Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp
Chương 63: Tình yêu trống rỗng
Thân Sĩ Giả
26/11/2021
Chương 63. Tình yêu trống rỗng
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Lục Dư trong ảnh đứng một mình, sau lưng là non xanh nước biếc. Có lẽ là danh lam thắng cảnh của quốc gia nào đó. Triệu Luân chưa từng ghé qua, cũng không có tiền mà đến.
Nhưng hắn chẳng có chút ghen tị nào. Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất hắn không bao giờ đố kị chính là Lục Dư. Lục Dư không giống những người khác, tất cả những gì cậu ta nắm giữ và yêu thích, lẽ ra đều phải là thứ tốt nhất, đó là phúc khí của chúng.
Triệu Luân thấy gót chân tê dại, lúc đứng lên hơi lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp mặt. May mà hắn sợ đụng vào mộ Lục Dư, ghìm chân thành thế trung bình tấn, chờ đến khi khí huyết lưu thông mới lảo đảo quay lại biệt thự.
Lúc hắn đi vào thuận tay đóng cửa. Tiếng vang không nhỏ, đang đi về phía tây hành lang lại thấy Mạc Vãn Hướng mở cửa phòng, thò đầu ra nói một câu: "Buổi trưa tới nhà bếp ăn cơm nhé."
Hắn nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều, đổi luôn đích đến thành "Nhà bếp", không quan tâm giờ ăn cơm là mấy giờ, mơ mơ hồ hồ đứng trước cửa.
Vừa định vặn chốt, bên trong đã truyền ra âm thanh đối thoại của hai người.
"Dân Tắc, thật ra trong thẩm phán hôm nay có một việc tôi còn chưa nói." Là giọng của Ngụy Tử Hư.
Bành Dân Tắc đổ gia vị vào nồi, khuấy đều, cất giọng trầm thấp "Ừm."
"Tối thứ sáu lúc tôi dùng máy thu hình kiểm tra, Lưu Tỉnh cũng không ở trong phòng, hắn ta đến phòng của Lục Dư."
Nghe đến đó, đầu óc Triệu Luân đột nhiên trở nên tỉnh táo, dán sát lên khe cửa, im lặng lắng nghe.
Mà Ngụy Tử Hư cũng không phát hiện ra có người nghe lén, tiếp tục nói: "Máy thu hình không thu được âm thanh, tôi không biết hắn nói gì với Lục Dư. Anh còn nhớ trưa ngày thứ năm Lục Dư định lấy lọ hoa đập Lưu Tỉnh không? Quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm, đêm đó Lưu Tỉnh chặn trước cửa phòng Lục Dư, tôi nghi hắn ta bắt được nhược điểm gì đó của Lục Dư, đang đe dọa anh ta."
"Lưu Tỉnh không phải Sói giả mạo Tiên Tri sao? Tiên Tri có thể điều khiển bỏ phiếu, nếu hắn công bố Lục Dư là Sói, quả thực rất có lực uy hiếp."
"Chỉ có mình tôi biết chuyện đó. Nhưng thẩm phán ngày hôm sau cả Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na đều còn sống, tôi không dám trực tiếp lật bài, đành giữ im lặng. Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi dũng cảm nói ra, ngày thứ bảy bỏ phiếu xử tử Lưu Tỉnh, có lẽ Lục Dư cũng sẽ không phải chết."
Bành Dân Tắc đứng gần máy hút mùi, âm thanh xào rau đã át mất câu trả lời của anh. Ngụy Tử Hư ngồi ở rìa ngoài quầy bar, quay lưng về phía cửa, âm thanh ngược lại truyền tới khá rõ ràng.
Triệu Luân nghe Ngụy Tử Hư bộc bạch, tâm tình đang phẳng lặng bỗng chốc dấy lên chút tàn lửa. Tựa như đám tro bụi còn chưa chịu tắt, lả tả rớt xuống, bên dưới lộ ra gương mặt an tĩnh say giấc của Lục Dư. Anh tựa trên cổ hắn, gọi cách nào cũng không chịu tỉnh lại.
"Tôi thật sự... rất hối hận." Ngụy Tử Hư nói chậm lại, tựa như đang xưng tội. "Tôi không ngờ sự ích kỷ của mình sẽ hại chết Lục Dư. Buổi chiều ngày thứ bảy tôi từng tán gẫu với Lục Dư, anh ta thực sự là một người rất tốt, ít nhất là tốt hơn tôi nhiều. Nhưng cuối cùng tôi lại là kẻ được sống sót, nếu Lục Dư ở trên kia biết được, hẳn sẽ cảm thấy rất không cam lòng..."
Những chi tiết nhỏ trong lời hắn Triệu Luân không cách nào kiểm chứng được, nhưng hắn nói ngày thứ bảy từng ngồi trên ban công tán gẫu với Lục Dư, Triệu Luân đã tận mắt nhìn thấy. Lại nói, Ngụy Tử Hư cũng không có lý do gì phải bịa ra một câu chuyện có thể dẫn dắt thù hận như vậy. Tầm nhìn hạn hẹp, lại thông qua những dấu vết nhỏ, Triệu Luân cơ hồ tin ngay không chút nghi ngờ.
"Rầm!" Cửa phòng bếp bị đẩy ra một cách thô bạo, Triệu Luân mặt mày tái mét đứng bên ngoài.
"Ồ? Đến sớm vậy." Bành Dân Tắc đeo tạp dề, bày ra một bàn đồ ăn, ngữ khí tự nhiên. "Cơm vẫn chưa xong đâu."
Ngụy Tử Hư không bình tĩnh được như thế, quay đầu lại nhìn thấy Triệu Luân, lập tức chột dạ quay đi, rụt rè phụ họa: "Ừm, phải đó. Anh ngồi xuống chờ một lát đi."
Triệu Luân thở hổn hển, may mà âm thanh của máy hút mùi rất lớn, miễn cưỡng che lại tiếng thở của hắn. Hắn không thể không quay đi chỗ khác tránh nhìn vào Ngụy Tử Hư, mới không để lộ hai mắt như đang bốc lửa. Hắn bước vài bước đến ghế sô pha trong góc, đặt mông ngồi xuống, không thèm đáp lại hai người kia.
Hiện tại chỉ còn dư lại bốn người, theo lý thuyết hẳn là không còn Sói, nếu hắn phát điên hành hung Ngụy Tử Hư, phải viện lý do gì? Ngụy Tử Hư nói hắn ta vì muốn giữ mạng mới không nói ra, nghe thật sự vô cùng chính đáng, ít nhất đối với ba người kia mà nói là một lý do có thể chấp nhận được. Nếu hắn lộ ra địch ý với Ngụy Tử Hư, liệu thẩm phán ngày mai có bị xem là Sói mà xử tử? Coi như hắn có thể dùng thân phận Thợ Săn kéo theo Ngụy Tử Hư, vậy cũng phải thông một tờ giấy báo tử.
Dùng mạng của mình báo thù cho Lục Dư, liệu có đáng giá?
Huống hồ, dù có làm vậy, Lục Dư cũng không thể sống lại.
Triệu Luân tin rằng mình đang vô cùng tỉnh táo, bởi hắn có thể ngồi trên ghế sô pha nghĩ tới những thứ này, chứ không phải đi lên đánh Ngụy Tử Hư thừa sống thiếu chết. Có lẽ biện pháp tốt nhất là nhẫn nại, chờ Death Show kết thúc, đến tìm Ngụy Tử Hư tính sổ cũng không muộn.
Bữa cơm chìm trong bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Triệu Luân múc một khay đồ ăn rồi mang ra ghế sô pha ngồi, Ngụy Tử Hư đưa lưng về phía hắn, toàn thân cứng ngắc, lẳng lặng nhấm nháp thức ăn. Bành Dân Tắc ăn cái gì cũng đều sủng hạnh mà gắp cho Ngụy Tử Hư một phần, Mạc Vãn Hướng ngồi bên cạnh cảm thấy mình như đang phát sáng.
Bành Dân Tắc cơm nước xong xuôi, cố gắng cải thiện tình hình.
"Chúng ta có nên đi kiểm tra thi thể của Lưu Tỉnh một chút không?"
Nếu Ngụy Tử Hư có khả năng nấu nướng trời phú vô cùng nát, thì câu nói kia của anh cũng nát không kém, rốt cuộc chỉ khiến bầu không khí phát triển theo hướng càng ngột ngạt hơn.
Cái chết của Lưu Tỉnh vô cùng rõ ràng, như Director nói là nhồi máu cơ tim. Mọi người tiến vào phòng gã, không có vết tích gì khác thường. Bành Dân Tắc lôi cáng từ dưới gầm giường ra, nói với Triệu Luân: "Tay Ngụy Tử Hư bị thương, cậu cùng khiêng với tôi đi. Tôi nhấc đầu cậu nhấc chân."
"Dựa vào cái gì!" Triệu Luân không chịu, nhìn thi thể với ánh mắt ghê tởm. "Tao không khiêng, ai thích thì đi mà làm!"
Bành Dân Tắc kiên nhẫn giải thích: "Thi thể trên tầng hai muốn đưa xuống dưới, một người vác sẽ không ổn, cậu đừng cáu kỉnh nữa."
Triệu Luân không muốn phối hợp, Ngụy Tử Hư đúng lúc xen vào: "Vậy không khiêng xuống nữa cũng được. Cứ đóng cửa lại, tôi không ngại đâu."
Bành Dân Tắc không đồng ý: "Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, thi thể không xử lý sẽ bốc mùi, có thể bâu đầy ruồi nhặng, dòi bọ và dẫn chuột tới." Mạc Vãn Hướng nghe anh nói, lập tức cảm thấy bữa trưa sắp trào ngược lên, vội vã che miệng lại. Sắc mặt Triệu Luân cũng trở nên khó coi, nhưng so với việc khiêng xác Lưu Tỉnh, hắn thà nhìn nó bị chuột gặm nát còn hơn. Triệu Luân "Hừ" một tiếng, không quay đầu lại đi ra cầu thang.
Lúc lướt qua Ngụy Tử Hư, hắn nghe thấy Ngụy Tử Hư thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi."
Cuối cùng vẫn là Mạc Vãn Hướng đồng ý giúp đỡ. Bành Dân Tắc đi đằng trước, giúp cô dồn trọng lượng sang chỗ anh, Ngụy Tử Hư đi theo bên cạnh. Tấm chăn trắng che kín mặt thi thể, mơ hồ có thể nhìn ra những đường nét anh tuấn. Khi gã còn sống không chừa thủ đoạn nào, chết rồi ngay đến thi thể cũng gây phiền phức cho người khác.
Xử lý xong xuôi, Bành Dân Tắc trả cáng về. Ngụy Tử Hư nói phải về ngủ trưa, rời khỏi phòng Lưu Tỉnh. Hắn đứng trước cửa phòng mình, ai ngờ Bành Dân Tắc cũng đi theo. Ngụy Tử Hư nhìn anh, anh giống như thờ ơ mà nói: "Không phải sáng nay tôi đã nói sẽ giúp cậu sửa cánh cửa phòng tắm sao?"
"Anh xem đi, cửa nẻo đều ổn rồi." Ngụy Tử Hư dẫn anh vào xem, chỉ cho anh chỗ ốc vít bị lỏng, bộ dụng cụ sửa chữa vẫn còn ném dưới đất. Ngụy Tử Hư xoay người. "Không cần lo lắng —— "
Bành Dân Tắc lại không để ý đến cửa. Lúc Ngụy Tử Hư quay đầu lại, bỗng chốc lọt vào một tầm mắt thâm trầm mềm mại. Anh vươn tay phải, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư tựa hồ sững sờ trong nháy mắt, lập tức hiểu ý, nắm chặt lấy tay anh, mỉm cười khẽ hôn lên, từng tấc từng tấc, dần dà hôn đến xương quai xanh.
Không khí chậm rãi trở nên nóng bỏng, mùi tinh dầu thơm kích thích khứu giác Bành Dân Tắc, nồng nặc không cách nào dứt khỏi. So ra, hương sữa tắm lại gợi lên một mùi vị ấm áp, khiến người ta mơ màng. Bành Dân Tắc vòng tay ôm Ngụy Tử Hư vào ngực. Hắn rắn chắc hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, nhưng Bành Dân Tắc vẫn lo rằng hơi dùng sức một chút sẽ khiến hắn vỡ vụn. Da dẻ hắn tỏa ra một loại khí tức tựa như rượu vang, mát lạnh say mê. Bành Dân Tắc không rõ, hàm hồ hỏi hắn: "Cậu uống rượu à?"
Ngụy Tử Hư cười rộ lên, hơi thở phả lên gáy Bành Dân Tắc. Hắn nói rất chậm, từng tiếng ám muội.
"Tôi có cần uống rượu không?"
Đến lúc bị hắn kéo đến bên giường, Bành Dân Tắc vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này: Ồ, thì ra hắn không uống rượu.
Hắn không uống, Bành Dân Tắc cũng không uống, tại sao lại có cảm giác say ngất như vậy?
"Dân Tắc, lần này đừng bảo tôi dừng lại." Ngụy Tử Hư ghé đến gần anh. "Hiện tại ngập trong mắt anh đều là 'Có thể'."
Hơi thở Ngụy Tử Hư phả lên mặt Bành Dân Tắc, anh chỉ cảm thấy từng dòng nước nóng từ mọi vị trí trên cơ thể đều dâng lên đỉnh đầu. Hành vi thân mật lúc trước cũng đã làm. Âu yếm lẫn nhau hay tiến vào thân thể, Bành Dân Tắc không phải người nóng vội như thế, ngoài mấy phút trước khi lên cao trào, thời gian còn lại đều là chuẩn bị cho khoảnh khắc đó, cứ tuần tự tiến hành từng bước.
Nhưng Ngụy Tử Hư thì khác, mỗi câu hắn nói đều mang theo khiêu khích. Tựa như lúc này hắn rõ ràng không chạm đến da dẻ Bành Dân Tắc, lại khiến anh cảm thấy từng luồng khoái cảm truyền xuống dưới từ vành tai. Khi Ngụy Tử Hư ghé vào bên tai anh mềm mại nỉ non, anh bỗng nhớ tới dáng vẻ sợ hãi run lẩy bẩy buổi tối ngày thứ nhất của hắn. Người ngã ngồi trên mặt đất được anh nâng dậy, làm sao cũng không ngờ rằng, thân thể này sẽ kéo anh rơi xuống vực sâu không ngừng.
Ngụy Tử Hư thay đổi quá nhiều, trong vô thức, không một ai chú ý tới. Bành Dân Tắc phát hiện một ít manh mối, đến lúc lần tìm theo, lại nhận ra bất luận là Ngụy Tử Hư nào anh cũng đều không hiểu.
Anh đẩy ngã Ngụy Tử Hư xuống giường, phủ người lên trên, lại sợ chạm đến vết thương của hắn, liền dồn trọng lượng toàn thân sang bên phải, nằm nghiêng cạnh Ngụy Tử Hư, mang theo chút ngập ngừng vuốt ve cổ hắn.
Anh đang do dự, anh vẫn không rõ hậu quả của những việc này. Nếu đây chính là mục đích của Ngụy Tử Hư, thì cũng sẽ là thời cơ bắt lấy sơ hở của hắn. Nếu Ngụy Tử Hư đã quen thuộc đến thành thục, sao Bành Dân Tắc không thể đổi khách thành chủ? Dù khi anh cùng Ngụy Tử Hư bước vào phòng, đã không ngừng tự nhắc nhở chính mình: Đây không phải bản ý của anh, đây là đường tắt.
"Ha ha." Ngụy Tử Hư bị động tác thận trọng từng ly từng tí của anh chọc cười, ngồi dậy, đè lại hai vai Bành Dân Tắc, khiến anh nằm ngửa ra trên giường, sau đó nhấc một chân, cưỡi lên hông anh. "Dân Tắc, để tôi đi."
"Không được, cậu đang bị thương..." Bành Dân Tắc chống khuỷu tay. Ngụy Tử Hư thuận theo góc độ này, tự nhiên vén áo anh, cúi xuống ngậm lấy đầu vú anh, dùng đầu lưỡi dọc theo bắp thịt trên cơ ngực tinh tế miêu tả.
"Anh còn muốn duy trì tư thế này bao lâu nữa?" Ngụy Tử Hư liếc anh một cái, trong mắt như có vô hạn rực rỡ[1]. "Dân Tắc, anh cấn lên xương cụt của tôi rồi."
[1] Câu gốc là 芳华无限 (phương hoa vô hạn). Phương hoa 芳华 là từ mô tả sự xinh đẹp rực rỡ (còn có nghĩa là hoa thơm, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp)
"A, xin lỗi." Bành Dân Tắc cứng đờ nằm xuống. Ngụy Tử Hư làm chuẩn bị rất đầy đủ, từ từ gia tăng động tác, thành thạo điêu luyện như uyên ương nghịch nước. Chỉ là sự thành thục đó không cách nào khiến Bành Dân Tắc thả lỏng, giữa sự vui sướng trên thân thể là một cảm giác nhói đau vi diệu. Anh không để ý chuyện bị Ngụy Tử Hư nắm mũi dẫn đi, anh chỉ không muốn thừa nhận, bản thân vẻn vẹn chỉ là một trong số những kẻ bị hắn dẫn dắt.
Khi Ngụy Tử Hư kéo quần anh xuống, nhìn hạ thân cương cứng như sắt của anh, Bành Dân Tắc rốt cục không nhịn được mà tự giễu cợt. Không phải bản ý của anh, sao có thể không phải bản ý của anh, cái cớ anh dùng gượng ép tới cỡ nào kia chứ. Anh muốn phát sinh quan hệ với Ngụy Tử Hư, chẳng qua là bởi —— đây là cách duy nhất để anh hiểu được hắn.
Dù không lâu sau đó anh sẽ phát hiện, anh vẫn thất bại thảm hại như cũ.
Càng tiếp cận, càng vô vọng. Càng yêu hắn, càng trống rỗng.
Ngụy Tử Hư hạ thấp người, vươn tay mở tủ đầu giường, mò ra một gói nhỏ màu xám bạc. Hắn nằm nhoài trên người Bành Dân Tắc, ngẩng đầu nhìn anh, mắt cười như tơ. Đôi môi đỏ mọng ngậm lấy vỏ ngoài Durex, duỗi tay phải đang bị thương, chậm rãi xé mở.
Mùi dầu thông khiến Bành Dân Tắc bật ra một hơi thở trầm thấp, hai tay siết lấy eo Ngụy Tử Hư. Mà Ngụy Tử Hư nhấc người lên, dưới cái nhìn chăm chú của anh, dùng hai ngón tay tròng bao cao su lên vật cứng của anh, lúc kéo xuống đến tận gốc, còn dùng lực siết vào một chút.
"Đừng nóng vội, bên tôi cũng phải chuẩn bị kỹ càng." Ngụy Tử Hư đổ dầu bôi trơn, tự mở rộng cho chính mình. Trong lúc đó, hắn dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc cơ bắp kiện mỹ của Bành Dân Tắc. Có lẽ là có chút đau đớn, Ngụy Tử Hư cau mày, trên trán đổ mồ hôi.
Bành Dân Tắc dùng ánh mắt không đành lòng nhìn hắn, nhưng càng nhiều hơn chính là khát cầu. Da dẻ anh ấm áp, trái tim nảy lên không thôi. Ngụy Tử Hư vuốt ve, chẳng biết vì sao nhớ tới con nhím mà Ớt Chuông Nhỏ từng đưa cho hắn.
Ngón tay hắn dừng lại trên lồng ngực Bành Dân Tắc.
Ngày còn bé, chính từ vị trí này, hắn đã cắt mở da thịt, cắt đứt xương sườn, đẩy ra lá phổi, bơm nước vào bên trong trái tim đang nảy lên, sau đó mang đi khoe khoang.
Trái tim của Bành Dân Tắc, cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao? Nếu hắn làm ra chuyện giống vậy với anh, anh cũng sẽ dùng vẻ mặt tràn ngập thất vọng nhìn hắn chằm chằm chứ? Giống như anh đã từng không để ý hết thảy mà tin tưởng Ngụy Tử Hư vậy. Ngụy Tử Hư đã làm rất nhiều thử nghiệm, phí công nhất chính là lưu lại dấu vết của mình, bất kể là trong lời nói của người khác, hay trong sinh mệnh của kẻ vĩnh viễn ở nơi rất xa.
Một lần cuối cùng đâm thật sâu vào hậu huyệt của mình. Ngụy Tử Hư mở to mắt, nhoẻn miệng cười.
Không có đâu.
Toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, chỉ có con súc sinh kia thôi.
Dưới ánh mặt trời, chẳng có gì mới mẻ. Không có nơi ỷ lại, càng không thể lâu dài.
Lúc hắn nâng vật của Bành Dân Tắc nhắm ngay cửa huyệt mình, Bành Dân Tắc há miệng, dường như muốn nói gì đó. Ngụy Tử Hư cười cười cúi đầu, dùng ngón trỏ chặn lại môi anh.
"Ừm. Tôi cũng yêu anh."
==================
#Ngoài lề: Câu "I love you too" này chính là câu Ngụy Tử Hư từng nói với con nhím trước khi khoét tim nó ra
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Lục Dư trong ảnh đứng một mình, sau lưng là non xanh nước biếc. Có lẽ là danh lam thắng cảnh của quốc gia nào đó. Triệu Luân chưa từng ghé qua, cũng không có tiền mà đến.
Nhưng hắn chẳng có chút ghen tị nào. Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất hắn không bao giờ đố kị chính là Lục Dư. Lục Dư không giống những người khác, tất cả những gì cậu ta nắm giữ và yêu thích, lẽ ra đều phải là thứ tốt nhất, đó là phúc khí của chúng.
Triệu Luân thấy gót chân tê dại, lúc đứng lên hơi lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp mặt. May mà hắn sợ đụng vào mộ Lục Dư, ghìm chân thành thế trung bình tấn, chờ đến khi khí huyết lưu thông mới lảo đảo quay lại biệt thự.
Lúc hắn đi vào thuận tay đóng cửa. Tiếng vang không nhỏ, đang đi về phía tây hành lang lại thấy Mạc Vãn Hướng mở cửa phòng, thò đầu ra nói một câu: "Buổi trưa tới nhà bếp ăn cơm nhé."
Hắn nghe xong cũng không suy nghĩ nhiều, đổi luôn đích đến thành "Nhà bếp", không quan tâm giờ ăn cơm là mấy giờ, mơ mơ hồ hồ đứng trước cửa.
Vừa định vặn chốt, bên trong đã truyền ra âm thanh đối thoại của hai người.
"Dân Tắc, thật ra trong thẩm phán hôm nay có một việc tôi còn chưa nói." Là giọng của Ngụy Tử Hư.
Bành Dân Tắc đổ gia vị vào nồi, khuấy đều, cất giọng trầm thấp "Ừm."
"Tối thứ sáu lúc tôi dùng máy thu hình kiểm tra, Lưu Tỉnh cũng không ở trong phòng, hắn ta đến phòng của Lục Dư."
Nghe đến đó, đầu óc Triệu Luân đột nhiên trở nên tỉnh táo, dán sát lên khe cửa, im lặng lắng nghe.
Mà Ngụy Tử Hư cũng không phát hiện ra có người nghe lén, tiếp tục nói: "Máy thu hình không thu được âm thanh, tôi không biết hắn nói gì với Lục Dư. Anh còn nhớ trưa ngày thứ năm Lục Dư định lấy lọ hoa đập Lưu Tỉnh không? Quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm, đêm đó Lưu Tỉnh chặn trước cửa phòng Lục Dư, tôi nghi hắn ta bắt được nhược điểm gì đó của Lục Dư, đang đe dọa anh ta."
"Lưu Tỉnh không phải Sói giả mạo Tiên Tri sao? Tiên Tri có thể điều khiển bỏ phiếu, nếu hắn công bố Lục Dư là Sói, quả thực rất có lực uy hiếp."
"Chỉ có mình tôi biết chuyện đó. Nhưng thẩm phán ngày hôm sau cả Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na đều còn sống, tôi không dám trực tiếp lật bài, đành giữ im lặng. Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi dũng cảm nói ra, ngày thứ bảy bỏ phiếu xử tử Lưu Tỉnh, có lẽ Lục Dư cũng sẽ không phải chết."
Bành Dân Tắc đứng gần máy hút mùi, âm thanh xào rau đã át mất câu trả lời của anh. Ngụy Tử Hư ngồi ở rìa ngoài quầy bar, quay lưng về phía cửa, âm thanh ngược lại truyền tới khá rõ ràng.
Triệu Luân nghe Ngụy Tử Hư bộc bạch, tâm tình đang phẳng lặng bỗng chốc dấy lên chút tàn lửa. Tựa như đám tro bụi còn chưa chịu tắt, lả tả rớt xuống, bên dưới lộ ra gương mặt an tĩnh say giấc của Lục Dư. Anh tựa trên cổ hắn, gọi cách nào cũng không chịu tỉnh lại.
"Tôi thật sự... rất hối hận." Ngụy Tử Hư nói chậm lại, tựa như đang xưng tội. "Tôi không ngờ sự ích kỷ của mình sẽ hại chết Lục Dư. Buổi chiều ngày thứ bảy tôi từng tán gẫu với Lục Dư, anh ta thực sự là một người rất tốt, ít nhất là tốt hơn tôi nhiều. Nhưng cuối cùng tôi lại là kẻ được sống sót, nếu Lục Dư ở trên kia biết được, hẳn sẽ cảm thấy rất không cam lòng..."
Những chi tiết nhỏ trong lời hắn Triệu Luân không cách nào kiểm chứng được, nhưng hắn nói ngày thứ bảy từng ngồi trên ban công tán gẫu với Lục Dư, Triệu Luân đã tận mắt nhìn thấy. Lại nói, Ngụy Tử Hư cũng không có lý do gì phải bịa ra một câu chuyện có thể dẫn dắt thù hận như vậy. Tầm nhìn hạn hẹp, lại thông qua những dấu vết nhỏ, Triệu Luân cơ hồ tin ngay không chút nghi ngờ.
"Rầm!" Cửa phòng bếp bị đẩy ra một cách thô bạo, Triệu Luân mặt mày tái mét đứng bên ngoài.
"Ồ? Đến sớm vậy." Bành Dân Tắc đeo tạp dề, bày ra một bàn đồ ăn, ngữ khí tự nhiên. "Cơm vẫn chưa xong đâu."
Ngụy Tử Hư không bình tĩnh được như thế, quay đầu lại nhìn thấy Triệu Luân, lập tức chột dạ quay đi, rụt rè phụ họa: "Ừm, phải đó. Anh ngồi xuống chờ một lát đi."
Triệu Luân thở hổn hển, may mà âm thanh của máy hút mùi rất lớn, miễn cưỡng che lại tiếng thở của hắn. Hắn không thể không quay đi chỗ khác tránh nhìn vào Ngụy Tử Hư, mới không để lộ hai mắt như đang bốc lửa. Hắn bước vài bước đến ghế sô pha trong góc, đặt mông ngồi xuống, không thèm đáp lại hai người kia.
Hiện tại chỉ còn dư lại bốn người, theo lý thuyết hẳn là không còn Sói, nếu hắn phát điên hành hung Ngụy Tử Hư, phải viện lý do gì? Ngụy Tử Hư nói hắn ta vì muốn giữ mạng mới không nói ra, nghe thật sự vô cùng chính đáng, ít nhất đối với ba người kia mà nói là một lý do có thể chấp nhận được. Nếu hắn lộ ra địch ý với Ngụy Tử Hư, liệu thẩm phán ngày mai có bị xem là Sói mà xử tử? Coi như hắn có thể dùng thân phận Thợ Săn kéo theo Ngụy Tử Hư, vậy cũng phải thông một tờ giấy báo tử.
Dùng mạng của mình báo thù cho Lục Dư, liệu có đáng giá?
Huống hồ, dù có làm vậy, Lục Dư cũng không thể sống lại.
Triệu Luân tin rằng mình đang vô cùng tỉnh táo, bởi hắn có thể ngồi trên ghế sô pha nghĩ tới những thứ này, chứ không phải đi lên đánh Ngụy Tử Hư thừa sống thiếu chết. Có lẽ biện pháp tốt nhất là nhẫn nại, chờ Death Show kết thúc, đến tìm Ngụy Tử Hư tính sổ cũng không muộn.
Bữa cơm chìm trong bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Triệu Luân múc một khay đồ ăn rồi mang ra ghế sô pha ngồi, Ngụy Tử Hư đưa lưng về phía hắn, toàn thân cứng ngắc, lẳng lặng nhấm nháp thức ăn. Bành Dân Tắc ăn cái gì cũng đều sủng hạnh mà gắp cho Ngụy Tử Hư một phần, Mạc Vãn Hướng ngồi bên cạnh cảm thấy mình như đang phát sáng.
Bành Dân Tắc cơm nước xong xuôi, cố gắng cải thiện tình hình.
"Chúng ta có nên đi kiểm tra thi thể của Lưu Tỉnh một chút không?"
Nếu Ngụy Tử Hư có khả năng nấu nướng trời phú vô cùng nát, thì câu nói kia của anh cũng nát không kém, rốt cuộc chỉ khiến bầu không khí phát triển theo hướng càng ngột ngạt hơn.
Cái chết của Lưu Tỉnh vô cùng rõ ràng, như Director nói là nhồi máu cơ tim. Mọi người tiến vào phòng gã, không có vết tích gì khác thường. Bành Dân Tắc lôi cáng từ dưới gầm giường ra, nói với Triệu Luân: "Tay Ngụy Tử Hư bị thương, cậu cùng khiêng với tôi đi. Tôi nhấc đầu cậu nhấc chân."
"Dựa vào cái gì!" Triệu Luân không chịu, nhìn thi thể với ánh mắt ghê tởm. "Tao không khiêng, ai thích thì đi mà làm!"
Bành Dân Tắc kiên nhẫn giải thích: "Thi thể trên tầng hai muốn đưa xuống dưới, một người vác sẽ không ổn, cậu đừng cáu kỉnh nữa."
Triệu Luân không muốn phối hợp, Ngụy Tử Hư đúng lúc xen vào: "Vậy không khiêng xuống nữa cũng được. Cứ đóng cửa lại, tôi không ngại đâu."
Bành Dân Tắc không đồng ý: "Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, thi thể không xử lý sẽ bốc mùi, có thể bâu đầy ruồi nhặng, dòi bọ và dẫn chuột tới." Mạc Vãn Hướng nghe anh nói, lập tức cảm thấy bữa trưa sắp trào ngược lên, vội vã che miệng lại. Sắc mặt Triệu Luân cũng trở nên khó coi, nhưng so với việc khiêng xác Lưu Tỉnh, hắn thà nhìn nó bị chuột gặm nát còn hơn. Triệu Luân "Hừ" một tiếng, không quay đầu lại đi ra cầu thang.
Lúc lướt qua Ngụy Tử Hư, hắn nghe thấy Ngụy Tử Hư thấp giọng nói một câu: "Xin lỗi."
Cuối cùng vẫn là Mạc Vãn Hướng đồng ý giúp đỡ. Bành Dân Tắc đi đằng trước, giúp cô dồn trọng lượng sang chỗ anh, Ngụy Tử Hư đi theo bên cạnh. Tấm chăn trắng che kín mặt thi thể, mơ hồ có thể nhìn ra những đường nét anh tuấn. Khi gã còn sống không chừa thủ đoạn nào, chết rồi ngay đến thi thể cũng gây phiền phức cho người khác.
Xử lý xong xuôi, Bành Dân Tắc trả cáng về. Ngụy Tử Hư nói phải về ngủ trưa, rời khỏi phòng Lưu Tỉnh. Hắn đứng trước cửa phòng mình, ai ngờ Bành Dân Tắc cũng đi theo. Ngụy Tử Hư nhìn anh, anh giống như thờ ơ mà nói: "Không phải sáng nay tôi đã nói sẽ giúp cậu sửa cánh cửa phòng tắm sao?"
"Anh xem đi, cửa nẻo đều ổn rồi." Ngụy Tử Hư dẫn anh vào xem, chỉ cho anh chỗ ốc vít bị lỏng, bộ dụng cụ sửa chữa vẫn còn ném dưới đất. Ngụy Tử Hư xoay người. "Không cần lo lắng —— "
Bành Dân Tắc lại không để ý đến cửa. Lúc Ngụy Tử Hư quay đầu lại, bỗng chốc lọt vào một tầm mắt thâm trầm mềm mại. Anh vươn tay phải, mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư tựa hồ sững sờ trong nháy mắt, lập tức hiểu ý, nắm chặt lấy tay anh, mỉm cười khẽ hôn lên, từng tấc từng tấc, dần dà hôn đến xương quai xanh.
Không khí chậm rãi trở nên nóng bỏng, mùi tinh dầu thơm kích thích khứu giác Bành Dân Tắc, nồng nặc không cách nào dứt khỏi. So ra, hương sữa tắm lại gợi lên một mùi vị ấm áp, khiến người ta mơ màng. Bành Dân Tắc vòng tay ôm Ngụy Tử Hư vào ngực. Hắn rắn chắc hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, nhưng Bành Dân Tắc vẫn lo rằng hơi dùng sức một chút sẽ khiến hắn vỡ vụn. Da dẻ hắn tỏa ra một loại khí tức tựa như rượu vang, mát lạnh say mê. Bành Dân Tắc không rõ, hàm hồ hỏi hắn: "Cậu uống rượu à?"
Ngụy Tử Hư cười rộ lên, hơi thở phả lên gáy Bành Dân Tắc. Hắn nói rất chậm, từng tiếng ám muội.
"Tôi có cần uống rượu không?"
Đến lúc bị hắn kéo đến bên giường, Bành Dân Tắc vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này: Ồ, thì ra hắn không uống rượu.
Hắn không uống, Bành Dân Tắc cũng không uống, tại sao lại có cảm giác say ngất như vậy?
"Dân Tắc, lần này đừng bảo tôi dừng lại." Ngụy Tử Hư ghé đến gần anh. "Hiện tại ngập trong mắt anh đều là 'Có thể'."
Hơi thở Ngụy Tử Hư phả lên mặt Bành Dân Tắc, anh chỉ cảm thấy từng dòng nước nóng từ mọi vị trí trên cơ thể đều dâng lên đỉnh đầu. Hành vi thân mật lúc trước cũng đã làm. Âu yếm lẫn nhau hay tiến vào thân thể, Bành Dân Tắc không phải người nóng vội như thế, ngoài mấy phút trước khi lên cao trào, thời gian còn lại đều là chuẩn bị cho khoảnh khắc đó, cứ tuần tự tiến hành từng bước.
Nhưng Ngụy Tử Hư thì khác, mỗi câu hắn nói đều mang theo khiêu khích. Tựa như lúc này hắn rõ ràng không chạm đến da dẻ Bành Dân Tắc, lại khiến anh cảm thấy từng luồng khoái cảm truyền xuống dưới từ vành tai. Khi Ngụy Tử Hư ghé vào bên tai anh mềm mại nỉ non, anh bỗng nhớ tới dáng vẻ sợ hãi run lẩy bẩy buổi tối ngày thứ nhất của hắn. Người ngã ngồi trên mặt đất được anh nâng dậy, làm sao cũng không ngờ rằng, thân thể này sẽ kéo anh rơi xuống vực sâu không ngừng.
Ngụy Tử Hư thay đổi quá nhiều, trong vô thức, không một ai chú ý tới. Bành Dân Tắc phát hiện một ít manh mối, đến lúc lần tìm theo, lại nhận ra bất luận là Ngụy Tử Hư nào anh cũng đều không hiểu.
Anh đẩy ngã Ngụy Tử Hư xuống giường, phủ người lên trên, lại sợ chạm đến vết thương của hắn, liền dồn trọng lượng toàn thân sang bên phải, nằm nghiêng cạnh Ngụy Tử Hư, mang theo chút ngập ngừng vuốt ve cổ hắn.
Anh đang do dự, anh vẫn không rõ hậu quả của những việc này. Nếu đây chính là mục đích của Ngụy Tử Hư, thì cũng sẽ là thời cơ bắt lấy sơ hở của hắn. Nếu Ngụy Tử Hư đã quen thuộc đến thành thục, sao Bành Dân Tắc không thể đổi khách thành chủ? Dù khi anh cùng Ngụy Tử Hư bước vào phòng, đã không ngừng tự nhắc nhở chính mình: Đây không phải bản ý của anh, đây là đường tắt.
"Ha ha." Ngụy Tử Hư bị động tác thận trọng từng ly từng tí của anh chọc cười, ngồi dậy, đè lại hai vai Bành Dân Tắc, khiến anh nằm ngửa ra trên giường, sau đó nhấc một chân, cưỡi lên hông anh. "Dân Tắc, để tôi đi."
"Không được, cậu đang bị thương..." Bành Dân Tắc chống khuỷu tay. Ngụy Tử Hư thuận theo góc độ này, tự nhiên vén áo anh, cúi xuống ngậm lấy đầu vú anh, dùng đầu lưỡi dọc theo bắp thịt trên cơ ngực tinh tế miêu tả.
"Anh còn muốn duy trì tư thế này bao lâu nữa?" Ngụy Tử Hư liếc anh một cái, trong mắt như có vô hạn rực rỡ[1]. "Dân Tắc, anh cấn lên xương cụt của tôi rồi."
[1] Câu gốc là 芳华无限 (phương hoa vô hạn). Phương hoa 芳华 là từ mô tả sự xinh đẹp rực rỡ (còn có nghĩa là hoa thơm, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp)
"A, xin lỗi." Bành Dân Tắc cứng đờ nằm xuống. Ngụy Tử Hư làm chuẩn bị rất đầy đủ, từ từ gia tăng động tác, thành thạo điêu luyện như uyên ương nghịch nước. Chỉ là sự thành thục đó không cách nào khiến Bành Dân Tắc thả lỏng, giữa sự vui sướng trên thân thể là một cảm giác nhói đau vi diệu. Anh không để ý chuyện bị Ngụy Tử Hư nắm mũi dẫn đi, anh chỉ không muốn thừa nhận, bản thân vẻn vẹn chỉ là một trong số những kẻ bị hắn dẫn dắt.
Khi Ngụy Tử Hư kéo quần anh xuống, nhìn hạ thân cương cứng như sắt của anh, Bành Dân Tắc rốt cục không nhịn được mà tự giễu cợt. Không phải bản ý của anh, sao có thể không phải bản ý của anh, cái cớ anh dùng gượng ép tới cỡ nào kia chứ. Anh muốn phát sinh quan hệ với Ngụy Tử Hư, chẳng qua là bởi —— đây là cách duy nhất để anh hiểu được hắn.
Dù không lâu sau đó anh sẽ phát hiện, anh vẫn thất bại thảm hại như cũ.
Càng tiếp cận, càng vô vọng. Càng yêu hắn, càng trống rỗng.
Ngụy Tử Hư hạ thấp người, vươn tay mở tủ đầu giường, mò ra một gói nhỏ màu xám bạc. Hắn nằm nhoài trên người Bành Dân Tắc, ngẩng đầu nhìn anh, mắt cười như tơ. Đôi môi đỏ mọng ngậm lấy vỏ ngoài Durex, duỗi tay phải đang bị thương, chậm rãi xé mở.
Mùi dầu thông khiến Bành Dân Tắc bật ra một hơi thở trầm thấp, hai tay siết lấy eo Ngụy Tử Hư. Mà Ngụy Tử Hư nhấc người lên, dưới cái nhìn chăm chú của anh, dùng hai ngón tay tròng bao cao su lên vật cứng của anh, lúc kéo xuống đến tận gốc, còn dùng lực siết vào một chút.
"Đừng nóng vội, bên tôi cũng phải chuẩn bị kỹ càng." Ngụy Tử Hư đổ dầu bôi trơn, tự mở rộng cho chính mình. Trong lúc đó, hắn dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc cơ bắp kiện mỹ của Bành Dân Tắc. Có lẽ là có chút đau đớn, Ngụy Tử Hư cau mày, trên trán đổ mồ hôi.
Bành Dân Tắc dùng ánh mắt không đành lòng nhìn hắn, nhưng càng nhiều hơn chính là khát cầu. Da dẻ anh ấm áp, trái tim nảy lên không thôi. Ngụy Tử Hư vuốt ve, chẳng biết vì sao nhớ tới con nhím mà Ớt Chuông Nhỏ từng đưa cho hắn.
Ngón tay hắn dừng lại trên lồng ngực Bành Dân Tắc.
Ngày còn bé, chính từ vị trí này, hắn đã cắt mở da thịt, cắt đứt xương sườn, đẩy ra lá phổi, bơm nước vào bên trong trái tim đang nảy lên, sau đó mang đi khoe khoang.
Trái tim của Bành Dân Tắc, cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao? Nếu hắn làm ra chuyện giống vậy với anh, anh cũng sẽ dùng vẻ mặt tràn ngập thất vọng nhìn hắn chằm chằm chứ? Giống như anh đã từng không để ý hết thảy mà tin tưởng Ngụy Tử Hư vậy. Ngụy Tử Hư đã làm rất nhiều thử nghiệm, phí công nhất chính là lưu lại dấu vết của mình, bất kể là trong lời nói của người khác, hay trong sinh mệnh của kẻ vĩnh viễn ở nơi rất xa.
Một lần cuối cùng đâm thật sâu vào hậu huyệt của mình. Ngụy Tử Hư mở to mắt, nhoẻn miệng cười.
Không có đâu.
Toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, chỉ có con súc sinh kia thôi.
Dưới ánh mặt trời, chẳng có gì mới mẻ. Không có nơi ỷ lại, càng không thể lâu dài.
Lúc hắn nâng vật của Bành Dân Tắc nhắm ngay cửa huyệt mình, Bành Dân Tắc há miệng, dường như muốn nói gì đó. Ngụy Tử Hư cười cười cúi đầu, dùng ngón trỏ chặn lại môi anh.
"Ừm. Tôi cũng yêu anh."
==================
#Ngoài lề: Câu "I love you too" này chính là câu Ngụy Tử Hư từng nói với con nhím trước khi khoét tim nó ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.