Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất
Chương 145: Ta tới để mang nàng đi
Lam Bạch Đích Thiên
24/12/2019
"Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng con nữ quái này dường như đang gặp rắc rối, nói thật, nếu không có nữ quái bán ngục tối cho Hạ Lạc Khắc, có khả năng ta với Hạ Lạc Khắc đại nhân không thể gặp nhau để hoàn thành vận mệnh. "Giọng nói của Bố Lỗ tràn đầy cảm xúc:
"Vì chúng ta vẫn nợ Y Phù Lâm năm viên đá ma thạch, bây giờ trả hết rồi xóa mối quan hệ đi Hạ Lạc Khắc đại nhân."
"Đề nghị của ngươi, cũng có tính đóng góp đặc biệt, nhưng ta thiếu Y Phù Lâm năm ma thạch khi nào?" Hạ Lạc Khắc để lá thư xuống hỏi.
"Lần trước khi ngài tìm Học Bá điều để tìm sơ yếu lý lịch, Y Phù Lâm đã giúp kiểm tra hồ sơ lý lịch, đó là phí thủ tục." Hạ Lạc Khắc đại nhân.
Bố Lỗ nói xong, Hạ Lạc Khắc nhớ lại một chút, kí ức về hai chữ thiếu nợ không tồn tại trong đầu của Hạ Lạc Khắc.
"Làm thế nào để viết hai từ này?"
Năm ma thạch tạm thời để qua một bên, nhưng Y Phù Lâm đã chỉ định Hạ Lạc Khắc đại nhân là người là người nộp phạt để bảo lãnh cô ta ra ngoài, điều này ngược lại có một chút ý tứ." Bố Lỗ khẽ cười nói:
Dựa theo kinh nghiệm yêu thầm lâu năm, nữ quái Y Phù Lâm này chắc không phải thích Hạ Lạc Khắc đại nhân.
"Bố Lỗ, khuôn mặt của ta trông giống mặt của kẻ sát nhân sao?" Hạ Lạc Khắc bình tĩnh hỏi.
"Không, Hạ Lạc Khắc đại nhân có lẽ là con quỷ hợp pháp nhất mà ta từng gặp, về phần diện mạo, điều này đối với một vị ác ma có vẻ không quan trọng lắm."
Bố Lỗ thành thật trả lời.
"Vậy tại sao ngươi luôn nghĩ rằng ác ma như ta sẽ luôn được chào đón bởi những người phụ nữ trong thế giới ngầm?" Hạ Lạc Khắc buông tay hỏi.
"Nghĩ rằng dường như không có cách nào để phản bác, chỉ có thể xem xét nguyên nhân bởi vì cô ấy quá tuyệt vọng, thật sự không thể tìm được ai đó để giúp đỡ cô ấy, nên có thể đã thử nhờ Hạ Lạc Khắc đại nhân một chút" Bố Lỗ nói như vậy xong, sau đó, đột nhiên lại nói thêm một câu:
"Đợi đã, không phải cô ấy coi Hạ Lạc Khắc đại nhân là lốp xe dự phòng chứ? Wow, ta nghĩ rằng ta không có cảm tình gì với cô ấy, những người coi thường Hạ Lạc Khắc đại nhân đều sẽ bị trừng phạt."
"Mặc dù các biểu đạt của ngươi rất vụng về, nhưng ta vẫn thấy cao hứng, nhưng cuối cùng ngươi vẫn còn cho rằng Y Phù Lâm không có khả năng thích ta." Hạ Lạc Khắc đứng lên và bắt đầu thay quần áo.
"Với tính cách của nữ quái, sẽ không đến mức tìm lốp dự phòng, nếu quả thật sự bảo lãnh này thì sự trao đổi cũng không chênh lệch, nhưng Hạ Lạc Khắc đại nhân định làm như thế nào? Ngài có muốn tiêu hủy bức thư này không, sau đó ghi địa chỉ vào danh sách đen?"
"Không cần."
Hạ Lạc Khắc đã thay một bộ quần áo khác, mặc thêm chiếc áo khoác màu đen:
"Mặc dù mối là mối quan hệ không quen thân, nhưng đã tìm đến đây, có lẽ đã thực sự tuyệt vọng, lương tâm của ta nói rằng ta nên giúp cô ấy. Ôi, thật xấu hổ vì ta là một ác ma tốt bụng."
"Cũng có lý, khiến người ta bị thuyết phục, vậy kế hoạch của Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ làm gì? Tự đưa một phần quà lớn kèm với một lá thư lên sao?"
Bố Lỗ hỏi với một nụ cười.
"Không hoàn toàn hiểu những gì ngươi đang nói." Hạ Lạc Khắc đội một chiếc mũ trên đầu và lấy cây trượng ra:
"Đi cứu người trước."
Hạ Lạc Khắc mở cánh cửa đại sảnh và đi ra ngoài.
"Cỏ! Mô hình của Lão Hạ được bí mật cập nhật! Ngươi có muốn đẹp trai như vậy?!"
"Anh ta chết rồi!"
"Mắt của ta, mắt của ta, tại sao Npc của trò chơi này lại đẹp trai như vậy, sao người chơi chỉ có thể chơi con yêu tinh xấu xí! "
"Hạ Lạc Khắc đại nhân là chồng ta!"
"Đợi đã, ta sẽ dùng yêu tinh bóp mặt của Lão Hạ, ta không tin ta bóp không được."
"Waaaaaa-----!"
"Ngựa no cỏ! Lại là ngươi! Gọi nó ra!"
...….
Cục bảo vệ Lâm Đông Thành lúc nào cũng bận rộn.
"... Ta có tất cả các tư liệu cần thiết cho vụ án tối nay, và bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!"
"Hãy trả lời thật cho ta biết!" Có phải ngươi dạy học phụ đạo kèm với bán tư liệu cho các học sinh trong hẻm? Tuổi nhỏ, không học hành cho tốt, làm nghề này! Gọi bố mẹ!"
"Bây giờ ta trịnh trọng nói với ngươi, nếu ngươi khai ra kim tinh đá tròn bên trong << Vật liệu vật lý>> <> những kiến thức này đến từ đâu, chúng ta có thể xem xét hình phạt từ một trăm năm giảm thành hình phạt một năm."
"Đội trưởng, con ta không thể đi tụ tập, hắn rất ngoan ngoãn, bình thường rất nghe lời các giáo viên ở trường, nói cạo đầu trọc liền cạo đầu trọc, nói để hình xăm thì để hình xăm, còn được hiệu trưởng trao học bổng, chắc các thành phần xấu đã chủ động lôi kéo chứ nó không thể nào có thể như vậy được, điều này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
...….
Y Phù Lâm hai tay nắm lại, chống tay lên đầu gối, cười nhếch miệng, đôi mắt không ngừng liếc qua liếc lại bốn phía, tâm trạng bứt rứt, ngồi trên một chiếc ghế của phòng tạm giam, bên ngoài ánh sáng của bầu trời đã tối xuống, hoàng hôn đỏ góc chân trời, cảnh tượng ở ngoài trời và cảnh lộn xộn bên trong phòng giam có chút không hợp nhau.
Cô đã ngồi trong đồn hơn nửa ngày.
Ba con hamster hại cô vào đồn trú thì không được đưa đến nơi này.
Y Phù Lâm nhìn thấy chỗ trang trùng đưa ra ngoài thành, lúc ấy có chút lo lắng hỏi một câu và bên cạnh phòng giữ nhanh chóng đáp lại:
"Tù nhân phóng hỏa vượt ngục, thậm chí còn ra đường hát không xin giấy phép, khẩn cấp đưa đi đập chết, cũng giúp chúng ta tiết kiệm một mũi tên.
Y Phù Lâm nghe đến đó cũng không dám hỏi lại.
Không ngờ rằng ba con hamster trông thật dễ thương kia lại làm điều tồi tệ như vậy, thật sự là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được.
Ban đầu Y Phù Lâm nghĩ rằng chỉ cần làm bảng tường trình và giải thích rõ tình huống, thì sẽ có thể rời đi.
Có thể vẫn còn kịp giờ làm việc, không bị trừ toàn bộ tiền thưởng.
Nhưng đó là hi vọng, một hi vọng xa vời.
Khi Y Phù Lâm được đưa đến phòng tạm giam, có một con địa tinh mặc áo lót rộng rãi, đến và hỏi cô một số câu hỏi liên quan đồng thời bắt đầu ghi chép.
Sau một tiếng tra hỏi, Y Phù Lâm bị phán quyết có tội.
Sau đó Y Phù Lâm bắt đầu tìm tất cả những người có thể liên lạc được, hy vọng có thể nộp được tiền bảo lãnh và để cho cô được ra ngoài trước.
Từ những bằng hữu, bạn học và thậm chí hàng xóm thời thơ ấu đều đã liên lạc, nhưng vẫn không ai tình nguyện đến nộp tiền bảo lãnh để mình được tại ngoại, những mối quan hệ xã hội xây dựng trước đó hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích nào.
Trong thực tế, các mối quan hệ này cũng không có bất kỳ tác dụng trong hầu hết các trường hợp.
Ngồi cả ngày trong đồn, niềm hy vọng của Y Phù Lâm càng trở nên mong manh.
"Xem ra không có ai đến nộp tiền bảo lãnh cho ngươi ra." Con địa tinh đối diện Y Phù Lâm nói như vậy, sau đó đứng dậy:
"Đứng lên đi theo ta, chuẩn bị ngồi tù mục xương."
"Chờ, chờ một chút, ta thật sự vô tội!"
Y Phù Lâm cố gắng đấu tranh đến cùng.
"Mọi người ai cũng nói như vậy." Con địa tinh nói với dáng vẻ không mấy kinh ngạc gì.
Hắn lấy ra một sợi dây xích, trói tay Y Phù Lâm vào cánh cửa rồi chốt cửa ra ngoài.
Y Phù Lâm cúi đầu xuống, dường như cô đã có thể nhìn thấy cuộc sống qua song sắt trong tương lai của mình.
Rõ ràng mới vừa tốt nghiệp mà công việc thì chưa có ổn định, lại gặp chuyện như vậy, vào trong ngục giam, không chừng sẽ còn gặp ba con hamster kinh tởm kia.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Y Phù Lâm lại muốn khóc to lên.
"Ai đang đến...…"
"Ai đến đây..... Giúp ta một chút...."
Y Phù Lâm rơi một giọt nước mắt đau khổ.
"Ai đến giúp ta nộp tiền bảo lãnh đi! "
"Xin lỗi, hi vọng ta đã không đến trễ."
Khi mọi hi vọng của Y Phù Lâm dường như đã vô vọng.
Ở trước mặt lại có một dáng người cao lớn, một đôi cánh bằng thịt khép lại, xếp trên lưng chiếc áo choàng đen.
Giày da màu đen là không dính chút bụi trần,mặc quần dài thẳng không có một chút nếp nhăn, tay đeo găng tay dạ trắng, tay nắm chặt cây trượng màu xám tro, áo sơ mi trắng được cài cúc lên tận cổ kèm theo cà vạt sọc, đầu được nhét vào trong một chiếc áo vest màu đen.
Trước mặt là ác ma với phong cách có chút nghiêm túc.
Hạ Lạc Khắc tay cầm trượng, cởi chiếc mũ dạ đen của mình xuống, mái tóc đen hơi rối, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Trong đôi mắt đen, biểu lộ Y Phù Lâm sắp khóc.
Hạ Lạc Khắc bỏ chiếc mũ đội trên đầu xuống nói với một nụ cười dịu dàng:
"Ta đến để đưa cô ấy đi, sĩ quan đồn trú."
"Vì chúng ta vẫn nợ Y Phù Lâm năm viên đá ma thạch, bây giờ trả hết rồi xóa mối quan hệ đi Hạ Lạc Khắc đại nhân."
"Đề nghị của ngươi, cũng có tính đóng góp đặc biệt, nhưng ta thiếu Y Phù Lâm năm ma thạch khi nào?" Hạ Lạc Khắc để lá thư xuống hỏi.
"Lần trước khi ngài tìm Học Bá điều để tìm sơ yếu lý lịch, Y Phù Lâm đã giúp kiểm tra hồ sơ lý lịch, đó là phí thủ tục." Hạ Lạc Khắc đại nhân.
Bố Lỗ nói xong, Hạ Lạc Khắc nhớ lại một chút, kí ức về hai chữ thiếu nợ không tồn tại trong đầu của Hạ Lạc Khắc.
"Làm thế nào để viết hai từ này?"
Năm ma thạch tạm thời để qua một bên, nhưng Y Phù Lâm đã chỉ định Hạ Lạc Khắc đại nhân là người là người nộp phạt để bảo lãnh cô ta ra ngoài, điều này ngược lại có một chút ý tứ." Bố Lỗ khẽ cười nói:
Dựa theo kinh nghiệm yêu thầm lâu năm, nữ quái Y Phù Lâm này chắc không phải thích Hạ Lạc Khắc đại nhân.
"Bố Lỗ, khuôn mặt của ta trông giống mặt của kẻ sát nhân sao?" Hạ Lạc Khắc bình tĩnh hỏi.
"Không, Hạ Lạc Khắc đại nhân có lẽ là con quỷ hợp pháp nhất mà ta từng gặp, về phần diện mạo, điều này đối với một vị ác ma có vẻ không quan trọng lắm."
Bố Lỗ thành thật trả lời.
"Vậy tại sao ngươi luôn nghĩ rằng ác ma như ta sẽ luôn được chào đón bởi những người phụ nữ trong thế giới ngầm?" Hạ Lạc Khắc buông tay hỏi.
"Nghĩ rằng dường như không có cách nào để phản bác, chỉ có thể xem xét nguyên nhân bởi vì cô ấy quá tuyệt vọng, thật sự không thể tìm được ai đó để giúp đỡ cô ấy, nên có thể đã thử nhờ Hạ Lạc Khắc đại nhân một chút" Bố Lỗ nói như vậy xong, sau đó, đột nhiên lại nói thêm một câu:
"Đợi đã, không phải cô ấy coi Hạ Lạc Khắc đại nhân là lốp xe dự phòng chứ? Wow, ta nghĩ rằng ta không có cảm tình gì với cô ấy, những người coi thường Hạ Lạc Khắc đại nhân đều sẽ bị trừng phạt."
"Mặc dù các biểu đạt của ngươi rất vụng về, nhưng ta vẫn thấy cao hứng, nhưng cuối cùng ngươi vẫn còn cho rằng Y Phù Lâm không có khả năng thích ta." Hạ Lạc Khắc đứng lên và bắt đầu thay quần áo.
"Với tính cách của nữ quái, sẽ không đến mức tìm lốp dự phòng, nếu quả thật sự bảo lãnh này thì sự trao đổi cũng không chênh lệch, nhưng Hạ Lạc Khắc đại nhân định làm như thế nào? Ngài có muốn tiêu hủy bức thư này không, sau đó ghi địa chỉ vào danh sách đen?"
"Không cần."
Hạ Lạc Khắc đã thay một bộ quần áo khác, mặc thêm chiếc áo khoác màu đen:
"Mặc dù mối là mối quan hệ không quen thân, nhưng đã tìm đến đây, có lẽ đã thực sự tuyệt vọng, lương tâm của ta nói rằng ta nên giúp cô ấy. Ôi, thật xấu hổ vì ta là một ác ma tốt bụng."
"Cũng có lý, khiến người ta bị thuyết phục, vậy kế hoạch của Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ làm gì? Tự đưa một phần quà lớn kèm với một lá thư lên sao?"
Bố Lỗ hỏi với một nụ cười.
"Không hoàn toàn hiểu những gì ngươi đang nói." Hạ Lạc Khắc đội một chiếc mũ trên đầu và lấy cây trượng ra:
"Đi cứu người trước."
Hạ Lạc Khắc mở cánh cửa đại sảnh và đi ra ngoài.
"Cỏ! Mô hình của Lão Hạ được bí mật cập nhật! Ngươi có muốn đẹp trai như vậy?!"
"Anh ta chết rồi!"
"Mắt của ta, mắt của ta, tại sao Npc của trò chơi này lại đẹp trai như vậy, sao người chơi chỉ có thể chơi con yêu tinh xấu xí! "
"Hạ Lạc Khắc đại nhân là chồng ta!"
"Đợi đã, ta sẽ dùng yêu tinh bóp mặt của Lão Hạ, ta không tin ta bóp không được."
"Waaaaaa-----!"
"Ngựa no cỏ! Lại là ngươi! Gọi nó ra!"
...….
Cục bảo vệ Lâm Đông Thành lúc nào cũng bận rộn.
"... Ta có tất cả các tư liệu cần thiết cho vụ án tối nay, và bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức!"
"Hãy trả lời thật cho ta biết!" Có phải ngươi dạy học phụ đạo kèm với bán tư liệu cho các học sinh trong hẻm? Tuổi nhỏ, không học hành cho tốt, làm nghề này! Gọi bố mẹ!"
"Bây giờ ta trịnh trọng nói với ngươi, nếu ngươi khai ra kim tinh đá tròn bên trong << Vật liệu vật lý>> <> những kiến thức này đến từ đâu, chúng ta có thể xem xét hình phạt từ một trăm năm giảm thành hình phạt một năm."
"Đội trưởng, con ta không thể đi tụ tập, hắn rất ngoan ngoãn, bình thường rất nghe lời các giáo viên ở trường, nói cạo đầu trọc liền cạo đầu trọc, nói để hình xăm thì để hình xăm, còn được hiệu trưởng trao học bổng, chắc các thành phần xấu đã chủ động lôi kéo chứ nó không thể nào có thể như vậy được, điều này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
...….
Y Phù Lâm hai tay nắm lại, chống tay lên đầu gối, cười nhếch miệng, đôi mắt không ngừng liếc qua liếc lại bốn phía, tâm trạng bứt rứt, ngồi trên một chiếc ghế của phòng tạm giam, bên ngoài ánh sáng của bầu trời đã tối xuống, hoàng hôn đỏ góc chân trời, cảnh tượng ở ngoài trời và cảnh lộn xộn bên trong phòng giam có chút không hợp nhau.
Cô đã ngồi trong đồn hơn nửa ngày.
Ba con hamster hại cô vào đồn trú thì không được đưa đến nơi này.
Y Phù Lâm nhìn thấy chỗ trang trùng đưa ra ngoài thành, lúc ấy có chút lo lắng hỏi một câu và bên cạnh phòng giữ nhanh chóng đáp lại:
"Tù nhân phóng hỏa vượt ngục, thậm chí còn ra đường hát không xin giấy phép, khẩn cấp đưa đi đập chết, cũng giúp chúng ta tiết kiệm một mũi tên.
Y Phù Lâm nghe đến đó cũng không dám hỏi lại.
Không ngờ rằng ba con hamster trông thật dễ thương kia lại làm điều tồi tệ như vậy, thật sự là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được.
Ban đầu Y Phù Lâm nghĩ rằng chỉ cần làm bảng tường trình và giải thích rõ tình huống, thì sẽ có thể rời đi.
Có thể vẫn còn kịp giờ làm việc, không bị trừ toàn bộ tiền thưởng.
Nhưng đó là hi vọng, một hi vọng xa vời.
Khi Y Phù Lâm được đưa đến phòng tạm giam, có một con địa tinh mặc áo lót rộng rãi, đến và hỏi cô một số câu hỏi liên quan đồng thời bắt đầu ghi chép.
Sau một tiếng tra hỏi, Y Phù Lâm bị phán quyết có tội.
Sau đó Y Phù Lâm bắt đầu tìm tất cả những người có thể liên lạc được, hy vọng có thể nộp được tiền bảo lãnh và để cho cô được ra ngoài trước.
Từ những bằng hữu, bạn học và thậm chí hàng xóm thời thơ ấu đều đã liên lạc, nhưng vẫn không ai tình nguyện đến nộp tiền bảo lãnh để mình được tại ngoại, những mối quan hệ xã hội xây dựng trước đó hoàn toàn không có bất kỳ lợi ích nào.
Trong thực tế, các mối quan hệ này cũng không có bất kỳ tác dụng trong hầu hết các trường hợp.
Ngồi cả ngày trong đồn, niềm hy vọng của Y Phù Lâm càng trở nên mong manh.
"Xem ra không có ai đến nộp tiền bảo lãnh cho ngươi ra." Con địa tinh đối diện Y Phù Lâm nói như vậy, sau đó đứng dậy:
"Đứng lên đi theo ta, chuẩn bị ngồi tù mục xương."
"Chờ, chờ một chút, ta thật sự vô tội!"
Y Phù Lâm cố gắng đấu tranh đến cùng.
"Mọi người ai cũng nói như vậy." Con địa tinh nói với dáng vẻ không mấy kinh ngạc gì.
Hắn lấy ra một sợi dây xích, trói tay Y Phù Lâm vào cánh cửa rồi chốt cửa ra ngoài.
Y Phù Lâm cúi đầu xuống, dường như cô đã có thể nhìn thấy cuộc sống qua song sắt trong tương lai của mình.
Rõ ràng mới vừa tốt nghiệp mà công việc thì chưa có ổn định, lại gặp chuyện như vậy, vào trong ngục giam, không chừng sẽ còn gặp ba con hamster kinh tởm kia.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Y Phù Lâm lại muốn khóc to lên.
"Ai đang đến...…"
"Ai đến đây..... Giúp ta một chút...."
Y Phù Lâm rơi một giọt nước mắt đau khổ.
"Ai đến giúp ta nộp tiền bảo lãnh đi! "
"Xin lỗi, hi vọng ta đã không đến trễ."
Khi mọi hi vọng của Y Phù Lâm dường như đã vô vọng.
Ở trước mặt lại có một dáng người cao lớn, một đôi cánh bằng thịt khép lại, xếp trên lưng chiếc áo choàng đen.
Giày da màu đen là không dính chút bụi trần,mặc quần dài thẳng không có một chút nếp nhăn, tay đeo găng tay dạ trắng, tay nắm chặt cây trượng màu xám tro, áo sơ mi trắng được cài cúc lên tận cổ kèm theo cà vạt sọc, đầu được nhét vào trong một chiếc áo vest màu đen.
Trước mặt là ác ma với phong cách có chút nghiêm túc.
Hạ Lạc Khắc tay cầm trượng, cởi chiếc mũ dạ đen của mình xuống, mái tóc đen hơi rối, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Trong đôi mắt đen, biểu lộ Y Phù Lâm sắp khóc.
Hạ Lạc Khắc bỏ chiếc mũ đội trên đầu xuống nói với một nụ cười dịu dàng:
"Ta đến để đưa cô ấy đi, sĩ quan đồn trú."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.