Chương 88
Thời Tinh Thảo
15/12/2023
Sau khi một hồi yên lặng, cô lại tự nói thêm: “Thực ra yêu đương kiểu gì thì cũng đều là thuần túy thôi.”
Đàm Thư cười, khoác tay cô: “Không nói chuyện này nữa, đưa cậu đi ăn cơm trước đã, tớ đã đặt một nhà hàng khá ổn ở gần đây.”
“Được đấy nhỉ.” Bác Mộ Trì sảng khoái đồng ý: “Cậu mời nhé.”
Giờ là thời gian ăn trưa, nhà hàng có không ít người.
Đàm Thư tìm một chỗ ngồi ở góc để đề phòng Bác Mộ Trì bị nhận ra.
Cô ấy rót một cốc nước ấm cho Bác Mộ Trì rồi mới hỏi: “Lần này nghỉ bao lâu?”
“Khá lâu đấy.” Bác Mộ Trì uống một hớp, nhìn cô ấy: “Dù sao thì gần đây tớ không có cuộc thi gì cả.”
Chỉ cần không gặp cuộc thi gì lớn thì thời gian của cô đều khá tự do.
Đàm Thư chống cằm nhìn cô: “Vậy bao giờ cậu có thời gian rảnh để đến nhà tớ một chuyến?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, chần chừ nói: “Đến ăn cơm?”
Đàm Thư gật đầu: “Từ cuộc họp lần trước, sau khi cậu làm cho mọi người thay đổi cách nhìn nhận mới về Thế vận hội mùa Đông, ba tớ vẫn luôn hối thúc tớ mời cậu về nhà ăn cơm. Ông ấy muốn thảo luận về trận thi đấu.”
Bác Mộ Trì buồn cười, cười híp mắt: “Sao chú lại dễ thương như vậy chứ.”
Ngôn Thư nhún vai: “Ông ấy còn hận mình không thể trở về lúc bốn mươi tuổi đấy.”
“Bốn mươi tuổi thì không được.” Bác Mộ Trì chớp mắt: “Ba mươi lăm tuổi là được rồi, đó là lúc trạng thái cơ thể tốt nhất.”
Đàm Thư trừng mắt nhìn cô.
Bác Mộ Trì bật cười: “Vậy tớ sẽ tranh thủ một ngày cuối tuần để sang nói chuyện với chú và dì.”
Đàm Thư: “Được, cậu quyết định thời gian xong thì nói với tớ một tiếng.”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại đi shopping.
Đến hai giờ chiều, Đàm Thư quay về công ty đi làm.
Bác Mộ Trì đi dạo vòng vòng, cô định đến trường thăm Trì Ứng, đã lâu rồi cô không gặp cậu.
Lúc cô đến trường, thời gian còn khá sớm nên Bác Mộ Trì nhắn tin tán gẫu với Quý Vân Thư đang ở nước ngoài, thuận tiện chờ Trì Ứng tan học.
Buổi chiều sau khi Trì Ứng tan học sẽ có khoảng hai tiếng đồng hồ để ăn cơm và giải trí, bấy nhiêu là đủ để hai chị em trò chuyện và cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.
Biết cô đến tìm Trì Ứng, Quý Vân Thư không nén được tò mò mà hỏi: [Chị đến đó là vì muốn gặp cô gái mà Trì Ứng thầm mến à?]
Bác Trì Mộ đáp: [Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ là muốn đến gặp nó mà thôi.]
Quý Vân Thư: [Anh trai em rất bận sao?]
Tin nhắn vừa gửi đi, em ấy dứt khoát gọi điện thoại quốc tế cho Bác Mộ Trì: “Anh em ở gần trường à?”
Bác Mộ Trì bật cười: “Phải, sao em lại bất ngờ gọi điện thoại cho chị vậy?”
“Gửi tin nhắn thoại quá mệt mỏi.” Quý Vân Thư nói: “Dù sao em cũng không thiếu chút tiền này.”
Bác Mộ Trì nhướng mày: “Cách nói chuyện của em thật giống mấy kẻ nhà giàu mới nổi.”
Quý Vân Thư nhún vai, phối hợp trả lời: “Chính là em mà.”
Hai người trò chuyện một lát, Quý Vân Thư than thở: “Sao em vẫn chưa được tốt nghiệp nữa chứ.”
“Hả?” Bác Mộ Trì tò mò: “Muốn tốt nghiệp như vậy?”
“Muốn chứ.” Quý Vân Thư nói: “Tốt nghiệp rồi thì có thể về nước.”
Em ấy nghiêm túc nói: “Vậy thì lúc chỉ buồn chán cũng có thể đi dạo phố và xem phim chung với chị.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì không nhịn được nhắc nhở em ấy một câu: “Hôm nay là ngày làm việc.”
“Em mặc kệ.” Quý Vân Thư tùy hứng nói: “Chỉ cần chị dâu cần, cho dù bỏ bê công việc em cũng sẽ đi chung với chị.”
Nghe em ấy gọi cô như vậy, Bác Mộ Trì ngượng ngùng nói nhỏ: “Toàn gọi bậy thôi.”
“Em đâu có gọi sai.” Quý Vân Thư vui vẻ nói: “Chẳng lẽ chị không muốn làm chị dâu của em, chị muốn bội tình bạc nghĩa với anh trai em à?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, lí nhí nói: “Bội tình bạc nghĩa có thể dùng như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Quý Vân Thư hùng hồn trả lời.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Quý Vân Thư chợt nhớ đến một chuyện: “Phải rồi, lúc anh trai em tốt nghiệp em sẽ về nước.”
Nghe vậy, hai mắt Bác Mộ Trì sáng lên: “Thật sao? Sẽ không có bất ngờ gì xảy ra chứ?”
“Chưa biết.” Quý Vân Thư đảm bảo: “Nhưng mà em chắc chắn sẽ quay về tham gia lễ tốt nghiệp của anh trai.”
Bác Mộ Trì: “Được, vậy chúng ta sẽ chờ em trở về.”
Nghĩ đến việc Quý Vân Thư còn có việc phải làm, Bác Mộ Trì cũng không làm trễ nãi thời gian của em ấy nữa. Cô hối thúc Quý Vân Thư cứ làm việc của mình đi, cô định đi dạo một vòng xung quanh trường, chờ Trì Ứng tan học. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trì Ứng đi học không mang theo điện thoại, vẫn là nhờ Hạ Lễ đến gọi cậu thì cậu mới biết Bác Mộ Trì đã đến trường.
Hai người lập tức rời khỏi khu giảng đường, chạy như bay ra cổng trường.
Bác Mộ Trì phát hiện Trì Ứng và Hạ Lễ lại cao hơn một chút, cũng đẹp trai hơn.
Cô nhìn hai người, gật đầu quan sát hồi lâu: “Hai đứa cao bao nhiêu?”
Trì Ứng: “Một mét tám mươi bảy.”
Hạ Lễ: “Một mét tám mươi sáu.”
"..."
Nghe thấy Trì Ứng nói cậu cao một mét tám mươi bảy, Bác Mộ Trì hơn nhăn mày, nhìn Trì Ứng rồi nghiêm túc nói: “Thời gian này em nên ăn nhiều hơn một chút.”
“Hả?” Trì Ứng cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Bác Mộ Trì: “Như thế em mới có thể tăng chiều cao lên một mét chín được.”
“Vậy không phải em sẽ cao hơn anh Vân Hành sao?’
Trì Ứng ngạc nhiên: “Chuyện này không tốt lắm đâu.”
“Em đừng cao như anh ấy mới tốt.” Bác Mộ Trì nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trì Ứng: “?”
Cậu không hiểu: “Tại sao vậy?”
“Không tại sao hết.” Bác Mộ Trì hung dữ nhìn cậu: “Đi thôi, chị dẫn hai đứa đi ăn cơm.”
Cô dẫn hai người đến nhà hàng. Sau khi ngồi vào bàn, cô điên cuồng gọi thức ăn cho hai chàng thanh niên vẫn còn khả năng tăng chiều cao, cố gắng để Trì Ứng ăn nhiều một chút.
Trì Ứng được nuông chiều mà sợ hãi, cậu vẫn cảm thấy hôm nay chị cậu có gì đó hơi kỳ lạ, cảm giác như cô muốn vỗ béo cậu rồi mang đi làm thịt vậy.
Mãi đến lúc Phó Vân Hành tới đón, cậu mới nhân dịp Bác Mộ Trì không chú ý, nhỏ giọng hỏi: “Anh Vân Hành, gần đây chị em có mắng em trước mặt anh hay không?”
"..."
Phó Vân Hành nhìn cậu: “Sao lại hỏi như thế?”
Trì Ứng gãi đầu, nhìn về phía Bác Mộ Trì vừa bước ra khỏi nhà đi vệ sinh ở gần đó: “Em có cảm giác hình như em đã làm gì đó khiến chị ấy không vừa lòng, cho nên chị ấy muốn chỉnh chết em.”
Phó Vân Hành bị câu nói của cậu làm cho sặc, anh nhìn chằm Bác Mộ Trì đang đi về phía bọn họ một lát rồi mới lắc đầu, anh nói: “Không đến mức đó.”
Trì Ứng: “Thật không?”
Phó Vân Hành vừa định trả lời thì Bác Trì Mộ đã nghe thấy câu hỏi của cậu, cô thuận miệng hỏi: “Cái gì thật hay giả?”
“Không có gì.” Trì Ứng căng thẳng, lập tức nói: “Chị, vậy em và Hạ Lễ về trường trước, cuối tuần em sẽ về nhà.”
Bác Mộ Trì đang định nói gì đó, nhưng cậu đã lôi kéo Hạ Lễ bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng hai người đã chạy đi xa, cô cảm thấy vô cùng hoang mang: “Nó chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
Phó Vân Hành nhịn cười, nhìn cô nói: “Lúc ăn cơm em đã làm gì với Trì Ứng mà nó lại sợ hãi như vậy?”
“Em không làm gì mà.” Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành cùng nhau đi bộ đến bãi đậu xe: “Em gọi cho nó rất nhiều món mà nó thích ăn, còn gắp thức ăn cho nó nữa.”
Người khác không có vinh dự này đâu.
Phó Vân Hành nhướng mày: “Sao tự nhiên lại gặp thức ăn cho thằng bé?”
“Thì…” Nhắc đến chuyện này, Bác Mộ Trì cảm thấy hơi xấu hổ: “Em muốn nó cao hơn chút nữa.”
Phó Vân Hành: “Hả?”
Hiện tại, trước mặt anh, Bác Mộ Trì cũng không quá ngại ngùng. Cô nhỏ giọng kể cho anh nghe về một giấc mơ mà cô đã mơ thấy rất lâu rồi.
Nghe cô kể xong, Phó Vân Hành không nhịn được mà bật cười.
“Không được cười.” Bác Mộ Trì rất xấu hổ, bực bội sờ lên mũi, ngập ngừng nói: “Cho nên em mới muốn nó cao hơn chút nữa, không thể chỉ có bạn trai em cao được.”
Vừa dứt lời, cô lại hỏi Phó Vân Hành: “Có phải là em quá ngang ngược hay không?”
“Anh không nghĩ vậy.” Phó Vân Hành đưa cô rời khỏi trường học, nghiêm túc nói: “Làm tốt lắm.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, mỉm cười đắc ý: “Phải không, em cũng cảm thấy bản thân làm rất đúng.”
Suốt quãng đường, cô đều ríu rít trò chuyện với Phó Vân Hành.
Lúc xe dừng lại, Bác Mộ Trì nghiêng đầu quan sát: “Sao lại dừng xe ở đây?”
Phó Vân Hành nhìn cô: “Em có muốn đi siêu thị với anh không?”
"..."
Không khí siêu thị vào buổi tốt rất ấm áp, cũng rất náo nhiệt.
Cảm giác đi dạo siêu thị cùng Phó Vân Hành lần này cũng giống như lần trước, Bác Mộ Trì vẫn vui vẻ như cũ.
Nhìn anh cầm túi đi mua rau củ và trái cây, Bác Mộ Trì mới phản ứng lại rồi hỏi: “Đêm nay chúng ta không về nhà sao?”
“Ừ.” Phó Vân Hành có nghiêm túc trả lời: “Đi qua đi lại bệnh viện quá xa.”
Anh ngừng một chút, mới hỏi ý kiến của cô: “Hay em dọn sang bên này ở chung với anh nhé?”
Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, Bác Mộ Trì ngượng ngùng dời ánh mắt, nói: “Anh đã quyết định rồi, còn hỏi em làm gì.”
Phó Vân Hành: “Dù sao cũng phải làm theo trình tự.”
Bác Mộ Trì cạn lời với anh.
Sau khi mua đồ ăn và đồ dùng xong, hai người đi tính tiền, ánh mắt Bác Mộ Trì lơ đãng liếc nhìn đồ đạc trên kệ hàng.
Cô dừng lại một chút, đang muốn nhìn thử Phó Vân Hành, lại đối diện với anh mắt trêu ghẹo của anh.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, đúng lúc muốn kéo anh rời đi, lại nghe thấy giọng nói của anh truyền đến bên tai.
Giọng nói của anh rất trầm, anh kề sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ để cho cô nghe thấy: “Thích hương vị gì?”
Bác Mộ Trì ngây người ba giây, lắp bắp nói: “Cái này còn phân chia hương vị?”
Phó Vân Hành: “Ừ.”
Anh hỏi lại cô lần nữa.
Bác Mộ Trì đỏ mặt, túm lấy quần áo anh, thúc giục anh rời đi: “Tùy anh.”
Cô nói: “Nhanh đi tính tiền.”
Phó Vân Hành nở nụ cười, làm trò trước mặt cô, mặt không đổi sắc cầm hai hộp ném vào xe đẩy hàng của siêu thị.
…
Từ siêu thị đi ra, nhiệt độ trên mặt Bác Mộ Trì vẫn chưa giảm bớt.
Cô hạ cửa xe xuống, muốn để gió ngoài cửa sổ giúp bản thân hạ nhiệt, nhưng lại không có kết quả.
Nhiệt độ trên mặt cô vẫn nóng bừng đến khi đi theo Phó Vân Hành vào trong phòng, sau đó cô lại chột dạ đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô cảm thấy bản thân càng nóng hơn. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lúc Bác Mộ Trì tắm rửa xong, Phó Vân Hành vẫn còn ở phòng sách.
Cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã đối diện với ánh mắt của anh.
Không khí dường như ngưng đọng vài giây.
Ánh mắt Bác Mộ Trì đảo loạn nói: “Em… Em sẽ tìm một bộ phim để xem, anh cứ làm việc của anh đi.”
Phó Vân Hành khẽ cười rồi nói: “Ba mươi phút nữa là xong.”
“Ồ.” Bác Mộ Trì giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Em cũng không vội.”
Dứt lời, cô xấu hổ đứng tại chỗ.
Rốt cuộc cô đang nói cái gì thế này.
Phó Vân Hành thấy cô đỏ mặt, che miệng, cố gắng nhịn cười rồi nói: “Đi xem phim đi.”
“Được.”
Bác Mộ Trì nhanh chóng chạy đi.
Không biết Phó Vân Hành đã mua máy chiếu từ khi nào, Bác Mộ Trì tìm vài bộ phim đã từng xem, là bộ phim vô cùng cảm động khiên người rơi lệ do diễn viên Chu Nghiên mà cô thích và vợ của anh ta đóng.
Mỗi lần Bác Mộ Trì xem, đều sẽ bị cảm động đến rơi nước mắt.
Tất nhiên là độ nổi tiếng của bộ phim này không thấp. Tuy hiện tại có khá nhiều bộ phim khác nổi tiếng hơn khiến bộ phim này không còn nổi như xưa nữa, nhưng Bác Mộ Trì vẫn thích bộ phim này nhất.
Cô xem mê mẩn đến mức Phó Vân Hành đi ra khỏi phòng sách, vào phòng tắm tắm rửa cũng không phát hiện ra.
Cho đến khi bên người truyền tới mùi hương mát lạnh bên chóp mũi, Bác Mộ Trì mới nhận ra Phó Vân Hành đã tắm xong.
Cô quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đang phát sáng.
“Anh… tắm xong rồi à?”
Phó Vân Hành ngước mắt lên nhìn màn hình lớn, trả lời cô: “Vẫn xem bộ phim này?”
Bác Mộ Trì gật đầu đáp: “Rất hay.”
Phó Vân Hành ngừng một chút, thấp giọng hỏi: “Có mệt không?.”
“…Tàm…tàm tạm.”
Yên lặng một lát.
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn người đang xem phim cùng mình, mím môi hỏi: “Anh có mệt không?”
“Cũng tạm.” Phó Vân Hành hững hờ nói: “Xem xong rồi đi ngủ?”
Bác Mộ Trì im lặng một lát rồi nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra em đã xem rất nhiều lần rồi.”
Ngụ ý là, hôm nay có xem hay không xem cũng được.
Cô vừa dứt lời, Phó Vân Hành không cho cô có cơ hội đổi ý, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Anh không kiềm chế nữa, không có chút thu liễm nào.
Phim vẫn còn đang chiếu.
Nhưng Bác Mộ Trì không còn nghe thấy giọng nói của thần tượng nữa, hơi thở và tai của cô đều bị người trước mắt chiếm cứ, không còn chút khe hở nào để người khác chen vào.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Trước khi mất khống chế, Bác Mộ Trì thở phì phò, dán sát vào cơ thể người đối diện, cô hơi hồi hộp, run rẩy nói: “Về… về phòng.”
Phó Vân Hành ngậm lấy môi của cô, bế cô đi vào phòng.
Trong phòng chỉ còn lại đèn ngủ ở đầu giường đang sáng, cái bóng phập phồng của hai người in lên tường.
Bác Mộ Trì bị anh hôn đến mức không còn suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, nhưng cô vẫn nghe được tiếng thứ kia bị xé.
Trong khoảnh khắc cô mở mắt, Phó Vân Hành đã nắm lấy tay Bác Mộ Trì.
Tim của cô đập nhanh hơn.
Tim Bác Mộ Trì đập loạn xạ, nó đập còn nhanh hơn so với lúc cô phát hiện ra bản thân thích Phó Vân Hành.
“Anh…” Giọng nói của cô đã hơi khàn, trong mắt lộ rõ ham m.uốn bị anh gợi lên.
“Anh cái gì?” Phó Vân Hành khàn giọng hỏi: “Biết làm không?”
Đương nhiên Bác Mộ Trì không biết.
Cô cũng không phải người không thầy dạy cũng hiểu loại chuyện này. Cô không phải, nhưng Phó Vân Hành lại là người như vậy.
Anh là người không cần thầy dạy cũng hiểu.
“……”
Mọi chuyện phát sinh sau đó đều thuận theo tự nhiên.
Gió ngoài cửa sổ khá lớn, thổi bay một góc màn. Trong lúc mơ màng, Bác Mộ Trì nghe thấy âm thanh bộ phim đang phát ngoài phòng khách hình như có thay đổi, lại giống như không có gì.
Theo bản năng, cô đáp lại anh.
Dường như anh cũng rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức làm Bác Mộ Trì, bất tri bất giác, rơi vào bẫy mà anh đã giăng sẵn.
Âm thanh của cô bị anh nuốt mất, suy nghĩ bị anh chiếm cứ.
Trong khoảng khắc này, cô cam tâm tình nguyện khuất phục trước anh.
Đàm Thư cười, khoác tay cô: “Không nói chuyện này nữa, đưa cậu đi ăn cơm trước đã, tớ đã đặt một nhà hàng khá ổn ở gần đây.”
“Được đấy nhỉ.” Bác Mộ Trì sảng khoái đồng ý: “Cậu mời nhé.”
Giờ là thời gian ăn trưa, nhà hàng có không ít người.
Đàm Thư tìm một chỗ ngồi ở góc để đề phòng Bác Mộ Trì bị nhận ra.
Cô ấy rót một cốc nước ấm cho Bác Mộ Trì rồi mới hỏi: “Lần này nghỉ bao lâu?”
“Khá lâu đấy.” Bác Mộ Trì uống một hớp, nhìn cô ấy: “Dù sao thì gần đây tớ không có cuộc thi gì cả.”
Chỉ cần không gặp cuộc thi gì lớn thì thời gian của cô đều khá tự do.
Đàm Thư chống cằm nhìn cô: “Vậy bao giờ cậu có thời gian rảnh để đến nhà tớ một chuyến?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, chần chừ nói: “Đến ăn cơm?”
Đàm Thư gật đầu: “Từ cuộc họp lần trước, sau khi cậu làm cho mọi người thay đổi cách nhìn nhận mới về Thế vận hội mùa Đông, ba tớ vẫn luôn hối thúc tớ mời cậu về nhà ăn cơm. Ông ấy muốn thảo luận về trận thi đấu.”
Bác Mộ Trì buồn cười, cười híp mắt: “Sao chú lại dễ thương như vậy chứ.”
Ngôn Thư nhún vai: “Ông ấy còn hận mình không thể trở về lúc bốn mươi tuổi đấy.”
“Bốn mươi tuổi thì không được.” Bác Mộ Trì chớp mắt: “Ba mươi lăm tuổi là được rồi, đó là lúc trạng thái cơ thể tốt nhất.”
Đàm Thư trừng mắt nhìn cô.
Bác Mộ Trì bật cười: “Vậy tớ sẽ tranh thủ một ngày cuối tuần để sang nói chuyện với chú và dì.”
Đàm Thư: “Được, cậu quyết định thời gian xong thì nói với tớ một tiếng.”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại đi shopping.
Đến hai giờ chiều, Đàm Thư quay về công ty đi làm.
Bác Mộ Trì đi dạo vòng vòng, cô định đến trường thăm Trì Ứng, đã lâu rồi cô không gặp cậu.
Lúc cô đến trường, thời gian còn khá sớm nên Bác Mộ Trì nhắn tin tán gẫu với Quý Vân Thư đang ở nước ngoài, thuận tiện chờ Trì Ứng tan học.
Buổi chiều sau khi Trì Ứng tan học sẽ có khoảng hai tiếng đồng hồ để ăn cơm và giải trí, bấy nhiêu là đủ để hai chị em trò chuyện và cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.
Biết cô đến tìm Trì Ứng, Quý Vân Thư không nén được tò mò mà hỏi: [Chị đến đó là vì muốn gặp cô gái mà Trì Ứng thầm mến à?]
Bác Trì Mộ đáp: [Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ là muốn đến gặp nó mà thôi.]
Quý Vân Thư: [Anh trai em rất bận sao?]
Tin nhắn vừa gửi đi, em ấy dứt khoát gọi điện thoại quốc tế cho Bác Mộ Trì: “Anh em ở gần trường à?”
Bác Mộ Trì bật cười: “Phải, sao em lại bất ngờ gọi điện thoại cho chị vậy?”
“Gửi tin nhắn thoại quá mệt mỏi.” Quý Vân Thư nói: “Dù sao em cũng không thiếu chút tiền này.”
Bác Mộ Trì nhướng mày: “Cách nói chuyện của em thật giống mấy kẻ nhà giàu mới nổi.”
Quý Vân Thư nhún vai, phối hợp trả lời: “Chính là em mà.”
Hai người trò chuyện một lát, Quý Vân Thư than thở: “Sao em vẫn chưa được tốt nghiệp nữa chứ.”
“Hả?” Bác Mộ Trì tò mò: “Muốn tốt nghiệp như vậy?”
“Muốn chứ.” Quý Vân Thư nói: “Tốt nghiệp rồi thì có thể về nước.”
Em ấy nghiêm túc nói: “Vậy thì lúc chỉ buồn chán cũng có thể đi dạo phố và xem phim chung với chị.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì không nhịn được nhắc nhở em ấy một câu: “Hôm nay là ngày làm việc.”
“Em mặc kệ.” Quý Vân Thư tùy hứng nói: “Chỉ cần chị dâu cần, cho dù bỏ bê công việc em cũng sẽ đi chung với chị.”
Nghe em ấy gọi cô như vậy, Bác Mộ Trì ngượng ngùng nói nhỏ: “Toàn gọi bậy thôi.”
“Em đâu có gọi sai.” Quý Vân Thư vui vẻ nói: “Chẳng lẽ chị không muốn làm chị dâu của em, chị muốn bội tình bạc nghĩa với anh trai em à?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, lí nhí nói: “Bội tình bạc nghĩa có thể dùng như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Quý Vân Thư hùng hồn trả lời.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Quý Vân Thư chợt nhớ đến một chuyện: “Phải rồi, lúc anh trai em tốt nghiệp em sẽ về nước.”
Nghe vậy, hai mắt Bác Mộ Trì sáng lên: “Thật sao? Sẽ không có bất ngờ gì xảy ra chứ?”
“Chưa biết.” Quý Vân Thư đảm bảo: “Nhưng mà em chắc chắn sẽ quay về tham gia lễ tốt nghiệp của anh trai.”
Bác Mộ Trì: “Được, vậy chúng ta sẽ chờ em trở về.”
Nghĩ đến việc Quý Vân Thư còn có việc phải làm, Bác Mộ Trì cũng không làm trễ nãi thời gian của em ấy nữa. Cô hối thúc Quý Vân Thư cứ làm việc của mình đi, cô định đi dạo một vòng xung quanh trường, chờ Trì Ứng tan học. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trì Ứng đi học không mang theo điện thoại, vẫn là nhờ Hạ Lễ đến gọi cậu thì cậu mới biết Bác Mộ Trì đã đến trường.
Hai người lập tức rời khỏi khu giảng đường, chạy như bay ra cổng trường.
Bác Mộ Trì phát hiện Trì Ứng và Hạ Lễ lại cao hơn một chút, cũng đẹp trai hơn.
Cô nhìn hai người, gật đầu quan sát hồi lâu: “Hai đứa cao bao nhiêu?”
Trì Ứng: “Một mét tám mươi bảy.”
Hạ Lễ: “Một mét tám mươi sáu.”
"..."
Nghe thấy Trì Ứng nói cậu cao một mét tám mươi bảy, Bác Mộ Trì hơn nhăn mày, nhìn Trì Ứng rồi nghiêm túc nói: “Thời gian này em nên ăn nhiều hơn một chút.”
“Hả?” Trì Ứng cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Bác Mộ Trì: “Như thế em mới có thể tăng chiều cao lên một mét chín được.”
“Vậy không phải em sẽ cao hơn anh Vân Hành sao?’
Trì Ứng ngạc nhiên: “Chuyện này không tốt lắm đâu.”
“Em đừng cao như anh ấy mới tốt.” Bác Mộ Trì nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trì Ứng: “?”
Cậu không hiểu: “Tại sao vậy?”
“Không tại sao hết.” Bác Mộ Trì hung dữ nhìn cậu: “Đi thôi, chị dẫn hai đứa đi ăn cơm.”
Cô dẫn hai người đến nhà hàng. Sau khi ngồi vào bàn, cô điên cuồng gọi thức ăn cho hai chàng thanh niên vẫn còn khả năng tăng chiều cao, cố gắng để Trì Ứng ăn nhiều một chút.
Trì Ứng được nuông chiều mà sợ hãi, cậu vẫn cảm thấy hôm nay chị cậu có gì đó hơi kỳ lạ, cảm giác như cô muốn vỗ béo cậu rồi mang đi làm thịt vậy.
Mãi đến lúc Phó Vân Hành tới đón, cậu mới nhân dịp Bác Mộ Trì không chú ý, nhỏ giọng hỏi: “Anh Vân Hành, gần đây chị em có mắng em trước mặt anh hay không?”
"..."
Phó Vân Hành nhìn cậu: “Sao lại hỏi như thế?”
Trì Ứng gãi đầu, nhìn về phía Bác Mộ Trì vừa bước ra khỏi nhà đi vệ sinh ở gần đó: “Em có cảm giác hình như em đã làm gì đó khiến chị ấy không vừa lòng, cho nên chị ấy muốn chỉnh chết em.”
Phó Vân Hành bị câu nói của cậu làm cho sặc, anh nhìn chằm Bác Mộ Trì đang đi về phía bọn họ một lát rồi mới lắc đầu, anh nói: “Không đến mức đó.”
Trì Ứng: “Thật không?”
Phó Vân Hành vừa định trả lời thì Bác Trì Mộ đã nghe thấy câu hỏi của cậu, cô thuận miệng hỏi: “Cái gì thật hay giả?”
“Không có gì.” Trì Ứng căng thẳng, lập tức nói: “Chị, vậy em và Hạ Lễ về trường trước, cuối tuần em sẽ về nhà.”
Bác Mộ Trì đang định nói gì đó, nhưng cậu đã lôi kéo Hạ Lễ bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng hai người đã chạy đi xa, cô cảm thấy vô cùng hoang mang: “Nó chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
Phó Vân Hành nhịn cười, nhìn cô nói: “Lúc ăn cơm em đã làm gì với Trì Ứng mà nó lại sợ hãi như vậy?”
“Em không làm gì mà.” Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành cùng nhau đi bộ đến bãi đậu xe: “Em gọi cho nó rất nhiều món mà nó thích ăn, còn gắp thức ăn cho nó nữa.”
Người khác không có vinh dự này đâu.
Phó Vân Hành nhướng mày: “Sao tự nhiên lại gặp thức ăn cho thằng bé?”
“Thì…” Nhắc đến chuyện này, Bác Mộ Trì cảm thấy hơi xấu hổ: “Em muốn nó cao hơn chút nữa.”
Phó Vân Hành: “Hả?”
Hiện tại, trước mặt anh, Bác Mộ Trì cũng không quá ngại ngùng. Cô nhỏ giọng kể cho anh nghe về một giấc mơ mà cô đã mơ thấy rất lâu rồi.
Nghe cô kể xong, Phó Vân Hành không nhịn được mà bật cười.
“Không được cười.” Bác Mộ Trì rất xấu hổ, bực bội sờ lên mũi, ngập ngừng nói: “Cho nên em mới muốn nó cao hơn chút nữa, không thể chỉ có bạn trai em cao được.”
Vừa dứt lời, cô lại hỏi Phó Vân Hành: “Có phải là em quá ngang ngược hay không?”
“Anh không nghĩ vậy.” Phó Vân Hành đưa cô rời khỏi trường học, nghiêm túc nói: “Làm tốt lắm.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, mỉm cười đắc ý: “Phải không, em cũng cảm thấy bản thân làm rất đúng.”
Suốt quãng đường, cô đều ríu rít trò chuyện với Phó Vân Hành.
Lúc xe dừng lại, Bác Mộ Trì nghiêng đầu quan sát: “Sao lại dừng xe ở đây?”
Phó Vân Hành nhìn cô: “Em có muốn đi siêu thị với anh không?”
"..."
Không khí siêu thị vào buổi tốt rất ấm áp, cũng rất náo nhiệt.
Cảm giác đi dạo siêu thị cùng Phó Vân Hành lần này cũng giống như lần trước, Bác Mộ Trì vẫn vui vẻ như cũ.
Nhìn anh cầm túi đi mua rau củ và trái cây, Bác Mộ Trì mới phản ứng lại rồi hỏi: “Đêm nay chúng ta không về nhà sao?”
“Ừ.” Phó Vân Hành có nghiêm túc trả lời: “Đi qua đi lại bệnh viện quá xa.”
Anh ngừng một chút, mới hỏi ý kiến của cô: “Hay em dọn sang bên này ở chung với anh nhé?”
Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, Bác Mộ Trì ngượng ngùng dời ánh mắt, nói: “Anh đã quyết định rồi, còn hỏi em làm gì.”
Phó Vân Hành: “Dù sao cũng phải làm theo trình tự.”
Bác Mộ Trì cạn lời với anh.
Sau khi mua đồ ăn và đồ dùng xong, hai người đi tính tiền, ánh mắt Bác Mộ Trì lơ đãng liếc nhìn đồ đạc trên kệ hàng.
Cô dừng lại một chút, đang muốn nhìn thử Phó Vân Hành, lại đối diện với anh mắt trêu ghẹo của anh.
Bác Mộ Trì nghẹn lời, đúng lúc muốn kéo anh rời đi, lại nghe thấy giọng nói của anh truyền đến bên tai.
Giọng nói của anh rất trầm, anh kề sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ để cho cô nghe thấy: “Thích hương vị gì?”
Bác Mộ Trì ngây người ba giây, lắp bắp nói: “Cái này còn phân chia hương vị?”
Phó Vân Hành: “Ừ.”
Anh hỏi lại cô lần nữa.
Bác Mộ Trì đỏ mặt, túm lấy quần áo anh, thúc giục anh rời đi: “Tùy anh.”
Cô nói: “Nhanh đi tính tiền.”
Phó Vân Hành nở nụ cười, làm trò trước mặt cô, mặt không đổi sắc cầm hai hộp ném vào xe đẩy hàng của siêu thị.
…
Từ siêu thị đi ra, nhiệt độ trên mặt Bác Mộ Trì vẫn chưa giảm bớt.
Cô hạ cửa xe xuống, muốn để gió ngoài cửa sổ giúp bản thân hạ nhiệt, nhưng lại không có kết quả.
Nhiệt độ trên mặt cô vẫn nóng bừng đến khi đi theo Phó Vân Hành vào trong phòng, sau đó cô lại chột dạ đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô cảm thấy bản thân càng nóng hơn. ---ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lúc Bác Mộ Trì tắm rửa xong, Phó Vân Hành vẫn còn ở phòng sách.
Cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã đối diện với ánh mắt của anh.
Không khí dường như ngưng đọng vài giây.
Ánh mắt Bác Mộ Trì đảo loạn nói: “Em… Em sẽ tìm một bộ phim để xem, anh cứ làm việc của anh đi.”
Phó Vân Hành khẽ cười rồi nói: “Ba mươi phút nữa là xong.”
“Ồ.” Bác Mộ Trì giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Em cũng không vội.”
Dứt lời, cô xấu hổ đứng tại chỗ.
Rốt cuộc cô đang nói cái gì thế này.
Phó Vân Hành thấy cô đỏ mặt, che miệng, cố gắng nhịn cười rồi nói: “Đi xem phim đi.”
“Được.”
Bác Mộ Trì nhanh chóng chạy đi.
Không biết Phó Vân Hành đã mua máy chiếu từ khi nào, Bác Mộ Trì tìm vài bộ phim đã từng xem, là bộ phim vô cùng cảm động khiên người rơi lệ do diễn viên Chu Nghiên mà cô thích và vợ của anh ta đóng.
Mỗi lần Bác Mộ Trì xem, đều sẽ bị cảm động đến rơi nước mắt.
Tất nhiên là độ nổi tiếng của bộ phim này không thấp. Tuy hiện tại có khá nhiều bộ phim khác nổi tiếng hơn khiến bộ phim này không còn nổi như xưa nữa, nhưng Bác Mộ Trì vẫn thích bộ phim này nhất.
Cô xem mê mẩn đến mức Phó Vân Hành đi ra khỏi phòng sách, vào phòng tắm tắm rửa cũng không phát hiện ra.
Cho đến khi bên người truyền tới mùi hương mát lạnh bên chóp mũi, Bác Mộ Trì mới nhận ra Phó Vân Hành đã tắm xong.
Cô quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đang phát sáng.
“Anh… tắm xong rồi à?”
Phó Vân Hành ngước mắt lên nhìn màn hình lớn, trả lời cô: “Vẫn xem bộ phim này?”
Bác Mộ Trì gật đầu đáp: “Rất hay.”
Phó Vân Hành ngừng một chút, thấp giọng hỏi: “Có mệt không?.”
“…Tàm…tàm tạm.”
Yên lặng một lát.
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn người đang xem phim cùng mình, mím môi hỏi: “Anh có mệt không?”
“Cũng tạm.” Phó Vân Hành hững hờ nói: “Xem xong rồi đi ngủ?”
Bác Mộ Trì im lặng một lát rồi nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra em đã xem rất nhiều lần rồi.”
Ngụ ý là, hôm nay có xem hay không xem cũng được.
Cô vừa dứt lời, Phó Vân Hành không cho cô có cơ hội đổi ý, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Anh không kiềm chế nữa, không có chút thu liễm nào.
Phim vẫn còn đang chiếu.
Nhưng Bác Mộ Trì không còn nghe thấy giọng nói của thần tượng nữa, hơi thở và tai của cô đều bị người trước mắt chiếm cứ, không còn chút khe hở nào để người khác chen vào.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Trước khi mất khống chế, Bác Mộ Trì thở phì phò, dán sát vào cơ thể người đối diện, cô hơi hồi hộp, run rẩy nói: “Về… về phòng.”
Phó Vân Hành ngậm lấy môi của cô, bế cô đi vào phòng.
Trong phòng chỉ còn lại đèn ngủ ở đầu giường đang sáng, cái bóng phập phồng của hai người in lên tường.
Bác Mộ Trì bị anh hôn đến mức không còn suy nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, nhưng cô vẫn nghe được tiếng thứ kia bị xé.
Trong khoảnh khắc cô mở mắt, Phó Vân Hành đã nắm lấy tay Bác Mộ Trì.
Tim của cô đập nhanh hơn.
Tim Bác Mộ Trì đập loạn xạ, nó đập còn nhanh hơn so với lúc cô phát hiện ra bản thân thích Phó Vân Hành.
“Anh…” Giọng nói của cô đã hơi khàn, trong mắt lộ rõ ham m.uốn bị anh gợi lên.
“Anh cái gì?” Phó Vân Hành khàn giọng hỏi: “Biết làm không?”
Đương nhiên Bác Mộ Trì không biết.
Cô cũng không phải người không thầy dạy cũng hiểu loại chuyện này. Cô không phải, nhưng Phó Vân Hành lại là người như vậy.
Anh là người không cần thầy dạy cũng hiểu.
“……”
Mọi chuyện phát sinh sau đó đều thuận theo tự nhiên.
Gió ngoài cửa sổ khá lớn, thổi bay một góc màn. Trong lúc mơ màng, Bác Mộ Trì nghe thấy âm thanh bộ phim đang phát ngoài phòng khách hình như có thay đổi, lại giống như không có gì.
Theo bản năng, cô đáp lại anh.
Dường như anh cũng rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức làm Bác Mộ Trì, bất tri bất giác, rơi vào bẫy mà anh đã giăng sẵn.
Âm thanh của cô bị anh nuốt mất, suy nghĩ bị anh chiếm cứ.
Trong khoảng khắc này, cô cam tâm tình nguyện khuất phục trước anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.