Chương 71: Đào Mục Chi nhận phiếu đăng ký, nhìn thấy tên trên đó
Tây Phương Kinh Tế Học
17/05/2022
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hôm nay là thứ năm, buổi sáng Đào Mục Chi không có quá nhiều công việc. Sau khi kê đơn thuốc cho mấy bệnh nhân, thì tham gia một cuộc họp. Họp xong đã là hơn mười giờ. Đào Mục Chi về phòng khám, cầm lên một tập tư liệu.
Đang đọc thì từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ. Hắn ngẩng đầu, đáp một tiếng.
"Mời vào."
Bên trong phòng khám khá yên tĩnh, một tiếng "Mời vào" vang vọng quanh bốn bức tường. Bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào. Mấy giây sau, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, một người phụ nữ với sắc mặt nhợt nhạt gượng gạo đứng ngoài cửa.
Đào Mục Chi từng gặp rất nhiều bệnh nhân như thế. Lần đầu đến gặp bác sĩ tâm lý, trạng thái của họ đều đã khá tệ rồi, thậm chí có thể nói đứng ở dưới ánh nắng, họ giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào. Đào Mục Chi nhìn cô ấy, đặt tập tư liệu xuống rồi nói.
"Vào trong ngồi đi."
Vị bác sĩ này nhìn qua thanh thanh lãnh lãnh, hắn ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, ánh nắng chiếu lên người tạo thành một lớp bọc nhu hòa. Hắn là một vị bác sĩ có tướng mạo rất đẹp, nhưng mà người phụ nữ giống như không hề quan tâm hắn có dễ nhìn hay không. Chờ Đào Mục Chi mời ngồi, cô ấy chầm chậm bước vào.
Người phụ nữ đi đến trước mặt hắn, Đào Mục Chi nhìn thấy phiếu đăng ký bị người phụ nữ nắm chặt trong tay, bèn nói: "Có thể đưa phiếu đăng ký cho tôi."
Người phụ nữ đưa mắt nhìn hắn, sau đó trầm mặc không lên tiếng đưa hắn phiếu đăng ký.
Đào Mục Chi nhận lấy, thấy được cái tên ghi ở trên đó.
Tầm Dĩnh.
-
Lâm Tố đã không gặp Đông Loan hai năm rồi.
Hình ảnh của anh ta trong trí nhớ cô gần như đã mờ nhạt đến mức không còn rõ ràng. Đợi đến khi nhìn thấy anh ta, từng mảnh ghép trong ký ức của cô mới chậm rãi chắp vá lại.
So với hai năm trước đúng là không có gì thay đổi, chỉ là nhìn càng gầy hơn, như một tên mặt trắng ốm yếu, màu da trắng đến đáng sợ. Đào Mục Chi cũng thuộc kiểu thon gầy, nhưng cơ bắp trên người lại rất đẹp rất khỏe khoắn, Đào Mục Chi cũng rất trắng, nhưng là một loại trắng trẻo khỏe mạnh của người bình thường, khác hẳn với Đông Loan.
Lâm Tố đi đến trước mặt Đông Loan, anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt cũng dán chặt trên người cô không dời đi được nữa. Ánh nắng chiếu lên người Đông Loan, ánh sáng trong mắt anh ta lại giống như một lớp băng mỏng, từng chút một được nắng ấm hòa tan. Đông Loan cười dịu dàng với cô, nói.
"Lâu rồi không gặp."
Lâm Tố nghe lời dạo đầu này của anh ta, lại không muốn nói lời thừa thãi với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Có việc gì nói luôn đi."
Lâm Tố vẫn luôn là cái tính này, không phải người có thể kiên nhẫn, hơn nữa một khi cô đã dành sự tập trung cho công việc gì thì cực kỳ ghét bị làm phiền.
Đông Loan nhìn Lâm Tố, trong mắt có một thứ cảm xúc nào đó dâng lên, nhìn cô một lát, mới hạ xuống.
"Em sa thải Tầm Dĩnh hả?" Đông Loan nói.
Lâm Tố: "..."
Quả nhiên là đến đây vì chuyện này.
Cô không biết Tầm Dĩnh làm thế nào vào được tổ phim này, nhưng cô sa thải Tầm Dĩnh là có đầy đủ lý do, không ngờ hôm qua vừa mới sa thải, hôm nay người nhà đã tìm đến tận cửa.
"Đúng." Lâm Tố mặt không biểu cảm thừa nhận chuyện này, cô nhìn Đông Loan, nói: "Hiện tại tôi là người phụ trách nơi này, tôi có quyền làm như vậy."
Lâm Tố giải quyết việc công, đối xử với anh ta cũng giống như chủ của công ty nói chuyện với người nhà của nhân viên. Đông Loan nghe được đáp án của cô sẽ không còn lý do gì để tiếp tục bắt bẻ.
Về tình hay là về lý, môt người nhà của nhân viên cũ đã bị sa thải không có việc gì để tìm cô cả.
Đông Loan nhìn Lâm Tố, nhìn một lát, nói: "Em không cần thiết phải sa thải cô ấy, cô ấy rất có năng lực."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố có hơi buồn cười, đồng thời kiên nhẫn cũng đã đến giới hạn, cô không muốn tiếp tục giải thích với Đông Loan, cũng không có nghĩa vụ phải làm vậy.
"Tôi muốn sa thải ai là chuyện của tôi, nếu như anh muốn can thiệp vào quyết định của tôi thì trở thành ông chủ của tôi rồi nói tiếp. Nếu không, anh không có tư cách đến nơi làm việc của tôi khoa tay múa chân."
Lâm Tố vạch rõ giới hạn với Đông Loan, nói xong, cô không định tiếp tục nói mấy lời nhảm với anh ta nữa, xoay người muốn quay về tiếp tục công việc của mình. Vừa bước một bước, Đông Loan ở phía sau đã lại lên tiếng.
"Em thật sự sa thải cô ấy vì nguyên nhân công việc sao?"
Bước chân của Lâm Tố hơi dừng lại.
Đông Loan đứng tại chỗ, ánh mắt dính chặt trên người cô không di chuyển. Anh ta cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy, rõ ràng khoảng cách của hai người đang rất gần, nhưng anh ta lại không thể đưa tay ra chạm đến Lâm Tố.
Bởi vì hai năm trước đây anh ta chính là người đã vứt bỏ cô.
Lâm Tố dừng bước chân, đứng tại chỗ, ánh nắng chiếu lên cơ thể cô, sáng đến mức có hơi chói mắt. Một câu này của Đông Loan đã đem hành động ngày hôm qua của Lâm Tố quy thành ân oán cá nhân. Đồng thời khiến Lâm Tố chợt nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây giữa cô và Đông Loan.
Vốn là một tình yêu đẹp, sau đó cô lại vì nó mà giấu mình hai năm, sống không bằng chết. Đông Loan hiện tại còn tìm đến cô, bởi vì chuyện của vợ anh ta mà tìm cô nói chuyện. Anh ta đang nghi ngờ cô đưa ra quyết định này, lẽ ra khi biết được điều đó thì cô sẽ phải chột dạ hoặc là đau lòng.
Nhưng Lâm Tố không hề, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Bởi vì Đông Loan đã tổn thương cô như thế rồi mà bây giờ lại cho rằng trái tim cô vẫn còn giữ lại một vị trí cho anh ta, thậm chí ngang nhiên cho rằng cô là vì anh ta mới sa thải vợ mình.
Đàn ông luôn tự tin như thế. Luôn cảm thấy phụ nữ chỉ biết có tình yêu và thù hận, không có suy nghĩ của chính mình, không có tự tin tự chủ trong công việc.
Lâm Tố quay đầu.
So với vừa rồi, biểu tình của Lâm Tố đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Vừa nãy trên mặt cô còn hiện lên không kiên nhẫn, bây giờ thì cái gì cũng không có. Cô chỉ nhìn Đông Loan, nhìn một lát, cô hỏi anh ta.
"Cho nên? Anh cho rằng tôi không phải vì lý do công việc mà sa thải vợ anh?" Lâm Tố hỏi lại Đông Loan.
Đông Loan nhìn chăm chú khuôn mặt không biểu tình của Lâm Tố. Vừa rồi tuy là cô tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng vẫn tính là có cảm xúc. Hiện tại, cô đến một biểu tình nhỏ cũng không có, đã hoàn toàn không muốn coi anh ta là một người bình thường mà tiếp chuyện nữa.
Đến cả một người bình thường anh ta cũng không bằng.
Đông Loan nhìn sự thay đổi này của Lâm Tố, trái tim đã đông cứng lại hai năm ầm ầm đổ vỡ. Anh ta nhìn Lâm Tố, trong một nháy mắt khi cô đưa ra câu hỏi bất giác lùi về sau một bước.
Trái tim dù có bị đông cứng lại thì vẫn là trái tim, nhưng đã vỡ nát rồi thì đến cả hình ảnh của Lâm Tố được lưu giữ trong đó cũng không còn.
"Không phải..." Đông Loan lên tiếng.
Nhưng đã muộn.
"Đông Loan, hôm nay anh đến đây hỏi tôi lý do sa thải vợ anh, là vì vợ mình, hay là vì chính bản thân anh?" Lâm Tố hỏi.
Mi mắt anh ta run lên, Lâm Tố ở trước mắt vẫn bình tĩnh như trước, mà trong sự bình tĩnh đó lại giống như hồ nước cuồn cuộn bên dưới một tầng băng, tối tăm đáng sợ.
"Anh vì chính bản thân mình." Lâm Tố không hề lưu tình bóc trần.
Cô nhìn Đông Loan không có thay đổi gì trên mặt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận. Cô quay đầu sang một bên, áp chế ngọn lửa đó xuống, sau đó quay về, đối diện với Đông Loan, nói.
"Nếu anh vì chính bản thân mình đến đây, vậy thì tôi cũng trả lời rõ ràng cho anh biết. Tôi sa thải vợ anh đúng là không phải vì nguyên nhân công việc." Lâm Tố hơi dừng lại, sau đó tiếp tục, "Nhưng càng không phải vì anh."
"Anh đừng có quá đề cao mình. Tôi đã hoàn toàn ném anh ra khỏi trái tim mình rồi, những chuyện liên quan đến anh đã không thể ảnh hưởng dù chỉ một chút nào đến tôi nữa. Tôi không biết vì sao, trước đây rõ ràng là anh vứt bỏ tôi trước, bây giờ lại cứ nhớ mãi không quên tôi. Lấy vợ về rồi, chung sống từng ấy thời gian, anh lại đặt tôi mãi trong lòng, khiến vợ anh sống trong cái bóng ma vĩnh viễn là kẻ thay thế. Đông Loan, sao anh lại có thể ác độc như thế, cô ấy đã sinh ra đứa trẻ anh thích nhất đấy!"
Lâm Tố càng nói về sau, giọng nói càng nâng cao, cảm xúc với người đàn ông đứng trước mắt cùng lúc bạo phát. Trong mắt cô là phẫn hận, mang theo lên án, mang theo toàn bộ những cảm xúc không tốt, cô nói xong, rốt cuộc không kìm nén được nữa quát lên.
"Tôi xin anh đấy, anh có thể đừng chỉ quan tâm mỗi bản thân mình như thế nữa hay không, anh có biết Tầm Dĩnh đang bị trầm cảm sau sinh không hả!"
-
Tầm Dĩnh ngồi trên ghế trong phòng khám. Dù là mùa thu, nhưng ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế. Nó xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu sáng cả một căn phòng, thế nhưng Tầm Dĩnh không cảm nhận được hơi ấm nó mang đến, cô ấy chỉ thấy lạnh lẽo.
Cô ấy như một cái xác rỗng đã đánh mất linh hồn.
Bác sĩ tâm lý nói cô ấy có thể kể ra toàn bộ câu chuyện của mình. Tầm Dĩnh bắt đầu, chậm rãi nói ra câu chuyện đã chiếm cứ trong lòng mình bấy lâu nay.
"Chồng tôi yêu say đắm một người. Yêu đến mức trong tim anh toàn bộ đều là cô ấy, tôi và chồng đã chung sống hai năm, sớm chiều ở chung, ngày đêm làm bạn, nhưng tôi vẫn không thể chiếm được một vị trí dù là nhỏ nhất trong tim anh."
"Anh ấy không yêu tôi. Mà nguyên nhân anh ấy đến với tôi là vì tôi có màu mắt giống với cô ấy. Chỉ khi nào anh ấy nhìn vào mắt tôi, ngẫu nhiên sẽ thoáng ngẩn ngơ, sau đó bố thí cho tôi một nụ cười. Nhưng mà tôi biết nụ cười đó không dành cho mình, mà là cho người trong lòng anh ấy."
"Thật ra người kia cũng rất yêu anh ấy, trước đây họ ở bên nhau từng có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào, đến tận bây giờ vẫn được anh ấy cất giữ trong thư phòng. Thư phòng của anh ấy là cấm địa trong nhà, tôi và con gái đều không thể bước vào."
Tầm Dĩnh nói đến đây, ánh mắt khi nhắc đến "con gái" có một thoáng hiện lên dịu dàng. Nhưng mà ánh sáng dịu dàng đó giống như sau khi nghĩ đến chuyện gì đó, thoáng cái vụt tắt.
"Con gái tôi không được di truyền màu mắt của tôi, anh ấy cũng không quá yêu con bé."
Nói đến đây, Tầm Dĩnh nở một nụ cười chua chát.
"Nhưng mà ai có thể nghĩ đến chứ, trước đây anh ấy sống cùng tôi chính là vì anh ấy thích đứa nhỏ."
"Anh ấy chính là người chủ động nói chia tay với cô gái kia. Bởi vì sao? Bởi vì anh ấy cực kỳ thích trẻ con, bởi vì anh ấy không muốn khiến đứa nhỏ sinh ra mà không có đầy đủ ba mẹ."
Tầm Dĩnh nói đến đây, ánh sáng trong mắt cô ấy từng chút từng chút một tan rã. Cô ấy nhìn ra cửa sổ, rơi vào trầm mặc kéo dài.
Cô ấy giống như rơi vào một giấc ngủ say, đi hết giấc mộng, chờ đến khi cô ấy từ trong mộng tỉnh lại, ánh mắt chuyển về, dừng trên người vị bác sĩ tâm lý đối diện.
"Đúng, cơ thể họ đều không đầy đủ."
"Nhưng mà ban đầu cơ thể của cô gái kia vốn đầy đủ."
"Mấy năm trước chồng tôi từng mắc bệnh rất nặng, cần ghép thận, cô gái kia đã cắt một quả thận cho anh ấy."
***
88: Trả 2 chương phúc lợi 7k lượt theo dõi watppad nè~
Hiệu ứng cánh bướm đúng là đáng sợ, từ một mối hôn nhân không thành kéo theo bao nhiêu người đau khổ. Một người mắc trầm cảm sau sinh cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng sợ mà cũng đáng thương. Đáng sợ là vì có thể làm hại đến cả con mình, nhưng Tầm Dĩnh không làm hại con mình, cũng không hận Tố mà ôm hết vào lòng, bởi thế tình trạng của cô ấy càng tệ, càng đáng thương hơn.
Bát từng chứng kiến sự thay đổi trong tính cách của chị gái mình sau khi sinh con đầu lòng, đến khi mang thai đứa thứ hai thì lại càng tệ đi. Tuy chưa phải là trầm cảm sau sinh, nhưng những người phụ nữ mang theo áp lực sau khi lấy chồng sinh con vẫn rất nhiều (Bát thấy chủ yếu vẫn là do chồng và con, chứ như chị gái Bát chẳng hạn, bởi vì hai nhà ngang ngửa nhau nên gần như là không có áp lực gì từ nhà chồng), dẫn đến thay đổi, với mẹ Tố hay Tầm Dĩnh hay là ai đó khác, có lẽ chúng ta có thể bao dung, bởi vì đây cũng là điều Bát luôn tự nhủ với mình mỗi khi đối diện với sự khó chịu hay gắt gỏng của chị gái, cười và cứ xông vào giúp cái gì đó là được rồi kk. Xã hội này có thể bao dung và thông cảm hơn với nhau thì dù là chuyện gì có lẽ cũng sẽ có cái gì đó tốt hơn, thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn, Bát nghĩ là vậy.
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hôm nay là thứ năm, buổi sáng Đào Mục Chi không có quá nhiều công việc. Sau khi kê đơn thuốc cho mấy bệnh nhân, thì tham gia một cuộc họp. Họp xong đã là hơn mười giờ. Đào Mục Chi về phòng khám, cầm lên một tập tư liệu.
Đang đọc thì từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ. Hắn ngẩng đầu, đáp một tiếng.
"Mời vào."
Bên trong phòng khám khá yên tĩnh, một tiếng "Mời vào" vang vọng quanh bốn bức tường. Bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào. Mấy giây sau, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, một người phụ nữ với sắc mặt nhợt nhạt gượng gạo đứng ngoài cửa.
Đào Mục Chi từng gặp rất nhiều bệnh nhân như thế. Lần đầu đến gặp bác sĩ tâm lý, trạng thái của họ đều đã khá tệ rồi, thậm chí có thể nói đứng ở dưới ánh nắng, họ giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào. Đào Mục Chi nhìn cô ấy, đặt tập tư liệu xuống rồi nói.
"Vào trong ngồi đi."
Vị bác sĩ này nhìn qua thanh thanh lãnh lãnh, hắn ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, ánh nắng chiếu lên người tạo thành một lớp bọc nhu hòa. Hắn là một vị bác sĩ có tướng mạo rất đẹp, nhưng mà người phụ nữ giống như không hề quan tâm hắn có dễ nhìn hay không. Chờ Đào Mục Chi mời ngồi, cô ấy chầm chậm bước vào.
Người phụ nữ đi đến trước mặt hắn, Đào Mục Chi nhìn thấy phiếu đăng ký bị người phụ nữ nắm chặt trong tay, bèn nói: "Có thể đưa phiếu đăng ký cho tôi."
Người phụ nữ đưa mắt nhìn hắn, sau đó trầm mặc không lên tiếng đưa hắn phiếu đăng ký.
Đào Mục Chi nhận lấy, thấy được cái tên ghi ở trên đó.
Tầm Dĩnh.
-
Lâm Tố đã không gặp Đông Loan hai năm rồi.
Hình ảnh của anh ta trong trí nhớ cô gần như đã mờ nhạt đến mức không còn rõ ràng. Đợi đến khi nhìn thấy anh ta, từng mảnh ghép trong ký ức của cô mới chậm rãi chắp vá lại.
So với hai năm trước đúng là không có gì thay đổi, chỉ là nhìn càng gầy hơn, như một tên mặt trắng ốm yếu, màu da trắng đến đáng sợ. Đào Mục Chi cũng thuộc kiểu thon gầy, nhưng cơ bắp trên người lại rất đẹp rất khỏe khoắn, Đào Mục Chi cũng rất trắng, nhưng là một loại trắng trẻo khỏe mạnh của người bình thường, khác hẳn với Đông Loan.
Lâm Tố đi đến trước mặt Đông Loan, anh ta nhìn thấy cô, ánh mắt cũng dán chặt trên người cô không dời đi được nữa. Ánh nắng chiếu lên người Đông Loan, ánh sáng trong mắt anh ta lại giống như một lớp băng mỏng, từng chút một được nắng ấm hòa tan. Đông Loan cười dịu dàng với cô, nói.
"Lâu rồi không gặp."
Lâm Tố nghe lời dạo đầu này của anh ta, lại không muốn nói lời thừa thãi với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Có việc gì nói luôn đi."
Lâm Tố vẫn luôn là cái tính này, không phải người có thể kiên nhẫn, hơn nữa một khi cô đã dành sự tập trung cho công việc gì thì cực kỳ ghét bị làm phiền.
Đông Loan nhìn Lâm Tố, trong mắt có một thứ cảm xúc nào đó dâng lên, nhìn cô một lát, mới hạ xuống.
"Em sa thải Tầm Dĩnh hả?" Đông Loan nói.
Lâm Tố: "..."
Quả nhiên là đến đây vì chuyện này.
Cô không biết Tầm Dĩnh làm thế nào vào được tổ phim này, nhưng cô sa thải Tầm Dĩnh là có đầy đủ lý do, không ngờ hôm qua vừa mới sa thải, hôm nay người nhà đã tìm đến tận cửa.
"Đúng." Lâm Tố mặt không biểu cảm thừa nhận chuyện này, cô nhìn Đông Loan, nói: "Hiện tại tôi là người phụ trách nơi này, tôi có quyền làm như vậy."
Lâm Tố giải quyết việc công, đối xử với anh ta cũng giống như chủ của công ty nói chuyện với người nhà của nhân viên. Đông Loan nghe được đáp án của cô sẽ không còn lý do gì để tiếp tục bắt bẻ.
Về tình hay là về lý, môt người nhà của nhân viên cũ đã bị sa thải không có việc gì để tìm cô cả.
Đông Loan nhìn Lâm Tố, nhìn một lát, nói: "Em không cần thiết phải sa thải cô ấy, cô ấy rất có năng lực."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố có hơi buồn cười, đồng thời kiên nhẫn cũng đã đến giới hạn, cô không muốn tiếp tục giải thích với Đông Loan, cũng không có nghĩa vụ phải làm vậy.
"Tôi muốn sa thải ai là chuyện của tôi, nếu như anh muốn can thiệp vào quyết định của tôi thì trở thành ông chủ của tôi rồi nói tiếp. Nếu không, anh không có tư cách đến nơi làm việc của tôi khoa tay múa chân."
Lâm Tố vạch rõ giới hạn với Đông Loan, nói xong, cô không định tiếp tục nói mấy lời nhảm với anh ta nữa, xoay người muốn quay về tiếp tục công việc của mình. Vừa bước một bước, Đông Loan ở phía sau đã lại lên tiếng.
"Em thật sự sa thải cô ấy vì nguyên nhân công việc sao?"
Bước chân của Lâm Tố hơi dừng lại.
Đông Loan đứng tại chỗ, ánh mắt dính chặt trên người cô không di chuyển. Anh ta cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy, rõ ràng khoảng cách của hai người đang rất gần, nhưng anh ta lại không thể đưa tay ra chạm đến Lâm Tố.
Bởi vì hai năm trước đây anh ta chính là người đã vứt bỏ cô.
Lâm Tố dừng bước chân, đứng tại chỗ, ánh nắng chiếu lên cơ thể cô, sáng đến mức có hơi chói mắt. Một câu này của Đông Loan đã đem hành động ngày hôm qua của Lâm Tố quy thành ân oán cá nhân. Đồng thời khiến Lâm Tố chợt nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây giữa cô và Đông Loan.
Vốn là một tình yêu đẹp, sau đó cô lại vì nó mà giấu mình hai năm, sống không bằng chết. Đông Loan hiện tại còn tìm đến cô, bởi vì chuyện của vợ anh ta mà tìm cô nói chuyện. Anh ta đang nghi ngờ cô đưa ra quyết định này, lẽ ra khi biết được điều đó thì cô sẽ phải chột dạ hoặc là đau lòng.
Nhưng Lâm Tố không hề, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Bởi vì Đông Loan đã tổn thương cô như thế rồi mà bây giờ lại cho rằng trái tim cô vẫn còn giữ lại một vị trí cho anh ta, thậm chí ngang nhiên cho rằng cô là vì anh ta mới sa thải vợ mình.
Đàn ông luôn tự tin như thế. Luôn cảm thấy phụ nữ chỉ biết có tình yêu và thù hận, không có suy nghĩ của chính mình, không có tự tin tự chủ trong công việc.
Lâm Tố quay đầu.
So với vừa rồi, biểu tình của Lâm Tố đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Vừa nãy trên mặt cô còn hiện lên không kiên nhẫn, bây giờ thì cái gì cũng không có. Cô chỉ nhìn Đông Loan, nhìn một lát, cô hỏi anh ta.
"Cho nên? Anh cho rằng tôi không phải vì lý do công việc mà sa thải vợ anh?" Lâm Tố hỏi lại Đông Loan.
Đông Loan nhìn chăm chú khuôn mặt không biểu tình của Lâm Tố. Vừa rồi tuy là cô tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng vẫn tính là có cảm xúc. Hiện tại, cô đến một biểu tình nhỏ cũng không có, đã hoàn toàn không muốn coi anh ta là một người bình thường mà tiếp chuyện nữa.
Đến cả một người bình thường anh ta cũng không bằng.
Đông Loan nhìn sự thay đổi này của Lâm Tố, trái tim đã đông cứng lại hai năm ầm ầm đổ vỡ. Anh ta nhìn Lâm Tố, trong một nháy mắt khi cô đưa ra câu hỏi bất giác lùi về sau một bước.
Trái tim dù có bị đông cứng lại thì vẫn là trái tim, nhưng đã vỡ nát rồi thì đến cả hình ảnh của Lâm Tố được lưu giữ trong đó cũng không còn.
"Không phải..." Đông Loan lên tiếng.
Nhưng đã muộn.
"Đông Loan, hôm nay anh đến đây hỏi tôi lý do sa thải vợ anh, là vì vợ mình, hay là vì chính bản thân anh?" Lâm Tố hỏi.
Mi mắt anh ta run lên, Lâm Tố ở trước mắt vẫn bình tĩnh như trước, mà trong sự bình tĩnh đó lại giống như hồ nước cuồn cuộn bên dưới một tầng băng, tối tăm đáng sợ.
"Anh vì chính bản thân mình." Lâm Tố không hề lưu tình bóc trần.
Cô nhìn Đông Loan không có thay đổi gì trên mặt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận. Cô quay đầu sang một bên, áp chế ngọn lửa đó xuống, sau đó quay về, đối diện với Đông Loan, nói.
"Nếu anh vì chính bản thân mình đến đây, vậy thì tôi cũng trả lời rõ ràng cho anh biết. Tôi sa thải vợ anh đúng là không phải vì nguyên nhân công việc." Lâm Tố hơi dừng lại, sau đó tiếp tục, "Nhưng càng không phải vì anh."
"Anh đừng có quá đề cao mình. Tôi đã hoàn toàn ném anh ra khỏi trái tim mình rồi, những chuyện liên quan đến anh đã không thể ảnh hưởng dù chỉ một chút nào đến tôi nữa. Tôi không biết vì sao, trước đây rõ ràng là anh vứt bỏ tôi trước, bây giờ lại cứ nhớ mãi không quên tôi. Lấy vợ về rồi, chung sống từng ấy thời gian, anh lại đặt tôi mãi trong lòng, khiến vợ anh sống trong cái bóng ma vĩnh viễn là kẻ thay thế. Đông Loan, sao anh lại có thể ác độc như thế, cô ấy đã sinh ra đứa trẻ anh thích nhất đấy!"
Lâm Tố càng nói về sau, giọng nói càng nâng cao, cảm xúc với người đàn ông đứng trước mắt cùng lúc bạo phát. Trong mắt cô là phẫn hận, mang theo lên án, mang theo toàn bộ những cảm xúc không tốt, cô nói xong, rốt cuộc không kìm nén được nữa quát lên.
"Tôi xin anh đấy, anh có thể đừng chỉ quan tâm mỗi bản thân mình như thế nữa hay không, anh có biết Tầm Dĩnh đang bị trầm cảm sau sinh không hả!"
-
Tầm Dĩnh ngồi trên ghế trong phòng khám. Dù là mùa thu, nhưng ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế. Nó xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu sáng cả một căn phòng, thế nhưng Tầm Dĩnh không cảm nhận được hơi ấm nó mang đến, cô ấy chỉ thấy lạnh lẽo.
Cô ấy như một cái xác rỗng đã đánh mất linh hồn.
Bác sĩ tâm lý nói cô ấy có thể kể ra toàn bộ câu chuyện của mình. Tầm Dĩnh bắt đầu, chậm rãi nói ra câu chuyện đã chiếm cứ trong lòng mình bấy lâu nay.
"Chồng tôi yêu say đắm một người. Yêu đến mức trong tim anh toàn bộ đều là cô ấy, tôi và chồng đã chung sống hai năm, sớm chiều ở chung, ngày đêm làm bạn, nhưng tôi vẫn không thể chiếm được một vị trí dù là nhỏ nhất trong tim anh."
"Anh ấy không yêu tôi. Mà nguyên nhân anh ấy đến với tôi là vì tôi có màu mắt giống với cô ấy. Chỉ khi nào anh ấy nhìn vào mắt tôi, ngẫu nhiên sẽ thoáng ngẩn ngơ, sau đó bố thí cho tôi một nụ cười. Nhưng mà tôi biết nụ cười đó không dành cho mình, mà là cho người trong lòng anh ấy."
"Thật ra người kia cũng rất yêu anh ấy, trước đây họ ở bên nhau từng có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào, đến tận bây giờ vẫn được anh ấy cất giữ trong thư phòng. Thư phòng của anh ấy là cấm địa trong nhà, tôi và con gái đều không thể bước vào."
Tầm Dĩnh nói đến đây, ánh mắt khi nhắc đến "con gái" có một thoáng hiện lên dịu dàng. Nhưng mà ánh sáng dịu dàng đó giống như sau khi nghĩ đến chuyện gì đó, thoáng cái vụt tắt.
"Con gái tôi không được di truyền màu mắt của tôi, anh ấy cũng không quá yêu con bé."
Nói đến đây, Tầm Dĩnh nở một nụ cười chua chát.
"Nhưng mà ai có thể nghĩ đến chứ, trước đây anh ấy sống cùng tôi chính là vì anh ấy thích đứa nhỏ."
"Anh ấy chính là người chủ động nói chia tay với cô gái kia. Bởi vì sao? Bởi vì anh ấy cực kỳ thích trẻ con, bởi vì anh ấy không muốn khiến đứa nhỏ sinh ra mà không có đầy đủ ba mẹ."
Tầm Dĩnh nói đến đây, ánh sáng trong mắt cô ấy từng chút từng chút một tan rã. Cô ấy nhìn ra cửa sổ, rơi vào trầm mặc kéo dài.
Cô ấy giống như rơi vào một giấc ngủ say, đi hết giấc mộng, chờ đến khi cô ấy từ trong mộng tỉnh lại, ánh mắt chuyển về, dừng trên người vị bác sĩ tâm lý đối diện.
"Đúng, cơ thể họ đều không đầy đủ."
"Nhưng mà ban đầu cơ thể của cô gái kia vốn đầy đủ."
"Mấy năm trước chồng tôi từng mắc bệnh rất nặng, cần ghép thận, cô gái kia đã cắt một quả thận cho anh ấy."
***
88: Trả 2 chương phúc lợi 7k lượt theo dõi watppad nè~
Hiệu ứng cánh bướm đúng là đáng sợ, từ một mối hôn nhân không thành kéo theo bao nhiêu người đau khổ. Một người mắc trầm cảm sau sinh cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng sợ mà cũng đáng thương. Đáng sợ là vì có thể làm hại đến cả con mình, nhưng Tầm Dĩnh không làm hại con mình, cũng không hận Tố mà ôm hết vào lòng, bởi thế tình trạng của cô ấy càng tệ, càng đáng thương hơn.
Bát từng chứng kiến sự thay đổi trong tính cách của chị gái mình sau khi sinh con đầu lòng, đến khi mang thai đứa thứ hai thì lại càng tệ đi. Tuy chưa phải là trầm cảm sau sinh, nhưng những người phụ nữ mang theo áp lực sau khi lấy chồng sinh con vẫn rất nhiều (Bát thấy chủ yếu vẫn là do chồng và con, chứ như chị gái Bát chẳng hạn, bởi vì hai nhà ngang ngửa nhau nên gần như là không có áp lực gì từ nhà chồng), dẫn đến thay đổi, với mẹ Tố hay Tầm Dĩnh hay là ai đó khác, có lẽ chúng ta có thể bao dung, bởi vì đây cũng là điều Bát luôn tự nhủ với mình mỗi khi đối diện với sự khó chịu hay gắt gỏng của chị gái, cười và cứ xông vào giúp cái gì đó là được rồi kk. Xã hội này có thể bao dung và thông cảm hơn với nhau thì dù là chuyện gì có lẽ cũng sẽ có cái gì đó tốt hơn, thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn, Bát nghĩ là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.