Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất
Chương 373: Đều là âm mưu!
Lam Bạch Đích Thiên
02/03/2020
Editor: Wave Literature
Đêm khuya vắng người, hai vầng trăng đỏ treo nghiêng nghiêng trên một góc trời, thời gian ba giờ sáng, ở trong một cánh rừng rậm đen kịt, tiễn đao thủ Ái Đức Hoa đã dẫn một đám thổ phỉ đi theo anh ta, lén lén lút lút lướt qua tường thành còn xây dựng.
Bọn họ gặp mười mấy người vào rạng sáng còn tu sửa tường thành, không biết những công nhân xây dựng bị bệnh gì, bọn họ đều không ngủ được sao?
Vì không để bọn họ lên tiếng báo động, bọn thổ phỉ nhanh chóng dùng cung tên kết thúc sinh mạng của mấy công nhân xây dựng cần lao này, đồng thời không tiếng động tiếp tục đi về phía Duy Đa Lợi Á.
Bởi vì là mò mẫm đi tới, con đường 20 phút dự kiến ban đầu đã tăng gấp đôi, chủ yếu là vì dọc trên đường đều có tiểu đội nhân loại, yêu tinh và tinh linh ở bên ngoài tìm gì đó. Nếu như không phải Ái Đức rất chắc chắn không có ai sớm truyền tin tức anh ta muốn tấn công ra ngoài, anh ta thậm chí cho rằng lại có nội quỷ.
Không nghi ngờ gì, toàn bộ tiểu phân đội nhân loại, yêu tinh, còn có các tinh linh đều bị diệt trừ trong lặng lẽ.
Mà đợi đến khi Ái Đức Hoa dẫn đại quân thổ phỉ của mình đi vào nội thành Duy Đa Lợi Á, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn bất kham.
Khắp nơi đều là cây đuốc lập lòe, còn có âm thanh hò hét.
"Đừng cản tôi, lát nữa tôi sẽ là người đầu tiên đầu hàng! Tôi muốn làm nô lệ! Tôi muốn đi theo con đường của lão đại A Phi!"
"Đánh rắm! Tôi sẽ làm nô lệ trước!"
"Các người đừng như vậy mà, trò chơi này tả rất thực, nếu các người đều đầu hàng, nhỡ đâu Duy Đa Lợi Á của chúng ta bị đánh bại, nữ công tước Lị La bị bắt đi thì làm sao bây giờ! Mẹ kiếp, vừa nói như vậy đột nhiên tôi lại thấy hưng phấn."
"Đám đầu hàng các cậu là phế vật, bang hội của chúng ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng!"
"Vì Duy Đa Lợi Á! Tỉnh lại đi!"
"Tôi muốn con ngựa trắng! Dự định có một con ngựa trắng!"
Ái Đức Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn về người bên cạnh. Là ai?! Rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức ra ngoài?
Hiển nhiên đối phương có bị mà đến, nếu mà đi tiếp, rất có khả năng cũng sẽ bị đối phương phát hiện, về phần tiến hành kế hoạch tấn công bí mật thì không cần phải nói, nó đã hoàn toàn ngâm nước nóng, mặc dù Ái Đức Hoa không cam lòng, thế nhưng anh ta cũng không thể không nhanh chóng quyết định lập tức lùi lại.
Anh ta phất phất tay, nhỏ giọng nói với người phía sau: "Truyền xuống, đội cuối biến thành đội đầu, đội quân lùi lại đã!"
Nhưng trợ thủ của anh ta cũng không truyền đạt mệnh lệnh trước, mà là vỗ vỗ vai Ái Đức Hoa, chỉ chỉ phía trước mặt, nhỏ giọng nói: "Lão đại, có gì đó không ổn..."
Ái Đức Hoa nghiêng đầu qua chỗ khác, loáng thoáng trong rừng cây đã thấy vài bóng người, đó là hai tinh linh và hai nhân loại cùng với một yêu tinh dáng người thấp bé.
Năm người kia đứng từ xa nhìn bọn họ, trong đó có một người đến gần hơn, nói: "Bán chúng tôi cho thương nhân nô lệ, nếu không bây giờ chúng tôi sẽ hô lên, không phải uy hiếp các người đâu, chúng tôi nói được thì làm được, chúng tôi sẽ dẫn đại đội của Duy Đa Lợi Á tới đây!"
Ái Đức Hoa giơ tay lên, rất nhanh có rất nhiều người dùng nỏ nhắm thẳng vào bọn họ, Ái Đức Hoa không nói hai lời buông tay xuống, kèm theo tiếng "vèo vèo", mũi tên nhanh chóng bắn mấy người trước mặt thành con nhím. Ái Đức Hoa không có bất cứ tình cảm gì, anh ta để đội quân chậm rãi lùi lại, nhưng bọn họ vừa mới lùi về phía sau, liền nghe thấy đằng sau có người hò hét.
"Ở trong rừng cây phía trước! Chúng tôi vừa bị bọn họ bắn chết! Chính là chỗ rừng cây kia! Nhanh chạy ra đó đi!"
"Mau! Địa chỉ đăng trên diễn đàn, nhanh chóng bao vây quanh đây! Đừng để cho ngựa của tôi chạy mất!"
"Cự Nhân Thụy! Mau dắt ngựa của cậu ra đuổi theo đi đi!"
"Đuổi cái quái gì! Ngựa của tôi không cần tiền!"
"Tôi muốn làm nô lệ a! Không ai được cản tôi!"
Nghe âm thanh lộn xộn phía sau, Ái Đức Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi, không phải nói rạng sáng bốn giờ không có người sao? Không phải nói đều tới cái nơi Đồng hoang than thở gì sao?! Vì sao đám người giống như đã biết anh ta muốn tới vậy?!
Lẽ nào trước khi giết nhóm người kia, bao gồm cả cái người nhìn qua giống thủ lĩnh đều là cố ý dẫn dụ anh ta tới đây? Đây là một cái bẫy đã sớm bày ra, cho dù là mất đi mấy chục người, bọn họ cũng muốn để mình bước vào trong cái bẫy này! Thật đáng sợ!
Trong đầu tiễn đao thủ Ái Đức Hoa đã suy luận toàn bộ câu chuyện, mỗi một bước đi của mình đều nằm trong dự đoán của bọn họ, di ngôn của người sắp chết kia chẳng qua là vì hắn muốn mình tới đây vào thời gian này mà thôi. Rốt cuộc cũng có thể hiểu, vì sao tên kia lại nói giống A Phi như vậy, vì sao trước khi chết, mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, tất cả mọi chuyện đều đã giải thích rõ ràng!
Nụ cười kia chính là vì kế hoạch đã thành công!
Nhưng hiện tại đã không phải lúc nghĩ những thứ này, tuy rằng không biết vì sao đột nhiên lại bại lộ, nhưng nhìn thấy ánh lửa lập lòe, Ái Đức Hoa biết không cần thiết phải ấn núp nữa, anh ta lập tức nhảy lên ngựa, kéo dây cương.
Ngựa của Ái Đức Hoa xông lên trước, thế nhưng không thể đi ra, bởi vì trước mắt rất nhiều người, làm sao bây giờ, hiển nhiên đối phương có bị mà đến, chắc đã biết anh ta có bao nhiêu người, nếu như bị bọn họ bao vây, thì thật sự lành ít dữ nhiều!
"Mau! Toàn quân xuất kích! Khẳng định chúng ta có thể thắng! Tất cả nô lệ! Tài phú! Đều là của các người!"
Ái Đức Hoa bỗng nảy ra ý tưởng, anh ta hô lớn.
Đám thổ phỉ vốn dĩ định rút lui, nghe được Ái Đức Hoa hô một tiếng như thế, rất nhiều người trực tiếp xông về phía ánh sáng đỏ, chỉ có Ái Đức Hoa đứng tại chỗ, không hành động, anh ta nắm chặt ngựa, để bọn thổ phỉ xông ra ngoài trước, sau đó bắt đầu lùi về phía sau, chỉ cần có đám người kia ở phía trước chống đỡ, hẳn là mình xông ra sẽ không quá khó.
Ái Đức Hoa nghĩ như vậy. Có điều khi đoàn người xông qua người anh ta, ở những nơi khác cũng đã truyền đến ánh sáng đỏ và tiếng hò hét.
"Lão đại! Hình như chúng ta bị bao vây!"
"Cái gì?! Tại sao chúng ta lại bị bao vây?!"
Ái Đức Hoa đại rống lên, tình huống này giống như trở về tình huống 200 người tập kích Duy Đa Lợi Á ở dưới chân núi vào hai tháng trước, dưới tình huống bất tri bất giác bọn họ đã bị người bao vây.
Đến cả bước này cũng tính sai rồi sao?!
Ái Đức Hoa đã cảm giác được sự sợ hãi đến từ nội tâm, nếu như trước đó 200 người còn có thể mượn cớ người ít, hiện tại hai nghìn người thấy thế nào cũng không thiếu, nhưng mỗi bước đi của anh ta giống như bị đối phương đoán trước, là ai?! Chẳng lẽ là Lan Tư Lạc Đặc sao?
Không có khả năng, mặc dù tên kỵ sĩ Lan Tư Lạc Đặc có vũ lực không tồi, thế nhưng Ái Đức Hoa không tin hắn sẽ có ánh mắt và mưu kế như vậy, vậy rốt cuộc là ai đây!
Hiện tại đã không là thời gian nghĩ đến những câu hỏi không có khả năng biết được đáp án này, Ái Đức Hoa rất nhanh lựa chọn một nơi có động tĩnh tương đối nhỏ, anh ta quay sang nói với thuộc hạ: "Đi theo tôi! Bên kia cũng có kẻ địch, chúng ta đi giết chết bọn họ!"
Người đi đằng sau chỉ cần một phần thôi, Ái Đức Hoa cũng không có ý định để lại tất cả thổ phỉ của mình ở chỗ này, anh ta quay sang thét lớn với đám thuộc hạ.
Chẳng mấy chốc, anh ta cưỡi ngựa mang theo một đám người vọt tới phía bên kia. Cây cối nhanh chóng lướt qua anh ta, gần như trong thoáng chốc, anh ta đã nhìn thấy đám người xông tới từ xa, con số có hơn một trăm người, cũng không tính là quá nhiều, Ái Đức Hoa nắm chắc mình có thể giải quyết được bọn họ.
Anh ta vọt tới, cây kéo lớn trên tay giơ lên chém, liền kết thúc sinh mạng của một yêu tinh, cả cơ thể yêu tinh kia đều bị anh ta cắt vụn, đã bị làm mờ toàn bộ.
Thế nhưng rất nhanh lại có một đám nhân loại cầm khiên chắn trong tay, người trần truồng "a a a" vọt tới, Ái Đức Hoa khống chế ngựa vọt qua, với tốc độ này nếu đối phương không phải người ngu, nhất định sẽ tránh ra, bởi vì kể ngốc còn biết nếu bị ngựa đụng vào tuyệt đối sẽ trực tiếp bị đâm tàn phế!
Thế nhưng đám nhân loại trần truồng cầm khiên kia hiển nhiên cũng không để ý đến sống chết của mình, chúng cầm khiên chắn trong tay, nhanh chóng "rầm" một cái đụng phải.
Sau đó cả người bay ra, mà ngựa của Ái Đức Hoa cũng bị đụng nghiêng xuống, Ái Đức Hoa lập tức mất trọng tâm, anh ta mạnh mẽ nhảy ra bên ngoài, nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nặng nề rơi xuống đất.
Ái Đức Hoa ngẩng đầu lên, một màn xảy ra trước mắt hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của anh ta.
Ái Đức Hoa đứng lên, bên cạnh anh ta nhanh chóng có người vây quanh, là đám người thân tín của anh ta.
Mà con ngựa trắng ngã trên đất còn chưa đứng lên, đã thấy tên nhân loại bị đâm bay kéo cơ thể đầy máu bò tới bên người con ngựa trắng kia, giãy dụa muốn vươn tay chạm đến, thế nhưng vào giây cuối cùng, anh ta không còn hơi thở, hiển nhiên đã trực tiếp bị đụng chết.
"Lão đại, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì, chuẩn bị trùng kích! Chúng ta đột phá vòng vây đi ra ngoài."
Ái Đức Hoa nói với người bên cạnh, trên thực tế, lúc này đã rất nhiều thổ phỉ xông ra phía ngoài.
Phía sau hơn trăm người đó còn có mấy chục người lục tục chạy về phía bên này, giống như khắp rừng cây đừng có ánh lửa lập lòe.
Ái Đức Hoa rút cây kiếm bên hông ra, sau đó hô to một tiếng, xông ra bên ngoài. Mà phần lớn những người đó cũng vọt tới trước mắt.
Ái Đức Hoa quơ vũ khí trên tay, kỹ thuật chiến đấu của anh ta làm anh ta giống như sói xâm nhập vào đàn dê, mỗi lần anh ta vung kiếm đều sẽ có một tảng máu lớn bị che mờ, không có bất cứ ai có thể đối kháng với anh ta.
Đám người kia nháy mắt bị thiệt hại rất nhiều thành viên, nhưng bọn họ giống như chẳng biết sợ hãi, cũng không có ý định chạy trốn gì, mặc dù Ái Đức Hoa không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy, thế nhưng trong nội tâm vẫn không nhịn được tràn ngập chấn động.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến ý chí của bọn họ lớn mạnh như vậy?
Ái Đức Hoa không rõ lắm, thế nhưng hiện tại đột phá vòng vây đi ra ngoài mới là việc quan trọng nhất.
Anh ta lại vung kiếm chém ngã một nhân loại, sau đó anh ta vung kiếm vào một bóng người ở bên cạnh, nhưng vũ khí lại bị tấm khiên chặn lại.
Mà ở sau tấm khiến, một gương mặt làm Ái Đức Hoa cảm thấy vô cùng quen thuộc, đây chính là thủ lĩnh mình đã giết chết ngày hôm qua! Tên nhân loại gọi là Trảo Căn Bảo kia.
Đợi đã, không phải anh ta đã chết rồi sao?
Đêm khuya vắng người, hai vầng trăng đỏ treo nghiêng nghiêng trên một góc trời, thời gian ba giờ sáng, ở trong một cánh rừng rậm đen kịt, tiễn đao thủ Ái Đức Hoa đã dẫn một đám thổ phỉ đi theo anh ta, lén lén lút lút lướt qua tường thành còn xây dựng.
Bọn họ gặp mười mấy người vào rạng sáng còn tu sửa tường thành, không biết những công nhân xây dựng bị bệnh gì, bọn họ đều không ngủ được sao?
Vì không để bọn họ lên tiếng báo động, bọn thổ phỉ nhanh chóng dùng cung tên kết thúc sinh mạng của mấy công nhân xây dựng cần lao này, đồng thời không tiếng động tiếp tục đi về phía Duy Đa Lợi Á.
Bởi vì là mò mẫm đi tới, con đường 20 phút dự kiến ban đầu đã tăng gấp đôi, chủ yếu là vì dọc trên đường đều có tiểu đội nhân loại, yêu tinh và tinh linh ở bên ngoài tìm gì đó. Nếu như không phải Ái Đức rất chắc chắn không có ai sớm truyền tin tức anh ta muốn tấn công ra ngoài, anh ta thậm chí cho rằng lại có nội quỷ.
Không nghi ngờ gì, toàn bộ tiểu phân đội nhân loại, yêu tinh, còn có các tinh linh đều bị diệt trừ trong lặng lẽ.
Mà đợi đến khi Ái Đức Hoa dẫn đại quân thổ phỉ của mình đi vào nội thành Duy Đa Lợi Á, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn bất kham.
Khắp nơi đều là cây đuốc lập lòe, còn có âm thanh hò hét.
"Đừng cản tôi, lát nữa tôi sẽ là người đầu tiên đầu hàng! Tôi muốn làm nô lệ! Tôi muốn đi theo con đường của lão đại A Phi!"
"Đánh rắm! Tôi sẽ làm nô lệ trước!"
"Các người đừng như vậy mà, trò chơi này tả rất thực, nếu các người đều đầu hàng, nhỡ đâu Duy Đa Lợi Á của chúng ta bị đánh bại, nữ công tước Lị La bị bắt đi thì làm sao bây giờ! Mẹ kiếp, vừa nói như vậy đột nhiên tôi lại thấy hưng phấn."
"Đám đầu hàng các cậu là phế vật, bang hội của chúng ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng!"
"Vì Duy Đa Lợi Á! Tỉnh lại đi!"
"Tôi muốn con ngựa trắng! Dự định có một con ngựa trắng!"
Ái Đức Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn về người bên cạnh. Là ai?! Rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức ra ngoài?
Hiển nhiên đối phương có bị mà đến, nếu mà đi tiếp, rất có khả năng cũng sẽ bị đối phương phát hiện, về phần tiến hành kế hoạch tấn công bí mật thì không cần phải nói, nó đã hoàn toàn ngâm nước nóng, mặc dù Ái Đức Hoa không cam lòng, thế nhưng anh ta cũng không thể không nhanh chóng quyết định lập tức lùi lại.
Anh ta phất phất tay, nhỏ giọng nói với người phía sau: "Truyền xuống, đội cuối biến thành đội đầu, đội quân lùi lại đã!"
Nhưng trợ thủ của anh ta cũng không truyền đạt mệnh lệnh trước, mà là vỗ vỗ vai Ái Đức Hoa, chỉ chỉ phía trước mặt, nhỏ giọng nói: "Lão đại, có gì đó không ổn..."
Ái Đức Hoa nghiêng đầu qua chỗ khác, loáng thoáng trong rừng cây đã thấy vài bóng người, đó là hai tinh linh và hai nhân loại cùng với một yêu tinh dáng người thấp bé.
Năm người kia đứng từ xa nhìn bọn họ, trong đó có một người đến gần hơn, nói: "Bán chúng tôi cho thương nhân nô lệ, nếu không bây giờ chúng tôi sẽ hô lên, không phải uy hiếp các người đâu, chúng tôi nói được thì làm được, chúng tôi sẽ dẫn đại đội của Duy Đa Lợi Á tới đây!"
Ái Đức Hoa giơ tay lên, rất nhanh có rất nhiều người dùng nỏ nhắm thẳng vào bọn họ, Ái Đức Hoa không nói hai lời buông tay xuống, kèm theo tiếng "vèo vèo", mũi tên nhanh chóng bắn mấy người trước mặt thành con nhím. Ái Đức Hoa không có bất cứ tình cảm gì, anh ta để đội quân chậm rãi lùi lại, nhưng bọn họ vừa mới lùi về phía sau, liền nghe thấy đằng sau có người hò hét.
"Ở trong rừng cây phía trước! Chúng tôi vừa bị bọn họ bắn chết! Chính là chỗ rừng cây kia! Nhanh chạy ra đó đi!"
"Mau! Địa chỉ đăng trên diễn đàn, nhanh chóng bao vây quanh đây! Đừng để cho ngựa của tôi chạy mất!"
"Cự Nhân Thụy! Mau dắt ngựa của cậu ra đuổi theo đi đi!"
"Đuổi cái quái gì! Ngựa của tôi không cần tiền!"
"Tôi muốn làm nô lệ a! Không ai được cản tôi!"
Nghe âm thanh lộn xộn phía sau, Ái Đức Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi, không phải nói rạng sáng bốn giờ không có người sao? Không phải nói đều tới cái nơi Đồng hoang than thở gì sao?! Vì sao đám người giống như đã biết anh ta muốn tới vậy?!
Lẽ nào trước khi giết nhóm người kia, bao gồm cả cái người nhìn qua giống thủ lĩnh đều là cố ý dẫn dụ anh ta tới đây? Đây là một cái bẫy đã sớm bày ra, cho dù là mất đi mấy chục người, bọn họ cũng muốn để mình bước vào trong cái bẫy này! Thật đáng sợ!
Trong đầu tiễn đao thủ Ái Đức Hoa đã suy luận toàn bộ câu chuyện, mỗi một bước đi của mình đều nằm trong dự đoán của bọn họ, di ngôn của người sắp chết kia chẳng qua là vì hắn muốn mình tới đây vào thời gian này mà thôi. Rốt cuộc cũng có thể hiểu, vì sao tên kia lại nói giống A Phi như vậy, vì sao trước khi chết, mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, tất cả mọi chuyện đều đã giải thích rõ ràng!
Nụ cười kia chính là vì kế hoạch đã thành công!
Nhưng hiện tại đã không phải lúc nghĩ những thứ này, tuy rằng không biết vì sao đột nhiên lại bại lộ, nhưng nhìn thấy ánh lửa lập lòe, Ái Đức Hoa biết không cần thiết phải ấn núp nữa, anh ta lập tức nhảy lên ngựa, kéo dây cương.
Ngựa của Ái Đức Hoa xông lên trước, thế nhưng không thể đi ra, bởi vì trước mắt rất nhiều người, làm sao bây giờ, hiển nhiên đối phương có bị mà đến, chắc đã biết anh ta có bao nhiêu người, nếu như bị bọn họ bao vây, thì thật sự lành ít dữ nhiều!
"Mau! Toàn quân xuất kích! Khẳng định chúng ta có thể thắng! Tất cả nô lệ! Tài phú! Đều là của các người!"
Ái Đức Hoa bỗng nảy ra ý tưởng, anh ta hô lớn.
Đám thổ phỉ vốn dĩ định rút lui, nghe được Ái Đức Hoa hô một tiếng như thế, rất nhiều người trực tiếp xông về phía ánh sáng đỏ, chỉ có Ái Đức Hoa đứng tại chỗ, không hành động, anh ta nắm chặt ngựa, để bọn thổ phỉ xông ra ngoài trước, sau đó bắt đầu lùi về phía sau, chỉ cần có đám người kia ở phía trước chống đỡ, hẳn là mình xông ra sẽ không quá khó.
Ái Đức Hoa nghĩ như vậy. Có điều khi đoàn người xông qua người anh ta, ở những nơi khác cũng đã truyền đến ánh sáng đỏ và tiếng hò hét.
"Lão đại! Hình như chúng ta bị bao vây!"
"Cái gì?! Tại sao chúng ta lại bị bao vây?!"
Ái Đức Hoa đại rống lên, tình huống này giống như trở về tình huống 200 người tập kích Duy Đa Lợi Á ở dưới chân núi vào hai tháng trước, dưới tình huống bất tri bất giác bọn họ đã bị người bao vây.
Đến cả bước này cũng tính sai rồi sao?!
Ái Đức Hoa đã cảm giác được sự sợ hãi đến từ nội tâm, nếu như trước đó 200 người còn có thể mượn cớ người ít, hiện tại hai nghìn người thấy thế nào cũng không thiếu, nhưng mỗi bước đi của anh ta giống như bị đối phương đoán trước, là ai?! Chẳng lẽ là Lan Tư Lạc Đặc sao?
Không có khả năng, mặc dù tên kỵ sĩ Lan Tư Lạc Đặc có vũ lực không tồi, thế nhưng Ái Đức Hoa không tin hắn sẽ có ánh mắt và mưu kế như vậy, vậy rốt cuộc là ai đây!
Hiện tại đã không là thời gian nghĩ đến những câu hỏi không có khả năng biết được đáp án này, Ái Đức Hoa rất nhanh lựa chọn một nơi có động tĩnh tương đối nhỏ, anh ta quay sang nói với thuộc hạ: "Đi theo tôi! Bên kia cũng có kẻ địch, chúng ta đi giết chết bọn họ!"
Người đi đằng sau chỉ cần một phần thôi, Ái Đức Hoa cũng không có ý định để lại tất cả thổ phỉ của mình ở chỗ này, anh ta quay sang thét lớn với đám thuộc hạ.
Chẳng mấy chốc, anh ta cưỡi ngựa mang theo một đám người vọt tới phía bên kia. Cây cối nhanh chóng lướt qua anh ta, gần như trong thoáng chốc, anh ta đã nhìn thấy đám người xông tới từ xa, con số có hơn một trăm người, cũng không tính là quá nhiều, Ái Đức Hoa nắm chắc mình có thể giải quyết được bọn họ.
Anh ta vọt tới, cây kéo lớn trên tay giơ lên chém, liền kết thúc sinh mạng của một yêu tinh, cả cơ thể yêu tinh kia đều bị anh ta cắt vụn, đã bị làm mờ toàn bộ.
Thế nhưng rất nhanh lại có một đám nhân loại cầm khiên chắn trong tay, người trần truồng "a a a" vọt tới, Ái Đức Hoa khống chế ngựa vọt qua, với tốc độ này nếu đối phương không phải người ngu, nhất định sẽ tránh ra, bởi vì kể ngốc còn biết nếu bị ngựa đụng vào tuyệt đối sẽ trực tiếp bị đâm tàn phế!
Thế nhưng đám nhân loại trần truồng cầm khiên kia hiển nhiên cũng không để ý đến sống chết của mình, chúng cầm khiên chắn trong tay, nhanh chóng "rầm" một cái đụng phải.
Sau đó cả người bay ra, mà ngựa của Ái Đức Hoa cũng bị đụng nghiêng xuống, Ái Đức Hoa lập tức mất trọng tâm, anh ta mạnh mẽ nhảy ra bên ngoài, nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nặng nề rơi xuống đất.
Ái Đức Hoa ngẩng đầu lên, một màn xảy ra trước mắt hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của anh ta.
Ái Đức Hoa đứng lên, bên cạnh anh ta nhanh chóng có người vây quanh, là đám người thân tín của anh ta.
Mà con ngựa trắng ngã trên đất còn chưa đứng lên, đã thấy tên nhân loại bị đâm bay kéo cơ thể đầy máu bò tới bên người con ngựa trắng kia, giãy dụa muốn vươn tay chạm đến, thế nhưng vào giây cuối cùng, anh ta không còn hơi thở, hiển nhiên đã trực tiếp bị đụng chết.
"Lão đại, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì, chuẩn bị trùng kích! Chúng ta đột phá vòng vây đi ra ngoài."
Ái Đức Hoa nói với người bên cạnh, trên thực tế, lúc này đã rất nhiều thổ phỉ xông ra phía ngoài.
Phía sau hơn trăm người đó còn có mấy chục người lục tục chạy về phía bên này, giống như khắp rừng cây đừng có ánh lửa lập lòe.
Ái Đức Hoa rút cây kiếm bên hông ra, sau đó hô to một tiếng, xông ra bên ngoài. Mà phần lớn những người đó cũng vọt tới trước mắt.
Ái Đức Hoa quơ vũ khí trên tay, kỹ thuật chiến đấu của anh ta làm anh ta giống như sói xâm nhập vào đàn dê, mỗi lần anh ta vung kiếm đều sẽ có một tảng máu lớn bị che mờ, không có bất cứ ai có thể đối kháng với anh ta.
Đám người kia nháy mắt bị thiệt hại rất nhiều thành viên, nhưng bọn họ giống như chẳng biết sợ hãi, cũng không có ý định chạy trốn gì, mặc dù Ái Đức Hoa không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy, thế nhưng trong nội tâm vẫn không nhịn được tràn ngập chấn động.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến ý chí của bọn họ lớn mạnh như vậy?
Ái Đức Hoa không rõ lắm, thế nhưng hiện tại đột phá vòng vây đi ra ngoài mới là việc quan trọng nhất.
Anh ta lại vung kiếm chém ngã một nhân loại, sau đó anh ta vung kiếm vào một bóng người ở bên cạnh, nhưng vũ khí lại bị tấm khiên chặn lại.
Mà ở sau tấm khiến, một gương mặt làm Ái Đức Hoa cảm thấy vô cùng quen thuộc, đây chính là thủ lĩnh mình đã giết chết ngày hôm qua! Tên nhân loại gọi là Trảo Căn Bảo kia.
Đợi đã, không phải anh ta đã chết rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.