Chương 53
Lâm Uyên Ngư Nhi
21/08/2020
Sắc trời từ từ sáng
lên, ánh bình minh hiện ra, luồng hơi lạnh vấn vương nơi đầu cành, mùi
hương giống như tự biết di chuyển, chui ra khỏi sự kiềm chế của bông hoa trắng, trong không khí toàn là hương thơm tươi mát và nồng nàn.
Sau khi say rượu, Mai Nhiễm hơi đau đầu, yết hầu cũng nóng rát. Có điều may mắn tối hôm qua không bị ai đó lăn qua lộn lại, cô hiếm khi dậy sớm, ngồi trước bàn ăn từ tốn ăn bữa sáng.
Jessica đứng hầu bên cạnh, “…… Mỗi buổi sáng thức dậy, thiếu gia có thói quen chạy vài vòng, nghe nói để đề cao chất lượng của người thừa kế tiếp theo……”
Mai Nhiễm bị ngụm sữa trong miệng làm sặc, người thừa tiếp theo kế, đó không phải là…… Khụ khụ khụ.
“Bình thường anh ấy hay chạy ở đâu?” Trước kia tầm này cô còn ngủ say, khi tỉnh lại thì anh đã thay xong quần áo ngồi cạnh giường gọi cô dậy, đương nhiên cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Jessica nói một nơi, hỏi, “Tiểu thư có muốn đến đó xem không?”
Mai Nhiễm đang định nói không cần, nhưng lời đến bên môi lại sửa lại, “Tốt.”
Cô uống hết sữa, dùng nước ấm súc miệng, bỗng nhiên nhớ đến một việc, lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy trắng được gấp chỉnh tề, cô mở ra hỏi, “Jessica, cô có thể phiên dịch giúp tôi ý nghĩa của những câu này không?”
Đây là một phần nhạc phổ chưa hoàn thành, là tối hôm qua Mai Nhiễm tìm được ở thư phòng, góc dưới cùng bên phải kí tên Ansel.
Không phải mấy năm nay anh không viết tác phẩm mới à? Vậy bài hát này viết vì ai? Cô nhất thời động lòng hiếu kỳ.
Jessica cầm tờ giấy, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, “Tôi không biết phiên dịch e rằng dịch không chính xác.”
Cô không biết tiếng Trung nên phiên dịch thành tiếng Anh mà hai người đều có thể nghe hiểu, Mai Nhiễm vừa nghe xong, ánh mắt sáng lên, thốt ra, “Nếu nỗi nhớ có âm thanh.”
Đây là tên bài hát ư? Chẳng lẽ là bài hát lần trước anh hứa viết cho Dư Thanh?
Mai Nhiễm thì thào lặp lại tên bài hát, trong nháy mắt trái tim mềm mại hơn, chỉ có sáu chữ, cô đã tưởng tượng ra trong đầu một tình yêu quấn quýt.
Nếu nỗi nhung nhớ có thanh âm, nó sẽ nói gì nhỉ?
Mai Nhiễm tinh tế cân nhắc một hồi, vẫn không nghĩ ra. Lòng hiếu kỳ của cô bị gợi lên, hận không thể đứng ở trước mặt người đàn ông kia ngay lập tức để hỏi cho rành mạch.
Nhưng mà, khi cô thật sự đứng trước mặt anh, cô lại ném ý định đó ra sau đầu.
Người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu đen, không nhanh không chậm chạy ra khỏi ánh nắng, đường cong trên gương mặt anh bị ánh sáng êm dịu biến thành đường nét mơ hồ. Đôi mắt sâu thẳm kia như bị nước rửa qua, trong veo, phần tóc đen trên trán bị mồ hôi thấm ướt, lúc bay lên khi hạ xuống theo động tác của anh, đôi chân thon dài lại có lực, vững vàng chạy xuyên qua gió lạnh tuyết phủ, mỗi tấc trên cơ thể mơ hồ tỏa ra sự gợi cảm.
“Sao em đến đây?” Anh đi đến gần, thấy cô vẫn nhìn mình ngẩn người, buồn cười hỏi lại một lần.
Thẳng đến khi đôi môi ẩm ướt đó áp lên, Mai Nhiễm mới phản ứng lại nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Chờ người đàn ông đòi đủ nụ hôn buổi sáng, Mai Nhiễm đã hít thở hổn hển, thậm chí còn bị hơi thở ấm áp của anh ở bên tai làm đỏ mặt, “Anh còn năm vòng nữa mới kết thúc.”
“Nhiễm Nhiễm, thân là bác sĩ điều trị của anh, em cảm thấy anh nên tiếp tục chạy, hay là dùng cách thức vận động mạnh khác để thay thế hử?”
Mai Nhiễm cúi đầu nhặt một đóa hoa bên đường miết trong tay, không thèm nhìn anh.
Phó Thì Cẩn biết cô nghe hiểu, hôn một cái trên trán cô, bóng lưng cao ráo lại chạy xa dần theo gió.
Cô đứng ở tại chỗ, ánh mắt đuổi theo anh, trong lòng một mảnh bình yên.
Quả nhiên anh nói là làm, mỗi lần chạy xong một vòng anh lại đến trao cho cô một nụ hôn. Hai người ân ái không coi ai ra gì, tình cảm sắt son đến mức Jessica đứng bên cạnh nhìn mà đỏ mặt tía tai, cặp mắt hẹp dài kia cũng mở to hơn, không che giấu nổi sự ngạc nhiên như muốn phá vỡ tất cả để lao ra.
Cô ở đây đã gần 10 năm, đây là lần đầu tiên trông thấy người đàn ông này cười dịu dàng như vậy, trên gương mặt tuấn tú toàn là ý cười, rạng rỡ và chói mắt hơn cả ánh mặt trời. Chắc chắn anh ta rất yêu cô gái trước mặt.
Trên đời này chỉ có ho khan và tình yêu là không thể che giấu được.
Phó Thì Cẩn chạy xong thì quay về tắm rửa, thay đổi quần áo, lại bắt Mai Nhiễm ngồi cạnh anh ăn bữa sáng một lần nữa, sau đó mới thỏa mãn đi họp.
Mai Nhiễm cũng bắt đầu về phòng ngủ thu dọn hành lý. Đang gấp được một nửa, Phó Lan Tâm đến, dáng người tao nhã dựa vào cạnh cửa, “Nhiễm Nhiễm.”
“Mẹ.”
“Sao không bảo người làm giúp?”
Mai Nhiễm cười, “Con quen tự mình thu dọn rồi ạ.”
Phó Lan Tâm nhìn một vòng, ga giường mới thay nhăn nheo, khắp nơi là nếp gấp, trong lòng bà hiểu rõ, không khỏi trêu tức hỏi, “Sao vậy, Thì Cẩn chịu tha cho con à?”
Mai Nhiễm cũng chú ý tới nơi tầm mắt bà hạ xuống, nhất thời mặt đỏ lên, đứng cũng không được ngồi cũng không xong. So với việc bị cha bắt gặp thân mật, còn gì xấu hổ hơn bị mẹ chồng bắt gặp hiện trường sau khi làm chuyện xấu không kịp thu dọn.
Phó Lan Tâm không trêu ghẹo nữa, cầm lấy tay cô rồi đeo vòng ngọc vào. Cổ tay Mai Nhiễm tinh tế, vòng ngọc có vẻ hơi lớn, nhưng thắng ở làn da cô trắng nõn, làm cho nổi bật lên vòng tay xanh ngọc.
Quả nhiên là tay ngọc xanh miết một chút thần.
“Mẹ, đây là?”
“Đây là món quà cha của Thì Cẩn tặng cho mẹ khi đính hôn.”
“Nó quý giá quá.” Mai Nhiễm nói xong định tháo vòng ngọc ra, “Con không thể nhận.”
Trong lòng cô quá hiểu rõ, đối với mẹ chồng, giá trị của chiếc vòng ngọc này không nằm ở thân mình nó, nó là độc nhất vô nhị trên đời này, có ý nghĩa không thể phục chế.
“Con cầm lấy,” Phó Lan Tâm một lần nữa đẩy vòng tay trở về, “Đây là một phần tấm lòng của mẹ.”
Nói đến nước này, Mai Nhiễm không tiện từ chối nữa.
Cái vòng tay này quá quý giá, sau khi tiễn bước Phó Lan Tâm, Mai Nhiễm đặc biệt tìm một cái hộp trang sức trống không để bỏ nó vào. Cô suy nghĩ kĩ thì thấy vẫn không ổn lắm, lúc đang muốn đứng dậy, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động.
Chỉ chốc lát sau Phó Thì Cẩn đi đến, cô ngạc nhiên xem thời gian, “Buổi họp kết thúc sớm hả anh?”
Anh thản nhiên “ừ” một tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn thứ trong tay cô, anh nhướng mày hỏi, “Đó là cái gì?”
Mai Nhiễm giải thích đơn giản một chút, lại hỏi, “Cái vòng tay này rất quan trọng với mẹ anh, em suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định trả lại cho mẹ, anh thấy sao?”
Người đàn ông vươn tay sang ôm lấy cô, mặt dán lên bụng cô, làm như suy tư một phen, “Không sao, em nhận đi.”
“Nhưng mà……”
Eo bỗng nhiên bị anh một cái dùng sức véo một cái, cả người Mai Nhiễm đổ về phía trước, may mà chống được vào vai anh mới ngồi vững, lại nghe thấy anh chôn ở hõm cổ chính mình nói, “Còn ba tiếng nữa.”
Cô đột nhiên có phần muốn cười, sờ sờ mái tóc ngắn của anh, trấn an.
“Không thể xin nghỉ thêm mấy ngày à?”
“Phó tiên sinh,” Mai Nhiễm cười nói, “Chúng ta chỉ tách ra ba ngày mà thôi, hơn nữa, thời gian tách biệt ngắn ngủi sẽ giúp thăng tiến tình cảm……”
Cũng đúng, dường như tiểu biệt thắng tân hôn (1) không tệ lắm, vừa nghĩ như thế, tâm tình Phó Thì Cẩn tốt hơn một chút.
(1) Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, Mai Nhiễm và cha cùng nhau bước trên đường về, Phó Thì Cẩn tự mình đưa bọn họ đến sân bay. Bởi vì cần phải tham gia một buổi tiệc quan trọng, cho nên Phó Lan Tâm không đi cùng.
Sắp đến thời gian đăng ký, Mai Hồng Viễn nhìn thoáng qua hai người cách đó không xa, ho nhẹ một tiếng, “Tưởng Tưởng, chúng ta phải đi rồi.”
Lúc này Phó Thì Cẩn mới buông tay cô, lại dặn một lần, “Lúc nào đến nơi em nhớ gọi cho anh, bất kể trễ đến mức nào.”
“Được.” Mai Nhiễm gần như thuộc lòng nguyên văn câu nói của anh.
Thực sự đến thời khắc ly biệt, vừa nghĩ tới anh một thân một mình về, trong lòng Mai Nhiễm còn có chút không đành lòng, đi được vài bước lại quay về dùng sức ôm chặt anh, “Em đợi anh trở về.”
Mai Hồng Viễn thấy vẻ mặt con gái buồn bã, không nhịn được cười nói, “Nếu không bây giờ ba đuổi con quay về bên cạnh thằng bé nhé?”
“Ba ba!”
Ba lại cười trêu cô.
Máy bay cất cánh, kiến trúc dưới mặt đất, dòng sông và dãy núi càng ngày càng nhỏ bé, Mai Nhiễm từ từ thu hồi tầm mắt khỏi biển mây trắng xóa.
Tạm biệt, nước Pháp.
Cô quấn chăn định ngủ nhưng mải suy nghĩ nên không thể ngủ được, Mai Hồng Viễn nghiêng đầu nhìn qua.
“Ba ba, ba có thể nói cho con biết tại sao ba lại mời được bác Tuệ Viễn về không?”
Mai Hồng Viễn nhìn về phía trước, ánh mắt thâm thúy tựa như thấy được một nơi rất xa, thật lâu sau sau ông mới than nhẹ một tiếng, “Lá rụng về cội.”
Mai Nhiễm giống như thể hồ quán đỉnh (2).
(2) Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước. Nguồn: https://kurokochi.wordpress.com/2016/08/23/chuong-09-2/
Người phiêu bạt bên ngoài hơn nửa đời người, đến tuổi xế chiều thủy chung muốn về nhà. Có người khi còn sống không về được quê thì phải đưa tro cốt về quê cũ để an tang.
Cô không nhịn được hốc mắt nóng lên, “Bác Tuệ Viễn bây giờ ổn không ạ?”
Mai Hồng Viễn nói, “Tính cách mềm mại hơn lúc trước nhiều, sẽ ở chung với người trong nhà không tệ lắm.”
Chỉ không tệ lắm thôi ạ?
Mai Nhiễm ngạc nhiên, cô nhớ tới lúc trước thím Chu gọi điện cho mình, nói là Mai Mộng Nhiên xuất viện, nghe nói bà cụ bị cấm túc ở thiên viện thì tức giận đến mức suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh, cô ta chưa kịp gây ra sóng gió gì thì đã bị chủ mẫu mới uốn nắn thành dễ bảo.
Nói lại thì trong trí nhớ về bác của Mai Nhiễm cũng không rõ ràng. Đa phần ấn tượng về bác ấy đều là nghe nói từ chỗ cha mẹ. Cô nghe nói mình rất giống bác khi còn trẻ.
Cô và cha lại hàn huyên rất nhiều về chuyện của bác Tuệ Viễn, rốt cuộc không chống đỡ được cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng thiếp đi.
Khi về nhà đã là rạng sáng ngày kế tiếp, Mai Nhiễm vừa xuống xe là gọi điện thoại cho người nào đó, nói đến mức di động nóng lên thì đầu bên kia mới lưu luyến không rời cúp máy.
Cô nghỉ ngơi một buổi sáng, buổi chiều đến bệnh viện, bệnh nhân tồn đọng mấy ngày qua không ít, cô trợ lý nhỏ bận bịu mấy ngày liền, không nhịn được ôm cô nhỏ lệ chua xót một hồi.
Tiễn bước bệnh nhân cuối cùng, rốt cuộc Mai Nhiễm có thời gian uống một ngụm nước, di động trên bàn rung một cái, cô mở khóa màn hình ra đọc, hóa ra là Dư Thanh biến mất đã lâu gửi tin nhắn.
Dư Thanh: A a a! Thật là thoải mái thật là thoải mái!
Dư Thanh: Cuối cùng bà đây đã ngủ với Diệp Khởi Hàn!
Mai Nhiễm: ……
Dư Thanh: Cậu không định nói gì với tớ à?
Mai Nhiễm: Tớ nên chúc mừng sao?
Dư Thanh: Xì! Chẳng có chút thành ý nào!
Mai Nhiễm: Thế…… Chúc cậu ngủ ngủ bình an.
Đợi gần nửa tiếng, bên kia không có tin nhắn phản hồi, Mai Nhiễm cười cất điện thoại đi.
Hai ngày đi qua trong bận rộn, cuối cùng đến thứ sáu, Mai Nhiễm giao ban với đồng nghiệp trực ca tối, lại sửa sang lại hồ sơ một số bệnh nhân. Khi ra khỏi khoa Trung y, hoàng hôn đã dần dần bao phủ, thật ra mới có sáu giờ, nhưng bởi vì là mùa đông, cho nên trời tối rất sớm.
Bưu kiện chuyển phát của cô để bên cạnh phòng bảo vệ, cho nên lần này cô không đi cửa chính, có điều hai cổng cách nhau không xa.
Mai Nhiễm dùng gói to đựng bưu kiện, sau đó hà một luồng hơi vào bàn tay. Vừa ra khỏi cửa hông, di động trong túi đột nhiên vang lên, cô vừa đi ra ngoài vừa ấn nghe.
“Nhiễm Nhiễm, bây giờ em ở đâu?”
“Ở bệnh viện, em vừa tan tầm.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, “Sao hôm nay em không gọi điện thoại cho anh?”
Mai Nhiễm: “Gọi, gọi không được.”
“Như vậy à……” Bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Bây giờ chỗ em là mười tám giờ mười lăm phút? Trời tối không? Anh đang họp…… Rất nhớ em.”
Mai Nhiễm nhìn bóng dáng cao ráo quen thuộc đứng ở cạnh xe ở bên vệ đường đối diện, khóe môi cô cong cong.
Quả nhiên chỉ số thông minh của người đang yêu đều sụt giảm nhỉ? Không nói đến đầu số hiển thị, bản thân anh đã bại lộ trước mặt cô mà anh còn không hay biết.
Cô một bên nghe anh nói, một bên từ từ đi trên lối đi bộ đối diện, chuẩn bị cho anh một “bất ngờ”.
Không ngờ chưa kịp tỏ vẻ ngạc nhiên, nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến.
Cửa của một chiếc xe van đang đậu ở ven đường đột nhiên bị người đẩy ra từ bên trong. Một người đàn ông mặc cả cây đen, đeo khẩu trang nhảy xuống.
Mai Nhiễm chỉ nhìn thấy hắn ta bước nhanh về phía mình, nương màu cam êm dịu từ đèn đường, cô rõ ràng thấy sự hung ác, nham hiểm dày như màn đêm không kịp xóa sạch nơi đáy mắt hắn.
Cô thậm chí không kịp xoay người chạy trốn, người đàn ông kia đã cất bước dài chặn trước chân cô, hung ác trừng mắt nhìn cô một cái, không nói hai lời, túm chặt hai tay cô kéo về phía chiếc xe. Cô trợn to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn quên hét lên, thẳng đến khi điện thoại bị hắn cướp đi, vứt xuống nền đất……
“Thì Cẩn cứu em!”
Sau khi say rượu, Mai Nhiễm hơi đau đầu, yết hầu cũng nóng rát. Có điều may mắn tối hôm qua không bị ai đó lăn qua lộn lại, cô hiếm khi dậy sớm, ngồi trước bàn ăn từ tốn ăn bữa sáng.
Jessica đứng hầu bên cạnh, “…… Mỗi buổi sáng thức dậy, thiếu gia có thói quen chạy vài vòng, nghe nói để đề cao chất lượng của người thừa kế tiếp theo……”
Mai Nhiễm bị ngụm sữa trong miệng làm sặc, người thừa tiếp theo kế, đó không phải là…… Khụ khụ khụ.
“Bình thường anh ấy hay chạy ở đâu?” Trước kia tầm này cô còn ngủ say, khi tỉnh lại thì anh đã thay xong quần áo ngồi cạnh giường gọi cô dậy, đương nhiên cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Jessica nói một nơi, hỏi, “Tiểu thư có muốn đến đó xem không?”
Mai Nhiễm đang định nói không cần, nhưng lời đến bên môi lại sửa lại, “Tốt.”
Cô uống hết sữa, dùng nước ấm súc miệng, bỗng nhiên nhớ đến một việc, lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy trắng được gấp chỉnh tề, cô mở ra hỏi, “Jessica, cô có thể phiên dịch giúp tôi ý nghĩa của những câu này không?”
Đây là một phần nhạc phổ chưa hoàn thành, là tối hôm qua Mai Nhiễm tìm được ở thư phòng, góc dưới cùng bên phải kí tên Ansel.
Không phải mấy năm nay anh không viết tác phẩm mới à? Vậy bài hát này viết vì ai? Cô nhất thời động lòng hiếu kỳ.
Jessica cầm tờ giấy, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, “Tôi không biết phiên dịch e rằng dịch không chính xác.”
Cô không biết tiếng Trung nên phiên dịch thành tiếng Anh mà hai người đều có thể nghe hiểu, Mai Nhiễm vừa nghe xong, ánh mắt sáng lên, thốt ra, “Nếu nỗi nhớ có âm thanh.”
Đây là tên bài hát ư? Chẳng lẽ là bài hát lần trước anh hứa viết cho Dư Thanh?
Mai Nhiễm thì thào lặp lại tên bài hát, trong nháy mắt trái tim mềm mại hơn, chỉ có sáu chữ, cô đã tưởng tượng ra trong đầu một tình yêu quấn quýt.
Nếu nỗi nhung nhớ có thanh âm, nó sẽ nói gì nhỉ?
Mai Nhiễm tinh tế cân nhắc một hồi, vẫn không nghĩ ra. Lòng hiếu kỳ của cô bị gợi lên, hận không thể đứng ở trước mặt người đàn ông kia ngay lập tức để hỏi cho rành mạch.
Nhưng mà, khi cô thật sự đứng trước mặt anh, cô lại ném ý định đó ra sau đầu.
Người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu đen, không nhanh không chậm chạy ra khỏi ánh nắng, đường cong trên gương mặt anh bị ánh sáng êm dịu biến thành đường nét mơ hồ. Đôi mắt sâu thẳm kia như bị nước rửa qua, trong veo, phần tóc đen trên trán bị mồ hôi thấm ướt, lúc bay lên khi hạ xuống theo động tác của anh, đôi chân thon dài lại có lực, vững vàng chạy xuyên qua gió lạnh tuyết phủ, mỗi tấc trên cơ thể mơ hồ tỏa ra sự gợi cảm.
“Sao em đến đây?” Anh đi đến gần, thấy cô vẫn nhìn mình ngẩn người, buồn cười hỏi lại một lần.
Thẳng đến khi đôi môi ẩm ướt đó áp lên, Mai Nhiễm mới phản ứng lại nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Chờ người đàn ông đòi đủ nụ hôn buổi sáng, Mai Nhiễm đã hít thở hổn hển, thậm chí còn bị hơi thở ấm áp của anh ở bên tai làm đỏ mặt, “Anh còn năm vòng nữa mới kết thúc.”
“Nhiễm Nhiễm, thân là bác sĩ điều trị của anh, em cảm thấy anh nên tiếp tục chạy, hay là dùng cách thức vận động mạnh khác để thay thế hử?”
Mai Nhiễm cúi đầu nhặt một đóa hoa bên đường miết trong tay, không thèm nhìn anh.
Phó Thì Cẩn biết cô nghe hiểu, hôn một cái trên trán cô, bóng lưng cao ráo lại chạy xa dần theo gió.
Cô đứng ở tại chỗ, ánh mắt đuổi theo anh, trong lòng một mảnh bình yên.
Quả nhiên anh nói là làm, mỗi lần chạy xong một vòng anh lại đến trao cho cô một nụ hôn. Hai người ân ái không coi ai ra gì, tình cảm sắt son đến mức Jessica đứng bên cạnh nhìn mà đỏ mặt tía tai, cặp mắt hẹp dài kia cũng mở to hơn, không che giấu nổi sự ngạc nhiên như muốn phá vỡ tất cả để lao ra.
Cô ở đây đã gần 10 năm, đây là lần đầu tiên trông thấy người đàn ông này cười dịu dàng như vậy, trên gương mặt tuấn tú toàn là ý cười, rạng rỡ và chói mắt hơn cả ánh mặt trời. Chắc chắn anh ta rất yêu cô gái trước mặt.
Trên đời này chỉ có ho khan và tình yêu là không thể che giấu được.
Phó Thì Cẩn chạy xong thì quay về tắm rửa, thay đổi quần áo, lại bắt Mai Nhiễm ngồi cạnh anh ăn bữa sáng một lần nữa, sau đó mới thỏa mãn đi họp.
Mai Nhiễm cũng bắt đầu về phòng ngủ thu dọn hành lý. Đang gấp được một nửa, Phó Lan Tâm đến, dáng người tao nhã dựa vào cạnh cửa, “Nhiễm Nhiễm.”
“Mẹ.”
“Sao không bảo người làm giúp?”
Mai Nhiễm cười, “Con quen tự mình thu dọn rồi ạ.”
Phó Lan Tâm nhìn một vòng, ga giường mới thay nhăn nheo, khắp nơi là nếp gấp, trong lòng bà hiểu rõ, không khỏi trêu tức hỏi, “Sao vậy, Thì Cẩn chịu tha cho con à?”
Mai Nhiễm cũng chú ý tới nơi tầm mắt bà hạ xuống, nhất thời mặt đỏ lên, đứng cũng không được ngồi cũng không xong. So với việc bị cha bắt gặp thân mật, còn gì xấu hổ hơn bị mẹ chồng bắt gặp hiện trường sau khi làm chuyện xấu không kịp thu dọn.
Phó Lan Tâm không trêu ghẹo nữa, cầm lấy tay cô rồi đeo vòng ngọc vào. Cổ tay Mai Nhiễm tinh tế, vòng ngọc có vẻ hơi lớn, nhưng thắng ở làn da cô trắng nõn, làm cho nổi bật lên vòng tay xanh ngọc.
Quả nhiên là tay ngọc xanh miết một chút thần.
“Mẹ, đây là?”
“Đây là món quà cha của Thì Cẩn tặng cho mẹ khi đính hôn.”
“Nó quý giá quá.” Mai Nhiễm nói xong định tháo vòng ngọc ra, “Con không thể nhận.”
Trong lòng cô quá hiểu rõ, đối với mẹ chồng, giá trị của chiếc vòng ngọc này không nằm ở thân mình nó, nó là độc nhất vô nhị trên đời này, có ý nghĩa không thể phục chế.
“Con cầm lấy,” Phó Lan Tâm một lần nữa đẩy vòng tay trở về, “Đây là một phần tấm lòng của mẹ.”
Nói đến nước này, Mai Nhiễm không tiện từ chối nữa.
Cái vòng tay này quá quý giá, sau khi tiễn bước Phó Lan Tâm, Mai Nhiễm đặc biệt tìm một cái hộp trang sức trống không để bỏ nó vào. Cô suy nghĩ kĩ thì thấy vẫn không ổn lắm, lúc đang muốn đứng dậy, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động.
Chỉ chốc lát sau Phó Thì Cẩn đi đến, cô ngạc nhiên xem thời gian, “Buổi họp kết thúc sớm hả anh?”
Anh thản nhiên “ừ” một tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn thứ trong tay cô, anh nhướng mày hỏi, “Đó là cái gì?”
Mai Nhiễm giải thích đơn giản một chút, lại hỏi, “Cái vòng tay này rất quan trọng với mẹ anh, em suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định trả lại cho mẹ, anh thấy sao?”
Người đàn ông vươn tay sang ôm lấy cô, mặt dán lên bụng cô, làm như suy tư một phen, “Không sao, em nhận đi.”
“Nhưng mà……”
Eo bỗng nhiên bị anh một cái dùng sức véo một cái, cả người Mai Nhiễm đổ về phía trước, may mà chống được vào vai anh mới ngồi vững, lại nghe thấy anh chôn ở hõm cổ chính mình nói, “Còn ba tiếng nữa.”
Cô đột nhiên có phần muốn cười, sờ sờ mái tóc ngắn của anh, trấn an.
“Không thể xin nghỉ thêm mấy ngày à?”
“Phó tiên sinh,” Mai Nhiễm cười nói, “Chúng ta chỉ tách ra ba ngày mà thôi, hơn nữa, thời gian tách biệt ngắn ngủi sẽ giúp thăng tiến tình cảm……”
Cũng đúng, dường như tiểu biệt thắng tân hôn (1) không tệ lắm, vừa nghĩ như thế, tâm tình Phó Thì Cẩn tốt hơn một chút.
(1) Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, Mai Nhiễm và cha cùng nhau bước trên đường về, Phó Thì Cẩn tự mình đưa bọn họ đến sân bay. Bởi vì cần phải tham gia một buổi tiệc quan trọng, cho nên Phó Lan Tâm không đi cùng.
Sắp đến thời gian đăng ký, Mai Hồng Viễn nhìn thoáng qua hai người cách đó không xa, ho nhẹ một tiếng, “Tưởng Tưởng, chúng ta phải đi rồi.”
Lúc này Phó Thì Cẩn mới buông tay cô, lại dặn một lần, “Lúc nào đến nơi em nhớ gọi cho anh, bất kể trễ đến mức nào.”
“Được.” Mai Nhiễm gần như thuộc lòng nguyên văn câu nói của anh.
Thực sự đến thời khắc ly biệt, vừa nghĩ tới anh một thân một mình về, trong lòng Mai Nhiễm còn có chút không đành lòng, đi được vài bước lại quay về dùng sức ôm chặt anh, “Em đợi anh trở về.”
Mai Hồng Viễn thấy vẻ mặt con gái buồn bã, không nhịn được cười nói, “Nếu không bây giờ ba đuổi con quay về bên cạnh thằng bé nhé?”
“Ba ba!”
Ba lại cười trêu cô.
Máy bay cất cánh, kiến trúc dưới mặt đất, dòng sông và dãy núi càng ngày càng nhỏ bé, Mai Nhiễm từ từ thu hồi tầm mắt khỏi biển mây trắng xóa.
Tạm biệt, nước Pháp.
Cô quấn chăn định ngủ nhưng mải suy nghĩ nên không thể ngủ được, Mai Hồng Viễn nghiêng đầu nhìn qua.
“Ba ba, ba có thể nói cho con biết tại sao ba lại mời được bác Tuệ Viễn về không?”
Mai Hồng Viễn nhìn về phía trước, ánh mắt thâm thúy tựa như thấy được một nơi rất xa, thật lâu sau sau ông mới than nhẹ một tiếng, “Lá rụng về cội.”
Mai Nhiễm giống như thể hồ quán đỉnh (2).
(2) Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước. Nguồn: https://kurokochi.wordpress.com/2016/08/23/chuong-09-2/
Người phiêu bạt bên ngoài hơn nửa đời người, đến tuổi xế chiều thủy chung muốn về nhà. Có người khi còn sống không về được quê thì phải đưa tro cốt về quê cũ để an tang.
Cô không nhịn được hốc mắt nóng lên, “Bác Tuệ Viễn bây giờ ổn không ạ?”
Mai Hồng Viễn nói, “Tính cách mềm mại hơn lúc trước nhiều, sẽ ở chung với người trong nhà không tệ lắm.”
Chỉ không tệ lắm thôi ạ?
Mai Nhiễm ngạc nhiên, cô nhớ tới lúc trước thím Chu gọi điện cho mình, nói là Mai Mộng Nhiên xuất viện, nghe nói bà cụ bị cấm túc ở thiên viện thì tức giận đến mức suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh, cô ta chưa kịp gây ra sóng gió gì thì đã bị chủ mẫu mới uốn nắn thành dễ bảo.
Nói lại thì trong trí nhớ về bác của Mai Nhiễm cũng không rõ ràng. Đa phần ấn tượng về bác ấy đều là nghe nói từ chỗ cha mẹ. Cô nghe nói mình rất giống bác khi còn trẻ.
Cô và cha lại hàn huyên rất nhiều về chuyện của bác Tuệ Viễn, rốt cuộc không chống đỡ được cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng thiếp đi.
Khi về nhà đã là rạng sáng ngày kế tiếp, Mai Nhiễm vừa xuống xe là gọi điện thoại cho người nào đó, nói đến mức di động nóng lên thì đầu bên kia mới lưu luyến không rời cúp máy.
Cô nghỉ ngơi một buổi sáng, buổi chiều đến bệnh viện, bệnh nhân tồn đọng mấy ngày qua không ít, cô trợ lý nhỏ bận bịu mấy ngày liền, không nhịn được ôm cô nhỏ lệ chua xót một hồi.
Tiễn bước bệnh nhân cuối cùng, rốt cuộc Mai Nhiễm có thời gian uống một ngụm nước, di động trên bàn rung một cái, cô mở khóa màn hình ra đọc, hóa ra là Dư Thanh biến mất đã lâu gửi tin nhắn.
Dư Thanh: A a a! Thật là thoải mái thật là thoải mái!
Dư Thanh: Cuối cùng bà đây đã ngủ với Diệp Khởi Hàn!
Mai Nhiễm: ……
Dư Thanh: Cậu không định nói gì với tớ à?
Mai Nhiễm: Tớ nên chúc mừng sao?
Dư Thanh: Xì! Chẳng có chút thành ý nào!
Mai Nhiễm: Thế…… Chúc cậu ngủ ngủ bình an.
Đợi gần nửa tiếng, bên kia không có tin nhắn phản hồi, Mai Nhiễm cười cất điện thoại đi.
Hai ngày đi qua trong bận rộn, cuối cùng đến thứ sáu, Mai Nhiễm giao ban với đồng nghiệp trực ca tối, lại sửa sang lại hồ sơ một số bệnh nhân. Khi ra khỏi khoa Trung y, hoàng hôn đã dần dần bao phủ, thật ra mới có sáu giờ, nhưng bởi vì là mùa đông, cho nên trời tối rất sớm.
Bưu kiện chuyển phát của cô để bên cạnh phòng bảo vệ, cho nên lần này cô không đi cửa chính, có điều hai cổng cách nhau không xa.
Mai Nhiễm dùng gói to đựng bưu kiện, sau đó hà một luồng hơi vào bàn tay. Vừa ra khỏi cửa hông, di động trong túi đột nhiên vang lên, cô vừa đi ra ngoài vừa ấn nghe.
“Nhiễm Nhiễm, bây giờ em ở đâu?”
“Ở bệnh viện, em vừa tan tầm.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, “Sao hôm nay em không gọi điện thoại cho anh?”
Mai Nhiễm: “Gọi, gọi không được.”
“Như vậy à……” Bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Bây giờ chỗ em là mười tám giờ mười lăm phút? Trời tối không? Anh đang họp…… Rất nhớ em.”
Mai Nhiễm nhìn bóng dáng cao ráo quen thuộc đứng ở cạnh xe ở bên vệ đường đối diện, khóe môi cô cong cong.
Quả nhiên chỉ số thông minh của người đang yêu đều sụt giảm nhỉ? Không nói đến đầu số hiển thị, bản thân anh đã bại lộ trước mặt cô mà anh còn không hay biết.
Cô một bên nghe anh nói, một bên từ từ đi trên lối đi bộ đối diện, chuẩn bị cho anh một “bất ngờ”.
Không ngờ chưa kịp tỏ vẻ ngạc nhiên, nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến.
Cửa của một chiếc xe van đang đậu ở ven đường đột nhiên bị người đẩy ra từ bên trong. Một người đàn ông mặc cả cây đen, đeo khẩu trang nhảy xuống.
Mai Nhiễm chỉ nhìn thấy hắn ta bước nhanh về phía mình, nương màu cam êm dịu từ đèn đường, cô rõ ràng thấy sự hung ác, nham hiểm dày như màn đêm không kịp xóa sạch nơi đáy mắt hắn.
Cô thậm chí không kịp xoay người chạy trốn, người đàn ông kia đã cất bước dài chặn trước chân cô, hung ác trừng mắt nhìn cô một cái, không nói hai lời, túm chặt hai tay cô kéo về phía chiếc xe. Cô trợn to hai mắt, trong khoảng thời gian ngắn quên hét lên, thẳng đến khi điện thoại bị hắn cướp đi, vứt xuống nền đất……
“Thì Cẩn cứu em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.