Chương 6: Thật sự tương tư rồi sao?
Linh Nguyenthimy
16/11/2024
Cũng không biết thời gian qua được bao lâu, lúc Tuyết Hoa mở mắt ra một lần nữa đã nhìn thấy mẹ đang chỉnh lại góc chăn cho cô.
Thấy cô mở mắt nhìn bà liền nói:
"Lúc nãy vị bác sĩ đã nói về tình trạng bệnh của con rồi. Nên mẹ cũng đoán là con sắp tỉnh lại. Con thấy bây giờ thế nào rồi ?"
"Còn khá đau ạ".
Tuy trả lời để mẹ cô an tâm nhưng thực chất cô đau đớn vô cùng. Lần đầu tiên cô thực hiện tiểu phẫu mà cảm thấy từ bụng trở xuống tới gối đều đau. Cảm giác muốn đứng dậy cũng không nổi nữa. Ai bảo là không đau chứ, đúng là lừa gạt mà.
"Ba con khi nãy vừa gọi hỏi thăm tình trạng của con. Lát nữa khi tan làm ông ấy sẽ ghé vào ngay".
Nghe ba cô sẽ tới, Tuyết Hoa liền ngăn lại
"Không cần đâu, chỉ là tiểu phẫu nhỏ có lẽ mai con xuất viện rồi. Mẹ bảo ông ấy không cần tới đâu, công việc quân đội bận như vậy, con không muốn khiến ông ấy thêm mệt nữa".
Hà Nguyệt Cầm biết con gái có khoảng cách với ba mình, khi ở riêng hai cha con hầu như chỉ tồn tại một khoảng cách im lặng. Dường như khắc khẩu không hề có tiếng nói chung. Nhưng bà vẫn khuyên bảo:
"Ông ấy thương con, lo cho con như vậy mà sao có thể không vào được chứ. Đừng có bài xích với ba mình như thế chứ"
"Con biết, nhưng mà con không biết nói gì khi ba ở đối diện nữa. Con..."
"Được rồi, con đừng nói nữa nghỉ ngơi đi. Lát nước bác sĩ thực hiện ca mỗ chính sẽ tới kiểm tra lại tình trạng của con".
"Khoan đã mẹ, bây giờ đã mấy giờ rồi ạ?"
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô có cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi vậy.
"Mới 20h tối thôi, lúc con vào phòng đó và lúc đẩy ra có lẽ hơn 45p một chút thôi. Cũng không tính là quá lâu".
Bỗng bà nói tiếp:
"Mẹ quên mất ngày hôm bay con còn chưa ăn gì. Ăn vào rồi lại nôn ra, bây giờ mặt cũng chẳng có một chút sắc nào, đợi mẹ đi mua ít đồ cho con. Nhưng mà con ở một mình có sao không đấy".
"Mẹ đi sớm về sớm, chắc con chợp mắt tầm 15p đợi mẹ về là được chứ gì. Đi mau đi không quầy quán sẽ hết đồ ăn mất".
Trước khi rời khỏi phòng hồi sức bà vẫn quay lại quan sát con của mình đề phòng chắc chắn cô đã chợp mắt rồi mới rời đi.
Lúc bà đi Tuyết Hoa lại mở mắt lần nữa. Đau, thật sự bụng rất đau, khát nước nữa. đó chính là biểu cảm của cô lúc này. Đừng nói là chợp mắt ngủ không biết cô có chịu nổi cơn đau và khác cùng ập tới lúc nào không đây. Bụng khó chịu vô cùng, nhưng phải cố nghỉ ngơi mới có sức chứ. Nghĩ vậy cô liền nhắm mắt lại.
Không hiểu sao lúc này giác quan thứ sáu của cô dặn dò cô phải mở mắt, vì có lẽ có một ai đó đang nhìn chằm chằm cô đang ngủ. Dù lý trí mách bảo như vậy nhưng mà lúc này đã chìm vào giấc mộng sao có thể vì thế mà dậy được chứ. Mặc kệ đi, chắc là người khác tò mò bệnh nhân này là ai thôi, dù sao ở đây cũng đâu có ai biết mình.
Triết Viễn lúc này vẫn nhìn cô chằm chằm, theo phán đoán của anh đáng lẽ ra lúc này thuốc gây mê đã hết tác dụng rồi chứ. Vả lại mẹ của cô nhóc này đâu, sao lại để con mình nằm một mình thế này. Khi tiếp nhận hồ sơ các y tá đã bàn tán sôi nổi về cô bé này và mẹ cô ây. Họ bảo bà ấy coi cô như báo vật minh châu mà nâng niu vô cùng và thế lực của họ cũng không đơn giản đâu.
Anh chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi, cũng không quan tâm ô dù nhà người ta lắm. Nhưng mà người được xem như minh châu lại đang ở một mình cô đơn đây mà. Thôi thì xem như anh ở lại đợi cô bé này tỉnh vậy, dù sao bây giờ bệnh viện đã vắng người, không còn ca phẫu thuật nào nữa. Ở đây cũng thoải mái hơn là xuống dưới nghe mấy chuyện nhảm nhí của mấy cô y tá đó. Nơi này chính là vị trí thích hợp nhất để anh nghỉ ngơi sau khi bận rộn cả ngày rồi.
Nghĩ xong như vậy, anh liền nghiêng người lại và lên lướt Wechat xem vài thông tin, tin nhắn và vòng bạn bè của mình.
Cảm giác được có hơi thở quanh mình và âm thanh nhỏ mà Triết Viễn kéo ghế ngồi. Lúc này Tuyết Hoa cũng mở mắt ra từ từ, khi thấy đó là Triết Viễn thì cô liền vờ nhắm mắt ngủ tiếp. Không biết tại sao cô hành động như thế, nhưng lý trí mách bảo nếu giờ cô mở mắt thì người ngượng ngùng sẽ là cô mất. Nghĩ tới việc anh là người thực hiện ca mổ, thấy hết những gì nên thấy cô lại không khỏi đỏ mặt không muốn để anh nhìn thấy.
Nhưng khi suy nghĩ trong đầu vừa dập tắt thì tiếng động tại cửa phòng hồi sức lại vang lên lần nữa. Không biết lần này là ai, liệu có phải cô bác sĩ tên là Bùi Ánh Nguyệt không nhỉ. Dù biết bác sĩ nữ ấy cũng là người phụ trách ca phẫu thuật nên vào thăm hỏi bệnh nhân là chuyện bình thường, nhưng cô không muốn gặp cô ấy chút nào. Đã vậy lúc này cô còn đang vờ ngủ cơ mà, nếu Bùi Ánh Nguyệt vào chả phải tạo không gian nói chuyện riêng cho Triết Viễn và Bùi Ánh Nguyệt rồi sao. Cô không thích nhìn khung cảnh cả hai người họ đứng nói chuyện với nhau trước mặt cô. Bởi lẽ sẽ tạo cô cảm thấy rất tự ti vì không có chỗ đứng trong cuộc trò chuyện riêng tư hay đùa giỡn giữa họ.
Dường như ông trời cũng thuận theo ý cô, thật may người bước vào lại là mẹ của cô. Bất giác cô liền thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn là vì không phải cô ấy. Nhưng tại sao cô lại thấy một chút niềm vui nhỏ khi không phải là Bùi Ánh Nguyệt chứ. Chả nhẽ, thật sự tương tư rồi sao? Không... không thể nào, sao có chuyện Tuyết Hoa cô lại đi thích người con trai đáng ghét như vậy chứ.
Thấy cô mở mắt nhìn bà liền nói:
"Lúc nãy vị bác sĩ đã nói về tình trạng bệnh của con rồi. Nên mẹ cũng đoán là con sắp tỉnh lại. Con thấy bây giờ thế nào rồi ?"
"Còn khá đau ạ".
Tuy trả lời để mẹ cô an tâm nhưng thực chất cô đau đớn vô cùng. Lần đầu tiên cô thực hiện tiểu phẫu mà cảm thấy từ bụng trở xuống tới gối đều đau. Cảm giác muốn đứng dậy cũng không nổi nữa. Ai bảo là không đau chứ, đúng là lừa gạt mà.
"Ba con khi nãy vừa gọi hỏi thăm tình trạng của con. Lát nữa khi tan làm ông ấy sẽ ghé vào ngay".
Nghe ba cô sẽ tới, Tuyết Hoa liền ngăn lại
"Không cần đâu, chỉ là tiểu phẫu nhỏ có lẽ mai con xuất viện rồi. Mẹ bảo ông ấy không cần tới đâu, công việc quân đội bận như vậy, con không muốn khiến ông ấy thêm mệt nữa".
Hà Nguyệt Cầm biết con gái có khoảng cách với ba mình, khi ở riêng hai cha con hầu như chỉ tồn tại một khoảng cách im lặng. Dường như khắc khẩu không hề có tiếng nói chung. Nhưng bà vẫn khuyên bảo:
"Ông ấy thương con, lo cho con như vậy mà sao có thể không vào được chứ. Đừng có bài xích với ba mình như thế chứ"
"Con biết, nhưng mà con không biết nói gì khi ba ở đối diện nữa. Con..."
"Được rồi, con đừng nói nữa nghỉ ngơi đi. Lát nước bác sĩ thực hiện ca mỗ chính sẽ tới kiểm tra lại tình trạng của con".
"Khoan đã mẹ, bây giờ đã mấy giờ rồi ạ?"
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô có cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi vậy.
"Mới 20h tối thôi, lúc con vào phòng đó và lúc đẩy ra có lẽ hơn 45p một chút thôi. Cũng không tính là quá lâu".
Bỗng bà nói tiếp:
"Mẹ quên mất ngày hôm bay con còn chưa ăn gì. Ăn vào rồi lại nôn ra, bây giờ mặt cũng chẳng có một chút sắc nào, đợi mẹ đi mua ít đồ cho con. Nhưng mà con ở một mình có sao không đấy".
"Mẹ đi sớm về sớm, chắc con chợp mắt tầm 15p đợi mẹ về là được chứ gì. Đi mau đi không quầy quán sẽ hết đồ ăn mất".
Trước khi rời khỏi phòng hồi sức bà vẫn quay lại quan sát con của mình đề phòng chắc chắn cô đã chợp mắt rồi mới rời đi.
Lúc bà đi Tuyết Hoa lại mở mắt lần nữa. Đau, thật sự bụng rất đau, khát nước nữa. đó chính là biểu cảm của cô lúc này. Đừng nói là chợp mắt ngủ không biết cô có chịu nổi cơn đau và khác cùng ập tới lúc nào không đây. Bụng khó chịu vô cùng, nhưng phải cố nghỉ ngơi mới có sức chứ. Nghĩ vậy cô liền nhắm mắt lại.
Không hiểu sao lúc này giác quan thứ sáu của cô dặn dò cô phải mở mắt, vì có lẽ có một ai đó đang nhìn chằm chằm cô đang ngủ. Dù lý trí mách bảo như vậy nhưng mà lúc này đã chìm vào giấc mộng sao có thể vì thế mà dậy được chứ. Mặc kệ đi, chắc là người khác tò mò bệnh nhân này là ai thôi, dù sao ở đây cũng đâu có ai biết mình.
Triết Viễn lúc này vẫn nhìn cô chằm chằm, theo phán đoán của anh đáng lẽ ra lúc này thuốc gây mê đã hết tác dụng rồi chứ. Vả lại mẹ của cô nhóc này đâu, sao lại để con mình nằm một mình thế này. Khi tiếp nhận hồ sơ các y tá đã bàn tán sôi nổi về cô bé này và mẹ cô ây. Họ bảo bà ấy coi cô như báo vật minh châu mà nâng niu vô cùng và thế lực của họ cũng không đơn giản đâu.
Anh chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi, cũng không quan tâm ô dù nhà người ta lắm. Nhưng mà người được xem như minh châu lại đang ở một mình cô đơn đây mà. Thôi thì xem như anh ở lại đợi cô bé này tỉnh vậy, dù sao bây giờ bệnh viện đã vắng người, không còn ca phẫu thuật nào nữa. Ở đây cũng thoải mái hơn là xuống dưới nghe mấy chuyện nhảm nhí của mấy cô y tá đó. Nơi này chính là vị trí thích hợp nhất để anh nghỉ ngơi sau khi bận rộn cả ngày rồi.
Nghĩ xong như vậy, anh liền nghiêng người lại và lên lướt Wechat xem vài thông tin, tin nhắn và vòng bạn bè của mình.
Cảm giác được có hơi thở quanh mình và âm thanh nhỏ mà Triết Viễn kéo ghế ngồi. Lúc này Tuyết Hoa cũng mở mắt ra từ từ, khi thấy đó là Triết Viễn thì cô liền vờ nhắm mắt ngủ tiếp. Không biết tại sao cô hành động như thế, nhưng lý trí mách bảo nếu giờ cô mở mắt thì người ngượng ngùng sẽ là cô mất. Nghĩ tới việc anh là người thực hiện ca mổ, thấy hết những gì nên thấy cô lại không khỏi đỏ mặt không muốn để anh nhìn thấy.
Nhưng khi suy nghĩ trong đầu vừa dập tắt thì tiếng động tại cửa phòng hồi sức lại vang lên lần nữa. Không biết lần này là ai, liệu có phải cô bác sĩ tên là Bùi Ánh Nguyệt không nhỉ. Dù biết bác sĩ nữ ấy cũng là người phụ trách ca phẫu thuật nên vào thăm hỏi bệnh nhân là chuyện bình thường, nhưng cô không muốn gặp cô ấy chút nào. Đã vậy lúc này cô còn đang vờ ngủ cơ mà, nếu Bùi Ánh Nguyệt vào chả phải tạo không gian nói chuyện riêng cho Triết Viễn và Bùi Ánh Nguyệt rồi sao. Cô không thích nhìn khung cảnh cả hai người họ đứng nói chuyện với nhau trước mặt cô. Bởi lẽ sẽ tạo cô cảm thấy rất tự ti vì không có chỗ đứng trong cuộc trò chuyện riêng tư hay đùa giỡn giữa họ.
Dường như ông trời cũng thuận theo ý cô, thật may người bước vào lại là mẹ của cô. Bất giác cô liền thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn là vì không phải cô ấy. Nhưng tại sao cô lại thấy một chút niềm vui nhỏ khi không phải là Bùi Ánh Nguyệt chứ. Chả nhẽ, thật sự tương tư rồi sao? Không... không thể nào, sao có chuyện Tuyết Hoa cô lại đi thích người con trai đáng ghét như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.