Chương 39: Lâm Tố như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn
Tây Phương Kinh Tế Học
30/03/2022
Art: Weibo @EPcat
Chương 39: Lâm Tố như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố nói xong thì ngồi thẳng nhướn nhướn mày nhìn hắn. Tầm mắt của Đào Mục Chi và Lâm Tố tiếp xúc mấy giây, hắn nói: "Không, thuận miệng hỏi thôi."
Lâm Tố: "..."
Cũng đúng, hai người bây giờ là quan hệ bạn cùng phòng, ngoại trừ bệnh tình của cô thì Đào Mục Chi không biết nhiều về cô. Nghĩ đến đây, Lâm Tố cúi đầu vừa ăn vừa nói: "Nhà tôi ở thành Nam, trong một thôn nhỏ vùng ngoại ô."
Lâm Tố không phải người thành phố A, ba năm trước mới chuyển đến đây. Mười mấy năm trước, cuộc sống của cô đều quanh quẩn trong thôn nhỏ đó.
Cô nói xong thì nhấc mắt nhìn sang Đào Mục Chi: "Còn anh? Lễ Quốc Khánh định làm gì?"
Hỏi về dự định cho lễ Quốc Khánh cũng chính là hỏi về hắn. Đào Mục Chi không giấu diếm, nói: "Về với ba mẹ và ông bà nội."
Đào Mục Chi lớn lên trong một gia đình trọn vẹn tình yêu thương, không những có ba mẹ mà còn có ông bà. Lâm Tố nghe hắn nói xong, bàn tay cầm đũa dừng lại giữa không trung, ngây ra một hồi lâu mới đáp một tiếng.
"Ồ."
Sau đó thì không nói nữa. Cứ như thế, hai người ăn xong bữa sáng.
-
Lâm Tố ăn sáng xong thì bắt đầu xếp đồ để về nhà. Sau cuộc trò chuyện với Đào Mục Chi trên bàn ăn, cô mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên trong chuỗi nghỉ lễ Quốc Khánh, vậy thì hôm nay mẹ cô cũng bắt đầu nghỉ lễ rồi.
Thành Nam và thành phố A bên cạnh nhau, mà thôn nhỏ Lâm Tố nói đến sát với thành phố A. Mỗi lần về nhà cô đều tự lái xe, lộ trình cũng không quá dài, ba tiếng là về đến nơi rồi.
Lâm Tố xếp đồ xong, kéo vali ra khỏi phòng ngủ. Ngoài cửa, Đào Mục Chi đang đứng chờ, hắn nhìn thoáng qua chiếc vali, đón lấy rồi nói: "Tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm."
Nhà của Đào Mục Chi ngay ở thành phố A, đưa cô đi xong hắn có thể về thẳng nhà. Đào Mục Chi đã nói thế, Lâm Tố cũng không từ chối, để cho hắn kéo vali, sau đó hai người cùng bước vào thang máy.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ đầu tiên, người bình thường nếu như về nhà thì đã rời khỏi đây từ đêm qua hoặc sáng sớm nay, bởi vậy mà giờ này trong thang máy không có một bóng người. Hai người bước vào, Lâm Tố ấn tầng -1, sau đó ánh mắt khóa trên mấy con số đang giảm dần.
Bầu không khí tĩnh lặng, im ắng đến mức Lâm Tố cứ ngỡ như mình đang ở nhà một mình.
"Về nhà mấy ngày?" Đào Mục Chi chợt hỏi.
"A?" Lâm Tố giống như đang mải mê suy nghĩ gì đó bị giật mình, cô quay đầu nhìn Đào Mục Chi, nghĩ ngợi rồi nói: "Đến khi kỳ nghỉ lễ của mẹ tôi kết thúc."
"Cô ít khi về nhà?" Đào Mục Chi hỏi.
"Không." Lâm Tố nói, "Mẹ tôi có thời gian đều sẽ quay về."
Hôm qua khi cô kể về gia đình đều không nhắc gì đến sự tồn tại của người ba. Dù là ai cũng có thể đoán được Lâm Tố lớn lên trong một gia đình đơn thân, hơn nữa là được mẹ nuôi lớn. Về người ba kia, hoặc là đã mất, hoặc là đã ly hôn với mẹ cô, không có tham dự gì đến cuộc sống của cô, dù sao cũng không biết được.
Bởi vì Đào Mục Chi và cô còn chưa thân thiết đến mức đó, không thể nào xâm nhập vào cuộc sống cá nhân của cô.
Hai người nói được mấy câu thì thang máy xuống đến tầng hầm. Lâm Tố nhìn con số sáng rực, hàng lông mi nâng lên, nói: "Ồ, đến rồi."
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Lâm Tố thong thả bước ra khỏi thang máy.
-
Hai người đi đến trước xe của cô, Lâm Tố bấm mở khóa, Đào Mục Chi giúp cô đặt vali vào trong cốp.
Nếu như ở lại đến khi mẹ cô kết thúc kỳ nghỉ thì ít nhất cũng phải bảy ngày. Nhưng Lâm Tố chỉ mang theo một cái vali nhỏ, có lẽ cũng không có quá nhiều đồ.
Đặt vali vào cốp xong, Đào Mục Chi đóng cửa xuống, sau đó bước trở về. Lâm Tố đứng trước cửa xe, đang nhìn về phía hắn.
Thời gian này, người cần về nhà thì đã về nhà, người đi du lịch cũng đã đi du lịch, bãi đỗ xe trống hơn nửa. Hai người đứng hai bên sườn xe, cách một chiếc xe đối diện nhau.
Lâm Tố cũng không biết vì sao mình không trực tiếp lên xe mà vẫn còn nán lại đây. Cô nghĩ tuy Đào Mục Chi đang là bảo mẫu của mình, nhưng nếu như cô sắp rời khỏi đây một thời gian thì vẫn nên chào một câu.
Nhưng Lâm Tố có vẻ hiếm khi chào tạm biệt với người khác. Cô chỉ đứng ở đó, đối diện với Đào Mục Chi trong chốc lát, sau đó khẽ phồng hai má.
"Chắc là chiều mùng bảy tôi sẽ về." Lâm Tố nói với Đào Mục Chi.
"Được."
Đào Mục Chi đáp xong, hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng. Đào Mục Chi nghĩ một lát, hỏi: "Tối đó muốn ăn gì?"
Nghĩ đến chuyện ăn uống của bảy ngày sau có vẻ hơi sớm, Lâm Tố nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, bèn nói với Đào Mục Chi: "Chờ lúc quay lại tôi đi siêu thị với anh rồi tính."
Cô nói xong, Đào Mục Chi lại đáp một tiếng: "Được."
Lâm Tố rốt cuộc không còn gì để nói. Dù tiếp tục lề rề thì khoảng cách của hai người cũng không kéo gần lại được, Lâm Tố bèn dứt khoát nắm lấy tay nắm cửa.
"Vậy tôi đi trước nhé."
Lâm Tố nói xong đưa tay định mở cửa xe, thế nhưng cửa còn chưa mở, Đào Mục Chi đã gọi cô lại.
"Đợi chút."
Lâm Tố dừng lại động tác, nhấc mắt nhìn sang Đào Mục Chi.
Ánh mắt của cô vì một câu kia của Đào Mục Chi mà sáng lên, lúc nhìn về phía Đào Mục Chi, trong đôi con ngươi giống như có mặt hồ chiếu ngược ánh trăng, trong đó còn có bóng dáng của hắn. Giữa chùm ánh sáng lớn đó, bóng dáng của Đào Mục Chi mỗi lúc một gần, càng lúc càng rõ ràng, chờ đến khi Lâm Tố phản ứng lại, Đào Mục Chi đã đi đến trước mặt cô.
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn.
"Về nhà nhớ phải chơi vui đấy." Đào Mục Chi nói.
Nghe Đào Mục Chi nói xong, lông mi của Lâm Tố khẽ động, cô thu lại biểu tình trong mắt, lời đáp lại giống như không hài lòng với câu vừa rồi của hắn.
"Ai về nhà mà không vui chứ..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Tố đã bị Đào Mục Chi ôm vào lòng, hai cánh tay hắn siết chặt lấy cô.
Lâm Tố trợn tròn mắt.
Đã lâu rồi cô và Đào Mục Chi không có động tác thân mật như thế này, chính là từ sau cái ngày cô muốn ngủ hắn. Nhưng đã lâu như vậy, lại dường như cũng không lâu lắm, chỉ mới có ba ngày thôi. Một lần nữa được Đào Mục Chi ôm vào lòng, Lâm Tố vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo hắn.
Hai người cứ như thế quen thuộc mà lại xa lạ ôm nhau.
Lâm Tố không biết vì sao Đào Mục Chi muốn ôm mình, nhưng mà cứ như động tác này cũng trong phạm vi hợp lý. Bởi vì cô không từ chối, ngược lại là để cho hắn ôm, giống như đã từng để cho hắn ôm rất nhiều lần như thế rồi.
"Ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Tự nhiên lải nhải cái gì không biết.
"Biết rồi." Lâm Tố nói.
"Lái xe cẩn thận, thượng lộ bình an." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "... Ồ."
Lâm Tố "ồ" xong một tiếng, cảm thấy hai người đã ôm nhau khá lâu rồi, muốn tránh ra, thế nhưng còn chưa thoát ra được, cô đã lại bị Đào Mục Chi ôm chặt.
Lâm Tố: "..."
Coi Lâm Tố như một con mèo nhỏ ôm vào trong lòng, hai cánh tay của hắn chỉ thoáng dùng lực nhưng cũng đủ để cô không thể thoát ra. Cơ thể của hai người áp sát vào nhau, hắn cúi đầu gác cằm lên hõm vai cô, dùng giọng nói dịu dàng cô chưa nghe thấy bao giờ nói.
"Nếu như có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Lâm Tố: "..."
Cô về nhà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ!
-
Cái ôm của Lâm Tố và Đào Mục Chi kết thúc, cô ngồi vào xe lái ra khỏi bãi đỗ dưới tầng hầm. Chiếc xe chầm chậm chạy ra đến cửa, trước khi hoàn toàn ra đến ngoài, Lâm Tố liếc thoáng qua gương chiếu hậu, thấy được bóng dáng cao lớn của Đào Mục Chi vẫn còn đứng ở chỗ cũ.
Giống với vô số lần cô rời khỏi nhà, mẹ đứng ở bên đường trong thôn nhỏ nhìn theo xe cô.
Loại đưa tiễn này mang đến một cảm giác rất kỳ diệu, cứ như trong một nháy mắt đó, cô và Đào Mục Chi đã có một loại ràng buộc sâu như giữa cô và mẹ.
Ràng buộc giữa cô và mẹ là từ quan hệ máu mủ và hơn hai mươi năm quanh quẩn bên nhau, còn ràng buộc giữa cô và Đào Mục Chi là xuất phát từ đâu? Từ quan hệ bác sĩ tâm lý và bệnh nhân? Hay là từ việc hai người sống chung? Hay là từ một quan hệ không thể nói rõ nào đó?
Lâm Tố nghĩ mãi không thông.
Câu hỏi này dường như rất giống với câu hỏi hôm qua cô đặt ra khi nằm trên ghế sô pha. Vì sao Đào Mục Chi lại chịu trách nhiệm với cô, chỉ là vì hắn đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý thôi sao?
Câu hỏi như thế này rất dễ nghĩ ra, nhưng muốn tìm được câu trả lời thì khó vô cùng, như bị cách bởi một tầng kính dày, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng không thể chạm đến mà cảm nhận. Mà loại cảnh tượng có thể nhìn thấy này, cũng sẽ rất nhanh khiến ta quên mất câu hỏi vừa đặt ra.
Lâm Tố lái xe, phong cảnh bên đường không ngừng vụt qua trước mắt khiến cô quên mất câu hỏi mình vừa nghĩ tới. Cô bắt đầu vừa ngắm cảnh vừa mắng mấy chủ xe không tuân theo luật lệ giao thông chạy vượt qua mình, và cả một chiếc xe lái chậm muốn chết đi phía trước...
Đào Mục Chi nói cô có thể gọi cho hắn bất cứ lúc nào chẳng lẽ là vì sợ cô tức điên trên đường về rồi đánh nhau với người ta?
Cứ như thế, ba tiếng sau, Lâm Tố đúng giờ về đến nhà.
-
Thành Nam thuộc về sông nước Giang Nam, hương vị và bản chất của thành thị này cũng phản ánh cả lên thôn nhỏ nơi Lâm Tố sinh ra và lớn lên.
Con hẻm nhỏ hẹp, mặt đường lát đá xanh, tuy là đã qua mùa mưa, nhưng mưa thu ở đây vẫn hệt như mưa bụi mùa xuân rả rích không ngừng. Hai bên con hẻm nhỏ đều là nhà dân, đa số là nhà hai tầng. Diện tích không lớn, đến tường bao cũng không xây quá dày, chẳng qua là từ xanh đến trắng khiến người ta có cảm giác như đang tiến vào một bức phác họa núi sông đầy nghệ thuật.
Lâm Tố men theo con đường lát đá xanh, đi qua hai nhà, căn nhà nhỏ thứ ba ở ngay ngã rẽ chính là nhà cô. Lâm Tố đẩy cửa bước vào sân, đập vào mắt là cây hoa quế mẹ trồng. Hiện tại đang là mùa hoa quế, mùi hoa quế trong lành thoang thoảng trong không khí.
Lâm Tố theo mùi hương bước dọc theo con đường nhỏ trên sân đi đến trước cửa. Cô đẩy cửa, gọi một tiếng.
"Mẹ."
Tiếng gọi vừa dứt, tầng hai được lót sàn bằng gỗ truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, không để cô đợi lâu, Lâm Mộ Hoa đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Nhìn thấy con gái, trong mắt Lâm Mộ Hoa tràn ra vui vẻ, bà ấy cười lên tiếng.
"Về rồi đấy à."
Sau đó, Lâm Mộ Hoa từ cầu thang đi xuống.
***
88: 2 chương truyện thay lời cám ơn đến Quynh Anh đã gửi donate để Bát thêm động lực dịch truyện, yêu gất nhìu luôn:*:*:*
-
Diễn biến tiếp theo của bộ truyện có lẽ sẽ khiến tâm trạng mọi người bị kéo theo, bởi vì cái này có thể thật sự ảnh hưởng đến người có tâm lý nhạy cảm nên Bát hy vọng mọi người sẽ không quá chìm cảm xúc vào nó, nếu khó chịu thì sau khi đọc xong hãy lập tức tìm một bộ truyện vui vẻ để đọc. Yêu thương ^^~
P/s: Đề cử cho mọi người bộ Bát mới đọc xong, "Ứ làm bé nhõng nhẽo" của nhà Wonderland, câu chuyện về một anh tổng yêu vợ nâng vợ đến tận trời nhưng lỡ miệng từ chối muốn lập tức đi đăng ký kết hôn của vợ mà bị vợ ghẻ lạnh bỏ đi làm streamer rồi theo đuổi lại sấp mặt kkk~
Chương 39: Lâm Tố như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố nói xong thì ngồi thẳng nhướn nhướn mày nhìn hắn. Tầm mắt của Đào Mục Chi và Lâm Tố tiếp xúc mấy giây, hắn nói: "Không, thuận miệng hỏi thôi."
Lâm Tố: "..."
Cũng đúng, hai người bây giờ là quan hệ bạn cùng phòng, ngoại trừ bệnh tình của cô thì Đào Mục Chi không biết nhiều về cô. Nghĩ đến đây, Lâm Tố cúi đầu vừa ăn vừa nói: "Nhà tôi ở thành Nam, trong một thôn nhỏ vùng ngoại ô."
Lâm Tố không phải người thành phố A, ba năm trước mới chuyển đến đây. Mười mấy năm trước, cuộc sống của cô đều quanh quẩn trong thôn nhỏ đó.
Cô nói xong thì nhấc mắt nhìn sang Đào Mục Chi: "Còn anh? Lễ Quốc Khánh định làm gì?"
Hỏi về dự định cho lễ Quốc Khánh cũng chính là hỏi về hắn. Đào Mục Chi không giấu diếm, nói: "Về với ba mẹ và ông bà nội."
Đào Mục Chi lớn lên trong một gia đình trọn vẹn tình yêu thương, không những có ba mẹ mà còn có ông bà. Lâm Tố nghe hắn nói xong, bàn tay cầm đũa dừng lại giữa không trung, ngây ra một hồi lâu mới đáp một tiếng.
"Ồ."
Sau đó thì không nói nữa. Cứ như thế, hai người ăn xong bữa sáng.
-
Lâm Tố ăn sáng xong thì bắt đầu xếp đồ để về nhà. Sau cuộc trò chuyện với Đào Mục Chi trên bàn ăn, cô mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên trong chuỗi nghỉ lễ Quốc Khánh, vậy thì hôm nay mẹ cô cũng bắt đầu nghỉ lễ rồi.
Thành Nam và thành phố A bên cạnh nhau, mà thôn nhỏ Lâm Tố nói đến sát với thành phố A. Mỗi lần về nhà cô đều tự lái xe, lộ trình cũng không quá dài, ba tiếng là về đến nơi rồi.
Lâm Tố xếp đồ xong, kéo vali ra khỏi phòng ngủ. Ngoài cửa, Đào Mục Chi đang đứng chờ, hắn nhìn thoáng qua chiếc vali, đón lấy rồi nói: "Tôi đưa cô xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm."
Nhà của Đào Mục Chi ngay ở thành phố A, đưa cô đi xong hắn có thể về thẳng nhà. Đào Mục Chi đã nói thế, Lâm Tố cũng không từ chối, để cho hắn kéo vali, sau đó hai người cùng bước vào thang máy.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ đầu tiên, người bình thường nếu như về nhà thì đã rời khỏi đây từ đêm qua hoặc sáng sớm nay, bởi vậy mà giờ này trong thang máy không có một bóng người. Hai người bước vào, Lâm Tố ấn tầng -1, sau đó ánh mắt khóa trên mấy con số đang giảm dần.
Bầu không khí tĩnh lặng, im ắng đến mức Lâm Tố cứ ngỡ như mình đang ở nhà một mình.
"Về nhà mấy ngày?" Đào Mục Chi chợt hỏi.
"A?" Lâm Tố giống như đang mải mê suy nghĩ gì đó bị giật mình, cô quay đầu nhìn Đào Mục Chi, nghĩ ngợi rồi nói: "Đến khi kỳ nghỉ lễ của mẹ tôi kết thúc."
"Cô ít khi về nhà?" Đào Mục Chi hỏi.
"Không." Lâm Tố nói, "Mẹ tôi có thời gian đều sẽ quay về."
Hôm qua khi cô kể về gia đình đều không nhắc gì đến sự tồn tại của người ba. Dù là ai cũng có thể đoán được Lâm Tố lớn lên trong một gia đình đơn thân, hơn nữa là được mẹ nuôi lớn. Về người ba kia, hoặc là đã mất, hoặc là đã ly hôn với mẹ cô, không có tham dự gì đến cuộc sống của cô, dù sao cũng không biết được.
Bởi vì Đào Mục Chi và cô còn chưa thân thiết đến mức đó, không thể nào xâm nhập vào cuộc sống cá nhân của cô.
Hai người nói được mấy câu thì thang máy xuống đến tầng hầm. Lâm Tố nhìn con số sáng rực, hàng lông mi nâng lên, nói: "Ồ, đến rồi."
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Lâm Tố thong thả bước ra khỏi thang máy.
-
Hai người đi đến trước xe của cô, Lâm Tố bấm mở khóa, Đào Mục Chi giúp cô đặt vali vào trong cốp.
Nếu như ở lại đến khi mẹ cô kết thúc kỳ nghỉ thì ít nhất cũng phải bảy ngày. Nhưng Lâm Tố chỉ mang theo một cái vali nhỏ, có lẽ cũng không có quá nhiều đồ.
Đặt vali vào cốp xong, Đào Mục Chi đóng cửa xuống, sau đó bước trở về. Lâm Tố đứng trước cửa xe, đang nhìn về phía hắn.
Thời gian này, người cần về nhà thì đã về nhà, người đi du lịch cũng đã đi du lịch, bãi đỗ xe trống hơn nửa. Hai người đứng hai bên sườn xe, cách một chiếc xe đối diện nhau.
Lâm Tố cũng không biết vì sao mình không trực tiếp lên xe mà vẫn còn nán lại đây. Cô nghĩ tuy Đào Mục Chi đang là bảo mẫu của mình, nhưng nếu như cô sắp rời khỏi đây một thời gian thì vẫn nên chào một câu.
Nhưng Lâm Tố có vẻ hiếm khi chào tạm biệt với người khác. Cô chỉ đứng ở đó, đối diện với Đào Mục Chi trong chốc lát, sau đó khẽ phồng hai má.
"Chắc là chiều mùng bảy tôi sẽ về." Lâm Tố nói với Đào Mục Chi.
"Được."
Đào Mục Chi đáp xong, hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng. Đào Mục Chi nghĩ một lát, hỏi: "Tối đó muốn ăn gì?"
Nghĩ đến chuyện ăn uống của bảy ngày sau có vẻ hơi sớm, Lâm Tố nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, bèn nói với Đào Mục Chi: "Chờ lúc quay lại tôi đi siêu thị với anh rồi tính."
Cô nói xong, Đào Mục Chi lại đáp một tiếng: "Được."
Lâm Tố rốt cuộc không còn gì để nói. Dù tiếp tục lề rề thì khoảng cách của hai người cũng không kéo gần lại được, Lâm Tố bèn dứt khoát nắm lấy tay nắm cửa.
"Vậy tôi đi trước nhé."
Lâm Tố nói xong đưa tay định mở cửa xe, thế nhưng cửa còn chưa mở, Đào Mục Chi đã gọi cô lại.
"Đợi chút."
Lâm Tố dừng lại động tác, nhấc mắt nhìn sang Đào Mục Chi.
Ánh mắt của cô vì một câu kia của Đào Mục Chi mà sáng lên, lúc nhìn về phía Đào Mục Chi, trong đôi con ngươi giống như có mặt hồ chiếu ngược ánh trăng, trong đó còn có bóng dáng của hắn. Giữa chùm ánh sáng lớn đó, bóng dáng của Đào Mục Chi mỗi lúc một gần, càng lúc càng rõ ràng, chờ đến khi Lâm Tố phản ứng lại, Đào Mục Chi đã đi đến trước mặt cô.
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn.
"Về nhà nhớ phải chơi vui đấy." Đào Mục Chi nói.
Nghe Đào Mục Chi nói xong, lông mi của Lâm Tố khẽ động, cô thu lại biểu tình trong mắt, lời đáp lại giống như không hài lòng với câu vừa rồi của hắn.
"Ai về nhà mà không vui chứ..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Tố đã bị Đào Mục Chi ôm vào lòng, hai cánh tay hắn siết chặt lấy cô.
Lâm Tố trợn tròn mắt.
Đã lâu rồi cô và Đào Mục Chi không có động tác thân mật như thế này, chính là từ sau cái ngày cô muốn ngủ hắn. Nhưng đã lâu như vậy, lại dường như cũng không lâu lắm, chỉ mới có ba ngày thôi. Một lần nữa được Đào Mục Chi ôm vào lòng, Lâm Tố vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo hắn.
Hai người cứ như thế quen thuộc mà lại xa lạ ôm nhau.
Lâm Tố không biết vì sao Đào Mục Chi muốn ôm mình, nhưng mà cứ như động tác này cũng trong phạm vi hợp lý. Bởi vì cô không từ chối, ngược lại là để cho hắn ôm, giống như đã từng để cho hắn ôm rất nhiều lần như thế rồi.
"Ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Tự nhiên lải nhải cái gì không biết.
"Biết rồi." Lâm Tố nói.
"Lái xe cẩn thận, thượng lộ bình an." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "... Ồ."
Lâm Tố "ồ" xong một tiếng, cảm thấy hai người đã ôm nhau khá lâu rồi, muốn tránh ra, thế nhưng còn chưa thoát ra được, cô đã lại bị Đào Mục Chi ôm chặt.
Lâm Tố: "..."
Coi Lâm Tố như một con mèo nhỏ ôm vào trong lòng, hai cánh tay của hắn chỉ thoáng dùng lực nhưng cũng đủ để cô không thể thoát ra. Cơ thể của hai người áp sát vào nhau, hắn cúi đầu gác cằm lên hõm vai cô, dùng giọng nói dịu dàng cô chưa nghe thấy bao giờ nói.
"Nếu như có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Lâm Tố: "..."
Cô về nhà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ!
-
Cái ôm của Lâm Tố và Đào Mục Chi kết thúc, cô ngồi vào xe lái ra khỏi bãi đỗ dưới tầng hầm. Chiếc xe chầm chậm chạy ra đến cửa, trước khi hoàn toàn ra đến ngoài, Lâm Tố liếc thoáng qua gương chiếu hậu, thấy được bóng dáng cao lớn của Đào Mục Chi vẫn còn đứng ở chỗ cũ.
Giống với vô số lần cô rời khỏi nhà, mẹ đứng ở bên đường trong thôn nhỏ nhìn theo xe cô.
Loại đưa tiễn này mang đến một cảm giác rất kỳ diệu, cứ như trong một nháy mắt đó, cô và Đào Mục Chi đã có một loại ràng buộc sâu như giữa cô và mẹ.
Ràng buộc giữa cô và mẹ là từ quan hệ máu mủ và hơn hai mươi năm quanh quẩn bên nhau, còn ràng buộc giữa cô và Đào Mục Chi là xuất phát từ đâu? Từ quan hệ bác sĩ tâm lý và bệnh nhân? Hay là từ việc hai người sống chung? Hay là từ một quan hệ không thể nói rõ nào đó?
Lâm Tố nghĩ mãi không thông.
Câu hỏi này dường như rất giống với câu hỏi hôm qua cô đặt ra khi nằm trên ghế sô pha. Vì sao Đào Mục Chi lại chịu trách nhiệm với cô, chỉ là vì hắn đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý thôi sao?
Câu hỏi như thế này rất dễ nghĩ ra, nhưng muốn tìm được câu trả lời thì khó vô cùng, như bị cách bởi một tầng kính dày, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng không thể chạm đến mà cảm nhận. Mà loại cảnh tượng có thể nhìn thấy này, cũng sẽ rất nhanh khiến ta quên mất câu hỏi vừa đặt ra.
Lâm Tố lái xe, phong cảnh bên đường không ngừng vụt qua trước mắt khiến cô quên mất câu hỏi mình vừa nghĩ tới. Cô bắt đầu vừa ngắm cảnh vừa mắng mấy chủ xe không tuân theo luật lệ giao thông chạy vượt qua mình, và cả một chiếc xe lái chậm muốn chết đi phía trước...
Đào Mục Chi nói cô có thể gọi cho hắn bất cứ lúc nào chẳng lẽ là vì sợ cô tức điên trên đường về rồi đánh nhau với người ta?
Cứ như thế, ba tiếng sau, Lâm Tố đúng giờ về đến nhà.
-
Thành Nam thuộc về sông nước Giang Nam, hương vị và bản chất của thành thị này cũng phản ánh cả lên thôn nhỏ nơi Lâm Tố sinh ra và lớn lên.
Con hẻm nhỏ hẹp, mặt đường lát đá xanh, tuy là đã qua mùa mưa, nhưng mưa thu ở đây vẫn hệt như mưa bụi mùa xuân rả rích không ngừng. Hai bên con hẻm nhỏ đều là nhà dân, đa số là nhà hai tầng. Diện tích không lớn, đến tường bao cũng không xây quá dày, chẳng qua là từ xanh đến trắng khiến người ta có cảm giác như đang tiến vào một bức phác họa núi sông đầy nghệ thuật.
Lâm Tố men theo con đường lát đá xanh, đi qua hai nhà, căn nhà nhỏ thứ ba ở ngay ngã rẽ chính là nhà cô. Lâm Tố đẩy cửa bước vào sân, đập vào mắt là cây hoa quế mẹ trồng. Hiện tại đang là mùa hoa quế, mùi hoa quế trong lành thoang thoảng trong không khí.
Lâm Tố theo mùi hương bước dọc theo con đường nhỏ trên sân đi đến trước cửa. Cô đẩy cửa, gọi một tiếng.
"Mẹ."
Tiếng gọi vừa dứt, tầng hai được lót sàn bằng gỗ truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, không để cô đợi lâu, Lâm Mộ Hoa đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Nhìn thấy con gái, trong mắt Lâm Mộ Hoa tràn ra vui vẻ, bà ấy cười lên tiếng.
"Về rồi đấy à."
Sau đó, Lâm Mộ Hoa từ cầu thang đi xuống.
***
88: 2 chương truyện thay lời cám ơn đến Quynh Anh đã gửi donate để Bát thêm động lực dịch truyện, yêu gất nhìu luôn:*:*:*
-
Diễn biến tiếp theo của bộ truyện có lẽ sẽ khiến tâm trạng mọi người bị kéo theo, bởi vì cái này có thể thật sự ảnh hưởng đến người có tâm lý nhạy cảm nên Bát hy vọng mọi người sẽ không quá chìm cảm xúc vào nó, nếu khó chịu thì sau khi đọc xong hãy lập tức tìm một bộ truyện vui vẻ để đọc. Yêu thương ^^~
P/s: Đề cử cho mọi người bộ Bát mới đọc xong, "Ứ làm bé nhõng nhẽo" của nhà Wonderland, câu chuyện về một anh tổng yêu vợ nâng vợ đến tận trời nhưng lỡ miệng từ chối muốn lập tức đi đăng ký kết hôn của vợ mà bị vợ ghẻ lạnh bỏ đi làm streamer rồi theo đuổi lại sấp mặt kkk~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.