Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 36: Phần 36

Diệp Tử

01/04/2015

Trong đầu Doãn Tiểu Mạt vang lên câu nói của Thẩm Phi Hồng: Người anh ấy thích là em, người anh ấy thích là em, người anh ấy thích là em…

Thẩm Phi Hồng thẳng thắn nói ra như vậy, cô vẫn không dám tin.

Cô đã tận tai nghe được những lời bà nội của Ngũ Trác Hiên nói, Ngũ Trác Hiên chưa hề quên Thẩm Phi Hồng. Dù anh có thích cô thật, e rằng chỉ là một sự lựa chọn thứ hai mà thôi. Ánh mắt Doãn Tiểu Mạt âm u, cô cũng có lòng kiêu hãnh của mình, cô không cần tới thứ tình cảm không thuộc về mình.

Doãn Tiểu Mạt về nhà chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Tào Tử Di, giọng nói của cô ấy vô cùng phấn khích: “Tiểu Mạt, sếp bảo em quay về làm việc”.

“Hả?” Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc.

“Sếp nói hiểu lầm em, còn nhờ chị chuyển lời xin lỗi tới em.”

“Sao lại thế được ạ?” Doãn Tiểu Mạt biết rõ là lỗi của mình, không phải hiểu lầm.

“Em nghĩ nhiều làm gì chứ, bảo em quay về thì quay về đi!” Tào Tử Di nói.

Doãn Tiểu Mạt không muốn làm ngơ chuyện này, cô cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, muốn tìm hiểu cho rõ ràng: “Chị Tử Di, phền chị nghe ngóng giúp em xem là vì nguyên nhân gì được không?”.

Tào Tử Di hiểu rõ tính tình của Doãn Tiểu Mạt, đành đáp ứng: “Chị hỏi rõ ràng rồi sẽ gọi điện cho em”.

Doãn Tiểu Mạt thở dài.

Năm phút sau, di động đổ chuông, cô tưởng là Tào Tử Di nhưng hóa ra lại là Nghê Thiến.

“Tình yêu à, gần đây bận rộn gì thế?” Nghê Thiến uể oải nói.

Doãn Tiểu Mạt thực lòng rất muốn khóc lóc kể lại cảnh ngộ hôm nay, nhưng sợ khiến Nghê Thiến lo lắng, cô cố tỏ ra điềm nhiên nói: “Còn bận gì nữa, chẳng phải vẫn vậy sao?”.

Nghê Thiến cười: “Lúc nào cô rảnh, chị mời cô ăn cơm”.

“Chỉ cần chị mời thì em bất cứ lúc nào cũng rảnh hết!”

“Vậy chọn ngày không bằng tùy thời, hôm nay luôn nhé!” Nghê Thiến vui vẻ nói.

Doãn Tiểu Mạt lập tức đồng ý: “Được”.

Nghê Thiến vẫn còn chần chừ: “Em có ngại chị đưa thêm một người nữa đi không?”.

Ngoài Hứa Chi Nhiên ra cũng không còn ai khác, Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ, dù sao đó cũng là anh trai mình, không thể tránh cả đời không gặp mặt được. Cô sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề”.

Nghê Thiến thở phào, cô chỉ sợ Doãn Tiểu Mạt nổi giận không tới. Hứa Chi Nhiên cũng thật chẳng ra sao, mỗi lần muốn gặp em gái lại nhờ tới cô ra mặt, hại cô lao lực nghĩ đủ biện pháp. Mùi vị làm nhân bánh kẹp cô đã nếm trải quá đủ rồi.

Doãn Tiểu Mạt không thích Nghê Thiến và Hứa Chi Nhiên thành đôi, vốn là Hứa Chi Nhiên dễ thay lòng đổi dạ, quá gia trưởng, trong khi Nghê Thiến đơn thuần, vô tư, nhưng hai người họ đã ở bên nhau được một năm rồi, tình cảm rất khăn khít, hoàn toàn khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Doãn Tiểu Mạt không còn phản đối nữa, thật lòng hi vọng hai người họ sẽ đến được với nhau.

Nghê Thiến gửi tin nhắn báo điểm hẹn cho Doãn Tiểu Mạt, không ngờ chính là câu lạc bộ của Phạm Phiên. Cô đắn đo rất lâu, nếu không đi chỉ sợ Hứa Chi Nhiên hiểu lầm, nếu đi lại sợ gặp Ngũ Trác Hiên. Cuối cùng cô tự động viên mình, chẳng phải mình đi yêu đương vụng trộm gì, sao phải suy nghĩ nhiều chuyện như thế, gặp thì gặp, dẫu sao cô cũng không nợ nần gì anh.

Doãn Tiểu Mạt đi vào câu lạc bộ, một đường thông suốt không gặp phải rắc rối gì.

Hứa Chi Nhiên lấy làm lạ: “Anh còn tưởng phải đi xuống đón em, không có ai cản em lại à?”.

Doãn Tiểu Mạt lúng túng cười, người khác vào phải quyejt thẻ, còn cô vào chỉ cần… nhìn mặt, chẳng rõ đây có phải chuyện tốt không nữa. Sợ Hứa Chi Nhiên tiếp tục tra hỏi, Doãn Tiểu Mạt vội tìm chuyện để nói: “Nghê Thiến đâu?”.

Vừa nãy Nghê Thiến gọi điện nói là phải tăng ca, đến muộn một lát, bảo anh em mình ăn trước.”

“À”

Hứa Chi Nhiên rất có phong độ kéo ghế cho Doãn Tiểu Mạt ngồi, nhận lấy túi xách và áo khoác của cô đặt sang một bên. “Đồ ăn anh gọi rồi, nhưng mà em đừng có nói anh gia trưởng, toàn bộ đều là những món em và Tiểu Thiến thích ăn”.

Doãn Tiểu Mạt mỉm cười, xem ra anh trai đã thật sự thay đổi bản thân vì Nghê Thiến.

“Uống vang đỏ nhé?”

“Vâng.”

Hứa Chi Nhiên niềm nở rót rượu, gắp thức ăn cho em gái, phục vụ hết sức ân cần.

Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên được nuông chiều mà sợ: “Anh thế này em không quen!”.

“Vì nữ sĩ mà phục vụ là đạo lý hiển nhiên mà!” Hứa Chi Nhiên thản nhiên nói. Dưới tác động của Nghê Thiến, rất nhiều tật xấu của anh đều đã biến mất.

Doãn Tiểu Mạt bội phục năng lực cải tạo Hứa Chi Nhiên của Nghê Thiến, ma lực của tình yêu quả nhiên rất lớn.

Hai người hiếm lắm mới được một lần ngồi ăn cơm cùng nhau trong hòa bình, cười cười nói nói, đều này trước đây họ chẳng dám mơ tới.

Tuy nhiên, trong khi hai anh em họ vui vẻ, lại có người ủ dột không vui.



Ngũ Trác Hiên đứng từ xa nhìn, hàng lông mày nhíu lại.

“Kia chẳng phải là Hứa Chi Nhiên, tổng giám đốc của Ngải Kha sao?” Phạm Phiên nói.

Ngay từ lúc vừa nhìn thấy Hứa Chi Nhiên, Ngũ Trác Hiên đã nhận ra thân phận của anh ta. Hứa Chi Nhiên trên danh nghĩa sở hữu rất nhiều công ty, đồng thời là tổng giám đốc điều hành của Ngải Kha. Tuy nhiên anh ta không quan tâm tới công việc, mọi chuyện ở Ngải Kha hoàn toàn giao cho Lương Băng nên Hứa Chi Nhiên và Ngũ Trác Hiên không có nhiều mối liên hệ, dù vậy nhưng đã chạm mặt cũng nên chào hỏi một câu.

“Tiểu Mạt sao lại đi cùng anh ta?” Phạm Phiên hoài nghi.

“Tớ làm sao biết được.” Ngũ Trác Hiên bình thản nói.

Phạm Phiên buồn cười khi thấy vẻ ghen tuông của Ngũ Trác Hiên, quả nhiên vị chua rất nồng. Anh ta khiêu khích: “Tên Hứa Chi Nhiên đó tuổi trẻ tài cao, diện mạo cũng rất được, đúng là lựa chọn không tồi.”

“Không tồi cái đầu cậu.” Ngũ Trác Hiên thấp giọng mắng một câu.

Phạm Phiên cười lớn: “Quen biết cậu lâu như thế, giờ tôi mới mới biết cậu cũng biết mắng người đấy”.

“Hứa Chi Nhiên là bạn trai cũ của Lương Băng.” Ngũ Trác Hiên dừng lại một chút: “Tin đồn tình cảm vô số, hai tháng đổi bạn gái một lần, lên báo giới giải trí còn nhiều hơn tớ”.

Phạm Phiên cười ngả nghiêng. Ngũ Trác Hiên trừng mắt.

“Hình như ai đó làm đổ bình dấm chua rồi!” Phạm Phiên trêu chọc, đây là lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng cuống quýt này của Ngũ Trác Hiên.

Ngũ Trác Hiên đanh mặt lại. Doãn Tiểu Mạt tươi cười với Hứa Chi Nhiên như vậy, khiến anh vô cùng khó chịu. Anh vừa nhấc chân lên, Phạm Phiên lập tức túm lại: “Này này, cậu đừng có manh động ở địa bàn của tớ!”.

“Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Tớ ra chào hỏi người ta một câu.”

“Ái…” Phạm Phiên ai oán, chào hỏi mới khiến anh lo lắng: “Tớ đi cùng cậu”.

Phạm Phiên hí hửng bám gót Ngũ Trác Hiên, tâm trạng kích động, không rõ là muốn đi cùng để làm hậu thuẫn hay là thu thập chuyện tiếu lâm sau này lôi ra trêu chọc.

Ngũ Trác Hiên ngồi vào một bàn đối diện vị trí cùa Hứa Chi Nhiên, Doãn Tiểu Mạt quay lưng về phía anh nên không biết.

Hứa Chi Nhiên trông thấy liền nói: “Anh gặp một người bạn, anh qua chào hòi một câu".

Doãn Tiểu Mạt gật đầu, tò mò quay người lại, toàn thân cứng đờ.

“Hi!” Hứa Chi Nhiên vỗ vai Ngũ Trác Hiên.

Ngũ Trác Hiên cười: “Trùng hợp vậy!”.

Phạm Phiên trợn trừng mắt: Không hổ là diễn viên, diễn được lắm!

Doãn Tiểu Mạt lại nghĩ: Chẳng phảo anh ấy có phòng VIP ư, chạy tới phòng chung này không sợ bị người khác vây lấy à?

Hứa Chi Nhiên híp mắt cười: "Phim mới khi nào công chiếu để tôi đi cổ vũ!”.

“Đã công chiếu rồi!” Ngũ Trác Hiên thờ ơ nói.

“Ồ, không sao, mai đi cũng không ảnh hưởng tới lượng vé bán.” Hứa Chi Nhiên vô tư bật cười.

Ngũ Trác Hiên vẫn tỏ ra rất lạnh lùng.

“Nếu tiện thì cho tôi một chữ ký đi, tôi có người bạn vô cùng hâm mộ anh.” Hứa Chi Nhiên vừa nói vừa chỉ tay về bàn của mình, gần đây nhờ Nghê Thiến mà anh mới biết Doãn Tiểu Mạt là fan ruột của Ngũ Trác Hiên. Trưóc kia, anh không đủ quan tâm tới em gái, thế nên rất hi vọng từ bây giờ bù đắp vẫn còn kịp.

Ngũ Trác Hiên buồn bực nói: “Không thanh vấn đề, có gì đâu!”.

"Tôi gọi em ấy qua đây, em ấy nhất định sẽ rất vui” Hứa Chi Nhiên vẫy tay gọi Doãn Tiểu Mạt.

Xem tình hình thấy trốn không nổi, Doãn Tiểu Mạt đành phải đứng dậy đi tới chỗ họ.

“Tiểu Mạt, Ngũ Trác Hiên đồng ý ký tên tặng em, anh thấy hay là chụp chung một bức ảnh đi!” Hứa Chi Nhiên thấy có cơ hội làm vừa lòng em gái, tỏ ra rất phấn khích.

Doãn Tiểu Mạt miễn cưỡng cười: “Không cần đâu.”

Ngũ Trác Hiên bật cười ha ha: “Chi Nhiên, xem ra anh khuếch đại sự thật rồi”.

Hứa Chi Nhiên cũng cười theo: “Em ấy ngại thôi”. Anh ta đẩy Tiểu Mạt: “Cơ hội tốt thế này không dễ có đâu”.

Lòng bàn tay Doãn Tiểu Mạt đã ướt đẫm mồ hôi, ông anh trai này đã đặt lòng tốt vào nhầm chỗ mất rồi.

Phạm Phiên lên tiếng giảng hòa: “Nào nào, để tôi cho mọi người một kiểu, kỹ thuật chụp của tôi rất được đấy, chẳng qua không mấy khi ra tay thôi”.

Nụ cười cứng nhắc của Doãn Tiểu Mạt, vẻ mặt phức tạp của Ngũ Trác Hiên, thoáng cái bị Phạm Phiên chụp lại.

Hứa Chi Nhiên còn đang bận rộn tìm giấy bút, Doãn Tiểu Mạt trong lòng chỉ thầm mong mau chóng rời khỏi nơi này. Cô lấy cuốn sổ tay trong túi xách ra, đưa cho Ngũ Trác Hiên. Ngũ Trác Hiên tùy ý lật giở, Doãn Tiểu Mạt luống cuống, đang định muốn ngăn cản thì anh đã tìm được một trang trống, viết xuống một dòng chữ. Trong khoảnh khắc Ngũ Trác Hiên thu cây bút về, sắc mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng.



Tâm trạng Ngũ Trác Hiên rất tốt, bởi vì anh đã nhìn thấy một trang trong cuốn sổ kia viết đầy tên mình.

Lòng Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm không yên, trong sổ viết quá nhiều nổi nhớ nhung của cô với anh, không biết có bị anh phát hiện ra không.

Hứa Chi Nhiên đạt được mục đích rồi, tâm tình cũng rất phấn chấn: “Cảm ơn nhé!”. Nói xong, anh ta kéo Doãn Tiểu Mạt về chỗ ngồi.

Ánh mắt Ngũ Trác Hiên rơi trên cánh tay của Doãn Tiểu Mạt đang bị Hứa Chi Nhiên tóm lấy, sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Phạm Phiên âm thầm cầu nguyện cho Hứa Chi Nhiên, lúc này anh khẳng định Ngũ Trác Hiên đang muốn chặt cái tay kia đi.

Hứa Chi Nhiên có vẻ rất hứng thú với chữ ký của Ngũ Trác Hiên: “Ký gì thế, để anh xem nào”.

“Có gì đáng xem chứ!” Doãn Tiểu Mạt không cho.

“Xem một chút cũng không mất đi một nét mà.”

“Không”

Hứa Chi Nhiên liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Chữ của Ngũ Trác Hiên nhất định rất xấu, thế nên em mới không cho anh xem”.

Doãn Tiểu Mạt: “…”

“Hay là có lỗi chính tả?”

"Anh có ấu trĩ quá không vậy!" Doãn Tiểu Mạt bị anh trai làm cho phiền muộn, mở trang có chữ ký của Ngũ Trác Hiên, chìa ra cho Hứa Chi Nhiên xem.

Hứa Chi Nhiên đang định cầm lấy tự xem thì Doãn Tiểu Mạt giằng lại, anh ta bĩu môi: “Keo kiệt”.

Doãn Tiểu Mạt liếc trộm anh trai một cái, lẽ lưỡi. Chợt cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang thiêu cháy lưng mình, cô cố gắng kìm nén không quay đầu lại, cơ thể run nhẹ.

“Này, sao anh ta biết tên em là Doãn Tiểu Mạt, hình như anh đâu có nói.” Hứa Chi Nhiên nhíu mày.

“Anh vừa nói rồi.” Doãn Tiểu Mạt nói dối không chớp mắt.

Hứa Chi Nhiên ngờ vực nói: “Anh nhớ là không nói mà”.

Doãn Tiểu Mạt khăng khăng: “Em khẳng định là rồi.”

Hứa Chi Nhiên nhún vai: “Thôi được rồi”. Anh ta xoa xoa đầu Tiểu Mạt, cử chỉ đầy yêu thương, sủng nịnh.

Trông thấy Ngũ Trác Hiên đang nắm chặt tay, Phạm Phiên kinh hãi rót thêm nước cho anh, nhắc nhở anh giữ gìn hình tượng. Nhưng trong lòng Phạm Phiên đang thầm đánh giá Ngũ Trác Hiên ngốc như khúc gỗ, càng nhìn càng tức giận, chẳng khác nào tự chuốc vạ vào thân.

Ngũ Trác Hiên thật sự đang có kích động xông lên tặng cho Hứa Chi Nhiên hai cú đấm. Trước nay, anh vẫn luôn biết tự kiềm chế bản thân vì lòng tự tôn, nhưng hễ ở trước mặt Doãn Tiểu Mạt thì tất cả đều trở thành vô dụng.

Hứa Chi Nhiên và Doãn Tiêu Mạt ăn xong vẫn không thấy Nghê Thiến xuất hiện. Hứa Chi Nhiên gọi điện thoại cho Nghê Thiến, nói một lát nữa sẽ đi đón cô ấy, có lẽ Nghê Thiến có chuyện muốn nói với Doãn Tiểu Mạt, Hứa Chi Nhiên đưa di động cho cô.

"Nghe nói hôm nay hai người rất vui vẻ?" Nghê Thiến, cười hỏi.

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt vui vẻ đáp: “Tất cả là nhờ chị tốn công dạy bảo”

Nghê Thiến hờn dỗi: “Còn dám trêu chọc tôi!”.

“Em nào dám!” Doãn Tiểu Mạt chu môi: “Hậu thuẫn của chị quá mạnh!”.

Hứa Chi Nhiên cười khoái chí.

Lòng Ngũ Trác Hiên càng lúc càng nặng trĩu, nhìn cử chỉ, biểu hiện của Hứa Chi Nhiên và Doãn Tiểu Mạt, xem ra quan hệ giữa hai người không hề tầm thường, cộng thêm chàng trai lần trước đi xem phim cùng Doãn Tiểu Mạt nữa, đối thủ của anh thật sự không ít. Đột nhiên anh cảm thấy không thể tiếp tục như thế này, chỉ cần còn cơ hội, anh nhất định phải nổ lực một lần.

Doãn Tiêu Mạt đoán không sai, quả thực là có chuyện xảy ra nên tòa soạn mới tiếp tục mời cô về làm. Có điều, ngay cả Tào Tư Di cũng không ngờ được sự việc này lại có liên quan tới Ngũ Trác Hiên, lúc kể lại cho Doãn Tiểu Mạt nghe, cô ấy vẫn còn nói vói giọng khó tin.

“Tiếu Mạt, em đến chỗ Ngũ Trác Hiên viết bài thì có gì không thế nói? Sao em không giải thích với thanh tra nhân sự?”.

Doãn Tiểu Mạt á khâu, hóa ra là anh giúp cô.

“Nếu như vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi, Tiểu Mạt, ngày mai em tới làm việc nhé, bọn chị bận đến hoa mắt chóng mặt rồi.”

“Chị Tử Di, em xin lỗi, em không về đâu.” Doãn Tiểu Mạt không hiểu vì sao Ngũ Trác Hiên giúp mình nhưng cô không muốn tiếp tục mắc nợ anh.

“Tiểu Mạt, đây không phải là lúc giận dỗi!” Tào Tử Di bình tĩnh nói: “Tòa soạn đúng là có lỗi, nhưng đã biết nhận lỗi đền bù rồi, em cũng nên nhắm một mắt, mở một mắt đi”.

“Chị Tử Di, em không giận dỗi!” Doãn Tiểu Mạt không biết phải giải thích như thế nào, Ngũ Trác Hiên cố tình bịa chuyện giúp cô, cô không thể đạp đổ ý tốt của anh được, nhưng cô tiếp nhận hay không là một chuyện khác.

“Tiểu Mạt, em…” Tào Tử Di thở dài, cô gái này có lòng tự trọng quá cao.

Doãn Tiểu Mạt chậm rãi nói: “Em xin lỗi, chị Tử Di…”.

“Thôi được rồi, chị tin em có chỗ khó xử”. Tào Tử Di luôn tin tưởng Doãn Tiểu Mạt vô điều kiện, vì cô hiểu rõ con người Doãn Tiểu Mạt.

Doãn Tiểu Mạt rất cảm kích Tào Tử Di đã không truy hỏi đến cùng. Cô vẫn còn tình cảm với Ngũ Trác Hiên, nhưng muốn yêu mà không thể yêu, muốn quên mà quên không nổi, muốn từ bỏ mà lại không nỡ. Ngoài lẩn trốn, tránh xa anh, cô thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook