Chương 2: Trọng sinh
Vụ Dữ Đô
19/01/2022
Filwy edit.
"Nhứ Nhứ? Đứa nhỏ này sao lại ngủ quên trên sô pha chứ, không biết tự chăm sóc cho mình gì cả."
Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy, Trì Nhứ mơ màng nghĩ.
Đang suy nghĩ thì trên người bỗng trở nên ấm áp, giống như được đắp lên một cái chăn. Trì Nhứ giật mình, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là Trì lão gia tử.
Trì Nhứ sững lại, nhìn ông lão hiền lành trước mặt, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô đến thiên đường rồi sao? Không đúng, sao thiên đường này lại giống nhà cô vậy.
Trì Nhứ sưng đầu, nhìn phòng khách nhà mình sửng sốt một lúc lâu.
"Nhứ Nhứ tỉnh rồi à, không phải ông từng nói với cháu ngủ trên sô pha dễ bị lạnh sao?" Trì lão gia từ từ đỡ cô dậy, nhìn kĩ sắc mặt của Trì Nhứ, lo lắng hỏi, "Sao vậy, khó chịu à?"
Trì Nhứ giơ tay dùng sức nhéo mặt mình, đau đến mức kêu lên.
Không phải mơ, cô thật sự... sống lại rồi.
Nhìn về phía Trì lão gia, Trì Nhứ nén nước mắt, không nhịn được gọi: "Ông."
Trì lão gia nhìn thấy dáng vẻ của cháu gái bảo bối càng lo lắng hơn: "Nhứ Nhứ gặp ác mộng à?"
Trì Nhứ dừng lại, gật đầu.
Trì lão gia hơi cau mày, định nói chuyện.
Người đàn ông trung niên đang đứng yên hơi cúi người, dùng giọng điệu trầm ổn mở miệng: "Lão Trì, hôm nay còn có buổi đấu giá, chúng ta mau đi thôi."
"Chú Thẩm." Trì Nhứ gọi.
Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng "chú Thẩm", lập tức không giữ được khuôn mặt luôn trầm ổn, nghiêm chỉnh mà nói thì là thêm mấy phần kinh ngạc vui mừng.
Thẩm Quân đã có mấy sợi tóc trắng, mặc lễ phục màu đen, do dự hỏi: "Đại tiểu thư, cháu gọi chú sao?"
Trì Nhứ cười, giọng nói có thêm mấy phần hưng phấn: "Đúng vậy."
Cô vốn có khuôn mặt khiến người ta yêu thích, hơn nữa nụ cười này khiến hai người nhìn cô lớn lên cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.
Thẩm Quân, là... người được Trì lão gia tử tín nhiệm nhất, ông có thể là quản gia, có thể là trợ lí, cũng có thể là tài xế. Tóm lại chính là ace toàn năng, có điều Trì Nhứ nhớ lại, ở kiếp trước, lúc Trì lão gia bị tai nạn giao thông, Thẩm Quân cũng ở trên xe.
Hai vị trưởng bối đều không tránh được tại nạn.
Thẩm Quân giống như Trì lão gia tử, nhìn Trì Nhứ lớn lên, thật sự chăm sóc Trì Nhứ như cháu gái. Chỉ là khi Trì Nhứ lớn hơn, tính khí không tốt, ngày càng làm nũng tùy hứng, quan hệ với ông cũng xa cách hơn rất nhiều.
Đã rất nhiều năm Thẩm Quân không được nghe câu "chú Thẩm" rồi.
–
Cho đến khi hai người ra cửa vẫn còn đứng ở đó tự hỏi nhân sinh.
Trì lão gia mở miệng trước: "Quân, anh thấy có phải Nhứ Nhứ thay đổi rồi không, nghe lời hơn?"
Thẩm Quân cũng là dáng vẻ hoàn toàn hoài nghi nhân sinh: "Hình như là vậy, đã nhiều năm tôi không nghe thấy con bé gọi tôi là ' chú Thẩm ' rồi."
"Hay là con bé có chuyện gì giấu chúng ta?"
Thẩm Quân cười: "Con gái lớn mười tám tuổi, có thể là Nhứ Nhứ suy nghĩ một đêm thông suốt rồi, hiểu chuyện hơn rồi."
Nhớ đến Trì Nhứ cả ngày gây chuyện trước đây, Trì lão gia thở dài: "Đúng là trước đây Nhứ Nhứ có hơi tùy hứng, quên đi, không đề cập đến chuyện này nữa. Ngày mai Nhứ Nhứ khai giảng đúng không?"
"Đúng."
"Ngày khai giảng anh đưa con bé đi nhé, có anh ở cạnh Nhứ Nhứ tôi cũng yên tâm."
Thẩm Quân biết Trì lão gia tử sợ ngày đầu tiên khai giảng Trì Nhứ sẽ gặp rắc rối, dở khóc dở cười: "Tôi biết rồi, ông Trì."
Lần thứ hai trở lại phòng ngủ quen thuộc, Trì Nhứ còn chưa kịp nhớ lại mọi thứ đã định ra ngoài, đi gặp một người.
Cho dù qua hai đời, cô vẫn muốn gặp người ấy.
Trì Nhứ thay đồ sau đó lập tức ra ngoài.
Biệt thự Trì gia ở có giá cao nhất Giang thành, cảnh đẹp nhất là sân Ngọc Lan. Nguồn gốc của tên sân Ngọc Lan là vì trong sân khắp xung quanh đều là hoa ngọc lan, tràn ngập hương hoa.
Trình Ngộ An cũng sống ở sân Ngọc Lan, cách Trì gia không xa, Trì Nhứ chỉ cần đi mấy phút là đến.
Nhưng mà, mọi chuyện không dễ dàng như trong tưởng tượng.
"Rồi xong, không nhớ đường." Trì Nhứ đứng ở cửa nhìn hoa ngọc lan bên ngoài, trên mặt đầy oán hận.
Kiếp trước khi cô mười tám tuổi đã rời khỏi Trì gia, nhiều năm trôi qua cô thật sự không nhớ nổi đường đi.
Trì Nhứ không cảm xúc lấy điện thoại mới nhất năm 2011 ra, cố nén sự khó chịu gọi điện cho Thẩm Quân.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, giọng nói sốt ruột: "Alo? Sao vậy? Gặp chuyện phiền phức gì à?"
Trì Nhứ ngẩn người, biết Thẩm Quân hiểu lầm vội nói: "Không phải, cháu rất ổn. Cháu chỉ muốn hỏi nhà của Trình Ngộ An ở đâu? Là rẽ trái hay rẽ phải? Cháu quên rồi."
Bên kia hơi im lặng, dường như bầu không khí hơi quái dị, qua vài giây Trì Nhứ mới nghe thấy bên kia trả lời: "Rẽ phải, đi thẳng là đến."
"Ok." Trì Nhứ chuẩn bị cúp điện thoại.
"Chờ chút..."
Trì Nhứ đưa điện thoại sát tai: "Còn việc gì sao? Chú Thẩm."
"À..." Thẩm Quân im lặng, chuyển đề tài: "Không có gì, chỉ muốn nhắc cháu chú ý an toàn."
"Vâng ạ." Lâu rồi không nhận được sự chăm sóc của trưởng bối, giọng điệu của Trì Nhứ mềm đi mấy phần.
Trước đây cô tùy hứng, không thích bị người khác quản, mặc dù biết Thẩm Quân muốn tốt cho cô nhưng vẫn không mong bị coi là trẻ con, do vậy nên không giao tiếp nhiều.
Hai người không có mâu thuẫn.
Đi một lúc Trì Nhứ mới nhớ ra, cửa nhà Trình Ngộ An có rất nhiều hoa ngọc lan, nhìn qua là có thể thấy. Vì hoa ngọc lan của Trình gia đều để trong vườn, thuộc tài sản cá nhân của họ.
Lúc nhỏ Trì Nhứ không hiểu chuyện, hơn nữa con gái đều thích hoa đẹp nên luôn nhờ Trình Ngộ An hái hoa ngọc lan trong nhà cho mình chơi.
Bây giờ nghĩ lại Trì Nhứ thấy cô quá lãng phí.
Có thể khi đó trừ hoa ngọc lan trong nhà Trình Ngộ An ra, cái gì cô cũng không cần.
"Đúng là rất tùy hứng Trì Nhứ ạ." Trì Nhứ đau đớn nói, yên lặng ghi nhớ chuyện này, nghĩ rằng sau này không được tái phạm loại sai lầm này nữa.
Cũng đã lâu cô chưa nhìn thấy hoa ngọc lan rồi.
Mấy phút sau Trì Nhứ đi tới cửa lớn lập tức dừng bước.
Từ từ đã, cô còn không biết Trình Ngộ An có ở nhà không.
Trì Nhứ lấy điện thoại ra gọi cho đối phương.
Đầu bên kia chưa kết nối, truyền đến tiếng "bíp bíp bíp", rõ ràng quá trình chờ đợi chỉ có vài giây nhưng Trì Nhứ lại căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
Một lát sau điện thoại kết nối, một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai Trì Nhứ: "Alo."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trì Nhứ không hề khoa trương, cô sắp không thở nổi rồi.
Trì Nhứ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, chắc Trình Ngộ An ở đó nhỉ. Cô khịt khịt mũi, gọi tên của người đó.
"Trình Ngộ An." Đã lâu không gặp.
Bên kia truyền đến tiếng động rất nhỏ, giống như đang thay đồ, Trì Nhứ nghe thấy anh nói: "Sao thế?"
Trì Nhứ im lặng.
Cô đứng cạnh khóm hoa ngọc lan, ngửi thấy hương hoa theo gió thổi đến, chiếc váy trắng trên người cũng nhẹ nhàng lay động.
Trình Ngộ An rất kiên nhẫn chờ cô mở miệng, không hề nóng nảy chút nào.
Trì Nhứ hít một hơi thật sâu.
Lại một cơn gió nữa thổi qua.
"Không có gì, chỉ muốn gặp cậu thôi." Cô nhẹ giọng nói.
Đầu bên kia, tim của Trình Ngộ An đột nhiên chậm một nhịp.
Trì Nhứ nói tiếp: "Mình đang ở dưới lầu nhà cậu."
"Chờ chút." Bên kia để lại một câu nói rồi cúp điện thoại.
Trì Nhứ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng nói ra câu này.
Chỉ là... Thử thách lớn hơn còn ở phía sau, cô sắp gặp Trình Ngộ An rồi.
Trì Nhứ không khỏi căng thẳng, không ngừng dùng tay quạt, còn không quên phỉ nhổ: "Thời tiết gì mà xấu như vậy, nóng quá."
Vừa nói xong Trì Nhứ đã thấy thiếu niên mặc đồ đen cách đó không xa đang đi về phía cô.
Lúc này Trình Ngộ An vẫn còn trẻ nhưng lại không có hơi thở thanh xuân và tinh thần phấn chấn mà thiếu niên nên có, giữa lông mày toàn là sự lạnh lùng, luôn có dáng vẻ không hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Khiến người khác ấn tượng là... không dính khói bụi trần gian.
Trì Nhứ nín thở theo bản năng, đứng im tại chỗ, nhìn Trình Ngộ An đang đi về phía cô, đường nét trên mặt trở nên rõ ràng hơn.
Gọng kính bạc, mắt hai mí, sống mũi cao, môi mỏng, hết thảy đều là dáng vẻ Trì Nhứ quen thuộc.
Anh vẫn là anh, không hề thay đổi.
Trình Ngộ An lúc này vẫn là Trình Ngộ An của Trì Nhứ.
Trì Nhứ bỗng nhớ lại kiếp trước, lần cuối cùng mình và Trình Ngộ An gặp nhau. Cô không ngừng vu oan cho anh, nhưng từ đầu đến cuối Trình Ngộ An không hề có một câu oán giận.
Trình Ngộ An đối xử với cô rất tốt, nhưng anh vẫn thành vị hôn phu của người khác.
Nước mắt lập tức tràn ra, cuối cùng Trì Nhứ vẫn không kìm được nước mắt.
Khi gặp lại Trì lão gia cô không khóc, cô nhịn được. Nhưng bây giờ cô giống như không khống chế được mình, bắt đầu òa khóc theo bản năng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Ngộ An, cô không kìm được sự tủi thân nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Đọc truyện trọng sinh bấy lâu nay, mình vẫn muốn tìm cốt truyện nữ chính được trọng sinh đi tìm nam chính, sau đó cho anh một cái ôm nhưng vẫn không tìm được, không ngờ cuối cùng lại tự viết cho mình đọc (Tên hề đó chính là tôi.jpg)
- ---------
Đây là jpg tên hề nè mọi người:
"Nhứ Nhứ? Đứa nhỏ này sao lại ngủ quên trên sô pha chứ, không biết tự chăm sóc cho mình gì cả."
Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy, Trì Nhứ mơ màng nghĩ.
Đang suy nghĩ thì trên người bỗng trở nên ấm áp, giống như được đắp lên một cái chăn. Trì Nhứ giật mình, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là Trì lão gia tử.
Trì Nhứ sững lại, nhìn ông lão hiền lành trước mặt, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô đến thiên đường rồi sao? Không đúng, sao thiên đường này lại giống nhà cô vậy.
Trì Nhứ sưng đầu, nhìn phòng khách nhà mình sửng sốt một lúc lâu.
"Nhứ Nhứ tỉnh rồi à, không phải ông từng nói với cháu ngủ trên sô pha dễ bị lạnh sao?" Trì lão gia từ từ đỡ cô dậy, nhìn kĩ sắc mặt của Trì Nhứ, lo lắng hỏi, "Sao vậy, khó chịu à?"
Trì Nhứ giơ tay dùng sức nhéo mặt mình, đau đến mức kêu lên.
Không phải mơ, cô thật sự... sống lại rồi.
Nhìn về phía Trì lão gia, Trì Nhứ nén nước mắt, không nhịn được gọi: "Ông."
Trì lão gia nhìn thấy dáng vẻ của cháu gái bảo bối càng lo lắng hơn: "Nhứ Nhứ gặp ác mộng à?"
Trì Nhứ dừng lại, gật đầu.
Trì lão gia hơi cau mày, định nói chuyện.
Người đàn ông trung niên đang đứng yên hơi cúi người, dùng giọng điệu trầm ổn mở miệng: "Lão Trì, hôm nay còn có buổi đấu giá, chúng ta mau đi thôi."
"Chú Thẩm." Trì Nhứ gọi.
Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng "chú Thẩm", lập tức không giữ được khuôn mặt luôn trầm ổn, nghiêm chỉnh mà nói thì là thêm mấy phần kinh ngạc vui mừng.
Thẩm Quân đã có mấy sợi tóc trắng, mặc lễ phục màu đen, do dự hỏi: "Đại tiểu thư, cháu gọi chú sao?"
Trì Nhứ cười, giọng nói có thêm mấy phần hưng phấn: "Đúng vậy."
Cô vốn có khuôn mặt khiến người ta yêu thích, hơn nữa nụ cười này khiến hai người nhìn cô lớn lên cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.
Thẩm Quân, là... người được Trì lão gia tử tín nhiệm nhất, ông có thể là quản gia, có thể là trợ lí, cũng có thể là tài xế. Tóm lại chính là ace toàn năng, có điều Trì Nhứ nhớ lại, ở kiếp trước, lúc Trì lão gia bị tai nạn giao thông, Thẩm Quân cũng ở trên xe.
Hai vị trưởng bối đều không tránh được tại nạn.
Thẩm Quân giống như Trì lão gia tử, nhìn Trì Nhứ lớn lên, thật sự chăm sóc Trì Nhứ như cháu gái. Chỉ là khi Trì Nhứ lớn hơn, tính khí không tốt, ngày càng làm nũng tùy hứng, quan hệ với ông cũng xa cách hơn rất nhiều.
Đã rất nhiều năm Thẩm Quân không được nghe câu "chú Thẩm" rồi.
–
Cho đến khi hai người ra cửa vẫn còn đứng ở đó tự hỏi nhân sinh.
Trì lão gia mở miệng trước: "Quân, anh thấy có phải Nhứ Nhứ thay đổi rồi không, nghe lời hơn?"
Thẩm Quân cũng là dáng vẻ hoàn toàn hoài nghi nhân sinh: "Hình như là vậy, đã nhiều năm tôi không nghe thấy con bé gọi tôi là ' chú Thẩm ' rồi."
"Hay là con bé có chuyện gì giấu chúng ta?"
Thẩm Quân cười: "Con gái lớn mười tám tuổi, có thể là Nhứ Nhứ suy nghĩ một đêm thông suốt rồi, hiểu chuyện hơn rồi."
Nhớ đến Trì Nhứ cả ngày gây chuyện trước đây, Trì lão gia thở dài: "Đúng là trước đây Nhứ Nhứ có hơi tùy hứng, quên đi, không đề cập đến chuyện này nữa. Ngày mai Nhứ Nhứ khai giảng đúng không?"
"Đúng."
"Ngày khai giảng anh đưa con bé đi nhé, có anh ở cạnh Nhứ Nhứ tôi cũng yên tâm."
Thẩm Quân biết Trì lão gia tử sợ ngày đầu tiên khai giảng Trì Nhứ sẽ gặp rắc rối, dở khóc dở cười: "Tôi biết rồi, ông Trì."
Lần thứ hai trở lại phòng ngủ quen thuộc, Trì Nhứ còn chưa kịp nhớ lại mọi thứ đã định ra ngoài, đi gặp một người.
Cho dù qua hai đời, cô vẫn muốn gặp người ấy.
Trì Nhứ thay đồ sau đó lập tức ra ngoài.
Biệt thự Trì gia ở có giá cao nhất Giang thành, cảnh đẹp nhất là sân Ngọc Lan. Nguồn gốc của tên sân Ngọc Lan là vì trong sân khắp xung quanh đều là hoa ngọc lan, tràn ngập hương hoa.
Trình Ngộ An cũng sống ở sân Ngọc Lan, cách Trì gia không xa, Trì Nhứ chỉ cần đi mấy phút là đến.
Nhưng mà, mọi chuyện không dễ dàng như trong tưởng tượng.
"Rồi xong, không nhớ đường." Trì Nhứ đứng ở cửa nhìn hoa ngọc lan bên ngoài, trên mặt đầy oán hận.
Kiếp trước khi cô mười tám tuổi đã rời khỏi Trì gia, nhiều năm trôi qua cô thật sự không nhớ nổi đường đi.
Trì Nhứ không cảm xúc lấy điện thoại mới nhất năm 2011 ra, cố nén sự khó chịu gọi điện cho Thẩm Quân.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, giọng nói sốt ruột: "Alo? Sao vậy? Gặp chuyện phiền phức gì à?"
Trì Nhứ ngẩn người, biết Thẩm Quân hiểu lầm vội nói: "Không phải, cháu rất ổn. Cháu chỉ muốn hỏi nhà của Trình Ngộ An ở đâu? Là rẽ trái hay rẽ phải? Cháu quên rồi."
Bên kia hơi im lặng, dường như bầu không khí hơi quái dị, qua vài giây Trì Nhứ mới nghe thấy bên kia trả lời: "Rẽ phải, đi thẳng là đến."
"Ok." Trì Nhứ chuẩn bị cúp điện thoại.
"Chờ chút..."
Trì Nhứ đưa điện thoại sát tai: "Còn việc gì sao? Chú Thẩm."
"À..." Thẩm Quân im lặng, chuyển đề tài: "Không có gì, chỉ muốn nhắc cháu chú ý an toàn."
"Vâng ạ." Lâu rồi không nhận được sự chăm sóc của trưởng bối, giọng điệu của Trì Nhứ mềm đi mấy phần.
Trước đây cô tùy hứng, không thích bị người khác quản, mặc dù biết Thẩm Quân muốn tốt cho cô nhưng vẫn không mong bị coi là trẻ con, do vậy nên không giao tiếp nhiều.
Hai người không có mâu thuẫn.
Đi một lúc Trì Nhứ mới nhớ ra, cửa nhà Trình Ngộ An có rất nhiều hoa ngọc lan, nhìn qua là có thể thấy. Vì hoa ngọc lan của Trình gia đều để trong vườn, thuộc tài sản cá nhân của họ.
Lúc nhỏ Trì Nhứ không hiểu chuyện, hơn nữa con gái đều thích hoa đẹp nên luôn nhờ Trình Ngộ An hái hoa ngọc lan trong nhà cho mình chơi.
Bây giờ nghĩ lại Trì Nhứ thấy cô quá lãng phí.
Có thể khi đó trừ hoa ngọc lan trong nhà Trình Ngộ An ra, cái gì cô cũng không cần.
"Đúng là rất tùy hứng Trì Nhứ ạ." Trì Nhứ đau đớn nói, yên lặng ghi nhớ chuyện này, nghĩ rằng sau này không được tái phạm loại sai lầm này nữa.
Cũng đã lâu cô chưa nhìn thấy hoa ngọc lan rồi.
Mấy phút sau Trì Nhứ đi tới cửa lớn lập tức dừng bước.
Từ từ đã, cô còn không biết Trình Ngộ An có ở nhà không.
Trì Nhứ lấy điện thoại ra gọi cho đối phương.
Đầu bên kia chưa kết nối, truyền đến tiếng "bíp bíp bíp", rõ ràng quá trình chờ đợi chỉ có vài giây nhưng Trì Nhứ lại căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
Một lát sau điện thoại kết nối, một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai Trì Nhứ: "Alo."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trì Nhứ không hề khoa trương, cô sắp không thở nổi rồi.
Trì Nhứ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, chắc Trình Ngộ An ở đó nhỉ. Cô khịt khịt mũi, gọi tên của người đó.
"Trình Ngộ An." Đã lâu không gặp.
Bên kia truyền đến tiếng động rất nhỏ, giống như đang thay đồ, Trì Nhứ nghe thấy anh nói: "Sao thế?"
Trì Nhứ im lặng.
Cô đứng cạnh khóm hoa ngọc lan, ngửi thấy hương hoa theo gió thổi đến, chiếc váy trắng trên người cũng nhẹ nhàng lay động.
Trình Ngộ An rất kiên nhẫn chờ cô mở miệng, không hề nóng nảy chút nào.
Trì Nhứ hít một hơi thật sâu.
Lại một cơn gió nữa thổi qua.
"Không có gì, chỉ muốn gặp cậu thôi." Cô nhẹ giọng nói.
Đầu bên kia, tim của Trình Ngộ An đột nhiên chậm một nhịp.
Trì Nhứ nói tiếp: "Mình đang ở dưới lầu nhà cậu."
"Chờ chút." Bên kia để lại một câu nói rồi cúp điện thoại.
Trì Nhứ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng nói ra câu này.
Chỉ là... Thử thách lớn hơn còn ở phía sau, cô sắp gặp Trình Ngộ An rồi.
Trì Nhứ không khỏi căng thẳng, không ngừng dùng tay quạt, còn không quên phỉ nhổ: "Thời tiết gì mà xấu như vậy, nóng quá."
Vừa nói xong Trì Nhứ đã thấy thiếu niên mặc đồ đen cách đó không xa đang đi về phía cô.
Lúc này Trình Ngộ An vẫn còn trẻ nhưng lại không có hơi thở thanh xuân và tinh thần phấn chấn mà thiếu niên nên có, giữa lông mày toàn là sự lạnh lùng, luôn có dáng vẻ không hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Khiến người khác ấn tượng là... không dính khói bụi trần gian.
Trì Nhứ nín thở theo bản năng, đứng im tại chỗ, nhìn Trình Ngộ An đang đi về phía cô, đường nét trên mặt trở nên rõ ràng hơn.
Gọng kính bạc, mắt hai mí, sống mũi cao, môi mỏng, hết thảy đều là dáng vẻ Trì Nhứ quen thuộc.
Anh vẫn là anh, không hề thay đổi.
Trình Ngộ An lúc này vẫn là Trình Ngộ An của Trì Nhứ.
Trì Nhứ bỗng nhớ lại kiếp trước, lần cuối cùng mình và Trình Ngộ An gặp nhau. Cô không ngừng vu oan cho anh, nhưng từ đầu đến cuối Trình Ngộ An không hề có một câu oán giận.
Trình Ngộ An đối xử với cô rất tốt, nhưng anh vẫn thành vị hôn phu của người khác.
Nước mắt lập tức tràn ra, cuối cùng Trì Nhứ vẫn không kìm được nước mắt.
Khi gặp lại Trì lão gia cô không khóc, cô nhịn được. Nhưng bây giờ cô giống như không khống chế được mình, bắt đầu òa khóc theo bản năng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Ngộ An, cô không kìm được sự tủi thân nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Đọc truyện trọng sinh bấy lâu nay, mình vẫn muốn tìm cốt truyện nữ chính được trọng sinh đi tìm nam chính, sau đó cho anh một cái ôm nhưng vẫn không tìm được, không ngờ cuối cùng lại tự viết cho mình đọc (Tên hề đó chính là tôi.jpg)
- ---------
Đây là jpg tên hề nè mọi người:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.