Chương 12
Lâm Uyên Ngư Nhi
01/07/2020
Mai Nhiễm kéo đôi chân bị thương chưa lành đi từng bước từng bước.
Trên hành lang ánh sáng êm dịu dừng trên người cô, mái tóc dài đen bóng, một đoạn cổ như ngó sen trắng ngần như ẩn như hiện, phảng phất
tỏa ra ánh sáng.
Ánh đèn đung đưa theo sự do dự của cô. Gõ hay là không?
Gõ cửa có lý do của gõ cửa: Họ hàng đến làm khách, cô không hề chuẩn bị, chẳng lẽ chuẩn bị máu chảy thành sông sao?
Không gõ cũng có nỗi băn khoăn của không gõ: Mở miệng với anh như thế nào?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Mai Nhiễm xấu hổ muốn chết, nhẹ nhàng đập mấy cái vào tường, "Tại sao mình ăn no rửng mỡ đến nỗi quá chén chú lái xe duy nhất trong biệt thự chứ?"
Chỗ bà cụ chắc chắn không có cái đó, hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có người đàn ông trong căn phòng này. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là nói với anh như thế nào?! Mai Nhiễm cắn môi lại đi thong thả một vòng, cuối cùng cố lấy dũng khí nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
"Vào đi."
Người đàn ông giữ lấy trang sách đang đọc dở dưới ánh đèn, quay đầu thấy cô đứng ngoài cửa, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Mai Nhiễm bước từng bước chậm như ốc sên, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
"Phó tiên sinh, tôi có một việc phải làm phiền anh."
"Chuyện gì?"
"Anh có thể......" Giọng Mai Nhiễm càng nhỏ, "Đưa tôi ra ngoài mua ít đồ?"
Người đàn ông nhíu mày, hình như có chút nghi hoặc, "Cái gì vậy?"
Hai má Mai Nhiễm từ từ dâng lên hai rặng mây đỏ, cô nhỏ nhẹ nói, "Chính là một ít...... ừm, trong tình huống đặc thù, phụ nữ cần dùng...... dùng đến cái đó."
Cô nói quanh co lòng vòng, Phó Thì Cẩn cũng hiểu, mâu quang như có như không quét qua người cô.
Trong phút chốc mặt Mai Nhiễm đỏ bừng. Từ trước đến nay da mặt cô vốn mỏng, hơn nữa giờ phút này đối diện với người nọ là anh. Thật sự thật sự rất xấu hổ.
"Tôi đã biết."
Người đàn ông đã đặt quyển sách xuống đi tới, theo bản năng Mai Nhiễm đi theo phía sau anh, ai ngờ anh đột nhiên xoay người, "Cô ngồi chờ một lúc, tôi sẽ về rất nhanh."
Mai Nhiễm hiểu ý anh, vội vàng xua tay, "Không cần không cần!" Sao cô có thể không biết xấu hổ nhờ một người đàn ông như anh hỗ trợ mua cái đó, cảm giác như là làm vấy bẩn anh.
"Bên ngoài trời đang mưa, " Anh đứng ở hành lang, gió từ ban công thổi tới làm rối loạn tóc mai, khuôn mặt tuấn tú vẫn lãnh đạm như cũ, song giọng điệu tuyệt đối không để người ta từ chối, "Thời kì nhạy cảm tốt nhất đừng bị cảm lạnh."
"Đúng rồi, " Người đàn ông đi ra vài bước, lại xoay đầu hỏi, "Cô có chỉ định hãng nào không?"
Anh đang cười.
Mai Nhiễm lại giống như bị người ta làm ma pháp định thân.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông cười lên sẽ đẹp trai như vậy. Ý cười nhạt xuất hiện trên bờ môi anh, đôi mắt màu nâu sâu thẳm giống như vì sao vụt sáng trên bầu trời, lông mày cũng giãn ra, cả người dịu dàng như dòng nước xanh mát lạnh, trong nháy mắt chiếm trọn toàn bộ tâm trí cô.
Hóa ra một người đàn ông lạnh lùng khi dịu dàng sẽ như thế này.
***
Hôm sau, bởi vì trằn trọc suốt đêm nên Mai Nhiễm ngủ thẳng tới chín giờ sáng.
Một nắm ánh nắng lẳng lặng nằm ở đầu giường. Trời quang, mưa đã tạnh, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót thanh thúy.
Mai Nhiễm ảo não vò đầu, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Bà cụ thấy cô xuống lầu, nụ cười hằn sâu cùng nếp nhăn, "Cháu mau tới đây ăn sáng." Tự nhiên giống như cô là một thành viên trong gia đình.
Mai Nhiễm không nỡ chất vấn bà cụ với khuôn mặt hiền từ này. Mặc dù tối hôm qua bà nói đường xuống núi không thông, nhưng mà cuối cùng người nọ vẫn đi ra ngoài giúp cô mua về thứ mình cần. Trong lòng cô ẩn ẩn suy đoán hình như bà cụ hiểu lầm chuyện gì đó nên lúc này có phần như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Sáng sớm Thì Cẩn có bảo bà tối hôm qua cháu ngủ muộn, bảo bà đừng đi quấy rầy." Bà cụ đưa qua một bát cháo còn bốc khói.
Mai Nhiễm liếc xung quanh, "Anh ấy đâu ạ?"
"Chắc là ngủ thêm đi." Lông mày bà cụ nhíu lại thành chữ "Xuyên" (là chữ này 川), "Có một thời gian nó gần như hàng đêm mất ngủ, thời điểm nghiêm trọng thuốc ngủ cũng không có tác dụng. Người gầy rộc đi, bà nhìn mà đau lòng."
"Gần đây anh ấy cũng thế ạ?"
"Dạo này tốt hơn một ít, " Bà cụ gật đầu, "Có điều, thi thoảng bà vẫn thấy thư phòng nó sáng đèn đến hừng đông."
Mai Nhiễm nghĩ chốc lát rồi nói, "Cháu có vài bài dược thiện (món ăn – bài thuốc), cháu sẽ viết lại, bà có thể làm cho anh ấy ăn, có lẽ phần nào giảm bớt tình trạng mất ngủ."
"Thật tốt quá!" Ánh mắt bà cụ sáng ngời nhìn cô, ý vị thâm trường thở dài, "Năm nay Thì Cẩn cũng 29, nếu có một cô gái biết nóng biết lạnh bên người, thật là tốt biết bao."
Mai Nhiễm không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể im lặng cúi đầu uống cháo.
Nếm qua điểm tâm, mặt trời đã lên rất cao, ông Dương lái xe cũng tỉnh táo lại sau cơn say rượu đêm qua, vừa nhìn thấy Mai Nhiễm là giơ ngón tay cái với cô. Không nhìn ra nhé, cô gái quá trẻ mà tửu lượng tốt như vậy!
Mai Nhiễm cười. Thực ra tửu lượng của cô không phải quá tốt song có "Độc môn bí phương", nhưng mà, có bí phương chống đỡ nên tuy lúc uống rượu phát tác chậm nhưng hiệu quả là kinh người. Giống như cô lần trước, rượu vừa xộc lên là bất tỉnh nhân sự.
Lái xe cố ý qua đây đưa cô về bệnh viện, xe chậm rãi lăn bánh. Mai Nhiễm nhìn ra ngoài, mức nước đã rút gần hết, trên đường thường xuyên thấy nhân viên vệ sinh tiêu độc. Vừa bước vào Khoa trung y, suýt nữa va vào trợ lý nhỏ từ đối diện lao đến, cô lùi sang một bên.
Điền Điềm vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt nhíu lại nhanh chóng ríu rít, "Sư tỷ, chị đừng đi vào, bên trong có chuột chết!"
Mai Nhiễm đứng ở ngoài cửa nói chuyện với cô.
Trợ lý nhỏ vỗ ngực một cái, nỗi khiếp sợ còn chưa tiêu, "Có lẽ nó bị nước trôi vào, thối chết! May mắn có A Lam rửa sạch...... Hả, không phải chị xin nghỉ à, sao giờ chị đã đi làm?"
"Hơn nữa, buổi sáng chị không ở nhà à? Em mua đồ ăn sáng cho chị, kết quả ấn nửa ngày không có động tĩnh."
Mắt Mai Nhiễm lộ ra ánh sáng nhạt, "Lúc em đến thang máy đã sửa xong chưa?"
"Chưa chị, " Điền Điềm lắc đầu, giọng điệu dừng một chút, "Chắc là bây giờ sửa xong rồi? Khi em đến thấy có người đang sửa chữa."
Trong lòng Mai Nhiễm vui vẻ, xem ra đêm nay cô có thể về nhà ở. Buổi sáng cô thấy thông báo ban quản lý gửi đến, điện nước đã được khôi phục.
Ánh mặt trời chói mắt, A Lam ở bên trong lớn tiếng gọi, "Chị Điềm, chị vào được rồi!"
"Đến đây, đến đây!"
Trong tiếng cười như chuông bạc, Mai Nhiễm nhìn thoáng qua bầu trời xanh được gột rửa, xoay người bước vào.
Sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả đều nên trở về vị trí vốn có.
Đại khái mọi người đều vội vàng dọn vệ sinh sau lũ lụt, cả buổi chiều khoa trung y đều vắng ngắt, Điền Điềm nhàm chán tránh sau quầy thuốc lướt Weibo.
"Oa, số lượng fan nam thần của mình đã tăng tới gần hai ngàn vạn!" Từ khi hâm mộ Phó Thì Cẩn, mỗi ngày cô đều phải đến Weibo của anh cọ xát, hay 'bạc cả tóc' giống như phần lớn fan của anh.
Ví dụ: Một ngày fan của nam thần tăng bao nhiêu; Weibo thứ mười một của Nam thần khi nào mới đăng? Con số không mà nam thần chú ý, khi nào có thể trồng lên một hạt mầm nhỏ hả?
Hiển nhiên, vấn đề cuối cùng được mọi người quan tâm nhất, đặc biệt sau khi nữ ngôi sao Mai Mộng Nhiên gần đây rất nổi bật chú ý Phó Thì Cẩn, tiến triển từ 0 biến thành 1 được quần chúng cực kỳ chú ý.
Nhưng mà, con số 0 chậm chạp chẳng hề có động tĩnh phá xác. Vài fan cuồng của Mai Mộng Nhiên không chịu được, chạy đến Weibo của Phó Thì Cẩn châm chọc khiêu khích.
Lấy tên còn có thể phiền toái hơn nữa không: Ha ha, thật sự là cao lãnh chết người mà! Nữ thần của tôi chú ý anh lâu như thế mà không thèm hồi đáp, chẳng phải là "phú nhị đại" à, lạnh lùng cái quái gì chứ? Rời khỏi bố, anh ta chẳng là cái quái gì cả. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời*, tôi chống mắt lạnh nhìn xem [cười lạnh]
*Nguyên văn phú quá tam đại nên ta đổi câu thành ngữ ý tương tự.
Bình luận này nhanh chóng được fan của Mai Mộng Nhiên đẩy lên đứng đầu.
Hôm sau đám fan có sức chiến đấu mạnh mẽ cũng nghe tiếng sang đây tham gia náo nhiệt.
Ngựa con ăn cỏ đêm: Nói người ta là phú nhị đại giọng nghe chua hơn được nữa không? Có bản lĩnh bạn cũng giàu như thế cho tôi xem? Nghèo kiết xác đừng nói vớ nói vẩn* [ha ha]
*Nguyên văn là mù BB. Một từ tiếng lóng trên mạng của Trung Quốc ý chỉ nói vớ vẩn, nói những điều người khác không thích nghe.
Ốc sên tiên sinh bò bò: Để tôi đến phổ cập khoa học cho mọi người vài điều. Đầu tiên, tôi muốn sửa đúng một chút, nghiêm túc mà nói vị tiên sinh Phó Thì Cẩn này không coi như phú nhị đại, ít nhất cũng là phú n đại. Mặt khác, ông ngoại của anh là thương nhân buôn đồ cổ ở Thượng Hải thời xưa, lúc ấy có thể nói là gia tài bạc triệu. Đúng rồi, theo tôi được biết, trên danh nghĩa Phó tiên sinh còn kinh doanh một tiệm đồ cổ lâu đời trăm năm "Danh phẩm trai".
Ốc sên tiên sinh bò bò: Hai tay dâng lên link [Các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc đương đại do Phó Thì Cẩn sưu tầm] cho tất cả những kẻ mắc bệnh đau mắt (đỏ mắt vì ghen tị). PS: Người vĩ đại còn cố gắng hơn cả chúng ta, vậy thì sự cố gắng của chúng ta có ích gì? Thôi, tắm rửa ngủ đi [thở dài].
Có lời bình này, nhóm fan ruột của Phó Thì Cẩn theo sau ùa lên, cấu véo mặt mũi đám fan khác bầm dập, xám xịt bỏ chạy mất hút.
Trái tim Điền Điềm run run ấn vào link, sau khi xem xong hai chân có phần đứng không vững.
Má ơi! Cô không thể tin được xoa bóp mặt, "Tôi thật sự từng tiếp xúc với con người trong truyền thuyết mới xuất hiện ngoài đời thực ư, không phải chỉ là một giấc mộng chứ?"
Sau khi bão "Alice" qua đi, trời trong xanh mấy ngày liền, rất nhanh đến thứ sáu. Thứ bảy là sinh nhật cha cô - Mai Hồng Viễn, Mai Nhiễm cố ý nghỉ phép ba ngày để về thành phố S. Xuống máy bay, cô kéo rương hành lý ngựa quen đường cũ tìm được lái xe nhà mình cử tới.
"Nhiễm tiểu thư." Lái xe thân thiện chào hỏi cô, thuận tiện cất hành lý.
"Chú Chu, " Mai Nhiễm cũng dùng tiếng Việt (1) trả lời ông, "Lâu rồi không gặp chú."
(1) Việt ngữ ở đây ám chỉ ngôn ngữ địa phương ở tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây.
"Lần này cô về định ở lại bao lâu?"
Mai Nhiễm ngồi ghế sau, quơ quơ ba ngón tay, "Ba ngày."
Chú Chu thở dài, "Mỗi lần cô và Mai tiên sinh trở về đều giống như đốt đèn, chưa nóng đã phải đi."
Mai Nhiễm cười cười, "Ủa, sao chú chưa đi?"
"Khả năng còn phải chờ một lát, " Chú Chu xem thời gian, "Lần này tiên sinh có một vị khách quý, nghe nói là người giám định đồ cổ từ nước ngoài trở về." Ông lại nói thầm, "Chắc anh ta cũng sắp đến."
"Vậy ạ......" Mai Nhiễm không để ý, "Cháu đi mua ít đồ, trong vòng mười phút sẽ về."
Cửa hàng miễn thuế của sân bay thành phố S có khăn quàng cổ lông dê Cashmere, sinh nhật Dư Thanh sắp đến, cô chuẩn bị mua nó làm quà sinh nhật. Trong lòng Mai Nhiễm sớm đã có kiểu dáng đại khái, nên chọn quà rất nhanh. Liếc đồng hồ mới qua sáu phút, cô nhẹ nhàng quay về.
Mở cửa xe, xoay người ngồi vào, ai ngờ vị trí ban đầu đã có người ngồi. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia vừa vặn nghiêng mặt sang, Mai Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng va vào anh.
Trán giáp trán, chóp mũi đụng chóp mũi, hô hấp giao triền với nhau.
Quần áo màu trắng, cúc cài cẩn thận, sống mũi cao vút, lành lạnh như sương mai, còn có hơi thở nam tính mát lạnh......
Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Mai Nhiễm nghe rất rõ tiếng tim mình đập, giống như nhịp trống mạnh mẽ nhất cô từng nghe, dày đặc mà có lực, từng chút từng chút một va vào lồng ngực.
Cả người cô như mềm nhũn......
Ánh đèn đung đưa theo sự do dự của cô. Gõ hay là không?
Gõ cửa có lý do của gõ cửa: Họ hàng đến làm khách, cô không hề chuẩn bị, chẳng lẽ chuẩn bị máu chảy thành sông sao?
Không gõ cũng có nỗi băn khoăn của không gõ: Mở miệng với anh như thế nào?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Mai Nhiễm xấu hổ muốn chết, nhẹ nhàng đập mấy cái vào tường, "Tại sao mình ăn no rửng mỡ đến nỗi quá chén chú lái xe duy nhất trong biệt thự chứ?"
Chỗ bà cụ chắc chắn không có cái đó, hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có người đàn ông trong căn phòng này. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là nói với anh như thế nào?! Mai Nhiễm cắn môi lại đi thong thả một vòng, cuối cùng cố lấy dũng khí nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
"Vào đi."
Người đàn ông giữ lấy trang sách đang đọc dở dưới ánh đèn, quay đầu thấy cô đứng ngoài cửa, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Mai Nhiễm bước từng bước chậm như ốc sên, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
"Phó tiên sinh, tôi có một việc phải làm phiền anh."
"Chuyện gì?"
"Anh có thể......" Giọng Mai Nhiễm càng nhỏ, "Đưa tôi ra ngoài mua ít đồ?"
Người đàn ông nhíu mày, hình như có chút nghi hoặc, "Cái gì vậy?"
Hai má Mai Nhiễm từ từ dâng lên hai rặng mây đỏ, cô nhỏ nhẹ nói, "Chính là một ít...... ừm, trong tình huống đặc thù, phụ nữ cần dùng...... dùng đến cái đó."
Cô nói quanh co lòng vòng, Phó Thì Cẩn cũng hiểu, mâu quang như có như không quét qua người cô.
Trong phút chốc mặt Mai Nhiễm đỏ bừng. Từ trước đến nay da mặt cô vốn mỏng, hơn nữa giờ phút này đối diện với người nọ là anh. Thật sự thật sự rất xấu hổ.
"Tôi đã biết."
Người đàn ông đã đặt quyển sách xuống đi tới, theo bản năng Mai Nhiễm đi theo phía sau anh, ai ngờ anh đột nhiên xoay người, "Cô ngồi chờ một lúc, tôi sẽ về rất nhanh."
Mai Nhiễm hiểu ý anh, vội vàng xua tay, "Không cần không cần!" Sao cô có thể không biết xấu hổ nhờ một người đàn ông như anh hỗ trợ mua cái đó, cảm giác như là làm vấy bẩn anh.
"Bên ngoài trời đang mưa, " Anh đứng ở hành lang, gió từ ban công thổi tới làm rối loạn tóc mai, khuôn mặt tuấn tú vẫn lãnh đạm như cũ, song giọng điệu tuyệt đối không để người ta từ chối, "Thời kì nhạy cảm tốt nhất đừng bị cảm lạnh."
"Đúng rồi, " Người đàn ông đi ra vài bước, lại xoay đầu hỏi, "Cô có chỉ định hãng nào không?"
Anh đang cười.
Mai Nhiễm lại giống như bị người ta làm ma pháp định thân.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông cười lên sẽ đẹp trai như vậy. Ý cười nhạt xuất hiện trên bờ môi anh, đôi mắt màu nâu sâu thẳm giống như vì sao vụt sáng trên bầu trời, lông mày cũng giãn ra, cả người dịu dàng như dòng nước xanh mát lạnh, trong nháy mắt chiếm trọn toàn bộ tâm trí cô.
Hóa ra một người đàn ông lạnh lùng khi dịu dàng sẽ như thế này.
***
Hôm sau, bởi vì trằn trọc suốt đêm nên Mai Nhiễm ngủ thẳng tới chín giờ sáng.
Một nắm ánh nắng lẳng lặng nằm ở đầu giường. Trời quang, mưa đã tạnh, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót thanh thúy.
Mai Nhiễm ảo não vò đầu, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Bà cụ thấy cô xuống lầu, nụ cười hằn sâu cùng nếp nhăn, "Cháu mau tới đây ăn sáng." Tự nhiên giống như cô là một thành viên trong gia đình.
Mai Nhiễm không nỡ chất vấn bà cụ với khuôn mặt hiền từ này. Mặc dù tối hôm qua bà nói đường xuống núi không thông, nhưng mà cuối cùng người nọ vẫn đi ra ngoài giúp cô mua về thứ mình cần. Trong lòng cô ẩn ẩn suy đoán hình như bà cụ hiểu lầm chuyện gì đó nên lúc này có phần như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Sáng sớm Thì Cẩn có bảo bà tối hôm qua cháu ngủ muộn, bảo bà đừng đi quấy rầy." Bà cụ đưa qua một bát cháo còn bốc khói.
Mai Nhiễm liếc xung quanh, "Anh ấy đâu ạ?"
"Chắc là ngủ thêm đi." Lông mày bà cụ nhíu lại thành chữ "Xuyên" (là chữ này 川), "Có một thời gian nó gần như hàng đêm mất ngủ, thời điểm nghiêm trọng thuốc ngủ cũng không có tác dụng. Người gầy rộc đi, bà nhìn mà đau lòng."
"Gần đây anh ấy cũng thế ạ?"
"Dạo này tốt hơn một ít, " Bà cụ gật đầu, "Có điều, thi thoảng bà vẫn thấy thư phòng nó sáng đèn đến hừng đông."
Mai Nhiễm nghĩ chốc lát rồi nói, "Cháu có vài bài dược thiện (món ăn – bài thuốc), cháu sẽ viết lại, bà có thể làm cho anh ấy ăn, có lẽ phần nào giảm bớt tình trạng mất ngủ."
"Thật tốt quá!" Ánh mắt bà cụ sáng ngời nhìn cô, ý vị thâm trường thở dài, "Năm nay Thì Cẩn cũng 29, nếu có một cô gái biết nóng biết lạnh bên người, thật là tốt biết bao."
Mai Nhiễm không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể im lặng cúi đầu uống cháo.
Nếm qua điểm tâm, mặt trời đã lên rất cao, ông Dương lái xe cũng tỉnh táo lại sau cơn say rượu đêm qua, vừa nhìn thấy Mai Nhiễm là giơ ngón tay cái với cô. Không nhìn ra nhé, cô gái quá trẻ mà tửu lượng tốt như vậy!
Mai Nhiễm cười. Thực ra tửu lượng của cô không phải quá tốt song có "Độc môn bí phương", nhưng mà, có bí phương chống đỡ nên tuy lúc uống rượu phát tác chậm nhưng hiệu quả là kinh người. Giống như cô lần trước, rượu vừa xộc lên là bất tỉnh nhân sự.
Lái xe cố ý qua đây đưa cô về bệnh viện, xe chậm rãi lăn bánh. Mai Nhiễm nhìn ra ngoài, mức nước đã rút gần hết, trên đường thường xuyên thấy nhân viên vệ sinh tiêu độc. Vừa bước vào Khoa trung y, suýt nữa va vào trợ lý nhỏ từ đối diện lao đến, cô lùi sang một bên.
Điền Điềm vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt nhíu lại nhanh chóng ríu rít, "Sư tỷ, chị đừng đi vào, bên trong có chuột chết!"
Mai Nhiễm đứng ở ngoài cửa nói chuyện với cô.
Trợ lý nhỏ vỗ ngực một cái, nỗi khiếp sợ còn chưa tiêu, "Có lẽ nó bị nước trôi vào, thối chết! May mắn có A Lam rửa sạch...... Hả, không phải chị xin nghỉ à, sao giờ chị đã đi làm?"
"Hơn nữa, buổi sáng chị không ở nhà à? Em mua đồ ăn sáng cho chị, kết quả ấn nửa ngày không có động tĩnh."
Mắt Mai Nhiễm lộ ra ánh sáng nhạt, "Lúc em đến thang máy đã sửa xong chưa?"
"Chưa chị, " Điền Điềm lắc đầu, giọng điệu dừng một chút, "Chắc là bây giờ sửa xong rồi? Khi em đến thấy có người đang sửa chữa."
Trong lòng Mai Nhiễm vui vẻ, xem ra đêm nay cô có thể về nhà ở. Buổi sáng cô thấy thông báo ban quản lý gửi đến, điện nước đã được khôi phục.
Ánh mặt trời chói mắt, A Lam ở bên trong lớn tiếng gọi, "Chị Điềm, chị vào được rồi!"
"Đến đây, đến đây!"
Trong tiếng cười như chuông bạc, Mai Nhiễm nhìn thoáng qua bầu trời xanh được gột rửa, xoay người bước vào.
Sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả đều nên trở về vị trí vốn có.
Đại khái mọi người đều vội vàng dọn vệ sinh sau lũ lụt, cả buổi chiều khoa trung y đều vắng ngắt, Điền Điềm nhàm chán tránh sau quầy thuốc lướt Weibo.
"Oa, số lượng fan nam thần của mình đã tăng tới gần hai ngàn vạn!" Từ khi hâm mộ Phó Thì Cẩn, mỗi ngày cô đều phải đến Weibo của anh cọ xát, hay 'bạc cả tóc' giống như phần lớn fan của anh.
Ví dụ: Một ngày fan của nam thần tăng bao nhiêu; Weibo thứ mười một của Nam thần khi nào mới đăng? Con số không mà nam thần chú ý, khi nào có thể trồng lên một hạt mầm nhỏ hả?
Hiển nhiên, vấn đề cuối cùng được mọi người quan tâm nhất, đặc biệt sau khi nữ ngôi sao Mai Mộng Nhiên gần đây rất nổi bật chú ý Phó Thì Cẩn, tiến triển từ 0 biến thành 1 được quần chúng cực kỳ chú ý.
Nhưng mà, con số 0 chậm chạp chẳng hề có động tĩnh phá xác. Vài fan cuồng của Mai Mộng Nhiên không chịu được, chạy đến Weibo của Phó Thì Cẩn châm chọc khiêu khích.
Lấy tên còn có thể phiền toái hơn nữa không: Ha ha, thật sự là cao lãnh chết người mà! Nữ thần của tôi chú ý anh lâu như thế mà không thèm hồi đáp, chẳng phải là "phú nhị đại" à, lạnh lùng cái quái gì chứ? Rời khỏi bố, anh ta chẳng là cái quái gì cả. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời*, tôi chống mắt lạnh nhìn xem [cười lạnh]
*Nguyên văn phú quá tam đại nên ta đổi câu thành ngữ ý tương tự.
Bình luận này nhanh chóng được fan của Mai Mộng Nhiên đẩy lên đứng đầu.
Hôm sau đám fan có sức chiến đấu mạnh mẽ cũng nghe tiếng sang đây tham gia náo nhiệt.
Ngựa con ăn cỏ đêm: Nói người ta là phú nhị đại giọng nghe chua hơn được nữa không? Có bản lĩnh bạn cũng giàu như thế cho tôi xem? Nghèo kiết xác đừng nói vớ nói vẩn* [ha ha]
*Nguyên văn là mù BB. Một từ tiếng lóng trên mạng của Trung Quốc ý chỉ nói vớ vẩn, nói những điều người khác không thích nghe.
Ốc sên tiên sinh bò bò: Để tôi đến phổ cập khoa học cho mọi người vài điều. Đầu tiên, tôi muốn sửa đúng một chút, nghiêm túc mà nói vị tiên sinh Phó Thì Cẩn này không coi như phú nhị đại, ít nhất cũng là phú n đại. Mặt khác, ông ngoại của anh là thương nhân buôn đồ cổ ở Thượng Hải thời xưa, lúc ấy có thể nói là gia tài bạc triệu. Đúng rồi, theo tôi được biết, trên danh nghĩa Phó tiên sinh còn kinh doanh một tiệm đồ cổ lâu đời trăm năm "Danh phẩm trai".
Ốc sên tiên sinh bò bò: Hai tay dâng lên link [Các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc đương đại do Phó Thì Cẩn sưu tầm] cho tất cả những kẻ mắc bệnh đau mắt (đỏ mắt vì ghen tị). PS: Người vĩ đại còn cố gắng hơn cả chúng ta, vậy thì sự cố gắng của chúng ta có ích gì? Thôi, tắm rửa ngủ đi [thở dài].
Có lời bình này, nhóm fan ruột của Phó Thì Cẩn theo sau ùa lên, cấu véo mặt mũi đám fan khác bầm dập, xám xịt bỏ chạy mất hút.
Trái tim Điền Điềm run run ấn vào link, sau khi xem xong hai chân có phần đứng không vững.
Má ơi! Cô không thể tin được xoa bóp mặt, "Tôi thật sự từng tiếp xúc với con người trong truyền thuyết mới xuất hiện ngoài đời thực ư, không phải chỉ là một giấc mộng chứ?"
Sau khi bão "Alice" qua đi, trời trong xanh mấy ngày liền, rất nhanh đến thứ sáu. Thứ bảy là sinh nhật cha cô - Mai Hồng Viễn, Mai Nhiễm cố ý nghỉ phép ba ngày để về thành phố S. Xuống máy bay, cô kéo rương hành lý ngựa quen đường cũ tìm được lái xe nhà mình cử tới.
"Nhiễm tiểu thư." Lái xe thân thiện chào hỏi cô, thuận tiện cất hành lý.
"Chú Chu, " Mai Nhiễm cũng dùng tiếng Việt (1) trả lời ông, "Lâu rồi không gặp chú."
(1) Việt ngữ ở đây ám chỉ ngôn ngữ địa phương ở tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây.
"Lần này cô về định ở lại bao lâu?"
Mai Nhiễm ngồi ghế sau, quơ quơ ba ngón tay, "Ba ngày."
Chú Chu thở dài, "Mỗi lần cô và Mai tiên sinh trở về đều giống như đốt đèn, chưa nóng đã phải đi."
Mai Nhiễm cười cười, "Ủa, sao chú chưa đi?"
"Khả năng còn phải chờ một lát, " Chú Chu xem thời gian, "Lần này tiên sinh có một vị khách quý, nghe nói là người giám định đồ cổ từ nước ngoài trở về." Ông lại nói thầm, "Chắc anh ta cũng sắp đến."
"Vậy ạ......" Mai Nhiễm không để ý, "Cháu đi mua ít đồ, trong vòng mười phút sẽ về."
Cửa hàng miễn thuế của sân bay thành phố S có khăn quàng cổ lông dê Cashmere, sinh nhật Dư Thanh sắp đến, cô chuẩn bị mua nó làm quà sinh nhật. Trong lòng Mai Nhiễm sớm đã có kiểu dáng đại khái, nên chọn quà rất nhanh. Liếc đồng hồ mới qua sáu phút, cô nhẹ nhàng quay về.
Mở cửa xe, xoay người ngồi vào, ai ngờ vị trí ban đầu đã có người ngồi. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia vừa vặn nghiêng mặt sang, Mai Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng va vào anh.
Trán giáp trán, chóp mũi đụng chóp mũi, hô hấp giao triền với nhau.
Quần áo màu trắng, cúc cài cẩn thận, sống mũi cao vút, lành lạnh như sương mai, còn có hơi thở nam tính mát lạnh......
Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Mai Nhiễm nghe rất rõ tiếng tim mình đập, giống như nhịp trống mạnh mẽ nhất cô từng nghe, dày đặc mà có lực, từng chút từng chút một va vào lồng ngực.
Cả người cô như mềm nhũn......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.