Chương 44: Phần 44
Diệp Tử
01/04/2015
Lúc tỉnh lại, Doãn Tiểu Mạt thấy mình nằm trên giường, trên người đắp một
tấm chăn mỏng, cô giật mình mở to hai mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt
đang tươi cười rạng rỡ của Ngũ Trác Hiên. Cô nói năng lộn xộn: “Em, em
sao lại ngủ trên giường?”.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm: “Anh sợ em lạnh nên bế em lên giường”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, cô vốn tới chăm sóc người ốm, vậy mà lại ngủ quên, còn ngủ say như chết. Cô nhấc tay lên nhìn đồng hồ, giật thót mình: “Chín, chín giờ rồi!”. Trên thông báo nói bảy giờ phải hóa trang, tám giờ bắt đầu quay, thế là đã muộn mất một tiếng rồi, sao không có ai tới gọi cô?
“Anh cho mọi người nghỉ phép một ngày rồi, em vẫn có thể ngủ thêm chút nữa.” Ngũ Trác Hiên nhếch môi cười, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Cũng đúng, anh vừa mới khỏi ốm nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nghỉ ngơi một ngày cũng không có gì đáng trách. Anh là sếp không lo thì thôi, cô đâu cần phải cuống. Chỉ có điều, ngủ thêm chút nữa? Ngủ ở đâu? Ở đây? Da mặt có dày đến mấy Doãn Tiểu Mạt cũng không dám leo lên giường Ngũ Trác Hiên.
Khoan đã! Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ ra chuyện gì. Ngũ Trác Hiên làm thế nào thông báo cho mọi người nghỉ? Chẳng lẽ... Doãn Tiểu Mạt không dám nghĩ tiếp. Cô ngủ trên giường của Ngũ Trác Hiên, không sai, nhưng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, nếu như bị người khác hiểu lầm thì cô chết chắc.
Trời ơi, cô nghĩ đi đâu thế này?
Dường như đoán được ý nghĩ của cô, Ngũ Trác Hiên nháy mắt: “Anh gọi điện báo với đạo diễn Dương, nhờ anh ấy thông báo cho những người khác”.
Doãn Tiểu Mạt thở phào.
Ngũ Trác Hiên không đợi cô thở xong, tiếp tục bổ sung: “Nhưng mà Cố Y Lan có tới để nói cảm ơn anh cho nghỉ phép”.
Doãn Tiểu Mạt còn chưa thở hết một hơi dài đã bị nghẹn.
“Nhưng anh không mở cửa.” Ngũ Trác Hiên vẫn bình thản kể.
Doãn Tiểu Mạt hận không thể lấy gối đập vào người anh: “Anh có thể nói hết một lần được không hả?”.
Ngũ Trác Hiên dửng dưng: “Anh nói xong rồi”.
Tâm trạng lên lên xuống xuống như ngồi xe leo núi, ai mà chịu nổi? Doãn Tiểu Mạt lườm anh.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm cười, trêu chọc cô, thưởng thức sự biến hóa đa dạng trên mặt cô thật sự là thú vui lớn nhất trong cuộc sống của anh.
“Vậy hôm nay mọi người có dự định gì rồi?”
“Đều ra ngoài đi chơi cả rồi.”
Doãn Tiểu Mạt cuối cùng cũng ý thức được tình hình hiện tại: “Thế nghĩa là đoàn phim đi chơi hết chỉ còn lại hai người chúng ta?”.
“Có thể nói như vậy.” Ngũ Trác Hiên thờ ơ nói.
Doãn Tiểu Mạt đăm chiêu.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn đi chơi cùng mọi người à?”.
Trong lòng Doãn Tiểu Mạt lúc này, ở bên cạnh Ngũ Trác Hiên mới là chuyện quan trọng, vì thế cô không nghĩ ngợi gì mà lập tức trả lời: “Em đang nghĩ lát nữa ăn gì”.
Ngũ Trác Hiên véo mũi cô: “Anh muốn ăn cháo cá”.
“Được, không thành vấn đề, lát em đi mua.”
“Anh muốn em nấu cơ .” Ngũ Trác Hiên bĩu môi.
Bệnh nhân là to nhất, Doãn Tiểu Mạt không do dự mà đồng ý.
“Anh còn muốn uống cà phê.”
“Cái này không được.” Doãn Tiểu Mạt còn lâu mới chiều anh, bị bệnh không được uống đồ có chất kích thích.
Ngũ Trác Hiên mếu máo: “Thế thôi anh không ăn cháo nữa”.
Doãn Tiểu Mạt bực mình: “Thế anh muốn ăn gì?”.
“Anh muốn uống cà phê.”
“Không được.”
“Anh muốn ăn kẹo mút.”
Doãn Tiểu Mạt vã mồ hôi: “Ngoài hai thứ đó ra, anh muốn cái gì?”.
“Anh muốn uống cà phê.”
Doãn Tiểu Mạt phẫn nộ: “Ngũ Trác Hiên!”.
Ngũ Trác Hiên trùm chăn, nhỏ giọng lầm bầm: “Thế mà nói bệnh nhân là to nhất”.
Doãn Tiểu Mạt bị anh chọc cười, những lúc bướng không nói lý lẽ được anh hệt như một đứa trẻ con .Cô mềm giọng: “Khỏi bệnh rồi uống tiếp, được không?”
“Hai cốc.”
Doãn Tiểu Mạt quét ánh mắt qua người anh: “Đừng có được voi đòi tiên”.
Ngũ Trác Hiên ảo não: “Hai cốc cũng không được sao?”.
“Anh có tin một cốc cũng không được uống không?” Doãn Tiểu Mạt đe dọa.
“Tin” Ngũ Trác Hiên chu miệng.
Doãn Tiểu Mạt rất muốn vẽ lại vẻ mặt của anh lúc này, viết thêm mấy chữ tượng thanh “ríu ra ríu rít” bên cạnh.
“Vậy một cốc?”.
“Ok!” Doãn Tiểu Mạt sảng khoái đáp.
Ngũ Trác Hiên lại ủ rũ: “Tiểu Mạt, em giăng bẫy cho anh chui vào đúng không?”
Doãn Tiểu Mạt không nhận cũng không chối. Ngũ Trác Hiên nheo mắt, tiến lại gần định cho cô biết tay nhưng Doãn Tiểu Mạt đã vội nhảy ra xa, tinh nghịch lè lưỡi: “Em đi nấu cháo cho anh”.
Dựa vào thân phận trợ lý của Ngũ Trác Hiên, Doãn Tiểu Mạt dễ dàng tung hoành trong nhà bếp của khách sạn. Lát sau, cô bưng một nồi cháo cá thơm lừng đến phòng Ngũ Trác Hiên, múc ra bát nhỏ. Biết anh sẽ không chịu động tay, cô liền chủ động bón cho anh.
“Ngoan, há miệng ra!” Ngũ Trác Hiên chậm rãi nuốt xuống, trong lúc đó còn tranh thủ ngắm cô, ánh mắt như có thâm ý.
Doãn Tiểu Mạt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong ngực như có chú nai chạy loạn, chỉ có thể buông lời cảnh cáo: “Anh còn nhìn nữa em không bón cho anh nữa đâu”.
Ngũ Trác Hiên cười khi, tiếp tục thưởng thức khuôn mặt đang phớt hồng của cô, không chút e dè.
Doãn Tiểu Mạt cắn môi, mặc kệ ánh mắt của anh, nhìn thì nhìn, ai sợ chứ? Ngũ Trác Hiên lại hôn lên môi cô, Doãn Tiểu Mạt cầm bát cháo trong tay, sợ bị đổ ra giường, nhất thời không chú ý liền bị anh đẩy sát vào tường, hơi thở bị đoạt lấy. Ngũ Trác Hiên dùng đầu lưỡi tách hàm răng đang ngậm chặt của cô, mạnh mẽ tiến vào như đánh chiếm thành trì. Hơi thở nam tính của anh phả vào mặt khiến cô mộng mị, cô bất giác muốn đáp lại nhưng không biết phải làm thế nào. Ngũ Trác Hiên lấy bát cháo trong tay cô ra, đặt xuống đầu giường, sau đó dùng sức mạnh lệnh cho hai tay cô ôm chặt lấy lưng mình, động tác này có thể khiến cho hai người gần sát nhau hơn. Phải ứng ngây ngô và gò má ửng hồng của Doãn Tiểu Mạt đều được Ngũ Trác Hiên thu gọn trong tầm mắt, anh triền miên càn quét trên đôi môi cô. Doãn Tiểu Mạt cảm thấy trong người như đang bùng lên một ngọn lửa, lưng cô dán vào bức tường lạnh lẽo. Bị kẹp giữa nóng và lạnh, cô khó chịu, cựa quậy người.
“Đừng động đậy!” Giọng nói khàn khàn của Ngũ Trác Hiên vang lên.
Dù không có kinh nghiệm nhưng Doãn Tiểu Mạt có thể cảm nhận thấy bụng dưới của cô có vật gì đó cứng như thép chạm vào. Mặt cô đỏ rần, quả nhiên không dám động đậy nữa.
Ngũ Trác Hiên gục đầu trên vai cô thở dốc. Xưa nay sức tự chủ của anh vô cùng cao, không ngờ Doãn Tiểu Mạt lại ảnh hưởng tới anh mạnh đến vậy, chỉ một nụ hôn cũng khiến anh suýt nữa mất kiểm soát. Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng vì anh yêu cô nên không muốn vội vàng qua quýt trong khi cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Một chuyện tốt đẹp như vậy nhất định phải thực hiện trong một không gian hoàn mỹ mới là tuyệt vời nhất.
Doãn Tiểu Mạt không hề có một chút kinh nghiệm nào với chuvện “kề súng cướp cò” này, trông thấy Ngũ Trác Hiên có vẻ khổ sở, cô vỗ nhẹ lưng anh.
“Đừng cử động!” Ngũ Trác Hiên lại cảnh cáo cô, hung hãn nói: “Em còn động đậy nữa thì tự gánh lấy hậu quả”.
Doãn Tiểu Mạt chưa từng biết nghe lời như thế bao giờ, cô dựa sát vào tường, không dám chớp mắt tùy tiện, thậm chí hít thở cũng dè dặt.
Một lúc lâu sau, Ngũ Trác Hiên rốt cuộc cũng rời khỏi người cô, đôi mắt đã không còn vẻ u ám. Doãn Tiểu Mạt ngoan ngoãn đứng thẳng lưng, gượng cười gãi đầu. Cô nhỏ nhẹ hỏi: “Bây giờ em cử động được chưa?”.
“Vẫn chưa được.” Ngũ Trác Hiên cố ý trêu cô, ghé môi hôn lên vành tai mảnh khảnh xinh đẹp kia.
Toàn thân Doãn Tiểu Mạt run lên, hai bàn tay đặt trước ngực Ngũ Trác Hiên, nói năng lộn xộn: “Làm gì vậy, không phải ăn no mới nghĩ tới chuyện này sao...”.
Ngũ Trác Hiên ngây người, rồi lập tức bật cười. Anh kéo cô ngồi xuống: “Vậy thì ăn no đã nhé”.
Doãn Tiểu Mạt cắn môi, cho anh ăn no để anh có sức làm bừa sao? Cô chưa ngốc đến mức ấy.
“Đổi lại để anh bón cho em nhé?” Ngũ Trác Hiên pha trò.
Doãn Tiểu Mạt đột nhiên cảm thấy, ở trong phòng với Ngũ Trác Hiên, cô nam quả nữ thật sự rất nguy hiếm. Cô xỏ dép lê, nhân lúc anh không để ý, chạy vọt ra ngoài cửa phòng, làm mặt quỷ: “Anh từ từ ăn đi nhé!”, nói rồi cô chuồn mất tăm, để lại một tràng cười khúc khích.
Ngũ Trác Hiên vì sơ suất mà để cô chạy mất, mặt buồn rười rượi, nhưng hết cách, dù sao anh cũng đã có gặt hái nhất định, cảm nhận được sự thật lòng của cô. Lần này bị sốt đúng là không uổng công.
Doãn Tiểu Mạt ăn qua loa bữa trưa rồi trốn trong phòng đọc sách.
Ngũ Trác Hiên gọi điện cho cô, chỉ nói gọn một câu: “Em đến đây!”.
Ngũ Trác Hiên làm nũng: “Anh muốn uống nước”.
“Chân anh không bị gãy.”
Ngũ Trác Hiên: “…”.
Doãn Tiểu Mạt cúp máy, cực kỳ khoái chí. Ai bảo anh dám bắt nạt em.
Ngũ Trác Hiên tiếp tục nghĩ chiêu khác: “Doãn Tiểu Mạt, em đến đây đi, anh hát cho em nghe”.
Mắt Doãn Tiểu Mạt đột nhiên sáng quắc. Hát ư?! Ngũ Trác Hiên vốn là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng đã lâu không lên sân khấu. Mấy năm gần đây không có cơ hội được nghe anh hát, cô làm sao từ bỏ được cơ hội này chứ, nhưng cô vẫn không mắc mưu, con ngươi xoay chuyển một vòng vẻ tinh nghịch: “Anh hát qua điện thoại đi”.
“Em nghĩ đến là hay!” Ngũ Trác Hiên cúp máy, đợi cô chủ động mắc câu.
Doãn Tiếu Mạt sốt sắng, cám dỗ lớn như thế, ai có thể chống lại được? Một giọng nói khác chợt vang lên trong đầu cô: Thỏ trắng sẽ rơi vào tay sói xám. Cô lắc dầu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ quyết tâm, vẻ mặt bừng bừng khí thế.
Cô đẩy cửa phòng Ngũ Trác Hiên, cảnh giác đứng thập thò bên ngoài.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm cười, anh đã biết chắc phương pháp này nhất định có tác dụng. Anh vẫy tay với cô: “Đứng xa như thế làm gì?”.
Đương nhiên là để phòng ngừa anh đột nhiên hóa sói rồi! Doãn Tiểu Mạt không dám nói ra suy nghĩ ấy, chỉ thận trọng bước tới từng bước một. Bên tai dường như có gió nhẹ thổi qua, một lúc sau lại có hơi thở nóng ấm bao trùm. Ngũ Trác Hiên bế cô ngồi trên đùi mình, cánh tay rắn chắc chế ngự bên hông cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Tiểu Mạt ửng đỏ, không thích ứng kịp với sự ngang ngược của anh, nhưng trong lòng cô lại có chút chờ mong sự nhiệt tình của anh chỉ dành riêng cho mình.
Ngũ Trác Hiên yêu tha thiết cái dáng dấp lúc này của cô, không kìm được mà véo lúm đồng tiền xinh xắn bên má phải của cô.
Dtm tóm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh”.
“Hỏi đi.” Ngũ Trác Hiên ôm lấy cô.
Doãn Tiểu Mạt chần chừ hồi lâu, dù chưa từng chính thức lên tiếng, nhưng quan hệ hiện giờ giữa họ có lẽ cũng đủ rõ ràng rồi, có một vài chuyện cô không muốn tiếp tục mơ hồ nữa, cũng không muốn phải suy đoán lung tung. Cô muốn nghe chính miệng anh nói ra, lời đến đầu môi lại không biết phải nói thế nào.
“Em... anh…”
Ngũ Trác Hiên nắm chặt tay cô: “Em muốn biết gì anh đều nói hết với em”.
Câu nói này của anh dường như giúp cô lấy thêm dũng khí, cô quanh co: “Thẩm Phi Hồng...”.
Ngũ Trác Hiên vuốt mái tóc cô: “Biết ngay em sẽ hỏi chuyện này mà”.
Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh, mi mắt khẽ chớp.
“Anh và Thẩm Phi Hồng là thanh mai trúc mã, anh thừa nhận mình có thích cô ấy.” Ngũ Trác Hiên thản nhiên nói.
Sắc mặt Doãn Tiểu Mạt chợt hiện lên vẻ buồn bã, muốn rút tay ra nhưng Ngũ Trác Hiên nhất quyết không buông: “Nghe anh nói hết đãỊ”. Anh hôn lên khóe mắt cô.
“Năm mười lăm tuổi, anh đã tỏ tình với cô ấy nhưng cô ấy không nhận lời.” Anh ngừng lại một chút: “Từ năm mười lăm tuổi đến năm mười tám tuổi, tổng cộng cô ấy từ chối anh tám lần”. Chắc chắn đó là một đoạn hồi ức buồn, anh nhíu mày: “Về sau, cô ấy nói, đợi anh thi đỗ Học viện Điện ảnh sẽ cho anh cơ hội. Anh vô cùng mừng rỡ, nhưng...”, anh lại ngập ngừng: “Ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển cũng là ngày anh phát hiện ra cô ấy đã có bạn trai”.
Anh không hiểu vì sao mình lại kể với một cô gái thâm tình của mình dành cho một cô gái khác. Nhưng Doãn Tiểu Mạt cũng không cảm thấy khó chịu, cô chỉ đau lòng thay anh, thậm chí có chút oán giận. Một chàng trai xuất sắc như anh lại bị Thẩm Phi Hồng cự tuyệt hết lần này tới lần khác, cô ấy đúng là không có mắt. Tuy nhiên, cô lại không nghĩ tới chuyện nếu như Thẩm Phi Hồng đã nhận lời Ngũ Trác Hiên thì hiện tại sẽ ảnh hưởng tới mình như thế nào?
Ngũ Trác Hiên cụp mi mắt: “Sau đó...”. Anh véo má cô, trông thấy đôi mắt sáng rực đầy chờ mong của cô, anh mỉm cười: “Sau đó vốn không có sau đó nữa rồi!”.
“Nhưng chị ấy thích anh!” Doãn Tiểu Mạt nói. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn linh nghiệm, Thẩm Phi Hồng hoàn toàn không vô tình với Ngũ Trác Hiên.
“Ngốc ạ!” Ngũ Trác Hiên cọ mũi cô: “Không có chuyện đó đâu”.
“Nếu bây giờ chị Phi Hồng nói với anh, chị ấy thích anh, anh…” Cô biết giả thiết này cực kỳ vô vị nhưng vẫn không kìm nén được nói ra.
“Em cho rằng anh là nhân dân tệ mà ai ai cũng thích?” Ngũ Trác Hiên cười.
Doãn Tiểu Mạt đột ngột đứng bật dậy khỏi đùi anh, nghiêm túc nói: “Chính mắt em nhìn thấy chị ấy sưu tập tạp chí có ảnh của anh, trong lòng chị ấy vốn có anh”.
Ngũ Trác Hiên sửng sốt, việc này anh quả thực không biết.
“Chị ấy thật sự thích anh.” Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng. Xưa nay những chuyện của bản thân mình, cô đều phản ứng chậm, nhưng chuyện của người khác cô lại cực kỳ nhạy cảm. Tình cảm mà Thẩm Phi Hồng dành cho Ngũ Trác Hiên tuyệt đối không ít hơn cô. Nếu như Ngũ Trác Hiên chỉ vì lý do bị Thẩm Phi Hồng từ chối nhiều lần mà từ bỏ tiếp tục theo đuổi, vậy thì hoàn toàn không cần thiết. Còn cô, cô cũng có tự tôn và lòng kiêu hãnh của mình.
Ngũ Trác Hiên mãnh liệt hôn cô, cướp đi hô hấp của cô, sau đó anh giận dữ nói: “Doãn Tiểu Mạt, chưa nghe anh nói ba từ kia thì em chưa chịu thôi gây sự vô cớ nữa phải không?”.
Cô gây sự vô cớ ư? Doãn Tiểu Mạt bật cười, chẳng phải cô chỉ vì muốn tốt cho anh thôi sao? Cô hi sinh còn chưa đủ sao?
Ngũ Trác Hiên thở dài, ôm chặt lấy cô: “Muốn anh nói thế nào em mới chịu hiểu? Anh và Phi Hồng đã là quá khứ rồi, cho dù hiện giờ cô ấy nghĩ gì về anh, cũng không còn liên quan tới anh nữa. Tiểu Mạt, trái tim anh rất nhỏ, không chứa được người thứ hai”.
Khuôn mặt Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên như được phủ một lớp son.
Đợi đã, vừa rồi anh ấy nói cái gì mà ba từ? Doãn Tiểu Mạt túm lấy vạt áo Ngũ Trác Hiên mà lắc: “Anh muốn nói ba từ nào?”.
Ngũ Trác Hiên bất giác đỏ mặt, anh gượng gạo ho nhẹ một tiếng.
Doãn Tiểu Mạt không muốn làm khó anh, hơn nữa chưa chắc những lời kia nói ra đã ngọt tai, lắm lúc cứ mờ mờ ảo ảo một chút lại đẹp hơn. Cô ngẩng đầu lên, thẹn thùng hôn phớt lên môi anh, chủ động dâng tặng làn môi anh đào ngọt lịm của mình. Ngũ Trác Hiên nâng cằm cô lên, say đắm mà hôn, cuồng nhiệt như giông bão cuốn lấy cô.
Về sau, Doãn Tiểu Mạt mới nhớ ra, hôm ấy mình tới là vì muốn nghe Ngũ Trác Hiên hát, không hiểu vì sao lại quên sạch sẽ.
Về sau nữa, Ngũ Trác Hiên nhận lời cô, nhất định sẽ chọn một thời cơ thích hợp, hát cho cô nghe một ca khúc dành riêng cho cô.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm: “Anh sợ em lạnh nên bế em lên giường”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, cô vốn tới chăm sóc người ốm, vậy mà lại ngủ quên, còn ngủ say như chết. Cô nhấc tay lên nhìn đồng hồ, giật thót mình: “Chín, chín giờ rồi!”. Trên thông báo nói bảy giờ phải hóa trang, tám giờ bắt đầu quay, thế là đã muộn mất một tiếng rồi, sao không có ai tới gọi cô?
“Anh cho mọi người nghỉ phép một ngày rồi, em vẫn có thể ngủ thêm chút nữa.” Ngũ Trác Hiên nhếch môi cười, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Cũng đúng, anh vừa mới khỏi ốm nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nghỉ ngơi một ngày cũng không có gì đáng trách. Anh là sếp không lo thì thôi, cô đâu cần phải cuống. Chỉ có điều, ngủ thêm chút nữa? Ngủ ở đâu? Ở đây? Da mặt có dày đến mấy Doãn Tiểu Mạt cũng không dám leo lên giường Ngũ Trác Hiên.
Khoan đã! Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ ra chuyện gì. Ngũ Trác Hiên làm thế nào thông báo cho mọi người nghỉ? Chẳng lẽ... Doãn Tiểu Mạt không dám nghĩ tiếp. Cô ngủ trên giường của Ngũ Trác Hiên, không sai, nhưng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, nếu như bị người khác hiểu lầm thì cô chết chắc.
Trời ơi, cô nghĩ đi đâu thế này?
Dường như đoán được ý nghĩ của cô, Ngũ Trác Hiên nháy mắt: “Anh gọi điện báo với đạo diễn Dương, nhờ anh ấy thông báo cho những người khác”.
Doãn Tiểu Mạt thở phào.
Ngũ Trác Hiên không đợi cô thở xong, tiếp tục bổ sung: “Nhưng mà Cố Y Lan có tới để nói cảm ơn anh cho nghỉ phép”.
Doãn Tiểu Mạt còn chưa thở hết một hơi dài đã bị nghẹn.
“Nhưng anh không mở cửa.” Ngũ Trác Hiên vẫn bình thản kể.
Doãn Tiểu Mạt hận không thể lấy gối đập vào người anh: “Anh có thể nói hết một lần được không hả?”.
Ngũ Trác Hiên dửng dưng: “Anh nói xong rồi”.
Tâm trạng lên lên xuống xuống như ngồi xe leo núi, ai mà chịu nổi? Doãn Tiểu Mạt lườm anh.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm cười, trêu chọc cô, thưởng thức sự biến hóa đa dạng trên mặt cô thật sự là thú vui lớn nhất trong cuộc sống của anh.
“Vậy hôm nay mọi người có dự định gì rồi?”
“Đều ra ngoài đi chơi cả rồi.”
Doãn Tiểu Mạt cuối cùng cũng ý thức được tình hình hiện tại: “Thế nghĩa là đoàn phim đi chơi hết chỉ còn lại hai người chúng ta?”.
“Có thể nói như vậy.” Ngũ Trác Hiên thờ ơ nói.
Doãn Tiểu Mạt đăm chiêu.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn đi chơi cùng mọi người à?”.
Trong lòng Doãn Tiểu Mạt lúc này, ở bên cạnh Ngũ Trác Hiên mới là chuyện quan trọng, vì thế cô không nghĩ ngợi gì mà lập tức trả lời: “Em đang nghĩ lát nữa ăn gì”.
Ngũ Trác Hiên véo mũi cô: “Anh muốn ăn cháo cá”.
“Được, không thành vấn đề, lát em đi mua.”
“Anh muốn em nấu cơ .” Ngũ Trác Hiên bĩu môi.
Bệnh nhân là to nhất, Doãn Tiểu Mạt không do dự mà đồng ý.
“Anh còn muốn uống cà phê.”
“Cái này không được.” Doãn Tiểu Mạt còn lâu mới chiều anh, bị bệnh không được uống đồ có chất kích thích.
Ngũ Trác Hiên mếu máo: “Thế thôi anh không ăn cháo nữa”.
Doãn Tiểu Mạt bực mình: “Thế anh muốn ăn gì?”.
“Anh muốn uống cà phê.”
“Không được.”
“Anh muốn ăn kẹo mút.”
Doãn Tiểu Mạt vã mồ hôi: “Ngoài hai thứ đó ra, anh muốn cái gì?”.
“Anh muốn uống cà phê.”
Doãn Tiểu Mạt phẫn nộ: “Ngũ Trác Hiên!”.
Ngũ Trác Hiên trùm chăn, nhỏ giọng lầm bầm: “Thế mà nói bệnh nhân là to nhất”.
Doãn Tiểu Mạt bị anh chọc cười, những lúc bướng không nói lý lẽ được anh hệt như một đứa trẻ con .Cô mềm giọng: “Khỏi bệnh rồi uống tiếp, được không?”
“Hai cốc.”
Doãn Tiểu Mạt quét ánh mắt qua người anh: “Đừng có được voi đòi tiên”.
Ngũ Trác Hiên ảo não: “Hai cốc cũng không được sao?”.
“Anh có tin một cốc cũng không được uống không?” Doãn Tiểu Mạt đe dọa.
“Tin” Ngũ Trác Hiên chu miệng.
Doãn Tiểu Mạt rất muốn vẽ lại vẻ mặt của anh lúc này, viết thêm mấy chữ tượng thanh “ríu ra ríu rít” bên cạnh.
“Vậy một cốc?”.
“Ok!” Doãn Tiểu Mạt sảng khoái đáp.
Ngũ Trác Hiên lại ủ rũ: “Tiểu Mạt, em giăng bẫy cho anh chui vào đúng không?”
Doãn Tiểu Mạt không nhận cũng không chối. Ngũ Trác Hiên nheo mắt, tiến lại gần định cho cô biết tay nhưng Doãn Tiểu Mạt đã vội nhảy ra xa, tinh nghịch lè lưỡi: “Em đi nấu cháo cho anh”.
Dựa vào thân phận trợ lý của Ngũ Trác Hiên, Doãn Tiểu Mạt dễ dàng tung hoành trong nhà bếp của khách sạn. Lát sau, cô bưng một nồi cháo cá thơm lừng đến phòng Ngũ Trác Hiên, múc ra bát nhỏ. Biết anh sẽ không chịu động tay, cô liền chủ động bón cho anh.
“Ngoan, há miệng ra!” Ngũ Trác Hiên chậm rãi nuốt xuống, trong lúc đó còn tranh thủ ngắm cô, ánh mắt như có thâm ý.
Doãn Tiểu Mạt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong ngực như có chú nai chạy loạn, chỉ có thể buông lời cảnh cáo: “Anh còn nhìn nữa em không bón cho anh nữa đâu”.
Ngũ Trác Hiên cười khi, tiếp tục thưởng thức khuôn mặt đang phớt hồng của cô, không chút e dè.
Doãn Tiểu Mạt cắn môi, mặc kệ ánh mắt của anh, nhìn thì nhìn, ai sợ chứ? Ngũ Trác Hiên lại hôn lên môi cô, Doãn Tiểu Mạt cầm bát cháo trong tay, sợ bị đổ ra giường, nhất thời không chú ý liền bị anh đẩy sát vào tường, hơi thở bị đoạt lấy. Ngũ Trác Hiên dùng đầu lưỡi tách hàm răng đang ngậm chặt của cô, mạnh mẽ tiến vào như đánh chiếm thành trì. Hơi thở nam tính của anh phả vào mặt khiến cô mộng mị, cô bất giác muốn đáp lại nhưng không biết phải làm thế nào. Ngũ Trác Hiên lấy bát cháo trong tay cô ra, đặt xuống đầu giường, sau đó dùng sức mạnh lệnh cho hai tay cô ôm chặt lấy lưng mình, động tác này có thể khiến cho hai người gần sát nhau hơn. Phải ứng ngây ngô và gò má ửng hồng của Doãn Tiểu Mạt đều được Ngũ Trác Hiên thu gọn trong tầm mắt, anh triền miên càn quét trên đôi môi cô. Doãn Tiểu Mạt cảm thấy trong người như đang bùng lên một ngọn lửa, lưng cô dán vào bức tường lạnh lẽo. Bị kẹp giữa nóng và lạnh, cô khó chịu, cựa quậy người.
“Đừng động đậy!” Giọng nói khàn khàn của Ngũ Trác Hiên vang lên.
Dù không có kinh nghiệm nhưng Doãn Tiểu Mạt có thể cảm nhận thấy bụng dưới của cô có vật gì đó cứng như thép chạm vào. Mặt cô đỏ rần, quả nhiên không dám động đậy nữa.
Ngũ Trác Hiên gục đầu trên vai cô thở dốc. Xưa nay sức tự chủ của anh vô cùng cao, không ngờ Doãn Tiểu Mạt lại ảnh hưởng tới anh mạnh đến vậy, chỉ một nụ hôn cũng khiến anh suýt nữa mất kiểm soát. Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng vì anh yêu cô nên không muốn vội vàng qua quýt trong khi cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Một chuyện tốt đẹp như vậy nhất định phải thực hiện trong một không gian hoàn mỹ mới là tuyệt vời nhất.
Doãn Tiểu Mạt không hề có một chút kinh nghiệm nào với chuvện “kề súng cướp cò” này, trông thấy Ngũ Trác Hiên có vẻ khổ sở, cô vỗ nhẹ lưng anh.
“Đừng cử động!” Ngũ Trác Hiên lại cảnh cáo cô, hung hãn nói: “Em còn động đậy nữa thì tự gánh lấy hậu quả”.
Doãn Tiểu Mạt chưa từng biết nghe lời như thế bao giờ, cô dựa sát vào tường, không dám chớp mắt tùy tiện, thậm chí hít thở cũng dè dặt.
Một lúc lâu sau, Ngũ Trác Hiên rốt cuộc cũng rời khỏi người cô, đôi mắt đã không còn vẻ u ám. Doãn Tiểu Mạt ngoan ngoãn đứng thẳng lưng, gượng cười gãi đầu. Cô nhỏ nhẹ hỏi: “Bây giờ em cử động được chưa?”.
“Vẫn chưa được.” Ngũ Trác Hiên cố ý trêu cô, ghé môi hôn lên vành tai mảnh khảnh xinh đẹp kia.
Toàn thân Doãn Tiểu Mạt run lên, hai bàn tay đặt trước ngực Ngũ Trác Hiên, nói năng lộn xộn: “Làm gì vậy, không phải ăn no mới nghĩ tới chuyện này sao...”.
Ngũ Trác Hiên ngây người, rồi lập tức bật cười. Anh kéo cô ngồi xuống: “Vậy thì ăn no đã nhé”.
Doãn Tiểu Mạt cắn môi, cho anh ăn no để anh có sức làm bừa sao? Cô chưa ngốc đến mức ấy.
“Đổi lại để anh bón cho em nhé?” Ngũ Trác Hiên pha trò.
Doãn Tiểu Mạt đột nhiên cảm thấy, ở trong phòng với Ngũ Trác Hiên, cô nam quả nữ thật sự rất nguy hiếm. Cô xỏ dép lê, nhân lúc anh không để ý, chạy vọt ra ngoài cửa phòng, làm mặt quỷ: “Anh từ từ ăn đi nhé!”, nói rồi cô chuồn mất tăm, để lại một tràng cười khúc khích.
Ngũ Trác Hiên vì sơ suất mà để cô chạy mất, mặt buồn rười rượi, nhưng hết cách, dù sao anh cũng đã có gặt hái nhất định, cảm nhận được sự thật lòng của cô. Lần này bị sốt đúng là không uổng công.
Doãn Tiểu Mạt ăn qua loa bữa trưa rồi trốn trong phòng đọc sách.
Ngũ Trác Hiên gọi điện cho cô, chỉ nói gọn một câu: “Em đến đây!”.
Ngũ Trác Hiên làm nũng: “Anh muốn uống nước”.
“Chân anh không bị gãy.”
Ngũ Trác Hiên: “…”.
Doãn Tiểu Mạt cúp máy, cực kỳ khoái chí. Ai bảo anh dám bắt nạt em.
Ngũ Trác Hiên tiếp tục nghĩ chiêu khác: “Doãn Tiểu Mạt, em đến đây đi, anh hát cho em nghe”.
Mắt Doãn Tiểu Mạt đột nhiên sáng quắc. Hát ư?! Ngũ Trác Hiên vốn là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng đã lâu không lên sân khấu. Mấy năm gần đây không có cơ hội được nghe anh hát, cô làm sao từ bỏ được cơ hội này chứ, nhưng cô vẫn không mắc mưu, con ngươi xoay chuyển một vòng vẻ tinh nghịch: “Anh hát qua điện thoại đi”.
“Em nghĩ đến là hay!” Ngũ Trác Hiên cúp máy, đợi cô chủ động mắc câu.
Doãn Tiếu Mạt sốt sắng, cám dỗ lớn như thế, ai có thể chống lại được? Một giọng nói khác chợt vang lên trong đầu cô: Thỏ trắng sẽ rơi vào tay sói xám. Cô lắc dầu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ quyết tâm, vẻ mặt bừng bừng khí thế.
Cô đẩy cửa phòng Ngũ Trác Hiên, cảnh giác đứng thập thò bên ngoài.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm cười, anh đã biết chắc phương pháp này nhất định có tác dụng. Anh vẫy tay với cô: “Đứng xa như thế làm gì?”.
Đương nhiên là để phòng ngừa anh đột nhiên hóa sói rồi! Doãn Tiểu Mạt không dám nói ra suy nghĩ ấy, chỉ thận trọng bước tới từng bước một. Bên tai dường như có gió nhẹ thổi qua, một lúc sau lại có hơi thở nóng ấm bao trùm. Ngũ Trác Hiên bế cô ngồi trên đùi mình, cánh tay rắn chắc chế ngự bên hông cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Tiểu Mạt ửng đỏ, không thích ứng kịp với sự ngang ngược của anh, nhưng trong lòng cô lại có chút chờ mong sự nhiệt tình của anh chỉ dành riêng cho mình.
Ngũ Trác Hiên yêu tha thiết cái dáng dấp lúc này của cô, không kìm được mà véo lúm đồng tiền xinh xắn bên má phải của cô.
Dtm tóm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh”.
“Hỏi đi.” Ngũ Trác Hiên ôm lấy cô.
Doãn Tiểu Mạt chần chừ hồi lâu, dù chưa từng chính thức lên tiếng, nhưng quan hệ hiện giờ giữa họ có lẽ cũng đủ rõ ràng rồi, có một vài chuyện cô không muốn tiếp tục mơ hồ nữa, cũng không muốn phải suy đoán lung tung. Cô muốn nghe chính miệng anh nói ra, lời đến đầu môi lại không biết phải nói thế nào.
“Em... anh…”
Ngũ Trác Hiên nắm chặt tay cô: “Em muốn biết gì anh đều nói hết với em”.
Câu nói này của anh dường như giúp cô lấy thêm dũng khí, cô quanh co: “Thẩm Phi Hồng...”.
Ngũ Trác Hiên vuốt mái tóc cô: “Biết ngay em sẽ hỏi chuyện này mà”.
Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh, mi mắt khẽ chớp.
“Anh và Thẩm Phi Hồng là thanh mai trúc mã, anh thừa nhận mình có thích cô ấy.” Ngũ Trác Hiên thản nhiên nói.
Sắc mặt Doãn Tiểu Mạt chợt hiện lên vẻ buồn bã, muốn rút tay ra nhưng Ngũ Trác Hiên nhất quyết không buông: “Nghe anh nói hết đãỊ”. Anh hôn lên khóe mắt cô.
“Năm mười lăm tuổi, anh đã tỏ tình với cô ấy nhưng cô ấy không nhận lời.” Anh ngừng lại một chút: “Từ năm mười lăm tuổi đến năm mười tám tuổi, tổng cộng cô ấy từ chối anh tám lần”. Chắc chắn đó là một đoạn hồi ức buồn, anh nhíu mày: “Về sau, cô ấy nói, đợi anh thi đỗ Học viện Điện ảnh sẽ cho anh cơ hội. Anh vô cùng mừng rỡ, nhưng...”, anh lại ngập ngừng: “Ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển cũng là ngày anh phát hiện ra cô ấy đã có bạn trai”.
Anh không hiểu vì sao mình lại kể với một cô gái thâm tình của mình dành cho một cô gái khác. Nhưng Doãn Tiểu Mạt cũng không cảm thấy khó chịu, cô chỉ đau lòng thay anh, thậm chí có chút oán giận. Một chàng trai xuất sắc như anh lại bị Thẩm Phi Hồng cự tuyệt hết lần này tới lần khác, cô ấy đúng là không có mắt. Tuy nhiên, cô lại không nghĩ tới chuyện nếu như Thẩm Phi Hồng đã nhận lời Ngũ Trác Hiên thì hiện tại sẽ ảnh hưởng tới mình như thế nào?
Ngũ Trác Hiên cụp mi mắt: “Sau đó...”. Anh véo má cô, trông thấy đôi mắt sáng rực đầy chờ mong của cô, anh mỉm cười: “Sau đó vốn không có sau đó nữa rồi!”.
“Nhưng chị ấy thích anh!” Doãn Tiểu Mạt nói. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn linh nghiệm, Thẩm Phi Hồng hoàn toàn không vô tình với Ngũ Trác Hiên.
“Ngốc ạ!” Ngũ Trác Hiên cọ mũi cô: “Không có chuyện đó đâu”.
“Nếu bây giờ chị Phi Hồng nói với anh, chị ấy thích anh, anh…” Cô biết giả thiết này cực kỳ vô vị nhưng vẫn không kìm nén được nói ra.
“Em cho rằng anh là nhân dân tệ mà ai ai cũng thích?” Ngũ Trác Hiên cười.
Doãn Tiểu Mạt đột ngột đứng bật dậy khỏi đùi anh, nghiêm túc nói: “Chính mắt em nhìn thấy chị ấy sưu tập tạp chí có ảnh của anh, trong lòng chị ấy vốn có anh”.
Ngũ Trác Hiên sửng sốt, việc này anh quả thực không biết.
“Chị ấy thật sự thích anh.” Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng. Xưa nay những chuyện của bản thân mình, cô đều phản ứng chậm, nhưng chuyện của người khác cô lại cực kỳ nhạy cảm. Tình cảm mà Thẩm Phi Hồng dành cho Ngũ Trác Hiên tuyệt đối không ít hơn cô. Nếu như Ngũ Trác Hiên chỉ vì lý do bị Thẩm Phi Hồng từ chối nhiều lần mà từ bỏ tiếp tục theo đuổi, vậy thì hoàn toàn không cần thiết. Còn cô, cô cũng có tự tôn và lòng kiêu hãnh của mình.
Ngũ Trác Hiên mãnh liệt hôn cô, cướp đi hô hấp của cô, sau đó anh giận dữ nói: “Doãn Tiểu Mạt, chưa nghe anh nói ba từ kia thì em chưa chịu thôi gây sự vô cớ nữa phải không?”.
Cô gây sự vô cớ ư? Doãn Tiểu Mạt bật cười, chẳng phải cô chỉ vì muốn tốt cho anh thôi sao? Cô hi sinh còn chưa đủ sao?
Ngũ Trác Hiên thở dài, ôm chặt lấy cô: “Muốn anh nói thế nào em mới chịu hiểu? Anh và Phi Hồng đã là quá khứ rồi, cho dù hiện giờ cô ấy nghĩ gì về anh, cũng không còn liên quan tới anh nữa. Tiểu Mạt, trái tim anh rất nhỏ, không chứa được người thứ hai”.
Khuôn mặt Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên như được phủ một lớp son.
Đợi đã, vừa rồi anh ấy nói cái gì mà ba từ? Doãn Tiểu Mạt túm lấy vạt áo Ngũ Trác Hiên mà lắc: “Anh muốn nói ba từ nào?”.
Ngũ Trác Hiên bất giác đỏ mặt, anh gượng gạo ho nhẹ một tiếng.
Doãn Tiểu Mạt không muốn làm khó anh, hơn nữa chưa chắc những lời kia nói ra đã ngọt tai, lắm lúc cứ mờ mờ ảo ảo một chút lại đẹp hơn. Cô ngẩng đầu lên, thẹn thùng hôn phớt lên môi anh, chủ động dâng tặng làn môi anh đào ngọt lịm của mình. Ngũ Trác Hiên nâng cằm cô lên, say đắm mà hôn, cuồng nhiệt như giông bão cuốn lấy cô.
Về sau, Doãn Tiểu Mạt mới nhớ ra, hôm ấy mình tới là vì muốn nghe Ngũ Trác Hiên hát, không hiểu vì sao lại quên sạch sẽ.
Về sau nữa, Ngũ Trác Hiên nhận lời cô, nhất định sẽ chọn một thời cơ thích hợp, hát cho cô nghe một ca khúc dành riêng cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.