Chương 101: Ngoại truyện 9: Hai nhóc con bò về phía tương lai mỗi người thích.
Tây Phương Kinh Tế Học
14/06/2022
Bạch Dã uốn nắng xong, Lâm Tố: “Phụt.”
Bạch Dã: “...”
Có người làm mẹ như cô sao!
“Gọi anh trai không đúng, phải gọi là chú.” Bạch Dã lại uốn nắn hai nhóc con một chút.
Anh uốn nắn xong, Lâm Tố: “Còn chưa học được gọi chú đâu.”
Bạch Dã: “...”
“Hơn nữa gọi anh trai tốt bao nhiêu chứ.” Lâm Tố bỏ qua vẻ mặt câm nín của Bạch Dã, nói: “Còn gọi anh trẻ như vậy.”
Bạch Dã: “...”
Trẻ hay không không quan trọng, chủ yếu tôi không muốn gọi hai người là cô chú.
Lúc mấy người trò chuyện, trợ lý của Lâm Tố từ sau bàn điều khiển chạy qua, nói với Lâm Tố: “Đạo diễn, bên kia đã chuẩn bị xong có thể quay rồi.”
“À, được.” Lâm Tố đáp một tiếng.
Trợ lý nhỏ rời đi, Lâm Tố quay đầu nói với Bạch Dã: “Tôi phải đi quay phim rồi.”
Lâm Tố vốn là đạo diễn, thời gian rảnh vừa rồi cũng bởi vì phải chuẩn bị một cảnh quay. Cô nói như vậy xong, Bạch Dã đáp: “Đi đi.”
Lâm Tố nhìn Bạch Dã một chút, cô đưa Đào Kim Dã cho Đào Mục Chi, ôm Đào Cổ Dã vào trong ngực, sau khi hôn một cái nói với Bạch Dã: “Một mình Đào Mục Chi bế con mệt quá.”
Lâm Tố nói xong, ánh mắt của Bạch Dã vô thức liếc về phía Đào Mục Chi dáng người cao lớn thẳng tắp. Sau khi liếc xong, Bạch Dã lơ đễnh nói: “Thôi đi, sức khỏe này của anh ấy bế ba đứa cũng được…”
Lời anh còn chưa nói xong, trong ngực anh bị nhét một cục bột tròn mềm mại mang theo hương sữa. Lúc Bạch Dã bị nhét cục bột tròn, cánh tay đã vô thức ôm lấy cục bột tròn. Sau khi ôm lấy, Bạch Dã cúi đầu nhìn về phía trong ngực của mình, Đào Cổ Dã nhe răng cười với anh.
Bạch Dã: “... A!”
“Anh giúp đỡ bế một chút.” Lâm Tố nói.
Bạch Dã: “!!!”
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã, trong ngực giống như ôm một quả bom vậy, toàn thân anh thoáng cái cứng đờ, cánh tay ôm lấy Đào Cổ Dã không dám nhúc nhích.
“Không không, không phải tôi, tôi chưa từng bế trẻ con.” Trong giọng Bạch Dã cũng lộ ra sự căng thẳng.
“Bây giờ anh không phải bế rồi sao?” Lâm Tố nói.
Bạch Dã cúi đầu, Đào Cổ Dã trong ngực lại nhe răng cười với anh, Bạch Dã: “...”
Cứu mạng!
“Cổ Dã, chơi vui với anh trai nhé, lát nữa mẹ trở về được không?” Lúc Bạch Dã giống như pho tượng đờ đẫn ở nơi đó, Lâm Tố nhẹ nhàng cụng trán với Đào Cổ Dã trong ngực pho tượng. Đào Cổ Dã sau khi cụng trán với mẹ, hưng phấn lắc lư cơ thể nhỏ mềm mại. Cơ thể đứa trẻ như nước vậy, hận không có xương cốt, cánh tay Bạch Dã lên xuống đỡ Đào Cổ Dã, mặt mũi đã trắng bệch đổ mồ hôi khắp người.
“Không phải, tôi thật sự không được…” Bạch Dã xin tha.
Mà bên này Lâm Tố trêu chọc Đào Cổ Dã xong, sau khi vẫy tay với con trai con gái, đầu cũng không ngoảnh lại đi về phía bàn điều khiển.
Bạch Dã: “...”
Trước mắt, chỉ còn lại Bạch Dã toàn thân cứng nhắc bế chú khỉ con Đào Kim Dã, còn có Đào Mục Chi và Đào Kim Dã đang nhìn bọn họ.
“A ~” Đào Cổ Dã tính cách hoạt bát, lúc mẹ ở bên, xem như là thành thật. Mẹ vừa đi, Đào Cổ Dã muốn xuống dưới chơi đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Sau khi ngo ngoe rục rịch, nhóc con tuổi trẻ áp dụng cách thức hành động. Cơ thể cậu bé mềm mại giãy ra khỏi cái ôm và cánh tay của Bạch Dã, tụt xuống dưới đất.
“Không không, bảo bối, chú còn chưa nắm chắc, đừng đừng, rơi mất!” Bạch Dã luống cuống, chân của Đào Cổ Dã bên dưới bắt đầu quơ loạn. Bên này giữ chân Đào Cổ Dã, eo của Đào Cổ Dã mềm mại như liễu rủ cong xuống phía dưới.
Bạch Dã: “...”
Bạch Dã lại luống cuống, chân tay cuống cuồng ôm Đào Cổ Dã, ánh mắt của anh giống như cầu xin nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Con trai anh, anh Đào, con trai anh…”
Mà nhìn Bạch Dã cứng đờ, cùng với Đào Cổ Dã giống như cá trạch trong ngực anh, Đào Mục Chi bế Đào Kim Dã yên tĩnh, chỉ điểm cho anh.
“Tay trái đỡ mông thằng bé, tay phải đỡ ở eo, cố định như vậy là được rồi.” Đào Mục Chi nói.
Mà được sự chỉ điểm của Đào Mục Chi, Bạch Dã vừa vụng về dựa theo lời Đào Mục Chi nói để làm, vừa nói: “Ý tôi không phải bảo anh dạy tôi bế trẻ con thế nào, ý tôi là đây là con trai anh, anh tự bế…”
Bạch Dã vừa nói, vừa bế, Đào Mục Chi nghe xong lời anh nói, không có ý muốn nhận con chút nào. Anh cúi đầu nói với Đào Kim Dã: “Kim Kim, cổ vũ anh trai đi.”
Đào Kim Dã: “Anh trai cố lên!”
Bạch Dã: “...”
Đào Kim Dã giống như cá trạch, rất nhanh đã bị Bạch Dã cố định, nhưng sau khi bị cố định, đại diện cho việc Đào Cổ Dã bắt đầu giãy giụa với lực càng mạnh hơn. Đừng nhìn cậu nhóc vừa tròn một tuổi, giãy giụa chẳng màng gì hết, Bạch Dã vừa phải làm tân thủ học bế cậu nhóc thế nào, mặt khác vừa phải khống chế sự giãy giụa của cậu nhóc.
Một phen giãy giụa, bạch Dã đổ mồ hôi toàn thân đồng thời tinh thần cũng sắp tiêu tùng.
“Cổ Cổ, trước tiên ở anh trai, không pahir, trước tiên ở trong lòng chú thành thật một chút, chờ chú học được bế cháu thế nào, cháu muốn cái gì, chú đều cho cháu được không?”
Bạch Dã bắt đầu dụ dỗ.
Nhưng lời này với Đào Cổ Dã mà nói, Đào Cổ Dã căn bản nghe không hiểu, cậu nhóc vẫn giãy giụa muốn xuống dưới. Đào Mục Chi nhìn vẻ mặt Bạch Dã căng thẳng, nói: “Để thằng bé xuống đi một lúc đi, thằng bé không chịu ngồi yên đâu.”
Đào Cổ Dã chính là chú khỉ con, sau khi biết đi, có thể đứng tuyệt đối không ngồi. Hôm nay đến hoàn cảnh mới, cảm giác mới mẻ và tò mò khiến thằng bé sớm đã muốn xuống đi. Nhưng vừa rồi mẹ ở đây, thằng bé vẫn có thể thành thật một chút, cũng có thể kiềm chế được. bây giờ mẹ đi rồi, lòng hiếu kỳ của thằng bé cũng không khống chế nổi nữa, muốn xuống dưới đi khắp nơi quan sát một chút.
Vốn Đào Mục Chi cũng muốn thả hai đứa bé xuống chơi, nhưng nhìn dáng vẻ Bạch Dã bế Đào Cổ Dã chật vật như vậy, Đào Mục Chi cũng bớt được việc dắt tay thằng bé. Sau khi đơn giản để con trai hành hạ Bạch Dã một chút, cũng bảo con trai buông tay.
Bạch Dã nghe lời Đào Mục Chi nói, như được đại xá, bế nhóc con đặt trên mặt đất. Mà Đào Cổ Dã giống như cá trạch trong lòng, sau khi hai chân chạm đất, “Vụt” một tiếng chạy về phía xa xa.
Bạch Dã vừa mới yên tâm được hút: “... Cổ Cổ!”
Cũng chỉ có người đàn ông chưa từng nuôi con như Bạch Dã mới có thể cho rằng đặt trẻ con xuống sẽ nhẹ nhõm hơn bế trong lòng, đặc biệt là những đứa trẻ biết đi thế này, sau khi đặt xuống sẽ giống như cái bóng da, bạn hoàn toàn không biết sẽ lăn về phía nào. Ngoài ra, bạn còn phải đi theo thằng bé. Bởi vì trẻ con đi đường không vững, không chừng chạy nhanh sẽ ngã. Hơn nữa trẻ con lòng hiếu kỳ mạnh, không chừng chạy đến chỗ nào đó gây họa. Mà tinh lực của trẻ con tràn đầy, bạn đuổi theo một đường, bạn thở hồng hộc rồi thằng bé vẫn như không hề gì, tiếp tục chạy băng băng lặp đi lặp lại, Bạch Dã sắp bị chú khỉ con này hành hạ chết.
Bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã, chạy khắp đoàn phim, sợ thằng bé ngã. Mà mặc dù Đào Cổ Dã ăn nói chưa rành mạch, chạy lại cực kỳ vững vàng. Cậu nhóc bước chân ngắn, chốc chốc nhìn ngõ đạo cụ, chốc chốc nhìn ngó diễn viên, trên mặt cậu nhóc từ đầu đến cuối mang ý cười, ánh mắt toàn bộ nhân viên công tác đoàn phim đều xoay quanh cậu bé, còn có cả trên người Bạch Dã chật vật chạy theo sau lưng cậu nhóc.
“Cổ Cổ!” Bạch Dã xưa nay tự xưng tinh lực tràn đầy, phải biết, thân là lão tổng của giải trí Bạch Thạch, việc gì cũng phải đích thân làm, cần rất nhiều tinh lực và sức lực. Nhưng bây giờ, trước mặt một cậu nhóc con vừa trong một tuổi, Bạch Dã cam bái hạ phong.
Anh vừa đuổi theo Đào Cổ Dã, vừa lo lắng cho Đào Cổ Dã, ngoài ra còn mệt mỏi đến vã cả mồ hôi. Trông trẻ con một lúc, Bạch Dã cảm thấy mệt hơn để anh quay hai bộ phim.
Cũng may không lâu sau đó, lượng điện của Đào Cổ Dã cũng dùng hết. Mặc dù nhóc con lượng điện sung mãn, nhưng thân thể nhỏ bé kia dù sao cũng không chứa được quá nhiều điện năng. Cậu nhóc chạy khắp hiện trường quay phim, cuối cùng dừng trước mặt một người phụ nữ.
Người phụ nữ đang cầm kịch bản nghiên cứu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một Tiểu Đậu Đinh, đôi mắt xinh đẹp của cô di chuyển, nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh.
Tiểu Đậu Đinh cũng đang nhìn cô, sau khi nhìn một lúc, đi qua ôm lấy bắp đùi của người phụ nữ.
Người phụ nữ: “...”
Bạch Dã vừa mới đuổi đến: “...”
Người phụ nữ tên là Đường Mông, đây là nữ chính của bộ phim này. Sau khi cô ấy giơ tay đỡ lấy Tiểu Đậu Đinh ôm lấy bắp đùi cô, nhìn thấy Bạch Dã ông chủ nhà mình cũng chạy đến. Nhìn thấy ông chủ, Đường Mông lễ phép mỉm cười.
“Bạch tổng, đây là…”
“Không phải, tôi độc thân.” Bạch Dã nói.
Đường Mông: “...”
Thật ra Đường Mông muốn hỏi là Tiểu Đậu Đinh này có phải là con của đạo diễn Lâm không, nhưng hình như Bạch Dã hiểu lầm, tưởng rằng cô nghĩ rằng Tiểu Đậu Đinh này là con trai của anh.
“Như vậy sao.” Đường Mông cười đáp lại một tiếng.
Dù sao người trước mặt cũng là ông chủ của cô, ở trước mặt Bạch Dã Đường Mông vẫn có chút câu nệ. Cô vốn là diễn viên mới, cũng không biết xã giao trong giới lắm. Sau khi nói xong, thoáng cái không biết nên nói gì. Chỉ là có chút lúng túng mỉm cười với Bạch Dã.
Bạch Dã nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Đường Mông, anh ngồi xổm xuống, nói với Đào Cổ Dã đang ôm bắp đùi Đường Mông: “Cổ Cổ, qua đây chú bế.”
Đào Cổ Dã hiển nhiên là yêu thích chị gái nhỏ này, cậu nhóc ôm đùi chị gái nhỏ, ngước mắt nhìn về phía Đường Mông, trong mắt mang theo ý cười rực rỡ.
“Chị ơi ~”
Bạch Dã: “...”
Giọng em bé non nớt thật sự khiến người ta không chống đỡ được mà, Đào Cổ Dã gọi ra một tiếng “Chị ơi”, mi mắt Đường Mông khẽ động, thậm chí cũng quên mất ông chủ mình còn ở chỗ này, không kìm nén được ngồi xổm xuống.
Sau khi Đường Mông ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Đào Cổ Dã, cô cười híp mắt nhìn cậu nhóc, hỏi: “Em tên là Cổ Cổ hả?”
Giọng nói của người phụ nữ trong veo dịu dàng, Đường Mông hỏi xong, Bạch Dã nhìn cô. Đương Mông có thể được giải trí Bạch Thạch nâng đỡ, ngoại trừ có tư tâm của Bạch Dã, cô cũng là người có đủ điều kiện để được nâng đỡ. Năm nay cô mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, tướng mạo cũng không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng có một đôi mắt cực kỳ dịu dàng và biết nói. Mặt của cô cực kỳ phù hợp với màn ảnh rộng. Mà tính cách bản thân cô cũng rất an tĩnh, không tranh không đoạt, nhưng lại kiên trì chịu khóc. Lúc ấy Bạch Dã đến đoàn phim xem quay phim, khi đó Đường Mông vẫn chưa phải là nghệ sĩ dưới trướng anh, được bạn học giới thiệu đến đoàn phim diễn vai phụ. Kỹ năng diễn xuất của cô cực kỳ vững chắc, khi đó diễn một cảnh nổ bom, cô lăn liên tiếp ba lần cũng không có một câu oán hận nào. Khuôn mặt bị khói lửa hun đến đen thui, sau khi quay xong, nhận được câu xác định sẽ không quay lại của đạo diễn, cô lấy khăn ướt ra, yên lặng mà lau sạch sẽ vết tích khói hun lửa cháy trên mặt.
Đó là mùa đông, nơi đoàn phim ở có tuyết rơi, cảnh ngoài trời là tuyết trắng xóa và cây khô, cô đứng lặng lẽ trong cảnh sắc như vậy, cầm khăn ướt lau mặt sạch sẽ.
Khăn ướt lạnh lẽo khiến mặt cô gái cóng đến đỏ bừng, cô ở một bên lau, bên cạnh có bạn học đi qua nói với cô cảnh quay vừa rồi bản thân quay. Cảnh diễn của bạn học cô dễ dàng hơn cô nhiều, chỉ đọc mấy câu thoại mà thôi, mặc đồng phục học sinh xinh đẹp. Hai người đứng trong tuyết, rõ ràng là bạn học của cô đẹp hơn, nhưng Bạch Dã không biết làm sao, sự chú ý toàn bộ đặt trên người cô.
Về sau, Bạch Dã đã ký với cô. Ban đầu lúc người đại diện đến tìm cô ký hợp đồng, cô còn không dám, cuối cùng còn tìm đến bố mẹ cô cùng đến.
Sau khi ký với Đường Mông, thật ra Bạch Dã cũng không quá đặt cô ở trong lòng. Bạch Dã thích đến quanh quẩn ở đoàn phim chỗ diễn viên, có đôi khi sẽ ở bên trong đoàn phim nhìn thấy tiểu hồ ly tinh vừa hóa trang xong, có đôi khi sẽ nhìn thấy thiếu nữ phản bội đang đánh trống, có đôi khi sẽ nhìn thấy em kế ác độc bắt nạt chị gái, có đôi khi sẽ nhìn thấy bạch nguyệt quang của nam chính bởi vì bệnh mà qua đời… Cảnh diễn của những nhân vật này không nhiều, toàn bộ đều là nhân vật của Đường Mông.
Chờ đến sau này Bạch Dã càng lúc càng có tính kế hoạch đến đoàn phim của Đường Mông, thậm vào thời gian Đường Mông quay phim đến đoàn phim của cô, Bạch Dã mới nhận ra gì đó.
Thật ra sự yêu thích của anh với Đường Mông rất đơn giản, bắt nguồn từ sự quan sát và rung động tích lũy từng ngày.
Có điều Đường Mông là diễn viên nhỏ, cho dù bây giờ có thể diễn nữ chính, cũng là diễn viên nhỏ. Đối với Bạch tổng của giải trí Bạch Thạch, cô luôn tôn kính và lễ phép. Thỉnh thoảng chạm mặt, chỉ là dựa theo những diễn viên khác gọi anh một tiếng Bạch tổng, từ cái đó ra, hai người cũng không giao tiếp gì.
Mà bây giờ, Đường Mông ngồi xổm bên cạnh anh, giữa hai người cách một Đào Cổ Dã, nhưng khoảng cách lại rất gần, chưa bao giờ gần như vậy. Toàn bộ ánh mắt của Đường Mông đều đặt trên người Đào Cổ Dã, cô cười dịu dàng nói chuyện với Đào Cổ Dã.
Khóe mắt cô hơi cong cong, mang theo sự điềm tĩnh lanh lợi và tươi đẹp của con gái, Bạch Dã từng gặp sóng gió gió lớn nhưng bị cảnh tượng sóng yên biển lặng này mê hoặc.
Sau khi được chị gái xinh đẹp hỏi một câu, Đào Cổ Dã cũng nhe răng cười với Đường Mông, gật đầu: “Cổ Cổ.”
Sau khi Đào Cổ Dã gọi xong “Cổ Cổ”, duỗi ngón tay nhỏ ra chỉ Đường Mông: “Chị gái.”
Sau khi chỉ Đường Mông, Đào Cổ Dã quay đầu qua, chỉ Bạch Dã ở sau lưng đuổi theo mình một đường: “Chú.”
Bạch Dã: “...”
Không phải cháu không biết gọi chú sao?
Không đúng! Sao bây giờ cháu gọi chú? Cháu gọi cô ấy là chị, gọi chú là chú, đây là sai bối phận biết không!
Mắt Bạch Dã thay đổi, nhìn về phía Đào Cổ Dã, đang muốn uốn nắn xưng hô của cậu nhóc với anh. Nhưng còn chưa uốn nắn lại, đã nghe thấy tiếng cười của Đường Mông bên cạnh.
“Ha ha.” Đường Mông cười nhìn Bạch Dã.
Sau khi nghe được tiếng cười của cô, bạch Dã cũng nhìn về phía cô. Lúc Bạch Dã nhìn qua, trong ánh mắt có chút sững sờ, không cười. Mà bị ông chủ nhìn như vậy, Đường Mông lập tức thu lại nụ cười, lên tiếng xin lỗi.
“Xin lỗi, Bạch tổng.”
Bạch Dã: “...”
Xin lỗi cái gì.
Ánh mắt Đường Mông cẩn thận nhìn anh, Bạch Dã bị ánh mắt của cô nhìn đến có hơi loạn, anh khẽ mím môi, nói với Đào Cổ Dã: “Không phải cháu luôn gọi chú là anh trai sao? Bây giờ sao gọi là chú rồi?”
Đào Cổ Dã quay đầu nhìn Bạch Dã, mặc kệ lời anh vừa nói có ý nghĩa gì. Ánh mắt cậu nhóc sáng rực nhìn Bạch Dã, kiên trì xưng hô bản thân mới học.
“Chú ơi.”
Lúc Bạch Dã và Đào Cổ Dã nói chuyện, Đường Mông ngồi xổm bên cạnh có chút lúng túng. Hiển nhiên ông chủ của mình không chịu nhận là một người đàn ông đã lớn tuổi, sau khi Đào Cổ Dã gọi anh là chú, hình như anh không hài lòng lắm với xưng hô này. Thậm chí anh lại mở miệng nhắc nhở Đào Cổ Dã một câu, nhắc nhở cậu nhóc trước đó gọi anh là anh trai. Nhưng Đào Cổ Dã chỉ là đứa trẻ vừa tròn một tuổi, cậu bé nghe không hiểu, cho dù ngh hiểu cậu bé cũng không nghe lời.
Cứ như vậy, Bạch Dã lại bị gọi một tiếng chú.
Đường Mông ngồi xổm bên cạnh, trải qua toàn bộ quá trình, trong ánh mắt cô thay Bạch Dã hiện lên sự xấu hổ. Nhưng là ông chủ, cũng sẽ không muốn để thuộc hạ nhìn thấy thời khắc chật vật của mình.
Cô nghĩ nghĩ, muốn từ dưới đất đứng lên. Trước khi cô đứng lên, Bạch Dã lại hỏi Đào Cổ Dã một câu: “Vậy cháu gọi cô ấy là gì?”
Bạch Dã chỉ vào Đường Mông, Đường Mông bị ông chủ chỉ điểm: “...”
Đào Cổ Dã nhìn Đường Mông, gọi một tiếng: “Chị gái.”
Đường Mông: “...”
Ông chủ, ông đây là ý gì!
Ngay lúc Đường Mông mắc phải tật xấu thay người khác xấu hổ, bản thân người xấu hổ là Bạch Dã lại không cảm thấy chút xấu hổ nào. Sau khi Đào Cổ Dã gọi cô là chị gái xong, quay đầu nhìn về phía cô, nói với cô.
“Xem ra em cũng phải gọi tôi là chú.”
Đường Mông: “...”
Ông chủ của bọn họ không đứng đắn gì cả!
Nhưng lúc đang nói lời này, trên gương mặt tuấn tú của anh lại mang theo ý cười trong veo tươi sáng. Ông chủ của bọn họ có vẻ ngoài thật ra rất đẹp trai, không hề thua kém tiểu thịt tươi trong giới trí. Ngoài ra anh tuổi trẻ tài cao, ở trong giới không chỉ được diễn viên nữ yêu thích, còn rất được đại tiểu thư những nhà giàu có yêu thích. Nhưng hình như anh vẫn luôn không tìm bạn gái, bên cạnh cũng không có đối tượng khác giới nào, vẫn luôn quanh quẩn ở trong đoàn phim. Mỗi lần cô quay phim đều có thể nhìn thấy anh.
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, mà ông chủ là ông chủ của rất nhiều diễn viên, ngoài ra, anh còn là nhà đầu tư, nhà sản xuất, giám chế… Anh phải nói chuyện với rất nhiều người ở trong đoàn phim. Lúc đến lượt cô, dựa theo địa vị của cô trong giới, cũng chỉ có thể nói với anh một tiếng “Chào ông chủ”. Nhưng bây giờ, hai người nói chuyện rất nhiều, anh còn đùa cô. Điều này khiến cho sự căng thẳng và cẩn thận của Đường Mông với Bạch Dã được buông lỏng xuống, sự cẩn thận trong mắt cô biến mất, sau đó mang theo ý cười, còn mang theo chút băn khoăn.
Bởi vì gần vua như gần cọp, cô thật sự không biết nên gọi tiếng chú này không.
Cuối cùng Đường Mông vẫn không gọi, bởi vì có chút xấu hổ. Trên mặt cô hiện lên áng mây đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu. Lúc cô cúi đầu xuống, Bạch Dã nhìn thấy tai cô đều biến thành màu đỏ, nhìn thấy gò má cô đỏ ửng, trái tim Bạch Dã nhẹ nhàng đập một cái, thay cô giải vây.
“Tôi nói đùa thôi, sao có thể chiếm tiện nghi của em như vậy.”
Bạch Dã nói xong, sau khi mỉm cười, nhìn kịch bản trong tay Đường Mông, nói: “Kế tiếp em còn cảnh quay phải không?”
“Ừm.” Trên kịch bản toàn bộ là vết tích cô vẽ lên, sửa lại cẩn thận nắn nót mà dụng tâm.
“Tiếp tục xem kịch bản đi.” Bạch Dã nói với cô.
Lúc Bạch Dã nói như vậy đã bế Đào Cổ Dã lên. Nhóc con vừa tiêu hao điện năng xong, nhất thời sẽ không sạc điện nhanh như vậy. Anh dựa theo cách Đào Mục Chi nói, bế cậu nhóc ở trong lòng. Mặc dù Đào Mục Chi đích thân hướng dẫn anh bế trẻ con như thế nào, nhưng lúc bế cậu nhóc này, Bạch Dã vẫn có chút lạ lẫm và chưa quen.
Có điều tốt xấu gì cũng bế lên.
Mà sau khi bế Đào Cổ Dã lên, Bạch Dã nhìn Đường Mông, sau đó nói với Đào Cổ Dã: “Cổ Cổ, tạm biệt chị gái đi.”
Đào Cổ Dã nghiêng đầu nhìn về phía Đường Mông, vẫy vẫy tay với cô: “Bái bai ~”
Ài, chú khỉ con này lúc thành thật vẫn rất nghe lời. Nghe Đào Cổ Dã dùng giọng trẻ con chào tạm biệt Đường Mông, Bạch Dã vui mừng nghĩ.
Đường Mông cũng bị sự đáng yêu của Đào Cổ Dã hạ gục, cô hơi nghiêng đầu, vẫy tay với Đào Cổ Dã: “Bái bai Cổ Cổ ~”
“Chị gái em trai” cứ đơn giản tạm biệt xong như vậy.
Sau khi tạm biệt xong, theo lý mà nói Bạch Dã nên rời đi, bởi vì Đường Mông còn phải xem kịch bản. Nhưng sau khi Đường Mông chào tạm biệt với Đào Cổ Dã xong, ngước đôi mắt nhìn về phía anh. Sau khi cô gái nhìn qua đây, Bạch Dã thoáng cái lại không cử động nữa.
Đường Mông nhìn Bạch Dã, trong mắt mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
Bị Đường Mông nhìn như vậy, Bạch Dã lấy lại tinh thần, nói: “Tối nay em có tham dự tiệc rượu không?”
Bạch Dã hỏi xong, Đường Mông nhớ đến hoạt động tối hôm nay. Tối nay cô phải tham gia một tiệc rượu từ thiện, bộ phim trước cô diễn nữ hai làm nhà từ thiện, vừa vặn đề tài của bộ phim trước cũng liên quan đến từ thiện, cho nên cô cũng được mời tham gia.
Nói đến thì Đường Mông còn là lần đầu tiên tham gia tiệc rượu thế này.
“Đúng vậy.” Nhắc đến chuyện này, đầu tiên trong mắt Đường Mông lóe lên sự căng thẳng, sau lại mỉm cười về phía ông chủ, đáp một tiếng.
“Tôi cũng sẽ đi.” Bạch Dã nói.
Bạch Dã nói xong, Đường Mông chớp mắt, nói; “Không phải nói…”
Ban đầu quả thực là Bạch Dã muốn tham gia, nhưng tối nay có liên hoan phim, anh thân làm ông chủ của công ty giải trí phải tham gia. Liên hoan phim và tiệc rượu từ thiện, so sánh một chút vẫn là liên hoan phim quy mô lớn, nếu như thời gian trùng nhau, vậy Bạch Dã chắc chắn sẽ không tham gia tiệc rượu.
Sao lại tham gia rồi? Đường Mông nghĩ.
“Lần đầu tiên tham gia, hồi hộp sao?”
Đường Mông hỏi được một nửa, sau khi không tiếp tục hỏi nữa, Bạch Dã hỏi ngược lại cô một câu. Anh vừa hỏi như vậy, Đường Mông vô thức trả lời: “Không…”
Cũng không thể để ông chủ nhìn ra cô đang sợ hãi, như vậy sẽ khiến ông chủ thất vọng.
Nhưng sau khi vô thức nói xong, Đường Mông lại nhìn Bạch Dã. Có lẽ là buổi trò chuyện hôm nay, kéo gần khoảng cách giữa cô và ông chủ, Đường Mông vô thức phủ nhận xong, sau lại nhìn Bạch Dã, có chút ngượng ngùng cười cười.
“Quả thật có chút chút.” Đường Mông đáp.
Nghe cô nói vậy, Bạch Dã mỉm cười: “Vậy lúc em đến đi đằng sau chú là được.”
Bạch Dã tự xưng “chú”, Đường Mông ngẩng đầu nhìn về phía anh. Cô cũng không cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi, ngược lại bởi vì câu nói này của Bạch Dã, trong lòng thật sự thả lỏng xuống.
Nhưng cô vẫn không gọi chú ra miệng.
“Cảm ơn Bạch tổng.”
Mà mặc dù không gọi chú, sau khi Đường Mông cảm ơn Bạch Dã xong, ngước mắt nhìn về phía anh, nói: “Tôi cảm thấy…”
“Hửm?” Bạch Dã nhìn cô.
Bị Bạch Dã nhìn như vậy, mặt Đường Mông hơi đỏ lên, cô thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi cảm thấy Bạch tổng thế này rất dịu dàng.”
Cô gái rõ ràng chưa tiếp xúc quá nhiều với người khác giới, càng chưa từng tiếp xúc với người khác giới ở địa vị cao, sau khi nói xong, cô còn có chút lo sợ bản thân nói sai, trong mắt hơi hoảng. Bạch Dã lại nhìn cô, nhìn sự bối rối trong mắt cô, trái tim đập một cái nặng nề.
“Vậy em thích dịu dàng sao?” Bạch Dã hỏi.
“Hả?” Trong lúc Đường Mông hoảng loạn, đột nhiên nghe ông chủ hỏi một câu như vậy. Cô lại ngẩng đầu lên lần nữa, đối mặt với đôi mắt của ông chủ. Mắt của ông chủ rất đẹp, bên trong còn chứa đựng sự dịu dàng. Mi mắt Đường Mông khẽ rung rung, nhịp tim của cô cũng theo mi mắt cùng run lên.
“Thích.” Đường Mông đáp.
-
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã hùng hổ trở lại!
Vừa rồi lúc chú khỉ con Đào Cổ Dã chạy khắp đoàn phim, Bạch Dã đuổi theo khắp đoàn phim, một đứa con khác của Lâm Tố là Đào Kim Dã thì yên lặng ngồi trong ngực bố, cùng bố ở bên xem mẹ quay phim.
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã chạy đến phía sau máy quay phim, mà Lâm Tố vừa quay xong một đoạn ngắn, đang xem lại cảnh quay. Bạch Dã như đánh trận lớn chạy đến, ánh mắt của ba người sau máy quay không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
“Bắt được?” Nhìn Đào Cổ Dã được Bạch Dã bế trở về, Lâm Tố không chút gợn sóng nào hỏi một câu, cúi đầu tiếp tục xem cảnh quay. Vừa rồi sở dĩ giao Đào Cổ Dã cho Bạch Dã trông là muốn trêu đùa Bạch Dã chút, để anh nếm thử sự vất vả đuổi theo chú khỉ con.
Mà hình như Bạch Dã đuổi theo chú khỉ con khắp đoàn phim không hề cảm thấy vất vả chút nào, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn. Anh bế Đào Cổ Dã trong ngực, sau khi đi đến một cái ghế khác bên cạnh Đào Mục Chi ngồi xuống, trịnh trọng nói với vợ chồng Lâm Tố.
“Tôi muốn nhận Cổ Cổ và Kim Kim làm con trai con gái nuôi!”
Sau khi nói xong, Bạch Dã hào hứng bế Đào Cổ Dã, cười hì hì nói: “Cổ Cổ! Hôm nay con và em gái tròn một tuổi, bố nuôi tặng mỗi đứa các con một khóa vàng lớn 1kg được không?”
Một nhà bốn người Lâm Tố: “...”
Sau khi tự phong là “bố nuôi” của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã, bạch Dã giống như thật sự thành bố nuôi của hai đứa nhỏ, bắt đầu mơ mộng: “Bây giờ một tuổi nha, trước tặng 1kg, chờ hai đứa con 2 tuổi thì là 2kg, 3 tuổi thì là 3kg… Không sao, bố nuôi có vàng, sẵn lòng cho Cổ Cổ và Kim Kim…”
Lúc Bạch Dã hứng phấn cao độ thành dáng vẻ này Lâm Tố cũng đã nhận ra không đúng. Vừa rồi quay phim vô cùng chuyên tâm, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cầm kịch bản trong tay, đập đập Bạch Dã đang tự nói một mình: “Anh sao thế?”
Bị Lâm Tố đập hai cái như thế, lúc này Bạch Dã mới hoàn hồn. Anh bế Đào Cổ Dã, nhìn Lâm Tố, trên mặt vẫn còn hưng phấn, nhưng không có ý định nói với Lâm Tố.
“Không có gì.” Sau khi anh mỉm cười nói xong, nhìn Lâm Tố nói: “Ài, được không thế.”
“Cái gì được không thế?” Lâm Tố hỏi,
Bạch Dã: “Chuyện bố nuôi Cổ Cổ và Kim Kim đấy!”
Vừa rồi Lâm Tố còn tưởng rằng Bạch Dã nhất thời nổi điên, không ngờ anh lại nhắc đến, Lâm Tố cười một tiếng, cô nhìn thoáng qua Đào Mục Chi ở bên cạnh đang bế Đào Kim Dã, nói: “Cái này anh phải hỏi bố ruột tụi nhỏ.”
Bạch Dã: “...”
Bạch Dã: “...”
Lâm Tố nói xong, cầm bộ đàm bắt đầu chuẩn bị quay cảnh tiếp theo. Mà Bạch Dã bế Đào Cổ Dã, ánh mắt vô thức nhìn về phía “Bố ruột” của Cổ Cổ và Kim Kim bên cạnh, Đào Mục Chi đang lẳng lặng nhìn anh.
Nhìn Đào Mục Chi, Bạch Dã: “...”
Hay là vẫn nên thôi đi.
-
Mặc dù chuyện “Bố nuôi” bỏ ngỏ, nhưng Bạch Dã vẫn gói hai miếng vàng tặng cho hai tiểu thọ tinh tròn một tuổi.
Lúc Đào Mục Chi dẫn hai bảo bối đến đoàn phim, cảnh quay hôm nay của Lâm Tố thật ra đã gần quay xong. Sau đó Bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã khắp đoàn phim trở về, sau khi Đào Cổ Dã nạp đầy điện, lại chạy một vòng quanh đoàn phim. Chờ đến khi Bạch Dã bắt được cậu nhóc trở lại, cảnh quay của đoàn phim hôm nay cũng kết thúc.
Kết thúc cảnh quay, đoàn phim giải tán, sau khi chào tạm biệt Bạch Dã, Lâm Tố và ba bố con cùng nhau rời khỏi lâu đài cổ.
Lâm Tố bế Đào Kim Dã, Đào Mục Chi thì bế Đào Cổ Dã đã chơi đến cả người đầy bụi đất và không còn sức lực nào, sau khi hai vợ chồng đi đến bãi đỗ xe, đặt hai bé con vào trong ghế trẻ em trên xe.
So sánh với Đào Cổ Dã thì Đào Kim Dã sạch sẽ cũng yên lặng, mà Đào Cổ Dã thì cả người toàn bụi đất, có điều bởi vì ở đoàn phim chơi lâu như vậy, bây giờ lại trở về trạng thái sạc điện. Vừa lên trên xe, cậu nhóc đã gục đầu sang một bên ngủ mất.
Đầu tiên là Lâm Tố hôn Đào Kim Dã, sau lại bất đắc dĩ mỉm cười sờ Đào Cổ Dã đang ngủ say, cuối cùng, cô đóng cửa xe, đi lên ghế phụ lái đằng trước.
Mà trên ghế lái, Đào Mục Chi đã ngồi lên đồng thời khởi động xe.
“Về nhà phải tắm rửa cho tụi nhóc trước, nhất là Cổ Cổ, xó xỉnh nào ở đoàn phim thằng bé cũng chui vào, chỗ nào bẩn đi chỗ đó.” Mặc dù Lâm Tố ngồi ở phía trước, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào phía sau. Cô quay phim cả ngày, đã rất mệt mỏi, nhưng lúc nhìn thấy con của mình, trong mắt lại là sự thỏa mãn và yêu thương.
Sau khi Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đang lái xe từ gương trước xe nhìn hai nhóc con ngồi đằng sau, khóe môi cong lên, đáp một tiếng: “Ừm.”
Lâm Tố nghe được giọng của Đào Mục Chi, thu hồi lại ánh mắt trên người con, nhìn về phía bố của bọn trẻ, cô nhớ đến ở đoàn phim sau khi bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã chạy một vòng trở về, hưng phấn muốn nhận Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã làm con trai nuôi và con gái nuôi. Nhưng mà chuyện này, đường nhiên Bạch Dã đã hỏi dò bố ruột của bọn chúng mà không giải quyết được gì.
Hoặc có thể là Bạch Dã căn bản chưa từng hỏi ý.
Nhớ đến dáng vẻ phấn khích của Bạch Dã lúc đó. Sau khi lâm Tố quay xong, nghe người của đoàn phim nói lúc cô quay phim, Đào Cổ Dã đi tìm đến Đường Mông nữ chính của đoàn phim, ôm lấy bắp đùi của cô ấy. Mà mượn thời cơ này, Bạch Dã và Đường Mông trò chuyện với nhau rất lâu, hơn nữa nhìn qua hai người còn trò chuyện rất vui vẻ.
Bạch Dã thích Đường Mông với Lâm Tố mà nói cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Nhớ lúc ấy cô quay bộ phim đầu tiên, Bạch Dã còn quan tâm Đường Mông làm nữ số ba trong bộ phim rất nhiều. Sau này cô và Bạch Dã quen rồi, sơ hở Bạch Dã lộ ra cũng càng nhiều. Đến bây giờ, Bạch Dã dứt khoát cũng không giấu diếm trước mặt cô nữa, trực tiếp sắp xếp Đường Mông đến chỗ cô.
Bạch Dã thích Đường Mông, nhưng vẫn luôn không tiếp xúc với Đường Mông. Chủ yếu là cô gái Đường Mông này, vừa nhìn chính là cô gái ngoan ngoãn được bố mẹ che chở lớn lên, trung thực hiểu lễ phép. Cô ấy làm một diễn viên nhỏ, không dám vượt khuôn phép với ông chủ nhà mình.
Mà Bạch Dã cũng nói, Đường Mông có người thích rồi, cho nên cũng mãi không theo đuổi, cứ mãi lẳng lặng nhìn như vậy.
Có điều thỉnh thoảng Lâm Tố cũng sẽ chú ý một chút tin tức giới giải trí, người mà Đường Mông thích hình như cũng chỉ là anh trai nhà bên thanh mai trúc mã của cô ấy. Lúc ấy Đường Mông nhận phỏng vấn, hỏi có hình mẫu lý tưởng không, cô ấy đã nói là anh trai nhà hàng xóm, bởi vì anh trai kia rất dịu dàng. Cũng không nói trong lòng thích anh trai nhà hàng xóm.
Có thể là càng thích càng để ý, kiêng kị cũng càng nhiều, cho nên Bạch Dã mới cẩn thận như vậy.
Hôm nay Đào Cổ Dã ôm đùi Đường Mông, cho Bạch Dã và Đường Mông cơ hội nói chuyện, cũng khó trách Bạch Dã hưng phấn như vậy, trở về muốn nhận Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã là con trai con gái nuôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố cười khẽ.
Đào Mục Chi đang lái xe, sau khi nghe tiếng cười của Lâm Tố, anh hơi nhìn Lâm Tố, mỉm cười theo cô, nói: “Cười gì thế?”
“Không có gì. Em chỉ đang nghĩ, hôm nay Bạch Dã muốn nhận Cổ Cổ và Kim Kim làm con trai con gái nuôi, chắc là bởi vì Cổ Cổ làm ông mai cho anh ấy.” Lâm Tố nói.
Nhớ đến chuyện lúc ấy Bạch Dã nói muốn làm bố nuôi của Cổ Cổ và Kim Kim, giữa lông mày Đào Mục Chi hiện lên sự bất đắc dĩ. Quan hệ của Bạch Dã và Lâm Tố không tệ, hai người xem như là bạn bè khác giới tương đối hợp nhau, bình thường Đào Mục Chi cũng cùng Lâm Tố đùa Bạch Dã.
Nghe Lâm Tố nói vậy, Đào Mục Chi nói: “Vậy anh ta không nên nhận Cổ Cổ làm con nuôi, nên nhận Cổ Cổ là ân nhân.”
Nói xong, Đào Mục Chi nói: “Cho nên hai miếng vàng hôm nay cũng không tính là anh ta tặng, là Cổ Cổ kiếm được.”
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Đào Cổ Dã ân nhân của Bạch Dã ngồi ở ghế sau. Mà lúc này Đào Cổ Dã hoàn toàn không biết bố mẹ đang nói gì, cậu nhóc nghiêng cái đầu nhỏ, chảy nước miếng, ngủ đến ngon lành.
-
Sau khi một nhà bốn người lái xe trở lại nhà lớn nhà họ Đào, đã được người nhà sớm chờ đợi nghênh đón đến nhà chính. Tiến vào nhà chính, Lâm Tố và Đào Mục Chi bế hai nhóc con đi tắm trước, thay bộ quần áo khác. Mà sau đó Lâm Tố cũng chạy đi tắm cái.
Hôm nay cô ở đoàn phim quay cả ngày, tiện cho việc quay phim cô cũng chỉ mặc bộ quần áo dài tay đơn giản. Hơn nữa quay cả một ngày, nhìn qua cũng phong trần mệt mỏi.
Chờ sau khi tắm xong, Lâm Tố thay một bộ lễ phục mẹ Hàng Uyển đã sớm chuẩn bị xong cho cô, sau khi sửa soạn, rời khỏi phòng đến đại sảnh.
Hôm nay là bữa tiệc tròn một tuổi của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã. Sớm vào mấy ngày trước, nhà họ Đào đã bắt đầu chuẩn bị, quy mô của bữa tiệc tròn một tuổi không khác trăm ngày là bao, cũng đều chỉ là một số người trong nhà đến tham gia. Mà so với tiệc trăm ngày, trình độ náo nhiệt bữa tiệc một tuổi này chỉ có hơn chứ không kém.
Đầu tiên, mấy tháng không gặp bánh tròn sữa nhỏ đã trở thành bánh gạo tròn, càng lúc càng đáng yêu. Hơn nữa còn biết đi, biết nói chuyện, càng khiến người ta yêu thích.
Tiếp theo, bữa tiệc một tuổi cũng có một nghi thức quan trọng nhất: Chọn đồ vật đoán tương lai.
Chọn đồ vật đoán tương lai là một nghi thức đâu đâu cũng có, lúc trẻ con tròn một tuổi, trong nhà náo nhiệt tổ chức bữa tiệc đầy một tuổi, sau đó trên bữa tiệc, đặt đứa trẻ trên một tấm vải đỏ. Trên tấm vải đỏ đặt một số đồ vật, hoặc là bàn tính, hoặc là kẹo, hoặc là các loại bóng, hoặc là con dấu vân vân. Sau khi đặt đứa trẻ trên tấm vải đỏ, tụi nhỏ sẽ tự mình đi chọn đồ vật trên tấm vải đỏ. Chọn cái gì, thì đại diện cho tương lai sẽ làm ngành nghề đó.
Đương nhiên đây chỉ là một kiểu mê tín, Theo sự phát triển của thời đại, không có ai sẽ thật sự xem kết quả này thành tiêu chuẩn nghề nghiệp tương lai của các con sẽ theo. Mà nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này cũng không hề biến mất, đây là bởi vì các phụ huynh có chút mong ước với con của mình, thuận tiện cũng trở thành một hoạt động nhỏ trong bữa tiệc sinh nhật.
Bữa tiệc một tuổi sau khi cả nhà Lâm Tố về đến nơi đã bắt đầu. Cả nhà vui vẻ ăn uống, rất nhanh, theo sự bắt đầu của nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai bữa tiệc được đẩy lên cao trào.
Lâm Tố và Đào Mục Chi, một người bế Đào Cổ Dã, một người bế Đào Kim Dã. Một nhà bốn người đứng trước mặt phẳng rộng lớn, trên đó đặt một tấm vải đỏ, mà trên tấm vải đỏ thì đặt một số đồ vật lộn xộn.
Những đồ vật này đều là bà nội đặc biệt đi thu thập đến, bên trên tấm vải đỏ có chừng khoảng 30-40 đồ, người lớn nhìn cũng có chút hoa mắt huống chi là trẻ con.
Trước khi bế con đến trước tấm vải đỏ, Đào Cổ Dã dường như đã bị đồ vật gì đó trên tấm vải đỏ hấp dẫn, ở trong ngực Đào Mục Chi muốn giãy giụa xuống dưới.
“Cổ Cổ đã chọn xong rồi.”
“Cổ Cổ sẽ không nhìn trúng cái màn thầu kia chứ?”
“Ha ha ha. Cổ Cổ muốn làm nhóc tham ăn!”
Mà so sánh với anh trai tính cách nóng vội, Đào Kim Dã lại cực kỳ an tĩnh, cô nhóc được mẹ bế, mắt cũng rơi trên tấm vải đỏ, chỉ là cô bé không giãy xuống, đang quan sát.
“Kim Kim thật sự giống bố, tôi nhớ lúc Mục Chi chọn đồ đoán tương lai, cũng không nóng vội.”
“Lúc ấy Mục Chi bắt được cái gì?”
“Ống nghe.”
“Ha ha, nói như vậy vẫn rất khuẩn đấy, không phải Mục Chi làm bác sĩ sao.”
Nói cách khác, mặc dù nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai mặc dù mê tín, nhưng đồng thời cũng có đạo lý nhất định. Dù sao ba tuổi nhìn đã già, trẻ con vừa nhìn thích cái gì, tương lai rất có thể vẫn sẽ thích.
Vừa rồi mọi người thảo luận một phen, mọi người càng mong đợi đối với nghi thức chọn đồ đoán tương lai của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã. Mọi người vây quanh, trong mắt chứ ý cười, tha thiết nhìn tiểu bối trong nhà lựa chọn về cuộc sống tương lai.
Nói đến đây Lâm Tố thật ra cũng rất mong đợi. Cô nghe cuộc trò chuyện của người trong nhà, quay đầu cười dịu dàng nhìn Đào Mục Chi mà Đào Mục Chi cũng nhìn về phía cô.
Bọn họ là bố mẹ của tụi nhỏ. Con đường tương lai của con đều có bọn họ ở bên, mà đối với con của bọn họ, bọn họ thật ra cũng không quan trọng tương lai chúng thế nào, chỉ hy vọng chúng có thể làm chuyện chúng thích, khỏe mạnh bình an vui vẻ.
“Được rồi, bắt đầu thôi ~” Bà nội phụ trách chủ trì. Sau khi nhìn cháu trai và cháu dâu nhìn nhau ngọt ngào, bà cười híp mắt hô bắt đầu.
Sau khi hô bắt đầu, Lâm Tố và Đào Mục Chi đặt hai nhóc con trên tấm vải đỏ, Sau khi đặt lên, trong âm thanh cổ vũ của mọi người và ánh mắt mong đợi, hai nhóc con bò về phía tương lai mỗi người thích.
Cuối cùng, Đào Cổ Dã bắt được la bàn, Đào Kim Dã bắt được cái cân
Tác giả có lời muốn nói: Một người là nhà thám hiểm ngoài trời, một người là thẩm phán.
Bạch Dã: “...”
Có người làm mẹ như cô sao!
“Gọi anh trai không đúng, phải gọi là chú.” Bạch Dã lại uốn nắn hai nhóc con một chút.
Anh uốn nắn xong, Lâm Tố: “Còn chưa học được gọi chú đâu.”
Bạch Dã: “...”
“Hơn nữa gọi anh trai tốt bao nhiêu chứ.” Lâm Tố bỏ qua vẻ mặt câm nín của Bạch Dã, nói: “Còn gọi anh trẻ như vậy.”
Bạch Dã: “...”
Trẻ hay không không quan trọng, chủ yếu tôi không muốn gọi hai người là cô chú.
Lúc mấy người trò chuyện, trợ lý của Lâm Tố từ sau bàn điều khiển chạy qua, nói với Lâm Tố: “Đạo diễn, bên kia đã chuẩn bị xong có thể quay rồi.”
“À, được.” Lâm Tố đáp một tiếng.
Trợ lý nhỏ rời đi, Lâm Tố quay đầu nói với Bạch Dã: “Tôi phải đi quay phim rồi.”
Lâm Tố vốn là đạo diễn, thời gian rảnh vừa rồi cũng bởi vì phải chuẩn bị một cảnh quay. Cô nói như vậy xong, Bạch Dã đáp: “Đi đi.”
Lâm Tố nhìn Bạch Dã một chút, cô đưa Đào Kim Dã cho Đào Mục Chi, ôm Đào Cổ Dã vào trong ngực, sau khi hôn một cái nói với Bạch Dã: “Một mình Đào Mục Chi bế con mệt quá.”
Lâm Tố nói xong, ánh mắt của Bạch Dã vô thức liếc về phía Đào Mục Chi dáng người cao lớn thẳng tắp. Sau khi liếc xong, Bạch Dã lơ đễnh nói: “Thôi đi, sức khỏe này của anh ấy bế ba đứa cũng được…”
Lời anh còn chưa nói xong, trong ngực anh bị nhét một cục bột tròn mềm mại mang theo hương sữa. Lúc Bạch Dã bị nhét cục bột tròn, cánh tay đã vô thức ôm lấy cục bột tròn. Sau khi ôm lấy, Bạch Dã cúi đầu nhìn về phía trong ngực của mình, Đào Cổ Dã nhe răng cười với anh.
Bạch Dã: “... A!”
“Anh giúp đỡ bế một chút.” Lâm Tố nói.
Bạch Dã: “!!!”
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã, trong ngực giống như ôm một quả bom vậy, toàn thân anh thoáng cái cứng đờ, cánh tay ôm lấy Đào Cổ Dã không dám nhúc nhích.
“Không không, không phải tôi, tôi chưa từng bế trẻ con.” Trong giọng Bạch Dã cũng lộ ra sự căng thẳng.
“Bây giờ anh không phải bế rồi sao?” Lâm Tố nói.
Bạch Dã cúi đầu, Đào Cổ Dã trong ngực lại nhe răng cười với anh, Bạch Dã: “...”
Cứu mạng!
“Cổ Dã, chơi vui với anh trai nhé, lát nữa mẹ trở về được không?” Lúc Bạch Dã giống như pho tượng đờ đẫn ở nơi đó, Lâm Tố nhẹ nhàng cụng trán với Đào Cổ Dã trong ngực pho tượng. Đào Cổ Dã sau khi cụng trán với mẹ, hưng phấn lắc lư cơ thể nhỏ mềm mại. Cơ thể đứa trẻ như nước vậy, hận không có xương cốt, cánh tay Bạch Dã lên xuống đỡ Đào Cổ Dã, mặt mũi đã trắng bệch đổ mồ hôi khắp người.
“Không phải, tôi thật sự không được…” Bạch Dã xin tha.
Mà bên này Lâm Tố trêu chọc Đào Cổ Dã xong, sau khi vẫy tay với con trai con gái, đầu cũng không ngoảnh lại đi về phía bàn điều khiển.
Bạch Dã: “...”
Trước mắt, chỉ còn lại Bạch Dã toàn thân cứng nhắc bế chú khỉ con Đào Kim Dã, còn có Đào Mục Chi và Đào Kim Dã đang nhìn bọn họ.
“A ~” Đào Cổ Dã tính cách hoạt bát, lúc mẹ ở bên, xem như là thành thật. Mẹ vừa đi, Đào Cổ Dã muốn xuống dưới chơi đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Sau khi ngo ngoe rục rịch, nhóc con tuổi trẻ áp dụng cách thức hành động. Cơ thể cậu bé mềm mại giãy ra khỏi cái ôm và cánh tay của Bạch Dã, tụt xuống dưới đất.
“Không không, bảo bối, chú còn chưa nắm chắc, đừng đừng, rơi mất!” Bạch Dã luống cuống, chân của Đào Cổ Dã bên dưới bắt đầu quơ loạn. Bên này giữ chân Đào Cổ Dã, eo của Đào Cổ Dã mềm mại như liễu rủ cong xuống phía dưới.
Bạch Dã: “...”
Bạch Dã lại luống cuống, chân tay cuống cuồng ôm Đào Cổ Dã, ánh mắt của anh giống như cầu xin nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Con trai anh, anh Đào, con trai anh…”
Mà nhìn Bạch Dã cứng đờ, cùng với Đào Cổ Dã giống như cá trạch trong ngực anh, Đào Mục Chi bế Đào Kim Dã yên tĩnh, chỉ điểm cho anh.
“Tay trái đỡ mông thằng bé, tay phải đỡ ở eo, cố định như vậy là được rồi.” Đào Mục Chi nói.
Mà được sự chỉ điểm của Đào Mục Chi, Bạch Dã vừa vụng về dựa theo lời Đào Mục Chi nói để làm, vừa nói: “Ý tôi không phải bảo anh dạy tôi bế trẻ con thế nào, ý tôi là đây là con trai anh, anh tự bế…”
Bạch Dã vừa nói, vừa bế, Đào Mục Chi nghe xong lời anh nói, không có ý muốn nhận con chút nào. Anh cúi đầu nói với Đào Kim Dã: “Kim Kim, cổ vũ anh trai đi.”
Đào Kim Dã: “Anh trai cố lên!”
Bạch Dã: “...”
Đào Kim Dã giống như cá trạch, rất nhanh đã bị Bạch Dã cố định, nhưng sau khi bị cố định, đại diện cho việc Đào Cổ Dã bắt đầu giãy giụa với lực càng mạnh hơn. Đừng nhìn cậu nhóc vừa tròn một tuổi, giãy giụa chẳng màng gì hết, Bạch Dã vừa phải làm tân thủ học bế cậu nhóc thế nào, mặt khác vừa phải khống chế sự giãy giụa của cậu nhóc.
Một phen giãy giụa, bạch Dã đổ mồ hôi toàn thân đồng thời tinh thần cũng sắp tiêu tùng.
“Cổ Cổ, trước tiên ở anh trai, không pahir, trước tiên ở trong lòng chú thành thật một chút, chờ chú học được bế cháu thế nào, cháu muốn cái gì, chú đều cho cháu được không?”
Bạch Dã bắt đầu dụ dỗ.
Nhưng lời này với Đào Cổ Dã mà nói, Đào Cổ Dã căn bản nghe không hiểu, cậu nhóc vẫn giãy giụa muốn xuống dưới. Đào Mục Chi nhìn vẻ mặt Bạch Dã căng thẳng, nói: “Để thằng bé xuống đi một lúc đi, thằng bé không chịu ngồi yên đâu.”
Đào Cổ Dã chính là chú khỉ con, sau khi biết đi, có thể đứng tuyệt đối không ngồi. Hôm nay đến hoàn cảnh mới, cảm giác mới mẻ và tò mò khiến thằng bé sớm đã muốn xuống đi. Nhưng vừa rồi mẹ ở đây, thằng bé vẫn có thể thành thật một chút, cũng có thể kiềm chế được. bây giờ mẹ đi rồi, lòng hiếu kỳ của thằng bé cũng không khống chế nổi nữa, muốn xuống dưới đi khắp nơi quan sát một chút.
Vốn Đào Mục Chi cũng muốn thả hai đứa bé xuống chơi, nhưng nhìn dáng vẻ Bạch Dã bế Đào Cổ Dã chật vật như vậy, Đào Mục Chi cũng bớt được việc dắt tay thằng bé. Sau khi đơn giản để con trai hành hạ Bạch Dã một chút, cũng bảo con trai buông tay.
Bạch Dã nghe lời Đào Mục Chi nói, như được đại xá, bế nhóc con đặt trên mặt đất. Mà Đào Cổ Dã giống như cá trạch trong lòng, sau khi hai chân chạm đất, “Vụt” một tiếng chạy về phía xa xa.
Bạch Dã vừa mới yên tâm được hút: “... Cổ Cổ!”
Cũng chỉ có người đàn ông chưa từng nuôi con như Bạch Dã mới có thể cho rằng đặt trẻ con xuống sẽ nhẹ nhõm hơn bế trong lòng, đặc biệt là những đứa trẻ biết đi thế này, sau khi đặt xuống sẽ giống như cái bóng da, bạn hoàn toàn không biết sẽ lăn về phía nào. Ngoài ra, bạn còn phải đi theo thằng bé. Bởi vì trẻ con đi đường không vững, không chừng chạy nhanh sẽ ngã. Hơn nữa trẻ con lòng hiếu kỳ mạnh, không chừng chạy đến chỗ nào đó gây họa. Mà tinh lực của trẻ con tràn đầy, bạn đuổi theo một đường, bạn thở hồng hộc rồi thằng bé vẫn như không hề gì, tiếp tục chạy băng băng lặp đi lặp lại, Bạch Dã sắp bị chú khỉ con này hành hạ chết.
Bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã, chạy khắp đoàn phim, sợ thằng bé ngã. Mà mặc dù Đào Cổ Dã ăn nói chưa rành mạch, chạy lại cực kỳ vững vàng. Cậu nhóc bước chân ngắn, chốc chốc nhìn ngõ đạo cụ, chốc chốc nhìn ngó diễn viên, trên mặt cậu nhóc từ đầu đến cuối mang ý cười, ánh mắt toàn bộ nhân viên công tác đoàn phim đều xoay quanh cậu bé, còn có cả trên người Bạch Dã chật vật chạy theo sau lưng cậu nhóc.
“Cổ Cổ!” Bạch Dã xưa nay tự xưng tinh lực tràn đầy, phải biết, thân là lão tổng của giải trí Bạch Thạch, việc gì cũng phải đích thân làm, cần rất nhiều tinh lực và sức lực. Nhưng bây giờ, trước mặt một cậu nhóc con vừa trong một tuổi, Bạch Dã cam bái hạ phong.
Anh vừa đuổi theo Đào Cổ Dã, vừa lo lắng cho Đào Cổ Dã, ngoài ra còn mệt mỏi đến vã cả mồ hôi. Trông trẻ con một lúc, Bạch Dã cảm thấy mệt hơn để anh quay hai bộ phim.
Cũng may không lâu sau đó, lượng điện của Đào Cổ Dã cũng dùng hết. Mặc dù nhóc con lượng điện sung mãn, nhưng thân thể nhỏ bé kia dù sao cũng không chứa được quá nhiều điện năng. Cậu nhóc chạy khắp hiện trường quay phim, cuối cùng dừng trước mặt một người phụ nữ.
Người phụ nữ đang cầm kịch bản nghiên cứu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một Tiểu Đậu Đinh, đôi mắt xinh đẹp của cô di chuyển, nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh.
Tiểu Đậu Đinh cũng đang nhìn cô, sau khi nhìn một lúc, đi qua ôm lấy bắp đùi của người phụ nữ.
Người phụ nữ: “...”
Bạch Dã vừa mới đuổi đến: “...”
Người phụ nữ tên là Đường Mông, đây là nữ chính của bộ phim này. Sau khi cô ấy giơ tay đỡ lấy Tiểu Đậu Đinh ôm lấy bắp đùi cô, nhìn thấy Bạch Dã ông chủ nhà mình cũng chạy đến. Nhìn thấy ông chủ, Đường Mông lễ phép mỉm cười.
“Bạch tổng, đây là…”
“Không phải, tôi độc thân.” Bạch Dã nói.
Đường Mông: “...”
Thật ra Đường Mông muốn hỏi là Tiểu Đậu Đinh này có phải là con của đạo diễn Lâm không, nhưng hình như Bạch Dã hiểu lầm, tưởng rằng cô nghĩ rằng Tiểu Đậu Đinh này là con trai của anh.
“Như vậy sao.” Đường Mông cười đáp lại một tiếng.
Dù sao người trước mặt cũng là ông chủ của cô, ở trước mặt Bạch Dã Đường Mông vẫn có chút câu nệ. Cô vốn là diễn viên mới, cũng không biết xã giao trong giới lắm. Sau khi nói xong, thoáng cái không biết nên nói gì. Chỉ là có chút lúng túng mỉm cười với Bạch Dã.
Bạch Dã nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Đường Mông, anh ngồi xổm xuống, nói với Đào Cổ Dã đang ôm bắp đùi Đường Mông: “Cổ Cổ, qua đây chú bế.”
Đào Cổ Dã hiển nhiên là yêu thích chị gái nhỏ này, cậu nhóc ôm đùi chị gái nhỏ, ngước mắt nhìn về phía Đường Mông, trong mắt mang theo ý cười rực rỡ.
“Chị ơi ~”
Bạch Dã: “...”
Giọng em bé non nớt thật sự khiến người ta không chống đỡ được mà, Đào Cổ Dã gọi ra một tiếng “Chị ơi”, mi mắt Đường Mông khẽ động, thậm chí cũng quên mất ông chủ mình còn ở chỗ này, không kìm nén được ngồi xổm xuống.
Sau khi Đường Mông ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Đào Cổ Dã, cô cười híp mắt nhìn cậu nhóc, hỏi: “Em tên là Cổ Cổ hả?”
Giọng nói của người phụ nữ trong veo dịu dàng, Đường Mông hỏi xong, Bạch Dã nhìn cô. Đương Mông có thể được giải trí Bạch Thạch nâng đỡ, ngoại trừ có tư tâm của Bạch Dã, cô cũng là người có đủ điều kiện để được nâng đỡ. Năm nay cô mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, tướng mạo cũng không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng có một đôi mắt cực kỳ dịu dàng và biết nói. Mặt của cô cực kỳ phù hợp với màn ảnh rộng. Mà tính cách bản thân cô cũng rất an tĩnh, không tranh không đoạt, nhưng lại kiên trì chịu khóc. Lúc ấy Bạch Dã đến đoàn phim xem quay phim, khi đó Đường Mông vẫn chưa phải là nghệ sĩ dưới trướng anh, được bạn học giới thiệu đến đoàn phim diễn vai phụ. Kỹ năng diễn xuất của cô cực kỳ vững chắc, khi đó diễn một cảnh nổ bom, cô lăn liên tiếp ba lần cũng không có một câu oán hận nào. Khuôn mặt bị khói lửa hun đến đen thui, sau khi quay xong, nhận được câu xác định sẽ không quay lại của đạo diễn, cô lấy khăn ướt ra, yên lặng mà lau sạch sẽ vết tích khói hun lửa cháy trên mặt.
Đó là mùa đông, nơi đoàn phim ở có tuyết rơi, cảnh ngoài trời là tuyết trắng xóa và cây khô, cô đứng lặng lẽ trong cảnh sắc như vậy, cầm khăn ướt lau mặt sạch sẽ.
Khăn ướt lạnh lẽo khiến mặt cô gái cóng đến đỏ bừng, cô ở một bên lau, bên cạnh có bạn học đi qua nói với cô cảnh quay vừa rồi bản thân quay. Cảnh diễn của bạn học cô dễ dàng hơn cô nhiều, chỉ đọc mấy câu thoại mà thôi, mặc đồng phục học sinh xinh đẹp. Hai người đứng trong tuyết, rõ ràng là bạn học của cô đẹp hơn, nhưng Bạch Dã không biết làm sao, sự chú ý toàn bộ đặt trên người cô.
Về sau, Bạch Dã đã ký với cô. Ban đầu lúc người đại diện đến tìm cô ký hợp đồng, cô còn không dám, cuối cùng còn tìm đến bố mẹ cô cùng đến.
Sau khi ký với Đường Mông, thật ra Bạch Dã cũng không quá đặt cô ở trong lòng. Bạch Dã thích đến quanh quẩn ở đoàn phim chỗ diễn viên, có đôi khi sẽ ở bên trong đoàn phim nhìn thấy tiểu hồ ly tinh vừa hóa trang xong, có đôi khi sẽ nhìn thấy thiếu nữ phản bội đang đánh trống, có đôi khi sẽ nhìn thấy em kế ác độc bắt nạt chị gái, có đôi khi sẽ nhìn thấy bạch nguyệt quang của nam chính bởi vì bệnh mà qua đời… Cảnh diễn của những nhân vật này không nhiều, toàn bộ đều là nhân vật của Đường Mông.
Chờ đến sau này Bạch Dã càng lúc càng có tính kế hoạch đến đoàn phim của Đường Mông, thậm vào thời gian Đường Mông quay phim đến đoàn phim của cô, Bạch Dã mới nhận ra gì đó.
Thật ra sự yêu thích của anh với Đường Mông rất đơn giản, bắt nguồn từ sự quan sát và rung động tích lũy từng ngày.
Có điều Đường Mông là diễn viên nhỏ, cho dù bây giờ có thể diễn nữ chính, cũng là diễn viên nhỏ. Đối với Bạch tổng của giải trí Bạch Thạch, cô luôn tôn kính và lễ phép. Thỉnh thoảng chạm mặt, chỉ là dựa theo những diễn viên khác gọi anh một tiếng Bạch tổng, từ cái đó ra, hai người cũng không giao tiếp gì.
Mà bây giờ, Đường Mông ngồi xổm bên cạnh anh, giữa hai người cách một Đào Cổ Dã, nhưng khoảng cách lại rất gần, chưa bao giờ gần như vậy. Toàn bộ ánh mắt của Đường Mông đều đặt trên người Đào Cổ Dã, cô cười dịu dàng nói chuyện với Đào Cổ Dã.
Khóe mắt cô hơi cong cong, mang theo sự điềm tĩnh lanh lợi và tươi đẹp của con gái, Bạch Dã từng gặp sóng gió gió lớn nhưng bị cảnh tượng sóng yên biển lặng này mê hoặc.
Sau khi được chị gái xinh đẹp hỏi một câu, Đào Cổ Dã cũng nhe răng cười với Đường Mông, gật đầu: “Cổ Cổ.”
Sau khi Đào Cổ Dã gọi xong “Cổ Cổ”, duỗi ngón tay nhỏ ra chỉ Đường Mông: “Chị gái.”
Sau khi chỉ Đường Mông, Đào Cổ Dã quay đầu qua, chỉ Bạch Dã ở sau lưng đuổi theo mình một đường: “Chú.”
Bạch Dã: “...”
Không phải cháu không biết gọi chú sao?
Không đúng! Sao bây giờ cháu gọi chú? Cháu gọi cô ấy là chị, gọi chú là chú, đây là sai bối phận biết không!
Mắt Bạch Dã thay đổi, nhìn về phía Đào Cổ Dã, đang muốn uốn nắn xưng hô của cậu nhóc với anh. Nhưng còn chưa uốn nắn lại, đã nghe thấy tiếng cười của Đường Mông bên cạnh.
“Ha ha.” Đường Mông cười nhìn Bạch Dã.
Sau khi nghe được tiếng cười của cô, bạch Dã cũng nhìn về phía cô. Lúc Bạch Dã nhìn qua, trong ánh mắt có chút sững sờ, không cười. Mà bị ông chủ nhìn như vậy, Đường Mông lập tức thu lại nụ cười, lên tiếng xin lỗi.
“Xin lỗi, Bạch tổng.”
Bạch Dã: “...”
Xin lỗi cái gì.
Ánh mắt Đường Mông cẩn thận nhìn anh, Bạch Dã bị ánh mắt của cô nhìn đến có hơi loạn, anh khẽ mím môi, nói với Đào Cổ Dã: “Không phải cháu luôn gọi chú là anh trai sao? Bây giờ sao gọi là chú rồi?”
Đào Cổ Dã quay đầu nhìn Bạch Dã, mặc kệ lời anh vừa nói có ý nghĩa gì. Ánh mắt cậu nhóc sáng rực nhìn Bạch Dã, kiên trì xưng hô bản thân mới học.
“Chú ơi.”
Lúc Bạch Dã và Đào Cổ Dã nói chuyện, Đường Mông ngồi xổm bên cạnh có chút lúng túng. Hiển nhiên ông chủ của mình không chịu nhận là một người đàn ông đã lớn tuổi, sau khi Đào Cổ Dã gọi anh là chú, hình như anh không hài lòng lắm với xưng hô này. Thậm chí anh lại mở miệng nhắc nhở Đào Cổ Dã một câu, nhắc nhở cậu nhóc trước đó gọi anh là anh trai. Nhưng Đào Cổ Dã chỉ là đứa trẻ vừa tròn một tuổi, cậu bé nghe không hiểu, cho dù ngh hiểu cậu bé cũng không nghe lời.
Cứ như vậy, Bạch Dã lại bị gọi một tiếng chú.
Đường Mông ngồi xổm bên cạnh, trải qua toàn bộ quá trình, trong ánh mắt cô thay Bạch Dã hiện lên sự xấu hổ. Nhưng là ông chủ, cũng sẽ không muốn để thuộc hạ nhìn thấy thời khắc chật vật của mình.
Cô nghĩ nghĩ, muốn từ dưới đất đứng lên. Trước khi cô đứng lên, Bạch Dã lại hỏi Đào Cổ Dã một câu: “Vậy cháu gọi cô ấy là gì?”
Bạch Dã chỉ vào Đường Mông, Đường Mông bị ông chủ chỉ điểm: “...”
Đào Cổ Dã nhìn Đường Mông, gọi một tiếng: “Chị gái.”
Đường Mông: “...”
Ông chủ, ông đây là ý gì!
Ngay lúc Đường Mông mắc phải tật xấu thay người khác xấu hổ, bản thân người xấu hổ là Bạch Dã lại không cảm thấy chút xấu hổ nào. Sau khi Đào Cổ Dã gọi cô là chị gái xong, quay đầu nhìn về phía cô, nói với cô.
“Xem ra em cũng phải gọi tôi là chú.”
Đường Mông: “...”
Ông chủ của bọn họ không đứng đắn gì cả!
Nhưng lúc đang nói lời này, trên gương mặt tuấn tú của anh lại mang theo ý cười trong veo tươi sáng. Ông chủ của bọn họ có vẻ ngoài thật ra rất đẹp trai, không hề thua kém tiểu thịt tươi trong giới trí. Ngoài ra anh tuổi trẻ tài cao, ở trong giới không chỉ được diễn viên nữ yêu thích, còn rất được đại tiểu thư những nhà giàu có yêu thích. Nhưng hình như anh vẫn luôn không tìm bạn gái, bên cạnh cũng không có đối tượng khác giới nào, vẫn luôn quanh quẩn ở trong đoàn phim. Mỗi lần cô quay phim đều có thể nhìn thấy anh.
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, mà ông chủ là ông chủ của rất nhiều diễn viên, ngoài ra, anh còn là nhà đầu tư, nhà sản xuất, giám chế… Anh phải nói chuyện với rất nhiều người ở trong đoàn phim. Lúc đến lượt cô, dựa theo địa vị của cô trong giới, cũng chỉ có thể nói với anh một tiếng “Chào ông chủ”. Nhưng bây giờ, hai người nói chuyện rất nhiều, anh còn đùa cô. Điều này khiến cho sự căng thẳng và cẩn thận của Đường Mông với Bạch Dã được buông lỏng xuống, sự cẩn thận trong mắt cô biến mất, sau đó mang theo ý cười, còn mang theo chút băn khoăn.
Bởi vì gần vua như gần cọp, cô thật sự không biết nên gọi tiếng chú này không.
Cuối cùng Đường Mông vẫn không gọi, bởi vì có chút xấu hổ. Trên mặt cô hiện lên áng mây đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu. Lúc cô cúi đầu xuống, Bạch Dã nhìn thấy tai cô đều biến thành màu đỏ, nhìn thấy gò má cô đỏ ửng, trái tim Bạch Dã nhẹ nhàng đập một cái, thay cô giải vây.
“Tôi nói đùa thôi, sao có thể chiếm tiện nghi của em như vậy.”
Bạch Dã nói xong, sau khi mỉm cười, nhìn kịch bản trong tay Đường Mông, nói: “Kế tiếp em còn cảnh quay phải không?”
“Ừm.” Trên kịch bản toàn bộ là vết tích cô vẽ lên, sửa lại cẩn thận nắn nót mà dụng tâm.
“Tiếp tục xem kịch bản đi.” Bạch Dã nói với cô.
Lúc Bạch Dã nói như vậy đã bế Đào Cổ Dã lên. Nhóc con vừa tiêu hao điện năng xong, nhất thời sẽ không sạc điện nhanh như vậy. Anh dựa theo cách Đào Mục Chi nói, bế cậu nhóc ở trong lòng. Mặc dù Đào Mục Chi đích thân hướng dẫn anh bế trẻ con như thế nào, nhưng lúc bế cậu nhóc này, Bạch Dã vẫn có chút lạ lẫm và chưa quen.
Có điều tốt xấu gì cũng bế lên.
Mà sau khi bế Đào Cổ Dã lên, Bạch Dã nhìn Đường Mông, sau đó nói với Đào Cổ Dã: “Cổ Cổ, tạm biệt chị gái đi.”
Đào Cổ Dã nghiêng đầu nhìn về phía Đường Mông, vẫy vẫy tay với cô: “Bái bai ~”
Ài, chú khỉ con này lúc thành thật vẫn rất nghe lời. Nghe Đào Cổ Dã dùng giọng trẻ con chào tạm biệt Đường Mông, Bạch Dã vui mừng nghĩ.
Đường Mông cũng bị sự đáng yêu của Đào Cổ Dã hạ gục, cô hơi nghiêng đầu, vẫy tay với Đào Cổ Dã: “Bái bai Cổ Cổ ~”
“Chị gái em trai” cứ đơn giản tạm biệt xong như vậy.
Sau khi tạm biệt xong, theo lý mà nói Bạch Dã nên rời đi, bởi vì Đường Mông còn phải xem kịch bản. Nhưng sau khi Đường Mông chào tạm biệt với Đào Cổ Dã xong, ngước đôi mắt nhìn về phía anh. Sau khi cô gái nhìn qua đây, Bạch Dã thoáng cái lại không cử động nữa.
Đường Mông nhìn Bạch Dã, trong mắt mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
Bị Đường Mông nhìn như vậy, Bạch Dã lấy lại tinh thần, nói: “Tối nay em có tham dự tiệc rượu không?”
Bạch Dã hỏi xong, Đường Mông nhớ đến hoạt động tối hôm nay. Tối nay cô phải tham gia một tiệc rượu từ thiện, bộ phim trước cô diễn nữ hai làm nhà từ thiện, vừa vặn đề tài của bộ phim trước cũng liên quan đến từ thiện, cho nên cô cũng được mời tham gia.
Nói đến thì Đường Mông còn là lần đầu tiên tham gia tiệc rượu thế này.
“Đúng vậy.” Nhắc đến chuyện này, đầu tiên trong mắt Đường Mông lóe lên sự căng thẳng, sau lại mỉm cười về phía ông chủ, đáp một tiếng.
“Tôi cũng sẽ đi.” Bạch Dã nói.
Bạch Dã nói xong, Đường Mông chớp mắt, nói; “Không phải nói…”
Ban đầu quả thực là Bạch Dã muốn tham gia, nhưng tối nay có liên hoan phim, anh thân làm ông chủ của công ty giải trí phải tham gia. Liên hoan phim và tiệc rượu từ thiện, so sánh một chút vẫn là liên hoan phim quy mô lớn, nếu như thời gian trùng nhau, vậy Bạch Dã chắc chắn sẽ không tham gia tiệc rượu.
Sao lại tham gia rồi? Đường Mông nghĩ.
“Lần đầu tiên tham gia, hồi hộp sao?”
Đường Mông hỏi được một nửa, sau khi không tiếp tục hỏi nữa, Bạch Dã hỏi ngược lại cô một câu. Anh vừa hỏi như vậy, Đường Mông vô thức trả lời: “Không…”
Cũng không thể để ông chủ nhìn ra cô đang sợ hãi, như vậy sẽ khiến ông chủ thất vọng.
Nhưng sau khi vô thức nói xong, Đường Mông lại nhìn Bạch Dã. Có lẽ là buổi trò chuyện hôm nay, kéo gần khoảng cách giữa cô và ông chủ, Đường Mông vô thức phủ nhận xong, sau lại nhìn Bạch Dã, có chút ngượng ngùng cười cười.
“Quả thật có chút chút.” Đường Mông đáp.
Nghe cô nói vậy, Bạch Dã mỉm cười: “Vậy lúc em đến đi đằng sau chú là được.”
Bạch Dã tự xưng “chú”, Đường Mông ngẩng đầu nhìn về phía anh. Cô cũng không cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi, ngược lại bởi vì câu nói này của Bạch Dã, trong lòng thật sự thả lỏng xuống.
Nhưng cô vẫn không gọi chú ra miệng.
“Cảm ơn Bạch tổng.”
Mà mặc dù không gọi chú, sau khi Đường Mông cảm ơn Bạch Dã xong, ngước mắt nhìn về phía anh, nói: “Tôi cảm thấy…”
“Hửm?” Bạch Dã nhìn cô.
Bị Bạch Dã nhìn như vậy, mặt Đường Mông hơi đỏ lên, cô thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi cảm thấy Bạch tổng thế này rất dịu dàng.”
Cô gái rõ ràng chưa tiếp xúc quá nhiều với người khác giới, càng chưa từng tiếp xúc với người khác giới ở địa vị cao, sau khi nói xong, cô còn có chút lo sợ bản thân nói sai, trong mắt hơi hoảng. Bạch Dã lại nhìn cô, nhìn sự bối rối trong mắt cô, trái tim đập một cái nặng nề.
“Vậy em thích dịu dàng sao?” Bạch Dã hỏi.
“Hả?” Trong lúc Đường Mông hoảng loạn, đột nhiên nghe ông chủ hỏi một câu như vậy. Cô lại ngẩng đầu lên lần nữa, đối mặt với đôi mắt của ông chủ. Mắt của ông chủ rất đẹp, bên trong còn chứa đựng sự dịu dàng. Mi mắt Đường Mông khẽ rung rung, nhịp tim của cô cũng theo mi mắt cùng run lên.
“Thích.” Đường Mông đáp.
-
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã hùng hổ trở lại!
Vừa rồi lúc chú khỉ con Đào Cổ Dã chạy khắp đoàn phim, Bạch Dã đuổi theo khắp đoàn phim, một đứa con khác của Lâm Tố là Đào Kim Dã thì yên lặng ngồi trong ngực bố, cùng bố ở bên xem mẹ quay phim.
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã chạy đến phía sau máy quay phim, mà Lâm Tố vừa quay xong một đoạn ngắn, đang xem lại cảnh quay. Bạch Dã như đánh trận lớn chạy đến, ánh mắt của ba người sau máy quay không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
“Bắt được?” Nhìn Đào Cổ Dã được Bạch Dã bế trở về, Lâm Tố không chút gợn sóng nào hỏi một câu, cúi đầu tiếp tục xem cảnh quay. Vừa rồi sở dĩ giao Đào Cổ Dã cho Bạch Dã trông là muốn trêu đùa Bạch Dã chút, để anh nếm thử sự vất vả đuổi theo chú khỉ con.
Mà hình như Bạch Dã đuổi theo chú khỉ con khắp đoàn phim không hề cảm thấy vất vả chút nào, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn. Anh bế Đào Cổ Dã trong ngực, sau khi đi đến một cái ghế khác bên cạnh Đào Mục Chi ngồi xuống, trịnh trọng nói với vợ chồng Lâm Tố.
“Tôi muốn nhận Cổ Cổ và Kim Kim làm con trai con gái nuôi!”
Sau khi nói xong, Bạch Dã hào hứng bế Đào Cổ Dã, cười hì hì nói: “Cổ Cổ! Hôm nay con và em gái tròn một tuổi, bố nuôi tặng mỗi đứa các con một khóa vàng lớn 1kg được không?”
Một nhà bốn người Lâm Tố: “...”
Sau khi tự phong là “bố nuôi” của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã, bạch Dã giống như thật sự thành bố nuôi của hai đứa nhỏ, bắt đầu mơ mộng: “Bây giờ một tuổi nha, trước tặng 1kg, chờ hai đứa con 2 tuổi thì là 2kg, 3 tuổi thì là 3kg… Không sao, bố nuôi có vàng, sẵn lòng cho Cổ Cổ và Kim Kim…”
Lúc Bạch Dã hứng phấn cao độ thành dáng vẻ này Lâm Tố cũng đã nhận ra không đúng. Vừa rồi quay phim vô cùng chuyên tâm, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cầm kịch bản trong tay, đập đập Bạch Dã đang tự nói một mình: “Anh sao thế?”
Bị Lâm Tố đập hai cái như thế, lúc này Bạch Dã mới hoàn hồn. Anh bế Đào Cổ Dã, nhìn Lâm Tố, trên mặt vẫn còn hưng phấn, nhưng không có ý định nói với Lâm Tố.
“Không có gì.” Sau khi anh mỉm cười nói xong, nhìn Lâm Tố nói: “Ài, được không thế.”
“Cái gì được không thế?” Lâm Tố hỏi,
Bạch Dã: “Chuyện bố nuôi Cổ Cổ và Kim Kim đấy!”
Vừa rồi Lâm Tố còn tưởng rằng Bạch Dã nhất thời nổi điên, không ngờ anh lại nhắc đến, Lâm Tố cười một tiếng, cô nhìn thoáng qua Đào Mục Chi ở bên cạnh đang bế Đào Kim Dã, nói: “Cái này anh phải hỏi bố ruột tụi nhỏ.”
Bạch Dã: “...”
Bạch Dã: “...”
Lâm Tố nói xong, cầm bộ đàm bắt đầu chuẩn bị quay cảnh tiếp theo. Mà Bạch Dã bế Đào Cổ Dã, ánh mắt vô thức nhìn về phía “Bố ruột” của Cổ Cổ và Kim Kim bên cạnh, Đào Mục Chi đang lẳng lặng nhìn anh.
Nhìn Đào Mục Chi, Bạch Dã: “...”
Hay là vẫn nên thôi đi.
-
Mặc dù chuyện “Bố nuôi” bỏ ngỏ, nhưng Bạch Dã vẫn gói hai miếng vàng tặng cho hai tiểu thọ tinh tròn một tuổi.
Lúc Đào Mục Chi dẫn hai bảo bối đến đoàn phim, cảnh quay hôm nay của Lâm Tố thật ra đã gần quay xong. Sau đó Bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã khắp đoàn phim trở về, sau khi Đào Cổ Dã nạp đầy điện, lại chạy một vòng quanh đoàn phim. Chờ đến khi Bạch Dã bắt được cậu nhóc trở lại, cảnh quay của đoàn phim hôm nay cũng kết thúc.
Kết thúc cảnh quay, đoàn phim giải tán, sau khi chào tạm biệt Bạch Dã, Lâm Tố và ba bố con cùng nhau rời khỏi lâu đài cổ.
Lâm Tố bế Đào Kim Dã, Đào Mục Chi thì bế Đào Cổ Dã đã chơi đến cả người đầy bụi đất và không còn sức lực nào, sau khi hai vợ chồng đi đến bãi đỗ xe, đặt hai bé con vào trong ghế trẻ em trên xe.
So sánh với Đào Cổ Dã thì Đào Kim Dã sạch sẽ cũng yên lặng, mà Đào Cổ Dã thì cả người toàn bụi đất, có điều bởi vì ở đoàn phim chơi lâu như vậy, bây giờ lại trở về trạng thái sạc điện. Vừa lên trên xe, cậu nhóc đã gục đầu sang một bên ngủ mất.
Đầu tiên là Lâm Tố hôn Đào Kim Dã, sau lại bất đắc dĩ mỉm cười sờ Đào Cổ Dã đang ngủ say, cuối cùng, cô đóng cửa xe, đi lên ghế phụ lái đằng trước.
Mà trên ghế lái, Đào Mục Chi đã ngồi lên đồng thời khởi động xe.
“Về nhà phải tắm rửa cho tụi nhóc trước, nhất là Cổ Cổ, xó xỉnh nào ở đoàn phim thằng bé cũng chui vào, chỗ nào bẩn đi chỗ đó.” Mặc dù Lâm Tố ngồi ở phía trước, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào phía sau. Cô quay phim cả ngày, đã rất mệt mỏi, nhưng lúc nhìn thấy con của mình, trong mắt lại là sự thỏa mãn và yêu thương.
Sau khi Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi đang lái xe từ gương trước xe nhìn hai nhóc con ngồi đằng sau, khóe môi cong lên, đáp một tiếng: “Ừm.”
Lâm Tố nghe được giọng của Đào Mục Chi, thu hồi lại ánh mắt trên người con, nhìn về phía bố của bọn trẻ, cô nhớ đến ở đoàn phim sau khi bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã chạy một vòng trở về, hưng phấn muốn nhận Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã làm con trai nuôi và con gái nuôi. Nhưng mà chuyện này, đường nhiên Bạch Dã đã hỏi dò bố ruột của bọn chúng mà không giải quyết được gì.
Hoặc có thể là Bạch Dã căn bản chưa từng hỏi ý.
Nhớ đến dáng vẻ phấn khích của Bạch Dã lúc đó. Sau khi lâm Tố quay xong, nghe người của đoàn phim nói lúc cô quay phim, Đào Cổ Dã đi tìm đến Đường Mông nữ chính của đoàn phim, ôm lấy bắp đùi của cô ấy. Mà mượn thời cơ này, Bạch Dã và Đường Mông trò chuyện với nhau rất lâu, hơn nữa nhìn qua hai người còn trò chuyện rất vui vẻ.
Bạch Dã thích Đường Mông với Lâm Tố mà nói cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Nhớ lúc ấy cô quay bộ phim đầu tiên, Bạch Dã còn quan tâm Đường Mông làm nữ số ba trong bộ phim rất nhiều. Sau này cô và Bạch Dã quen rồi, sơ hở Bạch Dã lộ ra cũng càng nhiều. Đến bây giờ, Bạch Dã dứt khoát cũng không giấu diếm trước mặt cô nữa, trực tiếp sắp xếp Đường Mông đến chỗ cô.
Bạch Dã thích Đường Mông, nhưng vẫn luôn không tiếp xúc với Đường Mông. Chủ yếu là cô gái Đường Mông này, vừa nhìn chính là cô gái ngoan ngoãn được bố mẹ che chở lớn lên, trung thực hiểu lễ phép. Cô ấy làm một diễn viên nhỏ, không dám vượt khuôn phép với ông chủ nhà mình.
Mà Bạch Dã cũng nói, Đường Mông có người thích rồi, cho nên cũng mãi không theo đuổi, cứ mãi lẳng lặng nhìn như vậy.
Có điều thỉnh thoảng Lâm Tố cũng sẽ chú ý một chút tin tức giới giải trí, người mà Đường Mông thích hình như cũng chỉ là anh trai nhà bên thanh mai trúc mã của cô ấy. Lúc ấy Đường Mông nhận phỏng vấn, hỏi có hình mẫu lý tưởng không, cô ấy đã nói là anh trai nhà hàng xóm, bởi vì anh trai kia rất dịu dàng. Cũng không nói trong lòng thích anh trai nhà hàng xóm.
Có thể là càng thích càng để ý, kiêng kị cũng càng nhiều, cho nên Bạch Dã mới cẩn thận như vậy.
Hôm nay Đào Cổ Dã ôm đùi Đường Mông, cho Bạch Dã và Đường Mông cơ hội nói chuyện, cũng khó trách Bạch Dã hưng phấn như vậy, trở về muốn nhận Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã là con trai con gái nuôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố cười khẽ.
Đào Mục Chi đang lái xe, sau khi nghe tiếng cười của Lâm Tố, anh hơi nhìn Lâm Tố, mỉm cười theo cô, nói: “Cười gì thế?”
“Không có gì. Em chỉ đang nghĩ, hôm nay Bạch Dã muốn nhận Cổ Cổ và Kim Kim làm con trai con gái nuôi, chắc là bởi vì Cổ Cổ làm ông mai cho anh ấy.” Lâm Tố nói.
Nhớ đến chuyện lúc ấy Bạch Dã nói muốn làm bố nuôi của Cổ Cổ và Kim Kim, giữa lông mày Đào Mục Chi hiện lên sự bất đắc dĩ. Quan hệ của Bạch Dã và Lâm Tố không tệ, hai người xem như là bạn bè khác giới tương đối hợp nhau, bình thường Đào Mục Chi cũng cùng Lâm Tố đùa Bạch Dã.
Nghe Lâm Tố nói vậy, Đào Mục Chi nói: “Vậy anh ta không nên nhận Cổ Cổ làm con nuôi, nên nhận Cổ Cổ là ân nhân.”
Nói xong, Đào Mục Chi nói: “Cho nên hai miếng vàng hôm nay cũng không tính là anh ta tặng, là Cổ Cổ kiếm được.”
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Đào Cổ Dã ân nhân của Bạch Dã ngồi ở ghế sau. Mà lúc này Đào Cổ Dã hoàn toàn không biết bố mẹ đang nói gì, cậu nhóc nghiêng cái đầu nhỏ, chảy nước miếng, ngủ đến ngon lành.
-
Sau khi một nhà bốn người lái xe trở lại nhà lớn nhà họ Đào, đã được người nhà sớm chờ đợi nghênh đón đến nhà chính. Tiến vào nhà chính, Lâm Tố và Đào Mục Chi bế hai nhóc con đi tắm trước, thay bộ quần áo khác. Mà sau đó Lâm Tố cũng chạy đi tắm cái.
Hôm nay cô ở đoàn phim quay cả ngày, tiện cho việc quay phim cô cũng chỉ mặc bộ quần áo dài tay đơn giản. Hơn nữa quay cả một ngày, nhìn qua cũng phong trần mệt mỏi.
Chờ sau khi tắm xong, Lâm Tố thay một bộ lễ phục mẹ Hàng Uyển đã sớm chuẩn bị xong cho cô, sau khi sửa soạn, rời khỏi phòng đến đại sảnh.
Hôm nay là bữa tiệc tròn một tuổi của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã. Sớm vào mấy ngày trước, nhà họ Đào đã bắt đầu chuẩn bị, quy mô của bữa tiệc tròn một tuổi không khác trăm ngày là bao, cũng đều chỉ là một số người trong nhà đến tham gia. Mà so với tiệc trăm ngày, trình độ náo nhiệt bữa tiệc một tuổi này chỉ có hơn chứ không kém.
Đầu tiên, mấy tháng không gặp bánh tròn sữa nhỏ đã trở thành bánh gạo tròn, càng lúc càng đáng yêu. Hơn nữa còn biết đi, biết nói chuyện, càng khiến người ta yêu thích.
Tiếp theo, bữa tiệc một tuổi cũng có một nghi thức quan trọng nhất: Chọn đồ vật đoán tương lai.
Chọn đồ vật đoán tương lai là một nghi thức đâu đâu cũng có, lúc trẻ con tròn một tuổi, trong nhà náo nhiệt tổ chức bữa tiệc đầy một tuổi, sau đó trên bữa tiệc, đặt đứa trẻ trên một tấm vải đỏ. Trên tấm vải đỏ đặt một số đồ vật, hoặc là bàn tính, hoặc là kẹo, hoặc là các loại bóng, hoặc là con dấu vân vân. Sau khi đặt đứa trẻ trên tấm vải đỏ, tụi nhỏ sẽ tự mình đi chọn đồ vật trên tấm vải đỏ. Chọn cái gì, thì đại diện cho tương lai sẽ làm ngành nghề đó.
Đương nhiên đây chỉ là một kiểu mê tín, Theo sự phát triển của thời đại, không có ai sẽ thật sự xem kết quả này thành tiêu chuẩn nghề nghiệp tương lai của các con sẽ theo. Mà nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai này cũng không hề biến mất, đây là bởi vì các phụ huynh có chút mong ước với con của mình, thuận tiện cũng trở thành một hoạt động nhỏ trong bữa tiệc sinh nhật.
Bữa tiệc một tuổi sau khi cả nhà Lâm Tố về đến nơi đã bắt đầu. Cả nhà vui vẻ ăn uống, rất nhanh, theo sự bắt đầu của nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai bữa tiệc được đẩy lên cao trào.
Lâm Tố và Đào Mục Chi, một người bế Đào Cổ Dã, một người bế Đào Kim Dã. Một nhà bốn người đứng trước mặt phẳng rộng lớn, trên đó đặt một tấm vải đỏ, mà trên tấm vải đỏ thì đặt một số đồ vật lộn xộn.
Những đồ vật này đều là bà nội đặc biệt đi thu thập đến, bên trên tấm vải đỏ có chừng khoảng 30-40 đồ, người lớn nhìn cũng có chút hoa mắt huống chi là trẻ con.
Trước khi bế con đến trước tấm vải đỏ, Đào Cổ Dã dường như đã bị đồ vật gì đó trên tấm vải đỏ hấp dẫn, ở trong ngực Đào Mục Chi muốn giãy giụa xuống dưới.
“Cổ Cổ đã chọn xong rồi.”
“Cổ Cổ sẽ không nhìn trúng cái màn thầu kia chứ?”
“Ha ha ha. Cổ Cổ muốn làm nhóc tham ăn!”
Mà so sánh với anh trai tính cách nóng vội, Đào Kim Dã lại cực kỳ an tĩnh, cô nhóc được mẹ bế, mắt cũng rơi trên tấm vải đỏ, chỉ là cô bé không giãy xuống, đang quan sát.
“Kim Kim thật sự giống bố, tôi nhớ lúc Mục Chi chọn đồ đoán tương lai, cũng không nóng vội.”
“Lúc ấy Mục Chi bắt được cái gì?”
“Ống nghe.”
“Ha ha, nói như vậy vẫn rất khuẩn đấy, không phải Mục Chi làm bác sĩ sao.”
Nói cách khác, mặc dù nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai mặc dù mê tín, nhưng đồng thời cũng có đạo lý nhất định. Dù sao ba tuổi nhìn đã già, trẻ con vừa nhìn thích cái gì, tương lai rất có thể vẫn sẽ thích.
Vừa rồi mọi người thảo luận một phen, mọi người càng mong đợi đối với nghi thức chọn đồ đoán tương lai của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã. Mọi người vây quanh, trong mắt chứ ý cười, tha thiết nhìn tiểu bối trong nhà lựa chọn về cuộc sống tương lai.
Nói đến đây Lâm Tố thật ra cũng rất mong đợi. Cô nghe cuộc trò chuyện của người trong nhà, quay đầu cười dịu dàng nhìn Đào Mục Chi mà Đào Mục Chi cũng nhìn về phía cô.
Bọn họ là bố mẹ của tụi nhỏ. Con đường tương lai của con đều có bọn họ ở bên, mà đối với con của bọn họ, bọn họ thật ra cũng không quan trọng tương lai chúng thế nào, chỉ hy vọng chúng có thể làm chuyện chúng thích, khỏe mạnh bình an vui vẻ.
“Được rồi, bắt đầu thôi ~” Bà nội phụ trách chủ trì. Sau khi nhìn cháu trai và cháu dâu nhìn nhau ngọt ngào, bà cười híp mắt hô bắt đầu.
Sau khi hô bắt đầu, Lâm Tố và Đào Mục Chi đặt hai nhóc con trên tấm vải đỏ, Sau khi đặt lên, trong âm thanh cổ vũ của mọi người và ánh mắt mong đợi, hai nhóc con bò về phía tương lai mỗi người thích.
Cuối cùng, Đào Cổ Dã bắt được la bàn, Đào Kim Dã bắt được cái cân
Tác giả có lời muốn nói: Một người là nhà thám hiểm ngoài trời, một người là thẩm phán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.