Chương 25
Diệp Tử
29/11/2013
Dịch: Sahara
Bầu không khí như ngưng trệ, Ngũ Trác Hiên lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Giọng điệu vừa rồi của em rất quen, dường như tôi nghe ai đó nói rồi”.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc, mất tự chủ hỏi: “Ai?”.
Ngũ Trác Hiên cố ý ngừng lại: “Hình như ai đó trên Weibo”.
Doãn Tiểu Mạt sợ đến nỗi mặt biến sắc.
Ngũ Trác Hiên biết rõ nhưng vẫn muốn đùa cô: “À đúng rồi, em có Weibo không?”.
“Không.” Doãn Tiểu Mạt lập tức đáp.
“Đăng ký một cái thử xem, thỉnh thoảng lên chơi cũng thú vị.”
Doãn Tiểu Mạt nghẹn họng, nếu đăng ký thêm một tài khoản nữa thì chẳng hóa ra là cô phải giả làm nhiều người sao.
“Dù sao em cũng không phải fan của tôi, không cần quan tâm tôi.”
Doãn Tiểu Mạt: “…”, kìm nén hồi lâu cô mới thốt ra được một câu: “Nếu đăng ký nhất định em sẽ quan tâm anh”.
“Cảm ơn em đã nể mặt.” Ngũ Trác Hiên nhếch miệng cười.
Doãn Tiểu Mạt: “…”
Ăn no uống say, Ngũ Trác Hiên tranh đi rửa bát, Doãn Tiểu Mạt nào có chịu: “Đừng, cứ để em làm thì hơn”.
“Sợ tôi phá nát bếp hả?” Ngũ Trác Hiên pha trò.
“Việc này em làm quen rồi, anh không cần tranh với em.”
“Doãn Tiểu Mạt!” Ngũ Trác Hiên đột nhiên thôi cười, nghiêm túc nói.
Doãn Tiểu Mạt vô thức đáp: “Có”.
“Chúng ta phải bạn bè không?”
Doãn Tiểu Mạt nào dám trèo cao, nhưng Ngũ Trác Hiên đã hỏi như vậy, cô không thể bác bỏ, đành gật đầu.
“Vậy không phải được rồi ư, em nấu cơm, tôi rửa bát là điều hiển nhiên.” Vẻ khoái trá hiện rõ trong giọng điệu của anh. (Aiya… câu này nghe thế nào cũng thấy mùi mờ ám =.=)
Thế cũng được sao? Người nấu cơm, người rửa bát là kiểu mẫu vợ chồng mới đúng chứ? Doãn Tiểu Mạt vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, không dám nghĩ tiếp.
Ngũ Trác Hiên xắn ống tay áo, bắt đầu lao động.
Không phải coi anh là ông chủ mà Doãn Tiểu Mạt mới đề nghị rửa bát, chỉ vì cô không quen nhìn thấy thần thượng làm việc chân tay như thế. Cô quanh quẩn một vòng. Trong tiểu thuyết còn chưa xuất hiện đoạn này bao giờ, vậy mà nó lại xảy ra trong đời thực, Doãn Tiểu Mạt vừa mông lung, vừa lúng túng. Thực ra, cô đã từng tưởng tượng tới cảnh mình sống chung với Ngũ Trác Hiên, nhưng nghĩ thế nào cũng ra hình ảnh anh dương dương tự đắc, cô khúm núm sợ sệt, hoặc là anh kiêu căng ngạo mạn, còn cô chỉ biết trồng cây si, chứ hoàn toàn không phải như thế này: hai người ngồi ăn cùng bàn, thỉnh thoảng anh nói đùa vài câu, sau đó tranh đi rửa bát, còn cô lúc đầu vừa nhìn thấy anh đã run rẩy, vậy mà bây giờ lại cả gan giả bộ đáng thương để lừa anh ăn ớt xanh. Khác biệt quá lớn! Trình tự có chỗ nào lệch lạc ư? Doãn Tiểu Mạt cảm thấy ngàn lần khó tin.
“Doãn Tiểu Mạt.”
Không phản ứng.
Ngũ Trác Hiên gọi lần nữa: “Doãn Tiểu Mạt”.
Bấy giờ cô mới định thần lại.
“Phiền em giúp tôi buộc tạp dề lại.” Rõ ràng Ngũ Trác Hiên không quen làm những việc này, bộ quần áo đắt đỏ của anh đã bị bắn vung vẩy dầu mỡ.
Doãn Tiểu Mạt vừa tiếc bộ quần áo vừa oán thầm: đã bảo để em làm rồi còn không chịu.
Chiếc tạp dề nhân vật hoạt hình hoàn toàn không hợp với phong độ của anh chút nào, nhưng Ngũ Trác Hiên có vẻ chẳng bận tâm.
Vẻ mặt anh ôn hòa: “Phiền em buộc dây đằng sau lại cho tôi!”.
Doãn Tiểu Mạt mải mê ngắm động tác ưu nhã của anh mà quên mất phải đi tới giúp anh. Cô lè lưỡi, vòng tay tới lưng Ngũ Trác Hiên, tạo thành một thế ôm xung quanh. Chợt ý thức được tư thế lúc này, mặt cô ửng hồng, càng lúc càng cuống, càng buộc càng không xong.
Giọng nói ấm áp của Ngũ Trác Hiên lại vang lên: “Đừng cuống, thong thả buộc”.
Trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người cùng với trống ngực của Doãn Tiểu Mạt.
“Chú hai về nhà rồi!” Lạc Lạc lanh chanh chạy vào căn bếp bật một ngọn đèn duy nhất, lớn tiếng hét: “Cháu không nhìn thấy gì hết, không thấy gì hết”, rồi che mắt chạy ra ngoài.
Gương mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ đến nỗi sắp búng ra máu, vậy mà Ngũ Trác Hiên vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục rửa bát.
Cụ bà gõ cửa: “Ta và Lạc Lạc lên tầng, không làm phiền hai đứa, hai đứa nên làm gì thì làm cái đó”.
Doãn Tiểu Mạt làm sao dám ngồi lại: “Cháu cũng phải về nhà đây ạ”, nói rồi, cô xách túi bỏ chạy. Chạm phải ánh mắt đầy thâm ý của bà cụ, cô càng cuống. Đang đứng ngoài cửa buộc dây giày, Doãn Tiểu Mạt nghe thấy Lạc Lạc chạy vào bếp nói: “Sao chú không để phần đồ ăn cho cháu, KFC khó ăn muốn chết”.
Dù suy nghĩ có phần chậm chạp nhưng Doãn Tiểu Mạt không hề ngốc, cô biết bà cụ cố tình làm vậy để cô và Ngũ Trác Hiên có không gian riêng. Cô thở dài trong lòng, bà có ý tốt, nhưng tiếc là khoảng cách giữa cô và Ngũ Trác Hiên quá lớn, hai người không có khả năng. Trước đến giờ cô chưa từng mơ ước viển vông điều gì, cô chỉ cần từ xa lặng lẽ quan sát anh, thấy anh hạnh phúc là tốt rồi.
Doãn Tiểu Mạt vừa về tới nhà, Nghê Thiến đã lập tức nhìn ra khác thường, cô nhìn chằm chằm Tiểu Mạt hồi lâu, ha ha cười: “Doãn Tiểu Mạt, em vác bộ dạng này còn không mau khai thật!”.
“Gì chứ?” Doãn Tiểu Mạt không tin Nghê Thiến liếc mắt đã nhận ra, cô ấy đâu có năng lực siêu nhiên chứ.
“Đừng có giả vờ! Hai hàng lông mày của em có viết rõ mấy chữ: xuân tâm nảy nở.”
Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi lạnh.
Nghê Thiến ôm lấy cô: “Ai dám cướp người bên cạnh chị đi thế?”.
“Làm gì có!”
“Doãn Tiểu Mạt, chúng ta thân như vậy, em còn giấu chị?” Nghê Thiến hậm hực.
“Thật sự không có.”
Nghê Thiến vẫn chưa chịu buông tha cô.
Nếu là trước đây, có lẽ Doãn Tiểu Mạt sẽ kể hết mọi chuyện với Nghê Thiến, nhưng hiện tại Nghê Thiến là người yêu của Hứa Chi Nhiên, cô ấy lại nhanh mồm nhanh miệng, ngộ nhỡ lỡ miệng lại nói hết ra. Doãn Tiểu Mạt không mấy để tâm, nhưng nếu Hứa Chi Nhiên chuyện bé xé ra to thì không ai chịu nổi được.
Doãn Tiểu Mạt đẩy Nghê Thiến: “Nếu em có người yêu, nhất định sẽ kể với chị đầu tiên, cũng giống như chị vậy. Tin em đi”.
Nghê Thiến vỗ vai cô: “Chị đương nhiên tin em”.
Doãn Tiểu Mạt cười vui vẻ, cô luôn tràn ngập hy vọng với tương lai, cô tin Mr.Right của mình nhất định đang yên lặng đợi cô, chẳng bao lâu cô sẽ tìm được.
Trong lúc này, Ngũ Trác Hiên đang ở trong phòng bà nội để chịu thẩm vấn.
“Nói mau, có phải cháu có tình ý với con bé Tiểu Mạt không?” Bà cụ làm mặt nghiêm trọng, tính tình thằng cháu nội này nguội lạnh thờ ơ, hành động chậm chạp, chẳng biết đường đưa con gái nhà người ta về, cũng không biết xum xoe nịnh bợ. Nếu còn tiếp tục như vậy, biết đến năm nào tháng nào bà mới được ôm chắt?
Ngũ Trác Hiên không phủ nhận: “Bà đừng dọa cô ấy”.
“Nếu cháu chủ động giành lấy thì bà sẽ không nhúng tay vào.” Bà cụ vô cùng hài lòng với Doãn Tiểu Mạt, vừa xinh đẹp, vừa tốt tính, hơn nữa cô còn là fan trung thành của Ngũ Trác Hiên. Bà là người từng trải, nhìn qua cũng thấy cảm tình của Doãn Tiểu Mạt đối với Ngũ Trác Hiên không đơn giản chỉ là sự hâm mộ, mà trong đó còn có sùng bái và thật tâm. Thời buổi này còn có bao nhiêu cô gái không kiêu căng, không hám lợi mà sẵn sàng chịu khổ như Tiểu Mạt? Thằng cháu ngốc nghếch này của bà nếu không sớm ra tay chỉ sợ bị người khác cướp đi mất.
Ngũ Trác Hiên ung dung nói: “Bà đừng lo, chuyện của cháu trong lòng cháu hiểu rõ nhất”.
“Nửa năm!”
“Á?”
Bà cụ nói chắc nịch: “Bà cho cháu nửa năm, nếu cháu còn không theo đuổi được con bé về thì bà đích thân ra tay”.
Ngũ Trác Hiên bật cười: “Bà muốn đích thân theo đuổi Tiểu Mạt?”.
“Anh đừng có mà cợt nhả với tôi! Anh mà để mất nó thì sau này muốn khóc cũng không được đâu.”
Ngũ Trác Hiên gật đầu, anh hoàn toàn đồng ý với những điều bà nội nói. Anh chưa chủ động theo đuổi Tiểu Mạt, chỉ vì sợ tạo áp lực cho cô. Cô hiện giờ vẫn còn coi anh là thần tượng, đột nhiên quan hệ thay đổi, chắc chắn sẽ không thể thích ứng ngay được, chỉ sợ lúc ấy cô lại lẩn trốn mất tăm mất dạng. Ngũ Trác Hiên là người nếu đã không muốn làm thì chẳng ai kích động được, nhưng một khi đã xác định thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Anh đang chờ một bước chuyển biến, đợi khi Doãn Tiểu Mạt quên đi mối quan hệ giữa người hâm mộ với thần tượng, coi anh là một người bình thường, đấy mới là lúc thời cơ chín muồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì nửa năm cũng không đến nỗi. Nếu nửa năm sau mà Doãn Tiểu Mạt vẫn ngây ngây ngốc ngốc, không cảm nhận được gì thì dù có phải hù dọa cô một trận cũng phải mạo hiểm.
Lạc Lạc đứng ngoài cửa, khua chân múa tay, giơ nắm tay bé tí lên: “Chú hai cố lên!”.
Ngũ Trác Hiên xoa đầu cô bé, vì chuyện đại sự cả đời của mình, anh nhất định sẽ nỗ lực.
Về phòng, Ngũ Trác Hiên mới thấy điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của La Thu Thu, anh liền gọi lại.
“Ông chủ Ngũ à, em muốn xin chỉ thị của anh, ảnh chụp mới nhất có cần gửi cho Doãn Tiểu Mạt không?”
“Đương nhiên cần.” Không giao cho cô ấy nhiều việc thì sao cô ấy kiếm tiền được chứ.
La Thu Thu mỉm cười: “Tuân lệnh”.
“Đợi chút!”
La Thu Thu đang định ấn nút OFF liền dừng tay lại: “Ông chủ, còn chỉ thị gì nữa không?”.
“Em mail ảnh cho anh để anh gửi cho cô ấy.” Ngũ Trác Hiên vờ thản nhiên.
“Ông chủ, anh muốn ra tay rồi à?” La Thu Thu “đánh hơi” được tin sốt dẻo, hai mắt sáng rực lên.
Ngũ Trác Hiên vẫn bình tĩnh: “À, anh có yêu cầu cần nói với cô ấy”.
“Ồ…” La Thu Thu dài giọng, “Hay là có yêu cầu gì anh nói với em, em giúp anh nói với cô ấy”.
“La Thu Thu, hạn cho cô trong vòng mười phút nữa gửi hết cho tôi! Không thì tự gánh lấy hậu quả.” Ngũ Trác Hiên cao giọng.
“Vâng vâng vâng.” Ông thủ thẹn quá hóa giận, làm thuộc hạ thì phải biết điều phối hợp, La Thu Thu khúm núm vâng dạ mà trong lòng đã cười đến co rút.
[PREVIEW]
“Em vẽ tôi, tôi muốn là người đầu tiên được xem, không sao chứ?”.
…
“Trà Chanh, chào em, tôi là Ngũ Trác Hiên.”
…
“Tiểu Mạt, tôi giới thiệu với em, đây là nhà thiết kế nổi tiếng Thẩm Phi Hồng, chắc em có nghe danh rồi.”
Bầu không khí như ngưng trệ, Ngũ Trác Hiên lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Giọng điệu vừa rồi của em rất quen, dường như tôi nghe ai đó nói rồi”.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc, mất tự chủ hỏi: “Ai?”.
Ngũ Trác Hiên cố ý ngừng lại: “Hình như ai đó trên Weibo”.
Doãn Tiểu Mạt sợ đến nỗi mặt biến sắc.
Ngũ Trác Hiên biết rõ nhưng vẫn muốn đùa cô: “À đúng rồi, em có Weibo không?”.
“Không.” Doãn Tiểu Mạt lập tức đáp.
“Đăng ký một cái thử xem, thỉnh thoảng lên chơi cũng thú vị.”
Doãn Tiểu Mạt nghẹn họng, nếu đăng ký thêm một tài khoản nữa thì chẳng hóa ra là cô phải giả làm nhiều người sao.
“Dù sao em cũng không phải fan của tôi, không cần quan tâm tôi.”
Doãn Tiểu Mạt: “…”, kìm nén hồi lâu cô mới thốt ra được một câu: “Nếu đăng ký nhất định em sẽ quan tâm anh”.
“Cảm ơn em đã nể mặt.” Ngũ Trác Hiên nhếch miệng cười.
Doãn Tiểu Mạt: “…”
Ăn no uống say, Ngũ Trác Hiên tranh đi rửa bát, Doãn Tiểu Mạt nào có chịu: “Đừng, cứ để em làm thì hơn”.
“Sợ tôi phá nát bếp hả?” Ngũ Trác Hiên pha trò.
“Việc này em làm quen rồi, anh không cần tranh với em.”
“Doãn Tiểu Mạt!” Ngũ Trác Hiên đột nhiên thôi cười, nghiêm túc nói.
Doãn Tiểu Mạt vô thức đáp: “Có”.
“Chúng ta phải bạn bè không?”
Doãn Tiểu Mạt nào dám trèo cao, nhưng Ngũ Trác Hiên đã hỏi như vậy, cô không thể bác bỏ, đành gật đầu.
“Vậy không phải được rồi ư, em nấu cơm, tôi rửa bát là điều hiển nhiên.” Vẻ khoái trá hiện rõ trong giọng điệu của anh. (Aiya… câu này nghe thế nào cũng thấy mùi mờ ám =.=)
Thế cũng được sao? Người nấu cơm, người rửa bát là kiểu mẫu vợ chồng mới đúng chứ? Doãn Tiểu Mạt vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, không dám nghĩ tiếp.
Ngũ Trác Hiên xắn ống tay áo, bắt đầu lao động.
Không phải coi anh là ông chủ mà Doãn Tiểu Mạt mới đề nghị rửa bát, chỉ vì cô không quen nhìn thấy thần thượng làm việc chân tay như thế. Cô quanh quẩn một vòng. Trong tiểu thuyết còn chưa xuất hiện đoạn này bao giờ, vậy mà nó lại xảy ra trong đời thực, Doãn Tiểu Mạt vừa mông lung, vừa lúng túng. Thực ra, cô đã từng tưởng tượng tới cảnh mình sống chung với Ngũ Trác Hiên, nhưng nghĩ thế nào cũng ra hình ảnh anh dương dương tự đắc, cô khúm núm sợ sệt, hoặc là anh kiêu căng ngạo mạn, còn cô chỉ biết trồng cây si, chứ hoàn toàn không phải như thế này: hai người ngồi ăn cùng bàn, thỉnh thoảng anh nói đùa vài câu, sau đó tranh đi rửa bát, còn cô lúc đầu vừa nhìn thấy anh đã run rẩy, vậy mà bây giờ lại cả gan giả bộ đáng thương để lừa anh ăn ớt xanh. Khác biệt quá lớn! Trình tự có chỗ nào lệch lạc ư? Doãn Tiểu Mạt cảm thấy ngàn lần khó tin.
“Doãn Tiểu Mạt.”
Không phản ứng.
Ngũ Trác Hiên gọi lần nữa: “Doãn Tiểu Mạt”.
Bấy giờ cô mới định thần lại.
“Phiền em giúp tôi buộc tạp dề lại.” Rõ ràng Ngũ Trác Hiên không quen làm những việc này, bộ quần áo đắt đỏ của anh đã bị bắn vung vẩy dầu mỡ.
Doãn Tiểu Mạt vừa tiếc bộ quần áo vừa oán thầm: đã bảo để em làm rồi còn không chịu.
Chiếc tạp dề nhân vật hoạt hình hoàn toàn không hợp với phong độ của anh chút nào, nhưng Ngũ Trác Hiên có vẻ chẳng bận tâm.
Vẻ mặt anh ôn hòa: “Phiền em buộc dây đằng sau lại cho tôi!”.
Doãn Tiểu Mạt mải mê ngắm động tác ưu nhã của anh mà quên mất phải đi tới giúp anh. Cô lè lưỡi, vòng tay tới lưng Ngũ Trác Hiên, tạo thành một thế ôm xung quanh. Chợt ý thức được tư thế lúc này, mặt cô ửng hồng, càng lúc càng cuống, càng buộc càng không xong.
Giọng nói ấm áp của Ngũ Trác Hiên lại vang lên: “Đừng cuống, thong thả buộc”.
Trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người cùng với trống ngực của Doãn Tiểu Mạt.
“Chú hai về nhà rồi!” Lạc Lạc lanh chanh chạy vào căn bếp bật một ngọn đèn duy nhất, lớn tiếng hét: “Cháu không nhìn thấy gì hết, không thấy gì hết”, rồi che mắt chạy ra ngoài.
Gương mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ đến nỗi sắp búng ra máu, vậy mà Ngũ Trác Hiên vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục rửa bát.
Cụ bà gõ cửa: “Ta và Lạc Lạc lên tầng, không làm phiền hai đứa, hai đứa nên làm gì thì làm cái đó”.
Doãn Tiểu Mạt làm sao dám ngồi lại: “Cháu cũng phải về nhà đây ạ”, nói rồi, cô xách túi bỏ chạy. Chạm phải ánh mắt đầy thâm ý của bà cụ, cô càng cuống. Đang đứng ngoài cửa buộc dây giày, Doãn Tiểu Mạt nghe thấy Lạc Lạc chạy vào bếp nói: “Sao chú không để phần đồ ăn cho cháu, KFC khó ăn muốn chết”.
Dù suy nghĩ có phần chậm chạp nhưng Doãn Tiểu Mạt không hề ngốc, cô biết bà cụ cố tình làm vậy để cô và Ngũ Trác Hiên có không gian riêng. Cô thở dài trong lòng, bà có ý tốt, nhưng tiếc là khoảng cách giữa cô và Ngũ Trác Hiên quá lớn, hai người không có khả năng. Trước đến giờ cô chưa từng mơ ước viển vông điều gì, cô chỉ cần từ xa lặng lẽ quan sát anh, thấy anh hạnh phúc là tốt rồi.
Doãn Tiểu Mạt vừa về tới nhà, Nghê Thiến đã lập tức nhìn ra khác thường, cô nhìn chằm chằm Tiểu Mạt hồi lâu, ha ha cười: “Doãn Tiểu Mạt, em vác bộ dạng này còn không mau khai thật!”.
“Gì chứ?” Doãn Tiểu Mạt không tin Nghê Thiến liếc mắt đã nhận ra, cô ấy đâu có năng lực siêu nhiên chứ.
“Đừng có giả vờ! Hai hàng lông mày của em có viết rõ mấy chữ: xuân tâm nảy nở.”
Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi lạnh.
Nghê Thiến ôm lấy cô: “Ai dám cướp người bên cạnh chị đi thế?”.
“Làm gì có!”
“Doãn Tiểu Mạt, chúng ta thân như vậy, em còn giấu chị?” Nghê Thiến hậm hực.
“Thật sự không có.”
Nghê Thiến vẫn chưa chịu buông tha cô.
Nếu là trước đây, có lẽ Doãn Tiểu Mạt sẽ kể hết mọi chuyện với Nghê Thiến, nhưng hiện tại Nghê Thiến là người yêu của Hứa Chi Nhiên, cô ấy lại nhanh mồm nhanh miệng, ngộ nhỡ lỡ miệng lại nói hết ra. Doãn Tiểu Mạt không mấy để tâm, nhưng nếu Hứa Chi Nhiên chuyện bé xé ra to thì không ai chịu nổi được.
Doãn Tiểu Mạt đẩy Nghê Thiến: “Nếu em có người yêu, nhất định sẽ kể với chị đầu tiên, cũng giống như chị vậy. Tin em đi”.
Nghê Thiến vỗ vai cô: “Chị đương nhiên tin em”.
Doãn Tiểu Mạt cười vui vẻ, cô luôn tràn ngập hy vọng với tương lai, cô tin Mr.Right của mình nhất định đang yên lặng đợi cô, chẳng bao lâu cô sẽ tìm được.
Trong lúc này, Ngũ Trác Hiên đang ở trong phòng bà nội để chịu thẩm vấn.
“Nói mau, có phải cháu có tình ý với con bé Tiểu Mạt không?” Bà cụ làm mặt nghiêm trọng, tính tình thằng cháu nội này nguội lạnh thờ ơ, hành động chậm chạp, chẳng biết đường đưa con gái nhà người ta về, cũng không biết xum xoe nịnh bợ. Nếu còn tiếp tục như vậy, biết đến năm nào tháng nào bà mới được ôm chắt?
Ngũ Trác Hiên không phủ nhận: “Bà đừng dọa cô ấy”.
“Nếu cháu chủ động giành lấy thì bà sẽ không nhúng tay vào.” Bà cụ vô cùng hài lòng với Doãn Tiểu Mạt, vừa xinh đẹp, vừa tốt tính, hơn nữa cô còn là fan trung thành của Ngũ Trác Hiên. Bà là người từng trải, nhìn qua cũng thấy cảm tình của Doãn Tiểu Mạt đối với Ngũ Trác Hiên không đơn giản chỉ là sự hâm mộ, mà trong đó còn có sùng bái và thật tâm. Thời buổi này còn có bao nhiêu cô gái không kiêu căng, không hám lợi mà sẵn sàng chịu khổ như Tiểu Mạt? Thằng cháu ngốc nghếch này của bà nếu không sớm ra tay chỉ sợ bị người khác cướp đi mất.
Ngũ Trác Hiên ung dung nói: “Bà đừng lo, chuyện của cháu trong lòng cháu hiểu rõ nhất”.
“Nửa năm!”
“Á?”
Bà cụ nói chắc nịch: “Bà cho cháu nửa năm, nếu cháu còn không theo đuổi được con bé về thì bà đích thân ra tay”.
Ngũ Trác Hiên bật cười: “Bà muốn đích thân theo đuổi Tiểu Mạt?”.
“Anh đừng có mà cợt nhả với tôi! Anh mà để mất nó thì sau này muốn khóc cũng không được đâu.”
Ngũ Trác Hiên gật đầu, anh hoàn toàn đồng ý với những điều bà nội nói. Anh chưa chủ động theo đuổi Tiểu Mạt, chỉ vì sợ tạo áp lực cho cô. Cô hiện giờ vẫn còn coi anh là thần tượng, đột nhiên quan hệ thay đổi, chắc chắn sẽ không thể thích ứng ngay được, chỉ sợ lúc ấy cô lại lẩn trốn mất tăm mất dạng. Ngũ Trác Hiên là người nếu đã không muốn làm thì chẳng ai kích động được, nhưng một khi đã xác định thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Anh đang chờ một bước chuyển biến, đợi khi Doãn Tiểu Mạt quên đi mối quan hệ giữa người hâm mộ với thần tượng, coi anh là một người bình thường, đấy mới là lúc thời cơ chín muồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì nửa năm cũng không đến nỗi. Nếu nửa năm sau mà Doãn Tiểu Mạt vẫn ngây ngây ngốc ngốc, không cảm nhận được gì thì dù có phải hù dọa cô một trận cũng phải mạo hiểm.
Lạc Lạc đứng ngoài cửa, khua chân múa tay, giơ nắm tay bé tí lên: “Chú hai cố lên!”.
Ngũ Trác Hiên xoa đầu cô bé, vì chuyện đại sự cả đời của mình, anh nhất định sẽ nỗ lực.
Về phòng, Ngũ Trác Hiên mới thấy điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của La Thu Thu, anh liền gọi lại.
“Ông chủ Ngũ à, em muốn xin chỉ thị của anh, ảnh chụp mới nhất có cần gửi cho Doãn Tiểu Mạt không?”
“Đương nhiên cần.” Không giao cho cô ấy nhiều việc thì sao cô ấy kiếm tiền được chứ.
La Thu Thu mỉm cười: “Tuân lệnh”.
“Đợi chút!”
La Thu Thu đang định ấn nút OFF liền dừng tay lại: “Ông chủ, còn chỉ thị gì nữa không?”.
“Em mail ảnh cho anh để anh gửi cho cô ấy.” Ngũ Trác Hiên vờ thản nhiên.
“Ông chủ, anh muốn ra tay rồi à?” La Thu Thu “đánh hơi” được tin sốt dẻo, hai mắt sáng rực lên.
Ngũ Trác Hiên vẫn bình tĩnh: “À, anh có yêu cầu cần nói với cô ấy”.
“Ồ…” La Thu Thu dài giọng, “Hay là có yêu cầu gì anh nói với em, em giúp anh nói với cô ấy”.
“La Thu Thu, hạn cho cô trong vòng mười phút nữa gửi hết cho tôi! Không thì tự gánh lấy hậu quả.” Ngũ Trác Hiên cao giọng.
“Vâng vâng vâng.” Ông thủ thẹn quá hóa giận, làm thuộc hạ thì phải biết điều phối hợp, La Thu Thu khúm núm vâng dạ mà trong lòng đã cười đến co rút.
[PREVIEW]
“Em vẽ tôi, tôi muốn là người đầu tiên được xem, không sao chứ?”.
…
“Trà Chanh, chào em, tôi là Ngũ Trác Hiên.”
…
“Tiểu Mạt, tôi giới thiệu với em, đây là nhà thiết kế nổi tiếng Thẩm Phi Hồng, chắc em có nghe danh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.