Chương 77: Gặp lại Linh Nhi
Katsuragi Keima
08/08/2019
Thất trưởng lão là một nữ nhân !!
Hơn nữa còn là một thiếu nữ xinh đẹp !!!
Phạm Thiên nhìn thấy đẳng cấp của Phạm Thường Hi còn cao hơn cả Phạm Quân Dao thì sao có thể không nhận ra nàng chính là thất trưởng lão cơ chứ.
Còn về vẻ bên ngoài thì Phạm Thiên cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút thôi, dù sao tại Thiên Thế đại lục đâu có thiếu những loại đan dược hay công pháp có tác dụng trú nhan. Hắn chỉ là bất ngờ khi thấy thất trưởng lão trông còn trẻ hơn cả đệ tử của mình mà thôi.
- Đây là lệnh bài của sư phụ ngươi sao ?
Phạm Thiên nghe vậy thì liền gật đầu.
- Không ngờ đại ca lại nhận một người đệ tử nữa…
Phạm Thiên nghe được lời của Phạm Thường Hi thì ngạc nhiên, nàng vừa gọi Chiến lão là đại ca sao ? Rốt cuộc thì nàng đã bao nhiêu tuổi rồi ?
Phạm Thường Hi cầm lấy tấm lệnh bài từ tay Phạm Thiên và thử kiểm tra và phát hiện ra đúng là nó có mang theo năng lượng của đại ca mình. Nàng quan sát Phạm Thiên một lát và sau đó liền nói:
- Vốn dĩ từ 30 năm trước khi đại ca tuyên bố không thu đệ tử nữa và rời khỏi Lạc Thiên Thành thì ta cũng đã quyết định sẽ không thu đệ tử nữa. Nhưng nếu như bây giờ đại ca đã phá bỏ lời thề thì ta cũng sẽ phá lệ một lần mà thu nhận ngươi.
Phạm Thiên nghe vậy thì mừng rỡ định quỳ xuống bái sư nhưng Phạm Thường Hi lại ra tay ngăn lại.
- Sư phụ của ngươi là đại ca, ta mặc dù nhận ngươi làm đệ tử nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Ngươi muốn học trận pháp thì ta sẽ dạy nhưng bái sư thì khỏi cần.
Phạm Thường Hi lấy ra một quyển sách và ném cho Phạm Thiên.
- Đây là những kiến giải của ta về trận pháp, ngươi hãy mang về đọc nếu có gì không hiểu cứ hỏi Dao nhi. Tới khi nào ngươi có thể tự mình tiến vào trang viên này thì ta mới chính thức nhận ngươi làm đệ tử. Dao nhi, đưa hắn ra ngoài.
Phạm Thiên thấy Phạm Thường Hi thậm chí còn không hỏi tên mình thì biết là nàng còn chưa thực sự chấp nhận mình. Nàng nói khi nào mình có thể tự mình tới được đây tức là có thể tự mình băng qua được trận pháp do nàng bày ra thì mới chính thức nhận hắn làm đệ tử.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn thất trưởng lão.
Nếu như Phạm Thường Hi chưa coi mình là đệ tử thì hắn cũng sẽ không mặt dày gọi nàng là sư phụ.
Phạm Quân Dao nghe được điều kiện của sư phụ mình thì định nói gì đó nhưng sau đó lại ngừng lại. Nàng nghĩ sớm muốn gì sư phụ mình cũng sẽ phải nhận tên đồ đệ này thôi.
- Sư đệ, để ta đưa ngươi ra ngoài.
Phạm Quân Dao biết với biểu hiện vừa rồi của Phạm Thiên lúc theo nàng vào đây thì sớm muộn gì mình cũng sẽ có thêm một tiểu sư đệ nên liền gọi hắn như vậy.
- Vậy thì đa tạ sư tỷ.
Phạm Quân Dao đưa Phạm Thiên ra ngoài thì liền hỏi:
- Ta còn chưa biết tên của sư đệ đâu.
Phạm Thiên đáp:
- Ta tên là Phạm Thiên, sư tỷ cứ gọi ta là tiểu Thiên là được.
Phạm Quân Dao bỗng mỉm cười, đây là lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt Phạm Thiên thấy nàng cười.
- Sư tỷ tên là Quân Dao, tiểu Thiên ngươi nếu như có gì thắc mắc có thể tới biệt viện phía tây để tìm ta.
Phạm Quân Dao đối với người ngoài thì lạnh nhạt nhưng đối với người sắp trở thành sư đệ của mình thì khá là thân thiện.
Phạm Quân Dao nói xong thì liền rời đi để lại Phạm Thiên ở cửa.
Phạm Thiên nhìn vào quyển sách trên tay thì liền thỏa mãn. Mục đích của hắn chỉ đơn giản là học tập trận pháp, có bái sư thành công hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nghĩ tới việc nếu bái sư thành công thì mình sẽ có thêm một bị mỹ nữ sư tỷ thì trong lòng Phạm Thiên lại có thêm động lực. Chưa kể đến vị nữ sư phụ kia cũng là tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù tuổi tác có lẽ đã đủ làm bà nội hắn rồi nhưng chỉ cần đẹp mắt là được.
……
Phạm Thiên về đến nhà thì bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở trước căn biệt thự của mình.
Phạm Thiên nhìn thấy thiếu nữ này thì liền lặng lẽ đi tới gần.
- Kẻ nào lại có được diễm phúc khiến Linh Nhi tiểu thư phải đứng đợi ở cửa thế này ?
Linh Nhi nghe được giọng nói quen thuộc thì liền mừng rỡ quay lại.
- Ngươi đã về rồi tiểu Thiên !!
Phạm Thiên nhìn thiếu nữ đang vui vẻ thì liền đưa tay dùng lệnh bài mở cửa ra và kéo nàng vào trong.
- Ngươi đi đâu suốt mấy ngày nay mà không hồi âm cho ta vậy ?
Phạm Thiên sau khi tới Lạc Thiên Thành thì đã lập tức liên lạc với nàng nhưng vẫn chỉ nhận được một lời hồi âm ngắn ngủi mà thôi.
- Mấy ngày nay ta phải bế quan nên không thể nói chuyện với ngươi được.
Nghe Linh Nhi nói tới bế quan Phạm Thiên mới nhận ra rằng cảnh giới của Linh Nhi lúc này đã là thất tinh Đại Võ Sư rồi.
Hắn dám chắc lúc trước tại Linh Phong Thành Linh Nhi chỉ là Võ Sư mà thôi. Vậy mà mới chỉ vài tháng nàng không chỉ đột phá Đại Võ Sư mà còn đạt tới thất tinh sao ?
Cho dù tại Phạm gia nàng được bồi dưỡng rất nhiều nhưng vẫn khó mà thăng cấp nhanh như vậy chứ. Phạm Thiên cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi.
- Ta lén nói cho ngươi biết nhưng ngươi không được nói cho ai biết đâu nhé. Ta là được quán đỉnh nên tu vi mới tăng cao như vậy. Ta phải mất tới cả tháng mới ổn định được tu vi đó.
Phạm Thiên kinh ngạc khi nghe tới hai chữ quán đỉnh. Nếu như Linh Nhi được quán đỉnh thì như vậy chắc chắn Phạm Giang Tích cũng là được quán đỉnh nên tu vi mới tăng nhanh như vậy.
Phạm Thiên cảm thấy mình thăng cấp đã đủ nhanh rồi vậy mà những người khác có thể được quán đỉnh và vượt qua cả hắn sao ?
Nhưng sau đó Linh Nhi bắt đầu giải thích thì Phạm Thiên biết rằng việc quán đỉnh cũng có rất nhiều sự hạn chế.
Trước hết kẻ quán đỉnh và kẻ được quán đỉnh tuyệt đối không thể có cảnh giới cao hơn Đại Võ Sư.
Một khi vượt qua cảnh giới Đại Võ Sư đạt tới Võ Linh thì nội kình sẽ bắt đầu chuyển hóa thành hồn khí rồi.
Khác với nội kình dù mang thuộc tính nhưng vẫn có thể hấp thu được thì hồn khí đã mang theo dấu ấn linh hồn của võ giả nên không chỉ không thể quán đỉnh mà nếu tùy tiện hấp thu sẽ khiến hai loại lực lượng linh hồn xung đột với nhau.
Nếu việc đó xảy ra thì kẻ được quán đỉnh là kẻ yếu hơn sẽ nhẹ thì võ hồn bị phế, tâm thần tan vỡ nặng thì có thể mất cả mạng.
Hơn nữa một khi quán đỉnh sẽ khiến cho nội kình toàn thân biến mất và nếu muốn tu luyện lại như cũ thì không biết phải mất tới bao nhiêu năm nữa nên ít có võ giả nguyện ý quán đỉnh cho kẻ khác.
Trường hợp duy nhất mà chuyện đó xảy ra thì chỉ có hoặc là võ giả đã cận kề cái chết hoặc là thiên phú quá kém cuộc đời này vô vọng tiến vào Võ Linh nên muốn tạo phúc cho đời sau.
Cũng có những võ giả đạt tới cảnh giới Đại Võ Sư nhưng thiên phú quá kém mà con cháu cũng không có được thiên phú đủ cao để tiếp nhận quán đỉnh. Những người như vậy đa phần sẽ tìm tới những gia tộc lớn như Phạm gia dâng lên một thân tu vi để đổi lấy cả đời bình an.
Vị Đại Võ Sư quán đỉnh cho Linh Nhi là một vị thất tinh Đại Võ Sư, hắn ta khi còn sống có nhiều kẻ thù nên bây giờ khi cảm thấy đại nạn của mình sắp tới hắn mang theo gia đình mình tìm tới Phạm gia để tìm chốn nương thân.
Linh Nhi sau khi hấp thu toàn bộ tu vi của vị Đại Võ Sư kia thì cảnh giới cũng nhảy lên thành thất tinh Đại Võ Sư.
Việc quán đỉnh này mặc dù không có quá nhiều tai hại mà hiệu quả lại cao nhưng không phải ai cũng được hưởng thụ loại phúc lợi này. Chỉ có những đại thiếu gia và tiểu thư của đại gia tộc mới bỏ nổi cái giá để người khác quán đỉnh cho mình.
Phạm Thiên nghe vậy thì chỉ cảm thán một chút mà thôi. Thực chất bây giờ hắn muốn tăng cấp thì quá đơn giản. Thậm chí là tiến thẳng vào cảnh giới Võ Linh cũng được.
Có điều Phạm Thiên đang cố gắng kìm hãm cảnh giới của mình để cho nội kình của mình trở nên thâm hậu hơn. Hắn cố gắng để cho công lực của mình càng tới gần con số 100 năm thì càng tốt.
- Đúng rồi tiểu Thiên, cây trường côn mà ta chế tạo ngươi có còn giữ không ?
Phạm Thiên nghe thấy Linh Nhi hỏi tới Linh Nhi Côn thì lập tức sau gáy toát mồ hôi. Cây côn đó hắn đã phân giải ra để chế tạo Huyền Thiết Côn mất rồi còn đâu.
Dưới sự gặng hỏi của Linh Nhi thì Phạm Thiên cũng phải khai thật và lấy Huyền Thiết Côn ra.
- Cái gì !? Ngươi dùng cây côn ta tặng cho ngươi để chế tạo ra cục sắt đen xì này sao ?
Linh Nhi tức giận quát lên sau đó bỗng nhiên trở nên rưng rưng nước mắt.
Phạm Thiên sợ nhất là nước mắt nữ nhân, đặc biệt là đối với nữ nhân mà hắn thích thì lại càng sợ.
Phạm Thiên bối rối cố dỗ dành Linh Nhi mãi mà không được. Cuối cùng hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và chạy vào trong bếp.
Một lúc sau Phạm Thiên liền quay lại với một đống bánh kẹo và kem trên tay rồi bày ra trước mặt Linh Nhi.
Sau khi Linh Nhi bị dụ dỗ bởi đồ ngọt mình làm thì Phạm Thiên thở phào. Hắn đã phải tốn thêm 1000 kim nguyên bảo để mua công thức làm bánh kẹo, chăn nuôi thiếu nữ quả thật là tốn kém.
Hơn nữa còn là một thiếu nữ xinh đẹp !!!
Phạm Thiên nhìn thấy đẳng cấp của Phạm Thường Hi còn cao hơn cả Phạm Quân Dao thì sao có thể không nhận ra nàng chính là thất trưởng lão cơ chứ.
Còn về vẻ bên ngoài thì Phạm Thiên cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút thôi, dù sao tại Thiên Thế đại lục đâu có thiếu những loại đan dược hay công pháp có tác dụng trú nhan. Hắn chỉ là bất ngờ khi thấy thất trưởng lão trông còn trẻ hơn cả đệ tử của mình mà thôi.
- Đây là lệnh bài của sư phụ ngươi sao ?
Phạm Thiên nghe vậy thì liền gật đầu.
- Không ngờ đại ca lại nhận một người đệ tử nữa…
Phạm Thiên nghe được lời của Phạm Thường Hi thì ngạc nhiên, nàng vừa gọi Chiến lão là đại ca sao ? Rốt cuộc thì nàng đã bao nhiêu tuổi rồi ?
Phạm Thường Hi cầm lấy tấm lệnh bài từ tay Phạm Thiên và thử kiểm tra và phát hiện ra đúng là nó có mang theo năng lượng của đại ca mình. Nàng quan sát Phạm Thiên một lát và sau đó liền nói:
- Vốn dĩ từ 30 năm trước khi đại ca tuyên bố không thu đệ tử nữa và rời khỏi Lạc Thiên Thành thì ta cũng đã quyết định sẽ không thu đệ tử nữa. Nhưng nếu như bây giờ đại ca đã phá bỏ lời thề thì ta cũng sẽ phá lệ một lần mà thu nhận ngươi.
Phạm Thiên nghe vậy thì mừng rỡ định quỳ xuống bái sư nhưng Phạm Thường Hi lại ra tay ngăn lại.
- Sư phụ của ngươi là đại ca, ta mặc dù nhận ngươi làm đệ tử nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Ngươi muốn học trận pháp thì ta sẽ dạy nhưng bái sư thì khỏi cần.
Phạm Thường Hi lấy ra một quyển sách và ném cho Phạm Thiên.
- Đây là những kiến giải của ta về trận pháp, ngươi hãy mang về đọc nếu có gì không hiểu cứ hỏi Dao nhi. Tới khi nào ngươi có thể tự mình tiến vào trang viên này thì ta mới chính thức nhận ngươi làm đệ tử. Dao nhi, đưa hắn ra ngoài.
Phạm Thiên thấy Phạm Thường Hi thậm chí còn không hỏi tên mình thì biết là nàng còn chưa thực sự chấp nhận mình. Nàng nói khi nào mình có thể tự mình tới được đây tức là có thể tự mình băng qua được trận pháp do nàng bày ra thì mới chính thức nhận hắn làm đệ tử.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn thất trưởng lão.
Nếu như Phạm Thường Hi chưa coi mình là đệ tử thì hắn cũng sẽ không mặt dày gọi nàng là sư phụ.
Phạm Quân Dao nghe được điều kiện của sư phụ mình thì định nói gì đó nhưng sau đó lại ngừng lại. Nàng nghĩ sớm muốn gì sư phụ mình cũng sẽ phải nhận tên đồ đệ này thôi.
- Sư đệ, để ta đưa ngươi ra ngoài.
Phạm Quân Dao biết với biểu hiện vừa rồi của Phạm Thiên lúc theo nàng vào đây thì sớm muộn gì mình cũng sẽ có thêm một tiểu sư đệ nên liền gọi hắn như vậy.
- Vậy thì đa tạ sư tỷ.
Phạm Quân Dao đưa Phạm Thiên ra ngoài thì liền hỏi:
- Ta còn chưa biết tên của sư đệ đâu.
Phạm Thiên đáp:
- Ta tên là Phạm Thiên, sư tỷ cứ gọi ta là tiểu Thiên là được.
Phạm Quân Dao bỗng mỉm cười, đây là lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt Phạm Thiên thấy nàng cười.
- Sư tỷ tên là Quân Dao, tiểu Thiên ngươi nếu như có gì thắc mắc có thể tới biệt viện phía tây để tìm ta.
Phạm Quân Dao đối với người ngoài thì lạnh nhạt nhưng đối với người sắp trở thành sư đệ của mình thì khá là thân thiện.
Phạm Quân Dao nói xong thì liền rời đi để lại Phạm Thiên ở cửa.
Phạm Thiên nhìn vào quyển sách trên tay thì liền thỏa mãn. Mục đích của hắn chỉ đơn giản là học tập trận pháp, có bái sư thành công hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nghĩ tới việc nếu bái sư thành công thì mình sẽ có thêm một bị mỹ nữ sư tỷ thì trong lòng Phạm Thiên lại có thêm động lực. Chưa kể đến vị nữ sư phụ kia cũng là tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù tuổi tác có lẽ đã đủ làm bà nội hắn rồi nhưng chỉ cần đẹp mắt là được.
……
Phạm Thiên về đến nhà thì bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở trước căn biệt thự của mình.
Phạm Thiên nhìn thấy thiếu nữ này thì liền lặng lẽ đi tới gần.
- Kẻ nào lại có được diễm phúc khiến Linh Nhi tiểu thư phải đứng đợi ở cửa thế này ?
Linh Nhi nghe được giọng nói quen thuộc thì liền mừng rỡ quay lại.
- Ngươi đã về rồi tiểu Thiên !!
Phạm Thiên nhìn thiếu nữ đang vui vẻ thì liền đưa tay dùng lệnh bài mở cửa ra và kéo nàng vào trong.
- Ngươi đi đâu suốt mấy ngày nay mà không hồi âm cho ta vậy ?
Phạm Thiên sau khi tới Lạc Thiên Thành thì đã lập tức liên lạc với nàng nhưng vẫn chỉ nhận được một lời hồi âm ngắn ngủi mà thôi.
- Mấy ngày nay ta phải bế quan nên không thể nói chuyện với ngươi được.
Nghe Linh Nhi nói tới bế quan Phạm Thiên mới nhận ra rằng cảnh giới của Linh Nhi lúc này đã là thất tinh Đại Võ Sư rồi.
Hắn dám chắc lúc trước tại Linh Phong Thành Linh Nhi chỉ là Võ Sư mà thôi. Vậy mà mới chỉ vài tháng nàng không chỉ đột phá Đại Võ Sư mà còn đạt tới thất tinh sao ?
Cho dù tại Phạm gia nàng được bồi dưỡng rất nhiều nhưng vẫn khó mà thăng cấp nhanh như vậy chứ. Phạm Thiên cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi.
- Ta lén nói cho ngươi biết nhưng ngươi không được nói cho ai biết đâu nhé. Ta là được quán đỉnh nên tu vi mới tăng cao như vậy. Ta phải mất tới cả tháng mới ổn định được tu vi đó.
Phạm Thiên kinh ngạc khi nghe tới hai chữ quán đỉnh. Nếu như Linh Nhi được quán đỉnh thì như vậy chắc chắn Phạm Giang Tích cũng là được quán đỉnh nên tu vi mới tăng nhanh như vậy.
Phạm Thiên cảm thấy mình thăng cấp đã đủ nhanh rồi vậy mà những người khác có thể được quán đỉnh và vượt qua cả hắn sao ?
Nhưng sau đó Linh Nhi bắt đầu giải thích thì Phạm Thiên biết rằng việc quán đỉnh cũng có rất nhiều sự hạn chế.
Trước hết kẻ quán đỉnh và kẻ được quán đỉnh tuyệt đối không thể có cảnh giới cao hơn Đại Võ Sư.
Một khi vượt qua cảnh giới Đại Võ Sư đạt tới Võ Linh thì nội kình sẽ bắt đầu chuyển hóa thành hồn khí rồi.
Khác với nội kình dù mang thuộc tính nhưng vẫn có thể hấp thu được thì hồn khí đã mang theo dấu ấn linh hồn của võ giả nên không chỉ không thể quán đỉnh mà nếu tùy tiện hấp thu sẽ khiến hai loại lực lượng linh hồn xung đột với nhau.
Nếu việc đó xảy ra thì kẻ được quán đỉnh là kẻ yếu hơn sẽ nhẹ thì võ hồn bị phế, tâm thần tan vỡ nặng thì có thể mất cả mạng.
Hơn nữa một khi quán đỉnh sẽ khiến cho nội kình toàn thân biến mất và nếu muốn tu luyện lại như cũ thì không biết phải mất tới bao nhiêu năm nữa nên ít có võ giả nguyện ý quán đỉnh cho kẻ khác.
Trường hợp duy nhất mà chuyện đó xảy ra thì chỉ có hoặc là võ giả đã cận kề cái chết hoặc là thiên phú quá kém cuộc đời này vô vọng tiến vào Võ Linh nên muốn tạo phúc cho đời sau.
Cũng có những võ giả đạt tới cảnh giới Đại Võ Sư nhưng thiên phú quá kém mà con cháu cũng không có được thiên phú đủ cao để tiếp nhận quán đỉnh. Những người như vậy đa phần sẽ tìm tới những gia tộc lớn như Phạm gia dâng lên một thân tu vi để đổi lấy cả đời bình an.
Vị Đại Võ Sư quán đỉnh cho Linh Nhi là một vị thất tinh Đại Võ Sư, hắn ta khi còn sống có nhiều kẻ thù nên bây giờ khi cảm thấy đại nạn của mình sắp tới hắn mang theo gia đình mình tìm tới Phạm gia để tìm chốn nương thân.
Linh Nhi sau khi hấp thu toàn bộ tu vi của vị Đại Võ Sư kia thì cảnh giới cũng nhảy lên thành thất tinh Đại Võ Sư.
Việc quán đỉnh này mặc dù không có quá nhiều tai hại mà hiệu quả lại cao nhưng không phải ai cũng được hưởng thụ loại phúc lợi này. Chỉ có những đại thiếu gia và tiểu thư của đại gia tộc mới bỏ nổi cái giá để người khác quán đỉnh cho mình.
Phạm Thiên nghe vậy thì chỉ cảm thán một chút mà thôi. Thực chất bây giờ hắn muốn tăng cấp thì quá đơn giản. Thậm chí là tiến thẳng vào cảnh giới Võ Linh cũng được.
Có điều Phạm Thiên đang cố gắng kìm hãm cảnh giới của mình để cho nội kình của mình trở nên thâm hậu hơn. Hắn cố gắng để cho công lực của mình càng tới gần con số 100 năm thì càng tốt.
- Đúng rồi tiểu Thiên, cây trường côn mà ta chế tạo ngươi có còn giữ không ?
Phạm Thiên nghe thấy Linh Nhi hỏi tới Linh Nhi Côn thì lập tức sau gáy toát mồ hôi. Cây côn đó hắn đã phân giải ra để chế tạo Huyền Thiết Côn mất rồi còn đâu.
Dưới sự gặng hỏi của Linh Nhi thì Phạm Thiên cũng phải khai thật và lấy Huyền Thiết Côn ra.
- Cái gì !? Ngươi dùng cây côn ta tặng cho ngươi để chế tạo ra cục sắt đen xì này sao ?
Linh Nhi tức giận quát lên sau đó bỗng nhiên trở nên rưng rưng nước mắt.
Phạm Thiên sợ nhất là nước mắt nữ nhân, đặc biệt là đối với nữ nhân mà hắn thích thì lại càng sợ.
Phạm Thiên bối rối cố dỗ dành Linh Nhi mãi mà không được. Cuối cùng hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và chạy vào trong bếp.
Một lúc sau Phạm Thiên liền quay lại với một đống bánh kẹo và kem trên tay rồi bày ra trước mặt Linh Nhi.
Sau khi Linh Nhi bị dụ dỗ bởi đồ ngọt mình làm thì Phạm Thiên thở phào. Hắn đã phải tốn thêm 1000 kim nguyên bảo để mua công thức làm bánh kẹo, chăn nuôi thiếu nữ quả thật là tốn kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.