Chương 6: Tin đồn lan truyền
Võ Anh Thơ
16/12/2015
Vào một buổi trưa, tôi đứng trước cổng công ty, nhìn cái nắng gay gắt với vẻ chán nản vô bờ bến. Hôm nay tôi được nghỉ trưa sớm hơn mọi người nửa tiếng, chẳng phải là đặc ân gì cả mà tôi phải theo lệnh anh Quý, phó phòng tàn bạo đó, đem hợp đồng đến công ty X, nơi chị Bình đang làm việc với khách hàng, đưa cho chị. Nguyên do cũng bởi anh Quý sơ suất nên giờ tôi trở thành đứa bị đày ải. Giữa trưa nắng thế này chạy xe một quãng đường dài chẳng khác nào cực hình. Dù tôi than thở cách mấy thì cũng phải “xách” xe ra mà chạy, có trách thì trách người ta là cấp trên, còn mình chỉ là nhân viên nhỏ bé, hay đúng hơn là con mọi rợ xấu xí. Biết chị Bình đang đợi, tôi phóng xe như bay, cuối cùng đến được công ty X đúng 20 phút không hơn. Giao hợp đồng cho chị xong, tôi lại phóng xe về công ty Bình Tân, mất thêm nửa tiếng vậy là tôi chỉ còn một tiếng để ăn và ngủ trưa.
Đến ngã tư, tôi dừng xe chờ đèn đỏ. Bất chợt, tôi thấy một chàng trai mặc áo vest, mồ hôi đầm đìa, tay ôm bìa hồ sơ, vừa bước đi vừa nhìn xung quanh với ánh mắt mong mỏi. Có vẻ anh ta đang rất cần một sự giúp đỡ. Đáng lý mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nếu như anh không bắt gặp tôi, đeo khẩu trang kín mít, bao tay và trùm váy chống nắng, ngồi trên xe và nhìn anh. Tức thì, bước chân của anh ta nhanh hơn để rồi tôi nhận ra anh đang nhanh chóng tiến về phía mình. Tôi bắt đầu lo lắng vì không biết người này muốn gì đây, liệu có phải là dân lừa đảo? Bây giờ ra đường rất nguy hiểm, ngoài việc đối mặt với kẹt xe, ngập nước ra thì còn phải dè chừng người lạ nữa. Bọn lừa đảo lúc nào cũng mặt mũi hiền lành, ăn mặc bảnh bao, mời mua cái này cái kia hoặc nhờ giúp gì đấy. Tóm lại thì rất phiền. Quay trở lại hiện tại, đúng là anh chàng đó đang đi đến chỗ tôi. Lúc ấy tôi nói thầm liên tục rằng, hãy tìm người khác đi và thề từ nay ra đường sẽ không nhìn chằm chằm vào ai nữa. Mặc dù miệng tôi lầm rầm muốn sái quai hàm, ấy vậy trời chẳng thương tình tôi chút nào, cuối cùng cho anh ta đứng ngay trước đầu xe của tôi. Không kịp để đối phương hỏi, anh ta lên tiếng ngay, chất giọng lẫn ánh mắt đều đầy cầu khẩn:
- Xin lỗi, anh có thể nhờ em một chút được không? - Và anh ta chả cần đợi tôi đáp là lại tiếp, như thể tôi sẵn sàng giúp vậy - Anh là nhân viên của công ty Z và đang trên đường đi gặp khách hàng ký hợp đồng. Vừa đến đầu đường này thì xe anh bị hư. Anh không thấy trạm xe buýt nào cả. Nãy giờ anh nhờ vài người chở đến đường số 13 nhưng ai cũng từ chối. Em có thể cho anh đi nhờ được chứ? Làm ơn giúp anh, hợp đồng này rất quan trọng! Anh giữ được việc hay không là tùy vào nó! Mong em giúp đỡ!
Gì nữa đây, tôi suy nghĩ, liệu tên này có lừa tôi cho đi nhờ xe rồi giở trò cướp bóc không nhỉ? Hẳn thấy tôi nhìn với ánh mắt ngờ ngợ, anh ta liền lấy trong túi áo ra tờ danh thiếp đưa tôi xem, cả CMND để tôi so tên và hình. Tiếp, anh cũng mở bìa hồ sơ ra để tôi thấy bảng hợp đồng có ký tên lẫn con dấu của giám đốc công ty. Những cái này đúng là khó làm giả lắm. Vả lại, trông gương mặt nhễ nhại mồ hôi, cái nhìn nửa lo lắng nửa cầu xin đó thì tôi nghĩ anh ta không phải lừa đảo. Trong tôi xuất hiện sự phân vân, có nên giúp hay không? Tôi còn cần về công ty, nếu chở anh đến đường số 13 thì không khéo hết giờ nghỉ trưa. Đúng lúc đèn xanh bật sáng, những chiếc xe ở phía sau bấm còi inh ỏi và chính sự thúc giục đó khiến tôi hành động theo phản xạ, là lắc đầu từ chối. Đối diện, dù sự thất vọng hiện rõ trên mặt nhưng anh vẫn cúi đầu cảm ơn. Lúc anh bước lên lề đường thì tôi chạy xe đi. Thế nhưng được một đoạn thì trong lòng tôi xuất hiện sự lưỡng lự, sự cảm thông đang níu kéo tôi lại. Thật kỳ lạ, tại sao người ta luôn phân vân trước một việc làm tốt? Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy dáng vẻ lầm lũi của anh dưới cái nắng trưa. Đảo mắt một hồi, tôi liền quay đầu xe, chạy lùi trở lại. Đang đi thì anh ta ngừng bước, nhìn tôi ngạc nhiên. Không muốn mất thêm thời gian, tôi bảo nhanh:
- Anh lên xe đi, em sẽ chở cho.
Tròn xoe mắt vài giây, anh mừng rỡ, cảm ơn rối rít. Khi anh đội nón bảo hiểm vào, tôi hỏi:
- Anh hẹn gặp khách hàng lúc mấy giờ?
- Khoảng 1giờ đó em. Tại nhà hàng Hoàng Sơn.
- Ok, em sẽ chạy thật nhanh, anh chỉ cho em địa chỉ nhà hàng đó nhé.
Sau cùng tôi đã không trở về công ty ăn trưa mà quyết định chạy quãng đường khá dài để giúp một anh chàng nhân viên. Trên đường đi, thỉnh thoảng tôi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy anh nhắm mắt cầu nguyện. Điều đó khiến tôi yên tâm hơn vì anh không phải kẻ nói dối. Lòng tốt sẽ trở nên vô nghĩa nếu giúp lầm người. Sau hơn nửa tiếng chạy ròng rã, tôi dừng xe trước cửa nhà hàng Hoàng Sơn. Vẫn chưa 1 giờ. Xuống xe, anh liên tục cúi đầu cảm ơn tôi. Trước lúc quay đi, anh đưa tôi tấm danh thiếp với đề nghị:
- Em cứ lấy để có gì gọi cho anh. Nhất định, anh phải cảm ơn em thật đàng hoàng. Nhớ nhé, phải gọi cho anh đấy!
- Em biết rồi, chúc anh ký hợp đồng thành công.
Anh cười gật đầu rồi đi vào nhà hàng. Còn tôi, nhìn lại đồng hồ rồi chạy như điên trở về công ty. Đến nơi, thời gian nghỉ trưa của tôi vỏn vẹn còn 15 phút, chỉ đủ để ăn trưa thôi. Uể oải lết cái thân tàn tạ vào căn tin, bất chợt tôi thấy vài đồng nghiệp, cả nam lẫn nữ, đều xì xầm chỉ trỏ về phía mình. Nghĩ, chắc điệu bộ mình quái gở nên tôi đứng thẳng người lên, nét mặt tươi tỉnh lại và bước đi thật bình thường. Tuy nhiên tôi lầm, mọi người vẫn nhìn tôi rồi thì thà thì thụp gì đó với nhau. Quái lạ, tôi nhớ bản thân đâu có làm gì bậy bạ, không scandal, không ảnh nude, cũng chẳng đắc tội với ông nào bà nào hết. Đúng, tôi là gái ngoan mà. Hay là người ta bắt đầu ganh tỵ với sự “ngoan” đó của tôi? Đang đứng tần ngần thì bỗng, một bàn tay đập mạnh lên vai tôi kèm theo chất giọng sang sảng quen thuộc của chị Sang:
- Biết rồi nha! Vậy là chị nói đâu có sai! Giờ thì cả hai đến với nhau thật!
Tôi quay lại nhìn chị khó hiểu, bên cạnh còn có chị Ngân phòng Marketing và Huỳnh Trân. Trông mặt tôi ngớ ra, chị Ngân như hiểu vấn đề, liền nói rõ ràng:
- Mọi người đã biết em và Đinh Huy hẹn hò rồi. Ghê thật! Em vào công ty chưa đầy bốn tháng mà đã cướp đi trái tim hotboy phòng chị nha!
Giờ thì tôi đã hiểu lý do các đồng nghiệp có hành động lạ lùng như vậy. Hóa ra, họ biết bí mật này rồi. Nhưng làm sao họ phát hiện ra được? Tôi với Đinh Huy đều rất kín đáo mà. Như biết rõ tôi đang nghĩ gì, Huỳnh Trân đưa điện thoại ra, cười:
- Hôm trước có người trong công ty tình cờ bắt gặp hai người đi ăn tối cùng nhau, đã vậy còn hôn thắm thiết nữa. Vậy là người đó chụp ngay một “pô”.
Hướng mắt vào màn hình cảm ứng, tôi há hốc mồm khi thấy rõ cảnh Đinh Huy hôn mình ở tiệm phở cách đây vài ngày. Tên nào mà “chớp” ngay cảnh độc địa vậy nè? Kiểu này thì luật sư giỏi nhất Việt Nam xuất hiện cũng không cãi nổi, “tang chứng” rành rành thế này mà. Chắc thấy tôi chưa đủ hoang mang hay sao mà chị ấy còn đế vô thêm câu chấn động nữa:
- Tấm ảnh này đã được phát tán khắp công ty rồi. Lần này em nổi tiếng nhá!
Tía má ơi, đầu óc tôi bỗng dưng choáng váng, dù căn phòng sáng bừng ánh đèn vậy mà tôi vẫn thấy phía trước tối sầm đột ngột. Tiếp theo, tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ là hình như mình suýt ngất đi nhưng may là ba chị đồng nghiệp đỡ lại. Giờ thì cơn đói cồn cào đã không còn là vấn đề quan trọng nữa, mà thực sự tôi cũng hết muốn nuốt nổi rồi. Cuối cùng thì cả công ty cũng biết vụ hẹn hò này.
Suốt cả buổi chiều, dù ngồi làm việc, gõ máy tính lạch cạch thế nhưng tôi vẫn biết được có bao nhiêu người trong phòng đang thì thầm to nhỏ với nhau. Hiển nhiên là về chuyện tôi và Đinh Huy trở thành người yêu. Biết ngay sẽ có sóng gió mà. Thứ nhất, Đinh Huy là một trong những anh chàng nổi bật nhất công ty, là người trong mộng của các cô các chị, nay hay tin anh có người yêu thì lẽ đương nhiên là họ cảm thấy bất ngờ. Còn thứ hai, tồi tệ nhất chính là tôi - một đứa xấu xí lại dám cướp anh đi. Thế nào rồi họ cũng sẽ nói: “Đỉa mà đòi đeo chân hạc”. Kín đáo thở dài thườn thượt, tôi tưởng tượng viễn cảnh sắp tới sẽ như thế nào. Đúng là gái xấu khi có bạn trai còn khổ gấp trăm lần gái đẹp bị phụ tình.
Chiều, tôi phải giả vờ ở lại làm việc để chờ mọi người về hết mới dám đi xuống bãi đỗ xe. Tôi nghĩ là bác bảo vệ chưa biết tin này đâu, ai ngờ vừa trông thấy cái mặt tôi thì bác cười, hỏi đùa: “Chờ thằng Huy cùng về à? Mà hình chụp hai đứa ở tiệm phở lãng mạn quá!”. Thằng cha chụp hình bố láo thật, còn gửi cả hình cho bác bảo vệ nữa. Quái đản! Bộ tên này còn muốn cả tạp vụ, đầu bếp, nhân viên vệ sinh biết luôn chuyện tôi hẹn hò ư? Hậm hực bước vào bãi xe, tôi tình cờ gặp Đinh Huy. Lập tức tôi ngó xung quanh quan sát tình hình rồi chạy vù đến chỗ anh.
- Anh biết gì chưa? - Tôi sốt sắng hỏi.
Ban đầu anh không hiểu câu hỏi không đầu đuôi kia, rồi lát sau biết ra, liền nói:
- Ý em là tấm hình chụp tụi mình ở tiệm phở hả?
- Đúng vậy! Mọi người biết chuyện tụi mình rồi!
Trái với dáng vẻ lo lắng của tôi, Đinh Huy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
- Họ biết rồi thì thôi, anh và em cũng đâu làm được gì.
Dáng vẻ bình thản từ anh khiến tôi ngạc nhiên:
- Anh không lo lắng sao? Chẳng phải chính anh nói nếu người trong công ty biết sẽ phiền lắm à?
- Ừ thì đúng là thế nhưng giờ chuyện đã lộ thì thôi vậy, anh thấy đâu đến nỗi tệ. Em đó, làm gì mà quýnh quáng thế? Chắc vì lời anh nói nên em mới lo lắng chứ gì? Trời ạ, không sao đâu, sẽ ổn mà.
Suốt từ trưa đến chiều, tôi thực sự rất lo lắng ấy vậy giờ nghe Đinh Huy bảo một câu như thế thôi là tự nhiên tôi yên tâm hẳn, nhất là nụ cười của anh như muốn bảo rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
- Thú thật, anh nghĩ nên để mọi người biết sẽ hay hơn. Yêu nhau mà cứ giấu giếm mệt mỏi lắm. Giờ mọi người biết hết rồi, anh lại thấy nhẹ nhõm.
Tôi thực sự bất ngờ khi nghe Đinh Huy nói vậy, bất giác lòng xúc động. Anh không hề xấu hổ khi có bạn gái là tôi, chẳng những thế còn muốn công khai mối quan hệ này. Tôi vui lắm, liền ôm anh. Rồi đột ngột, giọng Huỳnh Trân vang vang:
- Bắt gặp tại trận đôi tình nhân hành động thân mật.
Giật mình, tôi rời khỏi lòng Đinh Huy, nhìn chị đang đứng trước mặt cười thú vị.
- Nè, em không sợ bị bắt gặp hả? Dám ôm nhau lộ liễu như vậy.
Lúng túng vài giây, tôi liền đáp: “Sợ gì ạ, chúng em là người yêu của nhau mà.”
- Sao, hết lo lắng về việc bị mọi người bàn tán rồi à?
- Vâng, em và Đinh Huy có làm gì sai trái đâu. Yêu là lẽ bình thường thôi.
- Miệng lưỡi con người đáng sợ lắm, họ sẽ nói đủ thứ khiến em lung lay.
Huỳnh Trân vừa dứt lời thì thình lình Đinh Huy cắt ngang, nghe đầy tức giận:
- Này, cô muốn nói gì vậy? Cô đang làm cho bạn gái tôi lo lắng đó!
Tôi vô cùng ngạc nhiên trước câu nói nặng lời từ Đinh Huy. Vẻ như cũng giống tôi, Huỳnh Trân khá bất ngờ về những lời lẽ đó vì nét mặt chị có chút thay đổi. Không muốn tình hình đi theo chiều hướng xấu, tôi liền nói với anh bằng chất giọng mang hàm ý mọi chuyện chẳng có gì to tát:
- Huy, anh đừng như thế. Chị Trân không có ý gì đâu, chỉ quan tâm em thôi.
Đinh Huy vẫn giữ nguyên thái độ: “Quan tâm mà như vậy à? Nói toàn lời khó nghe, như đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta muốn bỏ cuộc luôn ấy.”
- Tính chị Trân vốn thẳng nhưng không có ác ý đâu anh.
Lần nữa, anh chẳng hề bận tâm đến việc tôi đang cố xoa dịu tình hình, nói tiếp:
- Lòng người khó đoán lắm, làm sao biết được người ta có đang giúp mình.
Lần này, Huỳnh Trân liền cất giọng, nghe ẩn ý: “Đinh Huy, anh nên biết tôn trọng người khác, nói lời lẽ lịch sự một chút. Tôi nói chuyện với Nguyễn, không phải với anh. Tự dưng bức xúc như thế phải chăng anh có tật giật mình?”
- Ý cô là gì?
- Có thật anh lo lắng cho Nguyễn?
Lắng nghe những câu đáp trả qua lại đó, tôi không biết nội dung cuộc đối thoại này là gì cũng như chẳng hiểu được điều mà hai người họ đang đề cập. Mà tại sao cả hai lại nói nặng nói nhẹ với nhau như vậy? Dù sao thì tôi nghĩ mình nên chấm dứt nó trước khi chuyện đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát. Suy cho cùng, việc tôi hẹn hò với Đinh Huy đâu đáng để làm lớn chuyện. Tức thì, tôi giơ tay lên giữa hai người, làm dấu hiệu kết thúc, đồng thời bảo nhanh:
- Chị Trân, em cảm ơn chị đã lo lắng cho em và xin lỗi vì cuộc tranh cãi này. Bây giờ em phải về, muộn lắm rồi. Hẹn mai gặp lại chị. Anh Huy, ta về thôi!
Cuối cùng nhờ thái độ kiên quyết từ tôi mà họ mới chịu ngừng cuộc chiến. Vừa chạy xe ra khỏi công ty, tôi nghe Đinh Huy nói lời xin lỗi về chuyện ban nãy.
- Em thì chẳng sao cả, nhưng hẳn chị Trân sẽ thấy bị xúc phạm. Mà tại sao anh lại phản ứng như thế? Thái độ đó có phần hơi quá đáng.
- Chẳng biết lý do gì mà anh cứ thấy khó chịu khi mỗi lần gặp Huỳnh Trân, chắc là do anh không thích sự ra vẻ của cô ấy. - Anh nhìn tôi, thở dài.
- Em nghĩ, anh hiểu lầm chị ấy rồi.
- Thôi, chuyện này đến đây kết thúc, tâm trạng anh vẫn chưa thoải mái được. Phạm Nguyễn, có lẽ hôm nay anh không dùng bữa tối với em, anh hơi mệt.
Sau câu cắt ngang ấy, tôi và Đinh Huy tạm biệt bữa ăn tối đầy kỳ vọng, và ai về nhà nấy. Thú thực, tôi cũng mất sự vui vẻ rồi.
***
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe âm thanh cãi cọ ầm ĩ. Nén tiếng thở dài, tôi nhận ra chất giọng quen thuộc của hai chị và cha. Thường, cha tôi không bao giờ tham gia những cuộc tranh luận kịch tính mà chủ yếu ông là người can ngăn cuộc chiến trường kỳ của hai cô con gái cưng. Còn mẹ thì chẳng dại dột gì mà đặt mình vào vai trò người hòa giải đầy mệt mỏi kia, luôn luôn bà sẽ đứng ngoài cuộc, hoặc quan sát sự việc hoặc bận tâm vào công việc khác. Giống như lúc này, khi tôi bước chân vào nhà là thấy bà ngồi trên ghế sofa, bồng cô cháu gái hai tuổi, Cà Rốt và ru nó ngủ. Kế bên, chị Mỹ với chị Hương vẻ như tranh cãi ngày càng ác liệt hơn, còn cha thì khổ sở, cứ liên tục ngăn: “Thôi, thôi! Hai đứa ngừng đi! Cha mệt, cha mệt lắm rồi!”. Lời cha nói cứ như dây cương bị tuột ra phía sau, không đủ sức kìm hãm hai “con ngựa” quá sung sức kia. Tôi chẳng rõ lý do dẫn đến cuộc tranh cãi tuy nhiên, bản thân cũng chả muốn biết làm gì. Vừa trông thấy tôi, mẹ đứng dậy, nói:
- Nguyễn, con bồng Cà Rốt giúp mẹ, để mẹ đi nấu cơm.
Nhìn hai chị rồi lắc đầu, mẹ đi xuống bếp. Tôi nhìn Cà Rốt, con bé vẫn ngủ ngon lành, hai má bầu bĩnh, cái miệng chúm chím, dễ thương chết được.
- Cà Rốt lên chơi với dì Út nghen, kệ mẹ con với dì Ba đi.
Nói nhỏ với đứa cháu cục cưng xong, tôi bồng nó, bước lên lầu. Nhà có hai “loa phóng thanh” thật khổ sở! Có đúng là tranh cãi sẽ giúp người ta thêm hiểu nhau? Cũng như khác biệt chưa chắc đã bổ sung cho nhau, suy cho cùng sự thấu hiểu vẫn là nền tảng để chung sống vui vẻ.
Nhẹ nhàng đặt Cà Rốt lên giường xong, tôi lấy quần áo đi tắm. Nửa tiếng sau đi ra, tôi thấy con bé đã dậy tự lúc nào, đang bò lồm cồm trên cái nệm êm ái và lôi hết đồ trong túi đi làm của tôi ra. Nhanh chóng đi lại giường, tôi bế nó lên, mắng yêu:
- Cà Rốt hư nha, phá đồ của dì Út nè.
Cà Rốt nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn như hột nhãn, rồi tiếp theo liền cười cười, lộ nguyên hàm nướu chưa mọc răng. Thương quá! Tôi thơm vào má con bé hai cái. Một tay bồng cháu, tay còn lại tôi cất đồ trở lại vào túi. Lát sau, tôi chợt phát hiện thiếu mất tấm danh thiếp mà anh chàng nhân viên trưa nay đưa cho mình. Tìm kiếm một hồi chẳng thấy đâu, tôi thở ra và nghĩ, thôi kệ có duyên thì sẽ gặp lại.
***
Sáng, rời khỏi bãi đỗ xe, tôi đứng nán lại ở góc ngoặt hành lang trên đường đi vào công ty để chờ Huỳnh Trân. Tôi cần xin lỗi chị chuyện hôm qua, dù Đinh Huy là người nặng lời với chị nhưng tôi nghĩ mình nên làm chuyện này. Tôi sẽ chẳng vui vẻ gì khi bạn trai và bạn thân trở thành kẻ thù. Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến tôi sực tỉnh thoát khỏi mớ suy nghĩ vòng vèo, lúc quay qua tôi mới biết là Huỳnh Trân. Nghiêng đầu nhìn tôi, trông mặt chị vẫn tươi tắn hệt mọi ngày: “
- Chờ ai hả?
- Em chờ chị đấy. Ừm, em muốn xin lỗi chị về chuyện hôm qua Đinh Huy nói những lời không phải. Chị bỏ qua cho anh ấy nhé.
- Đinh Huy bảo em đến à?
- Không ạ, là tự em thôi. Em không muốn hai người giận nhau vì em.
Hẳn, hiểu cho sự khó xử của tôi nên Huỳnh Trân cười tươi, lắc đầu:
- Ngốc ạ, chị không để bụng đâu. Đúng là hôm qua chị có hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại một phần do chị nhiều chuyện, xen vào chuyện hai người. Vả lại, anh Huy nói vậy cũng vì lo cho em thôi.
Trước những lời dịu dàng đó, tôi chẳng biết phải làm gì. Sự rộng lượng của chị khiến lời xin lỗi của tôi trở nên thừa thãi. Rất nhanh, chị quàng tay qua tay tôi, mau chóng kéo đi. Trên đường vào công ty, chị chợt thì thầm vào tai tôi:
- Có chuyện này chị muốn nói em nghe nhưng phải giữ bí mật đấy.
- Liên quan đến cái gì?
- Là chuyện công ty. Cái này chị nghe được từ chị Bình, chẳng rõ thực hư thế nào. Vẻ như công ty đang gặp rắc rối. Nghe đâu giám đốc thiếu nợ các ngân hàng, vài tháng nay ông ta lại chi tiền vào những khoảng mập mờ. Chị còn được anh Quý tiết lộ, doanh thu gần đây của công ty giảm nhiều, một số khách hàng không trả đủ tiền. Tóm lại, nguồn vốn còn lại của công ty khá ít.
- Nói vậy thì công ty có nguy cơ bị phá sản?
- Đúng vậy, chị cũng nghĩ thế. Còn một tin nữa, sếp của chúng ta và giám đốc bắt đầu xảy ra bất hòa. Trước, họ là bạn bè đúng không, nhưng giờ thì có vẻ họ hết hợp nhau rồi. Dạo gần đây em có thấy sếp hơi lạ? Là thế đấy.
Đến ngã tư, tôi dừng xe chờ đèn đỏ. Bất chợt, tôi thấy một chàng trai mặc áo vest, mồ hôi đầm đìa, tay ôm bìa hồ sơ, vừa bước đi vừa nhìn xung quanh với ánh mắt mong mỏi. Có vẻ anh ta đang rất cần một sự giúp đỡ. Đáng lý mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường nếu như anh không bắt gặp tôi, đeo khẩu trang kín mít, bao tay và trùm váy chống nắng, ngồi trên xe và nhìn anh. Tức thì, bước chân của anh ta nhanh hơn để rồi tôi nhận ra anh đang nhanh chóng tiến về phía mình. Tôi bắt đầu lo lắng vì không biết người này muốn gì đây, liệu có phải là dân lừa đảo? Bây giờ ra đường rất nguy hiểm, ngoài việc đối mặt với kẹt xe, ngập nước ra thì còn phải dè chừng người lạ nữa. Bọn lừa đảo lúc nào cũng mặt mũi hiền lành, ăn mặc bảnh bao, mời mua cái này cái kia hoặc nhờ giúp gì đấy. Tóm lại thì rất phiền. Quay trở lại hiện tại, đúng là anh chàng đó đang đi đến chỗ tôi. Lúc ấy tôi nói thầm liên tục rằng, hãy tìm người khác đi và thề từ nay ra đường sẽ không nhìn chằm chằm vào ai nữa. Mặc dù miệng tôi lầm rầm muốn sái quai hàm, ấy vậy trời chẳng thương tình tôi chút nào, cuối cùng cho anh ta đứng ngay trước đầu xe của tôi. Không kịp để đối phương hỏi, anh ta lên tiếng ngay, chất giọng lẫn ánh mắt đều đầy cầu khẩn:
- Xin lỗi, anh có thể nhờ em một chút được không? - Và anh ta chả cần đợi tôi đáp là lại tiếp, như thể tôi sẵn sàng giúp vậy - Anh là nhân viên của công ty Z và đang trên đường đi gặp khách hàng ký hợp đồng. Vừa đến đầu đường này thì xe anh bị hư. Anh không thấy trạm xe buýt nào cả. Nãy giờ anh nhờ vài người chở đến đường số 13 nhưng ai cũng từ chối. Em có thể cho anh đi nhờ được chứ? Làm ơn giúp anh, hợp đồng này rất quan trọng! Anh giữ được việc hay không là tùy vào nó! Mong em giúp đỡ!
Gì nữa đây, tôi suy nghĩ, liệu tên này có lừa tôi cho đi nhờ xe rồi giở trò cướp bóc không nhỉ? Hẳn thấy tôi nhìn với ánh mắt ngờ ngợ, anh ta liền lấy trong túi áo ra tờ danh thiếp đưa tôi xem, cả CMND để tôi so tên và hình. Tiếp, anh cũng mở bìa hồ sơ ra để tôi thấy bảng hợp đồng có ký tên lẫn con dấu của giám đốc công ty. Những cái này đúng là khó làm giả lắm. Vả lại, trông gương mặt nhễ nhại mồ hôi, cái nhìn nửa lo lắng nửa cầu xin đó thì tôi nghĩ anh ta không phải lừa đảo. Trong tôi xuất hiện sự phân vân, có nên giúp hay không? Tôi còn cần về công ty, nếu chở anh đến đường số 13 thì không khéo hết giờ nghỉ trưa. Đúng lúc đèn xanh bật sáng, những chiếc xe ở phía sau bấm còi inh ỏi và chính sự thúc giục đó khiến tôi hành động theo phản xạ, là lắc đầu từ chối. Đối diện, dù sự thất vọng hiện rõ trên mặt nhưng anh vẫn cúi đầu cảm ơn. Lúc anh bước lên lề đường thì tôi chạy xe đi. Thế nhưng được một đoạn thì trong lòng tôi xuất hiện sự lưỡng lự, sự cảm thông đang níu kéo tôi lại. Thật kỳ lạ, tại sao người ta luôn phân vân trước một việc làm tốt? Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy dáng vẻ lầm lũi của anh dưới cái nắng trưa. Đảo mắt một hồi, tôi liền quay đầu xe, chạy lùi trở lại. Đang đi thì anh ta ngừng bước, nhìn tôi ngạc nhiên. Không muốn mất thêm thời gian, tôi bảo nhanh:
- Anh lên xe đi, em sẽ chở cho.
Tròn xoe mắt vài giây, anh mừng rỡ, cảm ơn rối rít. Khi anh đội nón bảo hiểm vào, tôi hỏi:
- Anh hẹn gặp khách hàng lúc mấy giờ?
- Khoảng 1giờ đó em. Tại nhà hàng Hoàng Sơn.
- Ok, em sẽ chạy thật nhanh, anh chỉ cho em địa chỉ nhà hàng đó nhé.
Sau cùng tôi đã không trở về công ty ăn trưa mà quyết định chạy quãng đường khá dài để giúp một anh chàng nhân viên. Trên đường đi, thỉnh thoảng tôi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy anh nhắm mắt cầu nguyện. Điều đó khiến tôi yên tâm hơn vì anh không phải kẻ nói dối. Lòng tốt sẽ trở nên vô nghĩa nếu giúp lầm người. Sau hơn nửa tiếng chạy ròng rã, tôi dừng xe trước cửa nhà hàng Hoàng Sơn. Vẫn chưa 1 giờ. Xuống xe, anh liên tục cúi đầu cảm ơn tôi. Trước lúc quay đi, anh đưa tôi tấm danh thiếp với đề nghị:
- Em cứ lấy để có gì gọi cho anh. Nhất định, anh phải cảm ơn em thật đàng hoàng. Nhớ nhé, phải gọi cho anh đấy!
- Em biết rồi, chúc anh ký hợp đồng thành công.
Anh cười gật đầu rồi đi vào nhà hàng. Còn tôi, nhìn lại đồng hồ rồi chạy như điên trở về công ty. Đến nơi, thời gian nghỉ trưa của tôi vỏn vẹn còn 15 phút, chỉ đủ để ăn trưa thôi. Uể oải lết cái thân tàn tạ vào căn tin, bất chợt tôi thấy vài đồng nghiệp, cả nam lẫn nữ, đều xì xầm chỉ trỏ về phía mình. Nghĩ, chắc điệu bộ mình quái gở nên tôi đứng thẳng người lên, nét mặt tươi tỉnh lại và bước đi thật bình thường. Tuy nhiên tôi lầm, mọi người vẫn nhìn tôi rồi thì thà thì thụp gì đó với nhau. Quái lạ, tôi nhớ bản thân đâu có làm gì bậy bạ, không scandal, không ảnh nude, cũng chẳng đắc tội với ông nào bà nào hết. Đúng, tôi là gái ngoan mà. Hay là người ta bắt đầu ganh tỵ với sự “ngoan” đó của tôi? Đang đứng tần ngần thì bỗng, một bàn tay đập mạnh lên vai tôi kèm theo chất giọng sang sảng quen thuộc của chị Sang:
- Biết rồi nha! Vậy là chị nói đâu có sai! Giờ thì cả hai đến với nhau thật!
Tôi quay lại nhìn chị khó hiểu, bên cạnh còn có chị Ngân phòng Marketing và Huỳnh Trân. Trông mặt tôi ngớ ra, chị Ngân như hiểu vấn đề, liền nói rõ ràng:
- Mọi người đã biết em và Đinh Huy hẹn hò rồi. Ghê thật! Em vào công ty chưa đầy bốn tháng mà đã cướp đi trái tim hotboy phòng chị nha!
Giờ thì tôi đã hiểu lý do các đồng nghiệp có hành động lạ lùng như vậy. Hóa ra, họ biết bí mật này rồi. Nhưng làm sao họ phát hiện ra được? Tôi với Đinh Huy đều rất kín đáo mà. Như biết rõ tôi đang nghĩ gì, Huỳnh Trân đưa điện thoại ra, cười:
- Hôm trước có người trong công ty tình cờ bắt gặp hai người đi ăn tối cùng nhau, đã vậy còn hôn thắm thiết nữa. Vậy là người đó chụp ngay một “pô”.
Hướng mắt vào màn hình cảm ứng, tôi há hốc mồm khi thấy rõ cảnh Đinh Huy hôn mình ở tiệm phở cách đây vài ngày. Tên nào mà “chớp” ngay cảnh độc địa vậy nè? Kiểu này thì luật sư giỏi nhất Việt Nam xuất hiện cũng không cãi nổi, “tang chứng” rành rành thế này mà. Chắc thấy tôi chưa đủ hoang mang hay sao mà chị ấy còn đế vô thêm câu chấn động nữa:
- Tấm ảnh này đã được phát tán khắp công ty rồi. Lần này em nổi tiếng nhá!
Tía má ơi, đầu óc tôi bỗng dưng choáng váng, dù căn phòng sáng bừng ánh đèn vậy mà tôi vẫn thấy phía trước tối sầm đột ngột. Tiếp theo, tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ là hình như mình suýt ngất đi nhưng may là ba chị đồng nghiệp đỡ lại. Giờ thì cơn đói cồn cào đã không còn là vấn đề quan trọng nữa, mà thực sự tôi cũng hết muốn nuốt nổi rồi. Cuối cùng thì cả công ty cũng biết vụ hẹn hò này.
Suốt cả buổi chiều, dù ngồi làm việc, gõ máy tính lạch cạch thế nhưng tôi vẫn biết được có bao nhiêu người trong phòng đang thì thầm to nhỏ với nhau. Hiển nhiên là về chuyện tôi và Đinh Huy trở thành người yêu. Biết ngay sẽ có sóng gió mà. Thứ nhất, Đinh Huy là một trong những anh chàng nổi bật nhất công ty, là người trong mộng của các cô các chị, nay hay tin anh có người yêu thì lẽ đương nhiên là họ cảm thấy bất ngờ. Còn thứ hai, tồi tệ nhất chính là tôi - một đứa xấu xí lại dám cướp anh đi. Thế nào rồi họ cũng sẽ nói: “Đỉa mà đòi đeo chân hạc”. Kín đáo thở dài thườn thượt, tôi tưởng tượng viễn cảnh sắp tới sẽ như thế nào. Đúng là gái xấu khi có bạn trai còn khổ gấp trăm lần gái đẹp bị phụ tình.
Chiều, tôi phải giả vờ ở lại làm việc để chờ mọi người về hết mới dám đi xuống bãi đỗ xe. Tôi nghĩ là bác bảo vệ chưa biết tin này đâu, ai ngờ vừa trông thấy cái mặt tôi thì bác cười, hỏi đùa: “Chờ thằng Huy cùng về à? Mà hình chụp hai đứa ở tiệm phở lãng mạn quá!”. Thằng cha chụp hình bố láo thật, còn gửi cả hình cho bác bảo vệ nữa. Quái đản! Bộ tên này còn muốn cả tạp vụ, đầu bếp, nhân viên vệ sinh biết luôn chuyện tôi hẹn hò ư? Hậm hực bước vào bãi xe, tôi tình cờ gặp Đinh Huy. Lập tức tôi ngó xung quanh quan sát tình hình rồi chạy vù đến chỗ anh.
- Anh biết gì chưa? - Tôi sốt sắng hỏi.
Ban đầu anh không hiểu câu hỏi không đầu đuôi kia, rồi lát sau biết ra, liền nói:
- Ý em là tấm hình chụp tụi mình ở tiệm phở hả?
- Đúng vậy! Mọi người biết chuyện tụi mình rồi!
Trái với dáng vẻ lo lắng của tôi, Đinh Huy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
- Họ biết rồi thì thôi, anh và em cũng đâu làm được gì.
Dáng vẻ bình thản từ anh khiến tôi ngạc nhiên:
- Anh không lo lắng sao? Chẳng phải chính anh nói nếu người trong công ty biết sẽ phiền lắm à?
- Ừ thì đúng là thế nhưng giờ chuyện đã lộ thì thôi vậy, anh thấy đâu đến nỗi tệ. Em đó, làm gì mà quýnh quáng thế? Chắc vì lời anh nói nên em mới lo lắng chứ gì? Trời ạ, không sao đâu, sẽ ổn mà.
Suốt từ trưa đến chiều, tôi thực sự rất lo lắng ấy vậy giờ nghe Đinh Huy bảo một câu như thế thôi là tự nhiên tôi yên tâm hẳn, nhất là nụ cười của anh như muốn bảo rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
- Thú thật, anh nghĩ nên để mọi người biết sẽ hay hơn. Yêu nhau mà cứ giấu giếm mệt mỏi lắm. Giờ mọi người biết hết rồi, anh lại thấy nhẹ nhõm.
Tôi thực sự bất ngờ khi nghe Đinh Huy nói vậy, bất giác lòng xúc động. Anh không hề xấu hổ khi có bạn gái là tôi, chẳng những thế còn muốn công khai mối quan hệ này. Tôi vui lắm, liền ôm anh. Rồi đột ngột, giọng Huỳnh Trân vang vang:
- Bắt gặp tại trận đôi tình nhân hành động thân mật.
Giật mình, tôi rời khỏi lòng Đinh Huy, nhìn chị đang đứng trước mặt cười thú vị.
- Nè, em không sợ bị bắt gặp hả? Dám ôm nhau lộ liễu như vậy.
Lúng túng vài giây, tôi liền đáp: “Sợ gì ạ, chúng em là người yêu của nhau mà.”
- Sao, hết lo lắng về việc bị mọi người bàn tán rồi à?
- Vâng, em và Đinh Huy có làm gì sai trái đâu. Yêu là lẽ bình thường thôi.
- Miệng lưỡi con người đáng sợ lắm, họ sẽ nói đủ thứ khiến em lung lay.
Huỳnh Trân vừa dứt lời thì thình lình Đinh Huy cắt ngang, nghe đầy tức giận:
- Này, cô muốn nói gì vậy? Cô đang làm cho bạn gái tôi lo lắng đó!
Tôi vô cùng ngạc nhiên trước câu nói nặng lời từ Đinh Huy. Vẻ như cũng giống tôi, Huỳnh Trân khá bất ngờ về những lời lẽ đó vì nét mặt chị có chút thay đổi. Không muốn tình hình đi theo chiều hướng xấu, tôi liền nói với anh bằng chất giọng mang hàm ý mọi chuyện chẳng có gì to tát:
- Huy, anh đừng như thế. Chị Trân không có ý gì đâu, chỉ quan tâm em thôi.
Đinh Huy vẫn giữ nguyên thái độ: “Quan tâm mà như vậy à? Nói toàn lời khó nghe, như đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến người ta muốn bỏ cuộc luôn ấy.”
- Tính chị Trân vốn thẳng nhưng không có ác ý đâu anh.
Lần nữa, anh chẳng hề bận tâm đến việc tôi đang cố xoa dịu tình hình, nói tiếp:
- Lòng người khó đoán lắm, làm sao biết được người ta có đang giúp mình.
Lần này, Huỳnh Trân liền cất giọng, nghe ẩn ý: “Đinh Huy, anh nên biết tôn trọng người khác, nói lời lẽ lịch sự một chút. Tôi nói chuyện với Nguyễn, không phải với anh. Tự dưng bức xúc như thế phải chăng anh có tật giật mình?”
- Ý cô là gì?
- Có thật anh lo lắng cho Nguyễn?
Lắng nghe những câu đáp trả qua lại đó, tôi không biết nội dung cuộc đối thoại này là gì cũng như chẳng hiểu được điều mà hai người họ đang đề cập. Mà tại sao cả hai lại nói nặng nói nhẹ với nhau như vậy? Dù sao thì tôi nghĩ mình nên chấm dứt nó trước khi chuyện đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát. Suy cho cùng, việc tôi hẹn hò với Đinh Huy đâu đáng để làm lớn chuyện. Tức thì, tôi giơ tay lên giữa hai người, làm dấu hiệu kết thúc, đồng thời bảo nhanh:
- Chị Trân, em cảm ơn chị đã lo lắng cho em và xin lỗi vì cuộc tranh cãi này. Bây giờ em phải về, muộn lắm rồi. Hẹn mai gặp lại chị. Anh Huy, ta về thôi!
Cuối cùng nhờ thái độ kiên quyết từ tôi mà họ mới chịu ngừng cuộc chiến. Vừa chạy xe ra khỏi công ty, tôi nghe Đinh Huy nói lời xin lỗi về chuyện ban nãy.
- Em thì chẳng sao cả, nhưng hẳn chị Trân sẽ thấy bị xúc phạm. Mà tại sao anh lại phản ứng như thế? Thái độ đó có phần hơi quá đáng.
- Chẳng biết lý do gì mà anh cứ thấy khó chịu khi mỗi lần gặp Huỳnh Trân, chắc là do anh không thích sự ra vẻ của cô ấy. - Anh nhìn tôi, thở dài.
- Em nghĩ, anh hiểu lầm chị ấy rồi.
- Thôi, chuyện này đến đây kết thúc, tâm trạng anh vẫn chưa thoải mái được. Phạm Nguyễn, có lẽ hôm nay anh không dùng bữa tối với em, anh hơi mệt.
Sau câu cắt ngang ấy, tôi và Đinh Huy tạm biệt bữa ăn tối đầy kỳ vọng, và ai về nhà nấy. Thú thực, tôi cũng mất sự vui vẻ rồi.
***
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe âm thanh cãi cọ ầm ĩ. Nén tiếng thở dài, tôi nhận ra chất giọng quen thuộc của hai chị và cha. Thường, cha tôi không bao giờ tham gia những cuộc tranh luận kịch tính mà chủ yếu ông là người can ngăn cuộc chiến trường kỳ của hai cô con gái cưng. Còn mẹ thì chẳng dại dột gì mà đặt mình vào vai trò người hòa giải đầy mệt mỏi kia, luôn luôn bà sẽ đứng ngoài cuộc, hoặc quan sát sự việc hoặc bận tâm vào công việc khác. Giống như lúc này, khi tôi bước chân vào nhà là thấy bà ngồi trên ghế sofa, bồng cô cháu gái hai tuổi, Cà Rốt và ru nó ngủ. Kế bên, chị Mỹ với chị Hương vẻ như tranh cãi ngày càng ác liệt hơn, còn cha thì khổ sở, cứ liên tục ngăn: “Thôi, thôi! Hai đứa ngừng đi! Cha mệt, cha mệt lắm rồi!”. Lời cha nói cứ như dây cương bị tuột ra phía sau, không đủ sức kìm hãm hai “con ngựa” quá sung sức kia. Tôi chẳng rõ lý do dẫn đến cuộc tranh cãi tuy nhiên, bản thân cũng chả muốn biết làm gì. Vừa trông thấy tôi, mẹ đứng dậy, nói:
- Nguyễn, con bồng Cà Rốt giúp mẹ, để mẹ đi nấu cơm.
Nhìn hai chị rồi lắc đầu, mẹ đi xuống bếp. Tôi nhìn Cà Rốt, con bé vẫn ngủ ngon lành, hai má bầu bĩnh, cái miệng chúm chím, dễ thương chết được.
- Cà Rốt lên chơi với dì Út nghen, kệ mẹ con với dì Ba đi.
Nói nhỏ với đứa cháu cục cưng xong, tôi bồng nó, bước lên lầu. Nhà có hai “loa phóng thanh” thật khổ sở! Có đúng là tranh cãi sẽ giúp người ta thêm hiểu nhau? Cũng như khác biệt chưa chắc đã bổ sung cho nhau, suy cho cùng sự thấu hiểu vẫn là nền tảng để chung sống vui vẻ.
Nhẹ nhàng đặt Cà Rốt lên giường xong, tôi lấy quần áo đi tắm. Nửa tiếng sau đi ra, tôi thấy con bé đã dậy tự lúc nào, đang bò lồm cồm trên cái nệm êm ái và lôi hết đồ trong túi đi làm của tôi ra. Nhanh chóng đi lại giường, tôi bế nó lên, mắng yêu:
- Cà Rốt hư nha, phá đồ của dì Út nè.
Cà Rốt nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn như hột nhãn, rồi tiếp theo liền cười cười, lộ nguyên hàm nướu chưa mọc răng. Thương quá! Tôi thơm vào má con bé hai cái. Một tay bồng cháu, tay còn lại tôi cất đồ trở lại vào túi. Lát sau, tôi chợt phát hiện thiếu mất tấm danh thiếp mà anh chàng nhân viên trưa nay đưa cho mình. Tìm kiếm một hồi chẳng thấy đâu, tôi thở ra và nghĩ, thôi kệ có duyên thì sẽ gặp lại.
***
Sáng, rời khỏi bãi đỗ xe, tôi đứng nán lại ở góc ngoặt hành lang trên đường đi vào công ty để chờ Huỳnh Trân. Tôi cần xin lỗi chị chuyện hôm qua, dù Đinh Huy là người nặng lời với chị nhưng tôi nghĩ mình nên làm chuyện này. Tôi sẽ chẳng vui vẻ gì khi bạn trai và bạn thân trở thành kẻ thù. Một cái vỗ nhẹ lên vai khiến tôi sực tỉnh thoát khỏi mớ suy nghĩ vòng vèo, lúc quay qua tôi mới biết là Huỳnh Trân. Nghiêng đầu nhìn tôi, trông mặt chị vẫn tươi tắn hệt mọi ngày: “
- Chờ ai hả?
- Em chờ chị đấy. Ừm, em muốn xin lỗi chị về chuyện hôm qua Đinh Huy nói những lời không phải. Chị bỏ qua cho anh ấy nhé.
- Đinh Huy bảo em đến à?
- Không ạ, là tự em thôi. Em không muốn hai người giận nhau vì em.
Hẳn, hiểu cho sự khó xử của tôi nên Huỳnh Trân cười tươi, lắc đầu:
- Ngốc ạ, chị không để bụng đâu. Đúng là hôm qua chị có hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại một phần do chị nhiều chuyện, xen vào chuyện hai người. Vả lại, anh Huy nói vậy cũng vì lo cho em thôi.
Trước những lời dịu dàng đó, tôi chẳng biết phải làm gì. Sự rộng lượng của chị khiến lời xin lỗi của tôi trở nên thừa thãi. Rất nhanh, chị quàng tay qua tay tôi, mau chóng kéo đi. Trên đường vào công ty, chị chợt thì thầm vào tai tôi:
- Có chuyện này chị muốn nói em nghe nhưng phải giữ bí mật đấy.
- Liên quan đến cái gì?
- Là chuyện công ty. Cái này chị nghe được từ chị Bình, chẳng rõ thực hư thế nào. Vẻ như công ty đang gặp rắc rối. Nghe đâu giám đốc thiếu nợ các ngân hàng, vài tháng nay ông ta lại chi tiền vào những khoảng mập mờ. Chị còn được anh Quý tiết lộ, doanh thu gần đây của công ty giảm nhiều, một số khách hàng không trả đủ tiền. Tóm lại, nguồn vốn còn lại của công ty khá ít.
- Nói vậy thì công ty có nguy cơ bị phá sản?
- Đúng vậy, chị cũng nghĩ thế. Còn một tin nữa, sếp của chúng ta và giám đốc bắt đầu xảy ra bất hòa. Trước, họ là bạn bè đúng không, nhưng giờ thì có vẻ họ hết hợp nhau rồi. Dạo gần đây em có thấy sếp hơi lạ? Là thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.