Chương 44
Thời Tinh Thảo
15/12/2023
Bác Mộ Trì cũng không biết Trần Tinh Lạc đã giúp cô giải quyết nguyên nhân khiến cô tức giận.
Cô phát hiện khi tâm trạng không tốt, trượt tuyết thật sự sẽ khiến cô quên đi mọi phiền não, cả cơ thể trở nên thả lỏng vui sướng. Cô rất thích cảm giác băng qua những cơn gió thét gào trên sân trượt tuyết, rất thích cảnh tượng những bông tuyết tung bay, thậm chí cả cảnh tượng chúng đậu lên người cô.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là bên cạnh còn có người trượt cùng cô.
Cô không quay đầu lại, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của Phó Vân Hành. Anh đang ở cách chỗ cô không xa, phóng như bay về phía cô.
Hai người một trước một sau giống như đôi chim ưng hùng vĩ bay lượn trên bầu trời.
Một người truy đuổi, một người ra sức chạy về phía trước.
Không có bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản bước chân của họ.
Bọn họ trượt xuống từ dốc cao, và dừng tại điểm cuối của đường trượt. Nhưng mọi người đều biết bọn họ sẽ không dừng bước tại đây.
Bác Mộ Trì dừng lại, đứng ở điểm đích chờ Phó Vân Hành.
Không lâu sau, Phó Vân Hành dừng bên cạnh cô.
Bông tuyết bay tán loạn khắp trời, khi Bác Mộ Trì đang ngước mắt nhìn anh thì bên tai vang lên giọng nói của anh.
“Em chờ có lâu lắm không?”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Không lâu.”
Phó Vân Hành cười, giơ tay lấy bông tuyết rơi trên mũ cô xuống: “Lần sau anh sẽ cố gắng nhanh hơn nữa.”
“…”
Rõ ràng là một câu nói hết sức bình thường, cũng không biết vì sao mà Bác Mộ Trì lại nghe ra một vài ý nghĩa khác.
Đôi môi cô mấp máy, im lặng một lúc vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh chỉ đơn thuần nói về chuyện trượt tuyết thôi đúng không?”
Phó Vân Hành nhướng mày, có hơi kinh ngạc: “Hửm?”
Anh biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì?”
Bác Mộ Trì ngẩng đầu, đang định giải thích thì bỗng nhiên đụng phải ý cười trong mắt anh.
Trong mắt anh phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.
“Anh…” Bác Mộ Trì phản ứng lại, tức giận trừng anh: “Cố ý đúng không?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phó Vân Hành mỉm cười: “Anh nào dám.”
Giọng điệu anh thoải mái, khác hẳn với thái độ lạnh nhạt trước đây. Anh kéo Bác Mộ Trì đi về một hướng khác, nhỏ giọng nói: “Có đi lên không?”
Ý anh hỏi là đi lên điểm bắt đầu của đường trượt cao cấp.
Bác Mộ Trì gật đầu.
Người tới sân trượt tuyết cao cấp này không nhiều lắm, hai người vừa đi tới đã có cáp treo trống để ngồi.
Xe cáp chở hai người chậm rãi đi lên.
Bác Mộ Trì vỗ vỗ tuyết đọng trên người mình, lúc này mới nhìn sang người bên cạnh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành nhìn cô: “Tâm trạng em khá hơn chút nào chưa?”
Bác Mộ Trì gật gật đầu, không nhiều chuyện hỏi anh vì sao lại biết tâm trạng của mình không tốt, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vẫn có một chút ăn ý này.
Phó Vân Hành vỗ vỗ đầu cô: “Đừng để bản thân mình bị tủi thân.”
“Em đâu có.” Bác Mộ Trì cười như một chú hồ ly: “Em mách chị Tinh Tinh rồi.”
Cô không phải là một người lặng lẽ nuốt cục tức người xa lạ tặng cho cô.
Phó Vân Hành nhịn cười: “Mách thế nào?”
“Thì cứ ăn ngay nói thật thôi.” Bác Mộ Trì thành khẩn nói: “Ăn ngay nói thật không thêm không bớt.”
Phó Vân Hành: “…”
Thấy Phó Vân Hành không nói gì, Bác Mộ Trì nghiêng người đến trước mặt anh: “Sao nào? Anh cảm thấy em quá đáng sao?”
“Không có.” Phó Vân Hành trả lời, nhìn đôi mắt sáng như sao trời của cô: “Anh cảm thấy em có thể quá đáng hơn một chút.”
Cũng không phải không thể thêm mắm dặm muối.
Bác Mộ Trì cười: “Sao anh còn quá đáng hơn em thế.”
Phó Vân Hành thản nhiên thừa nhận.
Anh thật sự muốn quá đáng hơn một chút.
Bác Mộ Trì cười khẽ, tâm trạng đã tốt lên nhiều. Cô ngước mắt nhìn về phía một hướng khác, thở dài nói: “Vân Bảo à.”
“Em nói đi.”
Bác Mộ Trì bĩu môi: “Em vẫn không thể bứt phá độ cao quay hình chữ U của bản thân.”
Phó Vân Hành khẽ ngẩn ra: “Hôm nay em có muốn tập luyện không?”
“Anh tập cùng em hả?” Ánh mắt Bác Mộ Trì sáng lên.
Đương nhiên cô muốn tập luyện nhiều hơn, nhưng luyện tập ở đường trượt hình chữ U nhàm chán hơn trượt ở đường trượt cao cấp một chút.
Phó Vân Hành nói nhỏ: “Anh trượt cùng em.”
Có Phó Vân Hành trượt cùng, hứng thú luyện tập của Bác Mộ Trì tăng lên nhiều.
Hai người trực tiếp bỏ lại mấy người kia, đi tới khu tập luyện hình chữ U.
Trước khi tới khu trượt tốc độ, Phó Vân Hành nâng tay điều chỉnh lại mũ bảo hiểm của Bác Mộ Trì.
“Đừng ép bản thân quá.” Tay anh đặt hai bên mũ bảo hiểm của Bác Mộ Trì, rũ mắt nhìn cô: “Cứ từ từ thôi.”
Bác Mộ Trì khẽ chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô có chừng mực.
Khi nói đến vấn đề an toàn, Bác Mộ Trì lại càng đúng mực hơn người bình thường. Cô rất rõ mình nên làm gì, không nên làm gì.
Cô sẽ không thử hết những thứ có yếu tố rủi ro cao, cô là một người có thể làm từ từ, dần dần.
Phó Vân Hành đứng bên cạnh chờ cô.
Thấy cô bay vọt lên không trung, xoay tròn. Từ đầu tới cuối, tầm mắt của anh không hề rời khỏi người cô.
Cô ở đâu, tầm mắt của anh dịch chuyển tới đó.
Luyện tập thêm mấy lần nữa, đám người Khương Ký Bạch tới đây.
“Chị cố lên.” Trì Ứng giơ tay hò hét cho cô: “Chị là người tuyệt vời nhất thế giới.”
Bác Mộ Trì: “…”
Trình Vãn Chanh đứng bên cạnh cũng hú hét theo: “Chị Đâu Đâu cố lên, luyện tập xong em sẽ mời chị uống trà sữa.”
Hạ Lễ: “Chị Đâu Đâu không thể uống trà sữa.”
Trình Vãn Chanh: “.”
Mấy người nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Một lúc sau, Khương Ký Bạch quay đầu muốn nói chuyện nghiêm túc với Phó Vân Hành, liếc thấy nơi anh nhìn và vẻ mặt vi diệu của anh thì thoáng khựng lại.
“Từ bao giờ vậy?” Anh ấy thấp giọng hỏi.
Phó Vân Hành liếc anh ấy, hiểu ngay mấy chữ không đầu không đuôi này của anh ấy đang hỏi về chuyện gì.
“Không biết.”
Khương Ký Bạch bị đáp án của anh làm cho nghẹn lời, hơi khó tin: “Không biết?”
Anh ấy không còn gì để nói: “Không phải là trước đây cậu đã…”
Còn chưa nói xong thì Phó Vân Hành cũng hiểu.
Anh im lặng một lúc, hỏi Khương Ký Bạch: “Trông tôi giống bi ến thái lắm à?”
Trước đây khi anh sớm chiều ở chung với Bác Mộ Trì, lúc ấy cô mới học cấp hai, anh học cấp ba.
Từ năm 13 tuổi, Bác Mộ Trì tham dự đội tuyển quốc gia, thời gian về nhà càng ngày càng ít, cơ hội hai người gặp nhau càng ngày càng hiếm hoi. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau đó anh lại vào Đại học, hai người thậm chí còn chưa chắc có thể gặp nhau vào ngày Tết.
Khương Ký Bạch: “…”
Anh ấy cũng có nói thế đâu, chỉ là anh ấy cảm thấy có hơi kỳ lạ và kinh ngạc thôi.
Im lặng một lúc, Khương Ký Bạch gãi gãi đầu nói: “Vậy tình hình giữa cậu và Đâu Đâu bây giờ thế nào?”
Phó Vân Hành: “Cậu thấy tình hình thế nào thì là thế ấy.”
Khương Ký Bạch lại nghẹn lời lần nữa, sau khi cạn lời một lúc lâu, anh ấy nói: “Vậy hai người định khi nào thì ở bên nhau?”
Nói đến đây, Khương Ký Bạch nhớ tới một vấn đề bị anh ấy bỏ qua: “Đâu Đâu có thích cậu không? Hoặc nói cách khác, Đâu Đâu có biết cậu có suy nghĩ này với em ấy không?”
Nghe hai câu hỏi này, Phó Vân Hành trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Không biết, chắc là biết.”
“…”
Nếu không phải Khương Ký Bạch thông minh thì suýt nữa anh ấy đã bị Phó Vân Hành qua mặt rồi.
“Chắc là biết là sao?”
Phó Vân Hành nhìn về phía bóng người màu trắng giữa không trung, cười khẽ, nói: “Em ấy thông minh như vậy, chắc hẳn đã nhìn ra.”
Khương Ký Bạch “Ồ” một tiếng: “Trước kia không biết là… Cậu cũng không biết Đâu Đâu có thích cậu hay không à?”
“Ừm.” Phó Vân Hành dừng một chút, nhìn về phía người sau khi hạ cánh xuống mặt đất thì nhìn về phía mình, nhàn nhạt nói: “Tóm lại thì chắc cũng không ghét.”
Không ghét anh, hình như cũng không ghét tiếp xúc da thịt với anh.
Nếu là vậy, anh có thể tin rằng mình có thể khiến cô thích anh.
Khương Ký Bạch thấy anh tự tin như vậy, không khỏi muốn đả kích anh: “Vậy cậu không sợ Đâu Đâu không ghét cậu là vì em ấy vẫn luôn xem cậu là anh trai à?”
Nghe vậy, Phó Vân Hành cong cong khóe môi, không biết xấu hổ nói: “Anh trai cũng được.”
Cô muốn gọi thì cứ gọi.
Khương Ký Bạch nghe ra ý trên mặt chữ của anh, cạn lời nói: “Không biết xấu hổ.”
Phó Vân Hành nhàn nhạt liếc anh ấy một cái.
“Haiz.” Khương Ký Bạch thở dài: “Nói thật, cậu chắc chắn tình cảm cậu dành cho Đâu Đâu không phải là tình anh em đấy chứ?”
Anh ấy nghĩ thế nào cũng cảm thấy có hơi khó chấp nhận.
Hai người này hiểu rõ ngọn ngành của nhau, sao tự nhiên lại đi thích nhau được.
Phó Vân Hành vô cảm thông báo: “Tôi không phải là học sinh tiểu học.”
Không tới mức ngay cả tình cảm của bản thân còn không hiểu rõ.
Khương Ký Bạch nghĩ ngợi, cũng đúng. Anh ấy đơn thuần chỉ cảm thấy hơi ảo ma thôi.
“Vậy cậu nói cho tôi nghe đi, sao cậu lại phát hiện ra mình đối với em Đâu Đâu…” Anh ấy dùng ánh mắt ám chỉ: “Cậu hiểu ý tôi mà.”
Phó Vân Hành hiểu, nhưng anh không muốn nói với anh ấy.
Nghe được câu trả lời không chút khách sáo của anh, Khương Ký Bạch vô cùng đau lòng: “Vì sao không thể nói với tôi chứ?”
“Bởi vì tôi muốn nói với em ấy.” Anh nghiêng mắt nhìn về phía Bác Mộ Trì đang chạy tới, hỏi cô: “Có tập nữa không?”
“Không tập nữa.” Bác Mộ Trì chào hỏi với Khương Ký Bạch: “Hai người đang nói gì vậy?”
Khương Ký Bạch: “Đang nói Vân Bảo vui…”
Còn chưa dứt lời, Khương Ký Bạch bị Phó Vân Hành dẫm mạnh một cái, lời nói nghẹn trong cổ họng của anh ấy, nửa vời không thốt ra được.
Bác Mộ Trì nhìn hai người, đảo mắt: “Vui gì?”
Khương Ký Bạch ho khan một tiếng: “Không có gì, em hỏi Vân Bảo đi.”
Anh ấy đi sang một phía khác: “Anh đi vệ sinh.”
“…”
Người vừa rời đi, chỗ bọn họ rõ ràng càng thêm yên tĩnh.
Bác Mộ Trì nhìn Phó Vân Hành, nhận lấy ly nước anh đưa uống hai ngụm, tò mò không thôi: “Vân Bảo này.”
Vành tai của Phó Vân Hành có hơi đỏ, anh thấp giọng hỏi: “Quay về nhé?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Được thôi.” Cô thoáng nhìn xung quanh: “Mấy người Trì Ứng đi trước rồi hả anh?”
Phó Vân Hành gật đầu: “Đi vệ sinh.”
Bọn họ vừa tới đây được một lúc thì Trình Vãn Chanh muốn đi vệ sinh, đương nhiên Trì Ứng và Hạ Lễ cũng đi cùng cô ấy.
Bác Mộ Trì hiểu ra: “Bảo sao.”
Cô và Phó Vân Hành chậm rãi đi trên mặt tuyết, liếc thấy gì đó, Bác Mộ Trì giơ tay túm chặt đồ trượt tuyết của anh.
Bước chân của Phó Vân Hành cứng lại, rũ mắt: “Sao vậy?”
“Anh còn chưa nói cho em biết vừa rồi anh và Khương Ký Bạch đang nói gì với nhau.”
“Tò mò như vậy sao?” Phó Vân Hành hỏi cô.
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Có hơi hơi.”
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn cô, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Nói về người anh thích.”
Bác Mộ Trì kinh ngạc, “A” một tiếng theo bản năng.
Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt dại ra của cô, cúi người tới gần, thấp giọng nói: “Em có hiểu không?”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, ma xui quỷ khiến nói: “Nếu không hiểu thì sao?”
“Không hiểu ư?” Phó Vân Hành cười cười, cũng không tức giận: “Vậy thì anh sẽ nói rõ ràng hơn vậy.”
Anh không cho Bác Mộ Trì thời gian phản ứng, nói thẳng: “Em đó.”
Bác Mộ Trì hoàn toàn ngây người.
Thật ra cô cảm nhận được, trước đó cũng từng suy đoán. Nhưng cô vẫn luôn cho rằng Phó Vân Hành sẽ không nói ra nhanh như vậy, cũng sẽ không trực tiếp như vậy. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Phó Vân Hành quan sát vẻ mặt của cô, chậm rãi nói: “Có lẽ chuyện này có hơi đột ngột với em, cũng có hơi nhanh.” Trên mặt anh nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết.”
- -- Người anh thích là em.
Trái tim Bác Mộ Trì hẫng nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn anh: “Em…”
“Em không cần phải trả lời anh vội.” Phó Vân Hành giơ tay chặn cánh môi mềm mại của cô lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, anh bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi căng thẳng: “Anh chỉ muốn hỏi một chút, anh có thể theo đuổi em được không?”
Cô phát hiện khi tâm trạng không tốt, trượt tuyết thật sự sẽ khiến cô quên đi mọi phiền não, cả cơ thể trở nên thả lỏng vui sướng. Cô rất thích cảm giác băng qua những cơn gió thét gào trên sân trượt tuyết, rất thích cảnh tượng những bông tuyết tung bay, thậm chí cả cảnh tượng chúng đậu lên người cô.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là bên cạnh còn có người trượt cùng cô.
Cô không quay đầu lại, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của Phó Vân Hành. Anh đang ở cách chỗ cô không xa, phóng như bay về phía cô.
Hai người một trước một sau giống như đôi chim ưng hùng vĩ bay lượn trên bầu trời.
Một người truy đuổi, một người ra sức chạy về phía trước.
Không có bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản bước chân của họ.
Bọn họ trượt xuống từ dốc cao, và dừng tại điểm cuối của đường trượt. Nhưng mọi người đều biết bọn họ sẽ không dừng bước tại đây.
Bác Mộ Trì dừng lại, đứng ở điểm đích chờ Phó Vân Hành.
Không lâu sau, Phó Vân Hành dừng bên cạnh cô.
Bông tuyết bay tán loạn khắp trời, khi Bác Mộ Trì đang ngước mắt nhìn anh thì bên tai vang lên giọng nói của anh.
“Em chờ có lâu lắm không?”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Không lâu.”
Phó Vân Hành cười, giơ tay lấy bông tuyết rơi trên mũ cô xuống: “Lần sau anh sẽ cố gắng nhanh hơn nữa.”
“…”
Rõ ràng là một câu nói hết sức bình thường, cũng không biết vì sao mà Bác Mộ Trì lại nghe ra một vài ý nghĩa khác.
Đôi môi cô mấp máy, im lặng một lúc vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh chỉ đơn thuần nói về chuyện trượt tuyết thôi đúng không?”
Phó Vân Hành nhướng mày, có hơi kinh ngạc: “Hửm?”
Anh biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì?”
Bác Mộ Trì ngẩng đầu, đang định giải thích thì bỗng nhiên đụng phải ý cười trong mắt anh.
Trong mắt anh phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.
“Anh…” Bác Mộ Trì phản ứng lại, tức giận trừng anh: “Cố ý đúng không?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phó Vân Hành mỉm cười: “Anh nào dám.”
Giọng điệu anh thoải mái, khác hẳn với thái độ lạnh nhạt trước đây. Anh kéo Bác Mộ Trì đi về một hướng khác, nhỏ giọng nói: “Có đi lên không?”
Ý anh hỏi là đi lên điểm bắt đầu của đường trượt cao cấp.
Bác Mộ Trì gật đầu.
Người tới sân trượt tuyết cao cấp này không nhiều lắm, hai người vừa đi tới đã có cáp treo trống để ngồi.
Xe cáp chở hai người chậm rãi đi lên.
Bác Mộ Trì vỗ vỗ tuyết đọng trên người mình, lúc này mới nhìn sang người bên cạnh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành nhìn cô: “Tâm trạng em khá hơn chút nào chưa?”
Bác Mộ Trì gật gật đầu, không nhiều chuyện hỏi anh vì sao lại biết tâm trạng của mình không tốt, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vẫn có một chút ăn ý này.
Phó Vân Hành vỗ vỗ đầu cô: “Đừng để bản thân mình bị tủi thân.”
“Em đâu có.” Bác Mộ Trì cười như một chú hồ ly: “Em mách chị Tinh Tinh rồi.”
Cô không phải là một người lặng lẽ nuốt cục tức người xa lạ tặng cho cô.
Phó Vân Hành nhịn cười: “Mách thế nào?”
“Thì cứ ăn ngay nói thật thôi.” Bác Mộ Trì thành khẩn nói: “Ăn ngay nói thật không thêm không bớt.”
Phó Vân Hành: “…”
Thấy Phó Vân Hành không nói gì, Bác Mộ Trì nghiêng người đến trước mặt anh: “Sao nào? Anh cảm thấy em quá đáng sao?”
“Không có.” Phó Vân Hành trả lời, nhìn đôi mắt sáng như sao trời của cô: “Anh cảm thấy em có thể quá đáng hơn một chút.”
Cũng không phải không thể thêm mắm dặm muối.
Bác Mộ Trì cười: “Sao anh còn quá đáng hơn em thế.”
Phó Vân Hành thản nhiên thừa nhận.
Anh thật sự muốn quá đáng hơn một chút.
Bác Mộ Trì cười khẽ, tâm trạng đã tốt lên nhiều. Cô ngước mắt nhìn về phía một hướng khác, thở dài nói: “Vân Bảo à.”
“Em nói đi.”
Bác Mộ Trì bĩu môi: “Em vẫn không thể bứt phá độ cao quay hình chữ U của bản thân.”
Phó Vân Hành khẽ ngẩn ra: “Hôm nay em có muốn tập luyện không?”
“Anh tập cùng em hả?” Ánh mắt Bác Mộ Trì sáng lên.
Đương nhiên cô muốn tập luyện nhiều hơn, nhưng luyện tập ở đường trượt hình chữ U nhàm chán hơn trượt ở đường trượt cao cấp một chút.
Phó Vân Hành nói nhỏ: “Anh trượt cùng em.”
Có Phó Vân Hành trượt cùng, hứng thú luyện tập của Bác Mộ Trì tăng lên nhiều.
Hai người trực tiếp bỏ lại mấy người kia, đi tới khu tập luyện hình chữ U.
Trước khi tới khu trượt tốc độ, Phó Vân Hành nâng tay điều chỉnh lại mũ bảo hiểm của Bác Mộ Trì.
“Đừng ép bản thân quá.” Tay anh đặt hai bên mũ bảo hiểm của Bác Mộ Trì, rũ mắt nhìn cô: “Cứ từ từ thôi.”
Bác Mộ Trì khẽ chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô có chừng mực.
Khi nói đến vấn đề an toàn, Bác Mộ Trì lại càng đúng mực hơn người bình thường. Cô rất rõ mình nên làm gì, không nên làm gì.
Cô sẽ không thử hết những thứ có yếu tố rủi ro cao, cô là một người có thể làm từ từ, dần dần.
Phó Vân Hành đứng bên cạnh chờ cô.
Thấy cô bay vọt lên không trung, xoay tròn. Từ đầu tới cuối, tầm mắt của anh không hề rời khỏi người cô.
Cô ở đâu, tầm mắt của anh dịch chuyển tới đó.
Luyện tập thêm mấy lần nữa, đám người Khương Ký Bạch tới đây.
“Chị cố lên.” Trì Ứng giơ tay hò hét cho cô: “Chị là người tuyệt vời nhất thế giới.”
Bác Mộ Trì: “…”
Trình Vãn Chanh đứng bên cạnh cũng hú hét theo: “Chị Đâu Đâu cố lên, luyện tập xong em sẽ mời chị uống trà sữa.”
Hạ Lễ: “Chị Đâu Đâu không thể uống trà sữa.”
Trình Vãn Chanh: “.”
Mấy người nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Một lúc sau, Khương Ký Bạch quay đầu muốn nói chuyện nghiêm túc với Phó Vân Hành, liếc thấy nơi anh nhìn và vẻ mặt vi diệu của anh thì thoáng khựng lại.
“Từ bao giờ vậy?” Anh ấy thấp giọng hỏi.
Phó Vân Hành liếc anh ấy, hiểu ngay mấy chữ không đầu không đuôi này của anh ấy đang hỏi về chuyện gì.
“Không biết.”
Khương Ký Bạch bị đáp án của anh làm cho nghẹn lời, hơi khó tin: “Không biết?”
Anh ấy không còn gì để nói: “Không phải là trước đây cậu đã…”
Còn chưa nói xong thì Phó Vân Hành cũng hiểu.
Anh im lặng một lúc, hỏi Khương Ký Bạch: “Trông tôi giống bi ến thái lắm à?”
Trước đây khi anh sớm chiều ở chung với Bác Mộ Trì, lúc ấy cô mới học cấp hai, anh học cấp ba.
Từ năm 13 tuổi, Bác Mộ Trì tham dự đội tuyển quốc gia, thời gian về nhà càng ngày càng ít, cơ hội hai người gặp nhau càng ngày càng hiếm hoi. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Sau đó anh lại vào Đại học, hai người thậm chí còn chưa chắc có thể gặp nhau vào ngày Tết.
Khương Ký Bạch: “…”
Anh ấy cũng có nói thế đâu, chỉ là anh ấy cảm thấy có hơi kỳ lạ và kinh ngạc thôi.
Im lặng một lúc, Khương Ký Bạch gãi gãi đầu nói: “Vậy tình hình giữa cậu và Đâu Đâu bây giờ thế nào?”
Phó Vân Hành: “Cậu thấy tình hình thế nào thì là thế ấy.”
Khương Ký Bạch lại nghẹn lời lần nữa, sau khi cạn lời một lúc lâu, anh ấy nói: “Vậy hai người định khi nào thì ở bên nhau?”
Nói đến đây, Khương Ký Bạch nhớ tới một vấn đề bị anh ấy bỏ qua: “Đâu Đâu có thích cậu không? Hoặc nói cách khác, Đâu Đâu có biết cậu có suy nghĩ này với em ấy không?”
Nghe hai câu hỏi này, Phó Vân Hành trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Không biết, chắc là biết.”
“…”
Nếu không phải Khương Ký Bạch thông minh thì suýt nữa anh ấy đã bị Phó Vân Hành qua mặt rồi.
“Chắc là biết là sao?”
Phó Vân Hành nhìn về phía bóng người màu trắng giữa không trung, cười khẽ, nói: “Em ấy thông minh như vậy, chắc hẳn đã nhìn ra.”
Khương Ký Bạch “Ồ” một tiếng: “Trước kia không biết là… Cậu cũng không biết Đâu Đâu có thích cậu hay không à?”
“Ừm.” Phó Vân Hành dừng một chút, nhìn về phía người sau khi hạ cánh xuống mặt đất thì nhìn về phía mình, nhàn nhạt nói: “Tóm lại thì chắc cũng không ghét.”
Không ghét anh, hình như cũng không ghét tiếp xúc da thịt với anh.
Nếu là vậy, anh có thể tin rằng mình có thể khiến cô thích anh.
Khương Ký Bạch thấy anh tự tin như vậy, không khỏi muốn đả kích anh: “Vậy cậu không sợ Đâu Đâu không ghét cậu là vì em ấy vẫn luôn xem cậu là anh trai à?”
Nghe vậy, Phó Vân Hành cong cong khóe môi, không biết xấu hổ nói: “Anh trai cũng được.”
Cô muốn gọi thì cứ gọi.
Khương Ký Bạch nghe ra ý trên mặt chữ của anh, cạn lời nói: “Không biết xấu hổ.”
Phó Vân Hành nhàn nhạt liếc anh ấy một cái.
“Haiz.” Khương Ký Bạch thở dài: “Nói thật, cậu chắc chắn tình cảm cậu dành cho Đâu Đâu không phải là tình anh em đấy chứ?”
Anh ấy nghĩ thế nào cũng cảm thấy có hơi khó chấp nhận.
Hai người này hiểu rõ ngọn ngành của nhau, sao tự nhiên lại đi thích nhau được.
Phó Vân Hành vô cảm thông báo: “Tôi không phải là học sinh tiểu học.”
Không tới mức ngay cả tình cảm của bản thân còn không hiểu rõ.
Khương Ký Bạch nghĩ ngợi, cũng đúng. Anh ấy đơn thuần chỉ cảm thấy hơi ảo ma thôi.
“Vậy cậu nói cho tôi nghe đi, sao cậu lại phát hiện ra mình đối với em Đâu Đâu…” Anh ấy dùng ánh mắt ám chỉ: “Cậu hiểu ý tôi mà.”
Phó Vân Hành hiểu, nhưng anh không muốn nói với anh ấy.
Nghe được câu trả lời không chút khách sáo của anh, Khương Ký Bạch vô cùng đau lòng: “Vì sao không thể nói với tôi chứ?”
“Bởi vì tôi muốn nói với em ấy.” Anh nghiêng mắt nhìn về phía Bác Mộ Trì đang chạy tới, hỏi cô: “Có tập nữa không?”
“Không tập nữa.” Bác Mộ Trì chào hỏi với Khương Ký Bạch: “Hai người đang nói gì vậy?”
Khương Ký Bạch: “Đang nói Vân Bảo vui…”
Còn chưa dứt lời, Khương Ký Bạch bị Phó Vân Hành dẫm mạnh một cái, lời nói nghẹn trong cổ họng của anh ấy, nửa vời không thốt ra được.
Bác Mộ Trì nhìn hai người, đảo mắt: “Vui gì?”
Khương Ký Bạch ho khan một tiếng: “Không có gì, em hỏi Vân Bảo đi.”
Anh ấy đi sang một phía khác: “Anh đi vệ sinh.”
“…”
Người vừa rời đi, chỗ bọn họ rõ ràng càng thêm yên tĩnh.
Bác Mộ Trì nhìn Phó Vân Hành, nhận lấy ly nước anh đưa uống hai ngụm, tò mò không thôi: “Vân Bảo này.”
Vành tai của Phó Vân Hành có hơi đỏ, anh thấp giọng hỏi: “Quay về nhé?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Được thôi.” Cô thoáng nhìn xung quanh: “Mấy người Trì Ứng đi trước rồi hả anh?”
Phó Vân Hành gật đầu: “Đi vệ sinh.”
Bọn họ vừa tới đây được một lúc thì Trình Vãn Chanh muốn đi vệ sinh, đương nhiên Trì Ứng và Hạ Lễ cũng đi cùng cô ấy.
Bác Mộ Trì hiểu ra: “Bảo sao.”
Cô và Phó Vân Hành chậm rãi đi trên mặt tuyết, liếc thấy gì đó, Bác Mộ Trì giơ tay túm chặt đồ trượt tuyết của anh.
Bước chân của Phó Vân Hành cứng lại, rũ mắt: “Sao vậy?”
“Anh còn chưa nói cho em biết vừa rồi anh và Khương Ký Bạch đang nói gì với nhau.”
“Tò mò như vậy sao?” Phó Vân Hành hỏi cô.
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Có hơi hơi.”
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn cô, ý tứ vô cùng rõ ràng: “Nói về người anh thích.”
Bác Mộ Trì kinh ngạc, “A” một tiếng theo bản năng.
Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt dại ra của cô, cúi người tới gần, thấp giọng nói: “Em có hiểu không?”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, ma xui quỷ khiến nói: “Nếu không hiểu thì sao?”
“Không hiểu ư?” Phó Vân Hành cười cười, cũng không tức giận: “Vậy thì anh sẽ nói rõ ràng hơn vậy.”
Anh không cho Bác Mộ Trì thời gian phản ứng, nói thẳng: “Em đó.”
Bác Mộ Trì hoàn toàn ngây người.
Thật ra cô cảm nhận được, trước đó cũng từng suy đoán. Nhưng cô vẫn luôn cho rằng Phó Vân Hành sẽ không nói ra nhanh như vậy, cũng sẽ không trực tiếp như vậy. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Phó Vân Hành quan sát vẻ mặt của cô, chậm rãi nói: “Có lẽ chuyện này có hơi đột ngột với em, cũng có hơi nhanh.” Trên mặt anh nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết.”
- -- Người anh thích là em.
Trái tim Bác Mộ Trì hẫng nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn anh: “Em…”
“Em không cần phải trả lời anh vội.” Phó Vân Hành giơ tay chặn cánh môi mềm mại của cô lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, anh bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi căng thẳng: “Anh chỉ muốn hỏi một chút, anh có thể theo đuổi em được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.