Chương 54: Kết thúc
Diệp Tử
01/04/2015
Em bằng lòng
Ba năm sau.
Cô bạn cùng phòng tên Từ Khiết gần đây đang cuồng một bộ phim cổ trang trong nước, hằng ngày cứ bảy giờ tối là y như rằng ngồi canh trước ti vi, nhất quyết không bỏ một tập. Hôm ấy, đang xem phim như thường lệ, Từ Khiết kinh ngạc ngẩng đầu lên khỏi ti vi, nhìn về phía Doãn Tiểu Mạt đang ngồi ở bàn học viết lách gì đó: ‘Tiểu Mạt, Tiểu Mạt’.
Từ Khiết phải gọi lại lần thứ hai, Doãn Tiểu Mạt mới có phản ứng. Cô luôn là người như vậy, cho dù xung quanh có ồn ào đến mức nào cũng không bị ảnh hưởng.
‘Gì thế?’
‘Nữ diễn viên này trông giống cậu quá!’ Từ Khiết vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Doãn Tiểu Mạt một lượt: ‘Hình như béo hơn cậu một chút nhưng mặt mũi thì y hệt’. Từ Khiết kéo cô tới trước màn hình ti vi: ‘Cậu nhìn đi!’.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn người, trên ti vi đang chiếu bộ phim mà cô đóng nữ phụ cách đây ba năm. Nhưng cô không muốn giải thích, đành trả lời cho có lệ: ‘Ngoại hình giống cũng là chuyện thường’.
‘Nhưng tên cô ta cũng là Doãn Tiểu Mạt.’ Từ Khiết ngờ vực.
‘Trùng hợp cũng là chuyện thường.’ Doãn Tiểu Mạt không muốn nói thêm, cô vỗ vai Từ Khiết: ‘Tớ còn có việc chưa làm xong, cậu xem tiếp đi nhé!’.
Từ Khiết ‘ừ’, tiếp tục xem phim.
Thế nhưng tâm tư Doãn Tiểu Mạt lại không còn trên người cô nữa. Bộ phim này đối với cô và cả Ngũ Trác Hiên mà nói, vô cùng có ý nghĩa, bởi nó như một lời hẹn ước ngầm của hai người. Cô thầm thở dài, nỗi bi thương chợt lóe lên trên mặt rồi vội biến mất.
Vậy mà cô và anh đã xa nhau gần ba năm, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày hai người hẹn ước. Lời anh nói còn văng vẳng bên tai cô, hai người đã từng gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Ba năm nay, hai người không hề liên lạc với nhau, cho dù điện thoại, tin nhắn, email, hay weibo. Thế nhưng thời gian gần đây, tin tức về anh lại liên tục truyền tới tai cô.
Cô biết anh tới Rotterdam chụp ảnh cho một tạp chí dẫn đến một vụ náo nhiệt.
Cô biết anh tham gia tuần diễn thời trang, tạo ra một trào lưu mới.
Cô biết anh tận tâm tận lực tuyên truyền cho từng bộ phim tại kênh tiếng Trung ở Hà Lan, thu được tỷ suất người xem cực kỳ cao.
Cô cũng biết một người không thích bóng đá như anh, lúc rảnh rỗi lại bay sang đây xem giải ngoại hạng Hà Lan.
…
Anh làm tất cả chỉ vì muốn gần cô hơn một chút.
Muốn cùng cô đứng dưới một khoảng trời.
Muốn cùng cô hít thờ chung bầu không khí.
Muốn cùng cô ngẫu nhiên chạm mặt tại một nơi nào đó ở Rotterdam, để mỉm cười nói một câu: ‘Đã lâu không gặp.’
…
Nhưng cô không xuất hiện.
Cô sợ vừa gặp anh, nỗi nhớ nhung sẽ không kìm nén nổi, lập tức ngã nhào vào vòng tay ấm áp của anh.
Cô sợ vừa gặp anh, tuyến phòng ngự xây dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Cô sợ vừa gặp anh, cô sẽ vứt bỏ mọi tôn nghiêm, vứt bỏ bản thân, vứt bỏ cả mộng tưởng của mình.
Cô sợ vừa gặp anh, cô sẽ nhớ tới vụ tai nạn mà bố mẹ đã gặp phải, sẽ nghĩ rằng anh đối với cô tất cả chỉ là trách nhiệm không thể trốn tránh.
…
Lương Băng thỉnh thoảng gọi điện thoại đường dài, tận tình khuyên nhủ cô: ‘Đã lâu như vậy rồi, em còn không thể buông xuống ư?’.
Hứa Chi Nhiên cũng nói: ‘Em có biết Ngũ Trác Hiên đã thành lập một quỹ học bổng ở trường đại học cũ của em, lấy tên là Mạt Hiên không? Em còn không hiểu tâm ý của cậu ta sao?’.
Nghê Thiến lại càng hùng hổ: ‘Hôm trước chị vừa dọn dẹp lại nhà cho em, tìm thấy một chiếc Ipad mini, vừa mở ra liền đọc được một bài tàng đầu thi, để chị đọc lại cho em nghe:
Doãn gia mi vũ chính thanh xuân
Tiểu nhụy đại hoa khí thục trinh
Mạt tư nhạc sự niên niên tăng
Ngã quan tự cổ hiền đạt nhân
Ái tử dương hoa đạp thanh thảo
Nhĩ lai thí nghĩ quan quốc tân.[24]
Em đừng có nói là em không hiểu’.
[24] Ghép lại những chữ cái đầu tiên sẽ được câu: ‘Doãn Tiểu Mạt, ngã ái nhĩ’ (Doãn Tiểu Mạt, anh yêu em!)
Trên QQ, Tào Tử Di gửi tin nhắn: ‘Chị và Phạm Phiên đã có thể hòa hợp như xưa, hai em còn có gì không vượt qua được?’.
Mọi người đều sáng suốt hơn cô, vì sao cô còn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ?
Doãn Tiểu Mạt không biết. Cô luôn suy nghĩ tới được mất.
Mấy hôm sau, Lương Băng lại gọi điện tới, Doãn Tiểu Mạt đang hoàn thành công đoạn cuối cùng cho tác phẩm dự thi của mình, mỉm cười nói: ‘Có chuyện gì chị nói nhanh đi, phí điện thoại đường dài đắt lắm’.
‘Ngũ Trác Hiên sắp tổ chức liveshow.’
Doãn Tiểu Mạt hờ hững: ‘Thế ạ’.
‘Một tháng nữa.’
‘Ừm.’ Doãn Tiểu Mạt vẫn bình thản.
‘Vào hôm sinh nhật em.’
Lúc này mí mắt cô khẽ chớp động: ‘Hả?’.
‘Cách đây mấy ngày anh ấy đi bệnh viện khám sức khỏe, bác sĩ nói anh ấy làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đủ, ăn uống không đúng bữa, ảnh hưởng rất lớn tới thanh quản. Vì không uống đúng thuốc nên để lại di chứng, có khả năng bị mất giọng.’
‘Mất giọng?’ Doãn Tiểu Mạt cuống quýt.
Lương Băng ngừng một lúc rồi nói: ‘Ừ, thế nên anh ấy tổ chức Iiveshow này là vì em, anh ấy nói còn nợ em một lời hứa’.
Anh từng nói sẽ hát tặng cô một ca khúc chỉ thuộc về mình cô, không ngờ đã ba năm trôi qua, anh vẫn còn nhớ.
Lương Băng hỏi ‘Tiểu Mạt, em có về không?’.
Doãn Tiểu Mạt mím môi rất lâu mới đáp. ‘Hôm ấy em có cuộc thi rất quan trọng, không thể về được’.
Lương Băng thở dài: ‘Tiểu Mạt, đây có thể sẽ là lần biểu diễn cuối cùng của anh ấy’.
Doãn Tiểu Mạt trầm mặc.
‘Sẽ là cái kết cho cuộc đời ca hát của anh ấy.’
Doãn Tiểu Mạt tiếp tục im lặng.
Lương Băng lại thở dài: ‘Thật sự không về?’.
‘Cuộc thi lần này đối với em vô cùng quan trọng, nếu từ bỏ, coi như em đã khổ công ba năm vô ích.’ Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng nói.
Lương Băng than vãn: ‘Không cần biết em có về hay không, buổi liveshow vẫn được diễn ra đúng kế hoạch, em tự cân nhắc’. Nói xong, Lương Băng cúp máy.
Ba năm sau.
Cô bạn cùng phòng tên Từ Khiết gần đây đang cuồng một bộ phim cổ trang trong nước, hằng ngày cứ bảy giờ tối là y như rằng ngồi canh trước ti vi, nhất quyết không bỏ một tập. Hôm ấy, đang xem phim như thường lệ, Từ Khiết kinh ngạc ngẩng đầu lên khỏi ti vi, nhìn về phía Doãn Tiểu Mạt đang ngồi ở bàn học viết lách gì đó: ‘Tiểu Mạt, Tiểu Mạt’.
Từ Khiết phải gọi lại lần thứ hai, Doãn Tiểu Mạt mới có phản ứng. Cô luôn là người như vậy, cho dù xung quanh có ồn ào đến mức nào cũng không bị ảnh hưởng.
‘Gì thế?’
‘Nữ diễn viên này trông giống cậu quá!’ Từ Khiết vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Doãn Tiểu Mạt một lượt: ‘Hình như béo hơn cậu một chút nhưng mặt mũi thì y hệt’. Từ Khiết kéo cô tới trước màn hình ti vi: ‘Cậu nhìn đi!’.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn người, trên ti vi đang chiếu bộ phim mà cô đóng nữ phụ cách đây ba năm. Nhưng cô không muốn giải thích, đành trả lời cho có lệ: ‘Ngoại hình giống cũng là chuyện thường’.
‘Nhưng tên cô ta cũng là Doãn Tiểu Mạt.’ Từ Khiết ngờ vực.
‘Trùng hợp cũng là chuyện thường.’ Doãn Tiểu Mạt không muốn nói thêm, cô vỗ vai Từ Khiết: ‘Tớ còn có việc chưa làm xong, cậu xem tiếp đi nhé!’.
Từ Khiết ‘ừ’, tiếp tục xem phim.
Thế nhưng tâm tư Doãn Tiểu Mạt lại không còn trên người cô nữa. Bộ phim này đối với cô và cả Ngũ Trác Hiên mà nói, vô cùng có ý nghĩa, bởi nó như một lời hẹn ước ngầm của hai người. Cô thầm thở dài, nỗi bi thương chợt lóe lên trên mặt rồi vội biến mất.
Vậy mà cô và anh đã xa nhau gần ba năm, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày hai người hẹn ước. Lời anh nói còn văng vẳng bên tai cô, hai người đã từng gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Ba năm nay, hai người không hề liên lạc với nhau, cho dù điện thoại, tin nhắn, email, hay weibo. Thế nhưng thời gian gần đây, tin tức về anh lại liên tục truyền tới tai cô.
Cô biết anh tới Rotterdam chụp ảnh cho một tạp chí dẫn đến một vụ náo nhiệt.
Cô biết anh tham gia tuần diễn thời trang, tạo ra một trào lưu mới.
Cô biết anh tận tâm tận lực tuyên truyền cho từng bộ phim tại kênh tiếng Trung ở Hà Lan, thu được tỷ suất người xem cực kỳ cao.
Cô cũng biết một người không thích bóng đá như anh, lúc rảnh rỗi lại bay sang đây xem giải ngoại hạng Hà Lan.
…
Anh làm tất cả chỉ vì muốn gần cô hơn một chút.
Muốn cùng cô đứng dưới một khoảng trời.
Muốn cùng cô hít thờ chung bầu không khí.
Muốn cùng cô ngẫu nhiên chạm mặt tại một nơi nào đó ở Rotterdam, để mỉm cười nói một câu: ‘Đã lâu không gặp.’
…
Nhưng cô không xuất hiện.
Cô sợ vừa gặp anh, nỗi nhớ nhung sẽ không kìm nén nổi, lập tức ngã nhào vào vòng tay ấm áp của anh.
Cô sợ vừa gặp anh, tuyến phòng ngự xây dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Cô sợ vừa gặp anh, cô sẽ vứt bỏ mọi tôn nghiêm, vứt bỏ bản thân, vứt bỏ cả mộng tưởng của mình.
Cô sợ vừa gặp anh, cô sẽ nhớ tới vụ tai nạn mà bố mẹ đã gặp phải, sẽ nghĩ rằng anh đối với cô tất cả chỉ là trách nhiệm không thể trốn tránh.
…
Lương Băng thỉnh thoảng gọi điện thoại đường dài, tận tình khuyên nhủ cô: ‘Đã lâu như vậy rồi, em còn không thể buông xuống ư?’.
Hứa Chi Nhiên cũng nói: ‘Em có biết Ngũ Trác Hiên đã thành lập một quỹ học bổng ở trường đại học cũ của em, lấy tên là Mạt Hiên không? Em còn không hiểu tâm ý của cậu ta sao?’.
Nghê Thiến lại càng hùng hổ: ‘Hôm trước chị vừa dọn dẹp lại nhà cho em, tìm thấy một chiếc Ipad mini, vừa mở ra liền đọc được một bài tàng đầu thi, để chị đọc lại cho em nghe:
Doãn gia mi vũ chính thanh xuân
Tiểu nhụy đại hoa khí thục trinh
Mạt tư nhạc sự niên niên tăng
Ngã quan tự cổ hiền đạt nhân
Ái tử dương hoa đạp thanh thảo
Nhĩ lai thí nghĩ quan quốc tân.[24]
Em đừng có nói là em không hiểu’.
[24] Ghép lại những chữ cái đầu tiên sẽ được câu: ‘Doãn Tiểu Mạt, ngã ái nhĩ’ (Doãn Tiểu Mạt, anh yêu em!)
Trên QQ, Tào Tử Di gửi tin nhắn: ‘Chị và Phạm Phiên đã có thể hòa hợp như xưa, hai em còn có gì không vượt qua được?’.
Mọi người đều sáng suốt hơn cô, vì sao cô còn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ?
Doãn Tiểu Mạt không biết. Cô luôn suy nghĩ tới được mất.
Mấy hôm sau, Lương Băng lại gọi điện tới, Doãn Tiểu Mạt đang hoàn thành công đoạn cuối cùng cho tác phẩm dự thi của mình, mỉm cười nói: ‘Có chuyện gì chị nói nhanh đi, phí điện thoại đường dài đắt lắm’.
‘Ngũ Trác Hiên sắp tổ chức liveshow.’
Doãn Tiểu Mạt hờ hững: ‘Thế ạ’.
‘Một tháng nữa.’
‘Ừm.’ Doãn Tiểu Mạt vẫn bình thản.
‘Vào hôm sinh nhật em.’
Lúc này mí mắt cô khẽ chớp động: ‘Hả?’.
‘Cách đây mấy ngày anh ấy đi bệnh viện khám sức khỏe, bác sĩ nói anh ấy làm việc quá sức, không nghỉ ngơi đủ, ăn uống không đúng bữa, ảnh hưởng rất lớn tới thanh quản. Vì không uống đúng thuốc nên để lại di chứng, có khả năng bị mất giọng.’
‘Mất giọng?’ Doãn Tiểu Mạt cuống quýt.
Lương Băng ngừng một lúc rồi nói: ‘Ừ, thế nên anh ấy tổ chức Iiveshow này là vì em, anh ấy nói còn nợ em một lời hứa’.
Anh từng nói sẽ hát tặng cô một ca khúc chỉ thuộc về mình cô, không ngờ đã ba năm trôi qua, anh vẫn còn nhớ.
Lương Băng hỏi ‘Tiểu Mạt, em có về không?’.
Doãn Tiểu Mạt mím môi rất lâu mới đáp. ‘Hôm ấy em có cuộc thi rất quan trọng, không thể về được’.
Lương Băng thở dài: ‘Tiểu Mạt, đây có thể sẽ là lần biểu diễn cuối cùng của anh ấy’.
Doãn Tiểu Mạt trầm mặc.
‘Sẽ là cái kết cho cuộc đời ca hát của anh ấy.’
Doãn Tiểu Mạt tiếp tục im lặng.
Lương Băng lại thở dài: ‘Thật sự không về?’.
‘Cuộc thi lần này đối với em vô cùng quan trọng, nếu từ bỏ, coi như em đã khổ công ba năm vô ích.’ Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng nói.
Lương Băng than vãn: ‘Không cần biết em có về hay không, buổi liveshow vẫn được diễn ra đúng kế hoạch, em tự cân nhắc’. Nói xong, Lương Băng cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.