Chương 40: end
Tình Không Lam Hề
05/07/2013
Trần Diệu mấy ngày nay vẫn nằm trong bệnh viện, tuy là
phòng bệnh đơn nhưng gần như ngày nào cũng có người đến thăm nên rất náo nhiệt.
Mỗi lần vào thăm anh, Tiêu Dĩnh đều gặp những người quen và không quen, có người là bạn học cũ, có người là đồng nghiệp hiện nay của Trần Diệu, mọi người ở bên cạnh giường bệnh nói nói cười cười, đôi lúc cô còn chẳng nói xen được câu nào. Vì vậy, Tiêu Dĩnh luôn có cảm giác ngại ngùng, thấy sự tồn tại của mình ở đó là dư thừa.
Trần Diệu dường như đã nhận ra điều đó, liền nhân lúc xung quanh không có ai, anh nói: “Vết thương của anh cũng đỡ nhiều rồi, em không cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui như vậy đâu!”, rồi lại cười: “Sợ anh buồn à? Thật ra anh không buồn đâu, em xem, ngày nào cũng có bao nhiêu người đến thăm như thế, bác sĩ, y tá cũng sắp có ý kiến rồi đấy”.
“Vâng”. Tiêu Dĩnh cúi đầu, tập trung gọt táo: “Ai bảo anh nhân duyên tốt, em chỉ lo bọn họ ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh”.
Trần Diệu nhìn cô, vẫn mỉm cười: “Anh làm gì mà yếu như vậy, thật ra anh đã đỡ nhiều rồi, sang tuần sau là có thể xuất viện”.
“Anh đừng tưởng bở, nằm thêm chút nữa đi, khỏi hẳn rồi hẵng nói!”.
Cô đưa quả táo vừa gọt sang cho anh, đứng dậy đi rửa tay, rửa xong, bước ra thì thấy anh đang cầm quả táo, ánh mắt vô hồn.
Thật ra sức khỏe anh đã hồi phục rất tốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, không còn tiều tụy, trắng bệch như trước, đôi mắt màu hổ phách cũng thêm nhiều sức sống. Cô nhìn anh, cảm thấy đã có thể yên tâm trong lòng.
Cái ngày định mệnh khi phải đứng chênh vênh bên bờ vực của sự sống và cái chết đó như một giấc chiêm bao đã trôi về dĩ vãng xa xôi, một cơn ác mộng mà cô hi vọng suốt quãng đời còn lại không phải nếm trải thêm một lần nào nữa.
Tiêu Dĩnh đi chầm chậm đến bên giường, đứng che mất một khoảng sáng bên ngoài cửa sổ, phủ bóng râm mờ ảo lên khuôn mặt Trần Diệu. Anh ngước mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu Dĩnh, gần đây em không vui à?”.
“Đâu có!”. Kì thực lúc này, cô thấy hoang mang tột độ khi nhận ra Trần Diệu và Diệp Hạo Ninh về mặt này vô cùng giống nhau, cả hai đều cực kì nhạy bén, có thể nhìn thấu cả tâm can cô.
Có lẽ đúng như Diệp Hạo Ninh nói, vẻ mặt cô không che giấu được điều gì.
Thấy cô không thừa nhận, Trần Diệu không chịu dễ dàng bỏ qua, lại hỏi: “Diệp Hạo Ninh có đến không?”.
Tiêu Dĩnh trả lời thật thà: “Không”.
Trần Diệu chau mày: “Em bị thương mà anh ta không đến chăm sóc à?”.
“Ồ, không phải, anh ấy bận, đợt trước chẳng phải đã gọi người đến chăm sóc đó sao?”. Đúng là càng nói càng chẳng ra làm sao, cô mím môi, dứt khoát không nói gì nữa, chỉ nhìn vào tia sáng lúc mờ lúc tỏ trong đáy mắt của Trần Diệu.
Phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, đối diện với ánh mắt sắc bén của Trần Diệu đang nhìn chăm chăm vào mình, Tiêu Dĩnh cảm thấy không thoải mái, liền nói: “Em về đây!”.
“Được”. Anh khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt có chút mỏi mệt.
Khi cô ra đến cửa, anh đột ngột nói: “Đừng cảm thấy áy náy gì cả. Nếu đổi lại là người khác, lúc đó anh cũng sẽ làm vậy thôi”.
Cô dừng lại, không quay đầu, ngón tay đặt trên tay nắm cửa khẽ run rẩy.
“Vết thương của anh sắp lành rồi, anh không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em, em hiểu không?”.
“Vâng”. Đứng quay lưng lại nên cô không biết biểu cảm của anh lúc này thế nào, chỉ thấy trong lòng rất đau khổ, khó khăn lắm mới thốt nên lời: “Anh yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi”.
Song thực tế lại chẳng tốt đẹp chút nào.
Hứa Nhất Tâm đã phẫn uất nói với Tiêu Dĩnh: “Đúng là tự mua dây buộc mình!”. Đúng vậy, tin nhắn là cô tự tay gửi đi, giờ mới truy cứu xem lúc đó có phải vì nhất thời hồ đồ, bức xúc không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.
Ngày tháng đợi chờ dường như trở nên dài đằng đẵng, âm thầm dằn vặt, giày vò cô từng phút từng giây.
Thế nhưng Tiêu Dĩnh có lúc vô cùng hoang mang, hoảng hốt khi không biết mình thật sự đang chờ đợi điều gì. Là đơn ly dị? Hay là một cơ hội khác?
Một tuần sau, Tiêu Dĩnh được luật sư thông báo phải về thành phố C để ký vào đơn ly dị.
Thứ bảy, cô đáp máy bay về. Khi máy bay rời mặt đất, phóng vút lên không trung, những hồi ức chưa quá xa chợt ùa về trong cô. Chạng vạng tối đó, người ấy bất thình lình ngồi xuống cạnh cô. Ráng chiều đỏ như máu, rực rỡ nơi chân trời, tia sáng màu vàng nhạt bên ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu trên gương mặt điển trai của anh, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô. Rồi anh đặt bàn tay lành lạnh lên tay cô, chậm rãi dặn dò cô ngồi yên vì máy bay sắp cất cánh.
Khoảnh khắc đó, tâm tư cô khẽ xao động, chẳng thể nào đè nén được.
Những ngày tháng có Diệp Hạo Ninh ở bên dường như luôn luôn mới mẻ như thế, tuy anh thường cố ý trêu chọc cô nhưng lâu dần thành quen, cô cũng chẳng tức giận nữa, thậm chí đôi lúc lại thấy vui vui.
Lúc đầu, Tiêu Dĩnh chỉ coi anh như chiếc phao cứu hộ, không ngờ anh lại đem đến cho cô cả một khung trời mới mẻ, kết quả như vậy thật chẳng thể nào lường trước được.
Nghĩ thế, khi vừa xuống máy bay, Tiêu Dĩnh liền thay đổi chủ ý, không vội đi tìm luật sư mà đi taxi thẳng về nhà.
Về đến dưới nhà, cô mới sực nhớ ra mình không còn chìa khóa nữa, nhìn đồng hồ, có lẽ giờ này Diệp Hạo Ninh vẫn đang say sưa bên bàn nhậu.
Tiêu Dĩnh đang rầu rĩ thì đột nhiên cửa thang máy mở ra, mắt cô sáng rực.
Trông thấy cô, dì giúp việc theo giờ cũng mở to mắt: “A, Tiểu Dĩnh, con về rồi à!”.
Tiêu Dĩnh mỉm cười, nói nhanh: “Dì, có thể mở cửa cho con không? Con quên mang theo chìa khóa rồi”.
“Tiểu Diệp ở nhà mà”. Thấy cô có vẻ hoài nghi, dì Hoàng lại nói: “Vừa bị bệnh đó, ở nhà dưỡng bệnh ba, bốn hôm rồi. Sao thế, con không biết à?”.
Giọng cô chùng xuống: “Sao thế ạ?”.
“Vẫn còn hơi sốt đấy, nguyên nhân cụ thể thì cậu ta không nói mà dì cũng chẳng hỏi. Hồi đầu, dì bị dọa cho chết khiếp, lúc đó cậu ta đi công tác về, vừa mở cửa bước vào đã như đứng không vững nữa, mặt mày trắng bệch, cuối cùng dì phải đỡ cậu ta vào phòng nghỉ”.
Tiêu Dĩnh vội vã tiến về phía trước, hỏi: “Sau đó thì sao, có gọi bác sĩ không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”.
“Lúc nào mà cậu ấy chẳng nói là chỉ mệt qua loa thôi, ngủ một chút là không sao. Dì thấy sáng sớm hôm sau, cậu ấy còn đi làm nữa, cứ tưởng chẳng sao, nào ngờ chưa được vài ngày thì bắt đầu cảm sốt, giờ thì làm việc tại nhà rồi. Thư ký hàng ngày đi đi về về mấy lần để đưa chứng từ”.
“Cảm ơn dì”. Tiêu Dĩnh lập tức quay người đi vào thang máy, trước khi thang máy đóng cửa lại, cô miễn cưỡng nói: “Con lên thử xem sao, dì về trước đi ạ!”.
Cô nhấn chuông, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của Diệp Hạo Ninh đã xuất hiện ngay sau cánh cửa.
Tiêu Dĩnh nhìn anh, có lẽ vì mặc bộ đồ ngủ màu đen nên trông anh có vẻ gầy đi. Thế nhưng tinh thần xem ra không tệ, ánh mắt vẫn có sức mạnh xuyên thấu, lạnh lùng nhìn cô, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Vì thế mà chút biểu cảm dịu dàng, ấm áp vừa mới le lói đã bị đẩy đi không chút nhân nhượng, cô sững người trong giây lát rồi bước vào nhà, ngồi xuống ghế đẩu cởi giày. Diệp Hạo Ninh đóng cánh cửa lại, liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Đơn ly dị đã ký chưa?”.
“Chưa!”. Cô ngước mắt lên, nét mặt điềm tĩnh, chăm chăm nhìn khóe môi của anh rồi nói: “Em nói với luật sư rồi, nội dung lá đơn em vẫn chưa hài lòng lắm”.
Diệp Hạo Ninh không nhìn cô nữa, giọng điệu trầm bổng: “Ồ! Không hài lòng chỗ nào?”.
“Tất cả”.
Anh lại nhìn cô một hồi rồi khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng: “Là chuyện chia tài sản hả? Nếu như em thấy tiền ít, em có thể soạn lại một bộ, đến lúc đó đưa anh ký tên”.
Anh nói một cách thản nhiên, thoải mái, dường như chẳng gì có thể ngăn trở được tiến trình ly dị. Tiêu Dĩnh nghẹt thở, tự nhiên buột miệng nói: “Em muốn nhà và xe, cả cổ phiếu nữa”.
“Được!”.
Cô nghiến răng nhấn mạnh: “Ý em là tất cả nhà và xe đứng tên anh”. Cô cứ ngỡ như vậy có thể làm khó anh, nào ngờ Diệp Hạo Ninh vẫn lạnh lùng, tỉnh bơ đáp trả: “Được thôi!”, vẫn ánh mắt thâm sâu khiến người khác không tài nào nắm bắt được trong đó là thứ cảm xúc gì.
Cô chau mày: “Thế thì sau này anh ở đâu?”.
“Có liên quan đến em không?”.
“Diệp Hạo Ninh!”. Cô phát cáu, thở hắt ra một tiếng rồi đứng dậy: “Lẽ nào anh không tiếc gì cả, chỉ mong mau chóng cắt đứt với em phải không?”.
“Chẳng phải đúng ý nguyện của em sao?”.
Không phải, đương nhiên không phải! Tận đáy lòng cô như thốt lên tiếng kêu khẽ, khóe môi mấp máy nhưng đột nhiên chẳng nói nên lời.
Anh lại nhìn cô lần nữa, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, mệt mỏi dường như có ý không muốn bị quấy rầy nữa, anh quay người bỏ đi, nhưng vừa đi được mấy bước thì cơ thể đã chao đảo. Anh thuận tay chống lên tủ giày, liếc nhìn vẻ mặt thất thần trong thoáng chốc của Tiêu Dĩnh, chợt anh kinh ngạc khi thấy bàn tay cô không biết từ lúc nào đã đặt trên cánh tay anh.
Nghĩ rằng gương mặt của mình thật sự rất tồi tệ, cô vội vàng hỏi: “Anh sao thế?”.
Thế nhưng Diệp Hạo Ninh không chút thương tiếc, lạnh lùng gạt tay cô ra. Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Tiêu Dĩnh đứng chết trân tại chỗ, lúc này mới phát hiện ra hàng loạt li tách cùng túi thuốc bị vứt lung tung trên bàn. Cô cúi xuống nhấc lên xem, quả nhiên đủ các loại thuốc trị cảm, giảm sốt, bổ sung vitamin, còn có cả một hộp thuốc tem nhãn viết toàn tiếng Anh, tất thảy đều là thuật ngữ chuyên ngành. Cô đọc được vài chữ quan trọng, đoán chừng công dụng của thuốc là tăng cường sức đề kháng.
May là Diệp Hạo Ninh chỉ đóng cửa chứ chưa nhỏ mọn đến mức khóa hẳn lại, cô đẩy cửa vào thì trông thấy anh đã nằm trên giường, liền bước tới lay lay anh, dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi: “Nghe nói anh bị ốm à?”.
Anh có vẻ đã ngủ say nên chẳng hề nhúc nhích, hình như không nghe thấy lời cô nói. Cô đợi trong giây lát rồi đưa tay sờ lên trán anh, nhưng vừa chạm vào đã bị anh gạt ra.
Người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có chân mày dãn ra, dường như đang cố kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy vô cùng chán nản.
Tiêu Dĩnh thấy trong lòng vô cùng đau đớn, cô nhìn lướt qua thần sắc của anh rồi lại đưa tay ra: “Để em xem nào!”.
Lúc này, Diệp Hạo Ninh để mặc cho cô cặp nhiệt độ, hồi sau, làn môi mỏng khẽ động đậy: “Em cảm thấy như vậy còn có ý nghĩa gì sao?”, chẳng giống như anh đang hỏi cô, bởi lẽ giọng nói quá lạnh lùng, thậm chí mang chút mỉa mai.
Cô vờ như không nghe thấy, nhẫn nại hỏi: “Uống thuốc chưa?”.
“Có thời gian rảnh rỗi thì viết lá đơn mới đi!”.
“Là do bị cảm phải không? Bác sĩ đã nói thế nào?”.
“Em còn có điều kiện gì thì nói ra luôn đi, anh sẽ đáp ứng hết”. Cuối cùng anh cũng chịu mở mắt nhìn cô, lạnh lùng nói, từng lời từng câu đều như lưỡi dao sắc nhọn, chẳng rõ là khiến con tim của ai đau hơn nữa: “Tiêu Dĩnh, anh chỉ tò mò muốn biết, hơn hai năm qua, sao em có thể chịu đựng được thế?”.
Bầu không khí dường như đang loãng ra. Tiêu Dĩnh hít một hơi thật sâu nhưng vẫn chẳng thể chống lại cơn đau đến ngạt thở trong lồng ngực, cuối cùng cô nắm chặt tay, đứng phắt dậy: “Em cũng tò mò muốn biết, tại sao anh lại cứu Trần Diệu?”.
Anh ngẩn người trong giây lát rồi cười nhạt: “Sao thế, em đang cảm kích anh đấy à?”. Anh chầm chậm ngồi dậy, đáy mắt ánh lên vẻ châm biếm.
Trông thấy cô cắn môi, chẳng nói lời nào, Diệp Hạo Ninh khẽ nheo mắt, đột ngột đưa tay ra nắm chặt vai cô. Lòng bàn tay anh rất lạnh nhưng cô chẳng vùng ra, thậm chí không hề nhúc nhích, cứ thế để mặc anh kéo xuống, ngã về phía anh.
“Anh ta rất quan trọng đối với em phải không?”. Vô vàn hơi thở ấm nóng phà bên cổ Tiêu Dĩnh, cô gần như quên cả né tránh. “Anh đã cứu anh ta, lẽ nào em không có biểu hiện gì ư?”.
“Vậy anh muốn em như thế nào?”.
Cô đột ngột quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang gần trong gang tấc ấy, nơi đó là một vùng sâu thẳm không trông thấy đáy, chính khoảnh khắc lời cô vừa dứt, dường như trong đôi mắt anh có một tia sáng vô cùng yếu ớt lóe lên rồi nhanh chóng u ám trở lại.
Diệp Hạo Ninh trầm ngâm một hồi, anh buông cô ra rồi khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt lại u ám buồn bã: “Đừng ba hoa chích chòe nữa, cái anh muốn em có thể cho được không?”.
Sau đó anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô nữa, ánh mắt cũng vì thế trở nên lạnh lùng hơn.
Đơn xin ly dị cũ đã bị bác bỏ, còn bản mới tạm thời vẫn chưa soạn xong nên Tiêu Dĩnh đương nhiên phải ở lại đây.
Trong nhà còn nhiều phòng nên lần này cô không giành giường ngủ với Diệp Hạo Ninh nữa, quanh đi quẩn lại giữa các phòng ngủ, cuối cùng cô cũng chọn được một căn phòng khá thoải mái, giường nệm mềm mại giống như chiếc giường ở căn hộ tại thành phố B. Vừa đặt lưng nằm xuống, cô đã có ngay một giấc ngủ yên lành.
Người giúp việc theo giờ ngày nào cũng đến, ngoài quét dọn vệ sinh nhà cửa, chẳng rõ từ lúc nào, dì còn kiêm luôn cả việc giặt giũ, thổi cơm.
Thấy không quen, Tiêu Dĩnh liền vào bếp, nói: “Dì để con làm cho!”.
Nhưng cô liền bị dì ấy đẩy ra ngoài: “Con ra ngoài ngồi với Tiểu Diệp đi, mấy ngày nay đều là dì làm cả, không sao đâu!”.
Ngồi với anh ư? E là giờ này, cả ánh mắt nhìn cô anh cũng tiếc.
Dì mỉm cười, nói rất thoải mái: “Vả lại, cậu ấy cũng thích món ăn dì nấu”. Vừa nhìn đã biết trái tim của dì đã bị Diệp Hạo Ninh thu phục.
Về việc này, Tiêu Dĩnh không bất ngờ chút nào, bởi lẽ con người Diệp Hạo Ninh vốn như vậy, chỉ cần anh muốn là có thể dễ dàng chiếm trọn trái tim của bất cứ ai.
Vài ngày sau, dì giúp việc bắt đầu thấy tò mò: “Tiêu Dĩnh, dạo này con không phải đi làm sao?”. Lúc đó, thức ăn mới được bày lên bàn, thư ký cũng vừa ôm mớ chứng từ ra về, Diệp Hạo Ninh bước ra từ thư phòng, vừa kịp lúc nghe thấy câu nói ấy, thế nên động tác của Tiêu Dĩnh khẽ dừng lại, vẻ mặt bình thản, đẩy ghế ra rồi nói: “À, con xin nghỉ phép”.
“Thật tốt quá! Làm ở công ty nước ngoài có phải là thoải mái hơn không? Con trai út của dì làm việc ở ngân hàng trong nước, xin nghỉ phép vài ngày đúng là còn khó hơn lên trời nữa, bình thường cũng phải tăng ca suốt, thật là vất vả!”. Dì nói.
Tiêu Dĩnh mỉm cười: “Chỗ nào cũng có mặt tốt mặt xấu cả. Với lại con cũng có việc đột xuất”.
Lúc này, Diệp Hạo Ninh đã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nhưng anh không nhìn cô. Dường như không muốn tham gia vào cuộc đối thoại của hai người phụ nữ, một mình anh uống hết nửa bát canh, ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa.
Dì giúp việc đang dọn dẹp trong bếp thấy vậy liền ló đầu ra, trên tay vẫn còn cầm miếng giẻ lau, nhìn anh hỏi: “Không ăn nữa à?”.
Diệp Hạo Ninh gật đầu: “Vâng, con no rồi!”. Thật ra vì lúc sáng anh uống nhiều thuốc nên giờ thấy không ngon miệng.
Thấy anh quay về thư phòng, dì nhìn Tiêu Dĩnh, thở dài nói: “Mấy ngày nay cậu ấy toàn như thế cả, ăn ít quá, vậy làm sao mà khỏe được chứ?”.
Trước cái nhìn hiền hậu của dì giúp việc, Tiêu Dĩnh lặng lẽ chau mày, miễn cưỡng đẩy ghế ra, đi vào thư phòng.
Không khí ngoài cửa sổ vô cùng ảm đạm, vừa trông ra đã thấy một đám mây đen lớn, làn gió mát làm đung đưa chiếc rèm cửa, có vẻ trời sắp mưa.
Trong thư phòng, Diệp Hạo Ninh đang ngả người trên chiếc ghế tựa, nhắm mắt tĩnh tâm.
Tiêu Dĩnh lặng lẽ tiến lại gần rồi nói: “Vừa ăn xong sao đã đi ngủ rồi?”. Tuy là anh không ăn quá nhiều nhưng dù sao như vậy cũng không tốt cho sức khỏe.
Diệp Hạo Ninh không cử động, chỉ khẽ “Ờ” một tiếng. Thái độ này càng khiến người khác tức đến chết nghẹn, không trả lời có lẽ còn tốt hơn.
Không để tâm đến điều đó, Tiêu bất chợt nghĩ đến lần trước, lúc cô làm thức ăn khuya cho anh trong căn hộ ở thành phố B, anh cũng vừa ăn xong là nằm ngay ra giường. Rõ ràng là cách đây chưa lâu nhưng hôm nay, không khí giữa hai người đã không còn được như khi ấy nữa.
Cuối cùng cô nói: “Anh đứng dậy đi, em cần dùng máy tính”.
“Chẳng phải em có laptop sao?”.
“Không mang theo”. Làn gió nhẹ thổi qua vai mang theo chút lành lạnh, cô bước đến đóng cửa sổ, quay người lại thì thấy Diệp Hạo Ninh đã đứng dậy. Tiêu Dĩnh liền nói: “Em sắp nghỉ việc rồi”.
“Ồ, thế ư?”. Đã nhiều ngày qua, dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mặt cô, ngay sau đó anh lại suy đoán đầy ác ý: “Sau này, chắc em định dựa vào tiền phân chia tài sản để sống qua ngày chứ gì? Nếu thật sự là thế thì anh khuyên em nên nhanh chóng soạn lại đơn ly dị khiến em thấy hài lòng nhất. Em dùng máy vi tính đi!”. Anh chỉ tay, ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Trước khi anh thay đổi ý định, anh thật lòng đề nghị em nghĩ nhiều hơn đến lợi ích cho bản thân mình!”.
“Vậy thì anh đổi ý định đi!”. Cô giận dữ nói: “Tốt nhất là giờ anh hối hận đi, em không để tâm đâu!”.
Anh sững người, chân mày khẽ động đậy: “Em nói gì?”. Là người thông minh nhưng trong khoảnh khắc này, dường như anh lại không hiểu rõ ý của cô.
Tiêu Dĩnh thấy cổ họng như đang bị nghẹn. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, mỉa mai, châm biếm của Diệp Hạo Ninh, tất cả những biểu cảm đó đều rất quen thuộc, thế nhưng với cô bây giờ, đó đều là những lời đối đáp “ăn miếng trả miếng” không một chút nể tình.
Rất lâu sau, Tiêu Dĩnh mới lên tiếng: “Anh mở miệng ra là nhắc đến ly dị, Diệp Hạo Ninh, anh thật sự muốn ly dị với em sao?”. Giọng cô tuy vẫn cứng cỏi nhưng dáng vẻ lại có phần tủi thân.
Sau lưng Tiêu Dĩnh, bầu trời âm u, những áng mây đen nặng nề trôi, đôi mắt đen láy lúc này hệt như đầm nước mênh mang, như thể vừa đụng vào là sẽ vỡ òa ra ngay, khiến người khác không nỡ nhìn.
Diệp Hạo Ninh nhìn cô, lòng chợt thấy xao động. Nhưng ngay lập tức, anh định thần lại, khẽ nheo nheo mắt, môi mím chặt lại như thể cho rằng những lời nói của cô hoang đường không gì bằng: “Em mất trí à? Chính em đề nghị ly dị, giờ lại nói như thể bị anh bắt nạt vậy?”.
Nói xong, anh quay người toan bỏ đi, nhưng chẳng rõ từ lúc nào, động tác của Tiêu Dĩnh lại nhanh đến thế, cô tiến lên trước vài bước, kéo lấy tay anh.
Anh nghiêng mặt, chau mày. Cô cúi mặt, khẽ nói: “Em hối hận rồi!”, chờ trong giây lát, thấy anh không có phản ứng gì, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói tiếp: “Em hối hận rồi, thực sự hôm đó em chưa suy nghĩ thấu đáo. Vì thế em không muốn ly dị”.
Không gian tĩnh lặng hồi lâu, hạt mưa xuyên qua làn mây dày tí tách rơi xuống, hắt lên cánh cửa sổ, phát ra thanh âm giòn tan.
“Không thể được!”.
Bàn tay cô bị gạt phắt ra. Lần đầu tiên, Tiêu Dĩnh cảm thấy bàn tay cô dường như còn lạnh hơn cả anh nữa. Cảm giác lạnh buốt ấy nhanh chóng men theo mạch máu, len lỏi vào tận con tim. Cúi xuống nhìn bàn tay cứng đờ trong không trung, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn anh, cô có cảm giác khóe miệng anh như lạnh băng: “Em coi anh là người thế nào? Em xem cuộc hôn nhân này là gì hả? Thích thì kết hôn, không thích thì tùy tiện chia tay à? Tiêu Dĩnh, em cho rằng mình có bản lĩnh đó sao?”.
Từng câu từng chữ được anh nói ra một cách chậm rãi, bình tĩnh nhưng theo những gì cô hiểu về anh, tất cả cho thấy anh đang nổi cáu.
Sắc mặt của Diệp Hạo Ninh dưới ánh đèn vẫn còn hơi trắng bệch, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ mệt mỏi, anh chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, bước luôn ra khỏi phòng.
Chẳng biết nghe ngóng thông tin từ đâu mà Diệp mẫu biết Tiêu Dĩnh đã trở về nhà, bà liền gọi điện, kêu hai người sắp xếp thời gian sang nhà dùng cơm.
Với tình hình của họ lúc này mà cùng nhau xuất hiện trước mặt người lớn thì quả là một việc làm chẳng những mệt mỏi mà còn rất nguy hiểm. Lại nữa, bệnh cảm mạo của Diệp Hạo Ninh cứ kéo dài mãi không khỏi nên vẫn phải ở nhà xử lý công việc, dù chỉ trong vài tiếng đồng hồ nhưng cũng khiến anh tốn rất nhiều sức lực. Diệp Hạo Ninh bây giờ quá đỗi xa vời so với hình tượng “siêu nhân” mà Hứa Nhất Tâm từng tôn thờ khi trước. Thế nên Tiêu Dĩnh đành ăn mặc gọn gàng, một mình đến nhà bố mẹ chồng.
Cô chủ động nói với mẹ chồng chuyện nghỉ việc của mình: “Đơn xin từ chức con đã gửi rồi, chỉ đợi cấp trên phê duyệt nữa thôi”.
Nghe thế, Diệp mẫu cực kì vui vẻ, hỏi cô: “Không phải còn làm thủ tục bàn giao công việc nữa sao? Giờ con đang ở đây, không vấn đề gì chứ?”.
“Đâu có, con xin nghỉ phép năm mà!”. Thật ra lúc xin nghỉ phép, cô đã quyết tâm từ bỏ bằng bất cứ giá nào. Chẳng phải là cô không yêu thích công việc này, chỉ là đột nhiên cô nhận ra có điều còn quan trọng hơn những thứ ở thành phố B xa xôi.
Khi xưa, cô đã từng nói, đến thành phố B để chứng minh năng lực và giá trị của bản thân, nhưng hiện giờ thì sao nào?
Có lẽ cô chỉ hi vọng có thể làm một số công việc, sau đó lưu lại một vài kỷ niệm mà thôi, bởi trước nay, cô đều làm mọi việc mà không có mục đích.
Bố chồng Diệp Hướng Quốc xuống huyện để khảo sát, có lẽ phải mất ba, bốn ngày mới trở về, Diệp mẫu một mình ở nhà, buồn bực đến phát chán, khó khăn lắm mới có Tiêu Dĩnh đến trò chuyện cùng nên bà không dễ dàng để cô nhanh chóng rời đi được.
Sau đó, Tiêu Dĩnh mới biết thế nào gọi là “nói nhiều tất bị lộ”, có những lời lẽ ra không nên nói nhưng cuối cùng, cô lại lỡ miệng, nói ra hết.
Nghe xong, Diệp mẫu liền chau mày hỏi: “Bệnh à? Đã lâu vậy rồi mà sao con không nói cho mẹ biết?”.
Tiêu Dĩnh cảm thấy khó xử, lúng búng nói: “Thật ra anh ấy chỉ bị cảm nhẹ thôi, con không muốn để bố mẹ lo lắng”.
Như nhớ ra chuyện gì đó, Diệp mẫu thở dài: “Hạo Ninh lúc nhỏ vẫn hay bị thế, cũng vì nó sinh thiếu tháng nên bị cảm sốt như cơm bữa, lúc ấy, bố nó lại thường xuyên không ở nhà, dường như cứ tới buổi tối là mẹ lo sợ chết khiếp”.
“Thật thế ạ? Nhưng từ lúc quen Hạo Ninh, con thấy anh ấy rất ít khi bị ốm”.
“Ừ, sau này lớn rồi thì nó cũng khá hơn”. Diệp mẫu nhớ lại: “Lúc nhỏ, nó còn mắc bệnh thiếu máu. Nói cho cùng là do bẩm sinh, sức khỏe vốn đã không tốt. Mẹ còn nhớ lúc nó tám tuổi, có lần nó trốn học nên bị ông nội thi hành gia pháp, nhốt vào nhà kho của nhà Tứ hợp viện[1], khi cả nhà đi xem phim về mới biết là bị cúp điện, còn nó lúc đó đang nằm trong góc tối thui, toàn thân nóng bừng, bất tỉnh nhân sự, làm bố mẹ hết hồn”.
Tiêu Dĩnh hoang mang, một lúc sau mới nghe thấy giọng mình hỏi: “Vì thế mà anh ấy sợ bóng tối ạ?”.
“Đúng rồi, sau này, cả lúc ngủ nó cũng phải bật đèn. Vì chuyện này mà ông nội cũng hối hận lắm, kể từ lần ấy, ông không bao giờ sử dụng cách thức đó để trừng phạt bọn trẻ nữa”. Thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt Tiêu Dĩnh, cứ ngỡ cô đang lo lắng nên mẹ chồng liền vỗ vỗ vào tay cô, an ủi: “Nhưng mấy hôm nữa, con về hẳn đây là tốt rồi, phải thường xuyên nhắc nhở nó, sắp xếp thời gian ăn uống và nghỉ ngơi cho hợp lý”.
Tiêu Dĩnh như người mất hồn, cụp mắt xuống, nói khẽ: “Chỉ e là anh ấy không nghe lời con thôi!”.
“Nói bậy! Mẹ thấy con nói nó còn nghe hơn mẹ nữa đấy! Đứa con này có khi nào nghe lời dặn dò của mẹ chứ? Con thì ngược lại, có lúc nói nó vài câu, mẹ thấy nó chẳng hề phản bác”.
Có chuyện đó ư?
Tiêu Dĩnh bứt rứt, lẽ nào trí nhớ thực sự đáng tự hào của mẹ chồng đại nhân đột nhiên “giở quẻ”? Sao cô lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại, cô có nói lời nào mà không bị Diệp Hạo Ninh phản bác đâu?
Huống hồ giờ đây, cho dù có “thượng phương bảo kiếm” trong tay cũng chẳng tác dụng gì, Diệp Hạo Ninh đã quyết tâm xem cô như không khí, đi ra đi vào không buồn để tâm đến cô, chẳng qua vì nhất thời chưa thể rũ bỏ được quan hệ vợ chồng nên mới nể mặt, chưa đuổi cô đi ngay mà thôi.
Cô đâu còn tư cách để nhắc nhở thói quen ăn uống của anh nữa chứ?
Thế nhưng, sau khi nghe những lời nói của mẹ chồng, Tiêu Dĩnh lưu ý đôi phần, vì thế cô đi tìm bác sĩ riêng của Diệp Hạo Ninh, nói thẳng ra những nghi vấn của mình.
Vị bác sĩ tỏ ra không hiểu, mỉm cười nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, có lẽ là vì gần đây công việc của anh Diệp quá bận rộn nên sức đề kháng mới giảm sút, tốc độ hồi phục tương đối chậm!”.
“Trước đây, anh ấy cũng bận như thế mà”. Tiêu Dĩnh hỏi vặn, tỏ ý không tin tưởng: “Có thể cho tôi xem bệnh án không?”.
Bác sĩ lắc đầu quầy quậy: “Xin lỗi, anh Diệp đã có lời căn dặn rồi”.
“Cả tôi cũng không xem được sao?”.
“Đúng vậy”.
Càng lúc càng thấy khả nghi, Tiêu Dĩnh khăng khăng: “Vậy thì đề nghị anh nói thật với tôi!”.
“Nói thật cái gì?”.
Cô tức giận đến mức chỉ muốn siết cổ người đàn ông trước mặt mình. Sao anh ta không làm diễn viên nhỉ? Điệu bộ giả vờ ngây thơ đó thật là giống quá, mặc cho cô sử dụng đủ loại cách thức, anh ta vẫn chẳng hề hé môi.
Cuối cùng, thật sự hết cách, cô đành chuyển từ hành động sang tình cảm, dịu dàng nói: “Nhưng dù sao tôi cũng là bà xã của anh ấy, anh ấy bị như vậy tôi rất lo”.
Có lẽ gương mặt và biểu cảm của cô phối hợp cực kì ăn ý nên vị bác sĩ cảm động ít nhiều, sắc mặt của anh ta lộ vẻ khó xử: “Thực ra cô có thể hỏi thẳng anh ấy, chẳng phải tiện hơn sao?”.
“Nếu mà anh ấy chịu nói thật, tôi còn phải đến tìm bác sĩ sao?”. Cô nghĩ một lát, chợt nghiêm túc nói: “Thật ra trước đó không lâu, anh ấy đã từng hiến một lúc 400cc máu, tôi không biết như vậy có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?”.
Ánh mắt của vị bác sĩ giây phút đó khiến Tiêu Dĩnh hiểu rằng mình đã đoán đúng, cô liền hỏi tiếp: “Nghe nói người bình thường sau khi hiến máu, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sức đề kháng rất dễ bị giảm sút. Vậy thì nếu như người đó trước đây sức đề kháng tương đối yếu hoặc vốn đã bị thiếu máu thì thế nào?”.
Vị bác sĩ nhìn cô chăm chăm, cuối cùng quay người rút bệnh án từ chiếc tủ sắt ra, cô đang định đón lấy thì nhận ra cái đó không phải để đưa cho cô xem.
Bác sĩ mở bệnh án ra, khẽ hắng giọng rồi nói: “Vì anh Diệp đã căn dặn nên tôi không thể đưa bệnh án của anh ấy cho cô xem được, nhưng vấn đề cô vừa đề cập đến lại trùng hợp với một bệnh nhân khác của tôi”. Anh ta ngước mắt lên, nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tiêu Dĩnh, liền nói tiếp: “Cố tình hiến máu khi cơ thể đang trong tình trạng không cho phép, sau đó lại không chú ý giữ gìn sức khỏe thì ngoài việc khả năng miễn dịch suy giảm còn dẫn đến tình trạng thiếu máu cấp tính”.
Tiêu Dĩnh muốn nói nhưng lại bị người kia đưa tay cắt ngang: “Nhưng anh ấy cũng may mắn, các dấu hiệu không nghiêm trọng nên chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi tốt, từ một đến ba tháng sau sẽ dần dần hồi phục trở lại. Cô không cần quá lo lắng đâu!”.
Tiêu Dĩnh không rõ tâm trạng cô thế nào khi trở về nhà, chỉ biết trên đường đi, ngực cô thấy đau nhói. Từ bệnh viện về nhà chẳng hề gần, thời tiết cũng không được tốt, mưa rả rích mấy ngày, mặt đất trơn và bẩn, những chiếc xe hơi vút nhanh trên đường làm nước cùng bùn đất bắn tung tóe. Nhưng cô vẫn lơ đãng cất bước, đầu óc hỗn loạn, con tim đau nhói.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc đang chuẩn bị rời khỏi, trông thấy cô, dì kêu lên: “Trời ơi, sao lại thế này chứ?”.
Tiêu Dĩnh không để ý, lúc cúi xuống nhìn mới phát hiện ra trên ống quần vàng nhạt đang loang lổ đầy những vệt bùn đất màu nâu sậm. Chẳng nói chẳng rằng, cô đi vào phòng nhưng không thay quần áo ngay mà đi tới mở cửa phòng ngủ. Bên trong không có ai cả, cô ngây người trong giây lát rồi bước đến thư phòng, chợt nghe thấy tiếng của dì vọng đến từ phía sau: “Tiểu Diệp ra ngoài rồi”.
“Anh ấy đi đâu ạ?”.
“Nói là ra ngoài gặp bạn bè”.
“Anh ấy đi bao lâu rồi ạ?”.
“Sau giờ nghỉ trưa là ra ngoài, cũng được hai ba tiếng đồng hồ rồi”. Dì phân trần: “Trước khi đi, Tiểu Diệp còn nói là không về ăn cơm tối, dì tưởng con cũng thế nên đang chuẩn bị về”.
“À, không sao đâu ạ. Dì cứ về trước đi!”.
“Xua đuổi” được dì giúp việc ra về, Tiêu Dĩnh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa, cô lơ đãng ngồi ở ghế sofa xem ti vi, mãi đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Hạo Ninh mới mở cửa, đi vào nhà.
Tiêu Dĩnh vội vàng đứng dậy hỏi: “Anh đi đâu vậy?”.
Nhưng người kia chỉ lạnh lùng nhìn cô, hỏi ngược lại: “Có cần phải báo cáo với em không?”.
Cô không nổi cáu, con tim trở nên yếu mềm và ấm áp lạ thường. Cô nói khẽ: “Em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi”.
Diệp Hạo Ninh bước qua trước mặt cô, nghe thấy tiếng chân khẽ bước theo sau lưng mình, anh dừng lại, nghiêng đầu nói: “Anh không sao”.
Sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng nhưng không khí thoáng chốc đã dịu lại, Tiêu Dĩnh chẳng kịp suy nghĩ gì, tiến đến kéo cánh tay anh. Nhưng ngay lập tức, nỗi lo sợ bị anh hất ra lần nữa lại khiến cô chỉ dám cầm nhẹ.
Thế nhưng bàn tay Diệp Hạo Ninh chỉ khẽ động đậy.
Tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái, Tiêu Dĩnh thả lỏng người, thấy không nên bỏ lỡ cơ hội này, cô nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay anh.
“Em làm gì vậy?”. Giọng điệu Diệp Hạo Ninh không rõ là vui hay buồn.
Cô chợt dựa vào anh, chẳng nói lời nào rồi vùi mặt vào lưng anh.
Từ trước đến nay, Tiêu Dĩnh chưa bao giờ như thế, vì vậy mà cô cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp, hạnh phúc như lúc này. Diệp Hạo Ninh bị bất ngờ, toàn thân cứng đờ, bất động.
“Xin lỗi anh”. Giọng cô trầm buồn nhưng lại vô cùng kiên quyết, dứt khoát.
“Em xin lỗi anh cái gì?”.
Tiêu Dĩnh không trả lời, chỉ nói khẽ: “Tụi mình đừng ly dị được không?”.
Câu nói đó khiến người đứng phía trước trầm ngâm hồi lâu, rồi anh khẽ mỉm cười, rên rỉ: “Kiểu dây dưa lằng nhằng thế này chẳng giống phong cách trước nay của em chút nào. Lúc em nhắn tin thì sao? E là chẳng có lấy một chút do dự”.
Cô nghẹn lời, một hồi lâu sau, mới ân hận nói: “Là em sai rồi, anh còn muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa mới được chứ?”.
Sau đó, cô ôm chặt anh, chẳng chịu rời ra, nói chống chế: “Dù gì thì em cũng sẽ không ký tên, tùy anh làm sao thì làm! Có phải anh rất muốn mượn cớ này để chia tay với em, sau đó đi tìm người phụ nữ khác, cùng nhau sống qua ngày chứ gì? Vậy thì em càng không thể buông tay!”.
Diệp Hạo Ninh đang định quay lại phản bác thì nghe thấy câu cuối, anh khẽ thở phào: “Anh chẳng nhỏ nhen như em nghĩ đâu!”.
Cô thừa dịp nói luôn: “Vậy thì đừng ly dị với em!”.
“Lý do là gì nào? Em không thể mãi như đứa trẻ, cứ làm theo ý thích của mình được!”. Giọng anh mang chút mỏi mệt. “Cứ đổi tới đổi lui thế này, em nghĩ anh không thấy mệt mỏi sao?”.
“…”.
Tiêu Dĩnh hoảng hốt nhớ ra cách đây rất lâu, cũng có người đã nói với cô những lời như thế. Lòng cô chợt thắt lại, cứ ngỡ trong khoảnh khắc này, anh cũng sẽ buông tay cô ra, vậy mà vừa nói xong, anh chẳng nhúc nhích, tấm lưng gầy guộc thon dài tựa như đỉnh núi cao vọi không cách gì vượt qua được.
Cô vẫn luôn ngỡ rằng mình không hiểu anh vì anh che giấu quá kỹ, khiến cô mãi mãi không thể nhìn thấu con tim anh, thế nhưng đến nay, cô mới biết chẳng qua vì bản thân cô không để tâm mà thôi. Anh nói chẳng sai, cô thật sự không để tâm nên mới hết lần này đến lần khác hiểu lầm và đánh mất.
Sự thật hiển nhiên như vậy mà cô lại chẳng phát hiện ra.
Có những thứ cứ ngỡ cách mình rất xa, nhưng bây giờ, Tiêu Dĩnh mới nhận ra nó gần tới mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
“Có một lý do…”. Cuối cùng Tiêu Dĩnh nói: “… chỉ e là anh không tin”.
Không ngờ Diệp Hạo Ninh lại nói: “Sao lại không tin chứ? Anh đã nói rồi, em vốn không biết nói dối!”.
Cô hơi bối rối: “Cảm ơn lời khen”. Dừng một lát, cô nghiêm túc nói: “Vì em yêu anh”.
Anh như không nghe rõ những lời cô nói, im lặng một hồi rồi yêu cầu: “Nói lại lần nữa đi!”.
Cô nghiến răng, trầm giọng nói: “Bất kể anh tin hay không, người và việc trước đây, em thật sự đã buông tay rồi… Người em yêu bây giờ là anh, vì vậy mà em không muốn ly dị”.
Sự việc trôi qua rất lâu rồi nhưng câu nói này vẫn thường xuyên bị người “nào đó” ác ý lôi ra để cười nhạo.
“Anh nói này, Tiêu Dĩnh, em mà chủ động thì trông thật đáng sợ”.
Cô đã quen quá rồi nên chẳng buồn để tâm.
“Lẽ nào lúc đó, em không lo anh từ chối em ư?”.
“Ở trước mặt anh, em đã chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi, không phải sao?”.
“Đừng nói như vậy, anh không tôn trọng em lúc nào chứ?”.
“…”.
Mỗi lần như vậy, Tiêu Dĩnh căm phẫn nghĩ, sớm biết thế này thì ly dị quách cho xong, cũng còn tốt hơn những ngày tháng sau đó phải chịu đựng kiểu châm chích này, chẳng khác gì giày vò tinh thần người ta!
Đặt đồ ăn lên bàn, cô phụng phịu nói: “Phiền anh tránh ra!”.
Diệp Hạo Ninh chống tay bên cửa, nghiêng người, vẫn cười như không cười, nhìn cô.
Không nhịn được, cô nói: “Có phải anh bị ngớ ngẩn không, cười gì mà cười?”.
Thế nhưng đối phương không chấp nhặt, miễn cho ý kiến, chỉ quay người chậm rãi đi rửa tay. Khi xới cơm, cô tập trung tất cả sức lực của mình vào cánh tay, đảo mạnh nồi cơm như thể chẳng còn chỗ nào để trút giận ngoài nó nữa.
Lúc ăn cơm, cô thì thầm: “Em thấy anh thật ngốc nghếch”.
Rõ ràng là Tiêu Dĩnh chỉ lẩm bẩm một mình nhưng vẫn bị Diệp Hạo Ninh nghe thấy, ngay lập tức anh dừng đũa, nhướng mày hỏi: “Em nói gì?”.
“Nếu không phải ngốc thì sao lúc ở trong bệnh viện lại bất chấp nguy hiểm như vậy, cả tính mạng mình cũng chẳng cần?”.
“Có khoa trương quá không đó?”. Diệp Hạo Ninh cười, nói: “Tình hình sức khỏe của anh, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết”, rồi anh khẽ nheo mắt, hoài nghi nhìn cô: “Tiêu Dĩnh, liệu em có nghĩ rằng anh làm vậy là vì không muốn em đau lòng không?”.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh chăm chú.
Anh mỉm cười: “Có phải em đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Thật ra hành động của anh đơn thuần chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà thôi”.
“Tùy anh, nói thế nào cũng được!”, cô mỉm cười, lại cắm cúi ăn cơm.
Không tranh luận không có nghĩa là không chấp nhặt.
Tiêu Dĩnh nhẩm tính một hồi, cảm thấy mình nên lật lại thế cờ, bằng không thì những ngày tháng sau này chẳng cách gì sống nổi.
Đúng dịp Giáng sinh, em gái Diệp Hạo Ninh từ Australia trở về, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Tiêu Dĩnh liền vào bếp phụ dì giúp việc chuẩn bị hoa quả.
Dì năm lần bảy lượt giục cô: “Con đừng làm nữa, ra nói chuyện cùng chúng nó đi!”.
“Không sao ạ, con muốn đứng đây vận động một chút”.
“Dì thấy gần đây con béo ra đấy”. Dì nghiêng đầu nhìn cô.
Tiêu Dĩnh không khỏi lúng túng, quả là điều không nên nhắc đến thì lại nhắc, nói ra chỉ tổ mất mặt thôi, sự thật là trong thời gian chăm sóc Diệp Hạo Ninh bị ốm, cô đã “chăm chút” bản thân mình béo lên ba bốn cân.
Lần trước, lúc về thành phố B làm thủ tục thôi việc, cô gặp mặt vài người bạn học cũ. Hứa Nhất Tâm rất hoài nghi hỏi: “Có phải cậu đã ăn vụng toàn đồ bổ dưỡng của Diệp Hạo Ninh đúng không?”.
Làm gì có đồ bổ dưỡng cơ chứ? Thừa dịp bị ốm, Diệp Hạo Ninh đã phát huy bản tính soi mói, xét nét đến cực độ. Nhất là khi Tiêu Dĩnh chủ động nhún nhường, anh chộp lấy thời cơ “xua đuổi” dì giúp việc nhanh nhẹn ấy đi, trắng trợn coi cô như nô dịch, thường xuyên kêu ca không vừa ý món này, không hợp khẩu vị món kia, thật khiến cô giận đến mức muốn nhảy dựng lên mà mắng nhiếc.
Thế nhưng nói đi nói lại, cô vẫn thấy hổ thẹn, đành im lặng nuốt giận.
Trong hoàn cảnh phải chịu áp bức, đè nén đó, cô lại béo ra, đúng là kì lạ!
Thế nên Diệp Hạo Ninh mới cười nhạo cô: “Người ta thường nói tâm trạng thư thái thì cơ thể béo ra, có vẻ em hoàn toàn thích ứng và mãn nguyện với thể trạng hiện nay của mình”.
Có trời chứng giám, Tiêu Dĩnh rất muốn xông đến, tay đấm chân đá một trận cho bõ tức, nhưng trông thấy gương mặt sáng sủa, gầy guộc ấy, cô lại nghiến răng nhẫn nhịn.
Thế nhưng sức khỏe hiện giờ của Diệp Hạo Ninh đã khá lên rồi, đúng như những gì bác sĩ nói trước đó, nhờ sự dốc lòng chăm sóc của Tiêu Dĩnh, anh đã khôi phục lại hình tượng “siêu nhân” không gì sánh bằng trong lòng Hứa Nhất Tâm.
Tiêu Dĩnh cảm thấy tương lai phía trước giống như ánh bình minh sáng chói, rực rỡ, điều đó đồng nghĩa với việc những ngày tháng khổ cực đã đến hồi kết thúc.
Lúc mang đĩa hoa quả vào phòng khách, cô nghe thấy Diệp Tư Nhan nói với anh trai: “Tuần trước em còn gặp cô ấy ngoài đường, trông cũng khỏe lắm”.
Tiêu Dĩnh hỏi: “Em đang nói ai vậy?”.
“Chị dâu!”. Diệp Tư Nhan kết thúc ngay chủ đề ấy, tỏ vẻ bối rối, vội vàng nhìn sang đĩa hoa quả trên tay Tiêu Dĩnh, liếc trái liếc phải rồi nói: “Em muốn ăn cam”. Đưa một miếng cam cho bạn trai ngồi cạnh mình, cô ấy khẽ liếc mắt sang: “Anh phải chủ động chút chứ!”.
Mắt Tư Nhan và Diệp Hạo Ninh cực kì giống nhau, đều sâu thăm thẳm, dường như ẩn chứa trong đó những tia sáng lấp lánh, quyến rũ vô cùng.
Thế nhưng Tiêu Dĩnh thấy cậu bạn trai Tư Nhan chẳng có động tĩnh gì cả, có lẽ đã quen với tính cách cô ấy rồi nên cậu ta chỉ mím môi, cười nhạt: “Anh đã được sự chấp thuận của người nhà em rồi”.
“Chính vì thái độ của anh nên em không chấp nhận anh đâu!”.
“Đều đã gặp mặt trưởng bối rồi, hối hận có phải hơi muộn không?”.
“Vẫn chưa đóng dấu ký tên mà, anh vui mừng quá sớm rồi đó!”. Diệp Tư Nhan kéo bạn trai đứng dậy, không ăn hoa quả nữa, hai người họ đi một mạch về phòng ngủ, tiếp tục cuộc đấu khẩu.
Quay đầu lại, thấy Diệp Hạo Ninh đang tựa vào ghế sofa, cười tủm tỉm, Tiêu Dĩnh liền hỏi: “Có phải anh thấy vui lắm không, gặp đúng đồng minh rồi còn gì!”.
“Cũng được, tàm tạm”. Anh lại nhìn cô, chỉ tay trên tầng: “Anh không ăn, em đem cho bố mẹ đi!”.
“Dì đã mang một phần lên rồi”. Tiêu Dĩnh ngồi xuống, ngắt một trái dâu tây, chẳng thèm nhìn anh: “Ai bảo cho anh ăn chứ?”. Cô do dự một lát rồi hỏi: “Vừa rồi mọi người bàn luận về ai thế?”.
Diệp Hạo Ninh dường như không hiểu, nhướng mày hỏi lại: “Ai?”.
“Em gái anh nói gặp người đó trên đường ở Australia, vừa thấy em đi tới, thần sắc của cô ấy trông rất lạ, rốt cuộc là chuyện gì?”.
Thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của Tiêu Dĩnh, Diệp Hạo Ninh không kiềm được, cười một tiếng: “Thật kì lạ, sao gần đây em lại càng ngày càng nhạy cảm vậy?”.
“Ý anh nói em trước đây “máu lên não chậm” chứ gì? Việc này em đã thừa nhận từ lâu rồi, không cần anh nhắc nhở nữa. Nhưng “gần mực thì đen” mà, em cũng phải thay đổi chút ít chứ. Đừng đánh trống lảng nữa, mau nói đi!”.
Diệp Hạo Ninh chỉ nói qua loa, hời hợt một cái tên: “Đường Hân”.
“À”. Tiêu Dĩnh phản ứng cực nhanh, kì thực là vì trong lòng cô mơ hồ đã đoán được rồi, thế nên cô im lặng, chẳng nói gì.
Một lúc sau, Diệp Hạo Ninh thản nhiên hỏi: “Không còn vấn đề gì nữa chứ?”, dáng vẻ xem chừng chưa thỏa mãn cho lắm.
Cô đã bị anh chòng ghẹo như thế đấy, cuối cùng vẫn không kiềm được: “Câu hỏi thì nhiều lắm đấy, chỉ xem anh có trả lời thành thật không thôi!”.
“Nói đi!”.
Anh đổi sang tư thế ung dung, thoải mái hơn, chân mày chẳng động đậy, như đã sớm có sự chuẩn bị.
Song thảo luận vấn đề này ở nhà bố mẹ chồng có phải là hơi bất tiện không?
Tiêu Dĩnh nhìn quanh, căn phòng khách rộng lớn thế này lại chỉ có hai người họ, đôi mắt Diệp Hạo Ninh liếc sang, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng. Cuối cùng, cô hỏi: “Tại sao hai người chia tay?”.
“Vì cô ấy không yêu anh”.
Trông thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của cô, Diệp Hạo Ninh dở khóc dở cười, nói: “Điệu bộ của em trông thật ngốc nghếch!”. Gương mặt anh vẫn điềm đạm, bình tĩnh, dường như vấn đề này chẳng ảnh hưởng gì đến biểu cảm của anh.
Anh nói vậy nhưng Tiêu Dĩnh quên cả phản bác, hồi lâu sau mới hoàn toàn “tiêu hóa” hết thông tin vô cùng đơn giản đó, lúng búng nói: “Là như vậy ư…?”.
Không ngờ Diệp Hạo Ninh bình thản đính chính: “Thật ra vốn chẳng phải là chia tay, anh và Đường Hân chưa từng có bắt đầu”.
“Cái gì?”. Cô chợt tỉnh ngộ, dáng vẻ lại như khó tin: “Lẽ nào anh yêu đơn phương?”.
Anh không ý kiến gì, liếc cô một cái, cảm thấy hơi bất mãn với câu hỏi này: “Lúc đó anh vẫn còn trẻ”.
Dường như tình cảm bắt đầu từ thuở thanh mai trúc mã, anh đã từng thật lòng yêu Đường Hân. Chơi với nhau từ thuở nhỏ, anh tận mắt trông thấy cô ấy trưởng thành, từ nàng công chúa nhỏ yêu kiều, dễ thương trở thành một phụ nữ sắc sảo, xinh đẹp, anh thậm chí không nhớ nổi mình đã yêu cô ấy tự lúc nào.
Nhưng cô ấy lại không thích anh.
Là chàng hoàng tử trong mắt nhiều người, gần như đi đến đâu anh cũng nhận được cái nhìn ngưỡng mộ của người khác, nhưng người anh muốn có được lại mãi mãi chẳng thuộc về anh.
Vì thế, dẫu người bên cạnh đã sớm hiểu rõ mười mươi nhưng Diệp Hạo Ninh khi ấy chưa từng nói với Đường Hân rằng anh yêu cô. Vốn kiêu ngạo, ấu trĩ từ nhỏ nên anh trước sau không hề nói với cô ấy lời nào.
Đến lúc về nhà, Tiêu Dĩnh vẫn hoài nghi đủ thứ. Diệp Hạo Ninh mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cô: “Em không thấy mệt sao?”.
“Không mệt!”. Cô cũng liếc sang, nhìn chăm chăm vào cổ tay anh, giọng cô chợt trầm xuống: “Anh nói đi, có phải anh vẫn còn tình cảm với Đường Hân không? Nếu không thì vì sao đã biết là cặp đồng hồ tình nhân mà vẫn không chịu đổi chứ?”.
“Sao em biết đó là đồng hồ tình nhân?”. Diệp Hạo Ninh sững người trong thoáng chốc rồi nheo mắt, hỏi cô: “Nói đi, em phát hiện ra từ lúc nào?”.
“Rất lâu rồi!”.
“Vậy sao lúc này mới nhắc đến?”.
Tiêu Dĩnh nghẹn lời.
“Xem ra trước đây em vốn không hề tò mò”. Anh ngừng trong giây lát: “Hoặc là không coi trọng”.
Làm sao mà tình thế lại bị đảo ngược thế này, hiện giờ cô lại là kẻ bị đuối lý. May mà gần đây cô thường xuyên tiếp xúc với Diệp Hạo Ninh nên tốc độ phản ứng đã tăng lên một bậc. Tiêu Dĩnh chỉ ngẩn người ra một giây rồi đanh mặt lại: “Đừng hòng đổi đề tài khác nhé, mau giải thích rõ ràng “lịch sử” của anh đi rồi hẵng nói chuyện khác!”.
“Chẳng có gì để giải thích cả, chỉ là do thói quen mà thôi”.
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước. Khi đó là sinh nhật Đường Hân, anh mua một cặp đồng hồ nhưng sau đó, có lẽ đã phát hiện ra điều gì nên cô ấy tìm lý do để trả lại. Ngoài miệng thì nói: “Quá sang trọng” nhưng mọi người đều hiểu rõ rằng chiếc đồng hồ nữ đã qua sử dụng ấy, dù trả lại cho anh thì sau này có ích lợi gì chứ? Nhưng anh vẫn nhận lại, chỉ nhớ vẻ mặt lúc đó của anh rất điềm tĩnh: “Anh tặng quà cho người khác còn sang trọng hơn thế này rất nhiều”.
Đường Hân ngẩn người, lúc này cô đã hạ quyết tâm, tự nhủ rằng cô cũng giống như những người bạn nữ khác của anh, chỉ là bạn bè đơn thuần thôi.
Vẻ mặt thoải mái của cô lúc đó tuy chỉ là thoáng qua nhưng đến nay, anh vẫn chẳng thể nào quên được.
Có một số lời nói chung quy không nên nói ra.
Cũng chẳng thể nói ra được.
Anh tin mình không lựa chọn sai, cũng tin rằng đến một ngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ khác khiến anh lại yêu thương như thế.
“Trong két có nhiều đồng hồ như vậy, đổi cái khác có được không?”.
“Được thôi, nhưng anh cũng có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”. Chỉ cần đổi quách thứ đồ vướng mắt đó, điều kiện gì cũng có thể thương lượng được.
“Tạm thời chưa nghĩ đến”. Anh trịnh trọng đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi tắm trước, việc khác từ từ rồi nói!”.
“Được thôi!”.
“Em đi lấy đồ ngủ đi!”.
“Được”.
“Lấy cho cả anh nữa!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì vừa rồi chính miệng em hứa mà”.
“…”
Gương mặt điển trai đối diện cười rất gian xảo, còn Tiêu Dĩnh băn khoăn tự hỏi, chính miệng cô hứa với anh điều gì cơ chứ?
Bàn tay anh lướt sang, cuối cùng cô đành để mặc anh ôm lấy, dẫn vào phòng tắm, miệng vẫn nói: “Em cảm thấy có đôi lúc, chúng ta giao tiếp với nhau vẫn gặp trở ngại”.
“Không mà!”. Người bên cạnh dường như miễn cưỡng nhoẻn nụ cười, nghiêm túc nói: “Cưng à, anh lại thấy như bây giờ là vừa hay đấy!”.
[1] Nhà Tứ hợp viện: là kiểu nhà bao quanh bốn phía tạo thành hình vuông, ở giữa trống, dùng làm sân.
Mỗi lần vào thăm anh, Tiêu Dĩnh đều gặp những người quen và không quen, có người là bạn học cũ, có người là đồng nghiệp hiện nay của Trần Diệu, mọi người ở bên cạnh giường bệnh nói nói cười cười, đôi lúc cô còn chẳng nói xen được câu nào. Vì vậy, Tiêu Dĩnh luôn có cảm giác ngại ngùng, thấy sự tồn tại của mình ở đó là dư thừa.
Trần Diệu dường như đã nhận ra điều đó, liền nhân lúc xung quanh không có ai, anh nói: “Vết thương của anh cũng đỡ nhiều rồi, em không cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui như vậy đâu!”, rồi lại cười: “Sợ anh buồn à? Thật ra anh không buồn đâu, em xem, ngày nào cũng có bao nhiêu người đến thăm như thế, bác sĩ, y tá cũng sắp có ý kiến rồi đấy”.
“Vâng”. Tiêu Dĩnh cúi đầu, tập trung gọt táo: “Ai bảo anh nhân duyên tốt, em chỉ lo bọn họ ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh”.
Trần Diệu nhìn cô, vẫn mỉm cười: “Anh làm gì mà yếu như vậy, thật ra anh đã đỡ nhiều rồi, sang tuần sau là có thể xuất viện”.
“Anh đừng tưởng bở, nằm thêm chút nữa đi, khỏi hẳn rồi hẵng nói!”.
Cô đưa quả táo vừa gọt sang cho anh, đứng dậy đi rửa tay, rửa xong, bước ra thì thấy anh đang cầm quả táo, ánh mắt vô hồn.
Thật ra sức khỏe anh đã hồi phục rất tốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, không còn tiều tụy, trắng bệch như trước, đôi mắt màu hổ phách cũng thêm nhiều sức sống. Cô nhìn anh, cảm thấy đã có thể yên tâm trong lòng.
Cái ngày định mệnh khi phải đứng chênh vênh bên bờ vực của sự sống và cái chết đó như một giấc chiêm bao đã trôi về dĩ vãng xa xôi, một cơn ác mộng mà cô hi vọng suốt quãng đời còn lại không phải nếm trải thêm một lần nào nữa.
Tiêu Dĩnh đi chầm chậm đến bên giường, đứng che mất một khoảng sáng bên ngoài cửa sổ, phủ bóng râm mờ ảo lên khuôn mặt Trần Diệu. Anh ngước mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu Dĩnh, gần đây em không vui à?”.
“Đâu có!”. Kì thực lúc này, cô thấy hoang mang tột độ khi nhận ra Trần Diệu và Diệp Hạo Ninh về mặt này vô cùng giống nhau, cả hai đều cực kì nhạy bén, có thể nhìn thấu cả tâm can cô.
Có lẽ đúng như Diệp Hạo Ninh nói, vẻ mặt cô không che giấu được điều gì.
Thấy cô không thừa nhận, Trần Diệu không chịu dễ dàng bỏ qua, lại hỏi: “Diệp Hạo Ninh có đến không?”.
Tiêu Dĩnh trả lời thật thà: “Không”.
Trần Diệu chau mày: “Em bị thương mà anh ta không đến chăm sóc à?”.
“Ồ, không phải, anh ấy bận, đợt trước chẳng phải đã gọi người đến chăm sóc đó sao?”. Đúng là càng nói càng chẳng ra làm sao, cô mím môi, dứt khoát không nói gì nữa, chỉ nhìn vào tia sáng lúc mờ lúc tỏ trong đáy mắt của Trần Diệu.
Phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, đối diện với ánh mắt sắc bén của Trần Diệu đang nhìn chăm chăm vào mình, Tiêu Dĩnh cảm thấy không thoải mái, liền nói: “Em về đây!”.
“Được”. Anh khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt có chút mỏi mệt.
Khi cô ra đến cửa, anh đột ngột nói: “Đừng cảm thấy áy náy gì cả. Nếu đổi lại là người khác, lúc đó anh cũng sẽ làm vậy thôi”.
Cô dừng lại, không quay đầu, ngón tay đặt trên tay nắm cửa khẽ run rẩy.
“Vết thương của anh sắp lành rồi, anh không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em, em hiểu không?”.
“Vâng”. Đứng quay lưng lại nên cô không biết biểu cảm của anh lúc này thế nào, chỉ thấy trong lòng rất đau khổ, khó khăn lắm mới thốt nên lời: “Anh yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi”.
Song thực tế lại chẳng tốt đẹp chút nào.
Hứa Nhất Tâm đã phẫn uất nói với Tiêu Dĩnh: “Đúng là tự mua dây buộc mình!”. Đúng vậy, tin nhắn là cô tự tay gửi đi, giờ mới truy cứu xem lúc đó có phải vì nhất thời hồ đồ, bức xúc không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.
Ngày tháng đợi chờ dường như trở nên dài đằng đẵng, âm thầm dằn vặt, giày vò cô từng phút từng giây.
Thế nhưng Tiêu Dĩnh có lúc vô cùng hoang mang, hoảng hốt khi không biết mình thật sự đang chờ đợi điều gì. Là đơn ly dị? Hay là một cơ hội khác?
Một tuần sau, Tiêu Dĩnh được luật sư thông báo phải về thành phố C để ký vào đơn ly dị.
Thứ bảy, cô đáp máy bay về. Khi máy bay rời mặt đất, phóng vút lên không trung, những hồi ức chưa quá xa chợt ùa về trong cô. Chạng vạng tối đó, người ấy bất thình lình ngồi xuống cạnh cô. Ráng chiều đỏ như máu, rực rỡ nơi chân trời, tia sáng màu vàng nhạt bên ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu trên gương mặt điển trai của anh, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô. Rồi anh đặt bàn tay lành lạnh lên tay cô, chậm rãi dặn dò cô ngồi yên vì máy bay sắp cất cánh.
Khoảnh khắc đó, tâm tư cô khẽ xao động, chẳng thể nào đè nén được.
Những ngày tháng có Diệp Hạo Ninh ở bên dường như luôn luôn mới mẻ như thế, tuy anh thường cố ý trêu chọc cô nhưng lâu dần thành quen, cô cũng chẳng tức giận nữa, thậm chí đôi lúc lại thấy vui vui.
Lúc đầu, Tiêu Dĩnh chỉ coi anh như chiếc phao cứu hộ, không ngờ anh lại đem đến cho cô cả một khung trời mới mẻ, kết quả như vậy thật chẳng thể nào lường trước được.
Nghĩ thế, khi vừa xuống máy bay, Tiêu Dĩnh liền thay đổi chủ ý, không vội đi tìm luật sư mà đi taxi thẳng về nhà.
Về đến dưới nhà, cô mới sực nhớ ra mình không còn chìa khóa nữa, nhìn đồng hồ, có lẽ giờ này Diệp Hạo Ninh vẫn đang say sưa bên bàn nhậu.
Tiêu Dĩnh đang rầu rĩ thì đột nhiên cửa thang máy mở ra, mắt cô sáng rực.
Trông thấy cô, dì giúp việc theo giờ cũng mở to mắt: “A, Tiểu Dĩnh, con về rồi à!”.
Tiêu Dĩnh mỉm cười, nói nhanh: “Dì, có thể mở cửa cho con không? Con quên mang theo chìa khóa rồi”.
“Tiểu Diệp ở nhà mà”. Thấy cô có vẻ hoài nghi, dì Hoàng lại nói: “Vừa bị bệnh đó, ở nhà dưỡng bệnh ba, bốn hôm rồi. Sao thế, con không biết à?”.
Giọng cô chùng xuống: “Sao thế ạ?”.
“Vẫn còn hơi sốt đấy, nguyên nhân cụ thể thì cậu ta không nói mà dì cũng chẳng hỏi. Hồi đầu, dì bị dọa cho chết khiếp, lúc đó cậu ta đi công tác về, vừa mở cửa bước vào đã như đứng không vững nữa, mặt mày trắng bệch, cuối cùng dì phải đỡ cậu ta vào phòng nghỉ”.
Tiêu Dĩnh vội vã tiến về phía trước, hỏi: “Sau đó thì sao, có gọi bác sĩ không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”.
“Lúc nào mà cậu ấy chẳng nói là chỉ mệt qua loa thôi, ngủ một chút là không sao. Dì thấy sáng sớm hôm sau, cậu ấy còn đi làm nữa, cứ tưởng chẳng sao, nào ngờ chưa được vài ngày thì bắt đầu cảm sốt, giờ thì làm việc tại nhà rồi. Thư ký hàng ngày đi đi về về mấy lần để đưa chứng từ”.
“Cảm ơn dì”. Tiêu Dĩnh lập tức quay người đi vào thang máy, trước khi thang máy đóng cửa lại, cô miễn cưỡng nói: “Con lên thử xem sao, dì về trước đi ạ!”.
Cô nhấn chuông, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của Diệp Hạo Ninh đã xuất hiện ngay sau cánh cửa.
Tiêu Dĩnh nhìn anh, có lẽ vì mặc bộ đồ ngủ màu đen nên trông anh có vẻ gầy đi. Thế nhưng tinh thần xem ra không tệ, ánh mắt vẫn có sức mạnh xuyên thấu, lạnh lùng nhìn cô, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Vì thế mà chút biểu cảm dịu dàng, ấm áp vừa mới le lói đã bị đẩy đi không chút nhân nhượng, cô sững người trong giây lát rồi bước vào nhà, ngồi xuống ghế đẩu cởi giày. Diệp Hạo Ninh đóng cánh cửa lại, liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Đơn ly dị đã ký chưa?”.
“Chưa!”. Cô ngước mắt lên, nét mặt điềm tĩnh, chăm chăm nhìn khóe môi của anh rồi nói: “Em nói với luật sư rồi, nội dung lá đơn em vẫn chưa hài lòng lắm”.
Diệp Hạo Ninh không nhìn cô nữa, giọng điệu trầm bổng: “Ồ! Không hài lòng chỗ nào?”.
“Tất cả”.
Anh lại nhìn cô một hồi rồi khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng: “Là chuyện chia tài sản hả? Nếu như em thấy tiền ít, em có thể soạn lại một bộ, đến lúc đó đưa anh ký tên”.
Anh nói một cách thản nhiên, thoải mái, dường như chẳng gì có thể ngăn trở được tiến trình ly dị. Tiêu Dĩnh nghẹt thở, tự nhiên buột miệng nói: “Em muốn nhà và xe, cả cổ phiếu nữa”.
“Được!”.
Cô nghiến răng nhấn mạnh: “Ý em là tất cả nhà và xe đứng tên anh”. Cô cứ ngỡ như vậy có thể làm khó anh, nào ngờ Diệp Hạo Ninh vẫn lạnh lùng, tỉnh bơ đáp trả: “Được thôi!”, vẫn ánh mắt thâm sâu khiến người khác không tài nào nắm bắt được trong đó là thứ cảm xúc gì.
Cô chau mày: “Thế thì sau này anh ở đâu?”.
“Có liên quan đến em không?”.
“Diệp Hạo Ninh!”. Cô phát cáu, thở hắt ra một tiếng rồi đứng dậy: “Lẽ nào anh không tiếc gì cả, chỉ mong mau chóng cắt đứt với em phải không?”.
“Chẳng phải đúng ý nguyện của em sao?”.
Không phải, đương nhiên không phải! Tận đáy lòng cô như thốt lên tiếng kêu khẽ, khóe môi mấp máy nhưng đột nhiên chẳng nói nên lời.
Anh lại nhìn cô lần nữa, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, mệt mỏi dường như có ý không muốn bị quấy rầy nữa, anh quay người bỏ đi, nhưng vừa đi được mấy bước thì cơ thể đã chao đảo. Anh thuận tay chống lên tủ giày, liếc nhìn vẻ mặt thất thần trong thoáng chốc của Tiêu Dĩnh, chợt anh kinh ngạc khi thấy bàn tay cô không biết từ lúc nào đã đặt trên cánh tay anh.
Nghĩ rằng gương mặt của mình thật sự rất tồi tệ, cô vội vàng hỏi: “Anh sao thế?”.
Thế nhưng Diệp Hạo Ninh không chút thương tiếc, lạnh lùng gạt tay cô ra. Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Tiêu Dĩnh đứng chết trân tại chỗ, lúc này mới phát hiện ra hàng loạt li tách cùng túi thuốc bị vứt lung tung trên bàn. Cô cúi xuống nhấc lên xem, quả nhiên đủ các loại thuốc trị cảm, giảm sốt, bổ sung vitamin, còn có cả một hộp thuốc tem nhãn viết toàn tiếng Anh, tất thảy đều là thuật ngữ chuyên ngành. Cô đọc được vài chữ quan trọng, đoán chừng công dụng của thuốc là tăng cường sức đề kháng.
May là Diệp Hạo Ninh chỉ đóng cửa chứ chưa nhỏ mọn đến mức khóa hẳn lại, cô đẩy cửa vào thì trông thấy anh đã nằm trên giường, liền bước tới lay lay anh, dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi: “Nghe nói anh bị ốm à?”.
Anh có vẻ đã ngủ say nên chẳng hề nhúc nhích, hình như không nghe thấy lời cô nói. Cô đợi trong giây lát rồi đưa tay sờ lên trán anh, nhưng vừa chạm vào đã bị anh gạt ra.
Người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có chân mày dãn ra, dường như đang cố kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy vô cùng chán nản.
Tiêu Dĩnh thấy trong lòng vô cùng đau đớn, cô nhìn lướt qua thần sắc của anh rồi lại đưa tay ra: “Để em xem nào!”.
Lúc này, Diệp Hạo Ninh để mặc cho cô cặp nhiệt độ, hồi sau, làn môi mỏng khẽ động đậy: “Em cảm thấy như vậy còn có ý nghĩa gì sao?”, chẳng giống như anh đang hỏi cô, bởi lẽ giọng nói quá lạnh lùng, thậm chí mang chút mỉa mai.
Cô vờ như không nghe thấy, nhẫn nại hỏi: “Uống thuốc chưa?”.
“Có thời gian rảnh rỗi thì viết lá đơn mới đi!”.
“Là do bị cảm phải không? Bác sĩ đã nói thế nào?”.
“Em còn có điều kiện gì thì nói ra luôn đi, anh sẽ đáp ứng hết”. Cuối cùng anh cũng chịu mở mắt nhìn cô, lạnh lùng nói, từng lời từng câu đều như lưỡi dao sắc nhọn, chẳng rõ là khiến con tim của ai đau hơn nữa: “Tiêu Dĩnh, anh chỉ tò mò muốn biết, hơn hai năm qua, sao em có thể chịu đựng được thế?”.
Bầu không khí dường như đang loãng ra. Tiêu Dĩnh hít một hơi thật sâu nhưng vẫn chẳng thể chống lại cơn đau đến ngạt thở trong lồng ngực, cuối cùng cô nắm chặt tay, đứng phắt dậy: “Em cũng tò mò muốn biết, tại sao anh lại cứu Trần Diệu?”.
Anh ngẩn người trong giây lát rồi cười nhạt: “Sao thế, em đang cảm kích anh đấy à?”. Anh chầm chậm ngồi dậy, đáy mắt ánh lên vẻ châm biếm.
Trông thấy cô cắn môi, chẳng nói lời nào, Diệp Hạo Ninh khẽ nheo mắt, đột ngột đưa tay ra nắm chặt vai cô. Lòng bàn tay anh rất lạnh nhưng cô chẳng vùng ra, thậm chí không hề nhúc nhích, cứ thế để mặc anh kéo xuống, ngã về phía anh.
“Anh ta rất quan trọng đối với em phải không?”. Vô vàn hơi thở ấm nóng phà bên cổ Tiêu Dĩnh, cô gần như quên cả né tránh. “Anh đã cứu anh ta, lẽ nào em không có biểu hiện gì ư?”.
“Vậy anh muốn em như thế nào?”.
Cô đột ngột quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang gần trong gang tấc ấy, nơi đó là một vùng sâu thẳm không trông thấy đáy, chính khoảnh khắc lời cô vừa dứt, dường như trong đôi mắt anh có một tia sáng vô cùng yếu ớt lóe lên rồi nhanh chóng u ám trở lại.
Diệp Hạo Ninh trầm ngâm một hồi, anh buông cô ra rồi khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt lại u ám buồn bã: “Đừng ba hoa chích chòe nữa, cái anh muốn em có thể cho được không?”.
Sau đó anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô nữa, ánh mắt cũng vì thế trở nên lạnh lùng hơn.
Đơn xin ly dị cũ đã bị bác bỏ, còn bản mới tạm thời vẫn chưa soạn xong nên Tiêu Dĩnh đương nhiên phải ở lại đây.
Trong nhà còn nhiều phòng nên lần này cô không giành giường ngủ với Diệp Hạo Ninh nữa, quanh đi quẩn lại giữa các phòng ngủ, cuối cùng cô cũng chọn được một căn phòng khá thoải mái, giường nệm mềm mại giống như chiếc giường ở căn hộ tại thành phố B. Vừa đặt lưng nằm xuống, cô đã có ngay một giấc ngủ yên lành.
Người giúp việc theo giờ ngày nào cũng đến, ngoài quét dọn vệ sinh nhà cửa, chẳng rõ từ lúc nào, dì còn kiêm luôn cả việc giặt giũ, thổi cơm.
Thấy không quen, Tiêu Dĩnh liền vào bếp, nói: “Dì để con làm cho!”.
Nhưng cô liền bị dì ấy đẩy ra ngoài: “Con ra ngoài ngồi với Tiểu Diệp đi, mấy ngày nay đều là dì làm cả, không sao đâu!”.
Ngồi với anh ư? E là giờ này, cả ánh mắt nhìn cô anh cũng tiếc.
Dì mỉm cười, nói rất thoải mái: “Vả lại, cậu ấy cũng thích món ăn dì nấu”. Vừa nhìn đã biết trái tim của dì đã bị Diệp Hạo Ninh thu phục.
Về việc này, Tiêu Dĩnh không bất ngờ chút nào, bởi lẽ con người Diệp Hạo Ninh vốn như vậy, chỉ cần anh muốn là có thể dễ dàng chiếm trọn trái tim của bất cứ ai.
Vài ngày sau, dì giúp việc bắt đầu thấy tò mò: “Tiêu Dĩnh, dạo này con không phải đi làm sao?”. Lúc đó, thức ăn mới được bày lên bàn, thư ký cũng vừa ôm mớ chứng từ ra về, Diệp Hạo Ninh bước ra từ thư phòng, vừa kịp lúc nghe thấy câu nói ấy, thế nên động tác của Tiêu Dĩnh khẽ dừng lại, vẻ mặt bình thản, đẩy ghế ra rồi nói: “À, con xin nghỉ phép”.
“Thật tốt quá! Làm ở công ty nước ngoài có phải là thoải mái hơn không? Con trai út của dì làm việc ở ngân hàng trong nước, xin nghỉ phép vài ngày đúng là còn khó hơn lên trời nữa, bình thường cũng phải tăng ca suốt, thật là vất vả!”. Dì nói.
Tiêu Dĩnh mỉm cười: “Chỗ nào cũng có mặt tốt mặt xấu cả. Với lại con cũng có việc đột xuất”.
Lúc này, Diệp Hạo Ninh đã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nhưng anh không nhìn cô. Dường như không muốn tham gia vào cuộc đối thoại của hai người phụ nữ, một mình anh uống hết nửa bát canh, ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa.
Dì giúp việc đang dọn dẹp trong bếp thấy vậy liền ló đầu ra, trên tay vẫn còn cầm miếng giẻ lau, nhìn anh hỏi: “Không ăn nữa à?”.
Diệp Hạo Ninh gật đầu: “Vâng, con no rồi!”. Thật ra vì lúc sáng anh uống nhiều thuốc nên giờ thấy không ngon miệng.
Thấy anh quay về thư phòng, dì nhìn Tiêu Dĩnh, thở dài nói: “Mấy ngày nay cậu ấy toàn như thế cả, ăn ít quá, vậy làm sao mà khỏe được chứ?”.
Trước cái nhìn hiền hậu của dì giúp việc, Tiêu Dĩnh lặng lẽ chau mày, miễn cưỡng đẩy ghế ra, đi vào thư phòng.
Không khí ngoài cửa sổ vô cùng ảm đạm, vừa trông ra đã thấy một đám mây đen lớn, làn gió mát làm đung đưa chiếc rèm cửa, có vẻ trời sắp mưa.
Trong thư phòng, Diệp Hạo Ninh đang ngả người trên chiếc ghế tựa, nhắm mắt tĩnh tâm.
Tiêu Dĩnh lặng lẽ tiến lại gần rồi nói: “Vừa ăn xong sao đã đi ngủ rồi?”. Tuy là anh không ăn quá nhiều nhưng dù sao như vậy cũng không tốt cho sức khỏe.
Diệp Hạo Ninh không cử động, chỉ khẽ “Ờ” một tiếng. Thái độ này càng khiến người khác tức đến chết nghẹn, không trả lời có lẽ còn tốt hơn.
Không để tâm đến điều đó, Tiêu bất chợt nghĩ đến lần trước, lúc cô làm thức ăn khuya cho anh trong căn hộ ở thành phố B, anh cũng vừa ăn xong là nằm ngay ra giường. Rõ ràng là cách đây chưa lâu nhưng hôm nay, không khí giữa hai người đã không còn được như khi ấy nữa.
Cuối cùng cô nói: “Anh đứng dậy đi, em cần dùng máy tính”.
“Chẳng phải em có laptop sao?”.
“Không mang theo”. Làn gió nhẹ thổi qua vai mang theo chút lành lạnh, cô bước đến đóng cửa sổ, quay người lại thì thấy Diệp Hạo Ninh đã đứng dậy. Tiêu Dĩnh liền nói: “Em sắp nghỉ việc rồi”.
“Ồ, thế ư?”. Đã nhiều ngày qua, dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mặt cô, ngay sau đó anh lại suy đoán đầy ác ý: “Sau này, chắc em định dựa vào tiền phân chia tài sản để sống qua ngày chứ gì? Nếu thật sự là thế thì anh khuyên em nên nhanh chóng soạn lại đơn ly dị khiến em thấy hài lòng nhất. Em dùng máy vi tính đi!”. Anh chỉ tay, ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: “Trước khi anh thay đổi ý định, anh thật lòng đề nghị em nghĩ nhiều hơn đến lợi ích cho bản thân mình!”.
“Vậy thì anh đổi ý định đi!”. Cô giận dữ nói: “Tốt nhất là giờ anh hối hận đi, em không để tâm đâu!”.
Anh sững người, chân mày khẽ động đậy: “Em nói gì?”. Là người thông minh nhưng trong khoảnh khắc này, dường như anh lại không hiểu rõ ý của cô.
Tiêu Dĩnh thấy cổ họng như đang bị nghẹn. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, mỉa mai, châm biếm của Diệp Hạo Ninh, tất cả những biểu cảm đó đều rất quen thuộc, thế nhưng với cô bây giờ, đó đều là những lời đối đáp “ăn miếng trả miếng” không một chút nể tình.
Rất lâu sau, Tiêu Dĩnh mới lên tiếng: “Anh mở miệng ra là nhắc đến ly dị, Diệp Hạo Ninh, anh thật sự muốn ly dị với em sao?”. Giọng cô tuy vẫn cứng cỏi nhưng dáng vẻ lại có phần tủi thân.
Sau lưng Tiêu Dĩnh, bầu trời âm u, những áng mây đen nặng nề trôi, đôi mắt đen láy lúc này hệt như đầm nước mênh mang, như thể vừa đụng vào là sẽ vỡ òa ra ngay, khiến người khác không nỡ nhìn.
Diệp Hạo Ninh nhìn cô, lòng chợt thấy xao động. Nhưng ngay lập tức, anh định thần lại, khẽ nheo nheo mắt, môi mím chặt lại như thể cho rằng những lời nói của cô hoang đường không gì bằng: “Em mất trí à? Chính em đề nghị ly dị, giờ lại nói như thể bị anh bắt nạt vậy?”.
Nói xong, anh quay người toan bỏ đi, nhưng chẳng rõ từ lúc nào, động tác của Tiêu Dĩnh lại nhanh đến thế, cô tiến lên trước vài bước, kéo lấy tay anh.
Anh nghiêng mặt, chau mày. Cô cúi mặt, khẽ nói: “Em hối hận rồi!”, chờ trong giây lát, thấy anh không có phản ứng gì, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói tiếp: “Em hối hận rồi, thực sự hôm đó em chưa suy nghĩ thấu đáo. Vì thế em không muốn ly dị”.
Không gian tĩnh lặng hồi lâu, hạt mưa xuyên qua làn mây dày tí tách rơi xuống, hắt lên cánh cửa sổ, phát ra thanh âm giòn tan.
“Không thể được!”.
Bàn tay cô bị gạt phắt ra. Lần đầu tiên, Tiêu Dĩnh cảm thấy bàn tay cô dường như còn lạnh hơn cả anh nữa. Cảm giác lạnh buốt ấy nhanh chóng men theo mạch máu, len lỏi vào tận con tim. Cúi xuống nhìn bàn tay cứng đờ trong không trung, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn anh, cô có cảm giác khóe miệng anh như lạnh băng: “Em coi anh là người thế nào? Em xem cuộc hôn nhân này là gì hả? Thích thì kết hôn, không thích thì tùy tiện chia tay à? Tiêu Dĩnh, em cho rằng mình có bản lĩnh đó sao?”.
Từng câu từng chữ được anh nói ra một cách chậm rãi, bình tĩnh nhưng theo những gì cô hiểu về anh, tất cả cho thấy anh đang nổi cáu.
Sắc mặt của Diệp Hạo Ninh dưới ánh đèn vẫn còn hơi trắng bệch, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ mệt mỏi, anh chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, bước luôn ra khỏi phòng.
Chẳng biết nghe ngóng thông tin từ đâu mà Diệp mẫu biết Tiêu Dĩnh đã trở về nhà, bà liền gọi điện, kêu hai người sắp xếp thời gian sang nhà dùng cơm.
Với tình hình của họ lúc này mà cùng nhau xuất hiện trước mặt người lớn thì quả là một việc làm chẳng những mệt mỏi mà còn rất nguy hiểm. Lại nữa, bệnh cảm mạo của Diệp Hạo Ninh cứ kéo dài mãi không khỏi nên vẫn phải ở nhà xử lý công việc, dù chỉ trong vài tiếng đồng hồ nhưng cũng khiến anh tốn rất nhiều sức lực. Diệp Hạo Ninh bây giờ quá đỗi xa vời so với hình tượng “siêu nhân” mà Hứa Nhất Tâm từng tôn thờ khi trước. Thế nên Tiêu Dĩnh đành ăn mặc gọn gàng, một mình đến nhà bố mẹ chồng.
Cô chủ động nói với mẹ chồng chuyện nghỉ việc của mình: “Đơn xin từ chức con đã gửi rồi, chỉ đợi cấp trên phê duyệt nữa thôi”.
Nghe thế, Diệp mẫu cực kì vui vẻ, hỏi cô: “Không phải còn làm thủ tục bàn giao công việc nữa sao? Giờ con đang ở đây, không vấn đề gì chứ?”.
“Đâu có, con xin nghỉ phép năm mà!”. Thật ra lúc xin nghỉ phép, cô đã quyết tâm từ bỏ bằng bất cứ giá nào. Chẳng phải là cô không yêu thích công việc này, chỉ là đột nhiên cô nhận ra có điều còn quan trọng hơn những thứ ở thành phố B xa xôi.
Khi xưa, cô đã từng nói, đến thành phố B để chứng minh năng lực và giá trị của bản thân, nhưng hiện giờ thì sao nào?
Có lẽ cô chỉ hi vọng có thể làm một số công việc, sau đó lưu lại một vài kỷ niệm mà thôi, bởi trước nay, cô đều làm mọi việc mà không có mục đích.
Bố chồng Diệp Hướng Quốc xuống huyện để khảo sát, có lẽ phải mất ba, bốn ngày mới trở về, Diệp mẫu một mình ở nhà, buồn bực đến phát chán, khó khăn lắm mới có Tiêu Dĩnh đến trò chuyện cùng nên bà không dễ dàng để cô nhanh chóng rời đi được.
Sau đó, Tiêu Dĩnh mới biết thế nào gọi là “nói nhiều tất bị lộ”, có những lời lẽ ra không nên nói nhưng cuối cùng, cô lại lỡ miệng, nói ra hết.
Nghe xong, Diệp mẫu liền chau mày hỏi: “Bệnh à? Đã lâu vậy rồi mà sao con không nói cho mẹ biết?”.
Tiêu Dĩnh cảm thấy khó xử, lúng búng nói: “Thật ra anh ấy chỉ bị cảm nhẹ thôi, con không muốn để bố mẹ lo lắng”.
Như nhớ ra chuyện gì đó, Diệp mẫu thở dài: “Hạo Ninh lúc nhỏ vẫn hay bị thế, cũng vì nó sinh thiếu tháng nên bị cảm sốt như cơm bữa, lúc ấy, bố nó lại thường xuyên không ở nhà, dường như cứ tới buổi tối là mẹ lo sợ chết khiếp”.
“Thật thế ạ? Nhưng từ lúc quen Hạo Ninh, con thấy anh ấy rất ít khi bị ốm”.
“Ừ, sau này lớn rồi thì nó cũng khá hơn”. Diệp mẫu nhớ lại: “Lúc nhỏ, nó còn mắc bệnh thiếu máu. Nói cho cùng là do bẩm sinh, sức khỏe vốn đã không tốt. Mẹ còn nhớ lúc nó tám tuổi, có lần nó trốn học nên bị ông nội thi hành gia pháp, nhốt vào nhà kho của nhà Tứ hợp viện[1], khi cả nhà đi xem phim về mới biết là bị cúp điện, còn nó lúc đó đang nằm trong góc tối thui, toàn thân nóng bừng, bất tỉnh nhân sự, làm bố mẹ hết hồn”.
Tiêu Dĩnh hoang mang, một lúc sau mới nghe thấy giọng mình hỏi: “Vì thế mà anh ấy sợ bóng tối ạ?”.
“Đúng rồi, sau này, cả lúc ngủ nó cũng phải bật đèn. Vì chuyện này mà ông nội cũng hối hận lắm, kể từ lần ấy, ông không bao giờ sử dụng cách thức đó để trừng phạt bọn trẻ nữa”. Thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt Tiêu Dĩnh, cứ ngỡ cô đang lo lắng nên mẹ chồng liền vỗ vỗ vào tay cô, an ủi: “Nhưng mấy hôm nữa, con về hẳn đây là tốt rồi, phải thường xuyên nhắc nhở nó, sắp xếp thời gian ăn uống và nghỉ ngơi cho hợp lý”.
Tiêu Dĩnh như người mất hồn, cụp mắt xuống, nói khẽ: “Chỉ e là anh ấy không nghe lời con thôi!”.
“Nói bậy! Mẹ thấy con nói nó còn nghe hơn mẹ nữa đấy! Đứa con này có khi nào nghe lời dặn dò của mẹ chứ? Con thì ngược lại, có lúc nói nó vài câu, mẹ thấy nó chẳng hề phản bác”.
Có chuyện đó ư?
Tiêu Dĩnh bứt rứt, lẽ nào trí nhớ thực sự đáng tự hào của mẹ chồng đại nhân đột nhiên “giở quẻ”? Sao cô lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại, cô có nói lời nào mà không bị Diệp Hạo Ninh phản bác đâu?
Huống hồ giờ đây, cho dù có “thượng phương bảo kiếm” trong tay cũng chẳng tác dụng gì, Diệp Hạo Ninh đã quyết tâm xem cô như không khí, đi ra đi vào không buồn để tâm đến cô, chẳng qua vì nhất thời chưa thể rũ bỏ được quan hệ vợ chồng nên mới nể mặt, chưa đuổi cô đi ngay mà thôi.
Cô đâu còn tư cách để nhắc nhở thói quen ăn uống của anh nữa chứ?
Thế nhưng, sau khi nghe những lời nói của mẹ chồng, Tiêu Dĩnh lưu ý đôi phần, vì thế cô đi tìm bác sĩ riêng của Diệp Hạo Ninh, nói thẳng ra những nghi vấn của mình.
Vị bác sĩ tỏ ra không hiểu, mỉm cười nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, có lẽ là vì gần đây công việc của anh Diệp quá bận rộn nên sức đề kháng mới giảm sút, tốc độ hồi phục tương đối chậm!”.
“Trước đây, anh ấy cũng bận như thế mà”. Tiêu Dĩnh hỏi vặn, tỏ ý không tin tưởng: “Có thể cho tôi xem bệnh án không?”.
Bác sĩ lắc đầu quầy quậy: “Xin lỗi, anh Diệp đã có lời căn dặn rồi”.
“Cả tôi cũng không xem được sao?”.
“Đúng vậy”.
Càng lúc càng thấy khả nghi, Tiêu Dĩnh khăng khăng: “Vậy thì đề nghị anh nói thật với tôi!”.
“Nói thật cái gì?”.
Cô tức giận đến mức chỉ muốn siết cổ người đàn ông trước mặt mình. Sao anh ta không làm diễn viên nhỉ? Điệu bộ giả vờ ngây thơ đó thật là giống quá, mặc cho cô sử dụng đủ loại cách thức, anh ta vẫn chẳng hề hé môi.
Cuối cùng, thật sự hết cách, cô đành chuyển từ hành động sang tình cảm, dịu dàng nói: “Nhưng dù sao tôi cũng là bà xã của anh ấy, anh ấy bị như vậy tôi rất lo”.
Có lẽ gương mặt và biểu cảm của cô phối hợp cực kì ăn ý nên vị bác sĩ cảm động ít nhiều, sắc mặt của anh ta lộ vẻ khó xử: “Thực ra cô có thể hỏi thẳng anh ấy, chẳng phải tiện hơn sao?”.
“Nếu mà anh ấy chịu nói thật, tôi còn phải đến tìm bác sĩ sao?”. Cô nghĩ một lát, chợt nghiêm túc nói: “Thật ra trước đó không lâu, anh ấy đã từng hiến một lúc 400cc máu, tôi không biết như vậy có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?”.
Ánh mắt của vị bác sĩ giây phút đó khiến Tiêu Dĩnh hiểu rằng mình đã đoán đúng, cô liền hỏi tiếp: “Nghe nói người bình thường sau khi hiến máu, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sức đề kháng rất dễ bị giảm sút. Vậy thì nếu như người đó trước đây sức đề kháng tương đối yếu hoặc vốn đã bị thiếu máu thì thế nào?”.
Vị bác sĩ nhìn cô chăm chăm, cuối cùng quay người rút bệnh án từ chiếc tủ sắt ra, cô đang định đón lấy thì nhận ra cái đó không phải để đưa cho cô xem.
Bác sĩ mở bệnh án ra, khẽ hắng giọng rồi nói: “Vì anh Diệp đã căn dặn nên tôi không thể đưa bệnh án của anh ấy cho cô xem được, nhưng vấn đề cô vừa đề cập đến lại trùng hợp với một bệnh nhân khác của tôi”. Anh ta ngước mắt lên, nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tiêu Dĩnh, liền nói tiếp: “Cố tình hiến máu khi cơ thể đang trong tình trạng không cho phép, sau đó lại không chú ý giữ gìn sức khỏe thì ngoài việc khả năng miễn dịch suy giảm còn dẫn đến tình trạng thiếu máu cấp tính”.
Tiêu Dĩnh muốn nói nhưng lại bị người kia đưa tay cắt ngang: “Nhưng anh ấy cũng may mắn, các dấu hiệu không nghiêm trọng nên chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi tốt, từ một đến ba tháng sau sẽ dần dần hồi phục trở lại. Cô không cần quá lo lắng đâu!”.
Tiêu Dĩnh không rõ tâm trạng cô thế nào khi trở về nhà, chỉ biết trên đường đi, ngực cô thấy đau nhói. Từ bệnh viện về nhà chẳng hề gần, thời tiết cũng không được tốt, mưa rả rích mấy ngày, mặt đất trơn và bẩn, những chiếc xe hơi vút nhanh trên đường làm nước cùng bùn đất bắn tung tóe. Nhưng cô vẫn lơ đãng cất bước, đầu óc hỗn loạn, con tim đau nhói.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc đang chuẩn bị rời khỏi, trông thấy cô, dì kêu lên: “Trời ơi, sao lại thế này chứ?”.
Tiêu Dĩnh không để ý, lúc cúi xuống nhìn mới phát hiện ra trên ống quần vàng nhạt đang loang lổ đầy những vệt bùn đất màu nâu sậm. Chẳng nói chẳng rằng, cô đi vào phòng nhưng không thay quần áo ngay mà đi tới mở cửa phòng ngủ. Bên trong không có ai cả, cô ngây người trong giây lát rồi bước đến thư phòng, chợt nghe thấy tiếng của dì vọng đến từ phía sau: “Tiểu Diệp ra ngoài rồi”.
“Anh ấy đi đâu ạ?”.
“Nói là ra ngoài gặp bạn bè”.
“Anh ấy đi bao lâu rồi ạ?”.
“Sau giờ nghỉ trưa là ra ngoài, cũng được hai ba tiếng đồng hồ rồi”. Dì phân trần: “Trước khi đi, Tiểu Diệp còn nói là không về ăn cơm tối, dì tưởng con cũng thế nên đang chuẩn bị về”.
“À, không sao đâu ạ. Dì cứ về trước đi!”.
“Xua đuổi” được dì giúp việc ra về, Tiêu Dĩnh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa, cô lơ đãng ngồi ở ghế sofa xem ti vi, mãi đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Hạo Ninh mới mở cửa, đi vào nhà.
Tiêu Dĩnh vội vàng đứng dậy hỏi: “Anh đi đâu vậy?”.
Nhưng người kia chỉ lạnh lùng nhìn cô, hỏi ngược lại: “Có cần phải báo cáo với em không?”.
Cô không nổi cáu, con tim trở nên yếu mềm và ấm áp lạ thường. Cô nói khẽ: “Em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi”.
Diệp Hạo Ninh bước qua trước mặt cô, nghe thấy tiếng chân khẽ bước theo sau lưng mình, anh dừng lại, nghiêng đầu nói: “Anh không sao”.
Sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng nhưng không khí thoáng chốc đã dịu lại, Tiêu Dĩnh chẳng kịp suy nghĩ gì, tiến đến kéo cánh tay anh. Nhưng ngay lập tức, nỗi lo sợ bị anh hất ra lần nữa lại khiến cô chỉ dám cầm nhẹ.
Thế nhưng bàn tay Diệp Hạo Ninh chỉ khẽ động đậy.
Tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái, Tiêu Dĩnh thả lỏng người, thấy không nên bỏ lỡ cơ hội này, cô nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay anh.
“Em làm gì vậy?”. Giọng điệu Diệp Hạo Ninh không rõ là vui hay buồn.
Cô chợt dựa vào anh, chẳng nói lời nào rồi vùi mặt vào lưng anh.
Từ trước đến nay, Tiêu Dĩnh chưa bao giờ như thế, vì vậy mà cô cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp, hạnh phúc như lúc này. Diệp Hạo Ninh bị bất ngờ, toàn thân cứng đờ, bất động.
“Xin lỗi anh”. Giọng cô trầm buồn nhưng lại vô cùng kiên quyết, dứt khoát.
“Em xin lỗi anh cái gì?”.
Tiêu Dĩnh không trả lời, chỉ nói khẽ: “Tụi mình đừng ly dị được không?”.
Câu nói đó khiến người đứng phía trước trầm ngâm hồi lâu, rồi anh khẽ mỉm cười, rên rỉ: “Kiểu dây dưa lằng nhằng thế này chẳng giống phong cách trước nay của em chút nào. Lúc em nhắn tin thì sao? E là chẳng có lấy một chút do dự”.
Cô nghẹn lời, một hồi lâu sau, mới ân hận nói: “Là em sai rồi, anh còn muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa mới được chứ?”.
Sau đó, cô ôm chặt anh, chẳng chịu rời ra, nói chống chế: “Dù gì thì em cũng sẽ không ký tên, tùy anh làm sao thì làm! Có phải anh rất muốn mượn cớ này để chia tay với em, sau đó đi tìm người phụ nữ khác, cùng nhau sống qua ngày chứ gì? Vậy thì em càng không thể buông tay!”.
Diệp Hạo Ninh đang định quay lại phản bác thì nghe thấy câu cuối, anh khẽ thở phào: “Anh chẳng nhỏ nhen như em nghĩ đâu!”.
Cô thừa dịp nói luôn: “Vậy thì đừng ly dị với em!”.
“Lý do là gì nào? Em không thể mãi như đứa trẻ, cứ làm theo ý thích của mình được!”. Giọng anh mang chút mỏi mệt. “Cứ đổi tới đổi lui thế này, em nghĩ anh không thấy mệt mỏi sao?”.
“…”.
Tiêu Dĩnh hoảng hốt nhớ ra cách đây rất lâu, cũng có người đã nói với cô những lời như thế. Lòng cô chợt thắt lại, cứ ngỡ trong khoảnh khắc này, anh cũng sẽ buông tay cô ra, vậy mà vừa nói xong, anh chẳng nhúc nhích, tấm lưng gầy guộc thon dài tựa như đỉnh núi cao vọi không cách gì vượt qua được.
Cô vẫn luôn ngỡ rằng mình không hiểu anh vì anh che giấu quá kỹ, khiến cô mãi mãi không thể nhìn thấu con tim anh, thế nhưng đến nay, cô mới biết chẳng qua vì bản thân cô không để tâm mà thôi. Anh nói chẳng sai, cô thật sự không để tâm nên mới hết lần này đến lần khác hiểu lầm và đánh mất.
Sự thật hiển nhiên như vậy mà cô lại chẳng phát hiện ra.
Có những thứ cứ ngỡ cách mình rất xa, nhưng bây giờ, Tiêu Dĩnh mới nhận ra nó gần tới mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
“Có một lý do…”. Cuối cùng Tiêu Dĩnh nói: “… chỉ e là anh không tin”.
Không ngờ Diệp Hạo Ninh lại nói: “Sao lại không tin chứ? Anh đã nói rồi, em vốn không biết nói dối!”.
Cô hơi bối rối: “Cảm ơn lời khen”. Dừng một lát, cô nghiêm túc nói: “Vì em yêu anh”.
Anh như không nghe rõ những lời cô nói, im lặng một hồi rồi yêu cầu: “Nói lại lần nữa đi!”.
Cô nghiến răng, trầm giọng nói: “Bất kể anh tin hay không, người và việc trước đây, em thật sự đã buông tay rồi… Người em yêu bây giờ là anh, vì vậy mà em không muốn ly dị”.
Sự việc trôi qua rất lâu rồi nhưng câu nói này vẫn thường xuyên bị người “nào đó” ác ý lôi ra để cười nhạo.
“Anh nói này, Tiêu Dĩnh, em mà chủ động thì trông thật đáng sợ”.
Cô đã quen quá rồi nên chẳng buồn để tâm.
“Lẽ nào lúc đó, em không lo anh từ chối em ư?”.
“Ở trước mặt anh, em đã chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi, không phải sao?”.
“Đừng nói như vậy, anh không tôn trọng em lúc nào chứ?”.
“…”.
Mỗi lần như vậy, Tiêu Dĩnh căm phẫn nghĩ, sớm biết thế này thì ly dị quách cho xong, cũng còn tốt hơn những ngày tháng sau đó phải chịu đựng kiểu châm chích này, chẳng khác gì giày vò tinh thần người ta!
Đặt đồ ăn lên bàn, cô phụng phịu nói: “Phiền anh tránh ra!”.
Diệp Hạo Ninh chống tay bên cửa, nghiêng người, vẫn cười như không cười, nhìn cô.
Không nhịn được, cô nói: “Có phải anh bị ngớ ngẩn không, cười gì mà cười?”.
Thế nhưng đối phương không chấp nhặt, miễn cho ý kiến, chỉ quay người chậm rãi đi rửa tay. Khi xới cơm, cô tập trung tất cả sức lực của mình vào cánh tay, đảo mạnh nồi cơm như thể chẳng còn chỗ nào để trút giận ngoài nó nữa.
Lúc ăn cơm, cô thì thầm: “Em thấy anh thật ngốc nghếch”.
Rõ ràng là Tiêu Dĩnh chỉ lẩm bẩm một mình nhưng vẫn bị Diệp Hạo Ninh nghe thấy, ngay lập tức anh dừng đũa, nhướng mày hỏi: “Em nói gì?”.
“Nếu không phải ngốc thì sao lúc ở trong bệnh viện lại bất chấp nguy hiểm như vậy, cả tính mạng mình cũng chẳng cần?”.
“Có khoa trương quá không đó?”. Diệp Hạo Ninh cười, nói: “Tình hình sức khỏe của anh, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết”, rồi anh khẽ nheo mắt, hoài nghi nhìn cô: “Tiêu Dĩnh, liệu em có nghĩ rằng anh làm vậy là vì không muốn em đau lòng không?”.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh chăm chú.
Anh mỉm cười: “Có phải em đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Thật ra hành động của anh đơn thuần chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà thôi”.
“Tùy anh, nói thế nào cũng được!”, cô mỉm cười, lại cắm cúi ăn cơm.
Không tranh luận không có nghĩa là không chấp nhặt.
Tiêu Dĩnh nhẩm tính một hồi, cảm thấy mình nên lật lại thế cờ, bằng không thì những ngày tháng sau này chẳng cách gì sống nổi.
Đúng dịp Giáng sinh, em gái Diệp Hạo Ninh từ Australia trở về, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Tiêu Dĩnh liền vào bếp phụ dì giúp việc chuẩn bị hoa quả.
Dì năm lần bảy lượt giục cô: “Con đừng làm nữa, ra nói chuyện cùng chúng nó đi!”.
“Không sao ạ, con muốn đứng đây vận động một chút”.
“Dì thấy gần đây con béo ra đấy”. Dì nghiêng đầu nhìn cô.
Tiêu Dĩnh không khỏi lúng túng, quả là điều không nên nhắc đến thì lại nhắc, nói ra chỉ tổ mất mặt thôi, sự thật là trong thời gian chăm sóc Diệp Hạo Ninh bị ốm, cô đã “chăm chút” bản thân mình béo lên ba bốn cân.
Lần trước, lúc về thành phố B làm thủ tục thôi việc, cô gặp mặt vài người bạn học cũ. Hứa Nhất Tâm rất hoài nghi hỏi: “Có phải cậu đã ăn vụng toàn đồ bổ dưỡng của Diệp Hạo Ninh đúng không?”.
Làm gì có đồ bổ dưỡng cơ chứ? Thừa dịp bị ốm, Diệp Hạo Ninh đã phát huy bản tính soi mói, xét nét đến cực độ. Nhất là khi Tiêu Dĩnh chủ động nhún nhường, anh chộp lấy thời cơ “xua đuổi” dì giúp việc nhanh nhẹn ấy đi, trắng trợn coi cô như nô dịch, thường xuyên kêu ca không vừa ý món này, không hợp khẩu vị món kia, thật khiến cô giận đến mức muốn nhảy dựng lên mà mắng nhiếc.
Thế nhưng nói đi nói lại, cô vẫn thấy hổ thẹn, đành im lặng nuốt giận.
Trong hoàn cảnh phải chịu áp bức, đè nén đó, cô lại béo ra, đúng là kì lạ!
Thế nên Diệp Hạo Ninh mới cười nhạo cô: “Người ta thường nói tâm trạng thư thái thì cơ thể béo ra, có vẻ em hoàn toàn thích ứng và mãn nguyện với thể trạng hiện nay của mình”.
Có trời chứng giám, Tiêu Dĩnh rất muốn xông đến, tay đấm chân đá một trận cho bõ tức, nhưng trông thấy gương mặt sáng sủa, gầy guộc ấy, cô lại nghiến răng nhẫn nhịn.
Thế nhưng sức khỏe hiện giờ của Diệp Hạo Ninh đã khá lên rồi, đúng như những gì bác sĩ nói trước đó, nhờ sự dốc lòng chăm sóc của Tiêu Dĩnh, anh đã khôi phục lại hình tượng “siêu nhân” không gì sánh bằng trong lòng Hứa Nhất Tâm.
Tiêu Dĩnh cảm thấy tương lai phía trước giống như ánh bình minh sáng chói, rực rỡ, điều đó đồng nghĩa với việc những ngày tháng khổ cực đã đến hồi kết thúc.
Lúc mang đĩa hoa quả vào phòng khách, cô nghe thấy Diệp Tư Nhan nói với anh trai: “Tuần trước em còn gặp cô ấy ngoài đường, trông cũng khỏe lắm”.
Tiêu Dĩnh hỏi: “Em đang nói ai vậy?”.
“Chị dâu!”. Diệp Tư Nhan kết thúc ngay chủ đề ấy, tỏ vẻ bối rối, vội vàng nhìn sang đĩa hoa quả trên tay Tiêu Dĩnh, liếc trái liếc phải rồi nói: “Em muốn ăn cam”. Đưa một miếng cam cho bạn trai ngồi cạnh mình, cô ấy khẽ liếc mắt sang: “Anh phải chủ động chút chứ!”.
Mắt Tư Nhan và Diệp Hạo Ninh cực kì giống nhau, đều sâu thăm thẳm, dường như ẩn chứa trong đó những tia sáng lấp lánh, quyến rũ vô cùng.
Thế nhưng Tiêu Dĩnh thấy cậu bạn trai Tư Nhan chẳng có động tĩnh gì cả, có lẽ đã quen với tính cách cô ấy rồi nên cậu ta chỉ mím môi, cười nhạt: “Anh đã được sự chấp thuận của người nhà em rồi”.
“Chính vì thái độ của anh nên em không chấp nhận anh đâu!”.
“Đều đã gặp mặt trưởng bối rồi, hối hận có phải hơi muộn không?”.
“Vẫn chưa đóng dấu ký tên mà, anh vui mừng quá sớm rồi đó!”. Diệp Tư Nhan kéo bạn trai đứng dậy, không ăn hoa quả nữa, hai người họ đi một mạch về phòng ngủ, tiếp tục cuộc đấu khẩu.
Quay đầu lại, thấy Diệp Hạo Ninh đang tựa vào ghế sofa, cười tủm tỉm, Tiêu Dĩnh liền hỏi: “Có phải anh thấy vui lắm không, gặp đúng đồng minh rồi còn gì!”.
“Cũng được, tàm tạm”. Anh lại nhìn cô, chỉ tay trên tầng: “Anh không ăn, em đem cho bố mẹ đi!”.
“Dì đã mang một phần lên rồi”. Tiêu Dĩnh ngồi xuống, ngắt một trái dâu tây, chẳng thèm nhìn anh: “Ai bảo cho anh ăn chứ?”. Cô do dự một lát rồi hỏi: “Vừa rồi mọi người bàn luận về ai thế?”.
Diệp Hạo Ninh dường như không hiểu, nhướng mày hỏi lại: “Ai?”.
“Em gái anh nói gặp người đó trên đường ở Australia, vừa thấy em đi tới, thần sắc của cô ấy trông rất lạ, rốt cuộc là chuyện gì?”.
Thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của Tiêu Dĩnh, Diệp Hạo Ninh không kiềm được, cười một tiếng: “Thật kì lạ, sao gần đây em lại càng ngày càng nhạy cảm vậy?”.
“Ý anh nói em trước đây “máu lên não chậm” chứ gì? Việc này em đã thừa nhận từ lâu rồi, không cần anh nhắc nhở nữa. Nhưng “gần mực thì đen” mà, em cũng phải thay đổi chút ít chứ. Đừng đánh trống lảng nữa, mau nói đi!”.
Diệp Hạo Ninh chỉ nói qua loa, hời hợt một cái tên: “Đường Hân”.
“À”. Tiêu Dĩnh phản ứng cực nhanh, kì thực là vì trong lòng cô mơ hồ đã đoán được rồi, thế nên cô im lặng, chẳng nói gì.
Một lúc sau, Diệp Hạo Ninh thản nhiên hỏi: “Không còn vấn đề gì nữa chứ?”, dáng vẻ xem chừng chưa thỏa mãn cho lắm.
Cô đã bị anh chòng ghẹo như thế đấy, cuối cùng vẫn không kiềm được: “Câu hỏi thì nhiều lắm đấy, chỉ xem anh có trả lời thành thật không thôi!”.
“Nói đi!”.
Anh đổi sang tư thế ung dung, thoải mái hơn, chân mày chẳng động đậy, như đã sớm có sự chuẩn bị.
Song thảo luận vấn đề này ở nhà bố mẹ chồng có phải là hơi bất tiện không?
Tiêu Dĩnh nhìn quanh, căn phòng khách rộng lớn thế này lại chỉ có hai người họ, đôi mắt Diệp Hạo Ninh liếc sang, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng. Cuối cùng, cô hỏi: “Tại sao hai người chia tay?”.
“Vì cô ấy không yêu anh”.
Trông thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của cô, Diệp Hạo Ninh dở khóc dở cười, nói: “Điệu bộ của em trông thật ngốc nghếch!”. Gương mặt anh vẫn điềm đạm, bình tĩnh, dường như vấn đề này chẳng ảnh hưởng gì đến biểu cảm của anh.
Anh nói vậy nhưng Tiêu Dĩnh quên cả phản bác, hồi lâu sau mới hoàn toàn “tiêu hóa” hết thông tin vô cùng đơn giản đó, lúng búng nói: “Là như vậy ư…?”.
Không ngờ Diệp Hạo Ninh bình thản đính chính: “Thật ra vốn chẳng phải là chia tay, anh và Đường Hân chưa từng có bắt đầu”.
“Cái gì?”. Cô chợt tỉnh ngộ, dáng vẻ lại như khó tin: “Lẽ nào anh yêu đơn phương?”.
Anh không ý kiến gì, liếc cô một cái, cảm thấy hơi bất mãn với câu hỏi này: “Lúc đó anh vẫn còn trẻ”.
Dường như tình cảm bắt đầu từ thuở thanh mai trúc mã, anh đã từng thật lòng yêu Đường Hân. Chơi với nhau từ thuở nhỏ, anh tận mắt trông thấy cô ấy trưởng thành, từ nàng công chúa nhỏ yêu kiều, dễ thương trở thành một phụ nữ sắc sảo, xinh đẹp, anh thậm chí không nhớ nổi mình đã yêu cô ấy tự lúc nào.
Nhưng cô ấy lại không thích anh.
Là chàng hoàng tử trong mắt nhiều người, gần như đi đến đâu anh cũng nhận được cái nhìn ngưỡng mộ của người khác, nhưng người anh muốn có được lại mãi mãi chẳng thuộc về anh.
Vì thế, dẫu người bên cạnh đã sớm hiểu rõ mười mươi nhưng Diệp Hạo Ninh khi ấy chưa từng nói với Đường Hân rằng anh yêu cô. Vốn kiêu ngạo, ấu trĩ từ nhỏ nên anh trước sau không hề nói với cô ấy lời nào.
Đến lúc về nhà, Tiêu Dĩnh vẫn hoài nghi đủ thứ. Diệp Hạo Ninh mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cô: “Em không thấy mệt sao?”.
“Không mệt!”. Cô cũng liếc sang, nhìn chăm chăm vào cổ tay anh, giọng cô chợt trầm xuống: “Anh nói đi, có phải anh vẫn còn tình cảm với Đường Hân không? Nếu không thì vì sao đã biết là cặp đồng hồ tình nhân mà vẫn không chịu đổi chứ?”.
“Sao em biết đó là đồng hồ tình nhân?”. Diệp Hạo Ninh sững người trong thoáng chốc rồi nheo mắt, hỏi cô: “Nói đi, em phát hiện ra từ lúc nào?”.
“Rất lâu rồi!”.
“Vậy sao lúc này mới nhắc đến?”.
Tiêu Dĩnh nghẹn lời.
“Xem ra trước đây em vốn không hề tò mò”. Anh ngừng trong giây lát: “Hoặc là không coi trọng”.
Làm sao mà tình thế lại bị đảo ngược thế này, hiện giờ cô lại là kẻ bị đuối lý. May mà gần đây cô thường xuyên tiếp xúc với Diệp Hạo Ninh nên tốc độ phản ứng đã tăng lên một bậc. Tiêu Dĩnh chỉ ngẩn người ra một giây rồi đanh mặt lại: “Đừng hòng đổi đề tài khác nhé, mau giải thích rõ ràng “lịch sử” của anh đi rồi hẵng nói chuyện khác!”.
“Chẳng có gì để giải thích cả, chỉ là do thói quen mà thôi”.
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước. Khi đó là sinh nhật Đường Hân, anh mua một cặp đồng hồ nhưng sau đó, có lẽ đã phát hiện ra điều gì nên cô ấy tìm lý do để trả lại. Ngoài miệng thì nói: “Quá sang trọng” nhưng mọi người đều hiểu rõ rằng chiếc đồng hồ nữ đã qua sử dụng ấy, dù trả lại cho anh thì sau này có ích lợi gì chứ? Nhưng anh vẫn nhận lại, chỉ nhớ vẻ mặt lúc đó của anh rất điềm tĩnh: “Anh tặng quà cho người khác còn sang trọng hơn thế này rất nhiều”.
Đường Hân ngẩn người, lúc này cô đã hạ quyết tâm, tự nhủ rằng cô cũng giống như những người bạn nữ khác của anh, chỉ là bạn bè đơn thuần thôi.
Vẻ mặt thoải mái của cô lúc đó tuy chỉ là thoáng qua nhưng đến nay, anh vẫn chẳng thể nào quên được.
Có một số lời nói chung quy không nên nói ra.
Cũng chẳng thể nói ra được.
Anh tin mình không lựa chọn sai, cũng tin rằng đến một ngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ khác khiến anh lại yêu thương như thế.
“Trong két có nhiều đồng hồ như vậy, đổi cái khác có được không?”.
“Được thôi, nhưng anh cũng có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”. Chỉ cần đổi quách thứ đồ vướng mắt đó, điều kiện gì cũng có thể thương lượng được.
“Tạm thời chưa nghĩ đến”. Anh trịnh trọng đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi tắm trước, việc khác từ từ rồi nói!”.
“Được thôi!”.
“Em đi lấy đồ ngủ đi!”.
“Được”.
“Lấy cho cả anh nữa!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì vừa rồi chính miệng em hứa mà”.
“…”
Gương mặt điển trai đối diện cười rất gian xảo, còn Tiêu Dĩnh băn khoăn tự hỏi, chính miệng cô hứa với anh điều gì cơ chứ?
Bàn tay anh lướt sang, cuối cùng cô đành để mặc anh ôm lấy, dẫn vào phòng tắm, miệng vẫn nói: “Em cảm thấy có đôi lúc, chúng ta giao tiếp với nhau vẫn gặp trở ngại”.
“Không mà!”. Người bên cạnh dường như miễn cưỡng nhoẻn nụ cười, nghiêm túc nói: “Cưng à, anh lại thấy như bây giờ là vừa hay đấy!”.
[1] Nhà Tứ hợp viện: là kiểu nhà bao quanh bốn phía tạo thành hình vuông, ở giữa trống, dùng làm sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.