Chương 146: Hắn cũng thuận theo
Dan Lee Gun
19/08/2023
Theo như hướng dẫn và dặn dò của Trần Hy thì những lần Sở Nghinh có
triệu chứng như vậy thì tốt nhất là không nhắc lại cho cô nhớ, vì xác
suất rất cao sẽ tổn thương đến thần kinh và não bộ.
Trước khi Ân Viêm rời khỏi, chỉ giao Sở Nghinh lại cho bác sĩ Đường. Nếu Tố Hân có thể ngồi trong phòng này thì có thể là bác sĩ Đường đã đồng ý, cho nên chắc chắn phải dặn cô cần chú ý những gì. Vậy mà vừa nghe Sở Nghinh hỏi thì cô liền nhắc lại chuyện xảy ra hôm nay ngay.
- Cô không nhớ gì nữa sao? Cô Tô xuất hiện giữa buổi lễ nhận tổ tiên cho con của cô. Cô ấy nói trước mặt tất cả mọi người, rằng đứa con trong bụng cô không phải của đại thiếu gia nên đề nghị các vị trưởng bối cho thực hiện xét nghiệm huyết thống để xác minh lời cô ấy nói.
Vì nghe những lời Tố Hân nói nên Sở Nghinh hình như đã nhớ lại được một vài ký ức mới bị quên mất, nhưng vẫn khá mơ hồ. Mà cô cũng không muốn cố gắng nhớ rõ, nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng như những gì Tố Hân vừa nói, thì cô cũng chỉ quan tâm là Ân Viêm đã quyết định như thế nào.
- Vậy Ân Viêm, anh ta đã nói gì?
Trong lúc đợi câu trả lời của Tố Hân mà tim của Sở Nghinh giống như quên mất nhịp rồi, có lẽ chính bản thân cô cũng không phát hiện ra rằng mình đang ôm một hy vọng nào đó.
Tố Hân nhìn sắc mặt không có chút gì bất thường của Sở Nghinh rồi mới nói với cô.
- Đại thiếu gia thực sự đã cố hết sức để phản đối rồi. Nhưng sau cùng vì đó là lệnh của đại lão gia nên anh ấy cũng không thể chống lại được.
Nghe vậy, yên tĩnh mà suy nghĩ rồi thì Sở Nghinh mới cảm nhận được trên cơ thể mình có cảm giác gì đó rất lạ, chính xác là ở vùng bụng dưới, nhưng cũng không quá rõ ràng nên cô mới không hề chú ý đến.
Tay cô vô thức đặt qua bụng, trong lòng lại dâng lên một kiểu cảm xúc thất vọng mơ hồ. Cô nhớ rất rõ lời mà Ân Viêm từng nói, chính miệng hắn đã thừa nhận với cô hắn là người đàn ông duy nhất của cô từ trước đến giờ, cái thai của cô cũng là của hắn. Nhưng hôm nay, hắn lại giống như những kẻ nghi ngờ danh tiết của cô sao? Cuối cùng thì hắn cũng để cô làm xét nghiệm huyết thống?
- Tiểu Nghinh, đại thiếu gia để con của cô xét nghiệm huyết thống, cô không giận anh ấy sao?
Câu hỏi của Tố Hân đúng là gần đánh trúng tâm lí của Sở Nghinh rồi. Cô lại bắt đầu tự hỏi chính mình, có phải cô cũng đang giận hắn không? Cô thực sự đã quá để tâm đến chuyện hắn đồng ý với Ân Kiến Minh hôm nay rồi sao?
Nhưng khi đối diện với Tố Hân, cô lại không muốn biểu lộ suy nghĩ của mình quá rõ, cũng không biết có phải thực sự như vậy không, cho nên cô mới lắc đầu cười trừ.
- Có gì để giận chứ.
Nếu nhìn nhận lại sự việc từ một góc độ khác thì có phải đúng là cô không cần phải bận tâm chuyện hôm nay thế nào không, ngược lại còn có thể coi đây là một điều đang có lợi cho mình nữa. Mặc dù cô không còn nhớ rõ chuyện gì đã diễn ra nhưng nếu như cả Ân gia đều nghi ngờ cô thì sau đó chắc chắn sẽ là không chấp nhận đứa con trong bụng cô, cũng như thừa nhận điều kiện thừa kế của Ân Viêm. Mà lí do duy nhất để cô đồng ý sinh ra đứa con này, cũng như tạm thời phải ở lại bên cạnh hắn cũng chính là vì đợi ngày đứa bé này chào đời thì cô có thể đổi lại tự do cho chính mình, có thể li hôn với Ân Viêm. Nên nếu hôm nay Ân Viêm không đồng ý để bọn họ làm xét nghiệm huyết thống, xu tan hết mọi nghi ngờ để giữ chắc điều kiện thừa kiện của mình thì cô sẽ không còn lí do gì để có thể đạt được mong muốn tự do như ban đầu nữa.
Thấy Sở Nghinh có vẻ như cũng không muốn nói gì nhiều, Tố Hân cũng mỉm cười cho qua. Cô lấy ra một chiếc hộp trang sức rồi đưa cho Sở Nghinh, đồng thời kèm theo mấy lời nhờ cậy.
- Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Điềm Điềm. Tôi đã nghe nói rồi, sinh nhật năm nay của Điềm Điềm sẽ tổ chức ở Thượng Hải. E là tôi không thể đến tham gia, nên tôi muốn nhờ cô, có thể giúp tôi đưa nó cho Điềm Điềm không?
Không đoán được ý của Sở Nghinh như thế nào, lo sợ cô sẽ từ chối nên Tố Hân liền bổ sung vào thêm mấy câu.
- Chắc cô cũng biết rồi, lần này Điềm Điềm đến Thượng Hải cũng là vì chuyện của tôi....món quà này đối với tôi mà nói không chỉ là quà sinh nhật cho Điềm Điềm mà còn là quà cảm ơn nữa. Cho nên, tôi vẫn hy vọng cô có thể giúp tôi đưa nó cho Điềm Điềm.
Vốn dĩ Sở Nghinh vẫn còn khá do dự, nhưng khi nghe Tố Hân nhắc lại lí do mà Ân Điềm đến Thượng Hải, cô liền nhớ ngay đến chuyện Ân Bá đang ngoại tình và có con ở bên ngoài. Thái độ của cô đối với Tố Hân cứ như vậy mà mềm mỏng đi rất nhiều, không cần suy nghĩ gì nhiều nữa mà nhận lấy hộp đồ trang sức của cô ấy, gật đầu đồng ý.
- Được rồi, cô cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa nó đến tận tay của Điềm Điềm.
Cuối cùng thì Sở Nghinh cũng đã đồng ý, Tố Hân vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cô ở lại thêm một lúc để trò chuyện với Sở Nghinh rồi mới rời khỏi.
Tố Hân đi rồi, bác sĩ Đường vẫn chưa quay lại, Sở Nghinh nhìn hộp đồ trang sức trong tay, hình như còn ngửi được một mùi rất thơm nên cô theo bản năng đưa tới sát mũi mà kiểm tra thử. Đúng thật là rất thơm, trên mặt cô còn nở một nụ cười phấn khởi nữa, không nghĩ gì nhiều, cô đem chiếc hộp nhung đó cất vào ngăn kéo ở ngay đầu giường. Mà không hề hay biết cách một cánh cửa, Tố Hân đã thay đổi sắc mặt thân thiện vừa rồi, đổi lại là một biểu cảm vừa cương quyết vừa xa cách.
- Sở Nghinh, tôi xin lỗi. Nhưng tôi chỉ có thể làm vậy thì Bá mới có thể thắng được đại thiếu gia.
.........
Ân Viêm và Sở Nghinh về Bắc Kinh rồi nên chỉ còn mỗi mình Ân Điềm ở Đế Cư. Cả ngày cứ nhốt mình trong phòng thực sự là bí bách sắp điên rồi, nhưng cô lại không dám ra ngoài, cô sợ cảnh lại bị Phong Dực đến quấy rối. Ở đây là Thượng Hải, là địa bàn của anh ta nên dù là bất kỳ ngõ ngách nào chỉ cần còn trong thành phố thì đều không thoát khỏi tầm mắt của anh ta, ngoại trừ Đế Cư là anh ta còn giữ chút chừng mực thì chỉ cần cô bước ra khỏi đây, anh ta chắc chắn sẽ ngay lập tức xuất hiện.
Đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào thì điện thoại lại có cuộc gọi đến từ Mục Nhiễm. Nhìn thấy cái tên sáng trên màn hình mà cô không do dự một giây nào, ngay lập tức chọn trả lời cuộc gọi. Thì ra Mục Nhiễm có hẹn với Ân Pháp nhưng lại bị cho leo cây rồi, nên mới gọi cô ra tâm sự đây. Đương nhiên là cô càng không thể từ chối rồi, hơn nữa còn có thể ra ngoài cho đỡ bức bối.
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc sau khi Mục Nhiễm để lại địa chỉ cho Ân Điềm.
Mới vài phút trước đó, Ân Điềm còn lo lắng, sợ hãi Phong Dực có thể đến tìm mình bất cứ khi nào nếu đã bước ra khỏi Đế Cư. Vậy mà sau khi nhận được cuộc gọi của Mục Nhiễm thì cô lại ngay lập tức quên luôn chuyện này, còn từ chối Lương quản gia muốn hộ tống mình đi nữa.
Ân Điềm đứng ngoài cổng gọi một chiếc taxi, cũng không hề phát hiện có điều gì bất thường.
........
Mục Nhiễm một mình ngồi trong quán cafe chẳng còn thú vui gì có thể giết thời gian nữa. Cô liên tục nhìn đồng hồ và đếm từng giây trôi qua, trên gương mặt viết rõ sự chán chường.
Một tay cô chống cằm, một tay cầm điện thoại trên tay lắc qua lắc lại, mặt thẩn thờ nhìn ra hướng cửa sổ, chính là đang đợi Ân Điềm sẽ đến ngay lập tức.
Cộc cộc cộc!
Tâm trạng đang treo ngược cành cây của Mục Nhiễm bất thình lình bị gọi về vì tiếng gõ xuống bàn tạo ra âm thanh đủ cho cô nghe được dù có đang ngủ say. Cô theo bản năng mà quay mặt lại, ngước mắt lên nhìn.
- Pháp Pháp!
Sự mệt mỏi, buồn bực nãy giờ của Mục Nhiễm đã biến mất ngay, thay vào đó là một đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười tươi rói giống như vừa được hồi sinh lại.
- Pháp Pháp, sao anh nói anh không đến được mà?
Ân Pháp tự ngồi xuống ghế đối diện, trên mặt lộ ra vẻ áy náy khi xin lỗi cô trước.
- Đúng là lúc tôi gọi cho cô thì đang có một khu mộ cổ mới được tìm ra, lẽ ra phải vào lấy thông tin rồi. Nhưng đội trưởng lại cho dời lại ba ngày nữa. Cho nên....tôi mới ngay lập tức đến đây. Tôi không nghĩ cô vẫn còn ở đây, tôi còn tưởng cô đã về lâu rồi.
Trong tình huống như thế này thì nếu Mục Nhiễm có nổi giận thì cũng là chuyện rất hiển nhiên và dễ hiểu. Thế nhưng cô lại không có một chút dấu hiệu nào cho thấy là đang tức giận cả, ngược lại là từ lúc Ân Pháp xuất hiện trước mặt mình như thế này thì cô đã vui đến mức có thể quên hết chuyện gì đã xảy ra trước đó.
- Không sao, tôi có thể hiểu được mà. Với lại, anh cũng không cần quá cảm thấy áy náy đâu. Tôi không về không phải đang miễn cưỡng đợi anh mà tôi đã hẹn với Điềm Điềm rồi. Chắc cô ấy cũng sắp đến đấy.
Nghe cô nói vậy thì Ân Pháp cũng bớt được mấy phần sốt ruột, trên đường đến đây anh vẫn luôn sợ vì thất hứa nên sẽ làm cô giận, nếu cô không giận thì tốt rồi.
Lời Mục Nhiễm vừa nói, không chỉ là nói đúng sự thật mà còn là bởi vì cô không muốn để Ân Pháp thấy cô là kiểu phụ nữ vừa cố chấp, miễn cưỡng còn muốn ăn vả để lấy lòng thương hại nữa.
- Nhưng mà tiểu Nhiễm, cô ra ngoài như thế này, nếu lỡ lại bị chụp lén thì sao? Tôi sợ mình lại làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
Mục Nhiễm đổi lại tư thế ngồi, vẫy tay một cái phủ nhận hết.
- Không sao, chỗ này cũng là của công ty nên sẽ không có tên săn ảnh nào tiếp cận được đâu. Mà cho dù có bị chụp được cũng không vấn đề gì cả, vài ba tin đồn nhảm nếu tôi không đính chính thì một thời gian cũng qua hết thôi.
Nhìn cô vui vẻ tích cực như vậy, trong lòng Ân Pháp lại cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ. Tay anh để dưới lớp khăn trải bàn đã một lúc lâu rồi mới dám đưa lên, đẩy nhanh một chiếc hộp tới trước mặt cô.
- Cái này...tặng cho cô đấy.
Nhìn chiếc hộp gỗ phong cách cổ điển trên bàn, Mục Nhiễm vừa thích thú vừa tò mò, liền cầm lên và mở ra ngay. Không ngờ vật bên trong lại là một chiếc ghim cài áo với hình một bông hoa sen trắng tinh, dù đây là quà mà Ân Pháp tặng nhưng cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra có gì đặc biệt. Trong lòng cứ vậy mà dâng lên một chuỗi thất vọng, chắc là bởi vì anh cũng chỉ mua một món đồ bình thường để làm quà cho cô thôi. Nhưng cũng đúng lúc này thì Ân Pháp lại giải thích về nguồn gốc của chiếc ghim cài áo này.
- Đóa hoa sen trên đó chính là ngọc trụ nham, tôi vừa tìm thấy được gần đây. Cũng không biết nên làm gì với nó, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được đem nó làm vật trang trí cho ghim cài áo. Không biết cô có thích không.
Nghe Ân Pháp nói xong, suy nghĩ trong đầu của Mục Nhiễm liền xoay chuyển ngay một trăm tám mươi độ. Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, ngắm nghía chiếc ghim cài áo như bảo vật, cẩn thận nâng niu trong tay. Cô từng nghe Sở Nghinh nhắc đến loại ngọc này trong một lần muốn tìm đế gắn vào thiết kế, cho nên cũng biết một chút về độ quý hiếm của nó. Thật không ngờ Ân Pháp lại tặng cô một miếng ngọc quý như vậy, lại còn do chính tay anh chạm khắc nữa. Đây nhất định là món quà đắt nhất mà cô có được rồi.
- Thích chứ, tôi rất thích. Pháp Pháp, cảm ơn anh nhé.
........
Trước khi bị đánh ngất, Ân Điềm vẫn nhớ là mình đã lên nhầm một chiếc xe chỉ đang giả dạng thành taxi, khi cô nhận ra đường đi không đúng và muốn xác nhận lại với tài xế thì mới biết được đó là người muốn bắt cóc mình. Trong đầu cô lúc đó đã đoán ra đây là kế hoạch của Phong Dực, cho nên mới hốt hoảng muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng cô còn chưa kịp gọi cho ai thì đã bị đánh ngất rồi.
Mở mắt ra một lần nữa, Ân Điềm nhìn thấy mình đang ở trong một nhà hàng, tay chân không bị trói, miệng càng không bị bịt, từ trên xuống dưới cơ thể cô đều lành lặn, lại còn được đặt ngồi trên ghế rất chỉn chu, nhưng trên bàn thì chưa có một món nào cả, bàn rộng thế này cũng chỉ có một mình cô ngồi.
Trước khi Ân Viêm rời khỏi, chỉ giao Sở Nghinh lại cho bác sĩ Đường. Nếu Tố Hân có thể ngồi trong phòng này thì có thể là bác sĩ Đường đã đồng ý, cho nên chắc chắn phải dặn cô cần chú ý những gì. Vậy mà vừa nghe Sở Nghinh hỏi thì cô liền nhắc lại chuyện xảy ra hôm nay ngay.
- Cô không nhớ gì nữa sao? Cô Tô xuất hiện giữa buổi lễ nhận tổ tiên cho con của cô. Cô ấy nói trước mặt tất cả mọi người, rằng đứa con trong bụng cô không phải của đại thiếu gia nên đề nghị các vị trưởng bối cho thực hiện xét nghiệm huyết thống để xác minh lời cô ấy nói.
Vì nghe những lời Tố Hân nói nên Sở Nghinh hình như đã nhớ lại được một vài ký ức mới bị quên mất, nhưng vẫn khá mơ hồ. Mà cô cũng không muốn cố gắng nhớ rõ, nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng như những gì Tố Hân vừa nói, thì cô cũng chỉ quan tâm là Ân Viêm đã quyết định như thế nào.
- Vậy Ân Viêm, anh ta đã nói gì?
Trong lúc đợi câu trả lời của Tố Hân mà tim của Sở Nghinh giống như quên mất nhịp rồi, có lẽ chính bản thân cô cũng không phát hiện ra rằng mình đang ôm một hy vọng nào đó.
Tố Hân nhìn sắc mặt không có chút gì bất thường của Sở Nghinh rồi mới nói với cô.
- Đại thiếu gia thực sự đã cố hết sức để phản đối rồi. Nhưng sau cùng vì đó là lệnh của đại lão gia nên anh ấy cũng không thể chống lại được.
Nghe vậy, yên tĩnh mà suy nghĩ rồi thì Sở Nghinh mới cảm nhận được trên cơ thể mình có cảm giác gì đó rất lạ, chính xác là ở vùng bụng dưới, nhưng cũng không quá rõ ràng nên cô mới không hề chú ý đến.
Tay cô vô thức đặt qua bụng, trong lòng lại dâng lên một kiểu cảm xúc thất vọng mơ hồ. Cô nhớ rất rõ lời mà Ân Viêm từng nói, chính miệng hắn đã thừa nhận với cô hắn là người đàn ông duy nhất của cô từ trước đến giờ, cái thai của cô cũng là của hắn. Nhưng hôm nay, hắn lại giống như những kẻ nghi ngờ danh tiết của cô sao? Cuối cùng thì hắn cũng để cô làm xét nghiệm huyết thống?
- Tiểu Nghinh, đại thiếu gia để con của cô xét nghiệm huyết thống, cô không giận anh ấy sao?
Câu hỏi của Tố Hân đúng là gần đánh trúng tâm lí của Sở Nghinh rồi. Cô lại bắt đầu tự hỏi chính mình, có phải cô cũng đang giận hắn không? Cô thực sự đã quá để tâm đến chuyện hắn đồng ý với Ân Kiến Minh hôm nay rồi sao?
Nhưng khi đối diện với Tố Hân, cô lại không muốn biểu lộ suy nghĩ của mình quá rõ, cũng không biết có phải thực sự như vậy không, cho nên cô mới lắc đầu cười trừ.
- Có gì để giận chứ.
Nếu nhìn nhận lại sự việc từ một góc độ khác thì có phải đúng là cô không cần phải bận tâm chuyện hôm nay thế nào không, ngược lại còn có thể coi đây là một điều đang có lợi cho mình nữa. Mặc dù cô không còn nhớ rõ chuyện gì đã diễn ra nhưng nếu như cả Ân gia đều nghi ngờ cô thì sau đó chắc chắn sẽ là không chấp nhận đứa con trong bụng cô, cũng như thừa nhận điều kiện thừa kế của Ân Viêm. Mà lí do duy nhất để cô đồng ý sinh ra đứa con này, cũng như tạm thời phải ở lại bên cạnh hắn cũng chính là vì đợi ngày đứa bé này chào đời thì cô có thể đổi lại tự do cho chính mình, có thể li hôn với Ân Viêm. Nên nếu hôm nay Ân Viêm không đồng ý để bọn họ làm xét nghiệm huyết thống, xu tan hết mọi nghi ngờ để giữ chắc điều kiện thừa kiện của mình thì cô sẽ không còn lí do gì để có thể đạt được mong muốn tự do như ban đầu nữa.
Thấy Sở Nghinh có vẻ như cũng không muốn nói gì nhiều, Tố Hân cũng mỉm cười cho qua. Cô lấy ra một chiếc hộp trang sức rồi đưa cho Sở Nghinh, đồng thời kèm theo mấy lời nhờ cậy.
- Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Điềm Điềm. Tôi đã nghe nói rồi, sinh nhật năm nay của Điềm Điềm sẽ tổ chức ở Thượng Hải. E là tôi không thể đến tham gia, nên tôi muốn nhờ cô, có thể giúp tôi đưa nó cho Điềm Điềm không?
Không đoán được ý của Sở Nghinh như thế nào, lo sợ cô sẽ từ chối nên Tố Hân liền bổ sung vào thêm mấy câu.
- Chắc cô cũng biết rồi, lần này Điềm Điềm đến Thượng Hải cũng là vì chuyện của tôi....món quà này đối với tôi mà nói không chỉ là quà sinh nhật cho Điềm Điềm mà còn là quà cảm ơn nữa. Cho nên, tôi vẫn hy vọng cô có thể giúp tôi đưa nó cho Điềm Điềm.
Vốn dĩ Sở Nghinh vẫn còn khá do dự, nhưng khi nghe Tố Hân nhắc lại lí do mà Ân Điềm đến Thượng Hải, cô liền nhớ ngay đến chuyện Ân Bá đang ngoại tình và có con ở bên ngoài. Thái độ của cô đối với Tố Hân cứ như vậy mà mềm mỏng đi rất nhiều, không cần suy nghĩ gì nhiều nữa mà nhận lấy hộp đồ trang sức của cô ấy, gật đầu đồng ý.
- Được rồi, cô cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa nó đến tận tay của Điềm Điềm.
Cuối cùng thì Sở Nghinh cũng đã đồng ý, Tố Hân vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cô ở lại thêm một lúc để trò chuyện với Sở Nghinh rồi mới rời khỏi.
Tố Hân đi rồi, bác sĩ Đường vẫn chưa quay lại, Sở Nghinh nhìn hộp đồ trang sức trong tay, hình như còn ngửi được một mùi rất thơm nên cô theo bản năng đưa tới sát mũi mà kiểm tra thử. Đúng thật là rất thơm, trên mặt cô còn nở một nụ cười phấn khởi nữa, không nghĩ gì nhiều, cô đem chiếc hộp nhung đó cất vào ngăn kéo ở ngay đầu giường. Mà không hề hay biết cách một cánh cửa, Tố Hân đã thay đổi sắc mặt thân thiện vừa rồi, đổi lại là một biểu cảm vừa cương quyết vừa xa cách.
- Sở Nghinh, tôi xin lỗi. Nhưng tôi chỉ có thể làm vậy thì Bá mới có thể thắng được đại thiếu gia.
.........
Ân Viêm và Sở Nghinh về Bắc Kinh rồi nên chỉ còn mỗi mình Ân Điềm ở Đế Cư. Cả ngày cứ nhốt mình trong phòng thực sự là bí bách sắp điên rồi, nhưng cô lại không dám ra ngoài, cô sợ cảnh lại bị Phong Dực đến quấy rối. Ở đây là Thượng Hải, là địa bàn của anh ta nên dù là bất kỳ ngõ ngách nào chỉ cần còn trong thành phố thì đều không thoát khỏi tầm mắt của anh ta, ngoại trừ Đế Cư là anh ta còn giữ chút chừng mực thì chỉ cần cô bước ra khỏi đây, anh ta chắc chắn sẽ ngay lập tức xuất hiện.
Đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào thì điện thoại lại có cuộc gọi đến từ Mục Nhiễm. Nhìn thấy cái tên sáng trên màn hình mà cô không do dự một giây nào, ngay lập tức chọn trả lời cuộc gọi. Thì ra Mục Nhiễm có hẹn với Ân Pháp nhưng lại bị cho leo cây rồi, nên mới gọi cô ra tâm sự đây. Đương nhiên là cô càng không thể từ chối rồi, hơn nữa còn có thể ra ngoài cho đỡ bức bối.
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc sau khi Mục Nhiễm để lại địa chỉ cho Ân Điềm.
Mới vài phút trước đó, Ân Điềm còn lo lắng, sợ hãi Phong Dực có thể đến tìm mình bất cứ khi nào nếu đã bước ra khỏi Đế Cư. Vậy mà sau khi nhận được cuộc gọi của Mục Nhiễm thì cô lại ngay lập tức quên luôn chuyện này, còn từ chối Lương quản gia muốn hộ tống mình đi nữa.
Ân Điềm đứng ngoài cổng gọi một chiếc taxi, cũng không hề phát hiện có điều gì bất thường.
........
Mục Nhiễm một mình ngồi trong quán cafe chẳng còn thú vui gì có thể giết thời gian nữa. Cô liên tục nhìn đồng hồ và đếm từng giây trôi qua, trên gương mặt viết rõ sự chán chường.
Một tay cô chống cằm, một tay cầm điện thoại trên tay lắc qua lắc lại, mặt thẩn thờ nhìn ra hướng cửa sổ, chính là đang đợi Ân Điềm sẽ đến ngay lập tức.
Cộc cộc cộc!
Tâm trạng đang treo ngược cành cây của Mục Nhiễm bất thình lình bị gọi về vì tiếng gõ xuống bàn tạo ra âm thanh đủ cho cô nghe được dù có đang ngủ say. Cô theo bản năng mà quay mặt lại, ngước mắt lên nhìn.
- Pháp Pháp!
Sự mệt mỏi, buồn bực nãy giờ của Mục Nhiễm đã biến mất ngay, thay vào đó là một đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười tươi rói giống như vừa được hồi sinh lại.
- Pháp Pháp, sao anh nói anh không đến được mà?
Ân Pháp tự ngồi xuống ghế đối diện, trên mặt lộ ra vẻ áy náy khi xin lỗi cô trước.
- Đúng là lúc tôi gọi cho cô thì đang có một khu mộ cổ mới được tìm ra, lẽ ra phải vào lấy thông tin rồi. Nhưng đội trưởng lại cho dời lại ba ngày nữa. Cho nên....tôi mới ngay lập tức đến đây. Tôi không nghĩ cô vẫn còn ở đây, tôi còn tưởng cô đã về lâu rồi.
Trong tình huống như thế này thì nếu Mục Nhiễm có nổi giận thì cũng là chuyện rất hiển nhiên và dễ hiểu. Thế nhưng cô lại không có một chút dấu hiệu nào cho thấy là đang tức giận cả, ngược lại là từ lúc Ân Pháp xuất hiện trước mặt mình như thế này thì cô đã vui đến mức có thể quên hết chuyện gì đã xảy ra trước đó.
- Không sao, tôi có thể hiểu được mà. Với lại, anh cũng không cần quá cảm thấy áy náy đâu. Tôi không về không phải đang miễn cưỡng đợi anh mà tôi đã hẹn với Điềm Điềm rồi. Chắc cô ấy cũng sắp đến đấy.
Nghe cô nói vậy thì Ân Pháp cũng bớt được mấy phần sốt ruột, trên đường đến đây anh vẫn luôn sợ vì thất hứa nên sẽ làm cô giận, nếu cô không giận thì tốt rồi.
Lời Mục Nhiễm vừa nói, không chỉ là nói đúng sự thật mà còn là bởi vì cô không muốn để Ân Pháp thấy cô là kiểu phụ nữ vừa cố chấp, miễn cưỡng còn muốn ăn vả để lấy lòng thương hại nữa.
- Nhưng mà tiểu Nhiễm, cô ra ngoài như thế này, nếu lỡ lại bị chụp lén thì sao? Tôi sợ mình lại làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
Mục Nhiễm đổi lại tư thế ngồi, vẫy tay một cái phủ nhận hết.
- Không sao, chỗ này cũng là của công ty nên sẽ không có tên săn ảnh nào tiếp cận được đâu. Mà cho dù có bị chụp được cũng không vấn đề gì cả, vài ba tin đồn nhảm nếu tôi không đính chính thì một thời gian cũng qua hết thôi.
Nhìn cô vui vẻ tích cực như vậy, trong lòng Ân Pháp lại cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ. Tay anh để dưới lớp khăn trải bàn đã một lúc lâu rồi mới dám đưa lên, đẩy nhanh một chiếc hộp tới trước mặt cô.
- Cái này...tặng cho cô đấy.
Nhìn chiếc hộp gỗ phong cách cổ điển trên bàn, Mục Nhiễm vừa thích thú vừa tò mò, liền cầm lên và mở ra ngay. Không ngờ vật bên trong lại là một chiếc ghim cài áo với hình một bông hoa sen trắng tinh, dù đây là quà mà Ân Pháp tặng nhưng cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra có gì đặc biệt. Trong lòng cứ vậy mà dâng lên một chuỗi thất vọng, chắc là bởi vì anh cũng chỉ mua một món đồ bình thường để làm quà cho cô thôi. Nhưng cũng đúng lúc này thì Ân Pháp lại giải thích về nguồn gốc của chiếc ghim cài áo này.
- Đóa hoa sen trên đó chính là ngọc trụ nham, tôi vừa tìm thấy được gần đây. Cũng không biết nên làm gì với nó, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được đem nó làm vật trang trí cho ghim cài áo. Không biết cô có thích không.
Nghe Ân Pháp nói xong, suy nghĩ trong đầu của Mục Nhiễm liền xoay chuyển ngay một trăm tám mươi độ. Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, ngắm nghía chiếc ghim cài áo như bảo vật, cẩn thận nâng niu trong tay. Cô từng nghe Sở Nghinh nhắc đến loại ngọc này trong một lần muốn tìm đế gắn vào thiết kế, cho nên cũng biết một chút về độ quý hiếm của nó. Thật không ngờ Ân Pháp lại tặng cô một miếng ngọc quý như vậy, lại còn do chính tay anh chạm khắc nữa. Đây nhất định là món quà đắt nhất mà cô có được rồi.
- Thích chứ, tôi rất thích. Pháp Pháp, cảm ơn anh nhé.
........
Trước khi bị đánh ngất, Ân Điềm vẫn nhớ là mình đã lên nhầm một chiếc xe chỉ đang giả dạng thành taxi, khi cô nhận ra đường đi không đúng và muốn xác nhận lại với tài xế thì mới biết được đó là người muốn bắt cóc mình. Trong đầu cô lúc đó đã đoán ra đây là kế hoạch của Phong Dực, cho nên mới hốt hoảng muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng cô còn chưa kịp gọi cho ai thì đã bị đánh ngất rồi.
Mở mắt ra một lần nữa, Ân Điềm nhìn thấy mình đang ở trong một nhà hàng, tay chân không bị trói, miệng càng không bị bịt, từ trên xuống dưới cơ thể cô đều lành lặn, lại còn được đặt ngồi trên ghế rất chỉn chu, nhưng trên bàn thì chưa có một món nào cả, bàn rộng thế này cũng chỉ có một mình cô ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.