Chương 6: Tình địch
Vụ Dữ Đô
19/01/2022
Filwy edit.
Giống như lời Trì Nhứ nói, chủ nhiệm lớp 11-5 năm nay họ Hồ, tên đầy đủ là Hồ Nhuế, phụ trách môn Ngữ văn lớp bọn họ, là cô giáo trẻ tuổi nhất.
Quan trọng nhất là cô không giống phần lớn các giáo viên khác, hình thức chung sống của cô với học sinh giống như là bạn bè, cho đến nay chưa từng tùy tiện quở trách học sinh. Vì vậy nhân khí của cô ở trường học cực cao.
Khi Hồ Nhuế bước vào lớp học, trong lớp vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Hồ Nhuế mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài được búi qua loa bằng một cây trâm, ngũ quan nhẹ nhàng, nhìn qua rất có khí chất.
"Chào các bạn, cô là chủ nhiệm lớp năm nay của các bạn, ừm... Không có gì thay đổi thì năm sau vẫn là cô." Hồ Nhuế mỉm cười tự giới thiệu, "Cô họ Hồ, bình thường mọi người đều gọi cô là cô Hồ. Đương nhiên, các bạn cũng có thể gọi cô là chị Hồ, cô đoán các bạn sẽ thích cách gọi này hơn."
"Năm học mới, học kì mới, hi vọng mọi người có thể ngày ngày phấn đấu, hướng về phía trước." Hồ Nhuế dừng lại, "Cuối cùng, hợp tác vui vẻ."
Lý Mặc xông pha đi đầu, cầm đầu vỗ tay, hô to: "Chị Hồ uy vũ!"
Dù sao thì bọn họ cũng đều là thiếu niên, trong không khí này, lớp học bỗng giống như vỡ tổ, vô cùng náo nhiệt.
Trong không khí ồn ào náo nhiệt, Trì Nhứ nhỏ giọng gọi: "Trình Ngộ An."
"Hả." Trình Ngộ An cho là cô có chuyện gì gấp.
Trì Nhứ ra hiệu: "Cậu lại gần một tí."
Trình Ngộ An nghe vậy liền nghiêng người về phía Trì Nhứ. Giây tiếp theo, anh nghe thấy Trì Nhứ dùng giọng nói khiến người khác phải nghiêm túc lắng nghe và bất lực: "Cậu thấy chị Hồ có đẹp không?"
Trình Ngộ An im lặng, không nhịn được hỏi: "Hỏi cái này làm gì?"
Trì Nhứ làm như không nghe thấy, lặp lại: "Cậu thấy cô ấy có đẹp không? Không được nói dối."
Trình Ngộ An bất đắc dĩ, anh không biết sao Trì Nhứ lại cố chấp với câu hỏi này thế, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng từ chối yêu cầu của Trì Nhứ. Anh ngẩng đầu lên nhìn kĩ Hồ Nhuế.
Một lúc sau đưa ra kết luận: "Rất đẹp."
Trả lời xong, thấy Trì Nhứ không có phản ứng gì, Trình Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô.
Sắc mặt Trì Nhứ chắc chắn không đẹp lắm.
Tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp, nói thế nào giờ.
Lời Trình Ngộ An nói tất nhiên là nói thật, chính cô cũng thấy được Hồ Nhuế rất đẹp, nhưng khi Trình Ngộ An nói sự thật, cô có hơi...
Ghen tị.
Dường như cô không nghe nổi Trình Ngộ An khen cô gái khác xinh đẹp.
Nhưng cô có thể làm gì? Là cô kêu Trình Ngộ An nói thật, bây giờ người không vui cũng là cô, ngay cả Trì Nhứ cũng mệt mỏi với sự mâu thuẫn của mình.
"Trì Nhứ." Trình Ngộ An lại gọi cô.
Trì Nhứ hồi phục tinh thần, cố gắng không phát cáu với Trình Ngộ An vô tội, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hỏi: "Sao vậy?"
Trình Ngộ An không có hành động gì, không nhúc nhích nhìn cô.
Trì Nhứ bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại.
Cô hỏi: "Sao...", còn chưa kịp nói chữ cuối cùng đã bị động tác tiếp theo của Trình Ngộ An ngắt lời.
Trình Ngộ An tiến về phía trước, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
"Trì Nhứ."
Bỗng nhiên bị gọi tên, Trì Nhứ hít một hơi.
"Tại sao lại không vui?" Trình Ngộ An khó hiểu hỏi cô, thậm chí có hơi yếu ớt, từ hôm qua anh bắt đầu không thể đoán được tâm tư của Trì Nhứ.
Trì Nhứ thay đổi, chỉ trong một đêm.
Có lẽ là vì khoảng cách quá gần, quá ám muội khiến người khác chú ý. Hồ Nhuế cũng để ý, cười trêu bọn họ, nhưng trong giọng nói không có ý trách móc: "Hai bạn học này, cô không cấm các bạn nói chuyện yêu đương, nhưng ở trong lớp vẫn phải tôn trọng những người cô đơn như bọn cô chứ."
Chỉ trong vài giây, mọi ánh mắt trong lớp đều tập trung trên người Trình Ngộ An và Trì Nhứ.
Trì Nhứ mơ màng, Trình Ngộ An lại rất bình tĩnh thong dong, bỏ kính xuống quay về chỗ, giống như chưa có gì xảy ra... Nhưng lỗ tai phiếm hồng đã bán đứng anh.
Lý Mặc không biết hai người họ đã quen biết từ nhỏ, nghe vậy vội bảo đảm thay Trình Ngộ An: "Chị Hồ, không thể nào, hai người họ không thể đâu. Nếu hai người họ ở bên nhau, vậy em sẽ quyên góp cho trường học một thư viện!"
Trì Nhứ: "?"
Trình Ngộ An ho khan.
Hồ Nhuế cười: "Được đấy Lý Mặc, nhớ lời hôm nay bạn nói nhé, cô chờ thư viện của bạn."
Lý Mặc vẫn kiên định như trước, vung tay: "Yên tâm đi, đời này chuyện thư viện cũng là không thể rồi, em tin chắc hai người bọn họ tuyệt đối không thể yêu sớm."
Mọi người ồn ào.
"Lý Mặc đừng để bị vả mặt nha."
"Lý Mặc tôi ủng hộ cậu!"
"Làm tốt lắm, Lý Mặc."
"..."
Lần đầu tiên Trì Nhứ không nói nên lời. Cô cũng không biết nên cảm ơn Lý Mặc vì đã giúp bọn họ lảng sang chuyện khác, hay nên hận cậu ta nói mình và Trình Ngộ An không có khả năng ở bên nhau.
Hồ Nhuế ho khan, bước ra giảng hòa: "Được rồi được rồi, trật tự nào, bắt đầu vào chính sự đi. Chúng ta lo việc lớp trước đã, có bạn nào tự tiến cử làm lớp trưởng không?"
Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, hoàn toàn tĩnh lặng.
Ánh sáng thần kì trong đầu Trì Nhứ lóe lên, đột nhiên có một ý tưởng, cô giơ tay lên.
Hồ Nhuế nâng cằm, mỉm cười, ý bảo cô nói.
Trì Nhứ liếc nhìn Lý Mặc bên phải khóe mắt, ngưng cười, bụng đầy ý xấu: "Chị Hồ, có được đề cử không ạ?"
Chị Hồ là biệt danh của Hồ Nhuế, không biết là do đàn anh đàn chị nào gọi trước, nghe giống như tên của một đại ca xã hội đen nào đó, rất thú vị, lâu dần mọi người đều gọi Hồ Nhuế như vậy.
Hồ Nhuế suy nghĩ một lúc: "Em định đề cử ai?"
Trì Nhứ nói rõ ràng: "Lý Mặc."
Lý Mặc bỗng quay đầu, ánh mắt đầy kinh hãi: "???" chết tiệt, cái này cũng được à?
Cả lớp im lặng, sau khi phản ứng lại, không hẹn mà cùng cười lên.
Hồ Nhuế bật cười: "Được, còn ai muốn làm lớp trưởng không?"
Không có người trả lời.
Buồn cười, loại chức vị tốn sức lại không được cảm ơn này chẳng ai muốn làm, huống chi ai ai cũng là tổ tông, không dễ phục vụ, sao có thể có người tự tiến cử đi làm lao động tay chân.
"Được rồi." Hồ Nhuế mỉm cười lắc đầu, không làm gì được bọn họ, "Bây giờ chúng ta biểu quyết, ai đồng ý cho Lý Mặc làm lớp trưởng giơ tay, không đồng ý thì im lặng."
Trì Nhứ là người đầu tiên giơ tay, mấy người bạn xấu đi theo cô cũng giơ tay lên, hơn nữa học sinh muốn xem náo nhiệt cũng nhiều. Trong nháy mắt, nửa học sinh trong lớp đều giơ tay.
Trì Nhứ thấy Trình Ngộ An không giơ tay, nhìn chằm chằm anh, sự thích thú được miêu tả sinh động.
"..." Trong lòng Trình Ngộ An thở dài, lại bán đứng bạn thân lần nữa, chậm rãi giơ tay lên.
Trì Nhứ lộ ra vẻ hài lòng.
Thấy vậy, Lý Mặc tức muốn hộc máu, căm tức nhìn Trì Nhứ, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi với cậu không đội trời chung!"
"Cầu còn không được." Trì Nhứ không chịu lùi bước.
Kết quả cuối cùng là trong lớp lên đến hơn một nửa người đồng ý cho Lý Mặc làm lớp trưởng, Hồ Nhuế không thể làm gì hơn là thầm chúc phúc cho cậu.
"Vậy lớp trưởng để cho Lý Mặc làm nhé, đại biểu môn Ngữ văn có ai muốn làm không?"
–
Hơn nửa ngày cứ như vậy trôi qua, đến mười hai giờ là thời gian ăn cơm.
Trì Nhứ vỗ nhẹ mặt mình, tự nhủ phải lên tinh thần đi, tiếp theo chính là thế giới riêng của cô và Trình Ngộ An!
Mười phút sau.
Trên phố ăn vặt gần trường học.
Trì Nhứ đen mặt đi bên đường, bên cạnh không phải Trình Ngộ An cô tha thiết mơ ước, mà là Lý Mặc kế hoạch như ý. Bên cạnh Lý Mặc mới là Trình Ngộ An cô tâm tâm niệm niệm.
Trì Nhứ vừa đói vừa tức: "Lý Mặc, cậu là cái đuôi à, cậu đi cùng làm gì?"
Lý Mặc khoác tay lên vai Trình Ngộ An, dương dương tự đắc: "Này, sao tôi lại không được tới? Rõ ràng cậu mới là người thứ ba."
Trì Nhứ suýt chút nữa tắt thở, "Cậu mới là người thứ ba ấy được không?"
Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy, kiếp bạn cùng bàn đáng thương của cô, thế giới hai người tươi đẹp của cô...
Lý Mặc cho là hôm nay hai người họ mới gặp mặt, nói như chuyện đương nhiên: "Tôi biết lão Trình gần một năm, rõ ràng cậu mới là người chen chân vào hôn nhân của người khác... Ôi chao, người thứ ba trong tình bạn!"
Trì Nhứ nở nụ cười thâm trầm, không định vạch trần cậu ta lúc này.
Quen biết lâu hơn á? Cô với Trình Ngộ An năm tuổi đã quen nhau rồi đấy được không!
Bổn cung bất tử, các người cuối cùng cũng chỉ là thiếp thôi. jpg.
==
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mặc sau khi biết được hai người là thanh mai trúc mã:... Ông đây ném quá tay rồi.
Trì Nhứ: Không ngờ tới đúng không.
Giống như lời Trì Nhứ nói, chủ nhiệm lớp 11-5 năm nay họ Hồ, tên đầy đủ là Hồ Nhuế, phụ trách môn Ngữ văn lớp bọn họ, là cô giáo trẻ tuổi nhất.
Quan trọng nhất là cô không giống phần lớn các giáo viên khác, hình thức chung sống của cô với học sinh giống như là bạn bè, cho đến nay chưa từng tùy tiện quở trách học sinh. Vì vậy nhân khí của cô ở trường học cực cao.
Khi Hồ Nhuế bước vào lớp học, trong lớp vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Hồ Nhuế mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài được búi qua loa bằng một cây trâm, ngũ quan nhẹ nhàng, nhìn qua rất có khí chất.
"Chào các bạn, cô là chủ nhiệm lớp năm nay của các bạn, ừm... Không có gì thay đổi thì năm sau vẫn là cô." Hồ Nhuế mỉm cười tự giới thiệu, "Cô họ Hồ, bình thường mọi người đều gọi cô là cô Hồ. Đương nhiên, các bạn cũng có thể gọi cô là chị Hồ, cô đoán các bạn sẽ thích cách gọi này hơn."
"Năm học mới, học kì mới, hi vọng mọi người có thể ngày ngày phấn đấu, hướng về phía trước." Hồ Nhuế dừng lại, "Cuối cùng, hợp tác vui vẻ."
Lý Mặc xông pha đi đầu, cầm đầu vỗ tay, hô to: "Chị Hồ uy vũ!"
Dù sao thì bọn họ cũng đều là thiếu niên, trong không khí này, lớp học bỗng giống như vỡ tổ, vô cùng náo nhiệt.
Trong không khí ồn ào náo nhiệt, Trì Nhứ nhỏ giọng gọi: "Trình Ngộ An."
"Hả." Trình Ngộ An cho là cô có chuyện gì gấp.
Trì Nhứ ra hiệu: "Cậu lại gần một tí."
Trình Ngộ An nghe vậy liền nghiêng người về phía Trì Nhứ. Giây tiếp theo, anh nghe thấy Trì Nhứ dùng giọng nói khiến người khác phải nghiêm túc lắng nghe và bất lực: "Cậu thấy chị Hồ có đẹp không?"
Trình Ngộ An im lặng, không nhịn được hỏi: "Hỏi cái này làm gì?"
Trì Nhứ làm như không nghe thấy, lặp lại: "Cậu thấy cô ấy có đẹp không? Không được nói dối."
Trình Ngộ An bất đắc dĩ, anh không biết sao Trì Nhứ lại cố chấp với câu hỏi này thế, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng từ chối yêu cầu của Trì Nhứ. Anh ngẩng đầu lên nhìn kĩ Hồ Nhuế.
Một lúc sau đưa ra kết luận: "Rất đẹp."
Trả lời xong, thấy Trì Nhứ không có phản ứng gì, Trình Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô.
Sắc mặt Trì Nhứ chắc chắn không đẹp lắm.
Tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp, nói thế nào giờ.
Lời Trình Ngộ An nói tất nhiên là nói thật, chính cô cũng thấy được Hồ Nhuế rất đẹp, nhưng khi Trình Ngộ An nói sự thật, cô có hơi...
Ghen tị.
Dường như cô không nghe nổi Trình Ngộ An khen cô gái khác xinh đẹp.
Nhưng cô có thể làm gì? Là cô kêu Trình Ngộ An nói thật, bây giờ người không vui cũng là cô, ngay cả Trì Nhứ cũng mệt mỏi với sự mâu thuẫn của mình.
"Trì Nhứ." Trình Ngộ An lại gọi cô.
Trì Nhứ hồi phục tinh thần, cố gắng không phát cáu với Trình Ngộ An vô tội, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hỏi: "Sao vậy?"
Trình Ngộ An không có hành động gì, không nhúc nhích nhìn cô.
Trì Nhứ bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại.
Cô hỏi: "Sao...", còn chưa kịp nói chữ cuối cùng đã bị động tác tiếp theo của Trình Ngộ An ngắt lời.
Trình Ngộ An tiến về phía trước, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
"Trì Nhứ."
Bỗng nhiên bị gọi tên, Trì Nhứ hít một hơi.
"Tại sao lại không vui?" Trình Ngộ An khó hiểu hỏi cô, thậm chí có hơi yếu ớt, từ hôm qua anh bắt đầu không thể đoán được tâm tư của Trì Nhứ.
Trì Nhứ thay đổi, chỉ trong một đêm.
Có lẽ là vì khoảng cách quá gần, quá ám muội khiến người khác chú ý. Hồ Nhuế cũng để ý, cười trêu bọn họ, nhưng trong giọng nói không có ý trách móc: "Hai bạn học này, cô không cấm các bạn nói chuyện yêu đương, nhưng ở trong lớp vẫn phải tôn trọng những người cô đơn như bọn cô chứ."
Chỉ trong vài giây, mọi ánh mắt trong lớp đều tập trung trên người Trình Ngộ An và Trì Nhứ.
Trì Nhứ mơ màng, Trình Ngộ An lại rất bình tĩnh thong dong, bỏ kính xuống quay về chỗ, giống như chưa có gì xảy ra... Nhưng lỗ tai phiếm hồng đã bán đứng anh.
Lý Mặc không biết hai người họ đã quen biết từ nhỏ, nghe vậy vội bảo đảm thay Trình Ngộ An: "Chị Hồ, không thể nào, hai người họ không thể đâu. Nếu hai người họ ở bên nhau, vậy em sẽ quyên góp cho trường học một thư viện!"
Trì Nhứ: "?"
Trình Ngộ An ho khan.
Hồ Nhuế cười: "Được đấy Lý Mặc, nhớ lời hôm nay bạn nói nhé, cô chờ thư viện của bạn."
Lý Mặc vẫn kiên định như trước, vung tay: "Yên tâm đi, đời này chuyện thư viện cũng là không thể rồi, em tin chắc hai người bọn họ tuyệt đối không thể yêu sớm."
Mọi người ồn ào.
"Lý Mặc đừng để bị vả mặt nha."
"Lý Mặc tôi ủng hộ cậu!"
"Làm tốt lắm, Lý Mặc."
"..."
Lần đầu tiên Trì Nhứ không nói nên lời. Cô cũng không biết nên cảm ơn Lý Mặc vì đã giúp bọn họ lảng sang chuyện khác, hay nên hận cậu ta nói mình và Trình Ngộ An không có khả năng ở bên nhau.
Hồ Nhuế ho khan, bước ra giảng hòa: "Được rồi được rồi, trật tự nào, bắt đầu vào chính sự đi. Chúng ta lo việc lớp trước đã, có bạn nào tự tiến cử làm lớp trưởng không?"
Phòng học đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, hoàn toàn tĩnh lặng.
Ánh sáng thần kì trong đầu Trì Nhứ lóe lên, đột nhiên có một ý tưởng, cô giơ tay lên.
Hồ Nhuế nâng cằm, mỉm cười, ý bảo cô nói.
Trì Nhứ liếc nhìn Lý Mặc bên phải khóe mắt, ngưng cười, bụng đầy ý xấu: "Chị Hồ, có được đề cử không ạ?"
Chị Hồ là biệt danh của Hồ Nhuế, không biết là do đàn anh đàn chị nào gọi trước, nghe giống như tên của một đại ca xã hội đen nào đó, rất thú vị, lâu dần mọi người đều gọi Hồ Nhuế như vậy.
Hồ Nhuế suy nghĩ một lúc: "Em định đề cử ai?"
Trì Nhứ nói rõ ràng: "Lý Mặc."
Lý Mặc bỗng quay đầu, ánh mắt đầy kinh hãi: "???" chết tiệt, cái này cũng được à?
Cả lớp im lặng, sau khi phản ứng lại, không hẹn mà cùng cười lên.
Hồ Nhuế bật cười: "Được, còn ai muốn làm lớp trưởng không?"
Không có người trả lời.
Buồn cười, loại chức vị tốn sức lại không được cảm ơn này chẳng ai muốn làm, huống chi ai ai cũng là tổ tông, không dễ phục vụ, sao có thể có người tự tiến cử đi làm lao động tay chân.
"Được rồi." Hồ Nhuế mỉm cười lắc đầu, không làm gì được bọn họ, "Bây giờ chúng ta biểu quyết, ai đồng ý cho Lý Mặc làm lớp trưởng giơ tay, không đồng ý thì im lặng."
Trì Nhứ là người đầu tiên giơ tay, mấy người bạn xấu đi theo cô cũng giơ tay lên, hơn nữa học sinh muốn xem náo nhiệt cũng nhiều. Trong nháy mắt, nửa học sinh trong lớp đều giơ tay.
Trì Nhứ thấy Trình Ngộ An không giơ tay, nhìn chằm chằm anh, sự thích thú được miêu tả sinh động.
"..." Trong lòng Trình Ngộ An thở dài, lại bán đứng bạn thân lần nữa, chậm rãi giơ tay lên.
Trì Nhứ lộ ra vẻ hài lòng.
Thấy vậy, Lý Mặc tức muốn hộc máu, căm tức nhìn Trì Nhứ, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi với cậu không đội trời chung!"
"Cầu còn không được." Trì Nhứ không chịu lùi bước.
Kết quả cuối cùng là trong lớp lên đến hơn một nửa người đồng ý cho Lý Mặc làm lớp trưởng, Hồ Nhuế không thể làm gì hơn là thầm chúc phúc cho cậu.
"Vậy lớp trưởng để cho Lý Mặc làm nhé, đại biểu môn Ngữ văn có ai muốn làm không?"
–
Hơn nửa ngày cứ như vậy trôi qua, đến mười hai giờ là thời gian ăn cơm.
Trì Nhứ vỗ nhẹ mặt mình, tự nhủ phải lên tinh thần đi, tiếp theo chính là thế giới riêng của cô và Trình Ngộ An!
Mười phút sau.
Trên phố ăn vặt gần trường học.
Trì Nhứ đen mặt đi bên đường, bên cạnh không phải Trình Ngộ An cô tha thiết mơ ước, mà là Lý Mặc kế hoạch như ý. Bên cạnh Lý Mặc mới là Trình Ngộ An cô tâm tâm niệm niệm.
Trì Nhứ vừa đói vừa tức: "Lý Mặc, cậu là cái đuôi à, cậu đi cùng làm gì?"
Lý Mặc khoác tay lên vai Trình Ngộ An, dương dương tự đắc: "Này, sao tôi lại không được tới? Rõ ràng cậu mới là người thứ ba."
Trì Nhứ suýt chút nữa tắt thở, "Cậu mới là người thứ ba ấy được không?"
Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy, kiếp bạn cùng bàn đáng thương của cô, thế giới hai người tươi đẹp của cô...
Lý Mặc cho là hôm nay hai người họ mới gặp mặt, nói như chuyện đương nhiên: "Tôi biết lão Trình gần một năm, rõ ràng cậu mới là người chen chân vào hôn nhân của người khác... Ôi chao, người thứ ba trong tình bạn!"
Trì Nhứ nở nụ cười thâm trầm, không định vạch trần cậu ta lúc này.
Quen biết lâu hơn á? Cô với Trình Ngộ An năm tuổi đã quen nhau rồi đấy được không!
Bổn cung bất tử, các người cuối cùng cũng chỉ là thiếp thôi. jpg.
==
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mặc sau khi biết được hai người là thanh mai trúc mã:... Ông đây ném quá tay rồi.
Trì Nhứ: Không ngờ tới đúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.