Chương 116: Sơ tuyển
Katsuragi Keima
16/12/2019
Cái gọi là di tích của Võ Tông chính là võ hồn của võ giả đạt tới Đăng Thiên Cảnh hóa thành. Đạt tới Đăng Thiên Cảnh võ hồn có thể từ trong thần hải hóa hình giúp võ giả chiến đấu. Lúc này võ hồn đã có thực thể và liên kết ý thức với võ giả nên sức mạnh là cực kỳ khủng bố.
Không phải tự nhiên mà Võ Tông được gọi là Siêu Phàm Tam Cảnh, thử tưởng tượng xem một võ giả triệu hồi ra vạn thước Thanh Phong Kiếm bổ đôi sơn mạch hay Nhật Nguyệt võ hồn thiêu đốt trời đất.
Đăng Thiên Cảnh Võ Tông nếu như chết đi thì võ hồn lúc này sẽ trở về với thiên địa và hóa thành một di tích khổng lồ. Giống như Hoàng Liên Sơn Mạch tương truyền là do võ hồn của Hoàng Liên Võ Đế biến thành.
Một khi di tích của Võ Tông xuất hiện thì sẽ khiến cho võ giả khắp nơi trở nên sôi trào. Bên trong di tích của Võ Tông thường hay lưu giữ rất nhiều kỳ trân dị bảo, thậm chí có thể tài phú của một vị Siêu Phàm cường giả còn vượt qua cả một hoàng triều.
Những người đạt tới cảnh giới Võ Tông thường đều là những võ giả của các thế lực lớn. Sau khi tọa hóa thì di tích võ hồn sẽ lập tức bị thế lực đó chiếm lấy nên người ngoài không hề có cơ hội chấm mút.
Di tích Võ Tông lần này thuộc về một vị cường giả tán tu không có thế lực nào nên võ giả khắp nơi mới trở nên điên cuồng muốn chạy tới tìm chỗ tốt.
Nhưng muốn có chỗ tốt thì trước hết phải có thực lực, mỗi một lần di tích Võ Tông xuất thế thì các hoàng triều sẽ lập tức tiến hành phong tỏa khu vực đó lại và sau đó triệu tập nhân lực tới thăm dò di tích.
Những kẻ nào muốn húp được một chén canh thì một là phải thuộc về những thế lực lớn như Phạm gia hay là phải bỏ lượng lớn linh thạch ra để mua lấy một tấm vé vào cửa.
Cách đây mấy tháng vị Kim lão vốn đang trấn thủ biên cảnh Hoàng Liên Sơn Mạch phát hiện ra di tích Võ Tông nên lập tức hồi triều bẩm báo với hoàng chủ để hắn gấp rút chuẩn bị đội ngũ đi thăm dò.
Lần này Lạc gia làm chủ đội ngũ thăm dò di tích và tứ đại gia tộc mỗi người đều nhận được một số danh ngạch nhất định và thân là thất trưởng lão của Phạm gia thì Phạm Thường Hi đương nhiên cũng có được danh ngạch của riêng mình.
Phạm Thiên mừng rỡ nói:
- Sư phụ, ngươi gọi ta tới là để ta chuẩn bị cùng ngươi đi thăm dò di tích Võ Tông hay sao?
Cuối cùng thì vận mệnh cũng đã mỉm cười với hắn rồi sao? Phạm Thiên tự tin rằng với Phá Vọng Chi Nhãn của mình thì chắc chắn việc tầm bảo sẽ cực kỳ thuận lợi.
Lúc này Phạm Thường Hi liền đáp:
- Là trưởng lão Phạm gia ngoại trừ ta có thể tham gia vào chuyến đi lần này thì ta còn có thể mang theo một tên đệ tử đi cùng mình nữa.
Phạm Thiên ngay lập tức lâm vào ảo tưởng rằng mình sẽ giống như đám nhân vật chính lọt vào bí cảnh thì thu được vô số tài bảo, nhận được vô thượng truyền thừa và liên tiếp tăng vài cảnh giới.
Phạm Thường Hi thấy Phạm Thiên ngây ngô đứng cười hềnh hệch thì lập tức kéo hắn về thực tại tàn khốc:
- Ta nói là một tên đệ tử duy nhất.
Bản nhạc trong đầu Phạm Thiên giống như chiếc đĩa ghi âm bị vấp khiến hắn bừng tỉnh.
- Sư phụ… ý ngươi là…
Phạm Thường Hi đáp:
- Lần này ta sẽ mang Dao nhi đi theo, ta gọi ngươi tới là để dặn dò một số việc trong lúc ta đi vắng.
Ảo tưởng của Phạm Thiên lập tức vỡ tan thành muôn mảnh. Hắn vội vàng nhào tới ôm lấy ống quần của Phạm Thường Hi và gào khóc:
- Sư phòòòò… bấy lâu nay đệ tử luôn thương yêu ngươi như mẹ ruột của mình, ta nguyện hi sinh tuổi xuân để nâng khăn sửa túi cho sư phụ mà ngươi nỡ lòng nào bỏ đệ tử ở nhà như vậy…
Phạm Thiên khóc lóc thảm thương nước mắt nước mũi sụt sùi bôi hết cả vào ống quần Phạm Thường Hi khiến cho trên trán nàng nổi lên từng sợi gân xanh.
- Cút!!
Phạm Thương Hi nhấc chân đá văng Phạm Thiên ra và đứng dậy nói:
- Mỗi trưởng lão đều chỉ có một danh ngạch duy nhất thôi. So với một tên Đại Võ Sư như ngươi thì Dao nhi đã là Võ Linh hậu kỳ đi theo ta sẽ càng đạt được nhiều chỗ tốt hơn. Ngươi đã có được Thiên Cơ Hạp rồi chẳng lẽ lại còn muốn đoạt cả cơ duyên của sư tỷ mình sao?
Phạm Thiên ở bên nức nở như một tiểu nữ nhân mới bị lừa gạt lên giường vậy. Nhưng sau đó hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nói:
- Mỗi một trưởng lão đều có danh ngạch, vậy thái thượng trưởng lão thì sao?
Phạm Thường Hi đáp:
- Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng đại ca ta đã rời khỏi Lạc Thiên Thành đã vài chục năm rồi nên hắn không được phân danh ngạch.
Không phải Phạm gia không nể mặt Chiến lão mà là do hắn đã rời gia tộc lâu quá rồi, so với việc cứ để dành ra một danh ngạch hay những thứ tương tự cho một người gần như chắc chắn sẽ không sử dụng đến thì để phân chia cho người cần tới nó thì càng thực tế hơn. Mặc dù Phạm Thiên là đệ tử của Chiến lão nhưng trong tộc lại chưa hề có thành tích gì nổi bật mà thân phận lại được thông báo quá trễ nên mới không nhận được danh ngạch nào.
Phạm Thiên lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì mình đã quá điệu thấp, nếu như vừa tới hắn đã gây chuyện cùng đi vả mặt người khác thì có phải là đã không bị lãng quên như vậy không. Dù sao có lệnh bài của Chiến lão trong tay hắn còn sợ hậu quả gì cơ chứ?
Thấy Phạm Thiên ỉu xìu như cọng bún thì Phạm Thường Hi mới nói:
- Nhưng cũng không phải là không có cách đạt lấy danh ngạch bên ngoài. Ngoại trừ những vị trưởng lão có hai danh ngạch cùng chấp sự có một danh ngạch thì vẫn còn có khoảng 20 danh ngạch trống chưa phân phát nữa.
Phạm Thiên nghe tới đây thì liền phấn chấn trở lại:
- Sư phụ, người có cách nào giúp ta đoạt lấy những danh ngạch đó không?
Phạm Thường Hi lắc đầu:
- Những danh ngạch này đều là để dành cho các tộc nhân và con cháu cung phụng của Phạm gia ta không thể động vào được.
Tầng lớp cao tầng đương nhiên sẽ được hưởng lợi nhiều nhất nhưng vẫn phải chia ra một phần lợi ích cho tầng lớp phục vụ cho mình nếu không còn ai nguyện bán mạng cho ngươi nữa chứ.
Hai mươi danh ngạch này phải được chia cho tộc nhân, trưởng lão hay thậm chí là gia chủ cũng không được phép chiếm lấy dù chỉ là một cái.
- Ba ngày nữa trong tộc sẽ tổ chức một kỳ thi để lựa chọn ra 10 thiếu niên tài tuấn trong tộc để tham gia chuyến đi lần này, chiến lực của ngươi không thua gì Đại Võ Sư hậu kỳ nên hoàn toàn có thể tranh thủ lấy một danh ngạch cho mình nên hãy về chuẩn bị cho thật kỹ đi.
Nếu có cách lấy được danh ngạch sao không nói sớm!?
Phạm Thiên cảm thấy như bị Phạm Thường Hi đang chơi mình vậy, nếu nàng nói sớm thì hắn đâu cần phải vứt bỏ liêm sỉ mà khóc lóc van xin như vậy cơ chứ???
……
Phạm Thiên trở về tới nhà thì liền bắt tay vào chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ. Sau ba ngày, kỳ thi tuyển đã được thông báo từ trước liền bắt đầu diễn ra.
Phạm Thiên mang lên toàn bộ đống trang bị của mình, mấy ngày nay hắn luyện rât nhiều đan dược phòng trường hợp cần thiết và cũng chế tạo rất nhiều món ăn để gia tăng chỉ số.
Lúc ra khỏi cửa thì hắn đã được trang bị kỹ càng đến tận chân răng. Mặc dù với công lực siêu khủng bố của mình hắn gần như khó có đối thủ trong cảnh giới Đại Võ Sư nhưng hắn cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị kỹ, cẩn tắc vô áy náy mà.
Dưới sự đưa tiễn của tiểu Ly, Phạm Thiên đi ra khỏi cửa và tiến về phía hậu viện. Hắn đi tới nơi được thông báo thì liền thấy một đám người rất đông đang tụ tập ở trước một tòa kiến trúc to khủng khiếp.
Nó thậm chí còn rộng hơn cả biệt viện của Chiến lão gấp mấy lần và bốn phía đều được xây bằng một thứ kim loại màu đen. Ở chính giữa là một cánh cổng sắt cao tới cả chục mét đã được mở ra để lộ ra một khoảng không tối đen như mực bên trong tòa kiến trúc này.
Trước cánh cửa này là khoảng chục người ăn mặc quần áo chấp sự đang đứng.
Phạm Thiên chen chân vào bên trong đám người đang háo hức đứng chờ. Ngoại trừ những thiếu niên trong tộc đang chờ để tham gia thì còn có đám phụ huynh đứng bên cạnh cổ vũ nữa. Hắn cảm giác mình như đang trở về thời gian đi thi đại học ở tiền kiếp vậy.
Lúc này một vị chấp sự bước lên và hắng giọng khiến cho đám người trong trạng lập tức im lặng.
- Thứ mà các ngươi đang nhìn thấy đây chính là tràng thi đấu lần này, các ngươi sẽ phải tiến vào bên trong tòa kiến trúc này và tìm đường đi tới phía bên kia của nó. Mười người tới đích đầu tiên sẽ nhận được một danh ngạch tham dự vào chuyến thăm dò di tích Võ Tông cuối tháng, tất cả đã rõ chưa?
Vị chấp sự này không giải thích nhiều nhưng tất cả mọi người ở đây đều gật đầu đáp lại.
- Khi tiến vào trong đó, các ngươi có thể dùng mọi cách để tới đích nhanh nhất, nhưng tuyệt đối không được phép hạ sát thủ với người khác, mỗi người hãy tới nhận lấy một tấm lệnh bài này, nếu gặp phải nguy hiểm hãy bóp nát nó thì sẽ có người tới cứu viện, nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc xin bỏ quyền. Nếu như đã hiểu rồi thì mau xếp thành hàng rồi tới nhận lấy lệnh bài.
- ------☆☆☆☆-------
Không phải tự nhiên mà Võ Tông được gọi là Siêu Phàm Tam Cảnh, thử tưởng tượng xem một võ giả triệu hồi ra vạn thước Thanh Phong Kiếm bổ đôi sơn mạch hay Nhật Nguyệt võ hồn thiêu đốt trời đất.
Đăng Thiên Cảnh Võ Tông nếu như chết đi thì võ hồn lúc này sẽ trở về với thiên địa và hóa thành một di tích khổng lồ. Giống như Hoàng Liên Sơn Mạch tương truyền là do võ hồn của Hoàng Liên Võ Đế biến thành.
Một khi di tích của Võ Tông xuất hiện thì sẽ khiến cho võ giả khắp nơi trở nên sôi trào. Bên trong di tích của Võ Tông thường hay lưu giữ rất nhiều kỳ trân dị bảo, thậm chí có thể tài phú của một vị Siêu Phàm cường giả còn vượt qua cả một hoàng triều.
Những người đạt tới cảnh giới Võ Tông thường đều là những võ giả của các thế lực lớn. Sau khi tọa hóa thì di tích võ hồn sẽ lập tức bị thế lực đó chiếm lấy nên người ngoài không hề có cơ hội chấm mút.
Di tích Võ Tông lần này thuộc về một vị cường giả tán tu không có thế lực nào nên võ giả khắp nơi mới trở nên điên cuồng muốn chạy tới tìm chỗ tốt.
Nhưng muốn có chỗ tốt thì trước hết phải có thực lực, mỗi một lần di tích Võ Tông xuất thế thì các hoàng triều sẽ lập tức tiến hành phong tỏa khu vực đó lại và sau đó triệu tập nhân lực tới thăm dò di tích.
Những kẻ nào muốn húp được một chén canh thì một là phải thuộc về những thế lực lớn như Phạm gia hay là phải bỏ lượng lớn linh thạch ra để mua lấy một tấm vé vào cửa.
Cách đây mấy tháng vị Kim lão vốn đang trấn thủ biên cảnh Hoàng Liên Sơn Mạch phát hiện ra di tích Võ Tông nên lập tức hồi triều bẩm báo với hoàng chủ để hắn gấp rút chuẩn bị đội ngũ đi thăm dò.
Lần này Lạc gia làm chủ đội ngũ thăm dò di tích và tứ đại gia tộc mỗi người đều nhận được một số danh ngạch nhất định và thân là thất trưởng lão của Phạm gia thì Phạm Thường Hi đương nhiên cũng có được danh ngạch của riêng mình.
Phạm Thiên mừng rỡ nói:
- Sư phụ, ngươi gọi ta tới là để ta chuẩn bị cùng ngươi đi thăm dò di tích Võ Tông hay sao?
Cuối cùng thì vận mệnh cũng đã mỉm cười với hắn rồi sao? Phạm Thiên tự tin rằng với Phá Vọng Chi Nhãn của mình thì chắc chắn việc tầm bảo sẽ cực kỳ thuận lợi.
Lúc này Phạm Thường Hi liền đáp:
- Là trưởng lão Phạm gia ngoại trừ ta có thể tham gia vào chuyến đi lần này thì ta còn có thể mang theo một tên đệ tử đi cùng mình nữa.
Phạm Thiên ngay lập tức lâm vào ảo tưởng rằng mình sẽ giống như đám nhân vật chính lọt vào bí cảnh thì thu được vô số tài bảo, nhận được vô thượng truyền thừa và liên tiếp tăng vài cảnh giới.
Phạm Thường Hi thấy Phạm Thiên ngây ngô đứng cười hềnh hệch thì lập tức kéo hắn về thực tại tàn khốc:
- Ta nói là một tên đệ tử duy nhất.
Bản nhạc trong đầu Phạm Thiên giống như chiếc đĩa ghi âm bị vấp khiến hắn bừng tỉnh.
- Sư phụ… ý ngươi là…
Phạm Thường Hi đáp:
- Lần này ta sẽ mang Dao nhi đi theo, ta gọi ngươi tới là để dặn dò một số việc trong lúc ta đi vắng.
Ảo tưởng của Phạm Thiên lập tức vỡ tan thành muôn mảnh. Hắn vội vàng nhào tới ôm lấy ống quần của Phạm Thường Hi và gào khóc:
- Sư phòòòò… bấy lâu nay đệ tử luôn thương yêu ngươi như mẹ ruột của mình, ta nguyện hi sinh tuổi xuân để nâng khăn sửa túi cho sư phụ mà ngươi nỡ lòng nào bỏ đệ tử ở nhà như vậy…
Phạm Thiên khóc lóc thảm thương nước mắt nước mũi sụt sùi bôi hết cả vào ống quần Phạm Thường Hi khiến cho trên trán nàng nổi lên từng sợi gân xanh.
- Cút!!
Phạm Thương Hi nhấc chân đá văng Phạm Thiên ra và đứng dậy nói:
- Mỗi trưởng lão đều chỉ có một danh ngạch duy nhất thôi. So với một tên Đại Võ Sư như ngươi thì Dao nhi đã là Võ Linh hậu kỳ đi theo ta sẽ càng đạt được nhiều chỗ tốt hơn. Ngươi đã có được Thiên Cơ Hạp rồi chẳng lẽ lại còn muốn đoạt cả cơ duyên của sư tỷ mình sao?
Phạm Thiên ở bên nức nở như một tiểu nữ nhân mới bị lừa gạt lên giường vậy. Nhưng sau đó hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nói:
- Mỗi một trưởng lão đều có danh ngạch, vậy thái thượng trưởng lão thì sao?
Phạm Thường Hi đáp:
- Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng đại ca ta đã rời khỏi Lạc Thiên Thành đã vài chục năm rồi nên hắn không được phân danh ngạch.
Không phải Phạm gia không nể mặt Chiến lão mà là do hắn đã rời gia tộc lâu quá rồi, so với việc cứ để dành ra một danh ngạch hay những thứ tương tự cho một người gần như chắc chắn sẽ không sử dụng đến thì để phân chia cho người cần tới nó thì càng thực tế hơn. Mặc dù Phạm Thiên là đệ tử của Chiến lão nhưng trong tộc lại chưa hề có thành tích gì nổi bật mà thân phận lại được thông báo quá trễ nên mới không nhận được danh ngạch nào.
Phạm Thiên lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì mình đã quá điệu thấp, nếu như vừa tới hắn đã gây chuyện cùng đi vả mặt người khác thì có phải là đã không bị lãng quên như vậy không. Dù sao có lệnh bài của Chiến lão trong tay hắn còn sợ hậu quả gì cơ chứ?
Thấy Phạm Thiên ỉu xìu như cọng bún thì Phạm Thường Hi mới nói:
- Nhưng cũng không phải là không có cách đạt lấy danh ngạch bên ngoài. Ngoại trừ những vị trưởng lão có hai danh ngạch cùng chấp sự có một danh ngạch thì vẫn còn có khoảng 20 danh ngạch trống chưa phân phát nữa.
Phạm Thiên nghe tới đây thì liền phấn chấn trở lại:
- Sư phụ, người có cách nào giúp ta đoạt lấy những danh ngạch đó không?
Phạm Thường Hi lắc đầu:
- Những danh ngạch này đều là để dành cho các tộc nhân và con cháu cung phụng của Phạm gia ta không thể động vào được.
Tầng lớp cao tầng đương nhiên sẽ được hưởng lợi nhiều nhất nhưng vẫn phải chia ra một phần lợi ích cho tầng lớp phục vụ cho mình nếu không còn ai nguyện bán mạng cho ngươi nữa chứ.
Hai mươi danh ngạch này phải được chia cho tộc nhân, trưởng lão hay thậm chí là gia chủ cũng không được phép chiếm lấy dù chỉ là một cái.
- Ba ngày nữa trong tộc sẽ tổ chức một kỳ thi để lựa chọn ra 10 thiếu niên tài tuấn trong tộc để tham gia chuyến đi lần này, chiến lực của ngươi không thua gì Đại Võ Sư hậu kỳ nên hoàn toàn có thể tranh thủ lấy một danh ngạch cho mình nên hãy về chuẩn bị cho thật kỹ đi.
Nếu có cách lấy được danh ngạch sao không nói sớm!?
Phạm Thiên cảm thấy như bị Phạm Thường Hi đang chơi mình vậy, nếu nàng nói sớm thì hắn đâu cần phải vứt bỏ liêm sỉ mà khóc lóc van xin như vậy cơ chứ???
……
Phạm Thiên trở về tới nhà thì liền bắt tay vào chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ. Sau ba ngày, kỳ thi tuyển đã được thông báo từ trước liền bắt đầu diễn ra.
Phạm Thiên mang lên toàn bộ đống trang bị của mình, mấy ngày nay hắn luyện rât nhiều đan dược phòng trường hợp cần thiết và cũng chế tạo rất nhiều món ăn để gia tăng chỉ số.
Lúc ra khỏi cửa thì hắn đã được trang bị kỹ càng đến tận chân răng. Mặc dù với công lực siêu khủng bố của mình hắn gần như khó có đối thủ trong cảnh giới Đại Võ Sư nhưng hắn cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị kỹ, cẩn tắc vô áy náy mà.
Dưới sự đưa tiễn của tiểu Ly, Phạm Thiên đi ra khỏi cửa và tiến về phía hậu viện. Hắn đi tới nơi được thông báo thì liền thấy một đám người rất đông đang tụ tập ở trước một tòa kiến trúc to khủng khiếp.
Nó thậm chí còn rộng hơn cả biệt viện của Chiến lão gấp mấy lần và bốn phía đều được xây bằng một thứ kim loại màu đen. Ở chính giữa là một cánh cổng sắt cao tới cả chục mét đã được mở ra để lộ ra một khoảng không tối đen như mực bên trong tòa kiến trúc này.
Trước cánh cửa này là khoảng chục người ăn mặc quần áo chấp sự đang đứng.
Phạm Thiên chen chân vào bên trong đám người đang háo hức đứng chờ. Ngoại trừ những thiếu niên trong tộc đang chờ để tham gia thì còn có đám phụ huynh đứng bên cạnh cổ vũ nữa. Hắn cảm giác mình như đang trở về thời gian đi thi đại học ở tiền kiếp vậy.
Lúc này một vị chấp sự bước lên và hắng giọng khiến cho đám người trong trạng lập tức im lặng.
- Thứ mà các ngươi đang nhìn thấy đây chính là tràng thi đấu lần này, các ngươi sẽ phải tiến vào bên trong tòa kiến trúc này và tìm đường đi tới phía bên kia của nó. Mười người tới đích đầu tiên sẽ nhận được một danh ngạch tham dự vào chuyến thăm dò di tích Võ Tông cuối tháng, tất cả đã rõ chưa?
Vị chấp sự này không giải thích nhiều nhưng tất cả mọi người ở đây đều gật đầu đáp lại.
- Khi tiến vào trong đó, các ngươi có thể dùng mọi cách để tới đích nhanh nhất, nhưng tuyệt đối không được phép hạ sát thủ với người khác, mỗi người hãy tới nhận lấy một tấm lệnh bài này, nếu gặp phải nguy hiểm hãy bóp nát nó thì sẽ có người tới cứu viện, nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc xin bỏ quyền. Nếu như đã hiểu rồi thì mau xếp thành hàng rồi tới nhận lấy lệnh bài.
- ------☆☆☆☆-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.