Chương 17
Tình Không Lam Hề
05/07/2013
Sau khi đăng ký xong, trong khi cô tiếp viên hàng
không bận rộn sắp xếp hành lý và chỗ ngồi của khách Tiếu Dĩnh liền tắt điện
thoại, cúi người xuống cầm sách lên, thật ra tạp chí trên máy bay chẳng có nội
dung gì, cũng chỉ là để giết thời gian, một cuốn sách dày được nhét trong túi
phía trước ghế ngồi, cô hơi dùng sức để rút nó ra, sau đó ghế ngồi bên cạnh
liền có người ngồi vào.
Thời khắc đó bỗng phảng phất một hơi thở quen thuộc, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng thì quyển sách trên tay cô đã bị rút ra một cách nhẹ nhàng. “cái này có gì đáng xem chứ” giọng nói chậm rãi bên cạnh vang lên.
Tiểu Dĩnh lập tức quay đầu sang, tim khẽ đập nhẹ nhưng cơ thể như bị phù phép bất giác ngẩn ra, dường như không tin vào mắt mình vậy.
Mặt trời đỏ rực đã gần lặn xuống núi làm cho bầu trời tầng tầng lớp lớp nhuộm đỏ ráng chiều, những tia nắng còn sót lại len lỏi chiếu vào cửa sổ máy bay mang một vẻ huyền ảo và không thực.
Diệp Hạo Ninh ngồi bên cạnh tiện tay lật lật mấy trang rồi sau đó nhét lại vào trong túi, lúc này đôi mắt sáng mới liếc nhìn qua, khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười, như khoái chí trước bộ dạng của cô lúc này.
Cô tiếp viên xinh đẹp lại đi qua đi lại kiểm tra công tắc an toàn trước khi máy bay cất cánh, đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp đó ngước nhìn cô với một khoảng cách vô cùng gần mà cô lại không thể nào nhìn thấy điểm tận cùng của nó tựa hồ như đôi mắt của anh ta là một cái đầm nước sâu thăm thẳm mà cô không bao giờ thăm dò đến đáy của nó được vì vậy mà cũng không thể nhìn rõ được đằng sau đôi mắt ấy là những tâm trạng và suy nghĩ gì.
Qua một lúc lâu, Tiểu Dĩnh mới buột miệng hỏi một cách khó hiểu: “… Sao anh lại đến đây” không phải là đã lái xe chạy đi rồi sao? Tình hình hiện tại thật sự khiến cô cảm thấy mơ hồ, hoàn toàn không biết anh ta chui ra từ đâu nữa. Cô lại hỏi tiếp: “Còn xe của anh đâu?” “Nhà xe” trông cô có vẻ như còn muốn hỏi thêm điều gì nữa, Diệp Hạo Ninh cuối cùng cũng phải bật cười: “Em lấy đâu ra lắm câu hỏi ngớ ngẩn vậy hả?” .Những ngón tay mảnh khảnh nhè nhẹ ấn ấn hàng chân mày, rồi quay người lại dựa vào ghế khép mắt lại, không nhìn cô nữa, “…”
Ngày trước, anh ta cũng nói cô ngốc khi lần đầu cùng ăn cơm với nhau, anh ta đã nói như thế, “sao em lại ngốc vậy”. Dường như mang một chút bất lực và kỳ lạ, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Rõ ràng là chỉ cách đây có 2 năm nhưng tưởng như là đã rất xa xôi.
Cô lại hỏi: “Sao trước đây không nói cho em biết anh cũng đi chuyến bay này?” Nhìn bộ dạng thoải mái của anh ta, cô nghĩ kỹ lại vẫn không nhớ ra lúc ra khỏi nhà anh ta có mang theo hành lý.
Diệp Hạo Ninh nhắm mắt, tỉnh nhưng vờ không nghe thấy.
Cô lại hỏi: “Lúc này anh đến thành phố B làm gì chứ?”
“…, Thưa cô, xin cô hãy thắt dây an toàn vào, máy bay sẽ cất cánh ngay đấy ạ!” Nhân viên phụ trách chuyến bay cúi người xuống nhẹ nhàng nhắc nhở, quay sang đụng phải gương mặt của Diệp Hạo Ninh, cô giật mình một phút, mấp máy môi định nói chuyện nhưng có lẽ nghĩ rằng Diệp Hạo Ninh đang ngủ nên không tiện quấy rầy. Cuối cùng cũng đành mỉm cười lịch sự với Tiểu Dĩnh, không nói lời nào nữa và bước đi.
Lúc này đã có thể nghe thấy tiếng động cơ mơ hồ của máy bay, chiếc máy bay khổng lồ bắt đầu chuyển động trên đường băng và từ từ cất cánh.
Tiểu Dĩnh nhớ lại thái độ của cô tiếp viên, như bừng tỉnh, đưa tay lay người ngồi bên cạnh: “Quay về hàng ghế hạng nhất của anh đi kìa”.
“Không muốn”. Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng chịu mở miệng, sau đó trước khi cô kịp phản ứng lại thì anh đã đưa tay ra cầm chặt lấy tay cô, nói khẽ: “Ngồi yên đi,sắp cất cánh rồi đó”
khẩu khí như vậy lại khiến cho Tiểu Dĩnh bất giác khẽ giật mình, qua một lúc lâu mới nhớ lại và vội rút tay về. Nhìn bộ dạng anh ta nhắm mắt mà tựa hồ như đang cười một cách thỏa mãn, cô ngồi thẳng người, được một lúc sau theo quán tính cô cũng từ từ ngã người tựa lưng vào ghế.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống thành phố B, Tiểu Dĩnh mới phát hiện ra là quả nhiên Diệp Hạo Ninh không mang theo chút đồ đạc nào, đáp lại ánh mắt đầy hoài nghi của cô, Diệp Hạo Ninh lại nói như không có chuyện gì: “Ăn chút gì trước đi ”.
Sau đó cũng không thèm để ý đến cô, hai tay cho vào túi quần bước đi về phía trước một cách thản nhiên, anh như chắc rằng cô sẽ đi theo hoặc giả có đi theo hay không cũng chẳng sao.
Nhưng cuối cùng thì Tiểu Dĩnh cũng đuổi theo.
Nhìn từ phía sau nơi lưng áo của anh có những đường nhăn nhỏ nhưng bước đi thì vẫn vô cùng ung dung tao nhã, không giống với vẻ mệt mỏi lúc sáng. Nhưng cô vẫn không yên tâm cho lắm. Chỉ là vì lúc ở trên máy bay giây phút vô tình tiếp xúc với tay anh, cảm thấy rất rõ là tay anh hơi lạnh.
Thực ra nhiệt độ cơ thể của Diệp Hạo Ninh dường như luôn luôn chênh lệch so với bình thường. Cái đêm mà ở trong bệnh viện hai năm trước, cô bị sốt phải truyền nước biện còn những ngón tay lạnh buốt của anh vuốt trên gương mặt nóng hừng hực của cô. Trước đây, cô cũng đã tò mò hỏi nguyên nhân tại sao nhưng anh nói: “Chuyện này chẳng có gì là lạ cả, từ nhỏ anh đã như vậy rồi ”
Nhưng hôm nay, đặc biệt là tận mắt nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt anh trước đó, lại cộng với việc anh không động đến món ăn nào trong bữa ăn trên máy bay. Cuối cùng cô phát hiện ra mình không có cách nào thuyết phục bản thân chia tay với anh.
Kết quả là khi về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Tiểu Dĩnh gọi lại cho một số điện thoại gọi nhỡ: “Ừ, mình về đến rồi”.
Hứa Nhất Tâm nói: “Sao mà ể oải vậy?
” “Mệt”. Vì vậy ngay cả nói thêm một chữ cũng không buồn nói. Cô buông người xuống chiếc ghế sôfa, mệt mỏi nói chuyện với Hứa Nhất Tâm. Nhưng đa phần là chỉ nghe chứ không nói gì, thỉnh thoảng chỉ ừ à vài tiếng, Hứa Nhất Tâm bắt đầu cảm thấy chán lại hỏi: “Ngồi máy bay một tiếng đồng hồ không đến nỗi phải thế chứ?”
Cô bất giác hướng về phía cửa phòng tắm đang đóng kín nhìn một cái, ngừng một lát, vẫn cái giọng ể oải: “không có gì, chỉ là mệt với lại buồn ngủ thôi”. Đích thực là không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là hai tiếng đồng hồ trước, Diệp Hạo Ninh ngồi ở một quán cà phê ở trong sân bay tiện thể ăn một chút đồ ăn, có vẻ như tâm trạng rất tốt, lúc này cô mới có cơ hội đề cập đến nghi vấn trong lòng: “Nói thật đi, có phải vé máy bay đến lúc đó anh mới mua đúng không?”.
Anh đáp lại cô bằng một ánh mắt chẳng chứa đựng ý nghĩa gì, nhưng cô đã có thể đoán được câu trả lời, không nén được cô cau mày: “sao anh lại kỳ cục vậy chứ? Có biết lúc đó làm em giật mình không?”
Diệp Hạo Ninh vẫn không có chút gì phản ứng, trả lời cô nửa giả nửa thật: “Chính là vì anh muốn nhìn thấy bộ dạng ngẩn tò te của em đó, không được sao?” .
Rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng lôi cô đi đến cửa hàng, mua toàn là những vật dụng và quần áo tắm giặt dùng chỉ một lần. Lúc bước ra khỏi cửa hàng lại đột nhiên hỏi: “Chai nước cạo râu lần trước anh để ở chỗ em, em chưa vứt đi đó chứ?” “Vứt rồi”, cô trả lời một cách dửng dưng. “Vậy thì phải đi mua chai khác thôi”, anh quay người định vào lại cửa hàng, không biết từ lúc nào một tay của anh đã vòng ôm eo cô và đồng thời xoay người lôi theo cả cô.
Cô lại chẳng phát hiện ra có gì lạ thường, cô chỉ cảm thấy rất mệt, cô đang mang đôi giày cao gót 5.6 phân, đôi chân như sắp rã ra rồi. Vậy là cô vội vàng nói: “Chưa vứt, chưa vứt đâu, mau về thôi”.
Lúc đó cô thật sự không ý thức được mình đã nói sai điều gì, cho đến khi bước chân vào nhà, mắt nhìn Diệp Hạo Ninh ung dung bước vào phòng tắm, còn cô chỉ biết ngẩn ra và chẳng biết phải làm sao.
Cách sau cánh cửa kính đục mờ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy đã ngừng lại, Tiểu Dĩnh cúi đầu than thở: “… Lần sau đi dạo phố tuyệt đối sẽ không mang giày cao gót nữa. Ôi, bây giờ hai cái chân này hình như không còn là của mình nữa rồi”.
Hứa Nhất Tâm phì cười nói: “Có cần bổn cô nương giúp cậu mát sa không hả?” “Có chứ, vậy thì cậu mau đến đây đi, mình đợi cậu đấy!”
Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, ai ngờ lập tức lại nghe Hứa Nhất Tâm nói: “Hai phút nữa nhé, mình mới đến dưới nhà cậu nè.”
Tiếu Dĩnh còn đang ngớ người ra thì cửa phòng tắm đã kêu lên một tiếng “cạch” rồi bị kéo ra, cô như bị hù một cái, lật đật quay sang, nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh cửa, như lại một lần nữa mất hồn, qua một lúc sau cô mới nhíu mày: “không phải anh đã mua đồ ngủ rồi sao?”
Giọng điệu cứng ngắc. Người đàn ông đó vẫn cứ bước ra chỉ với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, thân trên thì trần trùng trục, trước ngực còn vương lại những giọt nước nhỏ vẫn chưa khô lấp lánh dưới ánh đèn.
“Quên đem vào trong đó”, Diệp Hạo Ninh nhìn cô một cái, rồi nói: “Em có thái độ gì vậy? Thật kỳ lạ!” Rồi thản nhiên đi vào phòng khách lấy túi quần áo vẫn còn chưa bóc tem ra.
Tiếu Dĩnh chỉ ngẩn ra nửa giây rồi lập tức chạy theo như tên lửa, cô quên luôn cái chân đau, nói nhanh: “Tối nay anh phải ngủ ở phòng khách đó”. Diệp Hạo Ninh ngừng tay lại một lúc, quay lại nhướng mày nhìn cô.
Cô lại nói: “Nếu không thì đi mà ở khách sạn ấy. Tự chọn đi”
“Em sao lại thế” ? Dường như anh có chút lúng túng cảm giác như trán anh bắt đầu nhăn lại vì đau.
“Chẳng sao cả” cô ngừng một lúc, thấy anh nhất thời không phản ứng gì, lại giục: “Tóm lại là mặc đồ vào trước đi, nhanh lên” .
Đợi cho đến lúc Diệp Hạo Ninh rề rà thắt lại sợi dây của chiếc áo ngủ xong thì tiếng chuông cửa cũng vang lên “ding dong” thời gian thật chuẩn xác. Tiếu Dĩnh quay đầu đi ra mở cửa, quả nhiên lâp tức nhìn thấy gương mặt ngẩn tò te của cô bạn thân: “…hi” .
Hứa Nhất Tâm cảm thấy phản ứng của mình cũng không đến nỗi chậm chạp, vừa định thần lại thì cô ngay lập tức chớp chớp mắt, hướng về người đàn ông tuấn tú ở trong phòng vẫy tay nói: “Lâu quá không gặp”
Mắt cô lướt nhìn một lượt bộ đồ ngủ trên người anh cùng với mái tóc còn ướt nước của anh, chân cô như cứng lại đứng khựng ở trước cửa.
“Chào cô” Từ đầu đến cuối Diệp Hạo Ninh không thay đổi sắc mặt. Nhìn cô khẽ gật đầu ánh mắt lại một lần nữa nhìn sang người phụ nữ kia, còn người đó thì đang nhẹ lôi Hứa Nhất Tâm vào nói: “Vào trong đi”
“Mình thấy hay là thôi đi”, Hứa Nhất Tâm bật cười mắt vẫn nhìn Diệp Hạo Ninh nói “Thật ngại quá, đã làm phiền hai người. Lúc nãy Tiếu Dĩnh không nói với tôi anh cũng ớ đây, vốn định đến bầu bạn với cậu ấy, nhưng xem ra bây giờ… nhất định là không cần nữa rồi. ”
Diệp Hạo Ninh khẽ mỉm cười: “Không sao mà”
Tiếu Dĩnh không nén được quay ngoắt đầu trừng mắt nhìn anh, cái gì mà nói “không sao” chứ? Nghe có vẻ như là thật sự bị làm phiền ấy. Cô nói tiếp: “Mau vào trong đi, tối nay tụi mình ngủ cùng nhau”
“Hôm khác đi” Hứa Nhất Tâm nhích đến gần kề tai Tiểu Dĩnh khúc khích cười: “Phá vỡ giấc mộng uyên ương, chuyện thất đức như vậy mình không làm được đâu”
Trong chớp mắt, nhanh tay cầm chặt bàn tay đang định đưa ra véo vào tay mình nói tiếp: “Nhưng thật sự không thể nhìn ra, hai người làm hòa từ lúc nào vậy? Nhanh thật đó nha”.
Hòa cái gì chứ. Tiểu Dĩnh lẩm bẩm trong lòng, sao cô vẫn thấy chẳng khác gì lúc trước? Rõ ràng là sáng nay vẫn còn chiến tranh lạnh kia mà, như chuyện của Diệp Hạo Ninh bây giờ cùng lắm chỉ là ngủ nhờ mà thôi!
Cuối cùng thì Hứa Nhất Tâm vẫn bỏ về, trước lúc về còn không quên cười và nói: “Ngủ ngon nhé, chúc hai người vui vẻ” . Ánh mắt đầy ngụ ý như ta đây biết hết rồi ấy.
Tiếu Dĩnh làm ra vẻ vờ như không biết, nói một cách trịnh trọng: “Cậu cũng ngủ ngon nhé, đi đường nhớ cẩn thận đấy” sợ Nhất Tâm lại nói ra những lời trêu chọc đầy ẩn ý mà chỉ hận là không thể đẩy nàng ta ra khỏi nhà, cô đóng sầm cánh cửa lại.
Thời khắc đó bỗng phảng phất một hơi thở quen thuộc, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng thì quyển sách trên tay cô đã bị rút ra một cách nhẹ nhàng. “cái này có gì đáng xem chứ” giọng nói chậm rãi bên cạnh vang lên.
Tiểu Dĩnh lập tức quay đầu sang, tim khẽ đập nhẹ nhưng cơ thể như bị phù phép bất giác ngẩn ra, dường như không tin vào mắt mình vậy.
Mặt trời đỏ rực đã gần lặn xuống núi làm cho bầu trời tầng tầng lớp lớp nhuộm đỏ ráng chiều, những tia nắng còn sót lại len lỏi chiếu vào cửa sổ máy bay mang một vẻ huyền ảo và không thực.
Diệp Hạo Ninh ngồi bên cạnh tiện tay lật lật mấy trang rồi sau đó nhét lại vào trong túi, lúc này đôi mắt sáng mới liếc nhìn qua, khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười, như khoái chí trước bộ dạng của cô lúc này.
Cô tiếp viên xinh đẹp lại đi qua đi lại kiểm tra công tắc an toàn trước khi máy bay cất cánh, đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp đó ngước nhìn cô với một khoảng cách vô cùng gần mà cô lại không thể nào nhìn thấy điểm tận cùng của nó tựa hồ như đôi mắt của anh ta là một cái đầm nước sâu thăm thẳm mà cô không bao giờ thăm dò đến đáy của nó được vì vậy mà cũng không thể nhìn rõ được đằng sau đôi mắt ấy là những tâm trạng và suy nghĩ gì.
Qua một lúc lâu, Tiểu Dĩnh mới buột miệng hỏi một cách khó hiểu: “… Sao anh lại đến đây” không phải là đã lái xe chạy đi rồi sao? Tình hình hiện tại thật sự khiến cô cảm thấy mơ hồ, hoàn toàn không biết anh ta chui ra từ đâu nữa. Cô lại hỏi tiếp: “Còn xe của anh đâu?” “Nhà xe” trông cô có vẻ như còn muốn hỏi thêm điều gì nữa, Diệp Hạo Ninh cuối cùng cũng phải bật cười: “Em lấy đâu ra lắm câu hỏi ngớ ngẩn vậy hả?” .Những ngón tay mảnh khảnh nhè nhẹ ấn ấn hàng chân mày, rồi quay người lại dựa vào ghế khép mắt lại, không nhìn cô nữa, “…”
Ngày trước, anh ta cũng nói cô ngốc khi lần đầu cùng ăn cơm với nhau, anh ta đã nói như thế, “sao em lại ngốc vậy”. Dường như mang một chút bất lực và kỳ lạ, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Rõ ràng là chỉ cách đây có 2 năm nhưng tưởng như là đã rất xa xôi.
Cô lại hỏi: “Sao trước đây không nói cho em biết anh cũng đi chuyến bay này?” Nhìn bộ dạng thoải mái của anh ta, cô nghĩ kỹ lại vẫn không nhớ ra lúc ra khỏi nhà anh ta có mang theo hành lý.
Diệp Hạo Ninh nhắm mắt, tỉnh nhưng vờ không nghe thấy.
Cô lại hỏi: “Lúc này anh đến thành phố B làm gì chứ?”
“…, Thưa cô, xin cô hãy thắt dây an toàn vào, máy bay sẽ cất cánh ngay đấy ạ!” Nhân viên phụ trách chuyến bay cúi người xuống nhẹ nhàng nhắc nhở, quay sang đụng phải gương mặt của Diệp Hạo Ninh, cô giật mình một phút, mấp máy môi định nói chuyện nhưng có lẽ nghĩ rằng Diệp Hạo Ninh đang ngủ nên không tiện quấy rầy. Cuối cùng cũng đành mỉm cười lịch sự với Tiểu Dĩnh, không nói lời nào nữa và bước đi.
Lúc này đã có thể nghe thấy tiếng động cơ mơ hồ của máy bay, chiếc máy bay khổng lồ bắt đầu chuyển động trên đường băng và từ từ cất cánh.
Tiểu Dĩnh nhớ lại thái độ của cô tiếp viên, như bừng tỉnh, đưa tay lay người ngồi bên cạnh: “Quay về hàng ghế hạng nhất của anh đi kìa”.
“Không muốn”. Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng chịu mở miệng, sau đó trước khi cô kịp phản ứng lại thì anh đã đưa tay ra cầm chặt lấy tay cô, nói khẽ: “Ngồi yên đi,sắp cất cánh rồi đó”
khẩu khí như vậy lại khiến cho Tiểu Dĩnh bất giác khẽ giật mình, qua một lúc lâu mới nhớ lại và vội rút tay về. Nhìn bộ dạng anh ta nhắm mắt mà tựa hồ như đang cười một cách thỏa mãn, cô ngồi thẳng người, được một lúc sau theo quán tính cô cũng từ từ ngã người tựa lưng vào ghế.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống thành phố B, Tiểu Dĩnh mới phát hiện ra là quả nhiên Diệp Hạo Ninh không mang theo chút đồ đạc nào, đáp lại ánh mắt đầy hoài nghi của cô, Diệp Hạo Ninh lại nói như không có chuyện gì: “Ăn chút gì trước đi ”.
Sau đó cũng không thèm để ý đến cô, hai tay cho vào túi quần bước đi về phía trước một cách thản nhiên, anh như chắc rằng cô sẽ đi theo hoặc giả có đi theo hay không cũng chẳng sao.
Nhưng cuối cùng thì Tiểu Dĩnh cũng đuổi theo.
Nhìn từ phía sau nơi lưng áo của anh có những đường nhăn nhỏ nhưng bước đi thì vẫn vô cùng ung dung tao nhã, không giống với vẻ mệt mỏi lúc sáng. Nhưng cô vẫn không yên tâm cho lắm. Chỉ là vì lúc ở trên máy bay giây phút vô tình tiếp xúc với tay anh, cảm thấy rất rõ là tay anh hơi lạnh.
Thực ra nhiệt độ cơ thể của Diệp Hạo Ninh dường như luôn luôn chênh lệch so với bình thường. Cái đêm mà ở trong bệnh viện hai năm trước, cô bị sốt phải truyền nước biện còn những ngón tay lạnh buốt của anh vuốt trên gương mặt nóng hừng hực của cô. Trước đây, cô cũng đã tò mò hỏi nguyên nhân tại sao nhưng anh nói: “Chuyện này chẳng có gì là lạ cả, từ nhỏ anh đã như vậy rồi ”
Nhưng hôm nay, đặc biệt là tận mắt nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gương mặt anh trước đó, lại cộng với việc anh không động đến món ăn nào trong bữa ăn trên máy bay. Cuối cùng cô phát hiện ra mình không có cách nào thuyết phục bản thân chia tay với anh.
Kết quả là khi về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Tiểu Dĩnh gọi lại cho một số điện thoại gọi nhỡ: “Ừ, mình về đến rồi”.
Hứa Nhất Tâm nói: “Sao mà ể oải vậy?
” “Mệt”. Vì vậy ngay cả nói thêm một chữ cũng không buồn nói. Cô buông người xuống chiếc ghế sôfa, mệt mỏi nói chuyện với Hứa Nhất Tâm. Nhưng đa phần là chỉ nghe chứ không nói gì, thỉnh thoảng chỉ ừ à vài tiếng, Hứa Nhất Tâm bắt đầu cảm thấy chán lại hỏi: “Ngồi máy bay một tiếng đồng hồ không đến nỗi phải thế chứ?”
Cô bất giác hướng về phía cửa phòng tắm đang đóng kín nhìn một cái, ngừng một lát, vẫn cái giọng ể oải: “không có gì, chỉ là mệt với lại buồn ngủ thôi”. Đích thực là không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là hai tiếng đồng hồ trước, Diệp Hạo Ninh ngồi ở một quán cà phê ở trong sân bay tiện thể ăn một chút đồ ăn, có vẻ như tâm trạng rất tốt, lúc này cô mới có cơ hội đề cập đến nghi vấn trong lòng: “Nói thật đi, có phải vé máy bay đến lúc đó anh mới mua đúng không?”.
Anh đáp lại cô bằng một ánh mắt chẳng chứa đựng ý nghĩa gì, nhưng cô đã có thể đoán được câu trả lời, không nén được cô cau mày: “sao anh lại kỳ cục vậy chứ? Có biết lúc đó làm em giật mình không?”
Diệp Hạo Ninh vẫn không có chút gì phản ứng, trả lời cô nửa giả nửa thật: “Chính là vì anh muốn nhìn thấy bộ dạng ngẩn tò te của em đó, không được sao?” .
Rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng lôi cô đi đến cửa hàng, mua toàn là những vật dụng và quần áo tắm giặt dùng chỉ một lần. Lúc bước ra khỏi cửa hàng lại đột nhiên hỏi: “Chai nước cạo râu lần trước anh để ở chỗ em, em chưa vứt đi đó chứ?” “Vứt rồi”, cô trả lời một cách dửng dưng. “Vậy thì phải đi mua chai khác thôi”, anh quay người định vào lại cửa hàng, không biết từ lúc nào một tay của anh đã vòng ôm eo cô và đồng thời xoay người lôi theo cả cô.
Cô lại chẳng phát hiện ra có gì lạ thường, cô chỉ cảm thấy rất mệt, cô đang mang đôi giày cao gót 5.6 phân, đôi chân như sắp rã ra rồi. Vậy là cô vội vàng nói: “Chưa vứt, chưa vứt đâu, mau về thôi”.
Lúc đó cô thật sự không ý thức được mình đã nói sai điều gì, cho đến khi bước chân vào nhà, mắt nhìn Diệp Hạo Ninh ung dung bước vào phòng tắm, còn cô chỉ biết ngẩn ra và chẳng biết phải làm sao.
Cách sau cánh cửa kính đục mờ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy đã ngừng lại, Tiểu Dĩnh cúi đầu than thở: “… Lần sau đi dạo phố tuyệt đối sẽ không mang giày cao gót nữa. Ôi, bây giờ hai cái chân này hình như không còn là của mình nữa rồi”.
Hứa Nhất Tâm phì cười nói: “Có cần bổn cô nương giúp cậu mát sa không hả?” “Có chứ, vậy thì cậu mau đến đây đi, mình đợi cậu đấy!”
Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, ai ngờ lập tức lại nghe Hứa Nhất Tâm nói: “Hai phút nữa nhé, mình mới đến dưới nhà cậu nè.”
Tiếu Dĩnh còn đang ngớ người ra thì cửa phòng tắm đã kêu lên một tiếng “cạch” rồi bị kéo ra, cô như bị hù một cái, lật đật quay sang, nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh cửa, như lại một lần nữa mất hồn, qua một lúc sau cô mới nhíu mày: “không phải anh đã mua đồ ngủ rồi sao?”
Giọng điệu cứng ngắc. Người đàn ông đó vẫn cứ bước ra chỉ với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, thân trên thì trần trùng trục, trước ngực còn vương lại những giọt nước nhỏ vẫn chưa khô lấp lánh dưới ánh đèn.
“Quên đem vào trong đó”, Diệp Hạo Ninh nhìn cô một cái, rồi nói: “Em có thái độ gì vậy? Thật kỳ lạ!” Rồi thản nhiên đi vào phòng khách lấy túi quần áo vẫn còn chưa bóc tem ra.
Tiếu Dĩnh chỉ ngẩn ra nửa giây rồi lập tức chạy theo như tên lửa, cô quên luôn cái chân đau, nói nhanh: “Tối nay anh phải ngủ ở phòng khách đó”. Diệp Hạo Ninh ngừng tay lại một lúc, quay lại nhướng mày nhìn cô.
Cô lại nói: “Nếu không thì đi mà ở khách sạn ấy. Tự chọn đi”
“Em sao lại thế” ? Dường như anh có chút lúng túng cảm giác như trán anh bắt đầu nhăn lại vì đau.
“Chẳng sao cả” cô ngừng một lúc, thấy anh nhất thời không phản ứng gì, lại giục: “Tóm lại là mặc đồ vào trước đi, nhanh lên” .
Đợi cho đến lúc Diệp Hạo Ninh rề rà thắt lại sợi dây của chiếc áo ngủ xong thì tiếng chuông cửa cũng vang lên “ding dong” thời gian thật chuẩn xác. Tiếu Dĩnh quay đầu đi ra mở cửa, quả nhiên lâp tức nhìn thấy gương mặt ngẩn tò te của cô bạn thân: “…hi” .
Hứa Nhất Tâm cảm thấy phản ứng của mình cũng không đến nỗi chậm chạp, vừa định thần lại thì cô ngay lập tức chớp chớp mắt, hướng về người đàn ông tuấn tú ở trong phòng vẫy tay nói: “Lâu quá không gặp”
Mắt cô lướt nhìn một lượt bộ đồ ngủ trên người anh cùng với mái tóc còn ướt nước của anh, chân cô như cứng lại đứng khựng ở trước cửa.
“Chào cô” Từ đầu đến cuối Diệp Hạo Ninh không thay đổi sắc mặt. Nhìn cô khẽ gật đầu ánh mắt lại một lần nữa nhìn sang người phụ nữ kia, còn người đó thì đang nhẹ lôi Hứa Nhất Tâm vào nói: “Vào trong đi”
“Mình thấy hay là thôi đi”, Hứa Nhất Tâm bật cười mắt vẫn nhìn Diệp Hạo Ninh nói “Thật ngại quá, đã làm phiền hai người. Lúc nãy Tiếu Dĩnh không nói với tôi anh cũng ớ đây, vốn định đến bầu bạn với cậu ấy, nhưng xem ra bây giờ… nhất định là không cần nữa rồi. ”
Diệp Hạo Ninh khẽ mỉm cười: “Không sao mà”
Tiếu Dĩnh không nén được quay ngoắt đầu trừng mắt nhìn anh, cái gì mà nói “không sao” chứ? Nghe có vẻ như là thật sự bị làm phiền ấy. Cô nói tiếp: “Mau vào trong đi, tối nay tụi mình ngủ cùng nhau”
“Hôm khác đi” Hứa Nhất Tâm nhích đến gần kề tai Tiểu Dĩnh khúc khích cười: “Phá vỡ giấc mộng uyên ương, chuyện thất đức như vậy mình không làm được đâu”
Trong chớp mắt, nhanh tay cầm chặt bàn tay đang định đưa ra véo vào tay mình nói tiếp: “Nhưng thật sự không thể nhìn ra, hai người làm hòa từ lúc nào vậy? Nhanh thật đó nha”.
Hòa cái gì chứ. Tiểu Dĩnh lẩm bẩm trong lòng, sao cô vẫn thấy chẳng khác gì lúc trước? Rõ ràng là sáng nay vẫn còn chiến tranh lạnh kia mà, như chuyện của Diệp Hạo Ninh bây giờ cùng lắm chỉ là ngủ nhờ mà thôi!
Cuối cùng thì Hứa Nhất Tâm vẫn bỏ về, trước lúc về còn không quên cười và nói: “Ngủ ngon nhé, chúc hai người vui vẻ” . Ánh mắt đầy ngụ ý như ta đây biết hết rồi ấy.
Tiếu Dĩnh làm ra vẻ vờ như không biết, nói một cách trịnh trọng: “Cậu cũng ngủ ngon nhé, đi đường nhớ cẩn thận đấy” sợ Nhất Tâm lại nói ra những lời trêu chọc đầy ẩn ý mà chỉ hận là không thể đẩy nàng ta ra khỏi nhà, cô đóng sầm cánh cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.