Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 343: Hiệp nghị

Lam Bạch Đích Thiên

17/02/2020

Ni Cổ Lạp Tư nói xong lời thỉnh cầu của ông ta, Hạ Lạc Khắc trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngài cũng biết, vì ngăn cản Tát Mạch Nhĩ, vì bảo vệ hòa bình của thế giới ngầm, chúng tôi cũng bỏ ra giá cao thê thảm, vẻn vẹn mười vạn người chết trận Lâm Đông Thành, hiện giờ chúng tôi còn đắm chìm trong cơn đau thương, không cách nào hòa dịu lại."

Hạ Lạc Khắc mang theo vẻ mặt khó xử còn có ưu thương, Ni Cổ Lạp Tư quay đầu nhìn ra phía sau, một đám người chơi cười cười nói nói đang không chút hoang mang đi ngang qua sảnh chính Lĩnh Chủ. Một người chơi trong đó còn cánh tay bị chặt đứt, đang vung tay gãy của mình, cười còn giống như đứa nhỏ hai trăm cân.

Ánh mắt của Ni Cổ Lạp Tư đều đỏ hẳn lên!

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của ngài và cấp dưới của ngài, nhìn thấy những địa tinh đáng thương này, đã bị thương đến mức thần trí không rõ."

Ni Cổ Lạp Tư lau nước mắt.

"Không sai, nhưng ngài là bạn tốt của tôi, không, bạn thân, cho dù như thế nào không thể bỏ qua ngài không để ý đến, hơn nữa liên minh giữa thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và Lâm Đông Thành đều có lợi cho hai bên chúng ta. Nhưng về phương diện quân phí, chúng tôi vừa mới trải qua trận chiến lớn, chi tiêu rất lớn, mặc dù có tiền bồi thường, nhưng phần lớn tiền bồi thường này đều dùng để trợ cấp cho người nhà của tướng sĩ bỏ mình. Cho dù là số tiền tổn thất tinh thần mà tôi đòi kia, tôi ngay cả một ma thạch đều không lấy, tất cả đều lấy ra đưa cho người nhà của các chiến sĩ bỏ mình. Về phần tiền của chính tôi, không dối gạt ngài, tôi vừa mới đầu tư hạng mục lớn trị giá năm trăm tỷ ma thạch, còn lấy ra một ngàn tỷ ma thạch trợ giúp khu vực nghèo khó, hiện giờ trong tay cũng hơi kẹt."

Hạ Lạc Khắc cảm khái nói xong, Ni Cổ Lạp Tư gật gật đầu, rất cảm khái nói: "Tôi hoàn toàn rõ ràng khó khăn của Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài, chính bởi vì như thế, tôi mới cố ý thu xếp thêm mấy hòm vật tư trợ giúp ngài. Về phần quân phí quét sạch bộ lạc quái nhân này, tôi đã chuẩn bị ba mươi vạn ma thạch đến trợ giúp Hạ Lạc Khắc đại nhân."

"Ôi, sao tôi có thể lấy ma thạch của ngài chứ, quan hệ giữa hai chúng ta..."

"Mặt khác, còn có hai mươi vạn tài chính dự phòng, tổng cộng năm mươi vạn ma thạch, hiện giờ có thể chuyển cho Hạ Lạc Khắc đại nhân, về tiền tuất sau đó, cứ dựa theo mỗi người hai mươi ma thạch đến tính toán là được. Chỉ cần Hạ Lạc Khắc đại nhân có thể trợ giúp tôi tiêu diệt chỗ quái nhân này, bảo vệ Lâm Đông Thành, cho dù táng gia bại sản, tôi cũng sẽ không tiếc! Đây là thẻ ma thạch."

Nhìn thấy thẻ ma thạch Ni Cổ Lạp Tư đưa qua, Hạ Lạc Khắc "bộp" một tiếng vỗ bàn, đứng lên có vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hạ Lạc Khắc tôi, là loại ác ma như vậy sao?! Tuy rằng khó khăn trùng trùng, nhưng tôi không thể nhìn bộ lạc quái nhân xâm nhập Lâm Đông Thành, bảo vệ hòa bình thế giới ngầm, là trách nhiệm của mỗi một thượng vị ác ma đều nên dốc hết! Ngài đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không phải vì năm mươi vạn ma thạch, chỉ bởi vì tình hữu nghị giữa tôi và ngài, tôi yêu thương sâu sắc thế giới ngầm mà thôi!"

Hạ Lạc Khắc vừa nói, vừa đưa tay tiếp nhận thẻ ma thạch của Ni Cổ Lạp Tư, nghiêm túc nói: "Năm mươi vạn ma thạch này, không phải đưa cho tôi, mà đưa cho ngàn ngàn vạn vạn yêu tinh, địa tinh cùng với người đầu chó chiến đấu hăng hái vì Lâm Đông Thành, vì thế giới ngầm, tương lai có lẽ còn có dã thú nhân, những thứ này đều cho bọn họ."

Hoàn toàn rõ ràng, Hạ Lạc Khắc đại nhân thật sự là anh hùng của thế giới ngầm, không có Hạ Lạc Khắc đại nhân, thế giới ngầm của chúng ta, Lâm Đông Thành của chúng ta, khẳng định sống trong nước sôi lửa bỏng.

Ni Cổ Lạp Tư cũng kích động nói.

Bàn chuyện ủy thác đến đây, cũng trên cơ bản không có bao nhiêu vấn đề, Ni Cổ Lạp Tư dưới vui vẻ đưa tiễn nhiệt tình của Hạ Lạc Khắc đã rời khỏi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, hơn nữa nói rõ sẽ nhanh chóng để cho người sắp xếp lại tin tức về nhóm quái nhân, sau đó mang cho Hạ Lạc Khắc.

Ở trong tiếng vui vẻ đưa tiễn của những người chơi, ông rời khỏi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra một lần này Ni Cổ Lạp Tư thật sự đổ vốn gốc, nhưng mà ngài quyết định trợ giúp ông ta, cũng là quyết định vô cùng sáng suốt, tôi đã một lần nữa tiến hành điều chỉnh và quy hoạch toàn bộ chiến lược tiếp theo của chúng ta."

Sau khi bá tước Ni Cổ Lạp Tư rời khỏi, Bố Lỗ nhanh chóng nói.

Hạ Lạc Khắc ngồi xuống, tiếp lời Bố Lỗ nói: "Mượn cơ hội lần này kéo gần hơn khoảng cách với Ni Cổ Lạp Tư, nhận được tín nhiệm của ông ta, sau đó đánh bất ngờ sảnh chính thành chủ Lâm Đông Thành, khống chế Ni Cổ Lạp Tư, tiến tới ra lệnh cho toàn bộ Lâm Đông Thành, kế hoạch của cậu là như thế hả?

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tư tưởng chiến lược của ngài, cái nhìn đại cục thật sự quá tuyệt vời, chỉ cần chúng ta nắm lấy Lâm Đông Thành..."

Bố Lỗ ở đó thao thao bất tuyệt bản thứ N bắt đầu tiến công chiếm đóng Lâm Đông Thành của cậu ta, Hạ Lạc Khắc lại mở máy tính ra chuẩn bị xem website chính thức, nhưng mà giờ phút này một ngọn lửa xuất hiện ở trung tâm thành phố ngầm, một phần nguyệt san của Lâm Đông Thành bị ném ra.

Trên chỗ bắt mắt của nguyệt san Lâm Đông Thành lần này, không có bất cứ quảng cáo gì, mà là một tiêu đề lớn kiểu chữ màu đen lại thô: "Ban Tạp Tư A vượt ngục: Ôn Dịch Tán Bá Giả Ba La khủng bố phá ngục giam, tận thế!"

Hơn nữa không hề có bất cứ quảng cáo gì.



Hạ Lạc Khắc nhìn tiêu đề, không nói gì thật lâu.

- --

"Cốc - cốc - cốc"

Từng tiếng gõ bàn rất có tiết tấu quanh quẩn bên trong phòng tối om.

Một dáng người cao lớn ngồi trên ghế tựa, từ lưng ghế tựa nhìn tới, người này đối mặt với cửa chính.

Cửa chính két một tiếng mở ra, một bóng dáng mềm nhũn xuất hiện ở cửa, sau đó nói với người đang ngồi trên ghế tựa:

"Á Lịch Sơn Đại đại nhân, chúng ta đã xử lý xong chuyện Ban Tạp Tư A, không để lại chứng cứ gì."

Bóng người giấu mình trong bóng tối kia gật gật đầu, cửa phòng nhanh chóng đóng lại, một lần nữa quay về trong yên tĩnh.

———

A Phi ngồi xổm trong lồng sắt, đôi mắt nhỏ quay tròn nhìn đám người đi qua đi lại, cậu đi theo buôn lậu nô lệ đi tới, không bao lâu liền đi tới một trấn nhỏ xa lạ.

Nói là trấn nhỏ, thật ra càng giống như một nơi đóng quân, nơi nơi có thể nhìn thấy được mỏ đá lộ thiên, còn có đủ loại dụng cụ cỡ lớn, mà trong mỏ đá nơi này, có thể nhìn thấy rất nhiều nô lệ chân mang cùm đang tiến hành công việc đào quặng ở đây.

Còn có binh lính vũ trang đầy đủ, cầm roi trong tay quật bọn họ, vừa quát to: "Mau đào quặng! Tụi mày lũ tội phạm gian ác này! Đào quặng, là phương thức duy nhất để cứu bản thân tụi mày!"

Thật hiển nhiên, hiện giờ A Phi cũng đã trở thành một thành viên của tội phạm gian ác này, tuy rằng cậu không rõ mình rốt cuộc đã phạm tội gì.

Nhưng không quan trọng, quan trọng là tình tiết và toàn bộ thiết bị, ảnh chụp màn hình của NPC cũng có thể vì cậu mang đến rất nhiều độ nổi tiếng trên website diễn đàn, mà độ nổi tiếng có thể mang đến rất nhiều mấu chốt buôn bán!

Nhưng mà A Phi còn không quan sát được bao lâu, lại có một người đàn ông mặc trang phục linh mục màu trắng đi đến, đỉnh đầu của ông ta trọc lóc.

"A, tội phạm ngu dốt, con dùng lao động và trí tuệ do con giao ra đến cầu xin thánh chủ khoan dung cho tội lỗi của con, con bị phán quyết..."

Linh mục kia đang niệm kinh, sau đó nhìn về phía thủ vệ bên cạnh: "Cậu ta phạm vào tội gì?"

Thủ vệ kia lấy ra một văn kiện, tìm kiếm một lúc, sau đó nói: "Người đàn ông này tên A Phi, giết một con gà trong thôn."

"Cái gì?!"

Vị linh mục kia quá sợ hãi, sau đó mang theo vẻ mặt nhìn đống phân khó coi nhất trên thế gian, lựa chọn nhỏ tiếng hơn: "Ta lấy danh nghĩa của thánh chủ xét xử ngươi, cả đời giam cầm, làm việc cho đến chết đi, ngươi đồ cặn bã!"

"Thần quan ngài đừng nóng giận, đừng nóng giận."

Thủ vệ kia an ủi thần quan đang tức giận không thôi, sau đó hai người đều rời đi.

Một thủ vệ kéo A Phi ra khỏi lồng sắt, dẫn A Phi đi tới mỏ đá: "Đi, làm việc nhanh chút đi!"



A Phi nhanh chóng nhận lấy một chiếc cuốc khai thác quặng, nhìn khoáng thạch trước mắt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định trước làm bộ thuận theo, sau đó chạy trốn.

Nhưng mà khi A Phi nện nhát cuốc đầu tiên xuống, ở trước mắt cậu lóe lên một chùm sáng xanh, sau đó lại hiện lên: "Một người ngồi trong xe nhỏ trên mặt băng trơn nhẵn, tổng trọng lượng của người và xe là m=70 kg. Khi người này đón được một hòm gỗ có khối lượng là m=20kg, lấy tốc độ 5m/s ngay mặt trượt tới sau đó lập tức lấy tốc độ trái ngược với bản thân u=5m/s đẩy hòm gỗ trượt khỏi phương hướng ban đầu, hỏi tốc độ xe nhỏ đạt được bao nhiêu?"

A Phi ngây ra một lúc:

"Má nó..."

Ngay trong lúc A Phi ngây người, thị vệ ở bên cạnh đã vung cây roi tới:

"Mau đào quặng! Mày đồ tội phạm!"

- --

Gần đây Trảo Căn Bảo rất bận, bởi vì chuyển đổi phe cánh đến thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, cho nên rất nhiều thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, về phần nguyên nhân chân chính Trảo Căn Bảo chuyển đổi phe cánh, còn có ma thạch từ đâu mà tới. Trảo Căn Bảo vốn không tình nguyện nói ra, kể cả hai người bạn tốt của anh, Âu Ngật Mâu và báo tử đầu Linh Sung nói bóng nói gió hỏi nhiều lần, nhưng vẫn không nhận được đáp án gì.

Nhưng mà đều đã chuyển đi, lại hỏi mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.

Huống hồ, là trò chơi mà thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?

"Quá khó khăn, hang ổ nhền nhện này cũng quá khó khăn chút đi?!"

Âu Ngật Mâu vừa mới chết đi sau đó sống lại, vừa lắc đầu vừa than thở.

Cách cửa truyền tống không xa, Trảo Căn Bảo đang mang theo vài món vũ khí trang bị đi từ trong cửa truyền tống ra, phía sau còn có vài người chơi đi theo, người người đều mang theo vết thương đáng sợ.

Bọn họ đều là thành viên của công hội[Vi liễu lão hạ đích na nhất dạ.

Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á cũng mở ra Truyền Tống Môn của hang ổ nhền nhện, những người chơi đương nhiên có thể tự do đi tới hang ổ nhền nhện tiến hành mạo hiểm.

Nhưng mà con nhện mà bọn họ đánh chết cũng không thể dùng để tăng cường vũ khí, lại có thể giao ra cho ba con hamster vẫn luôn trực ban ở trong thành, từ chỗ của chúng đổi lấy danh vọng và tiền trò chơi.

Hệ thống rèn và tăng cường vũ khí ở thành phố tự do Duy Đa Lợi Á thống nhất, hoàn toàn không giống với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Vũ khí của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, trừ bỏ có thể dùng kim cương đến rèn ra, muốn tăng cường vũ khí mà nói, sinh vật vật liệu đều vô dụng, mà phải dùng càng nhiều khoáng thạch chủng loại khác đến tiến hành tăng cường.

Mà số lượng khoáng thạch này ở trên mặt đất vô cùng thưa thớt, hơn nữa mỗi lần đào lấy khoáng thạch đều phải làm bài, giống như chặt cây ở dưới thế giới ngầm.

Nhưng mà đây cũng không làm khó được những người chơi, chỉ cần có thể tăng cường trang bị, đừng nói làm bài, kể cả tham gia thi đại học...

Người học giỏi ở lĩnh vực nào đó cũng không thiếu, bởi vì tính chất đặc thù khi thu hoạch khoáng thạch trên mặt đất, hơn nữa so sánh với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ mà nói, chi phí móc nối vũ khí, tăng cường vũ khí còn đắt đỏ hơn.

Nhưng mà đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi, bởi vì nhóm vật tư thứ hai do thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đưa tới đã đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook