Chương 23: Miếng ăn giữa đàng, ai đàng hoàng là dại
Nguyễn Thu Thủ
21/05/2013
Chiếc xe FX phóng vụt đi trong đêm. Thành phố này, có những buổi đêm đèn vàng vắng lặng. Một gã trai im lặng một cách nghĩ ngợi, nhưng cố ra vẻ chăm chú lái xe, một cô gái ngồi sau, mặt ngẩn ngơ, mắt vẫn còn sưng đỏ và mái tóc bay tung rối bời.
Nhưng, trên đường bất ngờ mọc ra hai anh cảnh sát cơ động đập tan hết cả… lãng mạn. Hai anh mặt lầm lì áp sát xe vào xe Định, buộc anh dừng lại.
“Anh chị cho xem giấy tờ xe?”.
Định móc giấy tờ ra đưa. Hai gã cảnh sát lật đi lật lại, rồi trỏ sang Dương.
“Chị đã vi phạm luật an toàn giao thông, đi đường không đội mũ bảo hiểm”
Lúc này Dương mới sực nhớ, tay cô đờ đẫn sờ lên đầu. Chết tiệt thật, hôm nay nhảy đi xe buýt đến cơ quan, rồi lượn xe ôm đến quán bi – a, từ quán bi – a đi taxi đến bệnh viện, đào đâu ra mũ bảo hiểm cơ chứ. Cô nhăn nhó nhìn sang Định, mặt chảy dài. Định rút ví, dúi một tờ tiền vào tay một tên cảnh sát.
“Anh thông cảm”.
Hai tay cảnh sát nhìn nhau, gật đầu, rồi nhảy lên xe, trước khi đi bỏ lại một câu.
“Thôi làm lành đi. Đêm hôm khuya khoắt còn giận nhau làm gì. Khóc sưng hết cả mắt rồi kia kìa”.
Dương đơ người ra, cảm giác xấu hổ lại chạy lên từng lỗ chân lông khiến Dương cúi gằm mặt. Sao cô lại có thể thế cơ chứ. Ngồi khóc như mưa như gió trong quán ăn, khiến Định ngồi khó xử như một tội nhân, còn ông chủ quán cởi trần trùng trục thì cứ nhặng lên.
“Khóc cái gì. Khóc cái gì hả? Ôi giời ơi, nín đi chứ hả! Này, cái cậu kia… Dỗ người yêu đi chứ… Khóc thế này ai mà vào đây ăn nữa…”
Ông ta càng “ nín đi chứ hả” Dương càng nức nở, đến lúc khản cả giọng. Cô nhắm mắt nhắm mũi vớ lấy đống giấy ăn cứng quèo ở bàn, ra sức chùi đến rát cả má, mũi… Có lúc mắt mũi kèm nhèm, Định phải ấn tờ giấy vào tay cô. Cuối cùng, khi ông chủ quán chán chẳng buồn lèo nhèo, Định vẫn ngồi kiên nhẫn bên cạnh, nhìn Dương như nhìn một đứa bé mẫu giáo.
“Sao rồi”?
Dương gật gật đầu ra hiệu mình đã ổn, tay rút thêm tờ giấy ăn quay ra một chỗ cố sức xì mũi. Vận hết cả mấy thành công lực thì đống nước mắt nước mũi mới sơ tán khỏi mặt, để lại hậu quả trông mắt cô như quả trứng vịt lộn và mũi như quả cà chua. Định nhìn cốc trà gừng, “thủ phạm” của cơn khóc bất thình lình của Dương, nghĩ ngợi không biết có nên giục Dương uống nốt không. Nhưng cô nàng đã cười như mếu.
“Đợi em uống nốt nhé”.
Rồi rất không khách khí, Dương uống hết sạch cốc trà gừng giờ chỉ còn ấm ấm. Nói đi nói lại, hình ảnh của cô trong mắt Định cũng đã nát như tương bần rồi, màu mè mà làm gì nữa. Hơn nữa, không thể không kể đến một lí do là, cô rất mê trà gừng. Miếng ăn giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Dương đàng hoàng thì đã chẳng đàng hoàng rồi, lại đang mệt chết đây, uống thêm chút nữa cho ấm bụng, cũng đỡ tốn công Định lăng xăng chạy đi mua về cho cô.
Uống xong, mặc cho Định đi trả tiền, Dương đứng dậy, cố lấy vẻ thản nhiên nhất để ra cạnh xe của Định chờ đợi, lờ đi đôi mắt của ông chủ quán nhìn mình như con yêu quái rụng lông. Định trả tiền xong thì đi ra nổ máy, nhìn Dương một chút, định nói gì đó lại thôi. Cô cũng lẳng lặng lên xe.
Xe chạy không nhanh không chậm. Hai người im lặng, sự yên lặng không hiểu sao không khiến Dương nhẹ nhõm, nó chỉ khiến cô thấy mình là một cục nợ phiền toái với Định mà thôi. Chắc anh cũng chán hẳn, chả buồn nói với cô nữa rồi. Dương nghĩ mãi, không biết có nên xin lỗi Định vì đã khóc vô duyên vô cớ và làm mất mặt anh đến thế không.
Trong lúc đầu cô đang đánh nhau loạn xà ngầu giữa có mở miệng hay không mở miệng thì giữa đường mọc ra hai tay cơ động. Đã lấy tiền thì chớ, lại còn gán cái lí do cô khóc vì giận người yêu. Lí do ấy thanh cảnh quá, cô tiêu hóa không nổi. Mà Định thì chắc còn không tiêu hóa nổi hơn.
Vừa làm anh điếc ráy, vừa làm anh mất tiền, vừa làm anh mất mặt. Đến một câu xin lỗi cô cũng không mở miệng ra được thì… Cuối cùng, khi hai tay cảnh sát cơ động đã khuất dần nơi cuối đường, cơn đấu tranh tư tưởng của Dương cũng đến lúc kết thúc. Cô cúi đầu lí nhí bằng cái giọng khản đặc.
“Xin lỗi anh Định nhé”…
Định hơi nhướng mày, cuối cùng phì cười.
“Ngốc thật. Lên xe đi”
Dương lại leo lên xe. Phù, dù sao nói được câu xin lỗi cô cũng thấy nhẹ cả bụng rồi. Còn những chuyện xấu hổ hôm nay, cô sẽ nghĩ vào lúc khác. Quyết định vậy đi!
Dương tự nhủ mình như thế, lắc lắc đầu cố văng những ý nghĩ đầy màu … nhục nhã đang quay trở lại, thì nghe giọng Định vang lên đầy lo lắng.
“Em sao thế? Nhức đầu à?”.
Dương ấp úng “Không… Không ạ”.
Định dường như không tin nhưng cũng không biết nói gì hơn. Chiếc xe lại trôi đi trong lặng im. Đường vắng. Đêm trong lành với vài cơn gió nhè nhẹ. Bóng những ngọn đèn cao áp ngả xuống con đường màu sẫm vàng êm ả. Nếu vào một đêm khác, một hoàn cảnh khác, bờ vai rộng rãi này trước mặt Dương sẽ có sức cám dỗ biết bao… Nhưng giờ thì cô chẳng có một tí tẹo tì teo nào tinh thần, sức lực để mà… bị cám dỗ nữa, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng về đến nhà, nhét 1 nắm thuốc an thần vào bụng và ngủ ngay lập tức.
Vừa nghĩ đến đó, chiếc FX cua một vòng rẽ vào phía khu chung cư nhà Dương rồi dừng lại.
Dương hồi hả bước xuống. Định quay nhìn cô, nhẹ giọng.
“Nghỉ ngơi sớm nhé.”
Dương gật đầu như bổ củi, rồi sực nhớ ra, cô nhìn Định thoáng nét lo lắng.
“Anh lại vào viện bây giờ ạ?”.
“Ừ”
“Vậy anh đi đi không muộn”.
Định gật đầu, vê ga định đi, nhưng nghĩ thế nào, anh dừng lại.
“Cám ơn em đã vất vả vì cháu tôi”.
Dương sững ra, chưa kịp nói gì thì chiếc xe đã vụt đi. Bóng Định, thoáng chốc đã mất hút cuối đường.
Nhưng, trên đường bất ngờ mọc ra hai anh cảnh sát cơ động đập tan hết cả… lãng mạn. Hai anh mặt lầm lì áp sát xe vào xe Định, buộc anh dừng lại.
“Anh chị cho xem giấy tờ xe?”.
Định móc giấy tờ ra đưa. Hai gã cảnh sát lật đi lật lại, rồi trỏ sang Dương.
“Chị đã vi phạm luật an toàn giao thông, đi đường không đội mũ bảo hiểm”
Lúc này Dương mới sực nhớ, tay cô đờ đẫn sờ lên đầu. Chết tiệt thật, hôm nay nhảy đi xe buýt đến cơ quan, rồi lượn xe ôm đến quán bi – a, từ quán bi – a đi taxi đến bệnh viện, đào đâu ra mũ bảo hiểm cơ chứ. Cô nhăn nhó nhìn sang Định, mặt chảy dài. Định rút ví, dúi một tờ tiền vào tay một tên cảnh sát.
“Anh thông cảm”.
Hai tay cảnh sát nhìn nhau, gật đầu, rồi nhảy lên xe, trước khi đi bỏ lại một câu.
“Thôi làm lành đi. Đêm hôm khuya khoắt còn giận nhau làm gì. Khóc sưng hết cả mắt rồi kia kìa”.
Dương đơ người ra, cảm giác xấu hổ lại chạy lên từng lỗ chân lông khiến Dương cúi gằm mặt. Sao cô lại có thể thế cơ chứ. Ngồi khóc như mưa như gió trong quán ăn, khiến Định ngồi khó xử như một tội nhân, còn ông chủ quán cởi trần trùng trục thì cứ nhặng lên.
“Khóc cái gì. Khóc cái gì hả? Ôi giời ơi, nín đi chứ hả! Này, cái cậu kia… Dỗ người yêu đi chứ… Khóc thế này ai mà vào đây ăn nữa…”
Ông ta càng “ nín đi chứ hả” Dương càng nức nở, đến lúc khản cả giọng. Cô nhắm mắt nhắm mũi vớ lấy đống giấy ăn cứng quèo ở bàn, ra sức chùi đến rát cả má, mũi… Có lúc mắt mũi kèm nhèm, Định phải ấn tờ giấy vào tay cô. Cuối cùng, khi ông chủ quán chán chẳng buồn lèo nhèo, Định vẫn ngồi kiên nhẫn bên cạnh, nhìn Dương như nhìn một đứa bé mẫu giáo.
“Sao rồi”?
Dương gật gật đầu ra hiệu mình đã ổn, tay rút thêm tờ giấy ăn quay ra một chỗ cố sức xì mũi. Vận hết cả mấy thành công lực thì đống nước mắt nước mũi mới sơ tán khỏi mặt, để lại hậu quả trông mắt cô như quả trứng vịt lộn và mũi như quả cà chua. Định nhìn cốc trà gừng, “thủ phạm” của cơn khóc bất thình lình của Dương, nghĩ ngợi không biết có nên giục Dương uống nốt không. Nhưng cô nàng đã cười như mếu.
“Đợi em uống nốt nhé”.
Rồi rất không khách khí, Dương uống hết sạch cốc trà gừng giờ chỉ còn ấm ấm. Nói đi nói lại, hình ảnh của cô trong mắt Định cũng đã nát như tương bần rồi, màu mè mà làm gì nữa. Hơn nữa, không thể không kể đến một lí do là, cô rất mê trà gừng. Miếng ăn giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Dương đàng hoàng thì đã chẳng đàng hoàng rồi, lại đang mệt chết đây, uống thêm chút nữa cho ấm bụng, cũng đỡ tốn công Định lăng xăng chạy đi mua về cho cô.
Uống xong, mặc cho Định đi trả tiền, Dương đứng dậy, cố lấy vẻ thản nhiên nhất để ra cạnh xe của Định chờ đợi, lờ đi đôi mắt của ông chủ quán nhìn mình như con yêu quái rụng lông. Định trả tiền xong thì đi ra nổ máy, nhìn Dương một chút, định nói gì đó lại thôi. Cô cũng lẳng lặng lên xe.
Xe chạy không nhanh không chậm. Hai người im lặng, sự yên lặng không hiểu sao không khiến Dương nhẹ nhõm, nó chỉ khiến cô thấy mình là một cục nợ phiền toái với Định mà thôi. Chắc anh cũng chán hẳn, chả buồn nói với cô nữa rồi. Dương nghĩ mãi, không biết có nên xin lỗi Định vì đã khóc vô duyên vô cớ và làm mất mặt anh đến thế không.
Trong lúc đầu cô đang đánh nhau loạn xà ngầu giữa có mở miệng hay không mở miệng thì giữa đường mọc ra hai tay cơ động. Đã lấy tiền thì chớ, lại còn gán cái lí do cô khóc vì giận người yêu. Lí do ấy thanh cảnh quá, cô tiêu hóa không nổi. Mà Định thì chắc còn không tiêu hóa nổi hơn.
Vừa làm anh điếc ráy, vừa làm anh mất tiền, vừa làm anh mất mặt. Đến một câu xin lỗi cô cũng không mở miệng ra được thì… Cuối cùng, khi hai tay cảnh sát cơ động đã khuất dần nơi cuối đường, cơn đấu tranh tư tưởng của Dương cũng đến lúc kết thúc. Cô cúi đầu lí nhí bằng cái giọng khản đặc.
“Xin lỗi anh Định nhé”…
Định hơi nhướng mày, cuối cùng phì cười.
“Ngốc thật. Lên xe đi”
Dương lại leo lên xe. Phù, dù sao nói được câu xin lỗi cô cũng thấy nhẹ cả bụng rồi. Còn những chuyện xấu hổ hôm nay, cô sẽ nghĩ vào lúc khác. Quyết định vậy đi!
Dương tự nhủ mình như thế, lắc lắc đầu cố văng những ý nghĩ đầy màu … nhục nhã đang quay trở lại, thì nghe giọng Định vang lên đầy lo lắng.
“Em sao thế? Nhức đầu à?”.
Dương ấp úng “Không… Không ạ”.
Định dường như không tin nhưng cũng không biết nói gì hơn. Chiếc xe lại trôi đi trong lặng im. Đường vắng. Đêm trong lành với vài cơn gió nhè nhẹ. Bóng những ngọn đèn cao áp ngả xuống con đường màu sẫm vàng êm ả. Nếu vào một đêm khác, một hoàn cảnh khác, bờ vai rộng rãi này trước mặt Dương sẽ có sức cám dỗ biết bao… Nhưng giờ thì cô chẳng có một tí tẹo tì teo nào tinh thần, sức lực để mà… bị cám dỗ nữa, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng về đến nhà, nhét 1 nắm thuốc an thần vào bụng và ngủ ngay lập tức.
Vừa nghĩ đến đó, chiếc FX cua một vòng rẽ vào phía khu chung cư nhà Dương rồi dừng lại.
Dương hồi hả bước xuống. Định quay nhìn cô, nhẹ giọng.
“Nghỉ ngơi sớm nhé.”
Dương gật đầu như bổ củi, rồi sực nhớ ra, cô nhìn Định thoáng nét lo lắng.
“Anh lại vào viện bây giờ ạ?”.
“Ừ”
“Vậy anh đi đi không muộn”.
Định gật đầu, vê ga định đi, nhưng nghĩ thế nào, anh dừng lại.
“Cám ơn em đã vất vả vì cháu tôi”.
Dương sững ra, chưa kịp nói gì thì chiếc xe đã vụt đi. Bóng Định, thoáng chốc đã mất hút cuối đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.