Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất
Chương 442: Phi long ẩn hiện
Lam Bạch Đích Thiên
02/04/2020
"Thế nhưng... Đã xảy ra chuyện như vậy..."
Giáo sư Bạch Thái xem xong rồi đưa viên đá kim loại cho Hạ Lạc Khắc, thần sắc bà ấy sợ hãi: "Nói như vậy, giáo sư Bồi Căn là bị người bắt cóc, còn học bá vì phát hiện ra một ít manh mối về chuyện này, cho nên cũng bị bắt cóc?"
"Giống như giáo sư Bạch Thái đã chứng kiến thấy, mọi chuyện đều có liên quan đến phù thủy của thành phố ngầm chúng ta, đây đã không chỉ đơn giản là chuyện của riêng Học viện Linh Hồn, mà còn liên quan đến chúng ta lợi ích của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ."
Hạ Lạc Khắc nói xong, giáo sư Bạch Thái gật gật đầu: "Tôi hiểu, xin ngài đi theo tôi, tôi đưa ngài tới gặp hiệu trưởng."
- --
Trong căn phòng không lớn không nhỏ, một phù thủy mặc áo choàng đứng ở bên cạnh cửa sổ, đứng từ đây có thể quan sát cả Học viện Linh Hồn phía dưới.
Hôm nay lại là một ngày nhàn nhã của Học viện Linh Hồn.
"Ầm ầm ầm."
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Phù thủy quay đầu lại, nói: "Mời vào."
Cửa phòng lập tức mở ra đến, giáo sư Bạch Thái dẫn theo Hạ Lạc Khắc và ba con động vật nhỏ của anh đi vào.
"Hiệu trưởng, có chuyện liên quan đến giáo sư Bồi Căn, tôi cảm thấy tôi cần thông báo cho ngài một số tin tức mới."
Giáo sư Bạch Thái vừa tiến đến đã nói thằng vào vấn đề.
...
"Có phải là... Là giáo sư Bồi Căn chỉ đang chơi đùa với chúng ta không?"
Hiệu trưởng Học viện Linh Hồn nhìn thấy Hạ Lạc Khắc mang cả video đến, ngẩng đầu nói như thế.
Nhưng ánh mắt Giáo sư Bạch Thái giống như đang nói: "Thầy nghĩ rằng tôi đang chơi đùa với thầy sao?"
"Được rồi, tôi hiểu rồi, tình thế quả thật rất nghiêm trọng, chúng ta cần có sự coi trọng nhất định."
Hiệu trưởng Học viện Linh Hồn chống cằm gật gật đầu: "Tôi để ý thấy trong ảo cảnh cuối cùng giáo sư Bồi Căn có nhắc tới Học viện Linh Hồn, có phải là ông ta để lại một manh mối quan trọng gì ở Học viện Linh Hồn hay không?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy, có thể đưa tôi tới phòng của giáo sư Bồi Căn một chút được không?"
Hạ Lạc Khắc nói như thế.
"Đương nhiên có thể, xin mời đi theo tôi."
- --
Giáo sư Bồi Căn là một trong những thầy giáo ở Học viện Linh Hồn, hơn nữa lại còn độc thân, đương nhiên cũng giống những thầy giáo độc thân khác, đều ở trong ký túc xá giáo viên của Học viện Linh Hồn.
Ký túc xá của giáo sư là mỗi người một phòng, mỗi một phòng đều có trang bị đầy đủ, có phòng bếp, toilet còn có phòng tắm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
"Nơi này chính là phòng của giáo sư Bồi Căn."
Sau khi quản xá đầu lâu mở phòng của giáo sư Bồi Căn ra, vì một thời gian dài không có người ở nên cái khói bụi mù mịt liền ập tới mặt người. Khác với con người nghiêm khắc của giáo sư Bồi Căn, căn phòng của ông ta vô cùng hỗn độn, giống như trước khi đi đã xảy ra một vụ trộm cắp.
Giáo sư Bạch Thái và hiệu trưởng đứng ở cửa nhìn xung quanh.
"À, lúc trước giáo sư Bồi Căn có nói qua, trong phòng phải quét tước sửa sang lại nhiều, xem ra hoàn toàn không có người nào đi vào."
Hiệu trưởng dùng giọng điệu ngượng ngùng nói.
Dù sao giáo sư Bồi Căn cũng là thầy giáo của Học viện Linh Hồn, bị Hạ Lạc Khắc nhìn thấu một mặt lộn xộn như vậy, người làm hiệu trưởng như ông ta dù sao cũng có chút ngượng ngùng.
"Phải tìm kiếm manh mối trong một căn phòng như thế này, thật đúng là một chuyện khó khăn."
Giáo sư Bạch Thái thẳng thắn phê bình, mặc dù là ở trong tình huống giáo sư Bồi Căn có vẻ như đã mất tích.
"Không, cũng không khó khăn."
Hạ Lạc Khắc đi tới chỗ bức tường tạm thời trong phòng giáo sư Bồi Căn, trên mặt tường tạp nham ấy có đủ loại hình ảnh truy nã và những tin tức ghi chú nhỏ.
"Thì ra là thế."
- --
Cuối cùng người Duy Đa Lợi Á cũng xuất phát, Lị La quyết định làm theo cách của Hạ Lạc Khắc, đi đến địa điểm đích đã, xây dựng lại ấn tín truyền tống môn, mà không phải theo kiểu truyền thống mang theo đại quân xuất chinh.
Cho nên quy mô xuất phát cuối cùng cũng chỉ có gần mười chiếc xe ngựa, trên đó chở gần tám mươi người, còn có những tài liệu dùng để thiết lập ấn tín ma pháp trận.
Mà người đi đầu còn là bá tước Lan Tư Lạc Đặc, một người khá quen biết đối với xã hội, đi cùng là hamster Lão Đại phụ trách thiết lập ấn tín ma pháp trận.
Về phần vì sao hamster lão Đại là người thiết lập ấn ký ma pháp trận chính là kết quả nữ vương Lị La đặc huấn suốt đêm, còn kết quả thì sao, hamster Lão Đại dọc đường đi vừa nức nở vừa không ngừng đọc lại quyển vở đã ghi chép, tựa hồ có điểm làm cho người ta lo lắng.
Hamster lão Đại nức nở đương nhiên không phải bởi vì ấn tín ma pháp trận mà nữ vương Lị La dạy quá khó, mà là bởi vì ba anh em hamster bọn họ, từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ly biệt như thế này, giống như nỗi nhớ quê nhà, tôi ở bên ngoài, các người ở bên trong.
Nhưng bỏ qua Lan Tư Lạc Đặc đang lo lắng và hamster lão Đại trong đầu đang đầy nỗi u buồn ly biệt thì những người chơi khác vẫn vô cùng vui vẻ. Dù sao đây chính là đội quân tiên phong tấn công Ước Khắc, chuẩn bị tốt trước một bước trước khi gặp quân địch Ước Khắc, sau đó đánh bại bọn họ, cướp đi trang bị của bọn họ, lấy đi ngựa của bọn họ, chỉ nghĩ một chút như vậy liền thấy thật sự rất vui vẻ.
Đương nhiên cũng phải trả giá, Lan Tư Lạc Đặc đã nói: "Lần này chúng ta xuất phát, nhiệm vụ chủ yếu là tìm được một vị trí thích hợp, thành lập một cứ điểm ổn định, có thể hơn hai mươi ngày chúng ta cũng không có cách nào phản hồi, xin mọi người làm ơn để tâm chuẩn bị cho tốt!"
Nói cách khác có nghĩ là hơn hai mươi ngày không được làm nhiệm vụ hàng ngày?!
Danh vọng, tiền trong trò chơi đều không có.
Phần lớn người chơi không vui, giữa chừng làm lỡ dở bọn họ lãng phí hơn hai mươi ngày tiến độ của trò chơi, dù vậy, vẫn có nhiều người muốn đi theo.Cuối cùng, Lan Tư Lạc Đặc chọn lựa tám mươi người có kỷ luật tốt nhất, còn những người khác? Tính kỷ luật quá kém, mang ra ngoài là chết chắc, có khi còn hại chết những người khác, còn không bằng chờ đến lúc thành lập cứ điểm xong, thành lập xong ấn tín ma pháp trận, rồi lại để cho bọn họ trực tiếp qua truyền tống đến tiến hành chiến đấu.
Dù sao Lan Tư Lạc Đặc cũng đã phải cam chịu, không hề làm cho những người chơi bình thường này ảo tưởng giống như quân đội đang chiến đấu.
Đoàn xe ngựa thảnh thơi tiến lên phía trước băng qua rừng cây dưới ánh trăng và một thảo nguyên lớn, ngồi đầu ở cỗ xe ngựa dẫn đường là vợ của bá tước Lan Tư Lạc Đặc, cũng chính là cái người bị Nhuyễn Nhuyễn bắn trúng một mũi tên, người con trai tự xưng có được quyền thừa kế của Công tước Ước Khắc.
Tên của anh ta là - "Cách Ni Vi Nhân".
"Rốt cuộc Cách Ni Vi Nhân là nam hay là nữ?"
Trên cỗ xe ngựa ngay phía sau, một thành viên đến từ bang hội "Đêm hôm đó vì lão Hạ", Âu Ngật Mâu, vẻ mặt mê mang nhìn người bạn đang lảo đảo trên xe ngựa bên cạnh hỏi.
"A? Sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này?"
Báo Tử Đầu Linh Sung nghi ngờ nhìn Âu Ngật Mâu.
"Khẳng định là nam, lúc trước NPC yêu tinh Nhạ Bất Khởi đã nói là con trai mà, còn có mấy người khác chăm sóc bên cạnh anh ta, cũng đều nói là con trai."
Bên cạnh có một người chơi nhanh chóng tiếp lời.
"Nói không hay, chúng ta cũng không tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tên là Cách Ni Vi Nhân, tên này là tên của vợ Á Sắt phải không? Rõ ràng là tên gọi cho nữ, nhưng lại kết hôn với Lan Tư Lạc Đặc."
Nhuyễn Nhuyễn cũng ngồi ở trên xe phát biểu ý kiến của mình, đột nhiên trong lúc đó cô ta nghĩ tới cái gì, lập tức giơ tay lên: "Đúng vậy, có phải đây là bước chuẩn bị để hệ thống đưa ra tính năng kết hôn trong tương lai không? Dù sao có rất nhiều game điện thoại có tính năng kết hôn, không chừng "Thành phố ngầm" cũng sẽ có hệ thống kết hôn."
"Một địa tinh kết hôn với dã thú? Hình ảnh thật đẹp nhưng chỉ là tôi tưởng tượng mà thôi."
Âu Ngật Mâu vừa nói đã làm mọi người cười như đang nghe chuyện hài hước, nhìn qua tâm tình của mọi người cũng rất tốt.
Nhưng đột nhiên xe ngựa phía trước ngừng lại, Trảo Căn Bảo nhìn thấy Lan Tư Lạc Đặc ngồi trên cỗ xe đầu tiên, còn có Hamster, cùng với Cách Ni Vi Nhân và những người chơi khác đều xuống xe.
"Chuyện gì vậy?"
Âu Ngật Mâu ngây ra một lúc, mọi người cũng đều không rõ ràng lắm, sau khi bọn họ xuống xe đều đi theo lại đó, chỉ thấy trước đoàn xe của Duy Đa Lợi Á, có một mảnh đất bị đốt trụi, còn có một ít những mẩu gỗ những mẩu kim loại nhỏ, trâu bò dê chết trên mặt đất, không có ở hơi nước, hiển nhiên là đã có một trận cháy cách đây không lâu.
Mà làm cho người ta có chút buồn nôn chính là ngoài động vật chết, còn có một số người và sinh vật cũng bị chết cháy ở trong này.
Cách đó không xe còn có thể nhìn thấy mấy người thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, còn có mấy người bị bỏng nghiêm trọng.
Nhìn qua giống như bọn họ vừa gặp phải một trận dội bom hỏa tiễn tập kích.
Nhưng trong trò chơi không có nhiều hỏa tiễn, nhiều lắm là ma có pháo, nhưng là uy lực của ma pháo sẽ không gây ra tình cảnh như vậy. Bởi vì nếu như bọn họ thật sự bị ma pháo tập kích, hiện tại chỉ sợ ngay cả một cái mẩu vụn cũng không còn thừa.
Lan Tư Lạc Đặc nhìn mảnh đất trơ trọi trước mắt, anh ta quả thực có chút không thể tin được, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Người ở xa xa hiển nhiên cũng nhìn thấy người Duy Đa Lợi Á, trong đó có mấy người liền đứng lên, mặt mày bọn họ xám tro đi chậm lại đây.
"Các người là ở trấn nhỏ Thiểm Kim sao? Con tôi đây? Nó không đi cùng các người tới đây sao?"
Trong đó có một người đàn ông đang dựa vào một cái cây lớn đã bị thiêu cháy gần một nửa, ánh mắt mang theo hy vọng nhìn lại đây.
"Ngại quá, chúng tôi muốn..."
Lan Tư Lạc Đặc đang chuẩn bị giới thiệu thân phận của mình, những người chơi bên cạnh đã líu ríu đi lên nói:
"Đúng vậy, chúng tôi chính là từ trấn nhỏ Thiểm Kim tới!""Các người không có nhiệm vụ gì cho chúng tôi sao?"
"Nếu có nhiệm vụ gì thì yên tâm giao cho chúng tôi đi, chỉ có chúng tôi không thể nhận nhiệm vụ chứ không có nhiệm vụ nào mà chúng tôi không thể làm được!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy!"
"Chúng tôi không phải người trấn Thiểm kim, chúng tôi là Duy Đa Lợi Á!"
"Chim đại bàng của các người sao không? Vì sao lại tiếp nhận chức vụ, cũng không phải là người Duy Đa Lợi Á? Thời điểm này trả lời thành thật mới là lựa chọn đúng đắn!"
Mấy người trước mắt này vừa mới gặp nạn, bị mấy người chơi làm cho đầu óc có chút choáng váng, nhưng Lan Tư Lạc Đặc vẫn rất nhanh hồi đáp: "Thật có lỗi, chúng tôi không phải là từ trấn nhỏ Thiểm Kim tới, chúng tôi là từ Duy Đa Lợi Á tới, nhưng tôi có thể hỏi một chút được không, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Là cái gì tập kích các người?"
Lan Tư Lạc Đặc hỏi nguyên nhân, hy vọng là mấy người họ biết rằng xung quanh đây có cái gì nguy hiểm hay không, nói cách khác, nếu đoàn xe ngựa của mình cũng gặp tình huống như đối phương vừa rồi thì khó tránh khỏi có chút làm cho người ta lo sợ.
Tuy rằng các người chơi đều có thể sống lại, nhưng Lan Tư Lạc Đặc hiểu rất rõ chính mình không thể, Cách Ni Vi Nhân ở bên cạnh lại càng không thế. Ngay cả chính Lan Tư Lạc Đặc cũng không muốn thừa nhận, từ trong đáy lòng anh ta có chút tâm tính muốn bảo vệ Cách Ni Vi Nhân, thật sự là có một chút mong muốn như vậy.
"Là Phi long! Chúng tôi bị Phi long tập kích! Con Phi long ác độc kia cứ thế mà lao xuống phun lửa vào chúng tôi! Nó làm như khắp khu này là khu vực săn bắn của nó vậy!"
"Người nhà của tôi đều bị sinh vật tà ác kia hại chết cháy!"
"Chúng tôi phải báo thù!"
Người trước mắt thống khổ la lên, cho dù tất cả mọi người đều biết đây chỉ là trò chơi, nhưng nhìn đến tình cảnh này, cũng không khỏi có chút lòng trắc ẩn.
Dù sao rất thảm...
"Như vậy..."
Hamster lão Đại gật gật đầu, lúc đang chuẩn bị tiếp đón mọi người lên xe ngựa cùng nhau rời đi, xa xa đột nhiên lại truyền đến tiếng vang.
Một đám người, trong tay cầm đủ loại vũ khí, một số người cưỡi ngựa đang chạy tới hướng bến này, bọn họ nhìn thấy có một đoàn xe ngựa ở đây nên tốc độ càng nhanh hơn.
Người đàn ông đang dựa ở gốc cây lớn kia nhìn thấy cảnh ở phía sau đám người, hưng phấn chạy lại và hô to lên: "Con trai! Con trai!"
Thực hiển nhiên, đám người kia chính là người của trấn nhỏ Thiểm Kim.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Không biết là ai ở trong đám người đó hô lên một tiếng, rất nhanh liền có tiếng rút vũ khí loạt xoạt vang lên, ngay cả Lan Tư Lạc Đặc cũng bị sợ tới mức theo phản xạ mà rút vũ khí ra, nhưng đến lúc anh ta phản ứng lại thì người phía sau đá nhanh chóng chạy đến: "Thu hồi vũ khí, không phải thổ phỉ! Không phải thổ phỉ!"
Bởi vì số lượng người của bọn họ cũng không nhiều, cho nên lần này đi cũng chỉ như là một thương đội, tính toán lén lút đến Ước Khắc thành lập một cứ điểm. Bởi vì nữ vương Lị La tính toán là có chiến tranh phong thần kế thừa, mà không phải kiểu chiến tranh toàn diện xâm lược, cho nên chỉ cần nắm giữ được tòa thành Ước Khắc. Chiến tranh cơ bản cũng tuyên cáo đã xong, tuy rằng theo góc độ pháp luật kế thừa có rất nhiều chuyện không thể chạm vào được.
Lan Tư Lạc Đặc đã nháy mắt ra hiệu với đám người chơi, nhưng mấy người chơi nhìn thấy ngựa và trang bị như vậy cũng rất hứng thú, trong khoảng thời gian ngắn họ còn do dự có nên thật sự thu hồi vũ khí hay không.
Vẫn là Cách Ni Vi Nhân đứng ra chân thành nói với mọi người: "Xin mọi người hãy tin tưởng tôi, tôi quen biết với trưởng trấn Thiểm Kim, trong lúc tôi nguy hiểm và bất lực nhất ông ấy đã thu lưu tôi, ông ấy cũng không phải toàn tâm toàn ý đứng ở bên phe Công tước Ước Khắc tà ác, trên thực tế, ông ấy không phải kẻ thù của chúng ta, mà là một đối tượng chúng ta có thể tranh thủ."
Cách Ni Vi Nhân nói xong, người chơi vẫn có chút do dự, Trảo Căn Bảo nói: "Đều thu hồi vũ khí đi, có thể không đúng nội dung vở kịch đâu."
A Phi cũng phất tay nói: "Thu hồi vũ khí, người đối diện cũng có bộ dáng tốt, đừng có vội vàng nóng nảy."
Những người phụ trách bang hội khác cũng nói như vậy, trên cơ bản mấy người chơi thấy hội trưởng và người phụ trách nhóm bang hội đều nói như vậy, cũng đều thu hồi vũ khí.
Đương nhiên, trong lúc đó thì họ vẫn không ngừng thảo luận với nhau, nhưng bởi vì số lượng người chơi chỉ có tám mươi người, cho nên mấy người chơi có thêm mấy từ hỗn loạn với mấy biểu hiện đặc biệt cũng không tính là quá rõ ràng.
Nhìn thấy bọn họ đều đã thu hồi vũ khí, Lan Tư Lạc Đặc và Cách Ni Vi Nhân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, về phần Hamster lão Đại, toàn bộ hành trình đều cau mày, tựa hồ là bởi vì cảm giác lộ trình bị trì hoãn nên bộ dáng cũng không vui vẻ lắm.
Đám người kia nhanh chóng chạy đến trước mặt người Duy Đa Lợi Á, có một chiến sĩ ngồi trên lưng ngựa, ít nhất thì nhìn thấy toàn thân ông ta mặc áo giáp nên chắc là chiến sĩ.
"Các người từ đâu tới? Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Bởi vì số lượng người Duy Đa Lợi Á cũng không nhiều, hơn nữa cũng không có mấy người cầm cung nỏ, cho nên này mấy người trấn nhỏ Thiểm Kim cũng không cảnh giác mà tới gần, một đoàn trực tiếp chạy tới, đứng ở trước mặt Trảo Căn Bảo, chiến sĩ đứng đầu đi quanh một vòng, hỏi.
"Chú Trưởng Trấn!"
Cách Ni Vi Nhân bỏ cái mũ che mặt mình ra, một khuôn mặt vô cùng nữ tính lộ ra biểu cảm sắp khóc.
Người chiến sẽ cưỡi ngựa kia bật người nhảy xuống khỏi ngựa, có chút không dám tin đích bước nhanh tới: "Cách Ni Vi Nhân?! Chú vẫn luôn lo lắng cho cháu, còn tưởng rằng cháu bị dã nhân Duy Đa Lợi Á bắt rồi giết chết, thật tốt quá! Cảm tạ thánh chủ!"
Người chiến sĩ kia lập tức ôm Cách Ni Vi Nhân vào trong lồng ngực, không để ý Lan Tư Lạc Đặc bên cạnh đang trừng lớn đôi mắt.
Nhưng thời điểm ông ta nhắc đến dã nhân Duy Đa Lợi Á, biểu cảm của Cách Nhi Vi Nhân vẫn là có chút biến hóa vi diệu, sau đó có chút ngượng ngùng đẩy người trưởng trấn đang ôm ông ta ra, sau đó chỉ một chỉ những người chơi phía sau: "Bọn họ chính là người Duy Đa Lợi Á."
"Xoát!"
Trưởng trấn lập tức rút vũ khí của chính mình ra, kéo Cách Ni Vi Nhân ra bảo vệ ở phía sau, hơn nữa cảnh giác nhìn về phía khoảng không xung quanh, tựa hồ đang lo lắng sẽ có một đám phục binh sắp lao ra.
Mấy người chơi nhìn thấy có NPC rút vũ khí ra, lập tức cũng rất hưng phấn, nếu như có người động chạm tới đây, cũng không nên trách chúng ta không thể kiềm chế.
Những người ở phía sau trưởng trấn cũng giơ lên đủ loại vũ khí của mình, nhưng nhân lúc xung đột còn chưa lên cao, Cách Ni Vi Nhân liền đứng dậy, nói: "Chú, chuyện không phải như chú nghĩ đâu! Người Duy Đa Lợi Á cũng không phải dã nhân gì đó, bọn họ là trợ giúp cháu đối kháng công tước Ước Khắc! Bọn họ sẽ trợ giúp cháu lấy lại tước vị công tước và lãnh địa vốn thuộc về cháu!"
Nghe thấy Cách Ni Vi Nhân nói như vậy, trưởng trấn do dự một chút, nhìn mấy người chơi trước mắt không có chút khẩn trương, sau đó lại thu vũ khí lại, nhìn về phía Cách Ni Vi Nhân: "Không ai có thể đủ phản kháng công tước Ước Khắc, cho dù là Kim Phát Kiều Trì hay là người Duy Đa Lợi Á cũng không được, sau đó công tước Ước Khắc sẽ tiến công lại càng thêm mãnh liệt, các người cũng chỉ là đang tự tìm đường chết mà thôi. Cách Ni Vi Nhân, cháu nên nghe ta nói, tới đế quốc, ở nơi đó cháu có thể có cuộc sống bình thường phổ thông."
Cách Ni Vi Nhân cúi đầu, cũng không trả lời trưởng trấn, trưởng trấn thở dài một hơi: "Chú biết không có cách nào thuyết phục được cháu."
Ông ta đi hai bước, tới hướng mấy người sống sót, đồng thời nói với các người chơi và Lan Tư Lạc Đặc: "Xin lỗi, người Duy Đa Lợi Á, nếu các người muốn đi thì hãy mau rời khỏi nơi này đi, nơi này xuất hiện phi long nên hiện tại không được an toàn, nguyện thánh chủ có thể phù hộ các người."
Giáo sư Bạch Thái xem xong rồi đưa viên đá kim loại cho Hạ Lạc Khắc, thần sắc bà ấy sợ hãi: "Nói như vậy, giáo sư Bồi Căn là bị người bắt cóc, còn học bá vì phát hiện ra một ít manh mối về chuyện này, cho nên cũng bị bắt cóc?"
"Giống như giáo sư Bạch Thái đã chứng kiến thấy, mọi chuyện đều có liên quan đến phù thủy của thành phố ngầm chúng ta, đây đã không chỉ đơn giản là chuyện của riêng Học viện Linh Hồn, mà còn liên quan đến chúng ta lợi ích của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ."
Hạ Lạc Khắc nói xong, giáo sư Bạch Thái gật gật đầu: "Tôi hiểu, xin ngài đi theo tôi, tôi đưa ngài tới gặp hiệu trưởng."
- --
Trong căn phòng không lớn không nhỏ, một phù thủy mặc áo choàng đứng ở bên cạnh cửa sổ, đứng từ đây có thể quan sát cả Học viện Linh Hồn phía dưới.
Hôm nay lại là một ngày nhàn nhã của Học viện Linh Hồn.
"Ầm ầm ầm."
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Phù thủy quay đầu lại, nói: "Mời vào."
Cửa phòng lập tức mở ra đến, giáo sư Bạch Thái dẫn theo Hạ Lạc Khắc và ba con động vật nhỏ của anh đi vào.
"Hiệu trưởng, có chuyện liên quan đến giáo sư Bồi Căn, tôi cảm thấy tôi cần thông báo cho ngài một số tin tức mới."
Giáo sư Bạch Thái vừa tiến đến đã nói thằng vào vấn đề.
...
"Có phải là... Là giáo sư Bồi Căn chỉ đang chơi đùa với chúng ta không?"
Hiệu trưởng Học viện Linh Hồn nhìn thấy Hạ Lạc Khắc mang cả video đến, ngẩng đầu nói như thế.
Nhưng ánh mắt Giáo sư Bạch Thái giống như đang nói: "Thầy nghĩ rằng tôi đang chơi đùa với thầy sao?"
"Được rồi, tôi hiểu rồi, tình thế quả thật rất nghiêm trọng, chúng ta cần có sự coi trọng nhất định."
Hiệu trưởng Học viện Linh Hồn chống cằm gật gật đầu: "Tôi để ý thấy trong ảo cảnh cuối cùng giáo sư Bồi Căn có nhắc tới Học viện Linh Hồn, có phải là ông ta để lại một manh mối quan trọng gì ở Học viện Linh Hồn hay không?"
"Tôi cũng nghĩ như vậy, có thể đưa tôi tới phòng của giáo sư Bồi Căn một chút được không?"
Hạ Lạc Khắc nói như thế.
"Đương nhiên có thể, xin mời đi theo tôi."
- --
Giáo sư Bồi Căn là một trong những thầy giáo ở Học viện Linh Hồn, hơn nữa lại còn độc thân, đương nhiên cũng giống những thầy giáo độc thân khác, đều ở trong ký túc xá giáo viên của Học viện Linh Hồn.
Ký túc xá của giáo sư là mỗi người một phòng, mỗi một phòng đều có trang bị đầy đủ, có phòng bếp, toilet còn có phòng tắm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
"Nơi này chính là phòng của giáo sư Bồi Căn."
Sau khi quản xá đầu lâu mở phòng của giáo sư Bồi Căn ra, vì một thời gian dài không có người ở nên cái khói bụi mù mịt liền ập tới mặt người. Khác với con người nghiêm khắc của giáo sư Bồi Căn, căn phòng của ông ta vô cùng hỗn độn, giống như trước khi đi đã xảy ra một vụ trộm cắp.
Giáo sư Bạch Thái và hiệu trưởng đứng ở cửa nhìn xung quanh.
"À, lúc trước giáo sư Bồi Căn có nói qua, trong phòng phải quét tước sửa sang lại nhiều, xem ra hoàn toàn không có người nào đi vào."
Hiệu trưởng dùng giọng điệu ngượng ngùng nói.
Dù sao giáo sư Bồi Căn cũng là thầy giáo của Học viện Linh Hồn, bị Hạ Lạc Khắc nhìn thấu một mặt lộn xộn như vậy, người làm hiệu trưởng như ông ta dù sao cũng có chút ngượng ngùng.
"Phải tìm kiếm manh mối trong một căn phòng như thế này, thật đúng là một chuyện khó khăn."
Giáo sư Bạch Thái thẳng thắn phê bình, mặc dù là ở trong tình huống giáo sư Bồi Căn có vẻ như đã mất tích.
"Không, cũng không khó khăn."
Hạ Lạc Khắc đi tới chỗ bức tường tạm thời trong phòng giáo sư Bồi Căn, trên mặt tường tạp nham ấy có đủ loại hình ảnh truy nã và những tin tức ghi chú nhỏ.
"Thì ra là thế."
- --
Cuối cùng người Duy Đa Lợi Á cũng xuất phát, Lị La quyết định làm theo cách của Hạ Lạc Khắc, đi đến địa điểm đích đã, xây dựng lại ấn tín truyền tống môn, mà không phải theo kiểu truyền thống mang theo đại quân xuất chinh.
Cho nên quy mô xuất phát cuối cùng cũng chỉ có gần mười chiếc xe ngựa, trên đó chở gần tám mươi người, còn có những tài liệu dùng để thiết lập ấn tín ma pháp trận.
Mà người đi đầu còn là bá tước Lan Tư Lạc Đặc, một người khá quen biết đối với xã hội, đi cùng là hamster Lão Đại phụ trách thiết lập ấn tín ma pháp trận.
Về phần vì sao hamster lão Đại là người thiết lập ấn ký ma pháp trận chính là kết quả nữ vương Lị La đặc huấn suốt đêm, còn kết quả thì sao, hamster Lão Đại dọc đường đi vừa nức nở vừa không ngừng đọc lại quyển vở đã ghi chép, tựa hồ có điểm làm cho người ta lo lắng.
Hamster lão Đại nức nở đương nhiên không phải bởi vì ấn tín ma pháp trận mà nữ vương Lị La dạy quá khó, mà là bởi vì ba anh em hamster bọn họ, từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ly biệt như thế này, giống như nỗi nhớ quê nhà, tôi ở bên ngoài, các người ở bên trong.
Nhưng bỏ qua Lan Tư Lạc Đặc đang lo lắng và hamster lão Đại trong đầu đang đầy nỗi u buồn ly biệt thì những người chơi khác vẫn vô cùng vui vẻ. Dù sao đây chính là đội quân tiên phong tấn công Ước Khắc, chuẩn bị tốt trước một bước trước khi gặp quân địch Ước Khắc, sau đó đánh bại bọn họ, cướp đi trang bị của bọn họ, lấy đi ngựa của bọn họ, chỉ nghĩ một chút như vậy liền thấy thật sự rất vui vẻ.
Đương nhiên cũng phải trả giá, Lan Tư Lạc Đặc đã nói: "Lần này chúng ta xuất phát, nhiệm vụ chủ yếu là tìm được một vị trí thích hợp, thành lập một cứ điểm ổn định, có thể hơn hai mươi ngày chúng ta cũng không có cách nào phản hồi, xin mọi người làm ơn để tâm chuẩn bị cho tốt!"
Nói cách khác có nghĩ là hơn hai mươi ngày không được làm nhiệm vụ hàng ngày?!
Danh vọng, tiền trong trò chơi đều không có.
Phần lớn người chơi không vui, giữa chừng làm lỡ dở bọn họ lãng phí hơn hai mươi ngày tiến độ của trò chơi, dù vậy, vẫn có nhiều người muốn đi theo.Cuối cùng, Lan Tư Lạc Đặc chọn lựa tám mươi người có kỷ luật tốt nhất, còn những người khác? Tính kỷ luật quá kém, mang ra ngoài là chết chắc, có khi còn hại chết những người khác, còn không bằng chờ đến lúc thành lập cứ điểm xong, thành lập xong ấn tín ma pháp trận, rồi lại để cho bọn họ trực tiếp qua truyền tống đến tiến hành chiến đấu.
Dù sao Lan Tư Lạc Đặc cũng đã phải cam chịu, không hề làm cho những người chơi bình thường này ảo tưởng giống như quân đội đang chiến đấu.
Đoàn xe ngựa thảnh thơi tiến lên phía trước băng qua rừng cây dưới ánh trăng và một thảo nguyên lớn, ngồi đầu ở cỗ xe ngựa dẫn đường là vợ của bá tước Lan Tư Lạc Đặc, cũng chính là cái người bị Nhuyễn Nhuyễn bắn trúng một mũi tên, người con trai tự xưng có được quyền thừa kế của Công tước Ước Khắc.
Tên của anh ta là - "Cách Ni Vi Nhân".
"Rốt cuộc Cách Ni Vi Nhân là nam hay là nữ?"
Trên cỗ xe ngựa ngay phía sau, một thành viên đến từ bang hội "Đêm hôm đó vì lão Hạ", Âu Ngật Mâu, vẻ mặt mê mang nhìn người bạn đang lảo đảo trên xe ngựa bên cạnh hỏi.
"A? Sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này?"
Báo Tử Đầu Linh Sung nghi ngờ nhìn Âu Ngật Mâu.
"Khẳng định là nam, lúc trước NPC yêu tinh Nhạ Bất Khởi đã nói là con trai mà, còn có mấy người khác chăm sóc bên cạnh anh ta, cũng đều nói là con trai."
Bên cạnh có một người chơi nhanh chóng tiếp lời.
"Nói không hay, chúng ta cũng không tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tên là Cách Ni Vi Nhân, tên này là tên của vợ Á Sắt phải không? Rõ ràng là tên gọi cho nữ, nhưng lại kết hôn với Lan Tư Lạc Đặc."
Nhuyễn Nhuyễn cũng ngồi ở trên xe phát biểu ý kiến của mình, đột nhiên trong lúc đó cô ta nghĩ tới cái gì, lập tức giơ tay lên: "Đúng vậy, có phải đây là bước chuẩn bị để hệ thống đưa ra tính năng kết hôn trong tương lai không? Dù sao có rất nhiều game điện thoại có tính năng kết hôn, không chừng "Thành phố ngầm" cũng sẽ có hệ thống kết hôn."
"Một địa tinh kết hôn với dã thú? Hình ảnh thật đẹp nhưng chỉ là tôi tưởng tượng mà thôi."
Âu Ngật Mâu vừa nói đã làm mọi người cười như đang nghe chuyện hài hước, nhìn qua tâm tình của mọi người cũng rất tốt.
Nhưng đột nhiên xe ngựa phía trước ngừng lại, Trảo Căn Bảo nhìn thấy Lan Tư Lạc Đặc ngồi trên cỗ xe đầu tiên, còn có Hamster, cùng với Cách Ni Vi Nhân và những người chơi khác đều xuống xe.
"Chuyện gì vậy?"
Âu Ngật Mâu ngây ra một lúc, mọi người cũng đều không rõ ràng lắm, sau khi bọn họ xuống xe đều đi theo lại đó, chỉ thấy trước đoàn xe của Duy Đa Lợi Á, có một mảnh đất bị đốt trụi, còn có một ít những mẩu gỗ những mẩu kim loại nhỏ, trâu bò dê chết trên mặt đất, không có ở hơi nước, hiển nhiên là đã có một trận cháy cách đây không lâu.
Mà làm cho người ta có chút buồn nôn chính là ngoài động vật chết, còn có một số người và sinh vật cũng bị chết cháy ở trong này.
Cách đó không xe còn có thể nhìn thấy mấy người thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, còn có mấy người bị bỏng nghiêm trọng.
Nhìn qua giống như bọn họ vừa gặp phải một trận dội bom hỏa tiễn tập kích.
Nhưng trong trò chơi không có nhiều hỏa tiễn, nhiều lắm là ma có pháo, nhưng là uy lực của ma pháo sẽ không gây ra tình cảnh như vậy. Bởi vì nếu như bọn họ thật sự bị ma pháo tập kích, hiện tại chỉ sợ ngay cả một cái mẩu vụn cũng không còn thừa.
Lan Tư Lạc Đặc nhìn mảnh đất trơ trọi trước mắt, anh ta quả thực có chút không thể tin được, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Người ở xa xa hiển nhiên cũng nhìn thấy người Duy Đa Lợi Á, trong đó có mấy người liền đứng lên, mặt mày bọn họ xám tro đi chậm lại đây.
"Các người là ở trấn nhỏ Thiểm Kim sao? Con tôi đây? Nó không đi cùng các người tới đây sao?"
Trong đó có một người đàn ông đang dựa vào một cái cây lớn đã bị thiêu cháy gần một nửa, ánh mắt mang theo hy vọng nhìn lại đây.
"Ngại quá, chúng tôi muốn..."
Lan Tư Lạc Đặc đang chuẩn bị giới thiệu thân phận của mình, những người chơi bên cạnh đã líu ríu đi lên nói:
"Đúng vậy, chúng tôi chính là từ trấn nhỏ Thiểm Kim tới!""Các người không có nhiệm vụ gì cho chúng tôi sao?"
"Nếu có nhiệm vụ gì thì yên tâm giao cho chúng tôi đi, chỉ có chúng tôi không thể nhận nhiệm vụ chứ không có nhiệm vụ nào mà chúng tôi không thể làm được!"
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy!"
"Chúng tôi không phải người trấn Thiểm kim, chúng tôi là Duy Đa Lợi Á!"
"Chim đại bàng của các người sao không? Vì sao lại tiếp nhận chức vụ, cũng không phải là người Duy Đa Lợi Á? Thời điểm này trả lời thành thật mới là lựa chọn đúng đắn!"
Mấy người trước mắt này vừa mới gặp nạn, bị mấy người chơi làm cho đầu óc có chút choáng váng, nhưng Lan Tư Lạc Đặc vẫn rất nhanh hồi đáp: "Thật có lỗi, chúng tôi không phải là từ trấn nhỏ Thiểm Kim tới, chúng tôi là từ Duy Đa Lợi Á tới, nhưng tôi có thể hỏi một chút được không, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Là cái gì tập kích các người?"
Lan Tư Lạc Đặc hỏi nguyên nhân, hy vọng là mấy người họ biết rằng xung quanh đây có cái gì nguy hiểm hay không, nói cách khác, nếu đoàn xe ngựa của mình cũng gặp tình huống như đối phương vừa rồi thì khó tránh khỏi có chút làm cho người ta lo sợ.
Tuy rằng các người chơi đều có thể sống lại, nhưng Lan Tư Lạc Đặc hiểu rất rõ chính mình không thể, Cách Ni Vi Nhân ở bên cạnh lại càng không thế. Ngay cả chính Lan Tư Lạc Đặc cũng không muốn thừa nhận, từ trong đáy lòng anh ta có chút tâm tính muốn bảo vệ Cách Ni Vi Nhân, thật sự là có một chút mong muốn như vậy.
"Là Phi long! Chúng tôi bị Phi long tập kích! Con Phi long ác độc kia cứ thế mà lao xuống phun lửa vào chúng tôi! Nó làm như khắp khu này là khu vực săn bắn của nó vậy!"
"Người nhà của tôi đều bị sinh vật tà ác kia hại chết cháy!"
"Chúng tôi phải báo thù!"
Người trước mắt thống khổ la lên, cho dù tất cả mọi người đều biết đây chỉ là trò chơi, nhưng nhìn đến tình cảnh này, cũng không khỏi có chút lòng trắc ẩn.
Dù sao rất thảm...
"Như vậy..."
Hamster lão Đại gật gật đầu, lúc đang chuẩn bị tiếp đón mọi người lên xe ngựa cùng nhau rời đi, xa xa đột nhiên lại truyền đến tiếng vang.
Một đám người, trong tay cầm đủ loại vũ khí, một số người cưỡi ngựa đang chạy tới hướng bến này, bọn họ nhìn thấy có một đoàn xe ngựa ở đây nên tốc độ càng nhanh hơn.
Người đàn ông đang dựa ở gốc cây lớn kia nhìn thấy cảnh ở phía sau đám người, hưng phấn chạy lại và hô to lên: "Con trai! Con trai!"
Thực hiển nhiên, đám người kia chính là người của trấn nhỏ Thiểm Kim.
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Không biết là ai ở trong đám người đó hô lên một tiếng, rất nhanh liền có tiếng rút vũ khí loạt xoạt vang lên, ngay cả Lan Tư Lạc Đặc cũng bị sợ tới mức theo phản xạ mà rút vũ khí ra, nhưng đến lúc anh ta phản ứng lại thì người phía sau đá nhanh chóng chạy đến: "Thu hồi vũ khí, không phải thổ phỉ! Không phải thổ phỉ!"
Bởi vì số lượng người của bọn họ cũng không nhiều, cho nên lần này đi cũng chỉ như là một thương đội, tính toán lén lút đến Ước Khắc thành lập một cứ điểm. Bởi vì nữ vương Lị La tính toán là có chiến tranh phong thần kế thừa, mà không phải kiểu chiến tranh toàn diện xâm lược, cho nên chỉ cần nắm giữ được tòa thành Ước Khắc. Chiến tranh cơ bản cũng tuyên cáo đã xong, tuy rằng theo góc độ pháp luật kế thừa có rất nhiều chuyện không thể chạm vào được.
Lan Tư Lạc Đặc đã nháy mắt ra hiệu với đám người chơi, nhưng mấy người chơi nhìn thấy ngựa và trang bị như vậy cũng rất hứng thú, trong khoảng thời gian ngắn họ còn do dự có nên thật sự thu hồi vũ khí hay không.
Vẫn là Cách Ni Vi Nhân đứng ra chân thành nói với mọi người: "Xin mọi người hãy tin tưởng tôi, tôi quen biết với trưởng trấn Thiểm Kim, trong lúc tôi nguy hiểm và bất lực nhất ông ấy đã thu lưu tôi, ông ấy cũng không phải toàn tâm toàn ý đứng ở bên phe Công tước Ước Khắc tà ác, trên thực tế, ông ấy không phải kẻ thù của chúng ta, mà là một đối tượng chúng ta có thể tranh thủ."
Cách Ni Vi Nhân nói xong, người chơi vẫn có chút do dự, Trảo Căn Bảo nói: "Đều thu hồi vũ khí đi, có thể không đúng nội dung vở kịch đâu."
A Phi cũng phất tay nói: "Thu hồi vũ khí, người đối diện cũng có bộ dáng tốt, đừng có vội vàng nóng nảy."
Những người phụ trách bang hội khác cũng nói như vậy, trên cơ bản mấy người chơi thấy hội trưởng và người phụ trách nhóm bang hội đều nói như vậy, cũng đều thu hồi vũ khí.
Đương nhiên, trong lúc đó thì họ vẫn không ngừng thảo luận với nhau, nhưng bởi vì số lượng người chơi chỉ có tám mươi người, cho nên mấy người chơi có thêm mấy từ hỗn loạn với mấy biểu hiện đặc biệt cũng không tính là quá rõ ràng.
Nhìn thấy bọn họ đều đã thu hồi vũ khí, Lan Tư Lạc Đặc và Cách Ni Vi Nhân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, về phần Hamster lão Đại, toàn bộ hành trình đều cau mày, tựa hồ là bởi vì cảm giác lộ trình bị trì hoãn nên bộ dáng cũng không vui vẻ lắm.
Đám người kia nhanh chóng chạy đến trước mặt người Duy Đa Lợi Á, có một chiến sĩ ngồi trên lưng ngựa, ít nhất thì nhìn thấy toàn thân ông ta mặc áo giáp nên chắc là chiến sĩ.
"Các người từ đâu tới? Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Bởi vì số lượng người Duy Đa Lợi Á cũng không nhiều, hơn nữa cũng không có mấy người cầm cung nỏ, cho nên này mấy người trấn nhỏ Thiểm Kim cũng không cảnh giác mà tới gần, một đoàn trực tiếp chạy tới, đứng ở trước mặt Trảo Căn Bảo, chiến sĩ đứng đầu đi quanh một vòng, hỏi.
"Chú Trưởng Trấn!"
Cách Ni Vi Nhân bỏ cái mũ che mặt mình ra, một khuôn mặt vô cùng nữ tính lộ ra biểu cảm sắp khóc.
Người chiến sẽ cưỡi ngựa kia bật người nhảy xuống khỏi ngựa, có chút không dám tin đích bước nhanh tới: "Cách Ni Vi Nhân?! Chú vẫn luôn lo lắng cho cháu, còn tưởng rằng cháu bị dã nhân Duy Đa Lợi Á bắt rồi giết chết, thật tốt quá! Cảm tạ thánh chủ!"
Người chiến sĩ kia lập tức ôm Cách Ni Vi Nhân vào trong lồng ngực, không để ý Lan Tư Lạc Đặc bên cạnh đang trừng lớn đôi mắt.
Nhưng thời điểm ông ta nhắc đến dã nhân Duy Đa Lợi Á, biểu cảm của Cách Nhi Vi Nhân vẫn là có chút biến hóa vi diệu, sau đó có chút ngượng ngùng đẩy người trưởng trấn đang ôm ông ta ra, sau đó chỉ một chỉ những người chơi phía sau: "Bọn họ chính là người Duy Đa Lợi Á."
"Xoát!"
Trưởng trấn lập tức rút vũ khí của chính mình ra, kéo Cách Ni Vi Nhân ra bảo vệ ở phía sau, hơn nữa cảnh giác nhìn về phía khoảng không xung quanh, tựa hồ đang lo lắng sẽ có một đám phục binh sắp lao ra.
Mấy người chơi nhìn thấy có NPC rút vũ khí ra, lập tức cũng rất hưng phấn, nếu như có người động chạm tới đây, cũng không nên trách chúng ta không thể kiềm chế.
Những người ở phía sau trưởng trấn cũng giơ lên đủ loại vũ khí của mình, nhưng nhân lúc xung đột còn chưa lên cao, Cách Ni Vi Nhân liền đứng dậy, nói: "Chú, chuyện không phải như chú nghĩ đâu! Người Duy Đa Lợi Á cũng không phải dã nhân gì đó, bọn họ là trợ giúp cháu đối kháng công tước Ước Khắc! Bọn họ sẽ trợ giúp cháu lấy lại tước vị công tước và lãnh địa vốn thuộc về cháu!"
Nghe thấy Cách Ni Vi Nhân nói như vậy, trưởng trấn do dự một chút, nhìn mấy người chơi trước mắt không có chút khẩn trương, sau đó lại thu vũ khí lại, nhìn về phía Cách Ni Vi Nhân: "Không ai có thể đủ phản kháng công tước Ước Khắc, cho dù là Kim Phát Kiều Trì hay là người Duy Đa Lợi Á cũng không được, sau đó công tước Ước Khắc sẽ tiến công lại càng thêm mãnh liệt, các người cũng chỉ là đang tự tìm đường chết mà thôi. Cách Ni Vi Nhân, cháu nên nghe ta nói, tới đế quốc, ở nơi đó cháu có thể có cuộc sống bình thường phổ thông."
Cách Ni Vi Nhân cúi đầu, cũng không trả lời trưởng trấn, trưởng trấn thở dài một hơi: "Chú biết không có cách nào thuyết phục được cháu."
Ông ta đi hai bước, tới hướng mấy người sống sót, đồng thời nói với các người chơi và Lan Tư Lạc Đặc: "Xin lỗi, người Duy Đa Lợi Á, nếu các người muốn đi thì hãy mau rời khỏi nơi này đi, nơi này xuất hiện phi long nên hiện tại không được an toàn, nguyện thánh chủ có thể phù hộ các người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.