Gai Hồng Mềm

Chương 52: Muốn đi gặp ông bà nội với tôi không?

Tây Phương Kinh Tế Học

15/04/2022

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Hình ảnh của Đào Mục Chi trong mắt mẹ càng ngày càng xấu đi.

Đầu tiên là nói cô chia tay với Đào Mục Chi, sau đó thì bảo cô phải tuyệt giao với hắn. Nhưng cô và Đào Mục Chi vốn không có quan hệ yêu đương, nên cô không cần phải chia tay với hắn. Đào Mục Chi cũng không phải tên cặn bã giống như người đàn ông trong miệng bà, cô càng không cần phải tuyệt giao với Đào Mục Chi.

Nhưng khi mẹ yêu cầu như vậy, cô vẫn đồng ý rồi.

Hình ảnh của Đào Mục Chi trong mắt mẹ càng ngày càng xấu đi có lẽ là bởi vì bà đã coi những hành động việc làm của hắn thành người đàn ông kia. Bởi vì bà hiểu nhầm, nên mới trở nên như vậy. Nhưng dưới tình huống lúc đó, cô không muốn mẹ phải tiếp tục chìm đắm vào những ký ức trước đây, nên mới đồng ý với mẹ sẽ tuyệt giao với Đào Mục Chi.

Nhưng thực tế là cô sẽ không thể tuyệt giao với Đào Mục Chi, nếu không về thành phố A rồi cô phải ăn ngủ thế nào?

Lâm Tố: "..."

Phì phì phì! Ăn cơm! Chỉ có ăn cơm thôi, cô và Đào Mục Chi không có ngủ!

Cứ như thế, ăn trưa xong, Lâm Tố cũng dỗ dành cho mẹ yên tâm xong, lại nói lời tạm biệt mới lái xe rời nhà. Hơn mười một giờ trưa xuất phát, ba giờ chiều Lâm Tố lái xe về đến nhà ở thành phố A.

So với bảy ngày trước khi rời khỏi đây, căn nhà vẫn không có gì thay đổi. Nhưng một lần nữa quay về, Lâm Tố nhìn đám ảnh chụp và tạp chí kia, tự nhiên cảm thấy nhà mình thật bừa bộn.

Nhưng trước đây cô vẫn luôn sống như thế cũng đâu thấy bừa bộn gì? Lâm Tố khó hiểu nghĩ, trước tiên kéo vali vào phòng ngủ, sau đó tắm rửa một lượt, tiếp theo mới đi dọn dẹp căn nhà bừa bộn.

Lâm Tố chưa bao giờ phải dọn dẹp nhà cửa. Trước đây ở với mẹ, mẹ không bao giờ cho cô làm việc gì. Sau đó... Dù sao cô cũng chưa bao giờ dọn nhà.

Nhưng không phải chưa ăn thịt heo bao giờ nghĩa là chưa bao giờ thấy heo chạy.

Lâm Tố cũng không hẳn là dọn dẹp, nhưng tối thiểu cũng gom được đống ảnh chụp và tạp chí lại một chỗ. Gom xong, sàn nhà quanh năm suốt tháng bị ảnh chụp và tạp chí che kín rốt cuộc một lần nữa được thấy ánh mặt trời. Từ khi nhận nhà đến giờ sàn nhà vẫn luôn là trạng thái đó, thậm chí còn có cảm giác bóng loáng hơn, khiến cho căn nhà của Lâm Tố sáng sủa hơn rất nhiều.

Lâm Tố khá hài lòng.

Hài lòng xong, cô nhìn sang đống tạp chí và ảnh chụp chồng thành núi bên cạnh...

Mấy cái này xử lý thế nào?

Phải bỏ vào thùng rác hả?

Nhưng mà nhiều quá!

Cô không bê được, thôi thì để Đào Mục Chi làm đi!

Nghĩ đến đây, Lâm Tố rốt cuộc nhớ ra Đào Mục Chi. Chiều nay cô về, tối nay Đào Mục Chi dĩ nhiên phải đến nhà cô nấu cơm tối. Cô vẫn chưa liên lạc với Đào Mục Chi vì bốn giờ chiều cô còn có một buổi chẩn liệu với giáo sư Uông.

Bốn giờ chiều...

Lâm Tố nhớ ra tin tức quan trọng nhất!

Cô nhìn thời gian, đã hơn ba rưỡi! Lâm Tố phủi bụi trên người, mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên rời khỏi nhà, lái xe đến bệnh viện số ba.

-

Lái xe đến bệnh viện, Lâm Tố khóa cửa xe rồi chạy như điên vào tòa nhà, chạy đến mức mạng cũng muốn ném luôn rồi, rốt cuộc đúng bốn giờ đứng ngay ngắn trước cửa phòng khám của Uông Giai Hoa.

Lâm Tố mệt đến mức thở hồng hộc, mà điều khiến cô ngạc nhiên hơn là loại gà bệnh như cô cũng có thể chạy một mạch không cần nghỉ đến trước cửa phòng khám.

Xem ra leo núi rất hữu hiệu trong việc rèn luyện cơ thể.

Uông Giai Hoa ngồi trong phòng khám chờ Lâm Tố, nghe thấy tiếng gõ cửa, Uông Giai Hoa rất nhanh đáp một tiếng "mời vào". Cửa bị đẩy ra, Lâm Tố thở hồng hộc đi vào.

"Ôi, sao lại thở thế kia?" Uông Giai Hoa nhìn thấy Lâm Tố, giật mình lên tiếng.

Lâm Tố bình ổn lại hơi thở, sau đó mới đáp: "Tôi chạy đến đây, vì quên mất thời gian nên sợ đến muộn."

"Muộn một chút cũng không sao." Uông Giai Hoa mỉm cười, sau đó ý cười trên khóe môi càng sâu hơn, nói: "Nhưng tôi nghe bác sĩ Đào nói, lúc trước cháu đến gặp bác sĩ tâm lý đều không bao giờ quan tâm có muộn hay không."

Lâm Tố: "..."

Cô có à? Đào Mục Chi đúng thật là, rêu rao khắp nơi hủy hoại thanh danh của cô.

Lâm Tố hơi tức giận, thầm nghĩ tối nay về nhất định phải cắn Đào Mục Chi một cái cho hả giận! Dù đúng là trước đây cô hay đến muộn thật.

Từ đây cũng có thể nhìn ra, Lâm Tố đã càng ngày càng tích cực với quá trình chẩn liệu. Đây là một tín hiệu cực kỳ tốt, nó có nghĩa là cô đang dần dần tốt lên.



Không chỉ ở hành vi của cô, mà sau khi Lâm Tố ngồi xuống, Uông Giai Hoa quan sát sắc mặt của Lâm Tố, nói: "Sắc mặt tốt lắm. Đợt nghỉ lễ này chơi vui lắm hả?"

Lâm Tố: "..."

Còn không phải sao, leo núi bảy ngày liền, có thể không vui vẻ à?

Trong lòng thì thầm nghĩ thế, nhưng ngoài miệng dĩ nhiên Lâm Tố không thể nói với Uông Giai Hoa những lời này. Uông Giai Hoa là một bác sĩ tâm lý rất ôn hòa, khi ở trước mặt bà, Lâm Tố vẫn xem như là một bệnh nhân nghe lời.

"Cũng được ạ." Lâm Tố nói.

Không chỉ sắc mặt, Lâm Tố hình như cũng chịu nói chuyện hơn. Bảy ngày nghỉ này xem ra cô đã thật sự rất vui vẻ. Nhìn thấy thay đổi của Lâm Tố, Uông Giai Hoa cũng vui vẻ lây.

Bà cười cười nói: "Bảy ngày lễ đi chơi ở đâu vậy?"

Buổi chẩn liệu đã bắt đầu mà Lâm Tố không hề hay biết, Uông Giai Hoa như chỉ đang tán gẫu với cô. Lâm Tố nhìn Uông Giai Hoa một cái, đáp: "Ngay ở nhà thôi."

"Cùng ai thế, với mẹ hả?" Uông Giai Hoa hỏi.

"Vốn là với mẹ..." Nói đến đây, Lâm Tố nghĩ ngợi, không biết có nên nói ra Đào Mục Chi đã tìm cô hay không. Nhưng cũng rất nhanh, Lâm Tố nghĩ ra, khi đó Đào Mục Chi đã nói là không phải hắn đến tìm cô.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố không còn áp lực tâm lý nữa, cô nói: "Bác sĩ Đào đến chỗ chúng tôi, nói là ở đây chơi mấy ngày, nên tôi có mang anh ta về nhà mình một chuyến."

Cô nói xong, trong mắt Uông Giai Hoa có ánh sáng hơi lóe lên. Bà nhìn Lâm Tố, rất nhẹ tiếp một tiếng: "Ồ?"

Lâm Tố nghe vậy thì vội nói: "Không phải anh ta đặc biệt đến tìm tôi, mà là trùng hợp đến chơi, biết được tôi ở đó nên mới tiện đường ghé thăm."

Nghe Lâm Tố gấp gáp giải thích như thế, Uông Giai Hoa mỉm cười, nói: "Là cậu ấy đến tìm cháu, hay là đến chỗ cháu chơi đều không liên quan gì cả. Những gì cháu nói ra tôi đều không kể cho bất kỳ ai, toàn bộ những gì cháu kể đều sẽ là bí mật của riêng hai ta."

Uông Giai Hoa cam kết như thế, đã hoàn toàn khiến cho Lâm Tố thả lỏng, cũng khiến cô càng tự nguyện nói chuyện với bà hơn.

Lâm Tố khẽ cười.

"Nên bảy ngày này đều là bác sĩ Đào đưa cháu đi leo núi?" Uông Giai Hoa mỉm cười nhìn cô.

Lâm Tố: "Sao bác sĩ biết..."

Ngạc nhiên xong, cô lại gật đầu đáp: "Đúng ạ."

"Bác sĩ Đào thích leo núi, đồng nghiệp chúng tôi đều biết. Nghe cháu nói là leo núi bảy ngày, lại có bác sĩ Đào ở đó, nên tôi đoán đều là cậu ấy đưa cháu đi." Uông Giai Hoa giải thích xong, cười nói: "Leo núi mệt muốn chết ấy nhỉ?"

"Đúng đó!" Lâm Tố gật một cái thật mạnh, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Uông Giai Hoa, như là đang kể khổ với bà: "Cũng không biết vì sao anh ta lại thích leo núi như thế, leo bảy ngày liền, còn muốn xem mặt trời mọc, từ sớm tinh mơ đã bắt tôi rời giường rồi."

"Còn xem mặt trời mọc?" Ý cười của Uông Giai Hoa lại sâu hơn, "Lãng mạn thật nha."

Lâm Tố khựng lại, trong lòng chợt tràn lên ngọt ngào. Cô nhớ lại cảnh tượng khi leo núi, sau đó bĩu môi, giống như không quá tình nguyện thừa nhận.

"Mặt trời mọc đúng là rất lãng mạn."

Uông Giai Hoa thấy dáng vẻ đáng yêu đó của Lâm Tố thì chợt phì cười. Mà Lâm Tố nhìn Uông Giai Hoa, thấy được nụ cười của bà, cũng biết đó là một nụ cười thiện ý, thế là cô cũng cười theo.

Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vui vẻ thoải mái, Uông Giai Hoa tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Bảy ngày này còn cùng nhau làm gì nữa?"

Có phần đệm trước đó, Lâm Tố đã hoàn toàn không còn áp lực với chuyện Đào Mục Chi đến nhà cô. Hơn nữa tán gẫu với Uông Giai Hoa rất thoải mái, kể lại những chuyện xảy ra trong bảy ngày kia, thậm chí cô giống như một lần nữa cảm nhận được vui vẻ mà bảy ngày đó mang lại.

Cứ như thế, Lâm Tố như một con chim nhỏ líu lo kể cho Uông Giai Hoa nghe những gì xảy ra trong bảy ngày về nhà.

Toàn bộ những lời kể này, trọng điểm của Lâm Tố đều đặt trên người Đào Mục Chi. Cô oán trách sở thích leo núi của Đào Mục Chi, nói hắn lắm lời, còn dính người... Trong những lời này, có đến chín mươi phần trăm đều liên quan đến Đào Mục Chi.

Nhưng bảy ngày này dù sao vẫn không chỉ có hai người sống chung, còn có mẹ. Nên khi nhắc lại chuyện của bảy ngày kia, dĩ nhiên không thể hoàn toàn bỏ qua sự tham dự của mẹ. Nhưng cô cũng nói rất ít, chỉ là một phần một trăm. Nhưng dù chỉ có một phần một trăm kia, thì Uông Giai Hoa cũng đã tinh ý bắt được.

Uông Giai Hoa không cắt ngang Lâm Tố. Bà ngồi ở đối diện, cách nhau một chiếc bàn dài như đang tán gẫu về ngày nghỉ vừa qua với người bạn nhỏ, trọng điểm của bà cũng theo Lâm Tố, phần lớn đều đặt trên người Đào Mục Chi.

Nhưng đôi khi, giống như là ngẫu nhiên, bà cũng sẽ dẫn dắt chủ đề lên mẹ của Lâm Tố.

"Mẹ không cho tôi làm gì hết, nhưng lúc Đào Mục Chi đến ở thi thoảng sẽ len lén bảo tôi làm vài việc vặt. Anh ta nói là cho tôi giúp mẹ nữa đó, nhưng tôi lại không hiểu rõ quá à? Anh ta rõ ràng là muốn làm biếng. Hai người chúng tôi vốn dĩ đã phân công xong hết rồi, tôi đưa anh ta đi chơi, anh ta giúp tôi làm việc nhà..." Lâm Tố vẫn còn ríu rít không ngừng.

Uông Giai Hoa nghe Lâm Tố oán trách, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Đã phân công từ đầu mà sau đó lại nuốt lời, đúng là không tốt lắm."

"Đúng không!" Nhận được sự khẳng định của Uông Giai Hoa, đôi mắt của Lâm Tố càng sáng hơn. Cô nhất định phải nói với Đào Mục Chi về vấn đề này, hơn nữa bởi vì cô ở nhà đã giúp làm những việc này, còn thu dọn toàn bộ ảnh chụp và tạp chí khi về nhà rồi, vậy thì công việc khuân vác toàn bộ chúng xuống dưới tầng Đào Mục Chi sẽ phải phụ trách!

Lâm Tố còn đang nghĩ xem phải sắp xếp Đào Mục Chi làm việc thế nào, Uông Giai Hoa nãy giờ vẫn luôn quan sát cô đã chậm rãi thu lại tầm mắt, giống như thuận miệng hỏi.

"Cháu và mẹ vẫn luôn sống với nhau như thế hả?"



Trong lúc trò chuyện, Lâm Tố ngẫu nhiên cũng nhắc đến mẹ, Uông Giai Hoa theo đó gom góp lại mà xác định hình thức sống chung của hai người.

Lâm Tố gật đầu, đáp: "Đúng ạ."

Uông Giai Hoa nhấc mắt nhìn cô, xác nhận lại: "Hình thức đó chính là, mẹ không cho cháu làm gì cả, nhưng mà cái gì cũng đều nói cho cháu biết."

Uông Giai Hoa nói xong, ánh mắt của Lâm Tố hơi mơ màng, giống như vì câu hỏi này mà trở nên mờ mịt. Cô hồi tưởng lại cuộc sống của mình và mẹ trong hai mươi năm nay, ánh sáng trong mắt cô hơi yếu đi, cô không quá chắc chắn, lại như rất chắc chắn.

"... Đúng ạ." Lâm Tố đáp.

Uông Giai Hoa nhìn cô, tươi cười trên mặt như cũ không đổi, thậm chí sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Tố, nụ cười đó còn đậm hơn nữa. Uông Giai Hoa chăm chú nhìn Lâm Tố, lên tiếng.

"Cháu có bao giờ nghĩ..."

Lời nói được một nửa, Uông Giai Hoa hơi ngừng lại, bà sắp xếp một chút, để lời nói của mình được rõ nghĩa nhưng cũng không quá sắc bén.

"Cháu có bao giờ nghĩ, mẹ cháu đang dùng phương pháp này khống chế tinh thần mình hay không?"

Khuôn mặt vốn mang theo ý cười của Lâm Tố trong thoáng chốc trở nên đông cứng.

-

Lâm Tố rời khỏi phòng khám của Uông Giai Hoa.

Cô đẩy cửa phòng khám, như vừa từ trong một cái hồ nước lạnh buốt bước ra. Cả người ướt như chuột lột, còn mang theo cái lạnh băng giá. Chờ cô đứng trên hành lang, ánh nắng chiều chiếu lên cơ thể, cô mới cảm thấy hơi lạnh bị hòa tan đôi chút.

Nhưng cũng chỉ có đôi chút đó.

Lâm Tố ngây ngốc đứng trên hành lang, cô cảm thấy quang cảnh trước mắt và những gì vừa xảy ra đều có gì đó không quá chân thật.

Nắng chiều yếu ớt, hiếm hoi rơi rớt xuống cơ thể cô, chúng chỉ có thể hòa tan một phần rất nhỏ hơi lạnh trên người, như muối bỏ bể. Giữa cái lạnh thấu xương và hơi ấm yếu ớt đó, Lâm Tố giống như đã hoàn toàn bị cái lạnh phủ kín.

Nhưng rất nhanh, hơi ấm mạnh mẽ có thể lập tức đè ép cái rét lạnh thấu xương kia xuất hiện. Lâm Tố đưa mắt nhìn về phía cuối hành lang, cửa phòng khám của Đào Mục Chi mở ra, hắn bước ra ngoài. Nhìn thấy cô, hắn bèn đi thẳng về phía này.

Lâm Tố nhìn chằm chằm hướng Đào Mục Chi đang đi về phía mình, được hơi ấm không hề làm làn da cô bỏng rát sưởi ấm. Khí lạnh rất nhanh tan tác bốn phương, cô cũng giống như từ trong ảo cảnh một lần nữa bước ra.

Trong lúc Lâm Tố còn đang ngây ngốc nhìn về phía hắn, Đào Mục Chi đã đi đến trước mặt cô. Cô nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, chờ hắn bước đến, cô theo bản năng ngẩng đầu, như đã rất quen thuộc với góc độ này.

Tầm mắt hai người giao nhau, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố với khuôn mặt trắng bệch, hắn đưa tay ôm lấy hai bên má lạnh ngắt của cô, lên tiếng: "Không sao chứ?"

Lòng bàn tay của Đào Mục Chi rất ấm, Lâm Tố mở miệng, cảm giác hơi thở phả ra hơi lạnh.

"Không sao."

Chỉ là đầu óc cô hơi loạn thôi.

Vừa rồi khi ở trong phòng khám, Uông Giai Hoa đã lật đổ một vài niềm tin vững chắc trong lòng cô, cô không muốn tin, không muốn thừa nhận, may mắn là Uông Giai Hoa đã không truy vấn đền cùng, sau khi hỏi xong câu hỏi kia, buổi chẩn liệu ngày hôm nay cũng kết thúc.

Lâm Tố cúi đầu, cảm xúc trong mắt không ngừng thay đổi, cuối cùng sau khi đã thoáng ổn định lại, cô ngẩng đầu hỏi Đào Mục Chi: "Anh tan làm chưa?"

Buổi chẩn liệu hôm nay của Lâm Tố kéo dài hơn một tiếng, hiện tại cũng đã xuýt xoát thời gian tan làm, Đào Mục Chi thu tay về, đáp: "Rồi."

"Vậy chúng ta về nhà đi." Lâm Tố nói với Đào Mục Chi, cô muốn thoát khỏi nơi này. Bởi vì ban đầu vốn chỉ có phòng khám của Uông Giai Hoa lạnh như hồ băng, hiện tại cô có cảm giác như cả bệnh viện này đều răng rắc bắt đầu đóng băng. Cô căng thẳng đứng bên cạnh Đào Mục Chi là nguồn nhiệt mang đến ấm áp duy nhất, sợ cái hồ băng kia sẽ phá vỡ mất kết giới ấm áp mà Đào Mục Chi đã tạo ra quanh cô.

"Hôm nay tôi phải đến nhà ông bà nội."

Kết giới rạn nứt, Lâm Tố ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi rất ấm áp, nhưng sự ấm áp của hắn không chỉ dành cho mình cô. Hắn có người nhà của mình, có bạn bè, cũng có rất nhiều trách nhiệm đặt trên người.

Bảy ngày lễ hắn đều ở nhà cô, không chừa ra được chút thời gian nào để về với người nhà của hắn. Đào Mục Chi đúng là nên về nhà mình rồi, hắn đã chăm sóc cho cô lâu như thế, cô không thể quá ích kỷ.

Lâm Tố ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, rất lâu sau, cô không còn sức nữa rốt cuộc gục đầu xuống. Lâm Tố đưa tay xoa xoa hốc mắt khô khốc, đáp một tiếng.

"Ồ."

Lâm Tố xoa rồi lại xoa mắt, như muốn nặn thứ gì đó bên trong ra ngoài. Khi cô còn muốn tiếp tục làm như thế, đã có một bàn tay khác giữ lại cổ tay cô, sau đó kéo tay cô ra khỏi hốc mắt.

Tầm mắt của cô một lần nữa trở nên rộng rãi sáng sủa, Đào Mục Chi nắm tay Lâm Tố, cúi đầu nhìn cô, chợt hỏi.

"Muốn cùng về không?"

Lâm Tố lại ngẩng đầu nhìn hắn.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gai Hồng Mềm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook