ toàn… toàn mùi lẩu í”.
Định sựng lại một giây như cố hiểu vấn đề. Sau, anh phá lên cười.
“Ngốc ơi”
Định cười rung lên trong ngực cô. Mặc cô đẩy ra vẫn cứ cười không kiềm chế.
“Hở! Cười cái gì mà cười”
“Ngốc! Anh thích mùi lẩu”!
Ak??? Gì kia? Dương đang định phản bác thì thấy vạt áo mình bị tốc lên không thương tiếc.
“Và giờ thì anh sẽ … ăn lẩu ^.^”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.