Chương 94: Em muốn thế nào?
Dan Lee Gun
27/03/2023
Hoạt động của Ân Viêm hoàn toàn khựng lại khi nghe mấy câu hỏi như đang
cố tình khiêu khích của Sở Nghinh. Hắn đã sắp pha xong một tách trà
nhưng vì bị tác động bởi những lời mà cô vừa nói nên phải tạm thời bỏ
qua một bên để giải quyết vấn đề cùng cô.
- Nếu em còn ăn nói không có chừng mực như vậy, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khâu miệng em lại.
Cứ mỗi câu của hắn thì là một bước đi về phía giường, toàn thân hắn mang theo một luồng khí lạnh băng chết chóc, tựa như có thể đem con mồi đang nhắm đến bóp chết bất cứ lúc nào.
Sở Nghinh bị hắn trói chặt ở đầu giường nên hoàn toàn không thể di chuyển được, cho nên dù có cảnh giác nhìn người đàn ông đang đi đến gần thì cũng không thể nào làm gì khác, dùng hết sức để giãy giụa phản kháng nhưng tất cả đều là châu chấu đá xe, ngược lại chỉ khiến bản thân chịu khổ hơn thôi. Cô khá hiểu Ân Viêm, một khi hắn đã dùng vẻ mặt này thì tám đến chín phần là hắn không giày vò cô đến sắp chết thì cũng là ép cô phát bệnh hoang tưởng.
- Anh định làm gì hả?
Hoàn toàn bỏ ngoài tai câu hỏi ngớ ngẩn trong hoảng sợ của Sở Nghinh, Ân Viêm vẫn dứt khoát bước đến cạnh giường, không đợi cô phản ứng lại thì hắn đã vươn tay ra bóp chặt cổ của cô đè chặt lên tường, còn dùng lực nâng lên cao một khoảng nữa, cặp mắt sắc lạnh lộ ra từng tia máu đỏ ngầu dữ tợn, nghiến răng nhả ra từng câu chữ.
- Nó nằm trong bụng em, là máu thịt của em mà em một câu tạp chủng, hai câu tạp chủng. Sở Nghinh, em không có tim sao? Hay là em vốn giỏi trêu đùa tình cảm của người khác rồi nên đến tình thương của một người mẹ em cũng không có luôn?
Bị hắn bóp cổ đến không thể thở được, đương nhiên Sở Nghinh cũng không thể mở miệng đáp lại những câu chất vấn từ hắn. Cô liên tục dùng hai tay vừa đánh vừa kéo cánh tay đang ghim chặt trên cổ mình ra, nhưng chút sức lực của cô còn chưa đáng để được coi là giúp hắn gãi ngứa nữa.
Cho đến khi thấy sắc mặt của Sở Nghinh đã trắng bệch, lại còn hít thở đứt quãng, Ân Viêm mới rủ lòng tạm thời buông lỏng tay để cô tìm được một chút dưỡng khí, nhưng vẫn tiếp tục cảnh cáo.
- Tôi chỉ nhắc nhở em một lần này nữa thôi. Đứa bé này, em nhất định phải sinh ra thật khỏe mạnh cho tôi. Nếu em còn dám nghĩ đến việc phá nó thì cả em và Sở gia của em cũng sẽ được chôn cùng.
Dứt lời này, hắn mới hoàn toàn buông tay khỏi cổ của Sở Nghinh, đẩy nhẹ một cái để cô nghiêng mặt sang một bên, sau đó dần khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh cao ngạo mà chuẩn bị rời đi.
Vừa được thả ra, Sở Nghinh đã không ngừng kho khan để lấy lại dưỡng khí cũng như giọng nói của mình. Sắc mặt trắng bệch vừa mới khôi phục được một chút huyết sắc, đáy mắt vẫn còn tràn ngập sự hoảng sợ nhưng nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang dần rời khỏi cửa phòng thì vẫn không nhịn được mà hỏi.
- Tôi thực sự không hiểu, đây không phải con của anh mà anh vẫn muốn tôi sinh ra nó, chắc chắn không phải chỉ vì muốn tôi mang cảm giác tủi nhục cả đời đâu nhỉ? Nếu tôi đoán không nhầm thì vẫn còn một lí do khác nữa. Đúng chứ?
Bước chân của Ân Viêm bất chợt phải dừng lại khi nghe Sở Nghinh hỏi một câu như vậy. Đúng vậy, hắn chỉ nói với cô lí do hắn giữ lại đứa bé là vì để cô phải nhớ mãi cảm giác nhục nhã khi phải sinh ra kết quả của việc cô ngoại tình cả đời này, như vậy hắn mới cảm thấy được hả dạ một phần nào đó về cái chết của Ân Tiêu do cô gây ra, nhưng khi nghe cô kiên trì truy hỏi đến cùng như vậy, hắn mới chợt nhận ra, hình như hắn đã tính sai bước nào đó rồi, với tính cách của Sở Nghinh thì nhất định sẽ không đơn giản tin tưởng hết vào những lí do mà hắn cho cô được.
Nếu cô đã kiên quyết hỏi cho bằng được thì hắn cũng không cần phải kiên trì che giấu làm gì nữa.
Nghĩ rồi, hắn nhếch môi cười nhạt một cái, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh tưởng chừng có thể nhìn thấu mọi tâm tư lẫn suy nghĩ của người đang hoảng loạn trên giường. Hắn cất bước quay lại bên giường, vừa đi vừa nói ra ý đồ của mình.
- Chúng ta làm một giao dịch đi. Em sinh ra đứa bé này an toàn, khỏe mạnh. Đổi lại tôi sẽ không truy cứu chuyện của A Tiêu nữa, đảm bảo với em từ nay về sau giữa chúng ta sẽ không còn vướng mắc cái chết của A Tiêu nữa.
Chính bản thân hắn chắc cũng không thể hiểu và không thể ngờ được là mình lại đưa ra một quyết định như vậy. Hắn bây giờ giống như bị một thế lực thần bí nào đó điều khiển suy nghĩ đến hành vi vậy. Lúc đầu khi hắn lên kế hoạch cưới cô thì chẳng phải là để trả thù thôi sao? Nhưng cuối cùng không những không thể trả thù tiếp mà còn cam tâm tình nguyện buông tha cho cô, chỉ vì hắn muốn cô sinh ra đứa bé này thôi ư? Có vẻ như không phải như vậy, mà là...hắn đang vì cô.
Sở Nghinh khi nghe hắn nói như vậy, không thể không nảy sinh sự hoài nghi. Cho dù bị hắn ép uống mấy loại thuốc gây tổn hại đến thần kinh dẫn đến thần trí không còn bình thường nhưng cô vẫn còn ý thức được rất rõ chuyện hắn luôn muốn trút giận lên người cô vì cái chết của Ân Tiêu, hắn còn hận không thể bắt cô bồi táng cùng Ân Tiêu nữa, ngay từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch rất đầy đủ, sao bây giờ lại nói dừng lại chứ. Không phải hắn lại đang thử cô đấy chứ?
Nhưng....cho dù lời hắn nói có là thật đi nữa, cô cũng không thể xem đó là một sự may mắn, bởi vì hắn chỉ đang nói hắn không còn truy cứu chuyện cái chết của Ân Tiêu thôi chứ không phải tin cô hoàn toàn trong sạch. Nếu cô đồng ý điều kiện trao đổi này thì chẳng khác nào đã ngầm thừa nhận tất cả những điều gán ghép mà hắn đổ cho mình suốt thời gian qua, thừa nhận rằng mình đã sai, đã nợ hắn, thừa nhận đúng như những gì hắn cáo buộc rằng cô là người đẩy Ân Tiêu vào chỗ chết. Không, cô không làm thì sao phải thừa nhận chứ. Cái chết của Ân Tiêu đâu phải lỗi của cô.
- Anh không thấy mình rất nực cười ư? Cả hai lựa chọn đều là đang ép buộc tôi? Ân Viêm, tôi không nợ gì anh cả, anh đem một tội lỗi không phải của tôi ép tôi phải thừa nhận, rồi lại đem tội trạng đó đổi lấy đứa bé này? Tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý nguyện đâu!
Vốn dĩ nghĩ rằng Sở Nghinh sớm đã bị những cơn ác mộng mỗi ngày mỗi đêm dày vò đến mức khổ sở nói không thành lời rồi, cho nên nếu được một cơ hội ngủ ngon thì cô tuyệt đối sẽ nắm thật chặt. Ân Viêm lại càng không ngờ cô vẫn có thể kiên trì như vậy, cô cứng đầu như vậy từ đầu đến cuối rốt cuộc đang muốn cho hắn thấy điều gì đây?
- Không sao, em không đồng ý cũng không sao. Dù em có muốn hay không thì đứa bé này cũng nhất định phải được sinh ra. Em vừa hỏi tôi đấy thôi, nếu em muốn biết lí do vì sao tôi lại cương quyết bắt em sinh ra nó thì tôi cũng sẵn lòng cho em biết đây.
Hắn ngồi xuống đối diện với cô, đưa tay tới chạm vào khuôn mặt thon nhỏ bị một lọn tóc che gần hết, nhẹ nhàng vén gọn ra sau tai giúp cô.
- Không chỉ có tôi, mà cả Ân gia đều đang chạy đua nhau xem thử rốt cuộc ai sẽ có con trai sớm nhất. Bởi vì điều kiện thừa kế trong di chúc của ông nội chính là trong vòng ba năm kể từ ngày mở di chúc lần đầu, ai trong số thế hệ đời thứ ba sinh ra được con trai thì mới hoàn toàn trở thành người thừa kế của Ân gia, chủ nhân thực sự của Ân Dạ.
- Cho nên, tiểu Nghinh của tôi, đứa bé này đến vừa đúng lúc. Vừa kịp trước thời hạn ba năm. Một khi nó được sinh ra, Ân Dạ mới thực sự là của tôi, người thừa kế Ân gia cũng sẽ là tôi.
Nghe từng thông tin mà hắn nói ra, đại não của Sở Nghinh không ngừng nhảy số, cô nhớ lại những lời mà trước đây Ân Bá từng nói bóng gió với mình, còn cả thái độ kỳ kỳ quái quái của Lý Huệ Tử, những câu đầy rẫy ẩn ý của Ân gia nữa. Lúc trước cô chỉ là có chút nghi hoặc thôi, vẫn không dám tin lại có chuyện vô lí lại vô tình như vậy. Nhưng xem bây giờ tận tai nghe Ân Viêm thừa nhận thì cũng phải tin rồi. Thì ra, Ân Viêm dùng đủ mọi cách thức cũng phải giữ được đứa bé này chính là vì nó có thể giúp hắn giành được giang sơn sao?
- Lợi dụng một đứa bé để đoạt quyền lực, Ân Viêm, anh đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy. Bây giờ tôi lại thấy có chút may mắn cho nó đấy.
Không phải sao? Lí do mà Ân Viêm cương quyết giữ đứa bé này lại cũng chỉ vì lợi ích của chính bản thân hắn. Cô thấy may mắn vì, thật tốt vì nó không phải con của hắn. Bởi vì nếu như nó là con của hắn không phải thật bất hạnh và đáng thương sao? Bị chính cha ruột của mình coi là công cụ để tranh quyền, vừa tưởng tượng thôi đã có bao nhiêu thê lương rồi.
Nửa lời sau của Sở Nghinh mặc dù không nói ra nhưng Ân Viêm vấn có thể đoán ra được từ ánh mắt của cô. Nhất định là cô đang nghĩ đứa bé này không phải con của hắn ngược lại lại rất may mắn, cô nghĩ hắn có thể lợi dụng chính con ruột của mình để bước lên vị trí cao nhất. Nhưng cô lại không hề biết, một lí do thực sự trong đó, đứa bé này đúng là của cô và hắn, lí do hắn muốn cô phải sinh ra nó cũng chính là vì muốn giữ cô mãi mãi bên cạnh mình.
Từ khi có suy nghĩ đó, hắn mới thấy bản thân thất bại đến mức nào. Hắn đã từng nghĩ không cần đứa bé thì cũng không để cô rời đi, nhưng sau từng ấy chuyện xảy ra, hắn đã mơ hồ cảm nhận được ý chí muốn rời đi của cô càng lúc càng mạnh liệt hơn. Hắn bắt đầu thấy sợ, sợ cô sẽ rời đi, hắn cũng không có cách nào tha thứ cho cô về cái chết của Ân Tiêu. Cho nên chi bằng ép cô sinh đứa bé này ra, như vậy vừa có lí do giữ cô bên cạnh, vừa có thể khiến hắn dễ chịu hơn khi để cô sống trong cảm giác sinh ra một một kết quả của cuộc ngoại tình, đợi đến khi con của hai người lớn hơn một chút nữa, có lẽ hắn đã có thể buông bỏ chấp niệm với cái chết của Ân Tiêu rồi, đến lúc đó hắn sẽ nói hết sự thật cho cô biết.
- Nhưng mà Ân Viêm, cho dù tôi không hiểu hết được ngụ ý của Ân gia các người nhưng có một điều tôi vẫn có thể hiểu được. Con trai mà ông cụ nói đến chắc chắn phải là huyết mạch của Ân gia chứ. Anh đem về một đứa bé không rõ lai lịch, không có quan hệ huyết thống gì với Ân gia. Nếu như bị phát hiện thì anh nghĩ bọn họ sẽ vẫn thừa nhận vị trí thừa kế của anh à?
Nghi vẫn này của Sở Nghinh hoàn toàn theo lẽ bình thường, Ân Viêm nghe cô hỏi rồi cũng chỉ bật cười trông rất thản nhiên, nhìn thẳng vào mặt cô và cho cô một câu trả lời.
- Đương nhiên bọn họ sẽ không có cách nào phát hiện ra được. Cũng không có cớ gì để nghi ngờ cả, bởi vì em là vợ danh chính ngôn thuận của tôi, cho nên theo quy tắc đứa bé do chính thất sinh ra không cần phải trải qua kiểm tra và xác nhận của trưởng bối.
Lại còn có cả điều kiện nực cười này nữa sao? Sở Nghinh không biết biểu cảm thế nào ngoại trừ buồn cười đến bất lực. Nếu đúng như Ân Viêm nói thì đúng là mọi điều kiện đều đang rất có lợi cho hắn. Càng là như vậy thì cô lại càng không thể cho hắn đạt được mục đích.
- Anh càng muốn có nó thì tôi càng muốn phá. Điều kiện anh cho tôi, tôi chẳng hứng thú. Nếu anh vẫn tiếp tục giam cầm tôi như vậy, thì kết cục chỉ có một, đứa bé này sẽ chết cùng tôi.
Càng nói về sau thì thái độ của cô càng trở nên kiên quyết hơn, tất cả được dồn nén vào ánh mắt quật cường sẵn sàng khiêu chiến với đối phương, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu chữ cuối cùng.
Thấy thái độ của cô như vậy, Ân Viêm cũng sứng người lại vài giây. Hắn biết nếu chỉ dùng vũ lực cưỡng ép cô chẳng qua là biện pháp ngắn hạn mà thôi, không thể trói cô như vậy suốt chín tháng mười ngày được, còn nếu uy hiếp tinh thần của cô cũng không thể đảm bảo khả năng chắc chắn, ngược lại còn ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của đứa bé. Cho nên hắn chỉ có thể thỏa hiệp với điều kiện mà cô mong muốn nhất thôi, nếu không phải chuyện của Ân Tiêu thì cô đang muốn gì đây?
- Vậy em nói đi, em muốn như thế nào mới đồng ý sinh ra đứa bé này?
- Nếu em còn ăn nói không có chừng mực như vậy, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khâu miệng em lại.
Cứ mỗi câu của hắn thì là một bước đi về phía giường, toàn thân hắn mang theo một luồng khí lạnh băng chết chóc, tựa như có thể đem con mồi đang nhắm đến bóp chết bất cứ lúc nào.
Sở Nghinh bị hắn trói chặt ở đầu giường nên hoàn toàn không thể di chuyển được, cho nên dù có cảnh giác nhìn người đàn ông đang đi đến gần thì cũng không thể nào làm gì khác, dùng hết sức để giãy giụa phản kháng nhưng tất cả đều là châu chấu đá xe, ngược lại chỉ khiến bản thân chịu khổ hơn thôi. Cô khá hiểu Ân Viêm, một khi hắn đã dùng vẻ mặt này thì tám đến chín phần là hắn không giày vò cô đến sắp chết thì cũng là ép cô phát bệnh hoang tưởng.
- Anh định làm gì hả?
Hoàn toàn bỏ ngoài tai câu hỏi ngớ ngẩn trong hoảng sợ của Sở Nghinh, Ân Viêm vẫn dứt khoát bước đến cạnh giường, không đợi cô phản ứng lại thì hắn đã vươn tay ra bóp chặt cổ của cô đè chặt lên tường, còn dùng lực nâng lên cao một khoảng nữa, cặp mắt sắc lạnh lộ ra từng tia máu đỏ ngầu dữ tợn, nghiến răng nhả ra từng câu chữ.
- Nó nằm trong bụng em, là máu thịt của em mà em một câu tạp chủng, hai câu tạp chủng. Sở Nghinh, em không có tim sao? Hay là em vốn giỏi trêu đùa tình cảm của người khác rồi nên đến tình thương của một người mẹ em cũng không có luôn?
Bị hắn bóp cổ đến không thể thở được, đương nhiên Sở Nghinh cũng không thể mở miệng đáp lại những câu chất vấn từ hắn. Cô liên tục dùng hai tay vừa đánh vừa kéo cánh tay đang ghim chặt trên cổ mình ra, nhưng chút sức lực của cô còn chưa đáng để được coi là giúp hắn gãi ngứa nữa.
Cho đến khi thấy sắc mặt của Sở Nghinh đã trắng bệch, lại còn hít thở đứt quãng, Ân Viêm mới rủ lòng tạm thời buông lỏng tay để cô tìm được một chút dưỡng khí, nhưng vẫn tiếp tục cảnh cáo.
- Tôi chỉ nhắc nhở em một lần này nữa thôi. Đứa bé này, em nhất định phải sinh ra thật khỏe mạnh cho tôi. Nếu em còn dám nghĩ đến việc phá nó thì cả em và Sở gia của em cũng sẽ được chôn cùng.
Dứt lời này, hắn mới hoàn toàn buông tay khỏi cổ của Sở Nghinh, đẩy nhẹ một cái để cô nghiêng mặt sang một bên, sau đó dần khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh cao ngạo mà chuẩn bị rời đi.
Vừa được thả ra, Sở Nghinh đã không ngừng kho khan để lấy lại dưỡng khí cũng như giọng nói của mình. Sắc mặt trắng bệch vừa mới khôi phục được một chút huyết sắc, đáy mắt vẫn còn tràn ngập sự hoảng sợ nhưng nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang dần rời khỏi cửa phòng thì vẫn không nhịn được mà hỏi.
- Tôi thực sự không hiểu, đây không phải con của anh mà anh vẫn muốn tôi sinh ra nó, chắc chắn không phải chỉ vì muốn tôi mang cảm giác tủi nhục cả đời đâu nhỉ? Nếu tôi đoán không nhầm thì vẫn còn một lí do khác nữa. Đúng chứ?
Bước chân của Ân Viêm bất chợt phải dừng lại khi nghe Sở Nghinh hỏi một câu như vậy. Đúng vậy, hắn chỉ nói với cô lí do hắn giữ lại đứa bé là vì để cô phải nhớ mãi cảm giác nhục nhã khi phải sinh ra kết quả của việc cô ngoại tình cả đời này, như vậy hắn mới cảm thấy được hả dạ một phần nào đó về cái chết của Ân Tiêu do cô gây ra, nhưng khi nghe cô kiên trì truy hỏi đến cùng như vậy, hắn mới chợt nhận ra, hình như hắn đã tính sai bước nào đó rồi, với tính cách của Sở Nghinh thì nhất định sẽ không đơn giản tin tưởng hết vào những lí do mà hắn cho cô được.
Nếu cô đã kiên quyết hỏi cho bằng được thì hắn cũng không cần phải kiên trì che giấu làm gì nữa.
Nghĩ rồi, hắn nhếch môi cười nhạt một cái, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh tưởng chừng có thể nhìn thấu mọi tâm tư lẫn suy nghĩ của người đang hoảng loạn trên giường. Hắn cất bước quay lại bên giường, vừa đi vừa nói ra ý đồ của mình.
- Chúng ta làm một giao dịch đi. Em sinh ra đứa bé này an toàn, khỏe mạnh. Đổi lại tôi sẽ không truy cứu chuyện của A Tiêu nữa, đảm bảo với em từ nay về sau giữa chúng ta sẽ không còn vướng mắc cái chết của A Tiêu nữa.
Chính bản thân hắn chắc cũng không thể hiểu và không thể ngờ được là mình lại đưa ra một quyết định như vậy. Hắn bây giờ giống như bị một thế lực thần bí nào đó điều khiển suy nghĩ đến hành vi vậy. Lúc đầu khi hắn lên kế hoạch cưới cô thì chẳng phải là để trả thù thôi sao? Nhưng cuối cùng không những không thể trả thù tiếp mà còn cam tâm tình nguyện buông tha cho cô, chỉ vì hắn muốn cô sinh ra đứa bé này thôi ư? Có vẻ như không phải như vậy, mà là...hắn đang vì cô.
Sở Nghinh khi nghe hắn nói như vậy, không thể không nảy sinh sự hoài nghi. Cho dù bị hắn ép uống mấy loại thuốc gây tổn hại đến thần kinh dẫn đến thần trí không còn bình thường nhưng cô vẫn còn ý thức được rất rõ chuyện hắn luôn muốn trút giận lên người cô vì cái chết của Ân Tiêu, hắn còn hận không thể bắt cô bồi táng cùng Ân Tiêu nữa, ngay từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch rất đầy đủ, sao bây giờ lại nói dừng lại chứ. Không phải hắn lại đang thử cô đấy chứ?
Nhưng....cho dù lời hắn nói có là thật đi nữa, cô cũng không thể xem đó là một sự may mắn, bởi vì hắn chỉ đang nói hắn không còn truy cứu chuyện cái chết của Ân Tiêu thôi chứ không phải tin cô hoàn toàn trong sạch. Nếu cô đồng ý điều kiện trao đổi này thì chẳng khác nào đã ngầm thừa nhận tất cả những điều gán ghép mà hắn đổ cho mình suốt thời gian qua, thừa nhận rằng mình đã sai, đã nợ hắn, thừa nhận đúng như những gì hắn cáo buộc rằng cô là người đẩy Ân Tiêu vào chỗ chết. Không, cô không làm thì sao phải thừa nhận chứ. Cái chết của Ân Tiêu đâu phải lỗi của cô.
- Anh không thấy mình rất nực cười ư? Cả hai lựa chọn đều là đang ép buộc tôi? Ân Viêm, tôi không nợ gì anh cả, anh đem một tội lỗi không phải của tôi ép tôi phải thừa nhận, rồi lại đem tội trạng đó đổi lấy đứa bé này? Tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý nguyện đâu!
Vốn dĩ nghĩ rằng Sở Nghinh sớm đã bị những cơn ác mộng mỗi ngày mỗi đêm dày vò đến mức khổ sở nói không thành lời rồi, cho nên nếu được một cơ hội ngủ ngon thì cô tuyệt đối sẽ nắm thật chặt. Ân Viêm lại càng không ngờ cô vẫn có thể kiên trì như vậy, cô cứng đầu như vậy từ đầu đến cuối rốt cuộc đang muốn cho hắn thấy điều gì đây?
- Không sao, em không đồng ý cũng không sao. Dù em có muốn hay không thì đứa bé này cũng nhất định phải được sinh ra. Em vừa hỏi tôi đấy thôi, nếu em muốn biết lí do vì sao tôi lại cương quyết bắt em sinh ra nó thì tôi cũng sẵn lòng cho em biết đây.
Hắn ngồi xuống đối diện với cô, đưa tay tới chạm vào khuôn mặt thon nhỏ bị một lọn tóc che gần hết, nhẹ nhàng vén gọn ra sau tai giúp cô.
- Không chỉ có tôi, mà cả Ân gia đều đang chạy đua nhau xem thử rốt cuộc ai sẽ có con trai sớm nhất. Bởi vì điều kiện thừa kế trong di chúc của ông nội chính là trong vòng ba năm kể từ ngày mở di chúc lần đầu, ai trong số thế hệ đời thứ ba sinh ra được con trai thì mới hoàn toàn trở thành người thừa kế của Ân gia, chủ nhân thực sự của Ân Dạ.
- Cho nên, tiểu Nghinh của tôi, đứa bé này đến vừa đúng lúc. Vừa kịp trước thời hạn ba năm. Một khi nó được sinh ra, Ân Dạ mới thực sự là của tôi, người thừa kế Ân gia cũng sẽ là tôi.
Nghe từng thông tin mà hắn nói ra, đại não của Sở Nghinh không ngừng nhảy số, cô nhớ lại những lời mà trước đây Ân Bá từng nói bóng gió với mình, còn cả thái độ kỳ kỳ quái quái của Lý Huệ Tử, những câu đầy rẫy ẩn ý của Ân gia nữa. Lúc trước cô chỉ là có chút nghi hoặc thôi, vẫn không dám tin lại có chuyện vô lí lại vô tình như vậy. Nhưng xem bây giờ tận tai nghe Ân Viêm thừa nhận thì cũng phải tin rồi. Thì ra, Ân Viêm dùng đủ mọi cách thức cũng phải giữ được đứa bé này chính là vì nó có thể giúp hắn giành được giang sơn sao?
- Lợi dụng một đứa bé để đoạt quyền lực, Ân Viêm, anh đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy. Bây giờ tôi lại thấy có chút may mắn cho nó đấy.
Không phải sao? Lí do mà Ân Viêm cương quyết giữ đứa bé này lại cũng chỉ vì lợi ích của chính bản thân hắn. Cô thấy may mắn vì, thật tốt vì nó không phải con của hắn. Bởi vì nếu như nó là con của hắn không phải thật bất hạnh và đáng thương sao? Bị chính cha ruột của mình coi là công cụ để tranh quyền, vừa tưởng tượng thôi đã có bao nhiêu thê lương rồi.
Nửa lời sau của Sở Nghinh mặc dù không nói ra nhưng Ân Viêm vấn có thể đoán ra được từ ánh mắt của cô. Nhất định là cô đang nghĩ đứa bé này không phải con của hắn ngược lại lại rất may mắn, cô nghĩ hắn có thể lợi dụng chính con ruột của mình để bước lên vị trí cao nhất. Nhưng cô lại không hề biết, một lí do thực sự trong đó, đứa bé này đúng là của cô và hắn, lí do hắn muốn cô phải sinh ra nó cũng chính là vì muốn giữ cô mãi mãi bên cạnh mình.
Từ khi có suy nghĩ đó, hắn mới thấy bản thân thất bại đến mức nào. Hắn đã từng nghĩ không cần đứa bé thì cũng không để cô rời đi, nhưng sau từng ấy chuyện xảy ra, hắn đã mơ hồ cảm nhận được ý chí muốn rời đi của cô càng lúc càng mạnh liệt hơn. Hắn bắt đầu thấy sợ, sợ cô sẽ rời đi, hắn cũng không có cách nào tha thứ cho cô về cái chết của Ân Tiêu. Cho nên chi bằng ép cô sinh đứa bé này ra, như vậy vừa có lí do giữ cô bên cạnh, vừa có thể khiến hắn dễ chịu hơn khi để cô sống trong cảm giác sinh ra một một kết quả của cuộc ngoại tình, đợi đến khi con của hai người lớn hơn một chút nữa, có lẽ hắn đã có thể buông bỏ chấp niệm với cái chết của Ân Tiêu rồi, đến lúc đó hắn sẽ nói hết sự thật cho cô biết.
- Nhưng mà Ân Viêm, cho dù tôi không hiểu hết được ngụ ý của Ân gia các người nhưng có một điều tôi vẫn có thể hiểu được. Con trai mà ông cụ nói đến chắc chắn phải là huyết mạch của Ân gia chứ. Anh đem về một đứa bé không rõ lai lịch, không có quan hệ huyết thống gì với Ân gia. Nếu như bị phát hiện thì anh nghĩ bọn họ sẽ vẫn thừa nhận vị trí thừa kế của anh à?
Nghi vẫn này của Sở Nghinh hoàn toàn theo lẽ bình thường, Ân Viêm nghe cô hỏi rồi cũng chỉ bật cười trông rất thản nhiên, nhìn thẳng vào mặt cô và cho cô một câu trả lời.
- Đương nhiên bọn họ sẽ không có cách nào phát hiện ra được. Cũng không có cớ gì để nghi ngờ cả, bởi vì em là vợ danh chính ngôn thuận của tôi, cho nên theo quy tắc đứa bé do chính thất sinh ra không cần phải trải qua kiểm tra và xác nhận của trưởng bối.
Lại còn có cả điều kiện nực cười này nữa sao? Sở Nghinh không biết biểu cảm thế nào ngoại trừ buồn cười đến bất lực. Nếu đúng như Ân Viêm nói thì đúng là mọi điều kiện đều đang rất có lợi cho hắn. Càng là như vậy thì cô lại càng không thể cho hắn đạt được mục đích.
- Anh càng muốn có nó thì tôi càng muốn phá. Điều kiện anh cho tôi, tôi chẳng hứng thú. Nếu anh vẫn tiếp tục giam cầm tôi như vậy, thì kết cục chỉ có một, đứa bé này sẽ chết cùng tôi.
Càng nói về sau thì thái độ của cô càng trở nên kiên quyết hơn, tất cả được dồn nén vào ánh mắt quật cường sẵn sàng khiêu chiến với đối phương, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu chữ cuối cùng.
Thấy thái độ của cô như vậy, Ân Viêm cũng sứng người lại vài giây. Hắn biết nếu chỉ dùng vũ lực cưỡng ép cô chẳng qua là biện pháp ngắn hạn mà thôi, không thể trói cô như vậy suốt chín tháng mười ngày được, còn nếu uy hiếp tinh thần của cô cũng không thể đảm bảo khả năng chắc chắn, ngược lại còn ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của đứa bé. Cho nên hắn chỉ có thể thỏa hiệp với điều kiện mà cô mong muốn nhất thôi, nếu không phải chuyện của Ân Tiêu thì cô đang muốn gì đây?
- Vậy em nói đi, em muốn như thế nào mới đồng ý sinh ra đứa bé này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.