Chương 2: Sự xuất hiện của sơ mi đen
Nguyễn Thu Thủ
21/05/2013
Dương không có thói quen diện dàng khi ở Hà Nội, một nơi mà xác suất gặp người quen là cực lớn. Ở đấy cô lúc nào cũng quần bò, áo phông, giầy ba – ta mà chạy, lạch bà lạch bạch như một con vịt béo. Nhưng mỗi khi đến một vùng đất mới, nơi không ai biết cô, khả năng gặp người quen chỉ như cái lông trên mông một con lợn sề, thì cô cũng… xí xa xí xớn. Nghĩa là váy vó, nghĩa là bikini, áo lệch vai cộng vô số những cái mũ màu mè sặc sỡ mò lên từ đáy tủ.
Được sinh động theo đúng ý mình, và chẳng gặp ai quen biết, thật là một cảm giác hưng phấn.
Như buổi sáng nay, tỉnh dậy khi ánh nắng mặt trời lùa theo vị mặn muối biển rập rờn qua ô cửa, Dương vội vàng bật dậy. Vớ chiếc áo hai dây xé tua rua màu mè choe choét, cộng chiếc quần sooc ngắn củn, và đôi dép vải sọc xanh sọc đỏ, Dương nhìn mình trong gương và bật cười khanh khách. Xem chừng cái bộ đồ này sẽ dối được cho cô khá nhiều tuổi, nhìn cô cũng xì tin như ai. Đúng hơn là 1 gái già xì tin. Ầu zé!
Cảm giác bỗng đầy năng lượng, Dương vác luôn chiếc ba lô đồ nghề, đi xuống sảnh, khu vực lễ tân. Kiếm một góc vắng, Dương đến dãy bàn dài đồ điểm tâm, lấy chút bánh mì thịt nguội. Vốn ghét kiểu café loảng toẹt ở mấy khách sạn, cô quay sang nhờ một nhân viên phục vụ để lấy riêng một tách café đậm.
Phía sau lưng Dương , chợt cũng có giọng đàn ông vang lên.
“Lấy thêm cho anh một tách nữa nhé!”
Nụ cười của cô phục vụ sáng bừng lên. “Dạ, anh đợi một xíu ha”.
Dương ngẩn ngơ nhìn nụ cười của cô con gái miền biển rồi quay lại sau lưng mình. Người vừa đưa ra yêu cầu giống cô, mặc sơ mi đen, đang chúi mũi vào một máy tính trên bàn. Dương thoáng nhăn mặt, cô rất ghét những người thiếu khoa học, vừa ăn sáng lại vừa làm việc… Nhưng cô cũng rất ghét bao đồng những chuyện chẳng liên quan đến mình, nên cô nhanh chóng quay lại, tấn công triệt để đĩa bánh mì.
Cô phục vụ bưng hai tách café đến, và chẳng theo nguyên tắc “lady first” cái con khỉ gì, cũng chẳng theo nguyên tắc ai gọi trước người í được, cô ta bê tách café đặt xuống trước mặt tay sơ mi áo đen, giọng ngọt ngào.
“Anh cần gì nữa không”.
Sơ mi đen nhẹ lắc đầu, hơi mỉm cười với cô gái như một lời cảm ơn rồi lại cúi xuống máy tính. Cô phục vụ vẻ như đã quen với thái độ đó, vẫn trìu mến nhìn anh ta hồi lâu như không nỡ rời đi, không hay mặt Dương đang nghệt ra vì đợi chờ. Cô đành đằng hắng.
“Em ơi…”
Cô phục vụ sực tỉnh vội vàng bê café tới, đặt trước mặt Dương với vẻ hối lỗi. Trong khi đó, gã sơ mi đen nghe tiếng tằng hắng cũng ngước lên.
Trong thoáng giây bắt gặp, Dương nghĩ ở đâu có ánh mắt thờ ơ đến vậy.
Nhưng mùi vì café nhanh chóng cắt những suy nghĩ của Dương . Cô bắt đầu nhấm nháp café và nhìn ra ngoài sảnh.
Trời nắng rực rỡ. Một buổi chụp hình ngon lành của mình đây.
Vác máy đi lang thang khắp khu resort, tìm chỗ đặt máy và góc chụp khiến Dương nhanh chóng tiêu tốn mấy lát bánh mì buổi sáng. Thực tế, hầu hết những khu Resort miền Trung có thiết kế na ná giống nhau, bởi địa hình ven biển các khu nhà nghỉ đều bám sát mép biển. Các tiện ích dịch vụ cũng không khác nhau là mấy. Tìm một nét đặc sắc, khác lạ của khu resort này, đúng là không đơn giản.
Trên trang web của resort này, Dương cũng đã thấy nhiều bức ảnh kiểu pano lớn, hoành tráng của cả khu resort. Cô cũng thấy nó đẹp, lộng lẫy. Nhưng dường như phô trương quá và không có chiều sâu. Cho nên loạt ảnh này, cô ít chụp đại cảnh, mà chỉ chăm chú vài chi tiết nhỏ. Hình ảnh dây leo vươn bên thềm cửa sổ. những viên đá cuội tròn nhẵn bò dọc theo phòng tắm ngoài trời, mái tóc dài của cô gái Braxin xõa bên bờ vai lấm tấm tàn nhang, ngái ngủ trên chiếc ghế dài sau một buổi tắm nắng hay luống hoa dâm bụt chạy dọc một đường cong cong tạo hình như một trái tim… Lay hoay chỉnh chụp, lần mò hồi lâu, Dương cũng thấy rã rời.
Mặt trời hun nóng bỏng cả má, Dương ngồi phệt xuống bãi cát mịn đã bắt đầu nóng rẫy, mở máy ra xem lại vài khuôn hình, môi thấp thoáng nụ cười hài lòng. Chợt một ý nghĩ tinh nghịch lướt qua, Dương ngả vật người xuống cát, giơ chân lên, không nhìn ống kính, nhấn nút chụp liên tiếp vài kiểu.
Bắp chân trần cát bám vào dinh dính, nhồn nhột, Dương bèn bật dậy, phủi quần áo. Xong xuôi, cô lôi máy ra nhìn lại và sững người.
Trên màn hình, có một đôi chân xỏ ngón thon thả xoài trên bãi cát vàng óng ả. Xa xăm nơi tận cuối cùng khuôn hình, là một người đàn ông, mặc sơ mi đen khoanh tay cúi nhìn mũi giầy mình. Bố cục chặt và màu sắc sáng rỡ của bức ảnh khiến cô sau phút ngẩn ngơ thì vội vàng ngẩng lên tìm kiếm anh chàng “người mẫu” vừa vô tình bước lạc vào khuôn hình của cô.
Nhưng bãi cát mênh mông, chỉ có một mình Dương đứng ngơ ngác giữa nắng vàng.
Được sinh động theo đúng ý mình, và chẳng gặp ai quen biết, thật là một cảm giác hưng phấn.
Như buổi sáng nay, tỉnh dậy khi ánh nắng mặt trời lùa theo vị mặn muối biển rập rờn qua ô cửa, Dương vội vàng bật dậy. Vớ chiếc áo hai dây xé tua rua màu mè choe choét, cộng chiếc quần sooc ngắn củn, và đôi dép vải sọc xanh sọc đỏ, Dương nhìn mình trong gương và bật cười khanh khách. Xem chừng cái bộ đồ này sẽ dối được cho cô khá nhiều tuổi, nhìn cô cũng xì tin như ai. Đúng hơn là 1 gái già xì tin. Ầu zé!
Cảm giác bỗng đầy năng lượng, Dương vác luôn chiếc ba lô đồ nghề, đi xuống sảnh, khu vực lễ tân. Kiếm một góc vắng, Dương đến dãy bàn dài đồ điểm tâm, lấy chút bánh mì thịt nguội. Vốn ghét kiểu café loảng toẹt ở mấy khách sạn, cô quay sang nhờ một nhân viên phục vụ để lấy riêng một tách café đậm.
Phía sau lưng Dương , chợt cũng có giọng đàn ông vang lên.
“Lấy thêm cho anh một tách nữa nhé!”
Nụ cười của cô phục vụ sáng bừng lên. “Dạ, anh đợi một xíu ha”.
Dương ngẩn ngơ nhìn nụ cười của cô con gái miền biển rồi quay lại sau lưng mình. Người vừa đưa ra yêu cầu giống cô, mặc sơ mi đen, đang chúi mũi vào một máy tính trên bàn. Dương thoáng nhăn mặt, cô rất ghét những người thiếu khoa học, vừa ăn sáng lại vừa làm việc… Nhưng cô cũng rất ghét bao đồng những chuyện chẳng liên quan đến mình, nên cô nhanh chóng quay lại, tấn công triệt để đĩa bánh mì.
Cô phục vụ bưng hai tách café đến, và chẳng theo nguyên tắc “lady first” cái con khỉ gì, cũng chẳng theo nguyên tắc ai gọi trước người í được, cô ta bê tách café đặt xuống trước mặt tay sơ mi áo đen, giọng ngọt ngào.
“Anh cần gì nữa không”.
Sơ mi đen nhẹ lắc đầu, hơi mỉm cười với cô gái như một lời cảm ơn rồi lại cúi xuống máy tính. Cô phục vụ vẻ như đã quen với thái độ đó, vẫn trìu mến nhìn anh ta hồi lâu như không nỡ rời đi, không hay mặt Dương đang nghệt ra vì đợi chờ. Cô đành đằng hắng.
“Em ơi…”
Cô phục vụ sực tỉnh vội vàng bê café tới, đặt trước mặt Dương với vẻ hối lỗi. Trong khi đó, gã sơ mi đen nghe tiếng tằng hắng cũng ngước lên.
Trong thoáng giây bắt gặp, Dương nghĩ ở đâu có ánh mắt thờ ơ đến vậy.
Nhưng mùi vì café nhanh chóng cắt những suy nghĩ của Dương . Cô bắt đầu nhấm nháp café và nhìn ra ngoài sảnh.
Trời nắng rực rỡ. Một buổi chụp hình ngon lành của mình đây.
Vác máy đi lang thang khắp khu resort, tìm chỗ đặt máy và góc chụp khiến Dương nhanh chóng tiêu tốn mấy lát bánh mì buổi sáng. Thực tế, hầu hết những khu Resort miền Trung có thiết kế na ná giống nhau, bởi địa hình ven biển các khu nhà nghỉ đều bám sát mép biển. Các tiện ích dịch vụ cũng không khác nhau là mấy. Tìm một nét đặc sắc, khác lạ của khu resort này, đúng là không đơn giản.
Trên trang web của resort này, Dương cũng đã thấy nhiều bức ảnh kiểu pano lớn, hoành tráng của cả khu resort. Cô cũng thấy nó đẹp, lộng lẫy. Nhưng dường như phô trương quá và không có chiều sâu. Cho nên loạt ảnh này, cô ít chụp đại cảnh, mà chỉ chăm chú vài chi tiết nhỏ. Hình ảnh dây leo vươn bên thềm cửa sổ. những viên đá cuội tròn nhẵn bò dọc theo phòng tắm ngoài trời, mái tóc dài của cô gái Braxin xõa bên bờ vai lấm tấm tàn nhang, ngái ngủ trên chiếc ghế dài sau một buổi tắm nắng hay luống hoa dâm bụt chạy dọc một đường cong cong tạo hình như một trái tim… Lay hoay chỉnh chụp, lần mò hồi lâu, Dương cũng thấy rã rời.
Mặt trời hun nóng bỏng cả má, Dương ngồi phệt xuống bãi cát mịn đã bắt đầu nóng rẫy, mở máy ra xem lại vài khuôn hình, môi thấp thoáng nụ cười hài lòng. Chợt một ý nghĩ tinh nghịch lướt qua, Dương ngả vật người xuống cát, giơ chân lên, không nhìn ống kính, nhấn nút chụp liên tiếp vài kiểu.
Bắp chân trần cát bám vào dinh dính, nhồn nhột, Dương bèn bật dậy, phủi quần áo. Xong xuôi, cô lôi máy ra nhìn lại và sững người.
Trên màn hình, có một đôi chân xỏ ngón thon thả xoài trên bãi cát vàng óng ả. Xa xăm nơi tận cuối cùng khuôn hình, là một người đàn ông, mặc sơ mi đen khoanh tay cúi nhìn mũi giầy mình. Bố cục chặt và màu sắc sáng rỡ của bức ảnh khiến cô sau phút ngẩn ngơ thì vội vàng ngẩng lên tìm kiếm anh chàng “người mẫu” vừa vô tình bước lạc vào khuôn hình của cô.
Nhưng bãi cát mênh mông, chỉ có một mình Dương đứng ngơ ngác giữa nắng vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.