Chương 2: Đinh Huy, "sinh vật lạ quý hiếm"
Võ Anh Thơ
16/12/2015
Anh “À!” một tiếng nhẹ tênh và vẻ như sự thân thiện vẫn còn. Tôi biết ơn vì điều đó. Hẳn, đang đứng trước mặt tôi là một chàng trai đúng nghĩa. Chị Hương hay nói, đàn ông “chất” thì sẽ không giật mình trước cô gái xấu xí.
- Anh tên Đinh Huy, còn em?
- Em tên Phạm Nguyễn, cái tên hơi kỳ một chút.
- Anh nghĩ nó hơi lạ thôi, chứ không đến nỗi kỳ cục đâu. Sáng, anh cũng có nghe bên phòng Kinh doanh có hai nữ nhân viên mới vào làm.
- Vâng, là em và chị Huỳnh Trân.
- Huỳnh Trân? - Đinh Huy chau mày, biểu hiện khác lạ xuất hiện trên mặt.
- Anh quen chị ấy à?
- Anh chỉ cảm giác cái tên hơi quen, chứ chưa gặp mặt cô ấy.
- Nếu anh gặp chị ấy thì nhất định sẽ thích cho xem, chị ấy rất xinh đẹp.
Tôi không hiểu sao mình lại nói một câu ngớ ngẩn đến vậy. Dù thế, tôi nghĩ mình nói đúng. Có chàng trai nào lại không thích cô gái như Huỳnh Trân. Chợt, tôi thấy Đinh Huy nhìn mình chăm chú, như thể chẳng hề đồng tình trước điều tôi vừa nói.
- Con gái đẹp, chưa chắc là điều tốt đối với tất cả đàn ông.
Sốc lẫn kinh ngạc, đó là hai từ miêu tả đúng tâm trạng tôi lúc này. Tôi có nghe lầm chăng? Lần đầu tiên có một chàng trai đứng trước mặt tôi phủ nhận hoàn toàn về tầm ảnh hưởng của gái đẹp lên tất cả mọi người đàn ông. Cảm tưởng rằng, Đinh Huy chẳng bận tâm gì về sự xinh đẹp của Huỳnh Trân, điều khiến cho mấy anh ở các phòng suốt từ sáng đến chiều cứ sốt vó cả lên. Ôi cha mẹ ơi, cái chuyện này đúng là chấn động! Một thằng không mê gái đẹp thì lạ lắm chứ!
- À, anh phải về phòng đây, còn vài việc phải làm cho xong.
- Dạ, vậy em không làm phiền anh nữa. Cảm ơn anh khi nãy đã giúp em.
- Đồng nghiệp với nhau cả thôi. Nếu có gì cần giúp đỡ, em cứ nói với anh. Tuy khác phòng nhưng Kinh doanh và Marketing liên thông với nhau.
Tôi dõi theo bóng dáng Đinh Huy, lòng vẫn còn mang những suy nghĩ khác lạ. Có lẽ con trai tốt trên đời này vẫn chưa bị “tuyệt chủng”.
***
Tôi về đến nhà lúc 5 giờ 30, tiệm hoành thánh của gia đình cũng đã mở. Khách ngồi gần kín hết bàn. Nhác thấy tôi, mẹ cười hỏi:
- Ngày đầu đi làm tốt chứ con gái?
- Dạ, cũng bình thường ạ. Con lên lầu tắm rửa xong sẽ xuống phụ ngay.
- Thôi, con làm cả ngày mệt rồi, cứ nghỉ đi.
- Không sao ạ, khách đông mà, có con vào phụ sẽ đỡ hơn chứ.
Nói xong, tôi chạy vào nhà, phi thẳng lên lầu. Thực ra thì tôi thích công việc mua bán thế này. So với chuyện ngồi một chỗ, làm việc với hồ sơ giấy tờ, máy vi tính, gọi điện cho khách hàng thì chuyện làm thức ăn, bưng tô, nói chuyện vui vẻ với khách lại tốt hơn. Giống như, tôi thích những cuộc tiếp xúc thẳng thắn với nhau. Và việc buôn bán của gia đình giúp tôi khá nhiều về mặt kỹ năng. Thay đồ xong, tôi xuống dưới nhà, mặc tạp dề vào. Mẹ đưa hai tô hoành thánh để tôi mang cho khách. Trong lúc bưng bê, chị Hương vẫn tranh thủ hỏi tôi về buổi đi làm đầu tiên. Tôi chán nản kể sơ lược lại những chuyện đã diễn ra vào ngày hôm nay.
- Thế là tiêu em rồi Nguyễn ạ, cùng vào với em là một cô xinh đẹp chân dài tới nách. - Nói đùa nhưng mặt chị Hương nghiêm túc dễ sợ.
- Gì mà phải lo, em vô công ty làm việc chớ có phải làm vợ người ta đâu.
- Chị cá rằng em biết rất rõ mình sẽ bị đàn áp, chèn ép ra sao ở một môi trường có một cô nàng xinh đẹp cùng đám đàn ông mê cô ta.
Tôi phì cười trước những cụm từ “trần trụi” của bà chị “đẹp mà ác”. Chị không cần nhắc, đó là điều tôi đoán ra từ lâu rồi. Ngày hôm nay chỉ mới là màn mở đầu cho một cuộc “trường kỳ kháng chiến” gian khổ sắp tới của Phạm Nguyễn tôi. Tự dưng nhớ đến Đinh Huy, tôi liền kể cho chị ấy nghe.
- Ồ men, em thực sự đã gặp một anh chàng như thế sao? - Thình lình chị Mỹ đứng phía sau chen vào làm tôi giật mình.
- Chị đứng đây từ khi nào vậy?
- Lúc em kể về người tên Đinh Huy. Này nhé, đó là chàng trai hiếm gặp đấy.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì chị Hương đã bảo, vẻ nghi ngờ hơn là hưởng ứng:
- Cũng chưa chắc. Thử hỏi có trai nào lại không mê gái đẹp?
- Em đừng có nghĩ trai nào cũng như nhau.
Tôi chậc lưỡi, hai bà chị của tôi hễ mà bàn luận điều gì thì thế nào cũng dẫn đến tranh cãi. Họ khác nhau rất nhiều, về tính cách, lối sống, cả suy nghĩ. Chị Mỹ thuộc dạng con gái truyền thống, dịu dàng, không chấp nhận việc quan hệ trước hôn nhân. Chị đã ly hôn và có một đứa con gái hai tuổi. Chị không đi làm mà ở nhà phụ bán hoành thánh với cha mẹ tôi. Còn chị Hương lại là con gái thuộc về hiện đại, phóng khoáng, có phần nổi loạn. Chị không đặt nặng vấn đề quan hệ trước hôn nhân, chỉ cần hai bên yêu nhau là được. Hiện, chị vẫn đang tiếp tục học thêm tiếng Anh với mong muốn làm thông dịch viên. Chị đã có bạn trai. Chính sự trái ngược quá lớn giữa hai người khiến cha mẹ nhiều phen đau đầu.
- Em nghĩ thế nào hả Nguyễn? - Chị Hương đột ngột ngừng tranh cãi, hỏi tôi.
- Em mới gặp Đinh Huy lần đầu, lại đâu phải có mối quan hệ đặc biệt gì nên vấn đề này không cần làm quá lên như vậy.
- Cũng đúng. Vả lại, con người đâu có dễ phán đoán chỉ qua một lần gặp mặt. Muốn biết anh chàng này tốt hay không còn phải chờ một thời gian nữa.
Trước lời chị Mỹ, tôi cười trừ và nghĩ, đúng là cần chờ xem thử vài ngày tới đã.
***
Sáng nay tôi vẫn đi làm như mọi khi và vấn đề này sẽ không có gì để nói nếu trời không mưa. Khi tôi vừa dắt xe vào bãi đỗ thì mưa cái ào, đáng lý ông trời nên để tôi vào trong công ty rồi hãy mưa chứ. Cái xui tiếp theo, tôi chẳng mang theo áo mưa hay dù gì hết, mà từ bãi xe phải chạy thêm mấy trăm mét nữa mới vào được công ty. Với màn mưa xối xả hiện tại, nếu làm vậy thì tôi chắc chắn sẽ ướt như chuột lột. Thở dài thườn thượt, tôi chán nản vô cùng. Đưa mắt nhìn quanh, bãi đỗ xe vắng hoe, chẳng có lấy một ai để tôi có thể đi nhờ ô. Cùng lúc, tôi nghe giọng Huỳnh Trân vang lên ngay bên cạnh, đầy than thở:
- Xui quá, vừa vào đây thì trời mưa.
Tôi liền quay qua, chị nhìn tôi cười tươi:
- Chị em mình chung cảnh ngộ ha, sáng đi vội quá chị quên mang áo mưa.
- Em cũng vậy, kiểu này thể nào bọn mình cũng vào trễ.
- Ừ, chắc phải năn nỉ anh Quý châm chước cho qua.
Tự dưng tôi nghĩ, có Huỳnh Trân đi trễ cùng cũng may. Chí ít, tôi không phải “đơn thương độc mã” và may mắn tiếp theo, cô gái xinh đẹp như chị ấy mà năn nỉ thì cơ may anh Quý bỏ qua tội đi trễ của cả hai là rất cao. Gái đẹp làm gì cũng có lợi hết! Nhưng rồi tôi lại mang suy nghĩ khác, biết đâu anh Quý châm chước cho Huỳnh Trân, còn tôi thì không. Có thể lắm chứ, gái xấu mà, bao giờ chả bị thua thiệt. Người ta hay nói, chuyện đời không đúng với những suy diễn của mình, dù có tưởng tượng bao nhiêu tình huống thì cuối cùng vẫn lọt vô tình huống oái ăm nhất. Chẳng hạn như bây giờ, bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một anh chàng làm cùng phòng, đã vậy còn có mang theo dù. Dẫu tôi đứng sát bên Huỳnh Trân, ấy vậy anh ta chỉ nhìn chị ấy hỏi rằng:
- Sao em lại đứng đây?
- Mưa lớn quá mà em không mang theo dù hay áo mưa gì cả.
- Đây, anh có dù, tụi mình cùng vào công ty.
Tôi thề là tên đó chẳng thèm nhìn qua tôi một chút nào luôn, cứ như thể tôi đã trở thành cây cột hoặc hoàn toàn vô hình. Chỉ mỗi Huỳnh Trân còn bận tâm đến sự hiện diện của tôi, nói với vẻ tần ngần: “Thế còn Nguyễn thì sao?”. Bấy giờ anh ta mới liếc mắt sang tôi, vâng, là cái liếc mắt thoáng qua. Anh ta hiểu ý Huỳnh Trân muốn cho ba người che chung dù nên liền bảo ngay:
- Cái dù này mà đi chung ba người là ướt hết đấy em.
Tên mắc dịch! Cứ nói quách rằng không thích để tôi đi cùng cho rồi, gì mà phải vòng vo. Tôi biết tỏng là hắn muốn được đi riêng với Huỳnh Trân, có đứa gái xấu như tôi chen vô chỉ tổ mất hứng. Thấy Huỳnh Trân cứ phân vân, tôi giải vây cho chị thoát khỏi khó xử: “Chị cứ đi trước, em đứng đây chờ tạnh mưa chút rồi vào sau.”. Chỉ chờ tôi nói câu đó xong và thấy chị gật đầu là ngay lập tức, anh ta mở căng dù ra , sau đó kéo chị đi thật nhanh. Dõi theo chiếc dù lòe loẹt ẩn trong màn mưa, tôi thấy ghét dễ sợ. Nhìn đồng hồ, sắp trễ giờ rồi, tôi đoán trận mưa này sẽ dai dẳng cho xem. Sau cùng hết cách, tôi đành dùng chiếc túi làm “dù” che trên đầu, rồi cắm cổ lao ra ngoài mưa, chạy hối hả một đoạn dài vào trong công ty. Gái xấu thì không có quyền được cánh đàn ông giúp đỡ, chỉ có “tự thân vận động” thôi.
Y như rằng, tôi vào trong công ty là ướt hết người. Những đồng nghiệp nhìn tôi e ngại nhưng không còn thời gian bận tâm nữa, tôi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Đến khúc ngoặt thì tôi đâm sầm vào ai đó. Lúc hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra là Đinh Huy. Dường như anh cũng ngạc nhiên khi thấy tôi, nhất là trong bộ dạng ướt nhem, nước mưa từ trên tóc nhiễu xuống vai tong tong.
- Em bị ướt mưa à? Quên mang áo mưa hay sao?
Lòng quê quê sao ấy, tôi gật đầu cười cười, thật xấu hổ vì đứng trước mặt anh với dáng vẻ này. Tôi tưởng Đinh Huy chỉ chào hỏi vài ba câu rồi đi nào ngờ anh nắm tay tôi, kéo vào phòng vệ sinh. Đóng cửa lại, anh yêu cầu:
- Em mau cởi đồ ra, anh sẽ mượn cô Mai máy sấy để em sấy khô quần áo.Dứt lời, Đinh Huy rời khỏi phòng, cũng nhanh như lúc kéo tôi vào đây. Tôi vẫn chưa hết bất ngờ. Lúc tôi bước vào công ty và bị ướt mưa, hầu như không ai hỏi han gì, vậy mà anh, chẳng những hỏi han còn đưa tôi vào phòng vệ sinh thay đồ và còn đi mượn máy sấy giúp tôi. Đây là lần đầu tiên có một chàng trai vừa trẻ vừa đẹp, quan tâm tôi như vậy. Có phải mơ? Cửa phòng lại bật mở, Đinh Huy tiếp tục xuất hiện thình lình, thấy tôi vẫn còn đứng nguyên tư thế lúc nãy liền kêu lên:
- Trời đất, anh bảo em mau cởi đồ ra để sấy khô sao còn chưa làm?
Anh đẩy nhanh tôi vào một buồng vệ sinh, buộc tôi lập tức làm theo yêu cầu hệt như người lớn buộc đứa trẻ hãy biết vâng lời. Nếu cơ thể không bắt đầu cảm thấy lạnh thì hẳn tôi vẫn còn đứng ngớ ra đấy thêm mấy phút nữa. Tôi mau chóng trút bỏ lớp áo ướt ra. Đinh Huy bảo tôi đưa quần áo để sấy khô giúp, tôi nói mình tự làm được nhưng anh cứ một mực muốn giúp nên tôi đành nghe theo.
- Lần sau trời mưa, em nhớ gọi điện để anh mang dù ra cho.
Ngồi co ro trong buồng vệ sinh, tôi ngạc nhiên lần hai khi nghe thế. Liệu tôi có đang phát sốt nên tai lùng bùng không? Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra?
- Em có nghe anh dặn không?
Chợt giật mình, tôi đáp bừa: “Vâng, em biết rồi ạ.”
- Thế thì tốt. Đây, quần áo em khô rồi này, mặc vào đi.
Mở hé cửa buồng, tôi đón lấy đồ. Trong lúc mặc áo, tôi nghe anh hỏi:
- Ban nãy trong bãi đỗ xe, em không gặp ai để nhờ đi chung dù hết sao?
Nhắc nhớ lại vụ ban nãy, tôi thêm bực bội nhưng vẫn giữ chất giọng bình thường kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
- Ba người đi chung một cái dù cũng đâu đến nỗi, có thể sẽ ướt chút ít nhưng còn đỡ hơn là không có gì để che. - Đinh Huy vẻ như trách anh chàng kia.
Chẳng lấy gì làm lạ về hành động phân biệt đối xử đó, tôi lên tiếng:
- Mọi người ai cũng thế thôi anh ạ, em quen rồi. Chị Huỳnh Trân xinh đẹp nên hiển nhiên được các anh ga lăng giúp đỡ.
Một khoảng lặng đột nhiên kéo đến. Vì ở trong buồng vệ sinh nên tôi không biết anh có biểu hiện ra sao cũng như không đoán được anh nghĩ điều gì mà lại im lặng. Và rất nhanh, anh buông một câu làm tôi bất ngờ quá đỗi:
- Em đừng nói mãi như thế, cứ hễ đẹp là có quyền hưởng đặc ân ư? Con gái, nếu chỉ đẹp thôi thì chả được ích gì.
Chúa ơi! Anh chàng này phát ngôn câu nào là khiến tôi sốc câu đó, nhưng không phải do tức mà là do quá kỳ lạ. Lẽ nào anh là người đại diện cho tuyên ngôn chống lại gái đẹp? Lần trước cũng như lần này, anh đều “lên án” gái đẹp, cứ như thể họ là kẻ tội đồ. Thật sự anh không quan tâm đến vẻ bề ngoài hay vì còn uẩn khúc khác?
Tôi và Đinh Huy vừa rời phòng vệ sinh là trùng hợp thế nào lại chạm mặt Huỳnh Trân. Trông thấy tôi, chị lo lắng, liền bước đến gần:
- Lâu quá em không vào phòng làm việc nên chị xuống xem thử thế nào.
- Vì em bị ướt mưa, phải vào phòng vệ sinh thay đồ.
Nghe tôi trình bày xong, Huỳnh Trân nhìn sang Đinh Huy đứng bên cạnh. Hình như vào lúc đó, tôi nhận ra trong đáy mắt chị bất chợt phản chiếu điều gì mơ hồ mà tôi không biết phải miêu tả nó như thế nào. Đây là lần đầu hai người họ gặp nhau nên tôi lần lượt giới thiệu từng người cho đối phương biết. Huỳnh Trân vốn thân thiện, liền nở nụ cười chào hỏi: “Chào anh Huy, rất vui được gặp anh. Mong anh giúp đỡ em nhiều hơn”. Tôi luôn thấy Đinh Huy cởi mở thân thiện ấy vậy trong cuộc gặp lần đầu với Huỳnh Trân, anh lại tỏ ra hời hợt, chỉ nói qua loa:
- Anh cũng rất vui khi gặp em. Xin lỗi, bọn anh có chút việc phải đi. Chào em.
Nói xong, anh kéo tôi đi nhanh. Hiển nhiên, tôi khá khó hiểu. Lát sau tôi mới biết, “chút việc” mà anh bảo chính là đi gặp anh Quý xin phép về việc tôi vào công ty trễ. Chẳng thể tin nổi, anh lo cho tôi còn hơn cuộc chào hỏi với người đẹp. Tôi hy vọng, Huỳnh Trân sẽ không thấy khó chịu trước hành động làm lơ từ anh.
***
Buổi tối, khi nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc sáng nay, chị Mỹ mắt sáng rỡ, ra điều vừa kinh ngạc vừa thú vị: “Ôi, anh chàng Đinh Huy đó quả nhiên là đàn ông đích thực nhé! Em thật là may mắn đó Nguyễn!” Bình thường chị Hương hay phản ứng dữ dội nhất, vậy mà lúc này lại trầm tư, tiếp theo thì phán một câu trời ơi đất hỡi:
- Chắc rồi, thằng này không phải đàn ông.
Tháo cái khăn trùm đầu xuống cho tóc mau khô, tôi chậc lưỡi:
- Chị đừng nói như vậy, sao lại nghi ngờ giới tính người ta?
- Chứ gì nữa! - Chị Hương quay phắt qua tôi, cả người giật mình trên ghế sofa - Có tên đàn ông nào “bơ” gái đẹp chỉ để lo lắng cho gái xấu? Nếu hắn không phải gay thì hẳn tâm lý cũng có vấn đề rồi.
- Sao chị cứ lặp đi lặp lại cái từ gái xấu hoài thế? - Tôi nổi cáu.
- Có phải chị nói em là gái xấu đâu nào.
- Chị vừa mới nói nữa đấy!
Lập tức, chị Mỹ chen vào giữa tôi và chị Hương, miệng nhấn mạnh: “Cắt! Cắt! Đừng tranh cãi om sòm! Chúng ta đang bàn về anh chàng Đinh Huy!”
Nằm vật xuống sofa, chị Hương lấy mấy lát dưa leo đắp lên mặt, dứt khoát:
- Bàn gì nữa, tóm lại tên Đinh Huy đó chắc chắn có vấn đề.
- Chị thì nghĩ khác, nhất định anh ta là người đàn ông tốt duy nhất còn sót lại. Mà này Nguyễn, có khi nào anh ta đang giả bộ với em?
Tôi nhìn sang chị Mỹ, vùng da giữa hai chân mày chị nhăn lại, đôi mắt đảo liên tục với một ý nghĩ nào đấy. Tiếp theo, chị Hương nhổm dậy, thở mạnh:
- Thôi đi, hắn giả bộ làm gì? Với một đứa con gái không có sắc cũng chả có tài như con Nguyễn nhà mình thì lợi dụng được cái gì?
Mím môi điên tiết vì nãy giờ bị “dìm hàng”, tôi nhảy bổ vào chị Hương, bắt đầu trận hỗn chiến như mọi lần. Còn chị Mỹ cứ lẩm nhẩm trong miệng những từ như “kỳ lạ”, “thật khác thường”, “quá khó hiểu”, “lạ lùng ghê chứ” vân vân...
***
Hôm sau tôi đến công ty sớm, bước vào phòng thấy chưa có ma nào đến, thế cũng hay, tranh thủ mấy phút yên tĩnh này giải quyết cho xong việc hôm qua. Trong lúc làm, tôi lại nghĩ về Đinh Huy, về thái độ anh đối với tôi lẫn Huỳnh Trân. Chị Mỹ dặn tôi chịu khó quan sát anh thêm một thời gian nữa xem sao. Tôi thấy khá buồn cười khi mình lại phải để tâm đến chuyện này, nhưng dù gì đi nữa cái chuyện lạ lùng đó cũng đáng để lưu ý lắm. Xếp giấy tờ ngay ngắn, tôi với tay lấy kẹp bấm. Lát sau mới chợt nhớ, kẹp bấm hết kim mất rồi, tôi quên báo với phòng Hành chính để mua thêm kim. Chán chường vì không biết làm sao bấm đống giấy tờ này, tôi đưa mắt nhìn các bàn xung quanh, sau đó liền thấy một cây kẹp bấm nằm ngay ngắn trên bàn trưởng phòng. Chả có đứa nhân viên nào dại dột đụng vào đồ của sếp cả, vậy mà tôi lại dám làm cái chuyện tày trời đó. Có lẽ lúc ấy tôi quá ỷ y rằng, trưởng phòng đi công tác rồi. Và tôi đã mang suy nghĩ “rồ dại” đó bước đến bên bàn sếp, không hề ngần ngại cầm kẹp bấm lên. Lúc tôi chưa kịp bấm kẹp xuống góc giấy thì thình lình có người xuất hiện ngay bên cạnh, cất giọng thật rõ:
- Em làm gì vậy?
Giật mình, tôi quay qua. Người đang nhìn chằm chằm tôi là một chàng trai có vẻ lớn tuổi hơn Đinh Huy một chút, dáng cao gầy, mặt lạnh ơi là lạnh, nghiêm ơi là nghiêm, đủ chứng minh là người khó tính cực kỳ. Anh ta trông lạ quá, chẳng biết nhân viên phòng nào, những người trong phòng Kinh doanh tôi quen mặt hết rồi. Anh chàng này thích ra uy lắm thì phải vì lại tiếp tục hỏi tôi với kiểu bề trên:
- Tôi hỏi em đang làm gì?
Dù thực sự khó chịu khi nghĩ anh ta chẳng hề để ý đến cái kẹp bấm trên tay mình, tôi vẫn trả lời từ tốn, đúng với vai trò là lính mới:
- Kẹp bấm ở bàn em hết kim nên em lấy đỡ cái này dùng.
Nét nghiêm nghị trên mặt chưa đổi, anh ta như thể không quan tâm câu đáp lời đó, tiếp tục kiểu hỏi lạnh lùng khó ưa với tôi:
- Em có biết đây là bàn của trưởng phòng?
- Biết ạ.
- Biết mà vẫn lấy đồ của sếp sao?
- Em chỉ lấy dùng một chút thôi.
- Em có hiểu nếu tùy tiện lấy đồ của người khác sẽ khiến vị trí của các vật thay đổi, làm chủ nhân của nó khó chịu? Chưa kể, nhân viên không được phép đụng vào đồ của sếp, vấn đề cơ bản đó mà em cũng không biết à?
Bắt đầu khó chịu trước giọng kẻ cả hạch tội ấy, tôi chống hông, hỏi ngay:
- Anh là ai?
- Anh tên Đinh Huy, còn em?
- Em tên Phạm Nguyễn, cái tên hơi kỳ một chút.
- Anh nghĩ nó hơi lạ thôi, chứ không đến nỗi kỳ cục đâu. Sáng, anh cũng có nghe bên phòng Kinh doanh có hai nữ nhân viên mới vào làm.
- Vâng, là em và chị Huỳnh Trân.
- Huỳnh Trân? - Đinh Huy chau mày, biểu hiện khác lạ xuất hiện trên mặt.
- Anh quen chị ấy à?
- Anh chỉ cảm giác cái tên hơi quen, chứ chưa gặp mặt cô ấy.
- Nếu anh gặp chị ấy thì nhất định sẽ thích cho xem, chị ấy rất xinh đẹp.
Tôi không hiểu sao mình lại nói một câu ngớ ngẩn đến vậy. Dù thế, tôi nghĩ mình nói đúng. Có chàng trai nào lại không thích cô gái như Huỳnh Trân. Chợt, tôi thấy Đinh Huy nhìn mình chăm chú, như thể chẳng hề đồng tình trước điều tôi vừa nói.
- Con gái đẹp, chưa chắc là điều tốt đối với tất cả đàn ông.
Sốc lẫn kinh ngạc, đó là hai từ miêu tả đúng tâm trạng tôi lúc này. Tôi có nghe lầm chăng? Lần đầu tiên có một chàng trai đứng trước mặt tôi phủ nhận hoàn toàn về tầm ảnh hưởng của gái đẹp lên tất cả mọi người đàn ông. Cảm tưởng rằng, Đinh Huy chẳng bận tâm gì về sự xinh đẹp của Huỳnh Trân, điều khiến cho mấy anh ở các phòng suốt từ sáng đến chiều cứ sốt vó cả lên. Ôi cha mẹ ơi, cái chuyện này đúng là chấn động! Một thằng không mê gái đẹp thì lạ lắm chứ!
- À, anh phải về phòng đây, còn vài việc phải làm cho xong.
- Dạ, vậy em không làm phiền anh nữa. Cảm ơn anh khi nãy đã giúp em.
- Đồng nghiệp với nhau cả thôi. Nếu có gì cần giúp đỡ, em cứ nói với anh. Tuy khác phòng nhưng Kinh doanh và Marketing liên thông với nhau.
Tôi dõi theo bóng dáng Đinh Huy, lòng vẫn còn mang những suy nghĩ khác lạ. Có lẽ con trai tốt trên đời này vẫn chưa bị “tuyệt chủng”.
***
Tôi về đến nhà lúc 5 giờ 30, tiệm hoành thánh của gia đình cũng đã mở. Khách ngồi gần kín hết bàn. Nhác thấy tôi, mẹ cười hỏi:
- Ngày đầu đi làm tốt chứ con gái?
- Dạ, cũng bình thường ạ. Con lên lầu tắm rửa xong sẽ xuống phụ ngay.
- Thôi, con làm cả ngày mệt rồi, cứ nghỉ đi.
- Không sao ạ, khách đông mà, có con vào phụ sẽ đỡ hơn chứ.
Nói xong, tôi chạy vào nhà, phi thẳng lên lầu. Thực ra thì tôi thích công việc mua bán thế này. So với chuyện ngồi một chỗ, làm việc với hồ sơ giấy tờ, máy vi tính, gọi điện cho khách hàng thì chuyện làm thức ăn, bưng tô, nói chuyện vui vẻ với khách lại tốt hơn. Giống như, tôi thích những cuộc tiếp xúc thẳng thắn với nhau. Và việc buôn bán của gia đình giúp tôi khá nhiều về mặt kỹ năng. Thay đồ xong, tôi xuống dưới nhà, mặc tạp dề vào. Mẹ đưa hai tô hoành thánh để tôi mang cho khách. Trong lúc bưng bê, chị Hương vẫn tranh thủ hỏi tôi về buổi đi làm đầu tiên. Tôi chán nản kể sơ lược lại những chuyện đã diễn ra vào ngày hôm nay.
- Thế là tiêu em rồi Nguyễn ạ, cùng vào với em là một cô xinh đẹp chân dài tới nách. - Nói đùa nhưng mặt chị Hương nghiêm túc dễ sợ.
- Gì mà phải lo, em vô công ty làm việc chớ có phải làm vợ người ta đâu.
- Chị cá rằng em biết rất rõ mình sẽ bị đàn áp, chèn ép ra sao ở một môi trường có một cô nàng xinh đẹp cùng đám đàn ông mê cô ta.
Tôi phì cười trước những cụm từ “trần trụi” của bà chị “đẹp mà ác”. Chị không cần nhắc, đó là điều tôi đoán ra từ lâu rồi. Ngày hôm nay chỉ mới là màn mở đầu cho một cuộc “trường kỳ kháng chiến” gian khổ sắp tới của Phạm Nguyễn tôi. Tự dưng nhớ đến Đinh Huy, tôi liền kể cho chị ấy nghe.
- Ồ men, em thực sự đã gặp một anh chàng như thế sao? - Thình lình chị Mỹ đứng phía sau chen vào làm tôi giật mình.
- Chị đứng đây từ khi nào vậy?
- Lúc em kể về người tên Đinh Huy. Này nhé, đó là chàng trai hiếm gặp đấy.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì chị Hương đã bảo, vẻ nghi ngờ hơn là hưởng ứng:
- Cũng chưa chắc. Thử hỏi có trai nào lại không mê gái đẹp?
- Em đừng có nghĩ trai nào cũng như nhau.
Tôi chậc lưỡi, hai bà chị của tôi hễ mà bàn luận điều gì thì thế nào cũng dẫn đến tranh cãi. Họ khác nhau rất nhiều, về tính cách, lối sống, cả suy nghĩ. Chị Mỹ thuộc dạng con gái truyền thống, dịu dàng, không chấp nhận việc quan hệ trước hôn nhân. Chị đã ly hôn và có một đứa con gái hai tuổi. Chị không đi làm mà ở nhà phụ bán hoành thánh với cha mẹ tôi. Còn chị Hương lại là con gái thuộc về hiện đại, phóng khoáng, có phần nổi loạn. Chị không đặt nặng vấn đề quan hệ trước hôn nhân, chỉ cần hai bên yêu nhau là được. Hiện, chị vẫn đang tiếp tục học thêm tiếng Anh với mong muốn làm thông dịch viên. Chị đã có bạn trai. Chính sự trái ngược quá lớn giữa hai người khiến cha mẹ nhiều phen đau đầu.
- Em nghĩ thế nào hả Nguyễn? - Chị Hương đột ngột ngừng tranh cãi, hỏi tôi.
- Em mới gặp Đinh Huy lần đầu, lại đâu phải có mối quan hệ đặc biệt gì nên vấn đề này không cần làm quá lên như vậy.
- Cũng đúng. Vả lại, con người đâu có dễ phán đoán chỉ qua một lần gặp mặt. Muốn biết anh chàng này tốt hay không còn phải chờ một thời gian nữa.
Trước lời chị Mỹ, tôi cười trừ và nghĩ, đúng là cần chờ xem thử vài ngày tới đã.
***
Sáng nay tôi vẫn đi làm như mọi khi và vấn đề này sẽ không có gì để nói nếu trời không mưa. Khi tôi vừa dắt xe vào bãi đỗ thì mưa cái ào, đáng lý ông trời nên để tôi vào trong công ty rồi hãy mưa chứ. Cái xui tiếp theo, tôi chẳng mang theo áo mưa hay dù gì hết, mà từ bãi xe phải chạy thêm mấy trăm mét nữa mới vào được công ty. Với màn mưa xối xả hiện tại, nếu làm vậy thì tôi chắc chắn sẽ ướt như chuột lột. Thở dài thườn thượt, tôi chán nản vô cùng. Đưa mắt nhìn quanh, bãi đỗ xe vắng hoe, chẳng có lấy một ai để tôi có thể đi nhờ ô. Cùng lúc, tôi nghe giọng Huỳnh Trân vang lên ngay bên cạnh, đầy than thở:
- Xui quá, vừa vào đây thì trời mưa.
Tôi liền quay qua, chị nhìn tôi cười tươi:
- Chị em mình chung cảnh ngộ ha, sáng đi vội quá chị quên mang áo mưa.
- Em cũng vậy, kiểu này thể nào bọn mình cũng vào trễ.
- Ừ, chắc phải năn nỉ anh Quý châm chước cho qua.
Tự dưng tôi nghĩ, có Huỳnh Trân đi trễ cùng cũng may. Chí ít, tôi không phải “đơn thương độc mã” và may mắn tiếp theo, cô gái xinh đẹp như chị ấy mà năn nỉ thì cơ may anh Quý bỏ qua tội đi trễ của cả hai là rất cao. Gái đẹp làm gì cũng có lợi hết! Nhưng rồi tôi lại mang suy nghĩ khác, biết đâu anh Quý châm chước cho Huỳnh Trân, còn tôi thì không. Có thể lắm chứ, gái xấu mà, bao giờ chả bị thua thiệt. Người ta hay nói, chuyện đời không đúng với những suy diễn của mình, dù có tưởng tượng bao nhiêu tình huống thì cuối cùng vẫn lọt vô tình huống oái ăm nhất. Chẳng hạn như bây giờ, bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một anh chàng làm cùng phòng, đã vậy còn có mang theo dù. Dẫu tôi đứng sát bên Huỳnh Trân, ấy vậy anh ta chỉ nhìn chị ấy hỏi rằng:
- Sao em lại đứng đây?
- Mưa lớn quá mà em không mang theo dù hay áo mưa gì cả.
- Đây, anh có dù, tụi mình cùng vào công ty.
Tôi thề là tên đó chẳng thèm nhìn qua tôi một chút nào luôn, cứ như thể tôi đã trở thành cây cột hoặc hoàn toàn vô hình. Chỉ mỗi Huỳnh Trân còn bận tâm đến sự hiện diện của tôi, nói với vẻ tần ngần: “Thế còn Nguyễn thì sao?”. Bấy giờ anh ta mới liếc mắt sang tôi, vâng, là cái liếc mắt thoáng qua. Anh ta hiểu ý Huỳnh Trân muốn cho ba người che chung dù nên liền bảo ngay:
- Cái dù này mà đi chung ba người là ướt hết đấy em.
Tên mắc dịch! Cứ nói quách rằng không thích để tôi đi cùng cho rồi, gì mà phải vòng vo. Tôi biết tỏng là hắn muốn được đi riêng với Huỳnh Trân, có đứa gái xấu như tôi chen vô chỉ tổ mất hứng. Thấy Huỳnh Trân cứ phân vân, tôi giải vây cho chị thoát khỏi khó xử: “Chị cứ đi trước, em đứng đây chờ tạnh mưa chút rồi vào sau.”. Chỉ chờ tôi nói câu đó xong và thấy chị gật đầu là ngay lập tức, anh ta mở căng dù ra , sau đó kéo chị đi thật nhanh. Dõi theo chiếc dù lòe loẹt ẩn trong màn mưa, tôi thấy ghét dễ sợ. Nhìn đồng hồ, sắp trễ giờ rồi, tôi đoán trận mưa này sẽ dai dẳng cho xem. Sau cùng hết cách, tôi đành dùng chiếc túi làm “dù” che trên đầu, rồi cắm cổ lao ra ngoài mưa, chạy hối hả một đoạn dài vào trong công ty. Gái xấu thì không có quyền được cánh đàn ông giúp đỡ, chỉ có “tự thân vận động” thôi.
Y như rằng, tôi vào trong công ty là ướt hết người. Những đồng nghiệp nhìn tôi e ngại nhưng không còn thời gian bận tâm nữa, tôi đi thẳng vào phòng vệ sinh. Đến khúc ngoặt thì tôi đâm sầm vào ai đó. Lúc hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra là Đinh Huy. Dường như anh cũng ngạc nhiên khi thấy tôi, nhất là trong bộ dạng ướt nhem, nước mưa từ trên tóc nhiễu xuống vai tong tong.
- Em bị ướt mưa à? Quên mang áo mưa hay sao?
Lòng quê quê sao ấy, tôi gật đầu cười cười, thật xấu hổ vì đứng trước mặt anh với dáng vẻ này. Tôi tưởng Đinh Huy chỉ chào hỏi vài ba câu rồi đi nào ngờ anh nắm tay tôi, kéo vào phòng vệ sinh. Đóng cửa lại, anh yêu cầu:
- Em mau cởi đồ ra, anh sẽ mượn cô Mai máy sấy để em sấy khô quần áo.Dứt lời, Đinh Huy rời khỏi phòng, cũng nhanh như lúc kéo tôi vào đây. Tôi vẫn chưa hết bất ngờ. Lúc tôi bước vào công ty và bị ướt mưa, hầu như không ai hỏi han gì, vậy mà anh, chẳng những hỏi han còn đưa tôi vào phòng vệ sinh thay đồ và còn đi mượn máy sấy giúp tôi. Đây là lần đầu tiên có một chàng trai vừa trẻ vừa đẹp, quan tâm tôi như vậy. Có phải mơ? Cửa phòng lại bật mở, Đinh Huy tiếp tục xuất hiện thình lình, thấy tôi vẫn còn đứng nguyên tư thế lúc nãy liền kêu lên:
- Trời đất, anh bảo em mau cởi đồ ra để sấy khô sao còn chưa làm?
Anh đẩy nhanh tôi vào một buồng vệ sinh, buộc tôi lập tức làm theo yêu cầu hệt như người lớn buộc đứa trẻ hãy biết vâng lời. Nếu cơ thể không bắt đầu cảm thấy lạnh thì hẳn tôi vẫn còn đứng ngớ ra đấy thêm mấy phút nữa. Tôi mau chóng trút bỏ lớp áo ướt ra. Đinh Huy bảo tôi đưa quần áo để sấy khô giúp, tôi nói mình tự làm được nhưng anh cứ một mực muốn giúp nên tôi đành nghe theo.
- Lần sau trời mưa, em nhớ gọi điện để anh mang dù ra cho.
Ngồi co ro trong buồng vệ sinh, tôi ngạc nhiên lần hai khi nghe thế. Liệu tôi có đang phát sốt nên tai lùng bùng không? Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra?
- Em có nghe anh dặn không?
Chợt giật mình, tôi đáp bừa: “Vâng, em biết rồi ạ.”
- Thế thì tốt. Đây, quần áo em khô rồi này, mặc vào đi.
Mở hé cửa buồng, tôi đón lấy đồ. Trong lúc mặc áo, tôi nghe anh hỏi:
- Ban nãy trong bãi đỗ xe, em không gặp ai để nhờ đi chung dù hết sao?
Nhắc nhớ lại vụ ban nãy, tôi thêm bực bội nhưng vẫn giữ chất giọng bình thường kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
- Ba người đi chung một cái dù cũng đâu đến nỗi, có thể sẽ ướt chút ít nhưng còn đỡ hơn là không có gì để che. - Đinh Huy vẻ như trách anh chàng kia.
Chẳng lấy gì làm lạ về hành động phân biệt đối xử đó, tôi lên tiếng:
- Mọi người ai cũng thế thôi anh ạ, em quen rồi. Chị Huỳnh Trân xinh đẹp nên hiển nhiên được các anh ga lăng giúp đỡ.
Một khoảng lặng đột nhiên kéo đến. Vì ở trong buồng vệ sinh nên tôi không biết anh có biểu hiện ra sao cũng như không đoán được anh nghĩ điều gì mà lại im lặng. Và rất nhanh, anh buông một câu làm tôi bất ngờ quá đỗi:
- Em đừng nói mãi như thế, cứ hễ đẹp là có quyền hưởng đặc ân ư? Con gái, nếu chỉ đẹp thôi thì chả được ích gì.
Chúa ơi! Anh chàng này phát ngôn câu nào là khiến tôi sốc câu đó, nhưng không phải do tức mà là do quá kỳ lạ. Lẽ nào anh là người đại diện cho tuyên ngôn chống lại gái đẹp? Lần trước cũng như lần này, anh đều “lên án” gái đẹp, cứ như thể họ là kẻ tội đồ. Thật sự anh không quan tâm đến vẻ bề ngoài hay vì còn uẩn khúc khác?
Tôi và Đinh Huy vừa rời phòng vệ sinh là trùng hợp thế nào lại chạm mặt Huỳnh Trân. Trông thấy tôi, chị lo lắng, liền bước đến gần:
- Lâu quá em không vào phòng làm việc nên chị xuống xem thử thế nào.
- Vì em bị ướt mưa, phải vào phòng vệ sinh thay đồ.
Nghe tôi trình bày xong, Huỳnh Trân nhìn sang Đinh Huy đứng bên cạnh. Hình như vào lúc đó, tôi nhận ra trong đáy mắt chị bất chợt phản chiếu điều gì mơ hồ mà tôi không biết phải miêu tả nó như thế nào. Đây là lần đầu hai người họ gặp nhau nên tôi lần lượt giới thiệu từng người cho đối phương biết. Huỳnh Trân vốn thân thiện, liền nở nụ cười chào hỏi: “Chào anh Huy, rất vui được gặp anh. Mong anh giúp đỡ em nhiều hơn”. Tôi luôn thấy Đinh Huy cởi mở thân thiện ấy vậy trong cuộc gặp lần đầu với Huỳnh Trân, anh lại tỏ ra hời hợt, chỉ nói qua loa:
- Anh cũng rất vui khi gặp em. Xin lỗi, bọn anh có chút việc phải đi. Chào em.
Nói xong, anh kéo tôi đi nhanh. Hiển nhiên, tôi khá khó hiểu. Lát sau tôi mới biết, “chút việc” mà anh bảo chính là đi gặp anh Quý xin phép về việc tôi vào công ty trễ. Chẳng thể tin nổi, anh lo cho tôi còn hơn cuộc chào hỏi với người đẹp. Tôi hy vọng, Huỳnh Trân sẽ không thấy khó chịu trước hành động làm lơ từ anh.
***
Buổi tối, khi nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc sáng nay, chị Mỹ mắt sáng rỡ, ra điều vừa kinh ngạc vừa thú vị: “Ôi, anh chàng Đinh Huy đó quả nhiên là đàn ông đích thực nhé! Em thật là may mắn đó Nguyễn!” Bình thường chị Hương hay phản ứng dữ dội nhất, vậy mà lúc này lại trầm tư, tiếp theo thì phán một câu trời ơi đất hỡi:
- Chắc rồi, thằng này không phải đàn ông.
Tháo cái khăn trùm đầu xuống cho tóc mau khô, tôi chậc lưỡi:
- Chị đừng nói như vậy, sao lại nghi ngờ giới tính người ta?
- Chứ gì nữa! - Chị Hương quay phắt qua tôi, cả người giật mình trên ghế sofa - Có tên đàn ông nào “bơ” gái đẹp chỉ để lo lắng cho gái xấu? Nếu hắn không phải gay thì hẳn tâm lý cũng có vấn đề rồi.
- Sao chị cứ lặp đi lặp lại cái từ gái xấu hoài thế? - Tôi nổi cáu.
- Có phải chị nói em là gái xấu đâu nào.
- Chị vừa mới nói nữa đấy!
Lập tức, chị Mỹ chen vào giữa tôi và chị Hương, miệng nhấn mạnh: “Cắt! Cắt! Đừng tranh cãi om sòm! Chúng ta đang bàn về anh chàng Đinh Huy!”
Nằm vật xuống sofa, chị Hương lấy mấy lát dưa leo đắp lên mặt, dứt khoát:
- Bàn gì nữa, tóm lại tên Đinh Huy đó chắc chắn có vấn đề.
- Chị thì nghĩ khác, nhất định anh ta là người đàn ông tốt duy nhất còn sót lại. Mà này Nguyễn, có khi nào anh ta đang giả bộ với em?
Tôi nhìn sang chị Mỹ, vùng da giữa hai chân mày chị nhăn lại, đôi mắt đảo liên tục với một ý nghĩ nào đấy. Tiếp theo, chị Hương nhổm dậy, thở mạnh:
- Thôi đi, hắn giả bộ làm gì? Với một đứa con gái không có sắc cũng chả có tài như con Nguyễn nhà mình thì lợi dụng được cái gì?
Mím môi điên tiết vì nãy giờ bị “dìm hàng”, tôi nhảy bổ vào chị Hương, bắt đầu trận hỗn chiến như mọi lần. Còn chị Mỹ cứ lẩm nhẩm trong miệng những từ như “kỳ lạ”, “thật khác thường”, “quá khó hiểu”, “lạ lùng ghê chứ” vân vân...
***
Hôm sau tôi đến công ty sớm, bước vào phòng thấy chưa có ma nào đến, thế cũng hay, tranh thủ mấy phút yên tĩnh này giải quyết cho xong việc hôm qua. Trong lúc làm, tôi lại nghĩ về Đinh Huy, về thái độ anh đối với tôi lẫn Huỳnh Trân. Chị Mỹ dặn tôi chịu khó quan sát anh thêm một thời gian nữa xem sao. Tôi thấy khá buồn cười khi mình lại phải để tâm đến chuyện này, nhưng dù gì đi nữa cái chuyện lạ lùng đó cũng đáng để lưu ý lắm. Xếp giấy tờ ngay ngắn, tôi với tay lấy kẹp bấm. Lát sau mới chợt nhớ, kẹp bấm hết kim mất rồi, tôi quên báo với phòng Hành chính để mua thêm kim. Chán chường vì không biết làm sao bấm đống giấy tờ này, tôi đưa mắt nhìn các bàn xung quanh, sau đó liền thấy một cây kẹp bấm nằm ngay ngắn trên bàn trưởng phòng. Chả có đứa nhân viên nào dại dột đụng vào đồ của sếp cả, vậy mà tôi lại dám làm cái chuyện tày trời đó. Có lẽ lúc ấy tôi quá ỷ y rằng, trưởng phòng đi công tác rồi. Và tôi đã mang suy nghĩ “rồ dại” đó bước đến bên bàn sếp, không hề ngần ngại cầm kẹp bấm lên. Lúc tôi chưa kịp bấm kẹp xuống góc giấy thì thình lình có người xuất hiện ngay bên cạnh, cất giọng thật rõ:
- Em làm gì vậy?
Giật mình, tôi quay qua. Người đang nhìn chằm chằm tôi là một chàng trai có vẻ lớn tuổi hơn Đinh Huy một chút, dáng cao gầy, mặt lạnh ơi là lạnh, nghiêm ơi là nghiêm, đủ chứng minh là người khó tính cực kỳ. Anh ta trông lạ quá, chẳng biết nhân viên phòng nào, những người trong phòng Kinh doanh tôi quen mặt hết rồi. Anh chàng này thích ra uy lắm thì phải vì lại tiếp tục hỏi tôi với kiểu bề trên:
- Tôi hỏi em đang làm gì?
Dù thực sự khó chịu khi nghĩ anh ta chẳng hề để ý đến cái kẹp bấm trên tay mình, tôi vẫn trả lời từ tốn, đúng với vai trò là lính mới:
- Kẹp bấm ở bàn em hết kim nên em lấy đỡ cái này dùng.
Nét nghiêm nghị trên mặt chưa đổi, anh ta như thể không quan tâm câu đáp lời đó, tiếp tục kiểu hỏi lạnh lùng khó ưa với tôi:
- Em có biết đây là bàn của trưởng phòng?
- Biết ạ.
- Biết mà vẫn lấy đồ của sếp sao?
- Em chỉ lấy dùng một chút thôi.
- Em có hiểu nếu tùy tiện lấy đồ của người khác sẽ khiến vị trí của các vật thay đổi, làm chủ nhân của nó khó chịu? Chưa kể, nhân viên không được phép đụng vào đồ của sếp, vấn đề cơ bản đó mà em cũng không biết à?
Bắt đầu khó chịu trước giọng kẻ cả hạch tội ấy, tôi chống hông, hỏi ngay:
- Anh là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.