Chương 96: Thần Khí anh dũng
Takuda123000
30/12/2018
Cảm xúc Uyên Bích như vỡ òa.Suốt bao lâu nay cô
chỉ cố gắng chứng minh mình trong sạch không hề lừa dối sư huynh của
mình.Chỉ cái ôm lời nói bình thường từ Long lúc này cũng đủ làm cô cảm
động.Nhưng sâu thẫm bên trong đang le lói có chút gì đó rung động.
Một lúc sau Long từ từ bông người ra khỏi Uyên Bích.Cứng cáp đưa tay lên xoa xoa đầu cô làm cô đỏ hết cả mặt hai tay chạm lên đỉnh đầu mà ngại ngùng cúi mặt vài cái sau đó nhẹ nhàng lùi xa đi tới chỗ Thần Khí.Hắn lúc này vẫn còn ngu ngơ nghĩ mình có lỗi mà sinh tật lấy tay xoa gáy hối lỗi.
Đi tới chỗ Thần Khí Long đưa chiếc túi cho ông ta rồi nói:
-Ông xem đây có phải túi của ông không.
Đại Thần nghe thấy có chút vui vì cách ăn nói của hắn đã thay đổi.Có thể thấy cách nói của này làm hắn có chút ngượng mà lại tiếp tục lấy tay xoa gáy.
Thần khí lúc này kỹ càng nhìn ngắm chiếc túi sau một hồi thì nói:
-Đây quả thực là túi Càn Khôn của ta.Ngươi lấy nó từ đâu vậy?
Long thật thà mà trả lời:
-Ta tìm thấy nó lúc đi xuống hầm mộ.Trên đường trở lại mặt đất thì vô tình đánh rơi nó may mắn là nhờ có tảo biển tìm thấy mà đưa lại cho ta.
Thần Khí không hoài nghi mà nói:
-Chắc có lẽ lúc đó ta đã đem theo nhưng đã đánh rơi dọc đường.Nhưng giờ ngươi lấy lại được thì tốt rồi chúng ta bây giờ có thể thong thả mà cứu Thần Kiếm.
Đột nhiên lúc này Thần Khí cảm nhận được một cơn rung nhẹ từ thanh Hồn Kiếm dạng tồn tại hiện giờ của Thần Kiếm.
Ngay lập tức mặt Thần Khí lạnh đi.Ông nhìn Long với ánh mắt nghiêm nghị mà nói:
-Lấy toàn bộ số Dưỡng Hồn đan ra ngay!
Long nghe thấy lập tức biết chuyện nhanh chóng mở chiếc túi thò tay vào.Trong tâm trí hắn nghĩ về số dưỡng hồn đan thì bất ngờ tay hắn cảm nhận được vật gì đó hắn nhanh chóng rút tay ra thì xuất hiện trên tay hắn là một chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm phía trên là dấu khắc gia tộc của Thần Khí.
Ông ta lúc này lạnh lùng thu tầm nhìn lại chăm chú vào hộp gỗ.Răng nghiến chặt nói:
-MỌI NGƯỜI LÙI RA XA!
Một cảm giác rùng mình dành cho mọi người kể cả Đại Thần ông ta chưa từng nghĩ rằng Thần Khí lại có lúc nghiêm túc như thế này.
Mắt ông nhắm lại.Hai ngón trỏ giữa phía tay phải ông nổi lửa.Vẫy một cái hộp gỗ trên tay Long đang cầm đột nhiên bay lên trời mở ra một mớ Dưỡng Hồn đan trôi lơ lửng đến Thần Khí bỏ lại chiếc hộp gỗ rơi xuống đất.
Uyên Bích lúc này vẫn còn đang thơ thẩn vụ xoa đầu thì lại bị sự diệu kỳ của Thần Khí làm cô thoát khỏi ảo mộng mà đi lại nhìn.
Đại Thần nhìn cảnh tượng này miệng lẩm bẩm nói thầm:
-Tên này chẵng lẽ........
Thần Khí mở mắt phát ra hai hàng kim quang miệng hét to lên:
-Đan Hóa Dịch!
Vừa nói xong tay ông kết ấn tay trái chíu vào đống đan dược. Một luồng ánh sáng từ lòng bàn tay trái như có sức nóng làm chảy toàn bộ đống đan dược.Ngay sau đó Hồn Kiếm đặt sau lưng của Thần Khí bay ra.Tay phải ông dẫn khối dịch lỏng đi vào thanh kiếm.Đường dẫn nhỏ như sợi chỉ.
Uyên Bích ngây người hỏi:
-Thần Khí đang làm gì vậy?
Đại Thần nghe thế liền giải thích:
-Thứ Thần Khí đang làm được gọi là Đan Hóa Dịch.Một cảnh giới cao của ngành luyện đan.Bằng phương pháp lấy nguyên lực hun nóng đan dược khiến chúng hóa lỏng.Cách này mặc không làm tăng tác dụng của đan dược nhưng nó sẽ gia tăng khả năng dung nạp dược tính vào cơ thể.
Nhưng phương pháp này quá tiêu hao nguyên lực tại sao Thần Khí lại nóng vội đến mức liều cả mạng.
Cả đám người họ cứ như thế im lặng đứng nhìn quyết định là ở Thần Khí có cố công khuyên nhủ cũng vô vọng.Nhưng nửa tiếng sau Đại Thần nhìn thấy Thần Khí không còn chịu nổ quá trình Hóa Dịch liền nói:
-Thôi ngươi nghỉ ngơi một lát khi nào hồi sức thì hãy tiếp tục!
Thần Khí bỏ ngoài tai mà gia tăng quá trình biến dường dẫn to bằng cái ống trúc.
Tiếp tục nữa tiếng sau thanh Hồn Kiếm lúc này đã hóa thành người dần dần hiện rõ thân hình Thần Kiếm.Trái ngược đó hai chân của Thần Khí đã mờ dần đi.
Uyên Bích lúc này không kìm được mà nói:
-Sao người lại phải nóng vội đến như vậy?
Thần Khí quay sang nhìn Uyên Bích với ánh mắt nghiêm nghị nói:
-Thời gian của Thần Kiếm sắp hết rồi.Ta đã sai một lần ta không muốn sai một lần nữa.
Nói xong Thần Khí quay lại dùng hết khí tức mở to dường dẫn bằng cái ống nước.
Quá trình đẩy nhanh chẳng bao lâu thân hình của Thần Kiếm dần hoàn thiện khối dịch dược cũng dần hết.Hình ảnh của Thần Khí cũng mờ dần.
Cả đám người Đại Thần nhìn mà vô lực.Chỉ có duy nhất Thần Khí mới biết Hóa Dịch bản thân Đại Thần lúc này cũng vô lực không biết làm gì.
Thân ảnh của Thần Kiếm dần hoàn thiện.Toàn thân phủ một ánh hồng sáng không khí xung quanh cuộn quanh hai người Thần Khí Thần Kiếm.
Ánh mắt yếu ớt của Thần Khí nhìn Thần Kiếm nhưng lại vô tư nở nụ cười.Dần dần khuôn mặt Thần Kiếm hình thành hiện ra một khuôn mặt với hai hàng nước mắt.Bàn tay bà đưa lên má Thần Khí vuốt nhẹ miệng cố gượng cười nói:
-Ông lại làm điều ngu ngốc gì đấy!
Thần Khí hiện lại ánh mắt vô tư ban đầu nhìn cười với Thần Kiếm nói:
-Ta chỉ đang cứu người ta yêu.
Một lúc sau Long từ từ bông người ra khỏi Uyên Bích.Cứng cáp đưa tay lên xoa xoa đầu cô làm cô đỏ hết cả mặt hai tay chạm lên đỉnh đầu mà ngại ngùng cúi mặt vài cái sau đó nhẹ nhàng lùi xa đi tới chỗ Thần Khí.Hắn lúc này vẫn còn ngu ngơ nghĩ mình có lỗi mà sinh tật lấy tay xoa gáy hối lỗi.
Đi tới chỗ Thần Khí Long đưa chiếc túi cho ông ta rồi nói:
-Ông xem đây có phải túi của ông không.
Đại Thần nghe thấy có chút vui vì cách ăn nói của hắn đã thay đổi.Có thể thấy cách nói của này làm hắn có chút ngượng mà lại tiếp tục lấy tay xoa gáy.
Thần khí lúc này kỹ càng nhìn ngắm chiếc túi sau một hồi thì nói:
-Đây quả thực là túi Càn Khôn của ta.Ngươi lấy nó từ đâu vậy?
Long thật thà mà trả lời:
-Ta tìm thấy nó lúc đi xuống hầm mộ.Trên đường trở lại mặt đất thì vô tình đánh rơi nó may mắn là nhờ có tảo biển tìm thấy mà đưa lại cho ta.
Thần Khí không hoài nghi mà nói:
-Chắc có lẽ lúc đó ta đã đem theo nhưng đã đánh rơi dọc đường.Nhưng giờ ngươi lấy lại được thì tốt rồi chúng ta bây giờ có thể thong thả mà cứu Thần Kiếm.
Đột nhiên lúc này Thần Khí cảm nhận được một cơn rung nhẹ từ thanh Hồn Kiếm dạng tồn tại hiện giờ của Thần Kiếm.
Ngay lập tức mặt Thần Khí lạnh đi.Ông nhìn Long với ánh mắt nghiêm nghị mà nói:
-Lấy toàn bộ số Dưỡng Hồn đan ra ngay!
Long nghe thấy lập tức biết chuyện nhanh chóng mở chiếc túi thò tay vào.Trong tâm trí hắn nghĩ về số dưỡng hồn đan thì bất ngờ tay hắn cảm nhận được vật gì đó hắn nhanh chóng rút tay ra thì xuất hiện trên tay hắn là một chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm phía trên là dấu khắc gia tộc của Thần Khí.
Ông ta lúc này lạnh lùng thu tầm nhìn lại chăm chú vào hộp gỗ.Răng nghiến chặt nói:
-MỌI NGƯỜI LÙI RA XA!
Một cảm giác rùng mình dành cho mọi người kể cả Đại Thần ông ta chưa từng nghĩ rằng Thần Khí lại có lúc nghiêm túc như thế này.
Mắt ông nhắm lại.Hai ngón trỏ giữa phía tay phải ông nổi lửa.Vẫy một cái hộp gỗ trên tay Long đang cầm đột nhiên bay lên trời mở ra một mớ Dưỡng Hồn đan trôi lơ lửng đến Thần Khí bỏ lại chiếc hộp gỗ rơi xuống đất.
Uyên Bích lúc này vẫn còn đang thơ thẩn vụ xoa đầu thì lại bị sự diệu kỳ của Thần Khí làm cô thoát khỏi ảo mộng mà đi lại nhìn.
Đại Thần nhìn cảnh tượng này miệng lẩm bẩm nói thầm:
-Tên này chẵng lẽ........
Thần Khí mở mắt phát ra hai hàng kim quang miệng hét to lên:
-Đan Hóa Dịch!
Vừa nói xong tay ông kết ấn tay trái chíu vào đống đan dược. Một luồng ánh sáng từ lòng bàn tay trái như có sức nóng làm chảy toàn bộ đống đan dược.Ngay sau đó Hồn Kiếm đặt sau lưng của Thần Khí bay ra.Tay phải ông dẫn khối dịch lỏng đi vào thanh kiếm.Đường dẫn nhỏ như sợi chỉ.
Uyên Bích ngây người hỏi:
-Thần Khí đang làm gì vậy?
Đại Thần nghe thế liền giải thích:
-Thứ Thần Khí đang làm được gọi là Đan Hóa Dịch.Một cảnh giới cao của ngành luyện đan.Bằng phương pháp lấy nguyên lực hun nóng đan dược khiến chúng hóa lỏng.Cách này mặc không làm tăng tác dụng của đan dược nhưng nó sẽ gia tăng khả năng dung nạp dược tính vào cơ thể.
Nhưng phương pháp này quá tiêu hao nguyên lực tại sao Thần Khí lại nóng vội đến mức liều cả mạng.
Cả đám người họ cứ như thế im lặng đứng nhìn quyết định là ở Thần Khí có cố công khuyên nhủ cũng vô vọng.Nhưng nửa tiếng sau Đại Thần nhìn thấy Thần Khí không còn chịu nổ quá trình Hóa Dịch liền nói:
-Thôi ngươi nghỉ ngơi một lát khi nào hồi sức thì hãy tiếp tục!
Thần Khí bỏ ngoài tai mà gia tăng quá trình biến dường dẫn to bằng cái ống trúc.
Tiếp tục nữa tiếng sau thanh Hồn Kiếm lúc này đã hóa thành người dần dần hiện rõ thân hình Thần Kiếm.Trái ngược đó hai chân của Thần Khí đã mờ dần đi.
Uyên Bích lúc này không kìm được mà nói:
-Sao người lại phải nóng vội đến như vậy?
Thần Khí quay sang nhìn Uyên Bích với ánh mắt nghiêm nghị nói:
-Thời gian của Thần Kiếm sắp hết rồi.Ta đã sai một lần ta không muốn sai một lần nữa.
Nói xong Thần Khí quay lại dùng hết khí tức mở to dường dẫn bằng cái ống nước.
Quá trình đẩy nhanh chẳng bao lâu thân hình của Thần Kiếm dần hoàn thiện khối dịch dược cũng dần hết.Hình ảnh của Thần Khí cũng mờ dần.
Cả đám người Đại Thần nhìn mà vô lực.Chỉ có duy nhất Thần Khí mới biết Hóa Dịch bản thân Đại Thần lúc này cũng vô lực không biết làm gì.
Thân ảnh của Thần Kiếm dần hoàn thiện.Toàn thân phủ một ánh hồng sáng không khí xung quanh cuộn quanh hai người Thần Khí Thần Kiếm.
Ánh mắt yếu ớt của Thần Khí nhìn Thần Kiếm nhưng lại vô tư nở nụ cười.Dần dần khuôn mặt Thần Kiếm hình thành hiện ra một khuôn mặt với hai hàng nước mắt.Bàn tay bà đưa lên má Thần Khí vuốt nhẹ miệng cố gượng cười nói:
-Ông lại làm điều ngu ngốc gì đấy!
Thần Khí hiện lại ánh mắt vô tư ban đầu nhìn cười với Thần Kiếm nói:
-Ta chỉ đang cứu người ta yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.