Chương 32
Lâm Uyên Ngư Nhi
21/08/2020
Tối hôm qua Mai Nhiễm
tắm rửa xong rồi đi ngủ, không chú ý đến đợt sóng gió trên mạng, nên
cũng không biết bình luận bên dưới bài cô đăng có xu thế tăng nhanh như
giếng phun, thực ra, đại bộ phận đều ủng hộ cô:
“Là người nam thần Phó Thì Cẩn của tôi chú ý duy nhất, bạn nên lo lắng! Thiên linh linh địa linh linh, hắc tử (1) mau tự động giải tán đi!”
(1) Hắc tử nghĩa gốc là nốt ruồi đen; đốm đen trên mặt trời; vết đen trên mặt trời. Ở đây được dùng theo nghĩa bóng tức là những người chuyên tung tin đồn nhảm bôi xấu người khác trên mạng.
“Thật ra thời buổi này chuyện phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phải việc không thể phơi bày ngoài ánh sáng, huống chi người ta đã đáp lại không phẫu thuật, còn đuổi theo người ta không buông, thực sự tôi hoài nghi rắp tâm của bác chủ.”
Đương nhiên, cũng có một số âm thanh nghi ngờ:
“Ha ha, mỹ nữ thứ hai Tân Nam, thật ngại quá, chưa từng nghe nói đến, da mặt dày thật, trang bức (2) cỡ này tôi cho điểm tuyệt đối [cười lạnh]”
(2) Trang bức hay còn gọi là trang B, 2B: nói đơn giản là tỏ ra nguy hiểm, trong khi thực chất không có gì cả nhưng đều bị mọi người nhìn thấu bản chất.
“Vừa trở về từ bách khoa toàn thư, không có tư liệu về mỹ nữ thứ hai Tân Nam, đến dấu chấm câu cũng không có! Khoác lác cũng phải có bản nháp chứ Suy Nghĩ Thật Kỹ.”
Không ít fan bị bình luận này dẫn đường đi tìm kiếm “mỹ nữ thứ hai Tân Nam”, quả nhiên phát hiện thật ra không hề có tin tức của người này. Nhưng rõ ràng mỹ nhân đứng đầu là có thật: Phó Lan Tâm, con gái của danh môn (3) ở Tân Nam, người chơi đàn violon nổi tiếng, nhưng khi còn trẻ cô đã lấy chồng hải ngoại.
(3) Danh môn là từ chỉ gia tộc giàu có nổi tiếng, có uy tín nổi trội hơn trong một khu vực qua nhiều thế hệ.
Tạm thời một số người trong đám fan lại cảm thấy không ổn, dù sao trên mạng rất khó xác định thật thật giả giả, hơn nữa lại xuất hiện tình huống đặc thù này.
Rất nhanh lại có mấy cái tân bình luận xuất hiện, một lần đưa cục diện đang lưỡng lự xoay chuyển lại.
Người đời đều say: Chỉ có một mình tôi cảm thấy không hề tra được tư liệu về “mỹ nữ thứ hai Tân Nam” này mới là chuyện đáng sợ nhất à? Chẳng lẽ mọi người đã quên đến Bình An Tây Kinh và quan vi của tập đoàn Mai thị cũng chú ý đến cô gái Suy Nghĩ Thật Kỹ này hả?
Trứng vịt Đoan Ngọ: Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, ở thời đại thông tin liên lạc phổ cập như thế này, nếu tin tức của một người bị bảo vệ cẩn thân, điều này chứng minh cái gì? Phi phú tức quý? Phi quý tức phú? Vừa phú vừa quý? Suy, nghĩ, cẩn, thận (4)!
(4) Suy nghĩ cẩn thận – 细思恐极, là một thuật ngữ mạng, ý chỉ nếu bạn suy nghĩ cẩn thận một điều, bạn sẽ cảm thấy nỗi kinh hoàng đang ở đỉnh điểm của nó. Cụm từ này được sử dụng để miêu tả nỗi sợ hãi của người dân, tạo ra hiệu ứng chậm và hỗn loạn.
Sở meo meo: Chẳng lẽ mọi người không phát hiện mấy bình phun còn lại này vừa nhìn đã biết là thuỷ quân à? Thêm vào đó, nguyên bác nói sáng nay sẽ tuôn ra bằng chứng phẫu thuật thẩm mỹ à, chứng cứ đâu?
Đám fan như lập tức tìm được người đáng tin cậy, rất nhanh lại có người phát hiện một việc giật gân.
Trời ạ trời ạ! Bình An Tây Kinh trích dẫn weibo của Suy Nghĩ Thật Kỹ! Mọi người mau chóng vây xem!
Bình An Tây Kinh v: Từng có may mắn được gặp, đứng xem rất gần, quả thật là đại mỹ nữ tự nhiên mười phân vẹn mười, hơn nữa rất có tinh thần trọng nghĩa // Suy Nghĩ Thật Kỹ: Trước kia cảm thấy ngăn cách bởi màn hình…. Chuyện lần này, tôi muốn một kết quả.
“Oa, gục ngã! Xin chào ông chú cảnh sát biến thái (5)!”
(5) Ông chú biến thái: nguyên gốc là “cây cao lương – 蜀黍”. Cây cao lương có cách phát âm giống với từ “chú” (thúc thúc). Nó có 3 nghĩa: 1. Đàn ông trung niên biến thái thích theo đuôi, rình mò nữ sinh, 2. Một ông chú có cuộc sống khôi hài, tạo cho người khác cảm giác là lạ, 3. Đàn ông trung niên háo sắc, luyến đồng. Nguồn: baidu.)
“Ông chú biến thái, chú đẹp trai như thế nói gì cũng đúng!”
“Ông chú biến thái, chú thật sự gặp Suy Nghĩ Thật Kỹ à? Thật sự cô ấy rất đẹp à? Còn có còn có, cô ấy thật sự ở cùng một chỗ với nam thần Phó Thì Cẩn hả?”
Bình An Tây Kinh trả lời: Đẹp! Đẹp! Đẹp! Chuyện quan trọng phải nói ba lần! Hơn nữa, tôi không phải cây cao lương, gọi tôi là chị gái.
“Trời đất ơi! Quan vi cũng trêu chọc người ta! Bảo là cao lãnh cơ mà?”
Gấu nhỏ bán diêm: Số báo đặc biệt số báo đặc biệt! Nguyên bác đã bị khóa, Weibo đã xoá, tốc độ này thật sự là thần tốc! Bình An Tây Kinh, không phải là cô làm chứ?
Tin này vừa xuất hiện, đám bình xịt vốn dựa vào điểm tựa ít ỏi để chống đỡ, thấy tình huống không ổn lập tức lẫn mất không có bóng dáng, chẳng qua vẫn bị đám fan tinh mắt đi tìm hiểu ngọn ngành mò ra ID mới, ngồi canh giữ ở Weibo của họ dùng cách thức treo lên mà đánh.
Dư Thanh cũng đăng một cái Weibo:
Dư Thanh v: Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng mình không thể không thừa nhận cậu vẫn đẹp hơn mình một tí tẹo Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Ngoại trừ giọng hát êm tai, vẻ đẹp của Thiên Hậu được công nhận rất cao trong vòng giải trí. Đến cô còn thừa nhận Suy Nghĩ Thật Kỹ đẹp hơn mình, cuối cùng thực sự cô đẹp cỡ nào? Sự tò mò của đám fan càng được treo lên cao.
Hình như đã lên kế hoạch sẵn, Diệp Khởi Hàn cũng tính chuẩn thời gian chuyển tiếp weibo mới nhất của Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Diệp Khởi Hàn v: Diệp mỗ cả đời chỉ có một thần tượng, xin mọi người dịu dàng với cô ấy.
Ngay cả tổng giám đốc của giải trí Thiên Hành từ trước đến nay tự cao tự đại cũng đứng ra nói chuyện, còn dùng giọng đáng ăn đòn “cả đời”, đám fan nổi da gà rơi đầy đất, đồng thời, cảm giác máu trong người sôi trào!
Phó Thì Cẩn, Dư Thanh, Diệp Khởi Hàn, Bình An Tây Kinh, mấy weibo khủng với lực ảnh hưởng to lớn đều lên tiếng, như vậy còn gì để nghi ngờ chứ?
Rõ rành rành, đây là một chiến dịch thủy quân cấp thấp, có kế hoạch có dự tính trước, đáng tiếc chỉ số thông minh của người lên kế hoạch thật sự rất cảm động.
Trong lúc đám fan còn đắm chìm trong tức giận khi bị người khác coi làm con khỉ đùa giỡn quay vòng vòng, cùng với suy đoán thân phận của Suy Nghĩ Thật Kỹ khủng cỡ nào, những phát ngôn không đúng trên mạng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bị thanh lọc, không đến một tiếng, cuối cùng khôi phục sự sạch sẽ.
Lúc này, “Người khởi xướng” cho mọi chuyện đang bị người ta tra hỏi: “Căn cứ vào tin tức chúng tôi điều tra được, Weibo này thật sự được đăng từ điện thoại của cô, cô giải thích điều này như thế nào? Hơn nữa, tài khoản ngân hàng của cô mới có một khoản tiền 10 vạn…”
Tiểu Hạ khóc đến độ hai mắt sưng vù, thút tha thút thít nói, “Tôi không biết, tôi không biết! Tôi bị người ta hãm hại……”
Lần đầu tiên cô đến chỗ này, sức chịu đựng bị chấn động rất lớn, nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại toàn là mấy câu đó.
Nhưng như thế có ích gì? Nick phụ Weibo tung tin đồn còn nằm trong điện thoại của cô, mười vạn không giải thích được nguồn gốc cũng là vàng thật bạc trắng, việc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tại sao có thể như vậy chứ? Ai đã làm chuyện này, sau đó đổ tội lên đầu cô?
Trong lòng cô mơ hồ suy đoán được là ai, trong nháy mắt cả người phát rét.
Tiểu Hạ rơi vào cơn khủng hoảng trước nay chưa có. Cô một thân một mình đi học ở phía nam, tuy rằng dựa vào chút thông minh vặt tìm được công việc trợ lý cho ngôi sao, nhưng không có họ hàng ở thành phố A, cũng không quyền không thế, nay lại bị người ta hãm hại, mà người kia là cô không đắc tội nổi……
Cô chưa từng tuyệt vọng đến vậy.
Nửa giờ sau, một cảnh sát đẩy cửa vào, ánh mắt giống như hai thanh kiếm sáng loáng đâm thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Tiểu Hạ, bất lực, nước mắt lại giàn giụa trên mặt cô.
“Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Tiểu Hạ nghĩ bản thân nghe lầm, sững sờ tại chỗ một lúc lâu, không thể tin nổi. Là ai đến bảo lãnh cho cô, chẳng lẽ là chị Sầm?
Nhưng mà, khi nhìn thấy người nọ, hai chân cô gần như mềm nhũn quỳ xuống về phía người kia……
“Thiệt thòi em nghĩ ra ý tưởng này, vung sợi dây xa đấy, đầu tiên là dùng di động của Tiểu Hạ đăng kí ních, sau đó thông qua nó……” Sầm Thần cười nói, “Lúc này chắc cô ta đang sợ vỡ mật ở cục cảnh sát?”
Mai Mộng Nhiên khẽ “A” Một tiếng, giọng nói lười biếng, “Em đã bảo rồi, lần này làm rất sạch sẽ, tài khoản gửi tiền cũng biến mất, cho dù cô ta có một trăm cái miệng, cũng không giải thích rõ.”
Hai người nhìn nhau cười, Mai Mộng Nhiên còn nói, “Có điều lại phải đi tìm trợ lý mới, phiền toái!”
“Chuyện này có đáng gì?” Sầm Thần không cho là đúng, “Con rết hai chân mới khó tìm, trợ lý có hai chân chẳng lẽ không phải đầy trên đường?”
Di động đột nhiên vang lên, Mai Mộng Nhiên vừa thấy cái tên hiện lên màn hình, lập tức nhíu nhíu mày.
Lúc này, tại sao cô ta lại gọi điện thoại đến?
“Alo.”
“Mai Mộng Nhiên,” Giọng nói từ đầu bên kia bình tĩnh như nước, gần như không hề nhấp nhô, “Tôi biết người núp đằng sau là cô, trợ lý của cô vô tội. Từ khi nào cô biến thành người như thế? Tôi còn nhớ rõ……”
“Mai, Nhiễm!” Mai Mộng Nhiên hung ác trợn tròn mắt, “Chị không có tư cách nói với tôi những lời này!”
“Nhiên Nhiên, tôi rất cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng không phải tôi không có ranh giới cuối cùng.”
Bên kia tạm dừng, “Đây là lần cuối cùng, Nhiên Nhiên.”
“Tút tút tút……”
“Răng rắc” một tiếng, móng tay Mai Mộng Nhiên vừa làm tốt gãy thành từng mảnh, giống như một đóa hoa tàn tạ dính đầy máu rơi xuống thảm trải sàn bằng lông dê màu trắng.
“Mộng Nhiên, sao em khóc?” Người đại diện của cô kêu lên.
“Chị biết không?” Mai Mộng Nhiên giống một con rối bị người ta rút đi linh hồn, hai mắt đờ đẫn nhìn phía trước, “Trước đây em từng cứu mạng chị ta, cho nên bất luận em làm gì, mặc kệ là chuyện gây sự vặt vãnh đến việc quá đáng cỡ nào, chị ta đều bao dung em vô điều kiện. Nhưng vừa rồi chị ta nói với em, đây là lần cuối cùng……”
Cô bỗng nhiên cười lạnh, “Lần cuối cùng thì lần cuối cùng, chẳng sao cả! Bây giờ em đã là đại minh tinh Mai Mộng Nhiên được trăm ngàn người tung hô, chờ đến khi em tóm gọn Phó Thì Cẩn trong tay, chưa chắc ai là người cười cuối cùng đâu!”
“Em liên lạc được với Phó Thì Cẩn chưa?”
“Chưa,” Mai Mộng Nhiên lắc đầu, “Nhưng em nghe được thứ Bảy tới anh ấy sẽ đến Hongkong tham gia buổi đấu giá mùa thu, đến lúc đó em sẽ xem có thể gặp mặt anh ấy một lần không.”
Sầm Thần: “Nhưng mấy buổi đấu giá này rất khó kiếm được thư mời!”
“Chuyện nhỏ,” Vẻ mặt Mai Mộng Nhiên tự tin, “Ba em có cách, chắc chắn ông có thể lấy được cho em.”
“Vậy là tốt rồi.”
***
Mai Nhiễm tan tầm về nhà, kinh ngạc phát hiện bên cạnh tủ giày có một vali hành lý màu bạc, cô rón rén tay chân bước vào.
Trên ghế quý phi ở phòng khách có một người đàn ông đang nằm. Có lẽ là quá mệt mỏi, người nọ nhắm mắt ngủ rất say, mi tâm còn nhíu chặt. Mai Nhiễm đi vào phòng ngủ ôm một cái chăn mỏng, động tác rất nhẹ nhàng trùm lên trên người ông.
Ghế quý phi là loại ghế này nhé:
Không ngờ vẫn quấy rầy đến ông, “Tưởng Tưởng, con đã về đấy à?”
Mai Hồng Viễn dụi mắt nhìn ra ngoài, “Không ngờ ba vừa ngủ là ngủ một mạch đến hoàng hôn.”
“Ba à,” Mai Nhiễm nở nụ cười nhẹ, “Tại sao ba đột nhiên đến đây thế, tối hôm qua không phải thư kí Vương nói ngày kia ba mới về nước à?”
“Thư kí Vương cũng nói với ba, con gái ta bị người ta đồn động dao kéo, con cảm thấy ba còn có thể ở lại nước ngoài không?”
“Ba ba……” Mai Nhiễm kéo dài giọng, ôm cánh tay ông giống như trước đây để làm nũng, “Chẳng phải ba luôn bận rộn hay sao, sao con lại để ba phân tâm được vì mấy chuyện bé xíu này.”
Tối hôm qua thư kí Vương đặc biệt gọi điện thoại cho cô, hỏi có cần để quan vi tập đoàn Mai thị ra mặt giải thích không, khi đó tình hình đã được giải quyết, cho nên cô từ chối, không ngờ vẫn rơi vào tai cha mình.
Nhưng mà, không biết vì sao, rõ ràng Mai Nhiễm thật sự cảm thấy vẫn tốt. Nói chuyện này trước mặt cha, cô lại cảm thấy trong lòng ê ẩm, có lẽ là hai bên tóc mai của ông đã lấm tấm sợi bạc, hoặc là ông nhíu mày vì chuyện của bản thân.
“Có chuyện gì quan trọng hơn tâm can bảo bối của ta,” Mai Hồng Viễn véo nhẹ má cô, “Tủi thân à?”
Mai Nhiễm thuận thế tựa vào bờ vai dày rộng của ông, “Không ạ.”
“Mạnh miệng!” Mai Hồng Viễn cười khẽ.
“Làm con gái ba, mệt lắm đúng không?”
“Không đâu ba!”
“Từ nhỏ con đã bị bao người nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động đều dán lên nhãn nhà họ Mai gia, cười không thể lớn tiếng, khóc nhè cũng phải lén lút trốn một góc.”
“Tưởng Tưởng,” Ông cầm tay cô, “Chừng nào thì con có thể không biết điều, có thể tùy hứng một tí?”
Mai Nhiễm ngẩng phắt đầu, “Ba à, ba có biết phải không?”
Mai Hồng Viễn thở dài, “Bao năm qua, cho dù chúng ta có nợ con bé thì cũng đã trả sạch, không phải sao?”
Mai Nhiễm im lặng.
Vụ bắt cóc mấy năm trước, cùng bị trói với Mai Nhiễm, cùng bị kẻ bắt cóc bắt đi còn có Mai Mộng Nhiên. Khi bọn chúng bỏ xe lại để chạy trốn, chúng từng nảy ra ý định giết con tin trong đầu, đến nay cô vẫn nhớ rõ tình cảnh lúc đó.
Mục tiêu của bọn chúng là cô, giây phút con dao kia đâm tới, cô run rẩy nhắm hai mắt lại, nhưng cơn đau đớn đoán trước đã không xuất hiện. Cô mở choàng mắt, khiếp sợ phát hiện cả người Mai Mộng Nhiên toàn là máu ghé vào trên người mình……
Cô bé đỡ thay cô nhát dao đó.
Bởi vì nhát dao này, bác sĩ cho hay có thể cả đời này cô ấy sẽ không có con ruột của mình.
Đối với một cô gái 17 tuổi, điều này thật tàn nhẫn?
Tàn nhẫn hơn là, vì không kích thích đến Mai Mộng Nhiên lúc ấy đang bị thương nặng, theo đề nghị của chú Mai Thanh Viễn, mọi người che giấu sự thật này.
Cho nên, đến nay Mai Mộng Nhiên không hề biết, ngay cả bà cụ từ trước đến nay rất thương cô cũng chẳng hay biết gì.
“Vả lại,” Mai Hồng Viễn đột nhiên nói, “Có thể dùng phương thức khác để bù đắp cho con bé, nhưng không thể trả giá bằng việc con gái ba phải chịu oan ức.”
Mai Nhiễm lấy lại tinh thần, “Ba à, con đã biết.”
“Con nhớ rõ ba từng nói với con, trên nhiều khía cạnh chúng ta đã may mắn hơn rất nhiều người trên đời này, tương tự, phải học được đã thỏa mãn và biết cảm ơn. Từ khi con học y, con vẫn giữ vững tôn chỉ làm việc bằng cái tâm của người thầy thuốc, con rất thích cuộc sống như bây giờ, con vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được làm con gái ba.”
“Bé ngốc.” Mai Hồng Viễn thương yêu sờ tóc cô, “Con phải đồng ý với ba, bất luận ở tình huống nào cũng không để bản thân chịu buồn tủi, con gái của Mai Hồng Viễn ta, không được dính dáng đến hai chữ này.”
Mai Nhiễm không nhịn được bật cười, “Vâng.”
Sau khi hai cha con ăn cơm với nhau, bởi vì phòng khách ban đầu ở căn hộ này đã được sửa lại thành phòng thuốc Đông y, trước đây Mai Hồng Viễn trở về đã đặt mua một biệt viện ở vùng ngoại ô. Chỗ đó cách bệnh viện rất xa, bình thường Mai Nhiễm ít khi ngủ lại đó.
Tắm rửa xong, sấy khô tóc, Mai Nhiễm nhận được điện thoại của Phó Thì Cẩn, ngồi ở trên giường nói chuyện với anh.
“Dì bảo ngày mai nấu canh, dì bảo em mai sang đây ăn cơm.”
“Được ạ!” Mai Nhiễm vui vẻ ứng hạ, “Đúng lúc em được nghỉ.”
“Anh sẽ đến đón em.”
Hai người lại hàn huyên thêm nửa tiếng, Mai Nhiễm đã cảm giác được di động cầm trong tay nóng rực lên, nhưng cô không nỡ cắt đứt, rất muốn nghe giọng anh thêm một chút.
“Không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, hửm?”
Cô gật đầu, nhưng nghĩ ra anh không nhìn thấy, vội vàng “a” một tiếng, “Vâng, anh cũng ngủ sớm đi.”
Sau khi nói chúc ngủ ngon, Mai Nhiễm nhìn di động vẫn còn đang kết nối, nghi ngờ hỏi, “Tại sao anh chưa cúp máy?”
“Nhiễm Nhiễm,” Bên kia truyền đến tiếng cười người đàn ông khàn khàn từ tính, “Em tắt máy trước đi.”
Mai Nhiễm hiếm khi ngang bướng, “Anh trước.”
“Em trước.”
Mặc kệ lúc trước tự kiềm chế, lạnh lùng; hoặc dịu dàng yên tĩnh cỡ nào, một khi chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, chỉ một vấn đề nhàm chán như thế này cũng dây dưa kha khá thời gian.
Mai Nhiễm thỏa hiệp, “Thế thì em đếm một hai ba, cùng cúp máy nhé?”
“Được.”
“Một, hai, ba.”
Cô cố ý dừng thêm ba giây, màn hình vẫn biểu hiện đang trò chuyện như cũ.
Người đàn ông cười, cách màn hình điện thoại dường như cũng có thể cảm giác được lồng ngực anh rung động, “Nhiễm Nhiễm, em không tuân thủ quy tắc nhé.”
Con người này ấy à! Chẳng phải anh cũng không thực hiện sao?
“Ngủ ngon.” Mai Nhiễm nhẹ nhàng hôn chụt một cái đối với di động, sau đó nhanh chóng ấn tắt cuộc gọi. Ngay lập tức trái tim đập điên cuồng, gần như muốn khuấy động bóng đêm như nước bên ngoài cửa sổ.
Ngày mai, sáng sớm Phó Thì Cẩn tới đón cô, thậm chí còn mang theo cả mèo con đi cùng.
“Nó thấy anh ra ngoài, có lẽ là biết anh đến tìm em, cho nên vẫn quấn quít lấy anh, hết cách rồi nên anh đành mang nó theo.”
Mai Nhiễm không tin, “Làm sao nó biết anh tới chỗ em?”
Thân thể người đàn ông cao ráo dựa vào cửa, anh hơi nhướn mày, “Có lẽ là lúc anh ra ngoài, biểu cảm trên mặt có vẻ vô cùng vui vẻ?”
Mai Nhiễm: “……” Sáng sớm đã nói lời đường mật như vậy có được không?
“Đúng rồi, nó có tên chưa?” Mai Nhiễm hỏi.
“Chưa, chi bằng em đặt tên cho nó.”
Mai Nhiễm ngẫm nghĩ, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, dùng giọng điệu nửa cười nửa trêu nói, “Nó là mèo con, không bằng gọi là Niệm Niệm?”
Tưởng Tưởng, Niệm Niệm.
Có điều, cái tên buồn nôn này khiến cô đọc lên lập tức sởn da gà, Mai Nhiễm lập tức phủ quyết, “Em đặt linh tinh thôi.”
Phó Thì Cẩn đã đi tới, “Anh thích cái tên này.”
Anh sờ đầu mèo con, nhẹ giọng kêu nó, “Niệm Niệm.”
Giọng điệu tràn ngập sự cưng chiều, gần như làm cho người ta mềm cả lỗ tai.
Mèo con liếm liếm lòng bàn tay anh, vui vẻ “Meo meo” một tiếng, anh ngước mắt nhìn cô, “Nó cũng thích.”
Trong ánh mắt người đàn ông sâu thẳm ngậm ý cười đã truyền đạt đầy đủ tình ý của anh.
Nhớ mãi không quên, cuối cùng đã có tiếng vang.
Tưởng Tưởng của anh, Niệm Niệm của anh.
Cái tên mang ngụ ý sâu sắc như thế, sao anh không thích được?
Mai Nhiễm bị anh nhìn mà đỏ mặt, đánh trống lảng sang chuyện khác, “Cuối tuần này có phải anh sẽ tham gia buổi đấu giá mùa thu ở Hồng Kông không?”
“Ừ.”
“Em muốn đi cùng anh.”
Sắp đến sinh nhật ông nội của Dư Thanh, lễ vật Mai Nhiễm muốn đưa cho ông có mặt trong buổi đấu giá này. Hôm qua, cô đã lấy thư mời từ chỗ cha, nghe nói anh cũng đi, hơn nữa anh là chuyên gia ở phương diện này, cho nên dứt khoát mời anh đồng hành.
“Được,” Phó Thì Cẩn đứng lên, bên môi mỉm cười, “Nhưng mà anh có điều kiện.”
Tim Mai Nhiễm đập nhanh hơn, “Điều kiện gì?”
Ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thăm thẳm, tựa như có làn nước sóng sánh bên trong, “Đến lúc đó em ở cùng phòng với anh.”
Dù sao không phải chưa từng ở chung phòng, hai gò má Mai Nhiễm đã nổi lên hai rặng mây đỏ, cô gật gật đầu, “Vâng.”
Anh còn tiến thêm một bước, “Còn phải ngủ chung giường.”
Trên môi bỗng nhiên bao trùm lên một mảng ấm áp, Mai Nhiễm ngẩn ngơ ngước mắt nhìn, anh thuận thế hôn cô, “Tối hôm qua thứ anh chưa lấy được.”
Giọng nói người đàn ông phát ra lúc vẫn còn dính lấy môi cô nghe có vẻ không rõ ràng, “Cho nên, bây giờ anh muốn đòi lại.”
“Là người nam thần Phó Thì Cẩn của tôi chú ý duy nhất, bạn nên lo lắng! Thiên linh linh địa linh linh, hắc tử (1) mau tự động giải tán đi!”
(1) Hắc tử nghĩa gốc là nốt ruồi đen; đốm đen trên mặt trời; vết đen trên mặt trời. Ở đây được dùng theo nghĩa bóng tức là những người chuyên tung tin đồn nhảm bôi xấu người khác trên mạng.
“Thật ra thời buổi này chuyện phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phải việc không thể phơi bày ngoài ánh sáng, huống chi người ta đã đáp lại không phẫu thuật, còn đuổi theo người ta không buông, thực sự tôi hoài nghi rắp tâm của bác chủ.”
Đương nhiên, cũng có một số âm thanh nghi ngờ:
“Ha ha, mỹ nữ thứ hai Tân Nam, thật ngại quá, chưa từng nghe nói đến, da mặt dày thật, trang bức (2) cỡ này tôi cho điểm tuyệt đối [cười lạnh]”
(2) Trang bức hay còn gọi là trang B, 2B: nói đơn giản là tỏ ra nguy hiểm, trong khi thực chất không có gì cả nhưng đều bị mọi người nhìn thấu bản chất.
“Vừa trở về từ bách khoa toàn thư, không có tư liệu về mỹ nữ thứ hai Tân Nam, đến dấu chấm câu cũng không có! Khoác lác cũng phải có bản nháp chứ Suy Nghĩ Thật Kỹ.”
Không ít fan bị bình luận này dẫn đường đi tìm kiếm “mỹ nữ thứ hai Tân Nam”, quả nhiên phát hiện thật ra không hề có tin tức của người này. Nhưng rõ ràng mỹ nhân đứng đầu là có thật: Phó Lan Tâm, con gái của danh môn (3) ở Tân Nam, người chơi đàn violon nổi tiếng, nhưng khi còn trẻ cô đã lấy chồng hải ngoại.
(3) Danh môn là từ chỉ gia tộc giàu có nổi tiếng, có uy tín nổi trội hơn trong một khu vực qua nhiều thế hệ.
Tạm thời một số người trong đám fan lại cảm thấy không ổn, dù sao trên mạng rất khó xác định thật thật giả giả, hơn nữa lại xuất hiện tình huống đặc thù này.
Rất nhanh lại có mấy cái tân bình luận xuất hiện, một lần đưa cục diện đang lưỡng lự xoay chuyển lại.
Người đời đều say: Chỉ có một mình tôi cảm thấy không hề tra được tư liệu về “mỹ nữ thứ hai Tân Nam” này mới là chuyện đáng sợ nhất à? Chẳng lẽ mọi người đã quên đến Bình An Tây Kinh và quan vi của tập đoàn Mai thị cũng chú ý đến cô gái Suy Nghĩ Thật Kỹ này hả?
Trứng vịt Đoan Ngọ: Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, ở thời đại thông tin liên lạc phổ cập như thế này, nếu tin tức của một người bị bảo vệ cẩn thân, điều này chứng minh cái gì? Phi phú tức quý? Phi quý tức phú? Vừa phú vừa quý? Suy, nghĩ, cẩn, thận (4)!
(4) Suy nghĩ cẩn thận – 细思恐极, là một thuật ngữ mạng, ý chỉ nếu bạn suy nghĩ cẩn thận một điều, bạn sẽ cảm thấy nỗi kinh hoàng đang ở đỉnh điểm của nó. Cụm từ này được sử dụng để miêu tả nỗi sợ hãi của người dân, tạo ra hiệu ứng chậm và hỗn loạn.
Sở meo meo: Chẳng lẽ mọi người không phát hiện mấy bình phun còn lại này vừa nhìn đã biết là thuỷ quân à? Thêm vào đó, nguyên bác nói sáng nay sẽ tuôn ra bằng chứng phẫu thuật thẩm mỹ à, chứng cứ đâu?
Đám fan như lập tức tìm được người đáng tin cậy, rất nhanh lại có người phát hiện một việc giật gân.
Trời ạ trời ạ! Bình An Tây Kinh trích dẫn weibo của Suy Nghĩ Thật Kỹ! Mọi người mau chóng vây xem!
Bình An Tây Kinh v: Từng có may mắn được gặp, đứng xem rất gần, quả thật là đại mỹ nữ tự nhiên mười phân vẹn mười, hơn nữa rất có tinh thần trọng nghĩa // Suy Nghĩ Thật Kỹ: Trước kia cảm thấy ngăn cách bởi màn hình…. Chuyện lần này, tôi muốn một kết quả.
“Oa, gục ngã! Xin chào ông chú cảnh sát biến thái (5)!”
(5) Ông chú biến thái: nguyên gốc là “cây cao lương – 蜀黍”. Cây cao lương có cách phát âm giống với từ “chú” (thúc thúc). Nó có 3 nghĩa: 1. Đàn ông trung niên biến thái thích theo đuôi, rình mò nữ sinh, 2. Một ông chú có cuộc sống khôi hài, tạo cho người khác cảm giác là lạ, 3. Đàn ông trung niên háo sắc, luyến đồng. Nguồn: baidu.)
“Ông chú biến thái, chú đẹp trai như thế nói gì cũng đúng!”
“Ông chú biến thái, chú thật sự gặp Suy Nghĩ Thật Kỹ à? Thật sự cô ấy rất đẹp à? Còn có còn có, cô ấy thật sự ở cùng một chỗ với nam thần Phó Thì Cẩn hả?”
Bình An Tây Kinh trả lời: Đẹp! Đẹp! Đẹp! Chuyện quan trọng phải nói ba lần! Hơn nữa, tôi không phải cây cao lương, gọi tôi là chị gái.
“Trời đất ơi! Quan vi cũng trêu chọc người ta! Bảo là cao lãnh cơ mà?”
Gấu nhỏ bán diêm: Số báo đặc biệt số báo đặc biệt! Nguyên bác đã bị khóa, Weibo đã xoá, tốc độ này thật sự là thần tốc! Bình An Tây Kinh, không phải là cô làm chứ?
Tin này vừa xuất hiện, đám bình xịt vốn dựa vào điểm tựa ít ỏi để chống đỡ, thấy tình huống không ổn lập tức lẫn mất không có bóng dáng, chẳng qua vẫn bị đám fan tinh mắt đi tìm hiểu ngọn ngành mò ra ID mới, ngồi canh giữ ở Weibo của họ dùng cách thức treo lên mà đánh.
Dư Thanh cũng đăng một cái Weibo:
Dư Thanh v: Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng mình không thể không thừa nhận cậu vẫn đẹp hơn mình một tí tẹo Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Ngoại trừ giọng hát êm tai, vẻ đẹp của Thiên Hậu được công nhận rất cao trong vòng giải trí. Đến cô còn thừa nhận Suy Nghĩ Thật Kỹ đẹp hơn mình, cuối cùng thực sự cô đẹp cỡ nào? Sự tò mò của đám fan càng được treo lên cao.
Hình như đã lên kế hoạch sẵn, Diệp Khởi Hàn cũng tính chuẩn thời gian chuyển tiếp weibo mới nhất của Suy Nghĩ Thật Kỹ.
Diệp Khởi Hàn v: Diệp mỗ cả đời chỉ có một thần tượng, xin mọi người dịu dàng với cô ấy.
Ngay cả tổng giám đốc của giải trí Thiên Hành từ trước đến nay tự cao tự đại cũng đứng ra nói chuyện, còn dùng giọng đáng ăn đòn “cả đời”, đám fan nổi da gà rơi đầy đất, đồng thời, cảm giác máu trong người sôi trào!
Phó Thì Cẩn, Dư Thanh, Diệp Khởi Hàn, Bình An Tây Kinh, mấy weibo khủng với lực ảnh hưởng to lớn đều lên tiếng, như vậy còn gì để nghi ngờ chứ?
Rõ rành rành, đây là một chiến dịch thủy quân cấp thấp, có kế hoạch có dự tính trước, đáng tiếc chỉ số thông minh của người lên kế hoạch thật sự rất cảm động.
Trong lúc đám fan còn đắm chìm trong tức giận khi bị người khác coi làm con khỉ đùa giỡn quay vòng vòng, cùng với suy đoán thân phận của Suy Nghĩ Thật Kỹ khủng cỡ nào, những phát ngôn không đúng trên mạng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bị thanh lọc, không đến một tiếng, cuối cùng khôi phục sự sạch sẽ.
Lúc này, “Người khởi xướng” cho mọi chuyện đang bị người ta tra hỏi: “Căn cứ vào tin tức chúng tôi điều tra được, Weibo này thật sự được đăng từ điện thoại của cô, cô giải thích điều này như thế nào? Hơn nữa, tài khoản ngân hàng của cô mới có một khoản tiền 10 vạn…”
Tiểu Hạ khóc đến độ hai mắt sưng vù, thút tha thút thít nói, “Tôi không biết, tôi không biết! Tôi bị người ta hãm hại……”
Lần đầu tiên cô đến chỗ này, sức chịu đựng bị chấn động rất lớn, nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại toàn là mấy câu đó.
Nhưng như thế có ích gì? Nick phụ Weibo tung tin đồn còn nằm trong điện thoại của cô, mười vạn không giải thích được nguồn gốc cũng là vàng thật bạc trắng, việc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tại sao có thể như vậy chứ? Ai đã làm chuyện này, sau đó đổ tội lên đầu cô?
Trong lòng cô mơ hồ suy đoán được là ai, trong nháy mắt cả người phát rét.
Tiểu Hạ rơi vào cơn khủng hoảng trước nay chưa có. Cô một thân một mình đi học ở phía nam, tuy rằng dựa vào chút thông minh vặt tìm được công việc trợ lý cho ngôi sao, nhưng không có họ hàng ở thành phố A, cũng không quyền không thế, nay lại bị người ta hãm hại, mà người kia là cô không đắc tội nổi……
Cô chưa từng tuyệt vọng đến vậy.
Nửa giờ sau, một cảnh sát đẩy cửa vào, ánh mắt giống như hai thanh kiếm sáng loáng đâm thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Tiểu Hạ, bất lực, nước mắt lại giàn giụa trên mặt cô.
“Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Tiểu Hạ nghĩ bản thân nghe lầm, sững sờ tại chỗ một lúc lâu, không thể tin nổi. Là ai đến bảo lãnh cho cô, chẳng lẽ là chị Sầm?
Nhưng mà, khi nhìn thấy người nọ, hai chân cô gần như mềm nhũn quỳ xuống về phía người kia……
“Thiệt thòi em nghĩ ra ý tưởng này, vung sợi dây xa đấy, đầu tiên là dùng di động của Tiểu Hạ đăng kí ních, sau đó thông qua nó……” Sầm Thần cười nói, “Lúc này chắc cô ta đang sợ vỡ mật ở cục cảnh sát?”
Mai Mộng Nhiên khẽ “A” Một tiếng, giọng nói lười biếng, “Em đã bảo rồi, lần này làm rất sạch sẽ, tài khoản gửi tiền cũng biến mất, cho dù cô ta có một trăm cái miệng, cũng không giải thích rõ.”
Hai người nhìn nhau cười, Mai Mộng Nhiên còn nói, “Có điều lại phải đi tìm trợ lý mới, phiền toái!”
“Chuyện này có đáng gì?” Sầm Thần không cho là đúng, “Con rết hai chân mới khó tìm, trợ lý có hai chân chẳng lẽ không phải đầy trên đường?”
Di động đột nhiên vang lên, Mai Mộng Nhiên vừa thấy cái tên hiện lên màn hình, lập tức nhíu nhíu mày.
Lúc này, tại sao cô ta lại gọi điện thoại đến?
“Alo.”
“Mai Mộng Nhiên,” Giọng nói từ đầu bên kia bình tĩnh như nước, gần như không hề nhấp nhô, “Tôi biết người núp đằng sau là cô, trợ lý của cô vô tội. Từ khi nào cô biến thành người như thế? Tôi còn nhớ rõ……”
“Mai, Nhiễm!” Mai Mộng Nhiên hung ác trợn tròn mắt, “Chị không có tư cách nói với tôi những lời này!”
“Nhiên Nhiên, tôi rất cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng không phải tôi không có ranh giới cuối cùng.”
Bên kia tạm dừng, “Đây là lần cuối cùng, Nhiên Nhiên.”
“Tút tút tút……”
“Răng rắc” một tiếng, móng tay Mai Mộng Nhiên vừa làm tốt gãy thành từng mảnh, giống như một đóa hoa tàn tạ dính đầy máu rơi xuống thảm trải sàn bằng lông dê màu trắng.
“Mộng Nhiên, sao em khóc?” Người đại diện của cô kêu lên.
“Chị biết không?” Mai Mộng Nhiên giống một con rối bị người ta rút đi linh hồn, hai mắt đờ đẫn nhìn phía trước, “Trước đây em từng cứu mạng chị ta, cho nên bất luận em làm gì, mặc kệ là chuyện gây sự vặt vãnh đến việc quá đáng cỡ nào, chị ta đều bao dung em vô điều kiện. Nhưng vừa rồi chị ta nói với em, đây là lần cuối cùng……”
Cô bỗng nhiên cười lạnh, “Lần cuối cùng thì lần cuối cùng, chẳng sao cả! Bây giờ em đã là đại minh tinh Mai Mộng Nhiên được trăm ngàn người tung hô, chờ đến khi em tóm gọn Phó Thì Cẩn trong tay, chưa chắc ai là người cười cuối cùng đâu!”
“Em liên lạc được với Phó Thì Cẩn chưa?”
“Chưa,” Mai Mộng Nhiên lắc đầu, “Nhưng em nghe được thứ Bảy tới anh ấy sẽ đến Hongkong tham gia buổi đấu giá mùa thu, đến lúc đó em sẽ xem có thể gặp mặt anh ấy một lần không.”
Sầm Thần: “Nhưng mấy buổi đấu giá này rất khó kiếm được thư mời!”
“Chuyện nhỏ,” Vẻ mặt Mai Mộng Nhiên tự tin, “Ba em có cách, chắc chắn ông có thể lấy được cho em.”
“Vậy là tốt rồi.”
***
Mai Nhiễm tan tầm về nhà, kinh ngạc phát hiện bên cạnh tủ giày có một vali hành lý màu bạc, cô rón rén tay chân bước vào.
Trên ghế quý phi ở phòng khách có một người đàn ông đang nằm. Có lẽ là quá mệt mỏi, người nọ nhắm mắt ngủ rất say, mi tâm còn nhíu chặt. Mai Nhiễm đi vào phòng ngủ ôm một cái chăn mỏng, động tác rất nhẹ nhàng trùm lên trên người ông.
Ghế quý phi là loại ghế này nhé:
Không ngờ vẫn quấy rầy đến ông, “Tưởng Tưởng, con đã về đấy à?”
Mai Hồng Viễn dụi mắt nhìn ra ngoài, “Không ngờ ba vừa ngủ là ngủ một mạch đến hoàng hôn.”
“Ba à,” Mai Nhiễm nở nụ cười nhẹ, “Tại sao ba đột nhiên đến đây thế, tối hôm qua không phải thư kí Vương nói ngày kia ba mới về nước à?”
“Thư kí Vương cũng nói với ba, con gái ta bị người ta đồn động dao kéo, con cảm thấy ba còn có thể ở lại nước ngoài không?”
“Ba ba……” Mai Nhiễm kéo dài giọng, ôm cánh tay ông giống như trước đây để làm nũng, “Chẳng phải ba luôn bận rộn hay sao, sao con lại để ba phân tâm được vì mấy chuyện bé xíu này.”
Tối hôm qua thư kí Vương đặc biệt gọi điện thoại cho cô, hỏi có cần để quan vi tập đoàn Mai thị ra mặt giải thích không, khi đó tình hình đã được giải quyết, cho nên cô từ chối, không ngờ vẫn rơi vào tai cha mình.
Nhưng mà, không biết vì sao, rõ ràng Mai Nhiễm thật sự cảm thấy vẫn tốt. Nói chuyện này trước mặt cha, cô lại cảm thấy trong lòng ê ẩm, có lẽ là hai bên tóc mai của ông đã lấm tấm sợi bạc, hoặc là ông nhíu mày vì chuyện của bản thân.
“Có chuyện gì quan trọng hơn tâm can bảo bối của ta,” Mai Hồng Viễn véo nhẹ má cô, “Tủi thân à?”
Mai Nhiễm thuận thế tựa vào bờ vai dày rộng của ông, “Không ạ.”
“Mạnh miệng!” Mai Hồng Viễn cười khẽ.
“Làm con gái ba, mệt lắm đúng không?”
“Không đâu ba!”
“Từ nhỏ con đã bị bao người nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động đều dán lên nhãn nhà họ Mai gia, cười không thể lớn tiếng, khóc nhè cũng phải lén lút trốn một góc.”
“Tưởng Tưởng,” Ông cầm tay cô, “Chừng nào thì con có thể không biết điều, có thể tùy hứng một tí?”
Mai Nhiễm ngẩng phắt đầu, “Ba à, ba có biết phải không?”
Mai Hồng Viễn thở dài, “Bao năm qua, cho dù chúng ta có nợ con bé thì cũng đã trả sạch, không phải sao?”
Mai Nhiễm im lặng.
Vụ bắt cóc mấy năm trước, cùng bị trói với Mai Nhiễm, cùng bị kẻ bắt cóc bắt đi còn có Mai Mộng Nhiên. Khi bọn chúng bỏ xe lại để chạy trốn, chúng từng nảy ra ý định giết con tin trong đầu, đến nay cô vẫn nhớ rõ tình cảnh lúc đó.
Mục tiêu của bọn chúng là cô, giây phút con dao kia đâm tới, cô run rẩy nhắm hai mắt lại, nhưng cơn đau đớn đoán trước đã không xuất hiện. Cô mở choàng mắt, khiếp sợ phát hiện cả người Mai Mộng Nhiên toàn là máu ghé vào trên người mình……
Cô bé đỡ thay cô nhát dao đó.
Bởi vì nhát dao này, bác sĩ cho hay có thể cả đời này cô ấy sẽ không có con ruột của mình.
Đối với một cô gái 17 tuổi, điều này thật tàn nhẫn?
Tàn nhẫn hơn là, vì không kích thích đến Mai Mộng Nhiên lúc ấy đang bị thương nặng, theo đề nghị của chú Mai Thanh Viễn, mọi người che giấu sự thật này.
Cho nên, đến nay Mai Mộng Nhiên không hề biết, ngay cả bà cụ từ trước đến nay rất thương cô cũng chẳng hay biết gì.
“Vả lại,” Mai Hồng Viễn đột nhiên nói, “Có thể dùng phương thức khác để bù đắp cho con bé, nhưng không thể trả giá bằng việc con gái ba phải chịu oan ức.”
Mai Nhiễm lấy lại tinh thần, “Ba à, con đã biết.”
“Con nhớ rõ ba từng nói với con, trên nhiều khía cạnh chúng ta đã may mắn hơn rất nhiều người trên đời này, tương tự, phải học được đã thỏa mãn và biết cảm ơn. Từ khi con học y, con vẫn giữ vững tôn chỉ làm việc bằng cái tâm của người thầy thuốc, con rất thích cuộc sống như bây giờ, con vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được làm con gái ba.”
“Bé ngốc.” Mai Hồng Viễn thương yêu sờ tóc cô, “Con phải đồng ý với ba, bất luận ở tình huống nào cũng không để bản thân chịu buồn tủi, con gái của Mai Hồng Viễn ta, không được dính dáng đến hai chữ này.”
Mai Nhiễm không nhịn được bật cười, “Vâng.”
Sau khi hai cha con ăn cơm với nhau, bởi vì phòng khách ban đầu ở căn hộ này đã được sửa lại thành phòng thuốc Đông y, trước đây Mai Hồng Viễn trở về đã đặt mua một biệt viện ở vùng ngoại ô. Chỗ đó cách bệnh viện rất xa, bình thường Mai Nhiễm ít khi ngủ lại đó.
Tắm rửa xong, sấy khô tóc, Mai Nhiễm nhận được điện thoại của Phó Thì Cẩn, ngồi ở trên giường nói chuyện với anh.
“Dì bảo ngày mai nấu canh, dì bảo em mai sang đây ăn cơm.”
“Được ạ!” Mai Nhiễm vui vẻ ứng hạ, “Đúng lúc em được nghỉ.”
“Anh sẽ đến đón em.”
Hai người lại hàn huyên thêm nửa tiếng, Mai Nhiễm đã cảm giác được di động cầm trong tay nóng rực lên, nhưng cô không nỡ cắt đứt, rất muốn nghe giọng anh thêm một chút.
“Không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, hửm?”
Cô gật đầu, nhưng nghĩ ra anh không nhìn thấy, vội vàng “a” một tiếng, “Vâng, anh cũng ngủ sớm đi.”
Sau khi nói chúc ngủ ngon, Mai Nhiễm nhìn di động vẫn còn đang kết nối, nghi ngờ hỏi, “Tại sao anh chưa cúp máy?”
“Nhiễm Nhiễm,” Bên kia truyền đến tiếng cười người đàn ông khàn khàn từ tính, “Em tắt máy trước đi.”
Mai Nhiễm hiếm khi ngang bướng, “Anh trước.”
“Em trước.”
Mặc kệ lúc trước tự kiềm chế, lạnh lùng; hoặc dịu dàng yên tĩnh cỡ nào, một khi chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, chỉ một vấn đề nhàm chán như thế này cũng dây dưa kha khá thời gian.
Mai Nhiễm thỏa hiệp, “Thế thì em đếm một hai ba, cùng cúp máy nhé?”
“Được.”
“Một, hai, ba.”
Cô cố ý dừng thêm ba giây, màn hình vẫn biểu hiện đang trò chuyện như cũ.
Người đàn ông cười, cách màn hình điện thoại dường như cũng có thể cảm giác được lồng ngực anh rung động, “Nhiễm Nhiễm, em không tuân thủ quy tắc nhé.”
Con người này ấy à! Chẳng phải anh cũng không thực hiện sao?
“Ngủ ngon.” Mai Nhiễm nhẹ nhàng hôn chụt một cái đối với di động, sau đó nhanh chóng ấn tắt cuộc gọi. Ngay lập tức trái tim đập điên cuồng, gần như muốn khuấy động bóng đêm như nước bên ngoài cửa sổ.
Ngày mai, sáng sớm Phó Thì Cẩn tới đón cô, thậm chí còn mang theo cả mèo con đi cùng.
“Nó thấy anh ra ngoài, có lẽ là biết anh đến tìm em, cho nên vẫn quấn quít lấy anh, hết cách rồi nên anh đành mang nó theo.”
Mai Nhiễm không tin, “Làm sao nó biết anh tới chỗ em?”
Thân thể người đàn ông cao ráo dựa vào cửa, anh hơi nhướn mày, “Có lẽ là lúc anh ra ngoài, biểu cảm trên mặt có vẻ vô cùng vui vẻ?”
Mai Nhiễm: “……” Sáng sớm đã nói lời đường mật như vậy có được không?
“Đúng rồi, nó có tên chưa?” Mai Nhiễm hỏi.
“Chưa, chi bằng em đặt tên cho nó.”
Mai Nhiễm ngẫm nghĩ, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, dùng giọng điệu nửa cười nửa trêu nói, “Nó là mèo con, không bằng gọi là Niệm Niệm?”
Tưởng Tưởng, Niệm Niệm.
Có điều, cái tên buồn nôn này khiến cô đọc lên lập tức sởn da gà, Mai Nhiễm lập tức phủ quyết, “Em đặt linh tinh thôi.”
Phó Thì Cẩn đã đi tới, “Anh thích cái tên này.”
Anh sờ đầu mèo con, nhẹ giọng kêu nó, “Niệm Niệm.”
Giọng điệu tràn ngập sự cưng chiều, gần như làm cho người ta mềm cả lỗ tai.
Mèo con liếm liếm lòng bàn tay anh, vui vẻ “Meo meo” một tiếng, anh ngước mắt nhìn cô, “Nó cũng thích.”
Trong ánh mắt người đàn ông sâu thẳm ngậm ý cười đã truyền đạt đầy đủ tình ý của anh.
Nhớ mãi không quên, cuối cùng đã có tiếng vang.
Tưởng Tưởng của anh, Niệm Niệm của anh.
Cái tên mang ngụ ý sâu sắc như thế, sao anh không thích được?
Mai Nhiễm bị anh nhìn mà đỏ mặt, đánh trống lảng sang chuyện khác, “Cuối tuần này có phải anh sẽ tham gia buổi đấu giá mùa thu ở Hồng Kông không?”
“Ừ.”
“Em muốn đi cùng anh.”
Sắp đến sinh nhật ông nội của Dư Thanh, lễ vật Mai Nhiễm muốn đưa cho ông có mặt trong buổi đấu giá này. Hôm qua, cô đã lấy thư mời từ chỗ cha, nghe nói anh cũng đi, hơn nữa anh là chuyên gia ở phương diện này, cho nên dứt khoát mời anh đồng hành.
“Được,” Phó Thì Cẩn đứng lên, bên môi mỉm cười, “Nhưng mà anh có điều kiện.”
Tim Mai Nhiễm đập nhanh hơn, “Điều kiện gì?”
Ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thăm thẳm, tựa như có làn nước sóng sánh bên trong, “Đến lúc đó em ở cùng phòng với anh.”
Dù sao không phải chưa từng ở chung phòng, hai gò má Mai Nhiễm đã nổi lên hai rặng mây đỏ, cô gật gật đầu, “Vâng.”
Anh còn tiến thêm một bước, “Còn phải ngủ chung giường.”
Trên môi bỗng nhiên bao trùm lên một mảng ấm áp, Mai Nhiễm ngẩn ngơ ngước mắt nhìn, anh thuận thế hôn cô, “Tối hôm qua thứ anh chưa lấy được.”
Giọng nói người đàn ông phát ra lúc vẫn còn dính lấy môi cô nghe có vẻ không rõ ràng, “Cho nên, bây giờ anh muốn đòi lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.