Gai Hồng Mềm

Chương 92: Hoàn chính văn: Nhẫn cưới.

Tây Phương Kinh Tế Học

14/06/2022

Đào Mục Chi không lừa cô, ngày hôm sau Lâm Tố quả nhiên không xuống giường được.

Người có năng lực kiềm chế kinh người, một khi được phóng thích, vậy uy lực mang đến có tính chất hủy diệt. Nhưng cho dù lúc phóng thích, Đào Mục Chi cũng đã kiềm chế nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé.

Mà Lâm Tố cũng đã từng ngây thơ cho rằng, đợi sự kiềm chế của Đào Mục Chi phóng thích gần hết, thì anh có thể buông tha cho cô rồi. Tựa như bạn vẫn luôn muốn ăn thứ gì đó, vẫn luôn nhẫn nhịn, sau khi vất vả lắm mới ăn được, vừa mới bắt đầu chắc chắn sẽ ăn đến đã đời. Chờ ăn được hòm hòm, bạn cũng thấy đủ rồi.

Mà tình huống của cô và Đào Mục Chi nửa phần trước cũng gần như vậy, nửa phần sau lại là sau khi Đào Mục Chi rốt cuộc ăn được, lại phát hiện còn ngon hơn so với trong tưởng tượng của anh, đồng thời càng ngày càng ngon.

Cái này ai còn có thể kiềm chế được?

Lâm Tố thật sự: “...”

Ở chỗ Đào Mục Chi, Lâm Tố đối với câu “Mặt người dạ thú”, lần đầu tiên có hình ảnh so sánh trực quan đến vậy.

Buổi sáng sau khi Đào Mục Chi hôn cô, rời khỏi nhà đi làm. Lâm Tố ngay vào lúc anh hôn cô, dây dưa với anh một lát, Đào Mục Chi vừa đi, Lâm Tố lại lâm vào mê man. Giấc ngủ này ngủ thẳng đến giữa trưa, Lâm Tố mở mắt ra, lúc này mới cảm thấy được sống lại.

Hôm qua giày vò đến hơn nửa đêm, chăn đệm và bốn món dưới thân đều đã được Đào Mục Chi thay trước khi cô ngủ. Lúc này, Lâm Tố đã lĩnh hội được điểm tốt của bác sĩ nghiện sạch sẽ. Ít nhất cô ngủ và tỉnh lại, đều sẽ sạch sẽ khoan khoái. Mà dưới ánh mặt trời chói mắt giữa trưa, chăn được phơi đến nóng lên, mềm ra, Lâm Tố tắm mình trong ánh nắng này, trong đầu còn đang chiếu lại chuyện tối qua.

Chiếu lại được một lúc, Lâm Tố đỏ mặt tim đập nhanh cũng dừng lại. Buổi sáng cô không ăn, bây giờ sớm đã đói bụng. Nghĩ đến đây, Lâm Tố vén chăn lên, từ trên giường ngồi dậy. Vừa ngồi dậy, Lâm Tố “A” một tiếng, một lần nữa ngã trên giường.

Eo của cô mềm nhũn.

Nói cách khác, cho dù thể lực hôm qua của cô đã khôi phục, nhưng bên trong hình như vẫn chưa khôi phục.

Lâm Tố nằm bò trên người, mắng Đào Mục Chi, đấm chăn một lần nữa bò dậy.

-

Lâm Tố rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn.

Trên bàn ăn của phòng ăn, còn đặt một phần bữa sáng chưa ăn. Lúc sáng, Đào Mục Chi làm bữa sáng cũng làm cho cô một phần, chỉ là không ngờ đến cô không dậy nổi, cho nên bèn đặt ở chỗ đó.

Sao cô có thể dậy được chứ? Tối hôm qua anh biết anh giày vò cô mấy lần không? Cô đã cầu xin tha thứ nói không muốn rồi, anh gặm lỗ tai cô một tiếng lại một tiếng gọi tên của cô, mà trong từng tiếng từng tiếng gọi tên cô đó, trái tim cô cũng mềm nhũn, bị anh được voi đòi tiên, đến cuối cùng cô cũng không biết hai người kết thúc lúc nào.

Nếu không phải Đào Mục Chi không biết tém tém lại như vậy, cô có thể thành ra dáng vẻ hiện tại không?

Lâm Tố nghĩ đến đây, tức không có chỗ xả, cô cầm lấy di động, trước tiên gọi điện thoại mắng Đào Mục Chi. Điện thoại được kết nối rất nhanh, cô còn chưa mở miệng, âm thanh trầm tĩnh của Đào Mục Chi đã truyền đến.

“Tỉnh rồi?”

Lâm Tố: “...”

Âm thanh của Đào Mục Chi xuyên qua ống nghe trực tiếp truyền vào trong tay cô, tựa như dáng vẻ đêm qua lúc anh gọi tên cô vậy, nghe được một lần nữa, trong đầu Lâm Tố nhanh chóng chiếu lại hình ảnh ngày hôm qua. Cổ họng cô căng lên, thốt ra một câu.

“Tỉnh rồi.”

Ngoan vô cùng.

Lâm Tố: “...”

Mà nghe được âm thanh đáp lại ngoan ngoãn của cô, trong ống nghe lại truyền đến tiếng cười càng thêm khiến cho người ta đắm chìm của Đào Mục Chi. Tiếng cười của anh rất thấp, trầm lắng giống như là bãi biển bờ cát trước từng đợt từng đợt sóng biển, từng chút từng chút giội tắt lửa giận của cô.

Giội đến cuối cùng, Lâm Tố chỉ còn lại gương mặt nóng lên và nhịp tim sống động.

“Sao thế?” Sau khi đáp lại, Lâm Tố bèn im lặng không nói tiếng nào nữa, Đào Mục Chi nghe được âm thanh bên kia, hỏi một câu.

Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố mới từ trong tình trạng ban nãy thoáng lấy lại tinh thần. Cô nhìn bàn ăn, trên bàn ăn bữa sáng đã đặt ở nơi đó.

“Bữa sáng nguội lạnh mất rồi.” Lâm Tố nói, “Em đói.”

Dựa theo câu hỏi của Đào Mục Chi, Lâm Tố trả lời xong: “...”

Cô cảm thấy bản thân bây giờ hình như giống bạn nhỏ ở nhà trẻ. Bữa sáng nguội lạnh mất rồi hoặc là tự mình hâm nóng lại một chút, hoặc là gọi đồ ăn ngoài không phải được rồi sao, cô nói với Đào Mục Chi, Đào Mục Chi có thể làm gì chứ?

Trước kia lúc không có Đào Mục Chi cô cũng không chết đói nha!

Lâm Tố hậu tri hậu giác cảm thấy mình có chút già mồm, vừa muốn nói với Đào Mục Chi cô gọi đồ ăn ngoài, cửa truyền đến tiếng mở khóa.

Khóa cửa vừa vang lên, cửa cũng được nhẹ nhàng mở ra, Đào Mục Chi xách theo túi mua đồ đi vào. Sau khi đi vào, anh đứng ở huyền quan nhìn về phía Lâm Tố sau bàn ăn, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Bây giờ anh làm cho em.”

Lâm Tố nhìn thấy Đào Mục Chi, cô đặt điện thoại xuống, chạy về phía cửa, ôm lấy anh.

Đào Mục Chi một tay vòng lấy eo cô, mặc cho Lâm Tố treo trên người anh, anh cười ôm Lâm Tố, xách túi mua hàng đựng nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.

-

Đào Mục Chi vì nấu bữa cơm cho Lâm Tố mà đặc biệt vội vàng trở về. Buổi sáng cô không ăn gì, Đào Mục Chi dự tính giữa trưa cô mới tỉnh, cho nên vừa tan làm đã lái xe trở về, còn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi đến nhà, Đào Mục Chi đến phòng bếp nấu cơm cho Lâm Tố. Để không quấy rầy anh nấu cơm, Lâm Tố cũng từ trên người anh nhảy xuống. Nhìn thấy Đào Mục Chi, oán trách của cô với chuyện anh làm với cô tối qua đã tan thành mây khói, vui vẻ cùng quái vật nhỏ ở bên cạnh Đào Mục Chi nhìn anh nấu cơm.

Đào Mục Chi chuẩn bị cơm trưa rất nhanh, nửa tiếng sau, đồ ăn đã làm xong bưng lên trên bàn. Anh xới cơm cho Lâm Tố, Lâm Tố ngồi trước bàn ăn, cầm đũa vui vẻ bắt đầu ăn cơm.

Nhìn Lâm Tố ăn đến vui vẻ, Đào Mục Chi mỉm cười xoa đầu cô một chút, sau đó từ trước bàn ăn đứng dậy, đi mặc áo khoác.

Lâm Tố còn đang ăn cơm kìa, Đào Mục Chi lại đi mặc áo khoác. Anh mặc áo khoác đại diện cho việc anh sắp đi rồi, lúc này Lâm Tố buông bát đũa xuống, đi theo Đào Mục Chi đến phòng khách.

“Anh không ăn cơm?” Lâm Tố đứng bên cạnh Đào Mục Chi, nhìn anh chằm chằm rồi hỏi.

Đào Mục Chi mặc xong áo khoác, nhìn về phía Lâm Tố: “Thời gian không kịp, anh còn phải trở về đi làm.”

Vốn Đào Mục Chi cũng là đặc biệt vì nấu cho cô bữa cơm mới trở về, anh cần đi đi về về từ bệnh viện đến nhà, còn phải nấu cơm cho cô, thời gian chính là rất gấp gáp.

Đào Mục Chi nói xong, áo khoác đã mặc xong, anh hơi cúi người, nhìn thẳng với Lâm Tố trước mặt, giơ tay lên sờ mặt cô, nói: “Em tự mình ăn, ăn xong đặt ở đó là được rồi, tối anh trở về nhà thu dọn một thể.”

Anh sắp xếp xong xuôi tất cả, mà Lâm Tố nghe anh sắp xếp như vậy, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.

Đào Mục Chi ở trong ánh mắt này của cô, trái tim vừa mới lý trí, lại trở nên không còn lý trí như vậy nữa. Ánh mắt anh đối diện với Lâm Tố, ngón tay giữ lấy giữa cằm xinh xắn của cô, cúi đầu hôn lên.

Hai người hôn rất nhiều lần, nhưng Lâm Tố cảm thấy mỗi lần cô và Đào Mục Chi hôn nhau cảm giác đều không giống nhau lắm. Lần này, nụ hôn của Đào Mục Chi giống như từng chút tách ngón tay cô nắm chặt lấy anh, động tác của anh dịu dàng, còn mang theo hứa hẹn, tâm tình không nỡ của Lâm Tố thật sự được vỗ yên.

“Buổi tối tan làm lại ở bên em.” Nụ hôn của Đào Mục Chi ở môi cô kéo dài đến bên tai cô, tai cô như nóng lên, ngón tay níu lấy góc áo anh cũng chầm chậm buông ra.

“Ừm.” Lâm Tố đáp một tiếng.

Nghe được Lâm Tố đáp lại, Đào Mục Chi thẳng người, sau khi ôm lấy cô, lúc này mới rời khỏi nhà.

Đào Mục Chi hoàn toàn giống như nhân viên làm thêm giờ, đến giờ đi làm, làm cơm xong đi luôn. Lâm Tố đứng ở vị trí vừa rồi tách ra với anh, nghĩ đến lời anh nói ban nãy, trong lòng tràn ra ngọt ngào, sau đó trở lại bàn ăn ăn sạch bữa trưa.

-

Ăn xong bữa trưa, Lâm Tố lại khôi phục sinh long hoạt hổ, ngoại trừ có chút nhức eo, chỗ khác cũng như bình thường. Không thể không nói, tuổi trẻ thật sự quá tốt.

Sau khi nghỉ ngơi xong, buổi chiều Lâm Tố đi đến studio chụp hình.

Lúc Đại Cương đến studio chụp hình, đang nhìn thấy Lâm Tố đã chụp ảnh xong đang truyền hình ảnh. Sắp đến Giáng Sinh và tết Dương Lịch, gần đây nhiệm vụ chụp hình cũng cực kỳ nặng nề. Có điều đối với công việc cậu sắp xếp, trước nay Lâm Tố đều cho cái gì nhận cái đấy, hơn nữa còn tiếp nhận rất có tính kế hoạch, bây giờ Lâm Tố đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo đúng đắn.

Sau khi nhìn thấy Lâm Tố, Đại Cương đi đến bên cạnh cô. Lâm Tố đang truyền ảnh, phát hiện có người đi qua, liếc mắt nhìn thấy Đại Cương đang cười hề hề.

Lâm Tố: “Có lời thì nói, có rắm thì thả.”

Sau khi vấn đề tâm lý của Lâm Tố khỏi hẳn, Đại Cương và cô về cơ bản đều là liên lạc qua điện thoại. Mà hôm nay Đại Cương tìm đến cô, tám phần là có công việc vì đó cần thảo luận với cô một chút, xem cô có muốn nhận không.

Lời dạo đầu của Lâm Tố trực tiếp như vậy, Đại Cương ngược lại không biết nên nói thế nào. Cậu nói thẳng ra, Lâm Tố lại một câu từ chối, như vậy cậu còn chạy chuyến này làm gì, trực tiếp gọi điện thoại cho rồi.

Nghĩ đến đây, Đại Cương không có “Có lời thì nói, có rắm thì thả”, cậu nhìn studio chụp ảnh, hỏi Lâm Tố một câu.

“Hôm nay lúc nào thì chị chụp hình xong thế?”

Đại Cương vừa nói như vậy, Lâm Tố đã biết cậu chắc chắn có chuyện. Nếu như vào lúc trước tình tình không tốt, cô sẽ không thèm để ý Đại Cương. Nhưng bây giờ cô là người tâm lý khỏe mạnh, cô không chấp nhặt với Đại Cương còn hùa theo cậu ấy, xem cậu ấy có thể vẽ vời ra cái gì.

“3 rưỡi.” Lâm Tố nói.

“Vậy vừa vặn, chúng ta cùng đi ăn tối đi.” Đại Cương mời.

“Không đi.” Lâm Tố từ chối.

Đại Cương: “...”

Dù sao bất kể là chuyện gì, Lâm Tố luôn có thể trong hai câu nói triển khai chiến đấu với bạn.

Lâm Tố từ chối quá trực tiếp, Đại Cương thoáng im lặng, Lâm Tố loay hoay máy ảnh, sau khi nhìn ảnh chụp một lát, lại cảm thấy mình quá không nể mặt Đại Cương. Cô ngẩng đầu, nhìn Đại Cương đang u ám nhìn cô, nói.

“Tối nay chị phải cùng bạn trai ăn tối.”

Đại Cương: “???”

Chuyện Lâm Tố và Đào Mục Chi ở bên nhau, cũng không cố ý tuyên truyền. Cho nên có thể nhìn thấy thì biết, không nhìn thấy thì không biết. Đại Cương ngược lại nghe có một số người từng nói, có lần có một người đàn ông rất đẹp trai đến tìm Lâm Tố, còn nắm tay đến tay của Bạch tổng của giải trí Bạch Thạch phế luôn.

Lúc ấy Đại Cương cũng tưởng rằng là hai người đàn ông đều đang theo đuổi Lâm Tố, mà Lâm Tố cũng không đáp lại, dù sao đàn ông theo đuổi Lâm Tố nhiều lắm. Không ngờ Lâm Tố tự mình cộc dấu yêu đương.

Đại Cương: “!!!”

“Là, là Bạch tổng ạ…” Đại Cương hỏi.

Lúc ấy sau khi Bạch Dã nhìn thấy Lâm Tố qua chụp, cùng ngày đã bảo người của công ty liên hệ cậu, nói muốn đầu tư cho Lâm Tố quay phim điện ảnh. Bình thường mà nói, nhiếp ảnh gia chuyển mình thành đạo diễn rủi ro vẫn rất lớn, nhưng Bạch Dã cứ như vậy đi lên đập tiền, cách làm mặc kệ nguy hiểm thế này, cực kỳ có phong cách bao nuôi.

“Không phải.” Lâm Tố nghĩ nghĩ, nói: “Là người nắm đến phế tay anh ấy.”

Đại Cương: “...”

Đầu tiên là Đại Cương cạn lời. Sau đó, cậu thật hưng phấn.

Có bạn trai tốt nha! Có bạn trai, Lâm Tố có người bầu bạn có thể vui vẻ.

Đại Cương hưng phấn nghĩ đến đây, hưng phấn chỉ duy trì hai giây, sau đó lại rơi vào lo lắng sâu sắc.

Lúc ấy Lâm Tố chính là khốn khổ vì tình, cho nên mới bộc phát bệnh tâm lý. Quả thật, một đoạn tình cảm mới có thể khiến người ta quên đi đoạn tình cảm cũ. Nhưng đoạn tình cảm này, nếu như cũng khiến Lâm Tố đau lòng như đoạn tình cảm trước, đau khổ tăng thêm, nói không chừng vấn đề tâm lý của Lâm Tố càng nghiêm trọng.

“Chị, tối nay em đi ăn cơm với hai người đi.” Đại Cương nói.

Nghe được cái bóng đèn này nói, Lâm Tố: “...”

Đại Cương nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tố, lập tức nói: “Vậy không cùng ăn cơm cũng được, vậy hai người ngồi ở đâu đó ăn cơm, em ở bên cạnh tìm một vị trí, em xem thử bạn trai thế nào…”

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất. Ánh mắt của Lâm Tố có thể không nhìn thấu một số điều ăn sâu bén rễ của đàn ông, nhưng cậu có thể nhìn thấu. Nếu như người đàn ông kia thật sự không được, bất kể thế nào Đại Cương cũng phải chia rẽ uyên ương, thừa dịp Lâm Tố còn chưa hoàn toàn lún sâu vào đó.

Lúc Đại Cương nói lời này, vẻ mặt lo lắng. Lâm Tố nhìn kỹ cậu, sau một lúc lâu, Lâm Tố cười một tiếng.

Đại Cương chỉ là người đại diện của cô. Nhưng quan hệ của hai người lại không chỉ như thế. Lúc cô có bệnh tâm lý, là Đại Cương không rời không bỏ cô, vẫn luôn kéo cô đi khám bác sĩ tâm lý. Cho dù tính tình cô gắt gỏng, hỉ nộ vô thường, cậu vẫn luôn chịu đựng, dỗ dành, ở bên cô.

Tuổi của cậu ấy nhỏ hơn cô, nhưng cậu ấy giống em trai của cô vậy, bao dung cô hết thảy, hy vọng cô chuyển biến tốt. Nếu không phải là Đại Cương, cô cũng chưa chắc có thể quen biết Đào Mục Chi, cũng sẽ không một lần nữa bước ra từ trong bóng tối, trở thành dáng vẻ rực rỡ của hiện tại.

Cô cảm ơn rất nhiều người, duy chi có Đại Cương là chưa cảm ơn.

Cô nhìn Đại Cương, đặt máy ảnh xuống, kéo Đại Cương ôm cậu ấy một cái thật chặt. Vóc người Đại Cương hơi mập, ôm vào còn mềm mềm, sau khi ôm một lúc, Lâm Tố buông tay ra, nhéo mặt mũm mĩm của cậu ấy, nói.

“Yên tâm đi, chị cậu bây giờ rất khỏe rồi, sẽ không như trước đây nữa. Huống hồ anh rể của cậu cũng rất khác bạn trai trước đây của chị, anh rể này cực kỳ đáng tin cậy.”

Mặt Đại Cương bị Lâm Tố xoa nắn, cô cười dịu dàng nói với cậu trạng thái bây giờ của cô, còn có chuyện của bạn trai cô. Ban đầu chẳng qua là mấy câu nói nhẹ nhàng, là không thể thuyết phục, nhưng nét mặt, thần sắc của cô bây giờ, tất cả biểu hiện đều cho thấy cô bây giờ thật sự không giống trước kia nữa.

Lâm Tố bây giờ đã hoàn toàn sống lại. Tương lai cho dù có sóng gió lớn cỡ nào, cô cũng sẽ không giống như trước kia nữa. Cô có sự bảo bọc và chống đỡ của tình yêu, cô đã cắt đứt với sự thống khổ.

Đại Cương bị bóp quai hàm, cậu nghĩ đến dáng vẻ nửa chết nửa sống trước kia của Lâm Tố, trong lòng chua xót.

“Chị ơi…” Đại Cương nhăn nhó lại muốn qua ôm Lâm Tố.

Một tay Lâm Tố chống trên vai của Đại Cương, nói: “Dừng lại đi. Lúc ấy Bạch tổng bị phế một tay kia là bởi vì không cẩn thận đụng vào chị đấy.”

Đại Cương: “...”

Sau khi Lâm Tố nói xong, Đại Cương lập tức thẳng người. Nhìn cậu một lần nữa thẳng người, Lâm Tố cười thu tay về. Hai người làm nền một đoạn lớn, Lâm Tố nói với Đại Cương.

“Được rồi, tìm chị đến cùng là có chuyện gì?”

Lâm Tố chủ động mở miệng, Đại Cương cũng nhanh chóng dựa vào lời mở của cô nói chuyện này ra.

“Là thế này. Khoảng thời gian trước thành phố A bình chọn ra 10 nhân vật xuất sắc nhất của thành phố, chính là toàn thành phố bình chọn ra 10 người có thành tựu cao nhất. Liên quan đến 10 người này, tạp chí bên kia muốn làm chuyên đề, cần nhiếp ảnh gia chụp ảnh. Em muốn để chị làm nhiếp ảnh gia tham gia.”

Trường hợp tạp chí chính thống thiết lập quan hệ với nhân tài chính phủ thế này, thật ra nhiếp ảnh gia bình thường không có cơ hội tham gia chụp ảnh, mà nhiếp ảnh gia có cơ hội tham dự chụp hình, cũng chưa chắc sẽ thật sự đi chụp hình. Phải biết ngày hôm đó, ngoại trừ chụp hình, chắc chắn còn rất nhiều người địa vị cao ở đó, ứng phó với những người này có thể nói là vô cùng khiến người ta đau đầu.



Đại Cương biết tính cách của Lâm Tố, phải giao tiếp với những người này, cô tám phần là không sẵn lòng. Nhưng cậu lại muốn thử một lần, bởi vì nói thật có thể tham dự chụp ảnh tạp chí chính thống thế này, là có thể nâng cao phẩm cấp của nhiếp ảnh gia ở một mức độ nhất định, cũng xem như là một phần thành tựu cá nhân của nhiếp ảnh gia. Giống như minh tinh trong giới giải trí lợi hại cỡ nào, thành tựu lớn cỡ nào đi nữa, mà chỉ cần quan chức khen ngợi anh ta một câu thôi, tất cả các fans sẽ xem đó là thành tự lớn nhất, khoe khoang ra ngoài.

Đại Cương nói xong, nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm Tố, thuận tiện suy đoán suy nghĩ của cô.

Nhưng Lâm Tố cũng không cho cậu ấy cơ hội suy đoán, trực tiếp từ chối.

“Không đi.”

Đại Cương: “...”

“Thật ra chỉ là chụp ảnh, ngày đó em qua đó với chị, nếu chị không muốn xã giao, em giúp chị xã giao là được rồi.” Đại Cương khuyên nhủ.

“Một lần như vậy phải chụp cả ngày, hơn nữa chụp đến rất muộn, chị nào có nhiều thời gian như vậy.” Lâm Tố nói.

“Chị còn phải yêu đương.”

Đại Cương: “...”

Chị, chị tuyệt đối đừng yêu đương lú não như thế!

-

Lâm Tố cũng không phải là yêu đương lú não. Chỉ là chụp ảnh như vậy là để tăng thêm phẩm cấp làm nhiếp ảnh gia của cô, mà trên thực tế Lâm Tố bây giờ đã đi trên con đường làm đạo diễn, nhiếp ảnh gia bên này cô cũng không cần cái phẩm cấp gì.

Hơn nữa chụp ảnh cho những người kia quả thực tương đối phiền phức. Sau khi bạn đi rồi, bạn không chỉ là nhiếp ảnh gia, bạn còn là đủ loại trợ lý. Dù sao bên trong đều là nhân vật lớn, một nhân vật nhỏ như nhiếp ảnh gia là bạn, sẽ bị sai sử tùy ý.

Sai sử cũng thôi đi, hiệu quả chụp ảnh ra không hài lòng, đến lúc đó đôi bên sẽ giằng co đến sụp đổ.

Cái này mặc dù là một miếng thịt ngon, nhưng ăn vào quá phiền phức, Lâm Tố thà không ăn.

Buổi chiều cùng tám chuyện với Đại Cương xong, Lâm Tố tiếp tục công việc. 3 rưỡi chiều, việc chụp ảnh của Lâm Tố hôm nay kết thúc. Sau khi kết thúc chụp hình, Lâm Tố đi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Đào Mục Chi còn có bệnh nhân, Lâm Tố tự nhiên ở bàn trực y tá nói chuyện phiếm với các y tá. Chờ đến 5 rưỡi, Đào Mục Chi tan làm, Lâm Tố tạm biệt với các y tá, cùng Đào Mục Chi rời khỏi bệnh viện.

Hôm nay Lâm Mộ Hoa cũng gọi điện thoại trước, bảo Lâm Tố không cần qua đây. Cho nên sau khi Đào Mục Chi và Lâm Tố rời khỏi bệnh viện, hai người trở về nhà.

Về đến nhà, trước tiên Lâm Tố đi theo dính lấy Đào Mục Chi chốc lát, Đào Mục Chi đi đến phòng bếp nấu cơm, Lâm Tố thì nằm ở trên ghế sofa ngắm cá vàng con.

Cá vàng con trong nhà đã nuôi được một khoảng thời gian rồi, bây giờ nắng chiều chiếu vào bể cá, đuôi của các con cá vàng lắc lư, giống như là từng thỏi vàng bơi lội.

Ngay lúc Lâm Tố nhìn, trong tiếng xào nấu trong phòng bếp, truyền đến tiếng của Đào Mục Chi. Lâm Tố từ trên ghế sofa ngồi dậy, vừa định nghe một chút xem có phải Đào Mục Chi đang gọi cô hay không, kết quả nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Đào Mục Chi.

“Vâng. Mẹ và bố con cùng có? Lúc danh sách truyền ra ông bà nội đã nói với con rồi. Chúc mừng bố mẹ.”

Nội dung cuộc điện thoại của Đào Mục Chi, chỉ có thể nghe được lời anh nói, mà nghe được anh nói những điều này cũng đủ rồi. Thông qua mấy từ như “Bố con”, “Ông bà nội”, không khó đoán ra anh đang gọi điện thoại với người nhà.

Nói đến người nhà, Lâm Tố từng gặp người nhà của Đào Mục Chi. Nhưng chỉ là từng gặp ông bà nội, cũng chưa từng gặp ông bà nội của anh.

Mặc dù đều là người nhà, nhưng so với ông bà thì quan hệ của bố mẹ đối với Đào Mục Chi mà nói tất nhiên càng thêm sâu sắc thân thiết. Bởi vì lúc chưa nói chuyện kết hôn, chỉ cần ông bà đồng ý, không cần bố mẹ đồng ý.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố: “...”

Phi phi phi! Kết hôn cái gì! Lúc này mới đến đâu chứ? Cô ngay cả bố mẹ của Đào Mục Chi còn chưa từng gặp đâu!

Nghĩ đến bố mẹ của Đào Mục Chi, trái tim của Lâm Tố không khỏi lại hoảng loạn một trận.

Ông bà của Đào Mục Chi rất thích cô, bọn họ cũng là người rất tốt. Nhưng liên quan đến bố mẹ của Đào Mục Chi, Lâm Tố chưa từng tiếp xúc chút nào, cũng không biết bọn họ rốt cuộc thích cô gái có dáng vẻ thế nào.

Bọn họ sẽ thích cô chứ?

Đào Mục Chi gọi điện thoại với mẹ xong, đã nhìn thấy Lâm Tố bám víu vào cửa bếp. Anh nhìn Lâm Tố không biết đang suy nghĩ điều gì, bật bếp lên.

“Đói rồi?” Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố còn đang suy nghĩ về buổi gặp mặt bố mẹ chồng tương lai: “...”

“Chưa.” Lâm Tố lấy lại tinh thần, cũng thẳng người đứng ở cửa bếp. Sau khi cô thẳng người, ngước mắt nhìn Đào Mục Chi, lúc cô nói không đói anh đã quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.

Nhìn Đào Mục Chi, mi mắt Lâm Tố giật giật, sau đó nói.

“Ban nãy anh nói chuyện với ai thế?”

“Hửm?” Đào Mục Chi đang nấu nướng, âm thanh nồi niêu khiến anh nhất thời không nghe rõ lời Lâm Tố nói. Sau khi nghe rõ lời Lâm Tố, Đào Mục Chi quay đầu lại, tiếp tục xào nấu, đáp.

“Mẹ anh.”

Lâm Tố: “Ừm.”

Quả nhiên.

Lúc Lâm Tố đáp lại, Đào Mục Chi đã đặt nồi xuống, bổ sung thêm một câu.

“Mẹ nói với anh mẹ và bố anh đều được bình chọn là 10 nhân vật xuất sắc nhất thành phố, nói có thời gian trong nhà cùng nhau tụ tập một chút, ăn mừng một bữa…”

Lâm Tố: “...”

Nhân vật gì cơ?

-

Đại Cương và Lâm Tố mang theo thiết bị, đến trung tâm hội nghị chính phủ của thành phố A.

Đại Cương không biết Lâm Tố buổi chiều còn từ chối đề nghị của cậu, sao qua mấy tiếng sau đã nhận lời rồi. Cậu không biết, cũng không dám hỏi, dù sao Lâm Tố đến càng tốt hơn. Mà mặc dù là Lâm Tố chủ động muốn qua, Đại Cương nên đi theo vẫn phải đi theo. Bởi vì bà chị này mặc dù tâm lý không còn vấn đề, nhưng tính tình thì vẫn còn đó. Để không đắc tội với nhân vật lớn, cậu vẫn chú ý cẩn thận mới tốt.

Công việc chiều hôm nay của Lâm Tố cũng không đơn giản, cô phải chụp ảnh cho 10 nhân vật xuất sắc. Ngoại trừ chụp đơn, còn có chụp nhóm. Vì lần chụp hình này, trung tâm hội nghị của chính quyền đặc biệt dành ra một sảnh hội nghị lớn nhất.

Để thuận tiện cho việc chụp hình, bàn của phòng hội nghị trên cơ bản đã được chuyển đi. Tuy nói Lâm Tố là nhiếp ảnh gia, nhưng hôm nay cũng còn có các truyền thông khác ở đây, phải phỏng vấn, phải chụp hình, mấy người nhân vật xuất sắc cũng rất mệt mỏi.

Lúc Lâm Tố và Đại Cương đến, trong phòng hội nghị đã có không ít người. Những người đến sớm này trên cơ bản đều là nhân viên công tác, các nhân vật lớn còn chưa đến.

Sau khi Lâm Tố đến, trước tiên dạo qua một vòng phòng hội nghị. Đại Cương khiêng thiết bị, đi theo cô dạo một vòng, mệt đến thở hồng hộc dừng ở nơi đó.

“Chị, chị tìm gì thế?” Đại Cương hỏi.

Lâm Tố dạo một vòng, cũng không tìm được người muốn tìm, cuối cùng dứt khoát cũng theo Đại Cương đứng ở nơi đó.

Cô không trả lời Đại Cương, chỉ nói: “Không tìm gì hết.”

Sau khi Đại Cương nghe lời này của cô, quay đầu quan sát phòng hội nghị, cậu là người đại diện, bình thường công việc của Lâm Tố đều là cậu bàn bạc cho. Đại Cương quan sát một vòng người trong phòng hội nghị, biểu cảm dần nghiêm nghị lên.

“Em nói nè chị, chốc nữa nhất định cần làm gì thì làm đó nha, tình tính tém lại chút.” Đại Cương dặn dò, “Em nhìn thấy nhiều tạp chí ngôn luận nhà nước, còn có rất nhiều truyền thông lợi hại cũng đến đây.”

Đại Cương thành khẩn dặn dò Lâm Tố, giống như mụ già càu nhà càu nhàu. Mà dưới sự dặn dò thành khẩn của cậu ấy, Lâm Tố cũng không cho cậu ấy bất kỳ sự đáp lại nào.

Đại Cương: “...”

Đại Cương quay đầu qua, nói: “Chị, em vừa nói…”

“Đưa chị máy ảnh.” Lâm Tố không chờ cậu nói xong, đã cầm lấy máy ảnh đeo trên cổ cậu ấy. Sau khi lấy qua, Lâm Tố sà vào trong đám người.

Đại Cương: “...”

Chị!

Ngay lúc Đại Cương căn dặn cô, trong phòng hội nghị cũng dần dần có người đến. Ở trong 10 nhân vật xuất sắc, ánh mắt Lâm Tố tự nhiên mà rơi trên người hai người đứng ở giữa. Trái tim của cô theo ánh mắt của cô nhấc lên, nặng nề gõ vào trong lồng ngực.

Mười vị tiến vào hoặc là người có cống hiến phi thường đối với thành phố A, hoặc là người có được thành tựu xuất sắc. 10 người hoặc là nhà văn, hoặc là học giả, bác sĩ hoặc là nhân tài xuất sắc trong những ngành nghề khác.

Tuổi tác của bọn họ đều khoảng 40-50 tuổi, nhìn từ khí chất đã có sự khác biệt với người ngoài, mang theo chút hơi thở thư hương nho nhã, có hơi thở của văn nhân quân tử.

Sau khi 10 người đến phòng hội nghị, cũng không tập hợp lại một chỗ. Bây giờ còn chưa chụp hình, bọn họ tụm năm tụm ba cùng một chỗ, đang trò chuyện.

Lâm Tố đứng ở bên ngoài những người đó, ánh mắt từ đầu đến cuối đặt trên hai người ngay từ đầu bước vào đã nhìn thấy.

Bọn họ hẳn là vợ chồng. Bây giờ bọn họ đang đứng ở một góc nhỏ giọng trò chuyện. Mặc dù ở một góc, nhưng hai người vẫn cực kỳ tạo sự chú ý, cũng không có quá nhiều tiếp xúc thân mật. Mà không cần tiếp xúc, chỉ nhìn lúc hai bên nhìn nhau chăm chú, từ ý cười và yêu thương trong mắt đã có thể nhìn ra tình cảm sâu sắc giữa bọn họ.

Lâm Tố chỉ đứng ở cách đó không xa, quan sát hai người bọn họ, cũng không định quấy rầy.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy, cô bèn mắc bệnh nghề nghiệp của nhiếp ảnh gia. Cô cầm máy ảnh, nhắm chuẩn vị trí hai người, nhẹ nhàng tách hai tấm.

Cô cách xa, chụp ảnh cũng không có âm thanh gì, đối phương hẳn là không chú ý đến.

Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, hai người đang nói chuyện đồng thời cũng nhìn qua phía cô đang đứng.

Trong ống kính, ánh mắt hai vị phóng qua, Lâm Tố và bọn họ cách ống kính nhìn nhau, cô giật mình, thay đổi ống kính, bắt đầu chụp người khác.

Lâm Tố bị bắt tại trận trái tim còn đang đập loạn. Thậm chí lúc cô chụp người khác, dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hai người kia bắn qua. Thể xác và tinh thần của Lâm Tố căng cứng, vừa chụp vừa muốn rời đi, cô bị người khác gọi lại.

“Vừa rồi cháu đang chụp hai chúng ta đúng không? Chúng ta đã nhìn thấy.”

Lâm Tố: “...”

Là người phụ nữ trong hai người Lâm Tố chụp vừa rồi lên tiếng.

Nếu như bị chụp lén, người bình thường hẳn cũng không vui vẻ lắm. Nhưng lúc hai người phụ nữ này nói chuyện, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như cánh hoa gió xuân thổi rơi.

Lâm Tố tựa như có thể ngửi được mùi hương trên người bà ấy.

Nghe được lời người phụ nữ nói, Lâm Tố buông máy ảnh xuống, xoay người qua, hơi gật đầu về phía hai người.

“Thật xin lỗi, không được sự đồng ý của hai người…”

Chụp hình còn chưa bắt đầu, cô quả thực không nên chụp hình thế này, cho dù là nhiếp ảnh gia, không được sự đồng ý của người khác đã chụp cũng xem như là chụp lén.

Cô đang áy náy nói, người phụ nữ lại mỉm cười với cô, nói: “Chụp cũng chụp rồi, qua đây cho cô chú nhìn xem có đẹp hay không nha.”

Lâm Tố: “...”

Lâm Tố ngước mắt nhìn qua, dưới mí mắt mỏng manh của người phụ nữ, là đôi mắt phượng đựng đầy ánh sáng nhạt. Bà dịu dàng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Bị nhìn như vậy, Lâm Tố ma xui quỷ khiến đi về phía hai người, đưa máy ảnh cho bọn họ xem.

Đưa máy ảnh qua, Lâm Tố ít khi không có lòng tin với kỹ năng chụp hình của mình, nói: “Có lẽ cháu chụp không phải rất đẹp.”

Mà sau khi nhận lấy máy ảnh, người phụ nữ và chồng đã nghiêm túc nhìn ảnh cô chụp cho bọn họ. Lâm Tố nói xong, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía cô, nói: “Sao có thể nói như vậy? Cháu là Lâm Tố, là nhiếp ảnh gia lợi hại nhất, ảnh cháu chụp ra cũng không đẹp, vậy ai chụp thì đẹp?”

Người phụ nữ trực tiếp gọi tên của cô.

Mi mắt Lâm Tố khẽ nhấc.

Cô nhìn người phụ nữ, trái tim cũng theo đó nâng lên, âm thanh căng thẳng nói: “Cô à, cô biết…”

“Đương nhiên cô biết rồi.” Người phụ nữ nói, “Cô nhớ trước kia đã nhìn thấy bài phỏng vấn của cháu ở đâu đó, nhiếp ảnh gia thiên tài. Lần này tạp chí mời cháu đến chụp ảnh, cô còn nghĩ rốt cuộc cũng có thể gặp được rồi. Ảnh chụp trên bài phỏng vấn cháu đã đủ xinh đẹp rồi, không ngờ người thật còn đẹp hơn.”

Lâm Tố: “...”

Hóa ra là biết cái này, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Mà người phụ nữ hiển nhiên không biết Lâm Tố đang lo lắng cái gì, sau khi bà khen ngợi Lâm Tố xong, mỉm cười duỗi tay ra với cô, tự giới thiệu mình.

“Cô tên là Hàng Uyển, đây là chồng của cô Đào Vân Sơn.”

Sau khi Hàng Uyển giới thiệu bản thân xong, còn giới thiệu một chút về chồng của mình. Mà được vợ giới thiệu một tiếng, Đào Vân Sơn cũng mỉm cười về phía Lâm Tố.

Tên Hàng Uyển rất êm tai, mà bà cũng xinh đẹp như tên của mình. Nhìn qua bà cũng chỉ 40 tuổi, bà có đôi mắt phượng, dưới mí mắt mỏng manh là con ngươi màu nâu nhạt. Dung mạo này khiến bà tự mang theo một cảm giác sắc bén, thế nhưng dưới sự sắc bén này, ánh mắt của bà lại dịu dàng như nước, trầm tĩnh không gợn sóng.

Mà Đào Vân Sơn là một kiến trúc sư xây dựng, ông có dáng người cao lớn thẳng tắp như Đào Mục Chi, khuôn mặt tuấn tú, còn có khí chất chính nhân quân tử nho nhã.

Hai người ở cùng với nhau, Lâm Tố ngắm nhìn bọn họ, sự căng thẳng nơi đáy lòng cũng thả lỏng từng chút một. Lâm Tố cúi đầu bắt tay với Hàng Uyển, nói: “Cháu chào cô, cô à, cháu tên Lâm Tố.”

“Cô biết rồi.” Hàng Uyển cười bắt tay cô, sau đó đơn giản buông ra, nếu đã thân thiết sẽ không khiến người ta khó chịu. Sau khi bà nói xong, một lần nữa cúi đầu nhìn về phía máy ảnh, nói: “Tấm ảnh này cháu chụp rất đẹp, có thể gửi cho cô không?”

“Đương nhiên ạ!” Lâm Tố lập tức gật đầu.

“Lưu vào trong di động của anh đi.” Hàng Uyên nói, chỉ huy chồng mình bên cạnh.

“Ừm.” Dưới sự chỉ huy của vợ, Đào Vân Sơn lấy di động ra.

Sau khi lấy di động ra, Lâm Tố kết nối máy ảnh với di động của Đào Vân Sơn, sau đó truyền ảnh qua.



Chờ ảnh chuyển đến di động, Hàng Uyển nhìn ảnh chụp trên di động, nói: “Tất cả các ảnh hai người chúng ta từng chụp đều không đẹp như tấm ảnh này, cháu thật sự rất giỏi.”

Lại được Hàng Uyển khen một câu, cơ thể và trái tim của Lâm Tố giống như là bay trên không trung vậy.

Thậm chí cô còn cảm thấy bây giờ đang nằm mơ.

“Cô thích là được ạ.” Lâm Tố cúi đầu cười nói.

Bên này Lâm Tố đang cùng trò chuyện với bọn họ, không xa đột nhiên có nhân viên công tác gọi một tiếng: “Nhiếp ảnh gia!”

Bị gọi một tiếng, Lâm Tố quay đầu, đáp lại: “Ở đây.”

“Cái gì mà nhiếp ảnh gia? Người khác không có tên hay sao? Cứ gọi như vậy.” Lúc Lâm Tố đáp lại, Hàng Uyên ở bên cạnh có chút bất mãn với xưng hô của nhân viên công tác với Lâm Tố.

Chỉ là chụp cho một tấm hình, hình như Hàng Uyển tự động về một phe với cô. Lâm Tố nghe được lời này của bà, hôm nay bất kể bị đối xử thế nào, cô cảm thấy đều không quan trọng.

Lâm Tố mỉm cười, quay đầu nói với Hàng Uyển: “Vậy cô chú, cháu đi làm việc trước đây ạ.”

“Được, đi đi ~” Hàng Uyển gật đầu.

Lâm Tố ôm máy ảnh chạy đi, trước khi chạy, Hàng Uyển đột nhiên gọi cô một tiếng: “À.”

Lâm Tố phanh lại quay đầu, Hàng Uyển từ chỗ ngồi đứng dậy, từ bên trong áo blouse lấy ra một thanh socola, nhét vào trong tay cô.

“Cô không mang cái gì hết, thanh socola này là cảm ơn cháu đã chụp ảnh giúp cô và chú.”

Trong tay nắm chặt socola, Lâm Tố còn chưa ăn đâu mà đã cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến không đỡ được. Cô nhìn về phía Hàng Uyển, cẩn thận cất socola vào trong túi, sau đó mỉm cười với Hàng Uyển.

“Vậy cháu đi làm việc đây cô chú.”

Nói xong, Lâm Tố vui vẻ hoạt bát đi làm việc.

-

Công việc hôm nay thật sự có chút không thoải mái.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Hàng Uyển và Đào Vân Sơn, Lâm Tố cực kỳ nhiệt tình, cầm lấy máy ảnh chụp tách tách xong tất cả ảnh chụp. Mà đối với kỹ thuật chụp ảnh của cô, bất kể là bản thân nhân vật xuất sắc, hay là phía tạp chí, hay là phía chính quyền đều không có bất kỳ bất mãn nào.

Cứ như vậy, Lâm Tố thuận lợi hoàn thành công việc.

Mặc dù Lâm Tố xem như là thuận lợi, nhưng chương trình phức tạp còn có đủ loại yêu cầu, cũng khiến cho thời gian chụp hình kéo dài hơn bình thường rất nhiều.

Liên tục cả buổi chiều, chờ đến lúc hoàn thành chụp ảnh, đã đến 4 rưỡi chiều.

Thể lực và tinh lực của Lâm Tố đều bị tiêu hao sạch, cũng may kết quả xem như là không tệ. Vì thế, sau khi truyền ảnh chụp vào máy tính, Lâm Tố và Đại Cương cũng rời khỏi trung tâm hội nghị.

Bọn họ là nhiếp ảnh gia, đi ra vẫn tương đối muộn. Lâm Tố từ trong phòng hội nghị ra, nắng chiều chiếu trên người cô, lúc này cô chầm chậm cảm thấy bản thân được sống lại.

Công việc bận rộn như vậy rất tiêu hao thể lực, Lâm Tố đi ra phơi nắng dưới mặt trời, cảm nhận được bụng kêu òng ọc.

Chờ tối nay trở về nhà, nhất định phải bảo Đào Mục Chi bồi bổ cho cô tử tế ~ trừ cái đó ra, cô còn muốn nói cho Đào Mục Chi biết, hôm nay cô gặp mặt bố mẹ anh rồi.

Đến lúc đó dọa anh giật mình!

Ha ha ha!

Không chỉ như thế, cô còn có thể hù bố mẹ Đào Mục Chi giật mình.

Cô cảm thấy mình có hơi giống nằm vùng ẩn núp.

Thật ra lúc Đại Cương tìm cô nhận phần công việc này, cô vốn không nhận. Kết quả tối đó về nhà, lúc Đào Mục Chi nấu cơm, nói cho cô biết, bố mẹ anh là 10 nhân vật xuất sắc. Cho nên cô mới nghĩ đến nhận phần công việc này.

Cô muốn nhận phần công việc này, thứ nhất là tiếp xúc trước với bố mẹ Đào Mục Chi một chút, xem xem bố mẹ anh có nghiêm khắc không. Dù sao cũng là bố mẹ của Đào Mục Chi, đối với việc gặp mặt bọn họ Lâm Tố vẫn có chút căng thẳng. Một điều nữa là, ở trước mặt bọn họ biểu hiện tốt một chút. Để bọn họ biết, bạn gái của con trai bọn họ cũng là người rất ưu tú.

Mà Lâm Tố không ngờ đến chính là, mẹ Đào Mục Chi lại biết cô, còn từng nhìn thấy bài phỏng vấn cô.

Oa! Sớm biết bài phỏng vấn có thể để mẹ Đào Mục Chi nhìn thấy, tạp chí lần trước mời cô phỏng vấn, cô đã không từ chối. Bài phỏng vấn Hàng Uyển nhìn thấy có lẽ là bài của hai năm trước, cô bây giờ lợi hại hơn hai năm trước rất nhiều.

Có điều những chuyện này đều không sao cả.

Bây giờ điều quan trọng nhất là, trải qua việc xâm nhập “ẩn núp” hôm nay của cô, cô cảm thấy bố mẹ Đào Mục Chi thật tốt!

Đầu tiên là mẹ của Đào Mục Chi, mặc dù là đại thần giới u bướu, nhưng tính cách tốt dễ hòa hợp, đối xử với mọi người cũng cực kỳ hòa nhã. Mà bố của Đào Mục Chi, mặc dù có chút không giỏi ăn nói, nhưng lịch sự nho nhã, nhìn qua rất dễ gần.

Càng quan trọng hơn chính là, tình cảm của hai người cực kỳ tốt. Bọn họ đều đã ở bên nhau 30 năm, song tình yêu với đối phương chưa từng vơi bớt, tấm ảnh cô chụp khi ấy, trong đó thật sự có thể cảm nhận được yêu thương tỏa ra quanh người bọn họ.

Ngoại trừ bọn họ, ông bà nội của Đào Mục Chi cũng thế. Mà nhìn thấy bọn họ, Lâm Tố lại nghĩ đến dáng vẻ tương lai của bản thân và Đào Mục Chi ở bên nhau.

Tình yêu có thể kéo dài như thế, lại vẫn giữ được như thuở ban đầu, là điều khiến cho người khác xúc động nhất.

Lâm Tố nghĩ đến đây, cười khẽ. Cô đút tay vào trong túi, lấy ra thanh socola Hàng Uyển cho mình sau khi cô chụp ảnh cho bà.

Giấy gói bóng kính của thanh kẹo socola lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, Lâm Tố nghĩ đến lúc Hàng Uyển đưa kẹo cho cô, lại mỉm cười.

Không biết chờ Đào Mục Chi dẫn cô về nhà, lúc Hàng Uyển nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm gì?

Bọn họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên vô cùng! Không ngờ bạn gái của con trai mình, trước đó đã từng gặp rồi, chắc chắn sẽ còn cảm thấy bọn họ duyên phận sâu sắc…

Nhưng bọn họ không biết là, lần chụp hình này là cô chủ động yêu cầu, chính là để đến gặp bọn họ. Cô biết thân phận của bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết.

Oa! Lâm Tố ơi Lâm Tố, mày thật sự quá thông minh mà!

Lâm Tố đứng ở dưới ánh mặt trời, cúi đầu nhìn keo socola trong tay, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.

Lúc cô đang cười, một con xe ô tô màu đen chạy qua, dừng ở trước mặt cô. Xe dừng lại, trên ghế phụ lái, cửa sổ xe mở ra, mặt Hàng Uyển cười dịu dàng xuất hiện sau cửa sổ xe.

“Tiểu Tố, lên xe đi. Cô nói với Mục Chi rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau dẫn cháu về nhà ông bà nội ăn cơm.”

Lâm Tố: “???”

-

Lâm Tố cảm thấy bản thân quá ngu mà! Lần đầu tiên gặp bố mẹ Đào Mục Chi đã ngu ngốc rồi! Cô còn ở đó giả bộ không quen biết bố mẹ Đào Mục Chi kia, kết quả người ta đã sớm nhận ra cô, đồng thời còn cùng cô diễn xong vở kịch này!

Lâm Tố thật sự: “...”

Sau khi Đào Mục Chi nhận điện thoại của mẹ, lái xe trực tiếp trở về nhà lớn nhà họ Đào. Bệnh viện cách nhà lớn của nhà họ Đào tương đối gần, sau khi anh đến, bố mẹ anh và Lâm Tố vẫn chưa trở về, Đào Mục Chi dứt khoát ở bên ngoài vườn hoa đợi. Chờ chưa bao lâu, xe của bố mẹ lái vào trong tầm mắt, sau khi xe dừng lại, Đào Mục Chi đứng dậy đi qua, sau khi mở cửa xe ra.

Bên trong là Lâm Tố khóc không ra nước mắt.

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tố, Đào Mục Chi không nhịn được cong lên một nụ cười, giơ tay kéo cô từ trong xe đi ra, sau đó nhìn về phía mẹ nói: “Sao mọi người lại chạm mặt thế?”

Lúc con trai đi đón Lâm Tố, Hàng Uyển cũng đã xuống xe. Bà đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy Lâm Tố sau lưng con trai, cười đáp: “Mẹ và bố con hôm nay đi chụp ảnh 10 nhân nhật xuất sắc nhất, nhiếp ảnh gia vừa vặn là Lâm Tố, kết quả chúng ta dẫn con bé cùng trở về luôn.”

Đào Mục Chi nghe mẹ nói xong, nói: “Sao mẹ biết là cô ấy?”

Chuyện của Đào Mục Chi và Lâm Tố, thật ra bố mẹ vẫn luôn không tham dự, công việc của bọn họ cực kỳ bận. Mà trong nhà biết được cũng chỉ có ông bà nội mà thôi.

Hàng Uyển cũng là từ chỗ cụ bà nghe được.

“Bà đã nói với chúng ta.” Hàng Uyên nói, “Lúc ấy không biết bà từ đâu lấy được một quyển tạp chí, trên đó có bài phỏng vấn của Lâm Tố, bà nói cho mẹ biết đây chính là con dâu tương lai của mẹ. Hôm nay đến phòng hội nghị, mẹ thoáng cái đã nhận ra con bé.”

Nói đến đây, Hàng Uyển nói: “Chỉ có điều ảnh chụp Lâm Tố trên tạp chí kia không xinh đẹp bằng người thật.”

Lâm Tố: “...”

Cho nên nói, Hàng Uyển vẫn là thông qua bài phỏng vấn kia nhận ra cô. Ban đầu cô tưởng rằng Hàng Uyển chỉ là biết cô là nhiếp ảnh gia tên Lâm Tố. Mà sao cô không suy nghĩ sâu thêm, Hàng Uyển là một chuyên gia khoa u bướu, vì sao muốn xem tạp chí giải trí, hơn nữa còn xem bài phỏng vấn của một nhiếp ảnh gia như cô?

Vậy chắc chắn là có mục đích!

Nghĩ đến đây, Lâm Tố: “...”

Sao cô có thể ngu ngốc như vậy? Lại nói cô ngu như vậy, mẹ của Đào Mục Chi có thể sợ ảnh hưởng đến IQ của đời sau của bọn họ, để cô và Đào Mục Chi chia tay?

Ngay lúc cô nghĩ như vậy, Hàng Uyển đi qua kéo tay cô. Bà kéo Lâm Tố, vừa đi vào trong nhà vừa nói.

“Cháu đói không? Ôm thiết bị chụp hình nặng thư vậy chạy suốt, chắc chắn cơ thể không chịu nổi. Cô đưa cho cháu socola sao không ăn thế, cháu ăn xong chỗ cô vẫn còn, cô biết hôm nay cháu chắc chắn rất mệt mỏi, đặc biệt chuẩn bị cho cháu…”

Sau khi tay của Lâm Tố bị mẹ nắm lấy, Đào Mục Chi đã buông lỏng tay cô. Lâm Tố được Hàng Uyển nắm tay, không hề chú ý đến tay của Đào Mục Chi đã buông lỏng.

Tay của cô bị người phụ nữ nắm lấy, đôi tay này đã từng cứu vô số người, bây giờ đang không ngừng cho cô hơi ấm. Lâm Tố đắm chìm trong sự ấm áp, trái tim cô từng chút giãn ra, được chiếu sáng rực rỡ.

-

Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất của nhà họ Đào.

Không chỉ Đào Mục Chi và Lâm Tố, Hàng Uyển và Đào Vân Sơn cũng trở về, hai ông bà cụ cực kỳ vui vẻ. Trước đêm trở về, Hàng Uyển đã thông báo cho trong nhà, cho nên buổi tối hôm nay cũng xem như là bữa cơm gia đình ăn mừng chúc mừng bà và chồng giành được vinh dự.

Trên bàn ăn, tất nhiên cũng không thể thiếu được chuyện gặp phải trong lúc chụp ảnh hôm nay. Mà bà cụ nghe Hàng Uyển nói công việc của Lâm Tố mệt mỏi cỡ nào, bà cụ liên tục bảo phòng bếp hai lần thêm món. Cuối cùng Lâm Tố ăn đến ngồi không nổi, cuối cùng, Đào Mục Chi dẫn theo cô đi vườn hoa tản bộ tiêu thực.

Toàn bộ nhà họ Đào giống như một vườn hoa lớn. Đêm đã khuya, đèn ven đường đã bật, chiếu sáng cây cối và thảm thực vật trồng ven đường. Ánh đèn xuyên qua bóng cây loang lổ rơi xuống, chiếu trên người hai người, Lâm Tố đi giữa đường, Đào Mục Chi thì đi bên cạnh cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Cho nên anh cũng không biết cô chú đã biết em rồi?” Lâm Tố hỏi.

“Không biết.” Đào Mục Chi đáp, “Anh vẫn chưa nói với bọn họ.”

“Vì sao không nói? Xấu hổ không dám nói ra hả?” Lâm Tố hỏi.

Cô giả vờ tức giận nói xong, Đào Mục Chi nhìn cô một cái, nói: “Lúc ấy chúng ta xác định quan hệ, em đã căng thẳng rất lâu. Gặp ông bà nội cũng là anh đột nhiên dẫn em đến. Về chuyện bố mẹ, anh sợ em nói sớm, em biết rồi sẽ lại căng thẳng.”

Lâm Tố: “...”

Quả thực vậy. Nếu như cô không căng thẳng hôm nay cũng sẽ không làm ra chuyện này. Mà cô cho rằng bản thân thông minh cực độ, nhưng không ngờ rằng bố mẹ của Đào Mục Chi sớm đã biết cô rồi. Nhưng bọn họ giống như Đào Mục Chi, đều là người dịu dàng, bọn họ không vạch trần cô, mà giống như cùng bạn nhỏ chơi một trò chơi vậy, cùng cô diễn xong trò chơi gia đình.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại xấu hổ.

Gia sản Đào Mục Chi phong phú, ông bà bố mẹ kể cả anh đều là học bá, Lâm Tố cảm thấy bản thân mình trước mặt bọn họ giống như đứa trẻ vậy.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố nhìn về phía Đào Mục Chi, hỏi: “Anh có cảm thấy, chính là mọi người có cảm thấy một số chuyện em làm, quá trẻ con không?”

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi nhìn về phía cô, nói: “Không đâu. Chúng ta sẽ chỉ cảm thấy em đáng yêu thôi.”

Đào Mục Chi nói xong, đôi mắt của Lâm Tố giật giật.

Mật ngọt trong lòng giống như nhiễm lên đôi mắt, mắt của Lâm Tố cũng trở nên giống như kẹo vậy. Đào Mục Chi nắm tay cô, cúi đầu an tĩnh nhìn cô, sau đó, hai người ôm nhau, hôn nhau.

Lâm Tố từ đầu đến cuối nhớ rõ lời mình đã nói.

Cô đã từng nói với Đào Mục Chi, một người gặp được bao nhiêu ý tốt đều là trời định, bố cô không cho cô tình yêu, tất nhiên sẽ có người khác cho cô.

Hơn 20 năm từng sống của cô, quả thật không có tình yêu gì đáng lấy ra để cô nhớ lại. Nhưng sau khi gặp được Đào Mục Chi, cô đã có.

Cô không chỉ có thể nhớ lại, cô còn có thể đắm chìm, càng có thể mặc sức tưởng tượng.

Quá khứ của cô, bây giờ, hiện tại, tương lai đều tràn ngập tình yêu thương.

Trong này không chỉ có Đào Mục Chi, còn có bố mẹ của Đào Mục Chi, thậm chí còn có ông bà mà cô chưa từng trải nghiệm. Bởi vì Đào Mục Chi, cô có một gia đình hoàn chỉnh.

Ở dưới một gia đình hoàn chỉnh, những thứ cô thiếu thốn đang từng chút được lấp đầy, được vun vén.

Hai người đứng dưới đèn đường đang ôm hôn thỏa thích, chỉ chốc lát sau, điện thoại của bà nội cắt ngang hai người. Hôm nay vất vả lắm mới tập trung đủ người, ván bài tối nay đã định chắc.

Đào Mục Chi nghe điện thoại của bà nội, cúi đầu lại hôn Lâm Tố một cái, véo mặt cô.

“Đi thôi, trở về đánh bài.”

Lâm Tố bị véo một cái, cũng từ mép đường nhảy xuống, nắm lấy tay Đào Mục Chi dựa trước vai anh, nói: “Đi.”

Kéo Lâm Tố, Đào Mục Chi dặn dò Lâm Tố một câu.

“Hôm nay đánh hẳn hoi nhé.”

Lâm Tố cười một tiếng: “Vì sao?”

“Hôm nay là cược kim cương, thắng được viên lớn nhất cho em làm nhẫn.” Đào Mục Chi nói.

“Nhẫn gì?”

“Nhẫn cưới.”

Hoàn chính văn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Gai Hồng Mềm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook