Chương 40: Muốn bỏ trốn?
Dan Lee Gun
04/02/2023
Lúc Ân Viêm trở về Đế Cư thì thấy dì Hoa vội vội vàng vàng từ trong bếp chạy ra phòng khách, đầu tiên vẫn là cung kính cúi chào và sau đó thì giống như muốn ra hiệu gì đó với hắn.
- Tiên sinh, tôi có chuyện cần nói. Hình như phu nhân đã nhớ ra được tôi có mặt trên xe vào tối hôm đó rồi.
Thông tin này đối với Ân Viêm đúng là khá bất ngờ, thế nhưng hình như cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng gì cả nên hắn chỉ gật đầu một cái rồi đi lên cầu thang.
Vặn nắm cửa phòng bước vào trong, Ân Viêm đã thấy Sở Nghinh đang ngồi trước bàn trang điểm để bôi thuốc lên từng vết thương chi chít trên da. Hình như là cô biết hắn đã về nên mới nhanh chóng dừng động tác lại để đứng lên rồi đi về phía của hắn.
- Ân Viêm, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Người đàn ông vừa cởi áo khoác ném lên ghế rồi lại bình thản đưa tay lên tháo cà vạt, ánh mắt vẫn dán trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đứng đối diện, không biểu lộ một chút sắc thái cảm xúc nào ngoại trừ nét băng lạnh xa cách như cũ.
- Có chuyện gì? Em lại học được trò gì để chọc giận tôi nữa à?
Hắn nói với một giọng điệu lãnh cảm, thờ ơ không mấy bận tâm, vừa đi lướt qua trước mặt của Sở Nghinh vừa cởi từng cúc áo sơ mi trước cổ.
Tầm mắt của Sở Nghinh cũng di chuyển theo từng vị trí di chuyển của người đàn ông. Cô vội tiến lên trước để chắn trước mặt của hắn, giọng điệu có chút khẩn thiết mà nói.
- Ân Viêm, anh định làm gì với tiểu Nhiễm? Tại sao anh lại chọn cô ấy làm người phát ngôn cho Ân Dạ, mục đích của anh là gì? Tại sao không phải ai khác mà lại là tiểu Nhiễm?
Ân Viêm cũng chẳng lấy làm lạ gì trước những câu hỏi của cô, còn bày ra một vẻ mặt vô cùng bình thản như chuyện này chẳng liên quan đến mình nữa hoặc vốn dĩ đây là một điều vô cùng hiển nhiên.
- Vậy tôi hỏi em, tại sao tôi không thể chọn Mục Nhiễm? Tôi chỉ dựa trên những đánh giá khách quan để chọn người phù hợp nhất cho dự án của Ân Dạ, em nghĩ tôi muốn làm gì nữa?
Có ma mới tin những lời giải thích này của hắn, Sở Nghinh vừa nghe liền sinh nghi ngay. Cô không thể nào yên tâm nổi, cứ nhìn chằm chằm vào hắn mà không chịu dời mắt, xong mới lấy thêm dũng khí để hỏi thêm.
- Vậy nếu tiểu Nhiễm từ chối ký hợp đồng với Ân Dạ? Anh sẽ làm gì cô ấy?
Khi đưa ra câu hỏi này, cô cảm giác tim của mình đang đập nhanh hơn lúc bình thường. Cô đếm ngược từng giây từng phút để nghe đáp án của Ân Viêm, chỉ biết thầm cầu nguyện cho câu trả lời cuối cùng của hắn sẽ không giống như những gì mà cô đã suy đoán cả ngày hôm nay.
Ân Viêm cởi đến cúc áo giữa ngực thì dừng lại, để lộ phần da màu đồng nam tính ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc áo sơ mi màu trắng, tiện tay rút một điếu xì gà ngậm vào miệng rồi cầm bật lửa châm vào đầu còn lại.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn châm thuốc, hai chân của Sở Nghinh liền trở nên mềm nhũn, vô thức mà lùi lại phía sau. Ân Viêm chẳng cần nói gì hay làm gì nữa cả mà cô đã sợ đến mặt mày tái mét như tàu lá, giống như bị đụng đến điểm yếu trí mạng, mọi sự bình ổn mà khó khăn lắm cô mới gom được cũng cứ thế mà tiêu tan hết.
Ánh mắt thờ ơ của Ân Viêm quét một lượt qua gương mặt của cô, cầm điếu xì gà đưa xuống, thở nhẹ nhàng theo làn khói mờ ảo phủ khắp gương mặt anh tuấn bất phàm như điêu khắc.
- Chuyện này em cũng cần hỏi tôi nữa sao? Sở Nghinh, tôi nghĩ em đã rõ hơn ai hết hậu quả của việc làm trái ý của tôi rồi mà.
Nghe hắn nói vậy, mồ hôi lạnh đã đổ đầy trên lưng của Sở Nghinh rồi, da đầu cũng tê dại, hoảng sợ phủ kín hết mọi suy nghĩ hiện giờ của cô, ngẩn người ra vài giây rồi mới có phản ứng lại, cuống cuồng mà kéo lấy cánh tay của người đàn ông lắc qua lắc lại mấy cái.
- Không, không được! Anh định làm gì cô ấy hả? Ân Viêm, anh không được đụng vào cô ấy. Anh muốn gì thì cứ việc nhắm vào tôi là được rồi, đừng đụng vào cô ấy.
Nhìn dáng vẻ lo lắng đến cuống quýt của cô mà Ân Viêm chỉ thấy hả hê và thỏa mãn. Hắn cười khẩy một cái, lại đưa điếu xì gà lên miệng ngậm rồi rít lấy một hơi dài, chầm chậm thở ra từng làn khói mờ ảo, một tay còn rảnh rỗi thì có thể dùng để nâng cằm của cô lên, để cô trực tiếp nhìn thẳng vào mình.
- Em nói tôi muốn làm gì em cũng được? Nhưng Sở Nghinh à, tôi muốn làm gì em thì đương nhiên đều có thể làm được, không đến lượt em có thuận theo hay không. Mà điều kiện em đưa ra để thương lượng với tôi cũng chỉ có nhiêu đây thôi ư? Muốn tôi không đụng đến bạn thân của em mà em lại không có gì khác để trao đổi với tôi?
Hắn nhếch môi cười nhạt, còn rất dứt khoát gỡ tay của cô ra khỏi tay áo của mình, dụi tắt điếu xì gà xuống gạt tàn.
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì hình như em đã nghĩ rằng mục đích của tôi chính là ép em đến Ân Dạ làm việc. Sở Nghinh, hình như em đánh giá bản thân quá cao rồi đấy, em ở Thương Sở hết lần này đến lần khác làm mất mặt của tôi, sao tôi có thể đưa em đến sát bên cạnh để em tạt nước vào mặt tôi được. Chỉ có mấy con sâu mà em cũng không tự mình xử lý được thì tôi phải đích thân ra tay giúp em rồi.
Chỉ cần nghe hắn ví von vài câu như vậy thôi là Sở Nghinh cũng biết là hắn đang muốn nói đến ai và đang nói đến chuyện gì rồi. Hắn thấy cô làm mất mặt hắn, cho rằng cô đã sỉ nhục cái danh xưng Ân phu nhân của hắn, lí do là cô đã không dạy dỗ được Phùng Nhược Anh, cho nên hắn đang muốn trừng phạt cô vì chuyện đó?
- Đó là chuyện riêng của tôi nên tôi có thể tự mình giải quyết, anh không cần quan tâm đâu.
Nghe cô từ chối mình, hơn thế nữa thì đây chính là một cách thức khác để chống đối nên đương nhiên hắn không hài lòng rồi. Tiến thêm vài bước, rất nhanh hắn đã đứng ngay trước mặt của cô, còn vươn tay tới để bóp chặt quai hàm của cô, nâng mặt của cô ngước lên cao nhất có thể, kề sát môi bên tai cô thở ra từng tiếng cảnh cáo lẫn đe dọa.
- Chính em đã chủ động xin tôi cho em về lại Thương Sở thì lẽ ra em phải làm cho tốt vào chứ. Vừa mới quay lại sau khi thành Ân phu nhân của tôi mà em đã khiến tôi thất vọng vậy rồi, em nói xem tôi nên làm gì đây, hửm? Tôi đã nói gì với em nào, dù em làm gì cũng phải trong tầm giám sát của tôi. Không phải em vốn rất kiêu ngạo à? Cái dáng vẻ đó của em đâu mất rồi hả?
Hắn cúi đầu cắn lên bả vai nhỏ lộ xương của Sở Nghinh, hơi thở nam tính nóng rực hòa lẫn mùi thuốc lá thượng hạng phả vào da thịt mẫn cảm khiến cô run nhẹ, bên tai lại nghe những câu cảnh cáo của hắn.
- Nhớ cho kỹ, tuyệt đối đừng để tôi biết em bị kẻ khác giẫm dưới chân. Kẻ nào tát em một cái, em phải trả lại gấp đôi. Nếu em không thể làm được thì tôi sẽ làm thay em, nhưng người bị đánh sẽ là em đấy.
Sở Nghinh có thể cảm nhận được toàn thân đều đang run lên bần bật vì sợ hãi đã lan đến tận đại não, thậm chí cô còn chẳng dám hít thở mạnh nữa, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cô tự mình nhẩm đếm từng giây từng phút đợi Ân Viêm từ từ buông mình ra.
- Tôi khuyên em đừng nên bày trò gì nữa, Mục Nhiễm chắc chắn sẽ phải ký hợp đồng với Ân Dạ, nếu cô ta không đồng ý thì em cũng biết hậu quả rồi đấy. Tôi vẫn muốn nhắc lại cho em rõ, tôi không dùng chuyện công việc để chơi với em. Nhưng mà, nếu như Mục Nhiễm khiến tôi không vui thì người lãnh hậu quả chắc chắn là em rồi.
Nói dứt câu này thì hắn cũng đã lùi lại, hoàn toàn trả lại không khí cho Sở Nghinh, trước khi đi còn không quên ném cho cô một cái nhìn khiêu khích. Vừa đúng lúc tiếng gõ cửa cũng vang lên, Sở Nghinh nhìn qua đồng hồ thì biết cốc trà kia lại đưa đến rồi. Nhìn Ân Viêm đi ra mở cửa rồi bưng cốc trà vào, cô run rẩy lùi lại liên tục như đang trốn tránh một thứ gì đó rất nguy hiểm, nhưng bước chân phía sau của cô đã không thể lùi tiếp nữa rồi vì cô đã tự mình ngã lên giường, còn Ân Viêm thì đang đứng cạnh giường và đưa cốc trà trên tay cho cô, kèm theo ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo, cô chỉ có thể phục tùng mà thôi.
Hai tay run rẩy của Sở Nghinh rốt cuộc cũng phải tự cầm lấy cốc trà, trước sự giám sát cùng ý tứ mệnh lệnh rõ ràng trong mắt của hắn, cô không dám làm trái, chỉ đành ngửa cổ uống hết cốc trà trong tay.
Thấy cô đã uống hết thì Ân Viêm mới hài lòng đi thẳng vào phòng tắm. Nhưng cũng là khoảnh khắc nhìn bóng lưng cao lớn đang rời đi, Sở Nghinh lại có được dũng khí để hỏi hắn.
- Ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch tiếp cận tôi rồi? Lần đầu gặp mặt cũng là do anh cố ý chứ không phải là vô tình? Anh sớm đã lên kế hoạch đưa tôi lên giường của tên đó từ trước, sau đó lại dùng Thương Sở để ép tôi gả cho anh, để bắt tôi trả giá cho cái chết của Ân Tiêu mà anh đã tốn công không ích nhỉ?
Nghe những câu hỏi đó của Sở Nghinh mà bước chân của Ân Viêm cũng tạm dừng lại, đồng thời còn ngoảnh mặt lại để nhìn cô khi trả lời. Bên khóe môi vẫn là treo một nụ cười chế giễu, đùa cợt.
- Thì ra em đã nhận ra rồi à? Cũng tốt, dù gì thì tôi cũng không có ý định giấu em. Nếu đã biết rồi thì em cũng nên biết an phận một chút, đừng cố gắng chống lại tôi.
Nói xong, hắn cũng dứt khoát quay mặt đi, bước thẳng về phía cửa phòng tắm.
Dù đã uống hết cốc trà kia, Sở Nghinh dựa theo những triệu chứng từ những lần trước đó mà ước tính thời gian còn lại có thể tỉnh táo. Cô rất muốn biết rốt cuộc người đàn ông giấu mặt kia là ai, ít nhất cô cũng phải nhìn được mặt của anh ta. Thuốc mà Ân Viêm cho cô uống sẽ khiến cô ngất đi vài phút để có thể trói cô vào giường và để người đàn ông kia vào phòng này mà cô không biết được. Nếu cô muốn nhìn thấy mặt của anh ta thì nhất định phải giữ được tỉnh táo trong vài phút đó. Nhưng mà cô đã cố gắng gượng lắm rồi, hình như sắp không thể nào chống đỡ thêm được nữa. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn mở, cũng có nghĩa là Ân Viêm vẫn chưa tắm xong, hắn là người cho cô uống loại trà có pha thuốc gây mê kia thì đương nhiên sẽ ước tính được thời gian chính xác mà cô sẽ ngất đi, hắn càng kéo dài thời gian ở trong phòng tắm thì cũng có nghĩa là cô càng không thể nào giữ được tỉnh táo đến lúc nhìn thấy được mặt của người đàn ông kia. Cho nên cô có cố gắng giữ cho mình không ngất đi cũng chỉ để bỏ trốn mà thôi. Hai tay liên tục phải bám vào từng vật dụng xung quanh làm điểm tựa để từ từ đi ra cửa, thế nhưng cửa phòng này sớm đã bị Ân Viêm khóa lại rồi, cho dù cô có cố gắng vặn mở thế nào thì nó cũng chẳng có dấu hiệu lung lay. Trong khi đó thì cô cảm giác đầu óc đang dần nhẹ tênh và cũng không còn điều khiển được hành động của bản thân nữa, hai chân cũng mềm nhũn không thể đứng vững, và dần dần thì cô nhận thấy cảnh vật trước mắt mình đều trở nên mờ ảo không rõ thực hay mơ, hình như có một cánh tay săn chắc đã đỡ sau lưng của cô.
Cánh tay hữu lực của Ân Viêm ôm gọn Sở Nghinh vào trong ngực, một tay còn lại thì đưa lên để vén lại mấy lọn tóc che trước mắt cho cô, ngón tay xương thon dài chầm chậm lướt theo sườn mặt thanh tú mềm mịn, cất giọng âm trầm lạnh lẽo.
- Phu nhân, muốn chạy trốn hửm? Nhưng mà lại bị tôi bắt được rồi này.
Vừa nói, hắn lại cúi đầu nghiêng sang bên hõm cổ thanh mảnh của cô, dứt khoát hôn xuống để lại một dấu vết rất chói mắt, giống như một loại hình thức trừng phạt giành cho sủng vật không biết nghe lời.
- Tiên sinh, tôi có chuyện cần nói. Hình như phu nhân đã nhớ ra được tôi có mặt trên xe vào tối hôm đó rồi.
Thông tin này đối với Ân Viêm đúng là khá bất ngờ, thế nhưng hình như cũng chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng gì cả nên hắn chỉ gật đầu một cái rồi đi lên cầu thang.
Vặn nắm cửa phòng bước vào trong, Ân Viêm đã thấy Sở Nghinh đang ngồi trước bàn trang điểm để bôi thuốc lên từng vết thương chi chít trên da. Hình như là cô biết hắn đã về nên mới nhanh chóng dừng động tác lại để đứng lên rồi đi về phía của hắn.
- Ân Viêm, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Người đàn ông vừa cởi áo khoác ném lên ghế rồi lại bình thản đưa tay lên tháo cà vạt, ánh mắt vẫn dán trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đứng đối diện, không biểu lộ một chút sắc thái cảm xúc nào ngoại trừ nét băng lạnh xa cách như cũ.
- Có chuyện gì? Em lại học được trò gì để chọc giận tôi nữa à?
Hắn nói với một giọng điệu lãnh cảm, thờ ơ không mấy bận tâm, vừa đi lướt qua trước mặt của Sở Nghinh vừa cởi từng cúc áo sơ mi trước cổ.
Tầm mắt của Sở Nghinh cũng di chuyển theo từng vị trí di chuyển của người đàn ông. Cô vội tiến lên trước để chắn trước mặt của hắn, giọng điệu có chút khẩn thiết mà nói.
- Ân Viêm, anh định làm gì với tiểu Nhiễm? Tại sao anh lại chọn cô ấy làm người phát ngôn cho Ân Dạ, mục đích của anh là gì? Tại sao không phải ai khác mà lại là tiểu Nhiễm?
Ân Viêm cũng chẳng lấy làm lạ gì trước những câu hỏi của cô, còn bày ra một vẻ mặt vô cùng bình thản như chuyện này chẳng liên quan đến mình nữa hoặc vốn dĩ đây là một điều vô cùng hiển nhiên.
- Vậy tôi hỏi em, tại sao tôi không thể chọn Mục Nhiễm? Tôi chỉ dựa trên những đánh giá khách quan để chọn người phù hợp nhất cho dự án của Ân Dạ, em nghĩ tôi muốn làm gì nữa?
Có ma mới tin những lời giải thích này của hắn, Sở Nghinh vừa nghe liền sinh nghi ngay. Cô không thể nào yên tâm nổi, cứ nhìn chằm chằm vào hắn mà không chịu dời mắt, xong mới lấy thêm dũng khí để hỏi thêm.
- Vậy nếu tiểu Nhiễm từ chối ký hợp đồng với Ân Dạ? Anh sẽ làm gì cô ấy?
Khi đưa ra câu hỏi này, cô cảm giác tim của mình đang đập nhanh hơn lúc bình thường. Cô đếm ngược từng giây từng phút để nghe đáp án của Ân Viêm, chỉ biết thầm cầu nguyện cho câu trả lời cuối cùng của hắn sẽ không giống như những gì mà cô đã suy đoán cả ngày hôm nay.
Ân Viêm cởi đến cúc áo giữa ngực thì dừng lại, để lộ phần da màu đồng nam tính ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc áo sơ mi màu trắng, tiện tay rút một điếu xì gà ngậm vào miệng rồi cầm bật lửa châm vào đầu còn lại.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn châm thuốc, hai chân của Sở Nghinh liền trở nên mềm nhũn, vô thức mà lùi lại phía sau. Ân Viêm chẳng cần nói gì hay làm gì nữa cả mà cô đã sợ đến mặt mày tái mét như tàu lá, giống như bị đụng đến điểm yếu trí mạng, mọi sự bình ổn mà khó khăn lắm cô mới gom được cũng cứ thế mà tiêu tan hết.
Ánh mắt thờ ơ của Ân Viêm quét một lượt qua gương mặt của cô, cầm điếu xì gà đưa xuống, thở nhẹ nhàng theo làn khói mờ ảo phủ khắp gương mặt anh tuấn bất phàm như điêu khắc.
- Chuyện này em cũng cần hỏi tôi nữa sao? Sở Nghinh, tôi nghĩ em đã rõ hơn ai hết hậu quả của việc làm trái ý của tôi rồi mà.
Nghe hắn nói vậy, mồ hôi lạnh đã đổ đầy trên lưng của Sở Nghinh rồi, da đầu cũng tê dại, hoảng sợ phủ kín hết mọi suy nghĩ hiện giờ của cô, ngẩn người ra vài giây rồi mới có phản ứng lại, cuống cuồng mà kéo lấy cánh tay của người đàn ông lắc qua lắc lại mấy cái.
- Không, không được! Anh định làm gì cô ấy hả? Ân Viêm, anh không được đụng vào cô ấy. Anh muốn gì thì cứ việc nhắm vào tôi là được rồi, đừng đụng vào cô ấy.
Nhìn dáng vẻ lo lắng đến cuống quýt của cô mà Ân Viêm chỉ thấy hả hê và thỏa mãn. Hắn cười khẩy một cái, lại đưa điếu xì gà lên miệng ngậm rồi rít lấy một hơi dài, chầm chậm thở ra từng làn khói mờ ảo, một tay còn rảnh rỗi thì có thể dùng để nâng cằm của cô lên, để cô trực tiếp nhìn thẳng vào mình.
- Em nói tôi muốn làm gì em cũng được? Nhưng Sở Nghinh à, tôi muốn làm gì em thì đương nhiên đều có thể làm được, không đến lượt em có thuận theo hay không. Mà điều kiện em đưa ra để thương lượng với tôi cũng chỉ có nhiêu đây thôi ư? Muốn tôi không đụng đến bạn thân của em mà em lại không có gì khác để trao đổi với tôi?
Hắn nhếch môi cười nhạt, còn rất dứt khoát gỡ tay của cô ra khỏi tay áo của mình, dụi tắt điếu xì gà xuống gạt tàn.
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì hình như em đã nghĩ rằng mục đích của tôi chính là ép em đến Ân Dạ làm việc. Sở Nghinh, hình như em đánh giá bản thân quá cao rồi đấy, em ở Thương Sở hết lần này đến lần khác làm mất mặt của tôi, sao tôi có thể đưa em đến sát bên cạnh để em tạt nước vào mặt tôi được. Chỉ có mấy con sâu mà em cũng không tự mình xử lý được thì tôi phải đích thân ra tay giúp em rồi.
Chỉ cần nghe hắn ví von vài câu như vậy thôi là Sở Nghinh cũng biết là hắn đang muốn nói đến ai và đang nói đến chuyện gì rồi. Hắn thấy cô làm mất mặt hắn, cho rằng cô đã sỉ nhục cái danh xưng Ân phu nhân của hắn, lí do là cô đã không dạy dỗ được Phùng Nhược Anh, cho nên hắn đang muốn trừng phạt cô vì chuyện đó?
- Đó là chuyện riêng của tôi nên tôi có thể tự mình giải quyết, anh không cần quan tâm đâu.
Nghe cô từ chối mình, hơn thế nữa thì đây chính là một cách thức khác để chống đối nên đương nhiên hắn không hài lòng rồi. Tiến thêm vài bước, rất nhanh hắn đã đứng ngay trước mặt của cô, còn vươn tay tới để bóp chặt quai hàm của cô, nâng mặt của cô ngước lên cao nhất có thể, kề sát môi bên tai cô thở ra từng tiếng cảnh cáo lẫn đe dọa.
- Chính em đã chủ động xin tôi cho em về lại Thương Sở thì lẽ ra em phải làm cho tốt vào chứ. Vừa mới quay lại sau khi thành Ân phu nhân của tôi mà em đã khiến tôi thất vọng vậy rồi, em nói xem tôi nên làm gì đây, hửm? Tôi đã nói gì với em nào, dù em làm gì cũng phải trong tầm giám sát của tôi. Không phải em vốn rất kiêu ngạo à? Cái dáng vẻ đó của em đâu mất rồi hả?
Hắn cúi đầu cắn lên bả vai nhỏ lộ xương của Sở Nghinh, hơi thở nam tính nóng rực hòa lẫn mùi thuốc lá thượng hạng phả vào da thịt mẫn cảm khiến cô run nhẹ, bên tai lại nghe những câu cảnh cáo của hắn.
- Nhớ cho kỹ, tuyệt đối đừng để tôi biết em bị kẻ khác giẫm dưới chân. Kẻ nào tát em một cái, em phải trả lại gấp đôi. Nếu em không thể làm được thì tôi sẽ làm thay em, nhưng người bị đánh sẽ là em đấy.
Sở Nghinh có thể cảm nhận được toàn thân đều đang run lên bần bật vì sợ hãi đã lan đến tận đại não, thậm chí cô còn chẳng dám hít thở mạnh nữa, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Cô tự mình nhẩm đếm từng giây từng phút đợi Ân Viêm từ từ buông mình ra.
- Tôi khuyên em đừng nên bày trò gì nữa, Mục Nhiễm chắc chắn sẽ phải ký hợp đồng với Ân Dạ, nếu cô ta không đồng ý thì em cũng biết hậu quả rồi đấy. Tôi vẫn muốn nhắc lại cho em rõ, tôi không dùng chuyện công việc để chơi với em. Nhưng mà, nếu như Mục Nhiễm khiến tôi không vui thì người lãnh hậu quả chắc chắn là em rồi.
Nói dứt câu này thì hắn cũng đã lùi lại, hoàn toàn trả lại không khí cho Sở Nghinh, trước khi đi còn không quên ném cho cô một cái nhìn khiêu khích. Vừa đúng lúc tiếng gõ cửa cũng vang lên, Sở Nghinh nhìn qua đồng hồ thì biết cốc trà kia lại đưa đến rồi. Nhìn Ân Viêm đi ra mở cửa rồi bưng cốc trà vào, cô run rẩy lùi lại liên tục như đang trốn tránh một thứ gì đó rất nguy hiểm, nhưng bước chân phía sau của cô đã không thể lùi tiếp nữa rồi vì cô đã tự mình ngã lên giường, còn Ân Viêm thì đang đứng cạnh giường và đưa cốc trà trên tay cho cô, kèm theo ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo, cô chỉ có thể phục tùng mà thôi.
Hai tay run rẩy của Sở Nghinh rốt cuộc cũng phải tự cầm lấy cốc trà, trước sự giám sát cùng ý tứ mệnh lệnh rõ ràng trong mắt của hắn, cô không dám làm trái, chỉ đành ngửa cổ uống hết cốc trà trong tay.
Thấy cô đã uống hết thì Ân Viêm mới hài lòng đi thẳng vào phòng tắm. Nhưng cũng là khoảnh khắc nhìn bóng lưng cao lớn đang rời đi, Sở Nghinh lại có được dũng khí để hỏi hắn.
- Ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch tiếp cận tôi rồi? Lần đầu gặp mặt cũng là do anh cố ý chứ không phải là vô tình? Anh sớm đã lên kế hoạch đưa tôi lên giường của tên đó từ trước, sau đó lại dùng Thương Sở để ép tôi gả cho anh, để bắt tôi trả giá cho cái chết của Ân Tiêu mà anh đã tốn công không ích nhỉ?
Nghe những câu hỏi đó của Sở Nghinh mà bước chân của Ân Viêm cũng tạm dừng lại, đồng thời còn ngoảnh mặt lại để nhìn cô khi trả lời. Bên khóe môi vẫn là treo một nụ cười chế giễu, đùa cợt.
- Thì ra em đã nhận ra rồi à? Cũng tốt, dù gì thì tôi cũng không có ý định giấu em. Nếu đã biết rồi thì em cũng nên biết an phận một chút, đừng cố gắng chống lại tôi.
Nói xong, hắn cũng dứt khoát quay mặt đi, bước thẳng về phía cửa phòng tắm.
Dù đã uống hết cốc trà kia, Sở Nghinh dựa theo những triệu chứng từ những lần trước đó mà ước tính thời gian còn lại có thể tỉnh táo. Cô rất muốn biết rốt cuộc người đàn ông giấu mặt kia là ai, ít nhất cô cũng phải nhìn được mặt của anh ta. Thuốc mà Ân Viêm cho cô uống sẽ khiến cô ngất đi vài phút để có thể trói cô vào giường và để người đàn ông kia vào phòng này mà cô không biết được. Nếu cô muốn nhìn thấy mặt của anh ta thì nhất định phải giữ được tỉnh táo trong vài phút đó. Nhưng mà cô đã cố gắng gượng lắm rồi, hình như sắp không thể nào chống đỡ thêm được nữa. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn mở, cũng có nghĩa là Ân Viêm vẫn chưa tắm xong, hắn là người cho cô uống loại trà có pha thuốc gây mê kia thì đương nhiên sẽ ước tính được thời gian chính xác mà cô sẽ ngất đi, hắn càng kéo dài thời gian ở trong phòng tắm thì cũng có nghĩa là cô càng không thể nào giữ được tỉnh táo đến lúc nhìn thấy được mặt của người đàn ông kia. Cho nên cô có cố gắng giữ cho mình không ngất đi cũng chỉ để bỏ trốn mà thôi. Hai tay liên tục phải bám vào từng vật dụng xung quanh làm điểm tựa để từ từ đi ra cửa, thế nhưng cửa phòng này sớm đã bị Ân Viêm khóa lại rồi, cho dù cô có cố gắng vặn mở thế nào thì nó cũng chẳng có dấu hiệu lung lay. Trong khi đó thì cô cảm giác đầu óc đang dần nhẹ tênh và cũng không còn điều khiển được hành động của bản thân nữa, hai chân cũng mềm nhũn không thể đứng vững, và dần dần thì cô nhận thấy cảnh vật trước mắt mình đều trở nên mờ ảo không rõ thực hay mơ, hình như có một cánh tay săn chắc đã đỡ sau lưng của cô.
Cánh tay hữu lực của Ân Viêm ôm gọn Sở Nghinh vào trong ngực, một tay còn lại thì đưa lên để vén lại mấy lọn tóc che trước mắt cho cô, ngón tay xương thon dài chầm chậm lướt theo sườn mặt thanh tú mềm mịn, cất giọng âm trầm lạnh lẽo.
- Phu nhân, muốn chạy trốn hửm? Nhưng mà lại bị tôi bắt được rồi này.
Vừa nói, hắn lại cúi đầu nghiêng sang bên hõm cổ thanh mảnh của cô, dứt khoát hôn xuống để lại một dấu vết rất chói mắt, giống như một loại hình thức trừng phạt giành cho sủng vật không biết nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.