Chương 86
Thời Tinh Thảo
15/12/2023
Lúc Phó Vân Hành đi từ phòng phẫu thuật ra, đúng lúc gặp phải Triệu Hàng.
Triệu Hàng nhìn anh, không hiểu sao thốt ra một câu: "Khi nào thì tôi mới may mắn được như cậu vậy?"
"..."
Phó Vân Hành lườm anh ấy một cái, "Bị cái gì kích thích vậy?"
Triệu Hàng hất cằm, "Cậu đoán xem."
Tất nhiên Phó Vân Hành sẽ không đoán, Triệu Hàng chẳng phải Bác Mộ Trì, không đáng để anh lãng phí thời gian đoán tới đoán lui với anh ấy.
Lúc đi đến cửa, anh để ý vài vị đồng nghiệp đang cúi đầu thảo luận gì đó.
Phó Vân Hành không lắng nghe kĩ, anh đưa tay đẩy cửa phòng. Vừa đẩy ra, Phó Vân Hành nhìn thấy người bên cửa sổ.
Ánh nắng buổi chiều rọi qua song cửa, dừng trên người cô, tạo một vòng sáng nho nhỏ.
Bác Mộ Trì nằm ngủ trên bàn làm việc của anh, mặt hơi nghiêng, vừa vặn đối diện với phía cửa bên này.
Phó Vân Hành đứng ở cửa trong chốc lát, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chăm cô hồi lâu, mới nhẹ nhàng bước lại gần.
Hèn chi.
Hèn gì Triệu Hàng nói anh may mắn.
Anh nhìn người trước mặt mà nghĩ, vận may của anh thật sự khá tốt.
Phó Vân Hành tham lam nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, lúc đưa tay muốn che nắng cho cô, cô đã mở mắt trước.
Vừa ngủ dậy, ánh mắt Bác Mộ Trì còn lộ vẻ mơ màng.
Cô mơ mơ màng màng nhìn người xuất hiện trước mặt mình, giọng nói hơi khàn, "Vân Bảo."
Hầu kết Phó Vân Hành hơi chuyển động, bàn tay nhẹ đặt lên tóc cô, "Anh đây."
Nghe được âm thanh của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì mới rốt cuộc tỉnh hoàn toàn. Cô vô ý sờ mặt, ngẩng đầu nhìn anh, "Em có ch ảy nước dãi không?"
"..."
Phó Vân Hành nhướn mày cười, "Em đi ngủ sẽ ch ảy nước dãi sao?"
Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, "Vừa mơ một giấc mơ."
Nghe vậy, Phó Vân Hành tò mò: "Mơ cái gì?"
"..." Bác Mộ Trì nhìn anh một cái, không muốn nói lắm.
Phó Vân Hành cong môi, "Ngại nói ra?"
Bác Mộ Trì im lặng.
Nếu khi nãy cô không suy nghĩ mà nói ra luôn, hình như có phần không phù hợp.
Phó Vân Hành vân vê lỗ tai ửng đỏ của cô, tiếp tục đoán, "Mơ thấy anh rồi?"
Bác Mộ Trì mở to mắt nhìn anh, không hiểu sao anh đoán cái nào cũng đúng.
Phó Vân Hành nhịn cười, "Mơ thấy anh như nào vậy?"
Bác Mộ Trì lắc đầu: "Anh đừng hỏi."
Phó Vân Hành thấy mặt cô đỏ bừng, cũng thật sự không hỏi tiếp nữa. Đây là phòng của khoa, anh phải có chừng mực. Anh sợ cô thật sự nói ra rồi, trái lại bản thân sẽ không kiểm soát được muốn làm gì đó với cô.
Phó Vân Hành kiềm chế sự kích động của mình, "Đợi bao lâu rồi?"
Bác Mộ Trì lắc đầu: "Vẫn ổn thôi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, luôn cảm thấy một khoảng thời gian không gặp, Phó Vân Hành trở nên chững chạc hơn chút.
"Anh bận xong rồi?"
Phó Vân Hành gật đầu, "Còn một lát nữa."
Anh vẫn chưa đến giờ tan tầm, "Ở đây đợi anh sao?"
Bác Mộ Trì "Ừm" một tiếng, "Em đã đến rồi, chắc chắn phải đợi anh tan tầm mới trở về."
Phó Vân Hành khàn giọng: "Ừ."
Anh vỗ đầu cô, hỏi nhỏ: "Sao lại trở về trước rồi?"
"Tạo bất ngờ cho anh đó." Bác Mộ Trì cười cong mắt nói: "Không muốn em về trước sao?"
"Muốn."
Phó Vân Hành trả lời.
Mong nhớ ngày đêm.
Nhận được câu trả lời bản thân mong muốn, Bác Mộ Trì vui vẻ.
Cô ngẩng đầu chạm mắt với Phó Vân Hành, sau khi nhận được những cảm xúc mờ ám trong mắt anh, cô đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vẫn đang ở bệnh viện."
"Anh biết." Ngón tay Phó Vân Hành quấn lấy sợi tóc đen sẫm của cô.
Anh nhìn chằm chằm cô rồi nghĩ, nếu như không phải đang ở bệnh viện, anh không thể bình tĩnh như bây giờ.
Bác Mộ Trì ở bên anh lâu như vậy, tuy rằng thời gian chung đụng sớm chiều không nhiều, nhưng cũng có thể nhận ra mọi thứ dựa vào biến hóa trong mắt anh.
Cô li.ếm môi dưới, có cảm giác hồi hộp khó nói.
"Có lẽ em đợi anh ở bên ngoài nha." Bác Mộ Trì nhỏ giọng, "Em xem một bộ phim, một lát là qua thôi."
Phó Vân Hành suy nghĩ, không từ chối.
Bởi vì cô ở bên này của mình, anh thật sự không cách nào chuyên tâm làm việc. Chỉ cần cô ở đây, anh không thể không dành một phần chú ý đến cô. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
"Muốn uống chút nước không?"
Bác Mộ Trì: "Muốn."
Lúc ra ngoài, Bác Mộ Trì tiện tay cầm luôn ly giữ nhiệt của Phó Vân Hành.
-
Ra ngoài ngồi chờ không lâu, bên cạnh đã có bóng mờ phủ xuống.
Tầm mắt Bác Mộ Trì dời khỏi điện thoại, nhìn người bên cạnh.
Trương Nghiên nhìn chăm chăm cô, ánh mắt chăm chú vào ly giữ nhiệt bên cạnh cô.
Cô ta nhận ra cái ly ấy, là của Phó Vân Hành.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Bác Mộ Trì thấy khuôn mặt cô ta hơi quen thuộc, lờ mờ đoán được thân phận của cô ta. Vẻ mặt cô hờ hững, không lên tiếng trước.
Trương Nghiên nhìn cô hồi lâu, đột nhiên mở miệng, "Cô là bạn gái của Phó Vân Hành?"
"Không phải rất dễ thấy sao?" Bác Mộ Trì trả lời.
Trương Nghiên nghẹn lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, "Cô không biết nơi này không cho người ngoài vào sao?"
"Hả?" Bác Mộ Trì mỉm cười, "Tôi là người nhà của Phó Vân Hành, cũng tính là người ngoài sao?"
Trương Nghiên bị chọc tức bởi câu này của cô, lạnh mặt nói: "Tất nhiên, chỉ cần không phải bác sĩ y tá và bệnh nhân, đều tính là người ngoài."
"Ò."
Bác Mộ Trì liếc nhìn cô một cái, "Nhưng cô cũng không phải người của khoa này đúng chứ?" Cô mỉm cười nhắc nhở, "Cô cũng tính là người ngoài?"
Trương Nghiên không ngờ cô sắc bén hùng hồn như vậy, cô ta khó chịu, vừa định nói thêm gì đó, Phó Vân Hành đã đến giờ tan tầm, bận bịu xong đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
"Đâu Đâu."
Anh tăng tốc bước gần đến bên này, "Đi thôi."
Bác Mộ Trì ngước mắt nhìn anh, "Tan làm rồi?"
Phó Vân Hành gật đầu, anh khom lưng lấy ly giữ nhiệt đặt bên cạnh, rồi nắm lấy tay cô, "Về nhà?"
Bác Mộ Trì liếc nhìn anh một cái, "Anh không giới thiệu chút?"
Phó Vân Hành: "Giới thiệu gì?"
Anh không hề muốn giới thiệu Bác Mộ Trì cho Trương Nghiên. Không phải cảm thấy cô ta không xứng, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Anh với Trương Nghiên chỉ là đồng nghiệp bình thường không thể bình thường hơn, bình thường cũng sẽ không liên hệ.
Con ngươi Bác Mộ Trì xoay chuyển, hiểu được ý anh.
Cô lắc đầu, "Không có gì, trở về thôi."
Phó Vân Hành gật đầu.
Trương Nghiên thấy hai người xoay người muốn đi, gọi một tiếng: "Phó Vân Hành."
Bước chân Bác Mộ Trì khựng lại, nhìn Phó Vân Hành một cái.
Phó Vân Hành đau đầu, "Chuyện gì?"
Trương Nghiên cắn môi, dáng vẻ đáng thương, "Cô ấy là bạn gái anh sao?"
"Phải." Phó Vân Hành nói: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
Trương Nghiên mấp máy miệng, còn muốn hỏi tới chút gì, Phó Vân Hành đã không cho cô ta cơ hội, thẳng thừng dắt Bác Mộ Trì rời đi, biến mất trong tầm mắt cô ta.
-
Đến bãi đỗ xe lên xe rồi, Bác Mộ Trì quay đầu nhìn người bên cạnh, "Tụi mình cứ đi như vậy, thật sự không sao?"
Phó Vân Hành: "Không sao."
Anh dừng một chút rồi nói: "Thật ra bây giờ tình thần của cô ta chẳng có vấn đề nữa."
Bác Mộ Trì ngẩn ra, "Thật luôn?"
Phó Vân Hành gật đầu, "Nếu tinh thần cô ta vẫn có vấn đề, sao thi lấy giấy phép được?"
Bác Mộ Trì không biết rõ những quy định về phương diện này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng ánh mắt cô ta nhìn em, không được đúng lắm."
"Không cần lo lắng." Phó Vân Hành búng trán cô, "Có anh đây."
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, im lặng một lát rồi nói: "Nhưng em vẫn không yên tâm."
Chỉ là cô không yên tâm không phải là bản thân đối với Trương Nghiên, mà là Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành cười: "Không cần lo cho anh."
Anh nói: "Anh thực tập xong, sẽ làm việc ở bệnh viện khác." Anh thành thật nói cho Bác Mộ Trì, sau này có lẽ sẽ không làm việc chung một bệnh viện với Trương Nghiên nữa, nói gì tới gặp mặt nữa. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bác Mộ Trì kinh ngạc, "Ở đâu? Anh thực tập xong sẽ không ở đây nữa sao?"
"Ừm."
Thời gian thực tập của Phó Vân Hành là ở bệnh viện Thủ Kinh bên kia, điều kiện bên đó tốt hơn bên bệnh viện Nhân Dân về mọi mặt. Bệnh viện đó được xếp vào hàng tốt nhất cả nước.
Lúc đầu Phó Vân Hành không đi, là vì viện trưởng bệnh viện đó quen với ba anh, anh cũng không muốn một bước lên trời, cho nên đã chọn thực tập ở bệnh viện hiện tại.
Nhưng hai năm thực tập này, bên đó vẫn không từ bỏ mời anh đến, mong anh chính thức tốt nghiệp rồi sẽ gia nhập bệnh viện của họ, cùng chuyên sâu nghiên cứu y khoa.
Phó Vân Hành suy nghĩ tường tận, cân nhắc mọi khía cạnh, sau khi lãnh đạo bệnh viện này tìm đến nói chuyện, anh đã có quyết định.
Dĩ nhiên bệnh viện hiện giờ không tệ, nhưng con người phải hướng đến chỗ cao, chắc chắn hoài bão của anh cũng không chỉ dừng lại như thế. Tất nhiên, cũng không dừng ở bệnh viện Thủ Kinh.
Nghe anh nói xong, Bác Mộ Trì mới nhớ tới, anh sắp tốt nghiệp rồi.
"Không phải chỉ còn hai tháng nữa là tốt nghiệp sao?"
Bây giờ đã tháng tư rồi.
Phó Vân Hành: "Tầm đó."
Anh nheo mắt nhìn Bác Mộ Trì, "Không biết bạn gái có rảnh không, đến dự lễ tốt nghiệp của anh."
Bác Mộ Trì nhướn mày, "Không rảnh cũng sẽ rảnh thôi."
Cô bảo đảm: "Chỉ cần không có trận đấu, cho dù lúc đó em phải cầu xin huấn luyện viên, cũng có thể xin chị ấy cho em nghỉ."
Phó Vân Hành nhéo mặt cô, "Vậy anh nhớ kỹ rồi."
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, im lặng một lát rồi hỏi: "Anh không có chuyện gì khác muốn hỏi sao?"
Phó Vân Hành không hiểu lắm: "Hỏi gì?"
Bác Mộ Trì nhìn chăm chăm vẻ mặt dửng dưng của anh hồi lâu, luôn cảm thấy bản thân trở về trước, hình như anh không xúc động lắm. Cô mím môi, lắc đầu, "Không có gì."
Phó Vân Hành hơi ngừng, thấp giọng: "Về nhà?"
Bác Mộ Trì cài dây an toàn, "Vâng."
Đúng lúc đến giờ cao điểm tan tầm, trên đường chật kín.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm tình hình kẹt xe trong ba giây, yên lặng cúi đầu xem phim tiếp. Cô xem bộ phim quay năm ngoái do Trần Tinh Lạc làm nhà sản xuất, cách đây một thời gian, nó đã được phát sóng cùng với thế vận hội mùa đông.
Nhưng lúc trước Bác Mộ Trì bận nên vẫn chưa xem.
Đối với cô mà nói, bộ phim này có hơi khác biệt, cho nên cô xem rất nghiêm túc.
Lúc trước khi bộ phim đến hồi kết, Trần Tinh Lạc còn nói với cô, dựa theo các loại số liệu thống kê, số người nói mùa xuân muốn đi trượt tuyết ở Đông Bắc, muốn đến sân trượt tuyết học trượt tuyết tăng lên nhiều hơn bình thường.
Rất nhiều người còn nói, sau khi xem thế vận hội mùa đông, xem cả bộ phim truyền hình, đã làm dậy niềm khao khát trượt tuyết của bản thân.
Dù cho té ngã cũng muốn thử.
Bác Mộ Trì chăm chú xem, không chú ý đến "về nhà" mà Phó Vân Hành nói, không phải là nhà mà cô nghĩ đến.
Lúc dừng xe, Bác Mộ Trì còn hơi kinh ngạc, "Nhanh vậy đã về nhà rồi?"
Dứt lời, cô chú ý đến đây là khu dân cư Phó Vân Hành thuê.
Bác Mộ Trì ngơ ngác một lúc, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Không phải nói về nhà sao?"
Phó Vân Hành hỏi vặn lại: "Không muốn về bên này?"
"..."
Nhìn con ngươi thâm thúy của anh, Bác Mộ Trì sờ chóp mũi rồi nói: "Không có."
Phó Vân Hành: "Xuống xe."
Hai người xuống xe lên lầu.
Bác Mộ Trì theo sau Phó Vân Hành, nhìn anh vào nhà đổi giày, sau đó lấy một đôi dép cho mình.
Bác Mộ Trì vừa mang dép vào, vòng eo đã bị anh ghìm lại.
Cô đột ngột bị ôm, đặt trên tủ giày bên cạnh.
Trái tim Bác Mộ Trì đập mạnh, đang muốn mở miệng nói chuyện, đôi môi nóng bỏng của Phó Vân Hành đã chạm đến.
Hơi thở anh càng lúc càng nặng, không nói lời nào mà bắt đầu hôn cô.
Anh dùng cách thức như vậy, kể ra nỗi nhớ nhung và mong ngóng của bản thân đối với cô.
Triệu Hàng nhìn anh, không hiểu sao thốt ra một câu: "Khi nào thì tôi mới may mắn được như cậu vậy?"
"..."
Phó Vân Hành lườm anh ấy một cái, "Bị cái gì kích thích vậy?"
Triệu Hàng hất cằm, "Cậu đoán xem."
Tất nhiên Phó Vân Hành sẽ không đoán, Triệu Hàng chẳng phải Bác Mộ Trì, không đáng để anh lãng phí thời gian đoán tới đoán lui với anh ấy.
Lúc đi đến cửa, anh để ý vài vị đồng nghiệp đang cúi đầu thảo luận gì đó.
Phó Vân Hành không lắng nghe kĩ, anh đưa tay đẩy cửa phòng. Vừa đẩy ra, Phó Vân Hành nhìn thấy người bên cửa sổ.
Ánh nắng buổi chiều rọi qua song cửa, dừng trên người cô, tạo một vòng sáng nho nhỏ.
Bác Mộ Trì nằm ngủ trên bàn làm việc của anh, mặt hơi nghiêng, vừa vặn đối diện với phía cửa bên này.
Phó Vân Hành đứng ở cửa trong chốc lát, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chăm cô hồi lâu, mới nhẹ nhàng bước lại gần.
Hèn chi.
Hèn gì Triệu Hàng nói anh may mắn.
Anh nhìn người trước mặt mà nghĩ, vận may của anh thật sự khá tốt.
Phó Vân Hành tham lam nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, lúc đưa tay muốn che nắng cho cô, cô đã mở mắt trước.
Vừa ngủ dậy, ánh mắt Bác Mộ Trì còn lộ vẻ mơ màng.
Cô mơ mơ màng màng nhìn người xuất hiện trước mặt mình, giọng nói hơi khàn, "Vân Bảo."
Hầu kết Phó Vân Hành hơi chuyển động, bàn tay nhẹ đặt lên tóc cô, "Anh đây."
Nghe được âm thanh của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì mới rốt cuộc tỉnh hoàn toàn. Cô vô ý sờ mặt, ngẩng đầu nhìn anh, "Em có ch ảy nước dãi không?"
"..."
Phó Vân Hành nhướn mày cười, "Em đi ngủ sẽ ch ảy nước dãi sao?"
Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, "Vừa mơ một giấc mơ."
Nghe vậy, Phó Vân Hành tò mò: "Mơ cái gì?"
"..." Bác Mộ Trì nhìn anh một cái, không muốn nói lắm.
Phó Vân Hành cong môi, "Ngại nói ra?"
Bác Mộ Trì im lặng.
Nếu khi nãy cô không suy nghĩ mà nói ra luôn, hình như có phần không phù hợp.
Phó Vân Hành vân vê lỗ tai ửng đỏ của cô, tiếp tục đoán, "Mơ thấy anh rồi?"
Bác Mộ Trì mở to mắt nhìn anh, không hiểu sao anh đoán cái nào cũng đúng.
Phó Vân Hành nhịn cười, "Mơ thấy anh như nào vậy?"
Bác Mộ Trì lắc đầu: "Anh đừng hỏi."
Phó Vân Hành thấy mặt cô đỏ bừng, cũng thật sự không hỏi tiếp nữa. Đây là phòng của khoa, anh phải có chừng mực. Anh sợ cô thật sự nói ra rồi, trái lại bản thân sẽ không kiểm soát được muốn làm gì đó với cô.
Phó Vân Hành kiềm chế sự kích động của mình, "Đợi bao lâu rồi?"
Bác Mộ Trì lắc đầu: "Vẫn ổn thôi."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, luôn cảm thấy một khoảng thời gian không gặp, Phó Vân Hành trở nên chững chạc hơn chút.
"Anh bận xong rồi?"
Phó Vân Hành gật đầu, "Còn một lát nữa."
Anh vẫn chưa đến giờ tan tầm, "Ở đây đợi anh sao?"
Bác Mộ Trì "Ừm" một tiếng, "Em đã đến rồi, chắc chắn phải đợi anh tan tầm mới trở về."
Phó Vân Hành khàn giọng: "Ừ."
Anh vỗ đầu cô, hỏi nhỏ: "Sao lại trở về trước rồi?"
"Tạo bất ngờ cho anh đó." Bác Mộ Trì cười cong mắt nói: "Không muốn em về trước sao?"
"Muốn."
Phó Vân Hành trả lời.
Mong nhớ ngày đêm.
Nhận được câu trả lời bản thân mong muốn, Bác Mộ Trì vui vẻ.
Cô ngẩng đầu chạm mắt với Phó Vân Hành, sau khi nhận được những cảm xúc mờ ám trong mắt anh, cô đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vẫn đang ở bệnh viện."
"Anh biết." Ngón tay Phó Vân Hành quấn lấy sợi tóc đen sẫm của cô.
Anh nhìn chằm chằm cô rồi nghĩ, nếu như không phải đang ở bệnh viện, anh không thể bình tĩnh như bây giờ.
Bác Mộ Trì ở bên anh lâu như vậy, tuy rằng thời gian chung đụng sớm chiều không nhiều, nhưng cũng có thể nhận ra mọi thứ dựa vào biến hóa trong mắt anh.
Cô li.ếm môi dưới, có cảm giác hồi hộp khó nói.
"Có lẽ em đợi anh ở bên ngoài nha." Bác Mộ Trì nhỏ giọng, "Em xem một bộ phim, một lát là qua thôi."
Phó Vân Hành suy nghĩ, không từ chối.
Bởi vì cô ở bên này của mình, anh thật sự không cách nào chuyên tâm làm việc. Chỉ cần cô ở đây, anh không thể không dành một phần chú ý đến cô. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
"Muốn uống chút nước không?"
Bác Mộ Trì: "Muốn."
Lúc ra ngoài, Bác Mộ Trì tiện tay cầm luôn ly giữ nhiệt của Phó Vân Hành.
-
Ra ngoài ngồi chờ không lâu, bên cạnh đã có bóng mờ phủ xuống.
Tầm mắt Bác Mộ Trì dời khỏi điện thoại, nhìn người bên cạnh.
Trương Nghiên nhìn chăm chăm cô, ánh mắt chăm chú vào ly giữ nhiệt bên cạnh cô.
Cô ta nhận ra cái ly ấy, là của Phó Vân Hành.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Bác Mộ Trì thấy khuôn mặt cô ta hơi quen thuộc, lờ mờ đoán được thân phận của cô ta. Vẻ mặt cô hờ hững, không lên tiếng trước.
Trương Nghiên nhìn cô hồi lâu, đột nhiên mở miệng, "Cô là bạn gái của Phó Vân Hành?"
"Không phải rất dễ thấy sao?" Bác Mộ Trì trả lời.
Trương Nghiên nghẹn lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, "Cô không biết nơi này không cho người ngoài vào sao?"
"Hả?" Bác Mộ Trì mỉm cười, "Tôi là người nhà của Phó Vân Hành, cũng tính là người ngoài sao?"
Trương Nghiên bị chọc tức bởi câu này của cô, lạnh mặt nói: "Tất nhiên, chỉ cần không phải bác sĩ y tá và bệnh nhân, đều tính là người ngoài."
"Ò."
Bác Mộ Trì liếc nhìn cô một cái, "Nhưng cô cũng không phải người của khoa này đúng chứ?" Cô mỉm cười nhắc nhở, "Cô cũng tính là người ngoài?"
Trương Nghiên không ngờ cô sắc bén hùng hồn như vậy, cô ta khó chịu, vừa định nói thêm gì đó, Phó Vân Hành đã đến giờ tan tầm, bận bịu xong đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
"Đâu Đâu."
Anh tăng tốc bước gần đến bên này, "Đi thôi."
Bác Mộ Trì ngước mắt nhìn anh, "Tan làm rồi?"
Phó Vân Hành gật đầu, anh khom lưng lấy ly giữ nhiệt đặt bên cạnh, rồi nắm lấy tay cô, "Về nhà?"
Bác Mộ Trì liếc nhìn anh một cái, "Anh không giới thiệu chút?"
Phó Vân Hành: "Giới thiệu gì?"
Anh không hề muốn giới thiệu Bác Mộ Trì cho Trương Nghiên. Không phải cảm thấy cô ta không xứng, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Anh với Trương Nghiên chỉ là đồng nghiệp bình thường không thể bình thường hơn, bình thường cũng sẽ không liên hệ.
Con ngươi Bác Mộ Trì xoay chuyển, hiểu được ý anh.
Cô lắc đầu, "Không có gì, trở về thôi."
Phó Vân Hành gật đầu.
Trương Nghiên thấy hai người xoay người muốn đi, gọi một tiếng: "Phó Vân Hành."
Bước chân Bác Mộ Trì khựng lại, nhìn Phó Vân Hành một cái.
Phó Vân Hành đau đầu, "Chuyện gì?"
Trương Nghiên cắn môi, dáng vẻ đáng thương, "Cô ấy là bạn gái anh sao?"
"Phải." Phó Vân Hành nói: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
Trương Nghiên mấp máy miệng, còn muốn hỏi tới chút gì, Phó Vân Hành đã không cho cô ta cơ hội, thẳng thừng dắt Bác Mộ Trì rời đi, biến mất trong tầm mắt cô ta.
-
Đến bãi đỗ xe lên xe rồi, Bác Mộ Trì quay đầu nhìn người bên cạnh, "Tụi mình cứ đi như vậy, thật sự không sao?"
Phó Vân Hành: "Không sao."
Anh dừng một chút rồi nói: "Thật ra bây giờ tình thần của cô ta chẳng có vấn đề nữa."
Bác Mộ Trì ngẩn ra, "Thật luôn?"
Phó Vân Hành gật đầu, "Nếu tinh thần cô ta vẫn có vấn đề, sao thi lấy giấy phép được?"
Bác Mộ Trì không biết rõ những quy định về phương diện này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng ánh mắt cô ta nhìn em, không được đúng lắm."
"Không cần lo lắng." Phó Vân Hành búng trán cô, "Có anh đây."
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, im lặng một lát rồi nói: "Nhưng em vẫn không yên tâm."
Chỉ là cô không yên tâm không phải là bản thân đối với Trương Nghiên, mà là Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành cười: "Không cần lo cho anh."
Anh nói: "Anh thực tập xong, sẽ làm việc ở bệnh viện khác." Anh thành thật nói cho Bác Mộ Trì, sau này có lẽ sẽ không làm việc chung một bệnh viện với Trương Nghiên nữa, nói gì tới gặp mặt nữa. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Bác Mộ Trì kinh ngạc, "Ở đâu? Anh thực tập xong sẽ không ở đây nữa sao?"
"Ừm."
Thời gian thực tập của Phó Vân Hành là ở bệnh viện Thủ Kinh bên kia, điều kiện bên đó tốt hơn bên bệnh viện Nhân Dân về mọi mặt. Bệnh viện đó được xếp vào hàng tốt nhất cả nước.
Lúc đầu Phó Vân Hành không đi, là vì viện trưởng bệnh viện đó quen với ba anh, anh cũng không muốn một bước lên trời, cho nên đã chọn thực tập ở bệnh viện hiện tại.
Nhưng hai năm thực tập này, bên đó vẫn không từ bỏ mời anh đến, mong anh chính thức tốt nghiệp rồi sẽ gia nhập bệnh viện của họ, cùng chuyên sâu nghiên cứu y khoa.
Phó Vân Hành suy nghĩ tường tận, cân nhắc mọi khía cạnh, sau khi lãnh đạo bệnh viện này tìm đến nói chuyện, anh đã có quyết định.
Dĩ nhiên bệnh viện hiện giờ không tệ, nhưng con người phải hướng đến chỗ cao, chắc chắn hoài bão của anh cũng không chỉ dừng lại như thế. Tất nhiên, cũng không dừng ở bệnh viện Thủ Kinh.
Nghe anh nói xong, Bác Mộ Trì mới nhớ tới, anh sắp tốt nghiệp rồi.
"Không phải chỉ còn hai tháng nữa là tốt nghiệp sao?"
Bây giờ đã tháng tư rồi.
Phó Vân Hành: "Tầm đó."
Anh nheo mắt nhìn Bác Mộ Trì, "Không biết bạn gái có rảnh không, đến dự lễ tốt nghiệp của anh."
Bác Mộ Trì nhướn mày, "Không rảnh cũng sẽ rảnh thôi."
Cô bảo đảm: "Chỉ cần không có trận đấu, cho dù lúc đó em phải cầu xin huấn luyện viên, cũng có thể xin chị ấy cho em nghỉ."
Phó Vân Hành nhéo mặt cô, "Vậy anh nhớ kỹ rồi."
Bác Mộ Trì "Ừ" một tiếng, im lặng một lát rồi hỏi: "Anh không có chuyện gì khác muốn hỏi sao?"
Phó Vân Hành không hiểu lắm: "Hỏi gì?"
Bác Mộ Trì nhìn chăm chăm vẻ mặt dửng dưng của anh hồi lâu, luôn cảm thấy bản thân trở về trước, hình như anh không xúc động lắm. Cô mím môi, lắc đầu, "Không có gì."
Phó Vân Hành hơi ngừng, thấp giọng: "Về nhà?"
Bác Mộ Trì cài dây an toàn, "Vâng."
Đúng lúc đến giờ cao điểm tan tầm, trên đường chật kín.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm tình hình kẹt xe trong ba giây, yên lặng cúi đầu xem phim tiếp. Cô xem bộ phim quay năm ngoái do Trần Tinh Lạc làm nhà sản xuất, cách đây một thời gian, nó đã được phát sóng cùng với thế vận hội mùa đông.
Nhưng lúc trước Bác Mộ Trì bận nên vẫn chưa xem.
Đối với cô mà nói, bộ phim này có hơi khác biệt, cho nên cô xem rất nghiêm túc.
Lúc trước khi bộ phim đến hồi kết, Trần Tinh Lạc còn nói với cô, dựa theo các loại số liệu thống kê, số người nói mùa xuân muốn đi trượt tuyết ở Đông Bắc, muốn đến sân trượt tuyết học trượt tuyết tăng lên nhiều hơn bình thường.
Rất nhiều người còn nói, sau khi xem thế vận hội mùa đông, xem cả bộ phim truyền hình, đã làm dậy niềm khao khát trượt tuyết của bản thân.
Dù cho té ngã cũng muốn thử.
Bác Mộ Trì chăm chú xem, không chú ý đến "về nhà" mà Phó Vân Hành nói, không phải là nhà mà cô nghĩ đến.
Lúc dừng xe, Bác Mộ Trì còn hơi kinh ngạc, "Nhanh vậy đã về nhà rồi?"
Dứt lời, cô chú ý đến đây là khu dân cư Phó Vân Hành thuê.
Bác Mộ Trì ngơ ngác một lúc, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Không phải nói về nhà sao?"
Phó Vân Hành hỏi vặn lại: "Không muốn về bên này?"
"..."
Nhìn con ngươi thâm thúy của anh, Bác Mộ Trì sờ chóp mũi rồi nói: "Không có."
Phó Vân Hành: "Xuống xe."
Hai người xuống xe lên lầu.
Bác Mộ Trì theo sau Phó Vân Hành, nhìn anh vào nhà đổi giày, sau đó lấy một đôi dép cho mình.
Bác Mộ Trì vừa mang dép vào, vòng eo đã bị anh ghìm lại.
Cô đột ngột bị ôm, đặt trên tủ giày bên cạnh.
Trái tim Bác Mộ Trì đập mạnh, đang muốn mở miệng nói chuyện, đôi môi nóng bỏng của Phó Vân Hành đã chạm đến.
Hơi thở anh càng lúc càng nặng, không nói lời nào mà bắt đầu hôn cô.
Anh dùng cách thức như vậy, kể ra nỗi nhớ nhung và mong ngóng của bản thân đối với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.